Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 527
23527
Miêu Doanh Đông kể chi tiết chuyện lần trước Cố Vi Hằng tới Mỹ len len nhìn tiểu Cửu cho Từ Thiến nghe, Từ Thiên chỉ cười mà không nói.
“Cố Nhị người này thực ra rất thông minh lanh lợi, nhưng cậu ta lại không đặt sự thông minh lanh lợi vào trong lòng, hơn nữa cậu ta không thường sử dụng sự thông minh và suy tính này. Có một loại rộng lượng mà toàn dân đều xem thường, nhưng lại trêu ghẹo người.” Miêu Doanh Đông nói, lại không tự giác mà cười lần nữa, nghĩ tới người khoanh hai tay, kiêu ngạo muốn chết kia.
“Để con sắp xếp, lại để cho con làm chứng. Vừa tương tư, lại quang minh. Không tệ.” Từ Thiến nói xong liền đứng dậy rót nước.
Miêu Doanh Đông biết, mẹ hiện tại đã có chút ấn tượng tốt với Cố Nhị rồi, nhưng nếu như Cố Nhị trêu ghẹo đến Từ Thiến thì trình độ còn kém xa.
Nhưng mà không gấp, Miêu Doanh Đông tin rằng, tên tiểu tử thối Cố Nhị này thường luôn hành động khi người ta không đề phòng, bản thân cậu ta không để ý, từ trước đến nay trêu ghẹo người khác cũng không đặt trong lòng.
“Doanh Đông, tiểu Cửu cũng đã có người trong lòng rồi, còn con thì lúc nào? Con cũng sắp ba mươi lăm rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.”
Miêu Doanh Đông liền cười, “Dì lo chuyện này của con làm gì? Bên cạnh con không có phụ nữ.”
“Từ trước đến nay vô cùng phản đối chuyện xem mắt, nếu như con vẫn không tìm được, dì không ngại giới thiệu cho con đâu. Bên cạnh dì đây, quý nữ thế gia có nhiều lắm.”
Nhà Tam Nhi.
Khoảng cách từ lúc tiểu Kiều rời khỏi Miêu Doanh Đông đac là năm ngày rồi, Miêu Doanh Đông vẫn chưa đến nhà Tam Nhi.
Tam Nhi có chút kích động rồi.
Không đúng nha, theo lí mà nói, anh cả biết tiểu Kiều đến nhà mình chắc hẳn sẽ rất nóng lòng, thường xuyên đến xem cô ấy mới đúng chứ.
Lúc ăn cơm, Tam Nhi thì thầm một câu, “Anh cả tại sao mấy ngày rồi vẫn chưa tới?”
Nam Lịch Viễn vừa nghe, mặt lập tức đen đi.
“Nhớ anh ấy rồi?”
“Đúng, đang nhớ tới anh ấy.” Tam Nhi trả lời.
“Nhớ anh ấy, vậy buổi tối thử đi!” Giọng Nam Lịch Viễn có chút không vui.
Đối mặt với cô vợ nhỏ yêu kiều như Tam Nhi, Nam Lịch Viễn mỗi ngày đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Theo tuổi tác càng ngày càng tăng, Tam Nhi giống như đóa mẫu đơn nở rộ, kiều diễm, rực rỡ chói lọi, cô của hiện tại, đã không còn là cô mà anh biết nữa rồi, sinh hai đứa con với Nam Lịch Viễn, còn đang mang thai một đứa nữa, Tam Nhi bây giờ sống đã thông suốt hơn.
Tính cách của cô ấy khá giống ba ruột cô.
Cố Nhị học được sự hư hỏng của Cố Minh Thành, Cố Tam Nhi học được sự sắc sảo của Cố Minh Thành.
Có lúc, rất nhiều suy nghĩ, Nam Lịch Viễn còn chưa nói ra, Tam Nhi đã biết.
Mỗi ngày Nam Lịch Viễn đều có cảm giác nguy hiểm.
Tên họ Diệp kia vẫn chưa kết hôn.
Ngày thứ hai, sau khi tiểu Kiều đến nhà Tam Nhi, Tam Nhi nói mấy hôm trước cô mới mua vài bộ quần áo, nhưng bụng cô sắp lớn hơn rồi, mặc không vừa rồi, tặng cho tiểu Kiều.
Tiểu Kiều cảm thấy được sủng mà lo sợ, quần áo của Tam Nhi đều rất đắt, cô cũng không biết cầm hay không cầm không.
“Nếu như cô không lấy, tớ sẽ đem chúng ném vào thùng rác, chiếm chỗ quá. Bây giờ quần áo của hai đứa nhỏ, tớ và Lịch Viễn đã đầy tủ quần áo rồi. Nhà chúng ta, người quá nhiều. Bộ quần áo này là mới đó, đừng ghét bỏ. Dáng người của cậu và tớ xấp xỉ. Mặc vừa mà, hôm nay đừng cởi ra nữa.” Nói xong, Tam Nhi liền nhét quần áo vào tay tiểu Kiều.
Mạnh mẽ bắt tiểu Kiều thay ra.
Tiểu Kiều thay xong, Tam Nhi còn giúp cô chải tóc.
Vốn là mái tóc được búi lên, chải thành tóc đuôi ngựa, đánh phấn lót lên cho cô, cả người có cảm giác rực rỡ chói lọi.
“Tớ thích nhất là làm tóc cho nữ, đợi sau này Nam Sương nhà chúng tớ lớn rồi, tớ cũng hằng ngày chải tóc cho con bé.” Tam Nhi nói với vẻ khát khao.
Câu nói này Nam Lịch Viễn nghe được, đột nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
“À, đúng rồi, buổi chiều tôi nấu canh vi cá hầm, tôi cho tài xế đưa cô qua nhà anh cả, một người đàn ông như anh cả rất không dễ dàng gì, hơn nữa, hôm qua tôi có giới thiệu một đầu bếp cho anh cả. Đoán chừng chắc hôm nay sẽ tới.” Tam Nhi nói.
“Tớ?” Tiểu Kiều nói.
“Đúng, cậu, có vấn đề sao? Tớ mang thai, Lịch Viễn phải lên công ty, trong nhà không còn ai biết nhà anh cả nữa rồi!” Tam Nhi nói.
Tiểu Kiều nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Không thể nói ra tình cảm cô dành cho Miêu Doanh Đồng là gì, chỉ là cảm thấy kìm nén trong lòng.
Đó là một loại phản kháng của người bề trên đang đùa giỡn một cô gái yếu đuối như cô, nhưng lại không thể nói ra.
Suy cho cùng cũng là cô chủ động cầu xin người khác trêu đùa cô mà.
Cô biết cô đi rồi thì sẽ phải đối diện với sự nhục nhã, nhưng cô không thể không đi.
Tam Nhi đối với cô, ơn như tái sinh.
Buổi chiều năm giờ ba mươi, giúp nhà Tam Nhi làm xong cơm, Tiểu Kiều cầm lấy hộp giữ ấm đến nhà Miêu Doanh Đông.
Đưa cô đi là tài xế của Nam Lịch Viễn.
Cả quãng đường cô cảm thấy tâm trạng thấp thỏm.
Chìa khóa nhà Miêu Doanh Đông, cô quên trả lại anh, vừa hay, nhân tiện lần này trả lại cho anh.
Đến cửa nhà, Tiểu Kiều gõ cửa, dù sao bây giờ cô cũng không làm việc ở nhà Miêu Doanh Đông, tự nhiên mở cửa dù sao cũng không tốt lắm.
Miêu Doanh Đông kể chi tiết chuyện lần trước Cố Vi Hằng tới Mỹ len len nhìn tiểu Cửu cho Từ Thiến nghe, Từ Thiên chỉ cười mà không nói.
“Cố Nhị người này thực ra rất thông minh lanh lợi, nhưng cậu ta lại không đặt sự thông minh lanh lợi vào trong lòng, hơn nữa cậu ta không thường sử dụng sự thông minh và suy tính này. Có một loại rộng lượng mà toàn dân đều xem thường, nhưng lại trêu ghẹo người.” Miêu Doanh Đông nói, lại không tự giác mà cười lần nữa, nghĩ tới người khoanh hai tay, kiêu ngạo muốn chết kia.
“Để con sắp xếp, lại để cho con làm chứng. Vừa tương tư, lại quang minh. Không tệ.” Từ Thiến nói xong liền đứng dậy rót nước.
Miêu Doanh Đông biết, mẹ hiện tại đã có chút ấn tượng tốt với Cố Nhị rồi, nhưng nếu như Cố Nhị trêu ghẹo đến Từ Thiến thì trình độ còn kém xa.
Nhưng mà không gấp, Miêu Doanh Đông tin rằng, tên tiểu tử thối Cố Nhị này thường luôn hành động khi người ta không đề phòng, bản thân cậu ta không để ý, từ trước đến nay trêu ghẹo người khác cũng không đặt trong lòng.
“Doanh Đông, tiểu Cửu cũng đã có người trong lòng rồi, còn con thì lúc nào? Con cũng sắp ba mươi lăm rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.”
Miêu Doanh Đông liền cười, “Dì lo chuyện này của con làm gì? Bên cạnh con không có phụ nữ.”
“Từ trước đến nay vô cùng phản đối chuyện xem mắt, nếu như con vẫn không tìm được, dì không ngại giới thiệu cho con đâu. Bên cạnh dì đây, quý nữ thế gia có nhiều lắm.”
Nhà Tam Nhi.
Khoảng cách từ lúc tiểu Kiều rời khỏi Miêu Doanh Đông đac là năm ngày rồi, Miêu Doanh Đông vẫn chưa đến nhà Tam Nhi.
Tam Nhi có chút kích động rồi.
Không đúng nha, theo lí mà nói, anh cả biết tiểu Kiều đến nhà mình chắc hẳn sẽ rất nóng lòng, thường xuyên đến xem cô ấy mới đúng chứ.
Lúc ăn cơm, Tam Nhi thì thầm một câu, “Anh cả tại sao mấy ngày rồi vẫn chưa tới?”
Nam Lịch Viễn vừa nghe, mặt lập tức đen đi.
“Nhớ anh ấy rồi?”
“Đúng, đang nhớ tới anh ấy.” Tam Nhi trả lời.
“Nhớ anh ấy, vậy buổi tối thử đi!” Giọng Nam Lịch Viễn có chút không vui.
Đối mặt với cô vợ nhỏ yêu kiều như Tam Nhi, Nam Lịch Viễn mỗi ngày đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Theo tuổi tác càng ngày càng tăng, Tam Nhi giống như đóa mẫu đơn nở rộ, kiều diễm, rực rỡ chói lọi, cô của hiện tại, đã không còn là cô mà anh biết nữa rồi, sinh hai đứa con với Nam Lịch Viễn, còn đang mang thai một đứa nữa, Tam Nhi bây giờ sống đã thông suốt hơn.
Tính cách của cô ấy khá giống ba ruột cô.
Cố Nhị học được sự hư hỏng của Cố Minh Thành, Cố Tam Nhi học được sự sắc sảo của Cố Minh Thành.
Có lúc, rất nhiều suy nghĩ, Nam Lịch Viễn còn chưa nói ra, Tam Nhi đã biết.
Mỗi ngày Nam Lịch Viễn đều có cảm giác nguy hiểm.
Tên họ Diệp kia vẫn chưa kết hôn.
Ngày thứ hai, sau khi tiểu Kiều đến nhà Tam Nhi, Tam Nhi nói mấy hôm trước cô mới mua vài bộ quần áo, nhưng bụng cô sắp lớn hơn rồi, mặc không vừa rồi, tặng cho tiểu Kiều.
Tiểu Kiều cảm thấy được sủng mà lo sợ, quần áo của Tam Nhi đều rất đắt, cô cũng không biết cầm hay không cầm không.
“Nếu như cô không lấy, tớ sẽ đem chúng ném vào thùng rác, chiếm chỗ quá. Bây giờ quần áo của hai đứa nhỏ, tớ và Lịch Viễn đã đầy tủ quần áo rồi. Nhà chúng ta, người quá nhiều. Bộ quần áo này là mới đó, đừng ghét bỏ. Dáng người của cậu và tớ xấp xỉ. Mặc vừa mà, hôm nay đừng cởi ra nữa.” Nói xong, Tam Nhi liền nhét quần áo vào tay tiểu Kiều.
Mạnh mẽ bắt tiểu Kiều thay ra.
Tiểu Kiều thay xong, Tam Nhi còn giúp cô chải tóc.
Vốn là mái tóc được búi lên, chải thành tóc đuôi ngựa, đánh phấn lót lên cho cô, cả người có cảm giác rực rỡ chói lọi.
“Tớ thích nhất là làm tóc cho nữ, đợi sau này Nam Sương nhà chúng tớ lớn rồi, tớ cũng hằng ngày chải tóc cho con bé.” Tam Nhi nói với vẻ khát khao.
Câu nói này Nam Lịch Viễn nghe được, đột nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
“À, đúng rồi, buổi chiều tôi nấu canh vi cá hầm, tôi cho tài xế đưa cô qua nhà anh cả, một người đàn ông như anh cả rất không dễ dàng gì, hơn nữa, hôm qua tôi có giới thiệu một đầu bếp cho anh cả. Đoán chừng chắc hôm nay sẽ tới.” Tam Nhi nói.
“Tớ?” Tiểu Kiều nói.
“Đúng, cậu, có vấn đề sao? Tớ mang thai, Lịch Viễn phải lên công ty, trong nhà không còn ai biết nhà anh cả nữa rồi!” Tam Nhi nói.
Tiểu Kiều nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Không thể nói ra tình cảm cô dành cho Miêu Doanh Đồng là gì, chỉ là cảm thấy kìm nén trong lòng.
Đó là một loại phản kháng của người bề trên đang đùa giỡn một cô gái yếu đuối như cô, nhưng lại không thể nói ra.
Suy cho cùng cũng là cô chủ động cầu xin người khác trêu đùa cô mà.
Cô biết cô đi rồi thì sẽ phải đối diện với sự nhục nhã, nhưng cô không thể không đi.
Tam Nhi đối với cô, ơn như tái sinh.
Buổi chiều năm giờ ba mươi, giúp nhà Tam Nhi làm xong cơm, Tiểu Kiều cầm lấy hộp giữ ấm đến nhà Miêu Doanh Đông.
Đưa cô đi là tài xế của Nam Lịch Viễn.
Cả quãng đường cô cảm thấy tâm trạng thấp thỏm.
Chìa khóa nhà Miêu Doanh Đông, cô quên trả lại anh, vừa hay, nhân tiện lần này trả lại cho anh.
Đến cửa nhà, Tiểu Kiều gõ cửa, dù sao bây giờ cô cũng không làm việc ở nhà Miêu Doanh Đông, tự nhiên mở cửa dù sao cũng không tốt lắm.
Bình luận facebook