Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
2354
Vẻ mặt của Cố Minh Thành y như đang suy nghĩ gì vậy。
Điện thoại của Khương Thục Đồng nhận được một tin nhắn,là bên cơ sở vật chất nhờ cô ra đống phí quản lý,hai mươi sáu ngàn。
Trước đây khi Lục Chí Khiêm ở nhà,những chuyện này đều do anh ta lo,Khương Thục Đồng đối với những chuyện nhỏ vặt như vậy,cô ta ít khi quan tâm đến,hiện nay cô ta mới biết,thì ra phải chịu gánh lớn như vậy。
Nhưng hiện giờ trên người cô ta không có nhiều tiền như vậy,nhờ đồng nghiệp mượn cũng không tốt,cô ta trong lòng đồng nghiệp cũng không phải là người tốt cho lắm。
Đó là khi Khương Thục Đồng ngồi trong văn phòng cảm thấy khó xử,nghe được những lời bàn tán lén lúc của đồng nghiệp。
Giống như có một người nói,“ Cố Tổng đã đến。”
Trái tim của Khương Thục Đồng liền đập đùng đùng đùng,anh ta đã đi công tác về rồi sao?
Cô ta nhanh chóng buông xuống tấm thẻ trong tay,liền cắm đầu làm việc。
Cố Minh Thành giống như đến tìm Mạc Đại Sư,ánh sáng trong mắt nói với Khương Thục Đồng,hai người kia đang lén lúc nói chuyện,đang nói gì,Khương Thục Đồng không rõ cho lắm,chỉ là cảm thấy trong lòng rất kích động。
Cô ta đã mười ngày không gặp người đó rồi,tuy nhiên anh ta đã có bạn gái,cô ta chỉ nhìn anh ta thôi,đứng rất xa nhìn anh ta。
Ánh mắt của Cố Minh Thành giống như đang nhìn qua hướng của Khương Thục Đồng,nhưng tâm trạng của Khương Thục Đồng rất khẩn trương,cô ta như có tật giật mình vậy,không dám nhìn anh ta。
Cố Minh Thành giống như đã dạo một vòng trong văn phòng,khi bước ngang qua Khương Thục Đồng,bước chân của anh ta đã chậm lại,Khương Thục Đồng cũng không để ý。
Đợi sau khi anh ta rời đi,Khương Thục Đồng mới phát hiện,tấm thẻ mà anh ta cho cứ trắng trợn như vậy để trên bàn。
Trong lòng của Khương Thục Đồng cảm thấy có chút lạnh:Thôi xong rồi,anh ta chắc chắn tưởng rằng bản thân đã bắt đầu chú ý đến số tiền đó rồi。
Nhưng mà anh ta có thể đoán được bản thân cô ta đã gặp khó khăn trên kinh tế,Khương Thục Đồng cũng không cảm thấy kỳ lạ,anh ta đối với chuyện trong nhà của bản thân rất hiểu rõ,hơn nữa lần trước Khương Thục Đồng đã mua một cái áo khoác dài của hiệu Buberry,khi đang trong thang máy,Cố Minh Thành chăm chút nhìn cô ta với ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống。
Khí đó Khương Thục Đồng cũng không ý thức được,hiện nay trong trái tim cô ta trong như gương vậy,khi đó ý nghĩa của anh ta chắc chắn là:Tiêu hết tiền lương của một tháng để mua một cái áo,tôi xem cô sống như thế nào?
Nghĩ lại thật sự đỏ mặt đó,nhưng mà hiện nay phí quản lý như cây cột vậy cản lại cô ta,mượn của người ta không thôi nhờ anh ta mượn,dù sao tấm thẻ cũng đang trên tay mình,chỉ cần có mật khẩu là được rồi。
Nhưng cô ta phải nhắc chuyện này như thế nào đây?
Dù sao Cố Minh Thành đã biết cô ta đã đem tấm thẻ ra,không thôi đi hỏi anh ta。
Trong đầu Khương Thục Đồng đã soạn một đoạn từ ngữ,rất cẩn thận viết wechat cho Cố Minh Thành:“ Cố Tổng,hôm nay tôi mới đem ra cái lì xì mà anh phát tiền thưởng,tôi nhìn thấy bên trong có một tấm thẻ,xin hỏi mật khẩu là bao nhiêu?
Khương Thục Đồng cố tình không nói,cô ta đã biết người khác không co tấm thẻ đó,như thế này cô ta nhờ anh ta cho mật khẩu như vậy đúng đạo lý một tí,xem như cô ta không biết đây là “ Chăm sóc đặt biệt ” của anh ta。
“ Sinh nhật của tôi。”
Một lát sau,bên kia đã gửi lại một tin。
Khương Thục Đồng sửng sờ,sinh nhật của anh ta là ngày nào?Cô ta không biết đó。
“ Sinh nhật của anh là ngày nào?” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Tự đi tra。”
Đã hỏi rất nhiều đồng nghiệp,cũng không biết thứ như chứng minh bản sao chép của anh ta,chỉ có bên phòng tài chánh mới có,để tiện cho nhân viên công tác đi đăng ký đó,để lập hồ sơ,nhưng người bên tài chánh,khương Thục Đồng một người cũng không quen。
Cô ta cũng từng hỏi qua Mạc Đại Sư,Mạc Đại Sư cũng không biết。
Khương Thục Đồng sửng sờ,giống như ngày sinh nhật của Chủ tịch là một cơ mật rất lớn vây。
Nhưng mà,cô ta tuyệt đối không suy nghĩ đến chuyện này lại do Niếp Doanh Doanh nói với cô ta。
Hôm đó,Khương Thục Đồng đã phụng lệnh của Mạc đại sư,đi mua thêm một số đồ vật như giấy vẽ và bút chì,những thứ này là do phòng hành chính đồng ý cho mua,nhưng mà,đúng lúc phòng hành chính không còn hàng tồn,anh ta nhờ Khương Thục Đồng đến bên cửa hàng văn phòng phẩm đối diện công ty mua đỡ một tí để ứng phó trước。
Khương Thục Đồng từ tầng phòng thiết kế xuống đến cửa thang máy tầng một,đúng lúc gặp được người phụ nữ đó đang đợi thang máy。
Thật ra thì không ai nói với Khương Thục Đồng người phụ nữ đó là Niếp Doanh Doanh,nhưng cô ta đã biết。
Ánh mắt của Niếp Doanh Doanh cũng nhìn Khương Thục Đồng rất lâu,cô ta đương nhiên nhìn một cái là ra,đây là người phụ nữ mấy hôm trước đã lên giường với Cố Minh Thành。
Đố kỵ oán hận,vẫn còn rất nhiều điều không muốn đề cập đến,cũng đều nằm trong ánh mắt của Niếp Doanh Doanh,cô ta nheo mày nhẹ tiếng hanh một cái。
Khương Thục Đồng giống như đối với tiếng kêu này rất phản cảm,giống như vô cùng thách thức Niếp Doanh Doanh để hỏi cô ta một câu, “ Xin hỏi Niếp tiểu thư,ngày sinh nhật của Cố Tổng là ngày nào ? ”
Niếp Doanh Doanh biểu hiện rất kinh ngạc với lời nói không biết liêm sỉ của Khương Thục Đồng,và Cố Minh Thành lên giường rồi,chắc chắn phải tránh cô ta mới đúng mà,nhưng người phụ nữ này,quả nhiên dám công khai hỏi sinh nhật của Cố Minh Thành。
Một chân của cô ta đã bước vào thang máy,không muốn cho thang máy đi lên,ôm lại đôi tay,với một vẻ mặt đầy khí thế nói, “ Ngày sinh nhật của Minh Thành là ngày hai mươi lăm tháng một,đã qua rồi,muốn làm hài lòng anh ta sao ? ”
“Cô suy nghĩ nhiều rồi,cám ơn cô。” nói xong,Khương Thục Đồng liền quay lưng đi。
Khương Thục Đồng không hiểu tâm lý của bản thân như thế nào,giống như là một tiểu tam vậy,muốn đem chuyện tốt của bản thân và người đàn ông đó tiết lộ cho vợ chính nghe,khiến vợ chính khủng hoảng mới là mục đích của cô ta。
Niếp Doanh Doanh lạnh lùng hanh một tiếng,tiếp theo đó cửa thang máy đóng lại。
Trên đường đi,Khương Thục Đồng bỗng nhiên nhớ lại,đêm giao thừa hôm đó,giống như đúng lúc là ngày hai mươi lăm tháng một,chẳng lẽ là ngày sinh nhật của anh ta sao ?
Nhưng anh ta không nói với cô ta,chỉ là ngày đó,anh ta quan hệ với Khương Thục Đồng rất thô bạo。
Sau khi Khương Thục Đồng mua xong giấy vẽ và bút chì quay về,đúng lúc dưới sảnh lại gặp Cố Minh Thành và Niếp Doah Doanh,hai người giống như đang muốn đi đâu。
Ánh mắt của Cố Minh Thành liếc sang Khương Thục Đồng,như thể lời nói và hành động của Khương Thục Đồng,một cử một động cũng không trốn khỏi trong bàn tay anh ta,anh ta một tay bỏ trong túi,bước chân đi rất nhanh,dùng ánh mắt như đang xem chuyện hay vậy liếc nhìn Khương Thục Đồng,một câu cũng không nói。
Khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ。
Niếp Doanh Doanh từ phía sau theo chặt anh ta,nhìn thấy Khương Thục Đồng,đã nhìn cô ta một cái,một chạy hai bước vậy đi theo bước chân của Cố Minh Thành。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng nhấp nhái mấy cái,gì cũng không suy nghĩ,liền quay về phòng làm việc。
Cô ta đã biết được ngày sinh nhật của Cố Minh Thành,đã biết được mật khẩu,mới nhìn thấy trong thẻ quả nhiên có năm trăm ngàn。
Đối với hiện nay là một người đi làm nhỏ bé như Khương Thục Đồng mà nói,chẳng khác nào là một số tiền lớn。
Cô ta đã cà thẻ nộp phí quản lý,cảm thấy trong lòng rất an tâm,vì cô ta biết ,số tiền này,cô ta sớm muộn cũng sẽ trả lại cho Cố Minh Thành。
Tháng hai,Đồn cảnh sát bên Thượng Hải gọi điện qua,nói rằng sắp đổi mùa rồi,nhờ Khương Thục Đồng chuẩn bị một số áo lạnh của Lục Chí Khiêm,đưa qua cho anh ta。
Khương Thục Đồng đồng ý,đây cũng là bổn phận nên làm của một người vợ。
Cô ta xin một ngày phép,lại cộng thêm cuối tuần,cô ta đã đi Thượng Hải,không ngờ lần này,quả nhiên Lục Chí Khiêm lại chịu gặp cô ta。
Trước tiên Lục Chí Khiêm hỏi hiện giờ quan hệ giữa cô ta và Cố Minh Thành như thế nào ,sắc mặt Khương Thục Đồng có chút đỏ,cô ta nói “ Quan hệ bình thường như cấp trên và cấp dưới 。”
Lục Chí Khiêm nheo mày cười, “ Bình thường sao ? Mẹ tôi cũng đã nói cho tôi biết ,tuy rằng chỉ là bắt gió chụp gió,nhưng mà tôi cảm thấy những áp lực mà bà ta cho cô cũng rất bình thường,dù sao hiện giờ cô vẫn là người phụ nữ có chồng。”
Khi Lục Chí Khiêm đang nói câu này,là một thái độ chế giễu,anh ta trong tù,đương nhiên không làm được Khương Thục Đồng gì rồi,chỉ có thể từ trên tâm lý tạo áp lực cho cô ta,anh ta biết Khương Thục Đồng xưa nay là một người biết tiết kiệm,là một phụ nữ rất truyền thống。
Nhưng Lục Chí Khiêm không biết,người phụ nữ truyền thống này,đã cùng Cố Minh Thành lên qua mấy lần giường rồi。
Tuy rằng đều do anh ta ép buộc,nhưng Khương Thục Đồng cũng không từ chối,vì cô ta luôn thích người đàn ông trên giường như Cố Minh Thành vậy。
“ Còn nữa ,một mình cô ở nhà,sẽ gặp được áp lực trên kinh tế,thẻ của tôi tôi để trong tủ đầu giường,vẫn còn rất nhiều thẻ,lát nữa tôi sẽ nhờ cảnh sát trong trại đưa cho cô,để tránh cô vì tôi,đi cầu xin người đó ! Người đàn ông đó nhìn thấy cô đi cầu xin anh ta,đương nhiên sẽ bắt cô lên giường với anh ta 。” Lục Chí Khiêm buông xuống điện thoại,liền quay đi。
Khương Thục Đồng ngớ ngớ,xem ra anh ta thật sự không yên tâm đối với Khương Thục Đồng,nhưng mà có tiền,cũng xem như đã giải quyết được khó khăn trước mắt,sau khi quay về,Cô ta từ trong thẻ của Lục Chí Khiêm đã rút ra tiền quản lý,đã bù qua lại trong thẻ của Cố Minh Thành,chuẩn bị trả lại thẻ cho Cố Minh Thành。
Là một buổi chiều sắp tan sở,Khương Thục Đồng đem theo thẻ đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
“ Cố Tổng,lần trước thẻ anh đưa cho tôi,tôi đã hỏi những người xung quanh cũng không có,tôi cảm thấy không yên tâm cho lắm,trả cho anh đó。” Khương Thục Đồng đem thẻ để lên bàn làm việc của Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành đang bận rộn liền ngẩng đầu lên,ánh mắt quét qua Khương Thục Đồng,lại quét qua Cố Minh Thành。
“ Trong thẻ có bao nhiêu tiền,cô biết không ? ” anh ta hỏi Khương Thục Đồng。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,không được để anh ta biết cô ta từng đụng qua số tiền đó,cô ta nói , “ Không biết,tôi không xem 。”
“ Không xem sao ? ” Cố Minh Thành y như cười một cái。
Chính là loại cười này,còn có ánh mắt lần trước anh ta và Niếp Doanh Doanh cùng nhau quan sát Khương Thục Đồng,khiến Khương Thục Đồng cảm thấy lạnh thấu xương,vì cảm thấy lời nói dối của bản thân,anh ta toàn bộ nắm rõ,nhưng anh ta không chỉ ra,để Khương Thục Đồng tự lộ ra。
Khương Thục Đồng càng ngày càng phát hiện,người như Cố Minh Thành,thủ đoạn quá cao,đến gần sẽ suy hiểm。
Khương Thục Đông gật đầu như có tật giật mình vây。
“ Tôi là người gì của cô ? ” Cố Minh Thành đột nhiên hỏi。
Câu nói này hỏi kiểu như không quan tâm vậy,khiến Khương Thục Đồng sửng sờ,anh ta là người gì của bản thân,Khương Thục Đồng cũng không suy nghĩ qua。
“ Cấp – Cấp trên 。” Dù cho là cấp trên,cũng không đơn thuần chỉ là cấp trên,không có ai lại đi lên giường với cấp trên 。
Cố Minh Thành lạnh lùng hanh một tiếng,“ Cô xem tôi như là tình nhân cũng được,người cùng cô lên giường cũng được,tóm lại,tôi không hy vọng cô đã tiêu đi hai mươi mấy ngàn ,còn phải mượn chỗ này chỗ kia để bù lại trả lại cho tôi,tấm thẻ này ,cô đem về 。”
Khương Thục Đồng càng sửng sờ,đồng thời trong lòng cũng cảm thấy đặc biệt không quen,tình nhân,người cùng lên giường,vì sao từ nào khó nghe anh ta lại dùng từ đó chứ ?。
Còn nữa,vì sao anh ta lại biết được Khương Thục Đồng đã chi tiêu hai mươi mấy ngàn vậy ? Còn biết được hiện nay cô ta đã bù lại。
Chẳng lẽ tấm thẻ này có liên kết với điện thoại của anh ta,Khương Thục Đồng cà thẻ anh ta liền biết được,bù vào trong anh ta cũng biết được。
Đúng là khiêng miếng gạch đập lên chân mình rồi,lúc nãy còn thề thốt nói không chi tiêu ,lân này đúng là tự đánh vào mặt bản thân rồi。
“ Không cần đâu,Lục Chí Khiêm đã cho tôi tiền,dù sao đi nữa,chúng tôi vẫn là vợ chồng dưới sự chói buộc cuả tờ giấy kết hôn,biệt thự là tài sản của anh ta,anh ta nên đóng phí quản lý 。” Dưới tình thế gấp rút,Khương Thục Đồng đã để xuống câu nói này。
Cô ta sợ,rất sợ một khi cô ta đã lấy số tiền đó,cô ta sẽ biến thành người phụ nữ bị Cố Minh Thành “ Bao dưỡng ” ,như lời Lục Chí Khiêm nói vậy。
Toàn bộ những cuộc tình dục,cũng sẽ liên quan đến tiền,khiến cô ta không biết phải làm như thế nào。
Cố Minh Thành luôn quan sát cô ta,Khương Thục Đồng chịu không nổi sự quan sát đó。
Cố Minh Thành hỏi ,“ Ngày sinh nhật của tôi,sao cô biết được vậy ? ”
Vẻ mặt của Cố Minh Thành y như đang suy nghĩ gì vậy。
Điện thoại của Khương Thục Đồng nhận được một tin nhắn,là bên cơ sở vật chất nhờ cô ra đống phí quản lý,hai mươi sáu ngàn。
Trước đây khi Lục Chí Khiêm ở nhà,những chuyện này đều do anh ta lo,Khương Thục Đồng đối với những chuyện nhỏ vặt như vậy,cô ta ít khi quan tâm đến,hiện nay cô ta mới biết,thì ra phải chịu gánh lớn như vậy。
Nhưng hiện giờ trên người cô ta không có nhiều tiền như vậy,nhờ đồng nghiệp mượn cũng không tốt,cô ta trong lòng đồng nghiệp cũng không phải là người tốt cho lắm。
Đó là khi Khương Thục Đồng ngồi trong văn phòng cảm thấy khó xử,nghe được những lời bàn tán lén lúc của đồng nghiệp。
Giống như có một người nói,“ Cố Tổng đã đến。”
Trái tim của Khương Thục Đồng liền đập đùng đùng đùng,anh ta đã đi công tác về rồi sao?
Cô ta nhanh chóng buông xuống tấm thẻ trong tay,liền cắm đầu làm việc。
Cố Minh Thành giống như đến tìm Mạc Đại Sư,ánh sáng trong mắt nói với Khương Thục Đồng,hai người kia đang lén lúc nói chuyện,đang nói gì,Khương Thục Đồng không rõ cho lắm,chỉ là cảm thấy trong lòng rất kích động。
Cô ta đã mười ngày không gặp người đó rồi,tuy nhiên anh ta đã có bạn gái,cô ta chỉ nhìn anh ta thôi,đứng rất xa nhìn anh ta。
Ánh mắt của Cố Minh Thành giống như đang nhìn qua hướng của Khương Thục Đồng,nhưng tâm trạng của Khương Thục Đồng rất khẩn trương,cô ta như có tật giật mình vậy,không dám nhìn anh ta。
Cố Minh Thành giống như đã dạo một vòng trong văn phòng,khi bước ngang qua Khương Thục Đồng,bước chân của anh ta đã chậm lại,Khương Thục Đồng cũng không để ý。
Đợi sau khi anh ta rời đi,Khương Thục Đồng mới phát hiện,tấm thẻ mà anh ta cho cứ trắng trợn như vậy để trên bàn。
Trong lòng của Khương Thục Đồng cảm thấy có chút lạnh:Thôi xong rồi,anh ta chắc chắn tưởng rằng bản thân đã bắt đầu chú ý đến số tiền đó rồi。
Nhưng mà anh ta có thể đoán được bản thân cô ta đã gặp khó khăn trên kinh tế,Khương Thục Đồng cũng không cảm thấy kỳ lạ,anh ta đối với chuyện trong nhà của bản thân rất hiểu rõ,hơn nữa lần trước Khương Thục Đồng đã mua một cái áo khoác dài của hiệu Buberry,khi đang trong thang máy,Cố Minh Thành chăm chút nhìn cô ta với ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống。
Khí đó Khương Thục Đồng cũng không ý thức được,hiện nay trong trái tim cô ta trong như gương vậy,khi đó ý nghĩa của anh ta chắc chắn là:Tiêu hết tiền lương của một tháng để mua một cái áo,tôi xem cô sống như thế nào?
Nghĩ lại thật sự đỏ mặt đó,nhưng mà hiện nay phí quản lý như cây cột vậy cản lại cô ta,mượn của người ta không thôi nhờ anh ta mượn,dù sao tấm thẻ cũng đang trên tay mình,chỉ cần có mật khẩu là được rồi。
Nhưng cô ta phải nhắc chuyện này như thế nào đây?
Dù sao Cố Minh Thành đã biết cô ta đã đem tấm thẻ ra,không thôi đi hỏi anh ta。
Trong đầu Khương Thục Đồng đã soạn một đoạn từ ngữ,rất cẩn thận viết wechat cho Cố Minh Thành:“ Cố Tổng,hôm nay tôi mới đem ra cái lì xì mà anh phát tiền thưởng,tôi nhìn thấy bên trong có một tấm thẻ,xin hỏi mật khẩu là bao nhiêu?
Khương Thục Đồng cố tình không nói,cô ta đã biết người khác không co tấm thẻ đó,như thế này cô ta nhờ anh ta cho mật khẩu như vậy đúng đạo lý một tí,xem như cô ta không biết đây là “ Chăm sóc đặt biệt ” của anh ta。
“ Sinh nhật của tôi。”
Một lát sau,bên kia đã gửi lại một tin。
Khương Thục Đồng sửng sờ,sinh nhật của anh ta là ngày nào?Cô ta không biết đó。
“ Sinh nhật của anh là ngày nào?” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Tự đi tra。”
Đã hỏi rất nhiều đồng nghiệp,cũng không biết thứ như chứng minh bản sao chép của anh ta,chỉ có bên phòng tài chánh mới có,để tiện cho nhân viên công tác đi đăng ký đó,để lập hồ sơ,nhưng người bên tài chánh,khương Thục Đồng một người cũng không quen。
Cô ta cũng từng hỏi qua Mạc Đại Sư,Mạc Đại Sư cũng không biết。
Khương Thục Đồng sửng sờ,giống như ngày sinh nhật của Chủ tịch là một cơ mật rất lớn vây。
Nhưng mà,cô ta tuyệt đối không suy nghĩ đến chuyện này lại do Niếp Doanh Doanh nói với cô ta。
Hôm đó,Khương Thục Đồng đã phụng lệnh của Mạc đại sư,đi mua thêm một số đồ vật như giấy vẽ và bút chì,những thứ này là do phòng hành chính đồng ý cho mua,nhưng mà,đúng lúc phòng hành chính không còn hàng tồn,anh ta nhờ Khương Thục Đồng đến bên cửa hàng văn phòng phẩm đối diện công ty mua đỡ một tí để ứng phó trước。
Khương Thục Đồng từ tầng phòng thiết kế xuống đến cửa thang máy tầng một,đúng lúc gặp được người phụ nữ đó đang đợi thang máy。
Thật ra thì không ai nói với Khương Thục Đồng người phụ nữ đó là Niếp Doanh Doanh,nhưng cô ta đã biết。
Ánh mắt của Niếp Doanh Doanh cũng nhìn Khương Thục Đồng rất lâu,cô ta đương nhiên nhìn một cái là ra,đây là người phụ nữ mấy hôm trước đã lên giường với Cố Minh Thành。
Đố kỵ oán hận,vẫn còn rất nhiều điều không muốn đề cập đến,cũng đều nằm trong ánh mắt của Niếp Doanh Doanh,cô ta nheo mày nhẹ tiếng hanh một cái。
Khương Thục Đồng giống như đối với tiếng kêu này rất phản cảm,giống như vô cùng thách thức Niếp Doanh Doanh để hỏi cô ta một câu, “ Xin hỏi Niếp tiểu thư,ngày sinh nhật của Cố Tổng là ngày nào ? ”
Niếp Doanh Doanh biểu hiện rất kinh ngạc với lời nói không biết liêm sỉ của Khương Thục Đồng,và Cố Minh Thành lên giường rồi,chắc chắn phải tránh cô ta mới đúng mà,nhưng người phụ nữ này,quả nhiên dám công khai hỏi sinh nhật của Cố Minh Thành。
Một chân của cô ta đã bước vào thang máy,không muốn cho thang máy đi lên,ôm lại đôi tay,với một vẻ mặt đầy khí thế nói, “ Ngày sinh nhật của Minh Thành là ngày hai mươi lăm tháng một,đã qua rồi,muốn làm hài lòng anh ta sao ? ”
“Cô suy nghĩ nhiều rồi,cám ơn cô。” nói xong,Khương Thục Đồng liền quay lưng đi。
Khương Thục Đồng không hiểu tâm lý của bản thân như thế nào,giống như là một tiểu tam vậy,muốn đem chuyện tốt của bản thân và người đàn ông đó tiết lộ cho vợ chính nghe,khiến vợ chính khủng hoảng mới là mục đích của cô ta。
Niếp Doanh Doanh lạnh lùng hanh một tiếng,tiếp theo đó cửa thang máy đóng lại。
Trên đường đi,Khương Thục Đồng bỗng nhiên nhớ lại,đêm giao thừa hôm đó,giống như đúng lúc là ngày hai mươi lăm tháng một,chẳng lẽ là ngày sinh nhật của anh ta sao ?
Nhưng anh ta không nói với cô ta,chỉ là ngày đó,anh ta quan hệ với Khương Thục Đồng rất thô bạo。
Sau khi Khương Thục Đồng mua xong giấy vẽ và bút chì quay về,đúng lúc dưới sảnh lại gặp Cố Minh Thành và Niếp Doah Doanh,hai người giống như đang muốn đi đâu。
Ánh mắt của Cố Minh Thành liếc sang Khương Thục Đồng,như thể lời nói và hành động của Khương Thục Đồng,một cử một động cũng không trốn khỏi trong bàn tay anh ta,anh ta một tay bỏ trong túi,bước chân đi rất nhanh,dùng ánh mắt như đang xem chuyện hay vậy liếc nhìn Khương Thục Đồng,một câu cũng không nói。
Khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ。
Niếp Doanh Doanh từ phía sau theo chặt anh ta,nhìn thấy Khương Thục Đồng,đã nhìn cô ta một cái,một chạy hai bước vậy đi theo bước chân của Cố Minh Thành。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng nhấp nhái mấy cái,gì cũng không suy nghĩ,liền quay về phòng làm việc。
Cô ta đã biết được ngày sinh nhật của Cố Minh Thành,đã biết được mật khẩu,mới nhìn thấy trong thẻ quả nhiên có năm trăm ngàn。
Đối với hiện nay là một người đi làm nhỏ bé như Khương Thục Đồng mà nói,chẳng khác nào là một số tiền lớn。
Cô ta đã cà thẻ nộp phí quản lý,cảm thấy trong lòng rất an tâm,vì cô ta biết ,số tiền này,cô ta sớm muộn cũng sẽ trả lại cho Cố Minh Thành。
Tháng hai,Đồn cảnh sát bên Thượng Hải gọi điện qua,nói rằng sắp đổi mùa rồi,nhờ Khương Thục Đồng chuẩn bị một số áo lạnh của Lục Chí Khiêm,đưa qua cho anh ta。
Khương Thục Đồng đồng ý,đây cũng là bổn phận nên làm của một người vợ。
Cô ta xin một ngày phép,lại cộng thêm cuối tuần,cô ta đã đi Thượng Hải,không ngờ lần này,quả nhiên Lục Chí Khiêm lại chịu gặp cô ta。
Trước tiên Lục Chí Khiêm hỏi hiện giờ quan hệ giữa cô ta và Cố Minh Thành như thế nào ,sắc mặt Khương Thục Đồng có chút đỏ,cô ta nói “ Quan hệ bình thường như cấp trên và cấp dưới 。”
Lục Chí Khiêm nheo mày cười, “ Bình thường sao ? Mẹ tôi cũng đã nói cho tôi biết ,tuy rằng chỉ là bắt gió chụp gió,nhưng mà tôi cảm thấy những áp lực mà bà ta cho cô cũng rất bình thường,dù sao hiện giờ cô vẫn là người phụ nữ có chồng。”
Khi Lục Chí Khiêm đang nói câu này,là một thái độ chế giễu,anh ta trong tù,đương nhiên không làm được Khương Thục Đồng gì rồi,chỉ có thể từ trên tâm lý tạo áp lực cho cô ta,anh ta biết Khương Thục Đồng xưa nay là một người biết tiết kiệm,là một phụ nữ rất truyền thống。
Nhưng Lục Chí Khiêm không biết,người phụ nữ truyền thống này,đã cùng Cố Minh Thành lên qua mấy lần giường rồi。
Tuy rằng đều do anh ta ép buộc,nhưng Khương Thục Đồng cũng không từ chối,vì cô ta luôn thích người đàn ông trên giường như Cố Minh Thành vậy。
“ Còn nữa ,một mình cô ở nhà,sẽ gặp được áp lực trên kinh tế,thẻ của tôi tôi để trong tủ đầu giường,vẫn còn rất nhiều thẻ,lát nữa tôi sẽ nhờ cảnh sát trong trại đưa cho cô,để tránh cô vì tôi,đi cầu xin người đó ! Người đàn ông đó nhìn thấy cô đi cầu xin anh ta,đương nhiên sẽ bắt cô lên giường với anh ta 。” Lục Chí Khiêm buông xuống điện thoại,liền quay đi。
Khương Thục Đồng ngớ ngớ,xem ra anh ta thật sự không yên tâm đối với Khương Thục Đồng,nhưng mà có tiền,cũng xem như đã giải quyết được khó khăn trước mắt,sau khi quay về,Cô ta từ trong thẻ của Lục Chí Khiêm đã rút ra tiền quản lý,đã bù qua lại trong thẻ của Cố Minh Thành,chuẩn bị trả lại thẻ cho Cố Minh Thành。
Là một buổi chiều sắp tan sở,Khương Thục Đồng đem theo thẻ đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
“ Cố Tổng,lần trước thẻ anh đưa cho tôi,tôi đã hỏi những người xung quanh cũng không có,tôi cảm thấy không yên tâm cho lắm,trả cho anh đó。” Khương Thục Đồng đem thẻ để lên bàn làm việc của Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành đang bận rộn liền ngẩng đầu lên,ánh mắt quét qua Khương Thục Đồng,lại quét qua Cố Minh Thành。
“ Trong thẻ có bao nhiêu tiền,cô biết không ? ” anh ta hỏi Khương Thục Đồng。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,không được để anh ta biết cô ta từng đụng qua số tiền đó,cô ta nói , “ Không biết,tôi không xem 。”
“ Không xem sao ? ” Cố Minh Thành y như cười một cái。
Chính là loại cười này,còn có ánh mắt lần trước anh ta và Niếp Doanh Doanh cùng nhau quan sát Khương Thục Đồng,khiến Khương Thục Đồng cảm thấy lạnh thấu xương,vì cảm thấy lời nói dối của bản thân,anh ta toàn bộ nắm rõ,nhưng anh ta không chỉ ra,để Khương Thục Đồng tự lộ ra。
Khương Thục Đồng càng ngày càng phát hiện,người như Cố Minh Thành,thủ đoạn quá cao,đến gần sẽ suy hiểm。
Khương Thục Đông gật đầu như có tật giật mình vây。
“ Tôi là người gì của cô ? ” Cố Minh Thành đột nhiên hỏi。
Câu nói này hỏi kiểu như không quan tâm vậy,khiến Khương Thục Đồng sửng sờ,anh ta là người gì của bản thân,Khương Thục Đồng cũng không suy nghĩ qua。
“ Cấp – Cấp trên 。” Dù cho là cấp trên,cũng không đơn thuần chỉ là cấp trên,không có ai lại đi lên giường với cấp trên 。
Cố Minh Thành lạnh lùng hanh một tiếng,“ Cô xem tôi như là tình nhân cũng được,người cùng cô lên giường cũng được,tóm lại,tôi không hy vọng cô đã tiêu đi hai mươi mấy ngàn ,còn phải mượn chỗ này chỗ kia để bù lại trả lại cho tôi,tấm thẻ này ,cô đem về 。”
Khương Thục Đồng càng sửng sờ,đồng thời trong lòng cũng cảm thấy đặc biệt không quen,tình nhân,người cùng lên giường,vì sao từ nào khó nghe anh ta lại dùng từ đó chứ ?。
Còn nữa,vì sao anh ta lại biết được Khương Thục Đồng đã chi tiêu hai mươi mấy ngàn vậy ? Còn biết được hiện nay cô ta đã bù lại。
Chẳng lẽ tấm thẻ này có liên kết với điện thoại của anh ta,Khương Thục Đồng cà thẻ anh ta liền biết được,bù vào trong anh ta cũng biết được。
Đúng là khiêng miếng gạch đập lên chân mình rồi,lúc nãy còn thề thốt nói không chi tiêu ,lân này đúng là tự đánh vào mặt bản thân rồi。
“ Không cần đâu,Lục Chí Khiêm đã cho tôi tiền,dù sao đi nữa,chúng tôi vẫn là vợ chồng dưới sự chói buộc cuả tờ giấy kết hôn,biệt thự là tài sản của anh ta,anh ta nên đóng phí quản lý 。” Dưới tình thế gấp rút,Khương Thục Đồng đã để xuống câu nói này。
Cô ta sợ,rất sợ một khi cô ta đã lấy số tiền đó,cô ta sẽ biến thành người phụ nữ bị Cố Minh Thành “ Bao dưỡng ” ,như lời Lục Chí Khiêm nói vậy。
Toàn bộ những cuộc tình dục,cũng sẽ liên quan đến tiền,khiến cô ta không biết phải làm như thế nào。
Cố Minh Thành luôn quan sát cô ta,Khương Thục Đồng chịu không nổi sự quan sát đó。
Cố Minh Thành hỏi ,“ Ngày sinh nhật của tôi,sao cô biết được vậy ? ”
Bình luận facebook