Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
2432
Nửa đêm, Lục Cảnh Minh bắt đầu sốt cao. Khi anh ta được đưa đến bệnh viện thì đã mơ mơ màng màng, miệng cứ liên tục gọi tên Trình Ảnh.
Phím tắt trong điện thoại của anh ta được gọi đến máy cô, nếu không có cuộc gọi này, e rằng anh ta đã bất tỉnh luôn trên giường vào lúc nửa đêm rồi.
Khi xe cứu thương đến, cô cũng vừa đến nơi, đêm hôm khuya khoắt mà phải chạy ngược chạy xuôi, chờ anh ta truyền xong hai chai nước, cô đã úp mặt xuống bên cạnh ngủ rồi.
Khi anh ta tỉnh dậy thì trời đã sáng, một cái đầu đang đè trên cánh tay, anh ta khẽ nhúc nhích rồi nhẹ nhàng kéo nó ra, cố gắng làm nhẹ để không đánh thức cô dậy. Bàng quang bị chèn ép mấy tiếng đồng hồ, anh ta đã không chịu nổi muốn xuống giường để đi xả.
Từ phòng vệ sinh tắm đi ra, trước đó anh ta đã rửa mặt cho tỉnh táo.
Sốt đã hạ, nhưng vẫn còn hơi yếu, anh ta nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trình Ảnh. Anh ta suy nghĩ một hồi, quyết định ẵm cô lên giường để ngủ, ai ngờ vừa đụng vào người thì cô liền thức dậy.
“Anh làm ồn em hả?”
Cô dụi mắt và lắc đầu, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Cảnh Minh liếc nhìn đồng hồ: “7 giờ hơn rồi, em dậy rồi thì đi rửa mặt đi, chắc anh không có gì nữa đâu, chuẩn bị xuất viện. Chút nữa anh đưa em đi ăn gì đó.”
Trình Ảnh gật đầu, lúc này dù cô có giận cũng không thể hiện ra được, đâu thể nói với Lục Cảnh Minh rằng, anh bị bệnh thì tự mà đến bệnh viện, tôi không muốn lo cho anh, dù về mặt lý trí thì cô cũng không thể làm vậy được.
Bác sĩ đến khám lại cho anh ta một lần nữa, các vết thương trên mặt cũng được xử lý xong, sau đó anh ta xuất viện.
Cả hai người đều không lái xe, mà anh ta gọi trợ lý đến đón. Hiển nhiên, trợ lý nhìn thấy bộ dạng tàn tạ, trên mặt đầy thẹo của anh ta, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Chắc do không biết giám đốc Lục của họ còn có sở thích đánh nhau, một người lạnh nhạt và biết kiềm chế thường ngày, không ngờ tính cách ngầm lại bạo lực đến vậy. Cậu ta cố nhịn lắm mới không lên tiếng hỏi, vì cấp dưới quá nhiều chuyện thì sẽ bị trừ lương đó.
“Anh muốn về nhà trước.”
“Cũng được.” Trình Ảnh nói: “Chút nữa tôi có thể bắt ta-xi đến thẳng công ty.”
“Không được.” Anh ta vội vàng ngăn cản: “Cả đêm qua không được nghỉ ngơi, em đang có thai, không chú ý nghỉ ngơi thì sao mà được? Em khoan đến công ty đã, đi ăn chút gì rồi về ngủ một giấc rồi tính ha.”
“Tôi không buồn ngủ, vả lại hôm qua còn rất nhiều công việc tồn đọng lại, chiều nay còn phải gặp khách hàng. Anh cứ về nhà nghỉ đi, nếu không có gì thì đừng ra ngoài, kêu dì nấu cơm cho anh ăn.”
Lục Cảnh Minh nói: “Dì mới về quê rồi.”
Trình Ảnh suy nghĩ một hồi: “Có thể gọi đồ ăn đem tới.”
“Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.”
Nói tới nói lui, anh ta chỉ có một mục đích, giữ cô ở lại.
Trình Ảnh đâu phải là kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì, nhưng niệm tình anh ta mặt mày nhợt nhạt, yếu ớt mất sức, nên cô miễn cưỡng đồng ý.
Ngôi nhà đã được thuê người đến quét dọn lại, gần như không có gì khác biệt so với khi cô rời đi. Phòng ốc cũng được sắp xếp lại, không biết anh ta đã chuyển tất cả đồ đạc của mình đến căn phòng trước đây cô ở vào lúc nào nữa.
“Tiểu Ảnh, đồ đạc của em, anh vẫn giữ nguyên đó, em quay về đi, đây mới là nhà của em, sau này hãy để anh chăm sóc cho em và con.”
Anh ta tiến đến gần cô từ phía sau, bộ ngực to lớn và ấm áp dính chặt vào lưng cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trái tim Trình Ảnh đã bị dao động trong giây lát, dù sao anh ta cũng là ba của đứa bé, nay anh ta đã nhớ lại tất cả, những hiểu lầm với Mạnh Dao Dao trước đây cũng đã được xóa bỏ, đáng lẽ hai người phải đoàn tụ, nhưng cô không thể hiểu tại sao mình lại không cam lòng.
“Xin lỗi, anh đã không giữ lời hứa để chăm sóc tốt cho em, đều tại anh không tốt.”
“Tiểu Ảnh, tha thứ cho anh được không?”
Anh ta vừa mới xuất viện, giọng vẫn còn khàn và nhỏ, thái độ cầu xin vào lúc này suýt nữa làm cho cô mất đi sự kiên trì trước đó.
“Lục Cảnh Minh, anh buông tay ra trước đã.”
“Không... Em hứa với anh trước đã.”
Anh ta sợ một khi buông tay, cô sẽ quay người lại và rời đi, sẽ không tìm được cô, cô cũng sẽ không chịu gặp anh ta.
Mấy hôm nay anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, dù trước khi mất trí nhớ hay là sau đó, anh ta đều không bảo vệ cô thật tốt. Lúc trước, khi phát sinh mâu thuẫn với gia đình, tìm đối tượng yêu đương cũng không bàn với họ, làm cho sau khi anh ta xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không biết Trình Ảnh đã phải dùng bao nhiêu cách để tiếp cận được anh ta.
Anh ta thừa nhận lúc đó đã có rung động với cô, chỉ vì sau đó vô tình nghe được cuộc gọi đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Nửa đêm, Lục Cảnh Minh bắt đầu sốt cao. Khi anh ta được đưa đến bệnh viện thì đã mơ mơ màng màng, miệng cứ liên tục gọi tên Trình Ảnh.
Phím tắt trong điện thoại của anh ta được gọi đến máy cô, nếu không có cuộc gọi này, e rằng anh ta đã bất tỉnh luôn trên giường vào lúc nửa đêm rồi.
Khi xe cứu thương đến, cô cũng vừa đến nơi, đêm hôm khuya khoắt mà phải chạy ngược chạy xuôi, chờ anh ta truyền xong hai chai nước, cô đã úp mặt xuống bên cạnh ngủ rồi.
Khi anh ta tỉnh dậy thì trời đã sáng, một cái đầu đang đè trên cánh tay, anh ta khẽ nhúc nhích rồi nhẹ nhàng kéo nó ra, cố gắng làm nhẹ để không đánh thức cô dậy. Bàng quang bị chèn ép mấy tiếng đồng hồ, anh ta đã không chịu nổi muốn xuống giường để đi xả.
Từ phòng vệ sinh tắm đi ra, trước đó anh ta đã rửa mặt cho tỉnh táo.
Sốt đã hạ, nhưng vẫn còn hơi yếu, anh ta nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trình Ảnh. Anh ta suy nghĩ một hồi, quyết định ẵm cô lên giường để ngủ, ai ngờ vừa đụng vào người thì cô liền thức dậy.
“Anh làm ồn em hả?”
Cô dụi mắt và lắc đầu, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Cảnh Minh liếc nhìn đồng hồ: “7 giờ hơn rồi, em dậy rồi thì đi rửa mặt đi, chắc anh không có gì nữa đâu, chuẩn bị xuất viện. Chút nữa anh đưa em đi ăn gì đó.”
Trình Ảnh gật đầu, lúc này dù cô có giận cũng không thể hiện ra được, đâu thể nói với Lục Cảnh Minh rằng, anh bị bệnh thì tự mà đến bệnh viện, tôi không muốn lo cho anh, dù về mặt lý trí thì cô cũng không thể làm vậy được.
Bác sĩ đến khám lại cho anh ta một lần nữa, các vết thương trên mặt cũng được xử lý xong, sau đó anh ta xuất viện.
Cả hai người đều không lái xe, mà anh ta gọi trợ lý đến đón. Hiển nhiên, trợ lý nhìn thấy bộ dạng tàn tạ, trên mặt đầy thẹo của anh ta, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Chắc do không biết giám đốc Lục của họ còn có sở thích đánh nhau, một người lạnh nhạt và biết kiềm chế thường ngày, không ngờ tính cách ngầm lại bạo lực đến vậy. Cậu ta cố nhịn lắm mới không lên tiếng hỏi, vì cấp dưới quá nhiều chuyện thì sẽ bị trừ lương đó.
“Anh muốn về nhà trước.”
“Cũng được.” Trình Ảnh nói: “Chút nữa tôi có thể bắt ta-xi đến thẳng công ty.”
“Không được.” Anh ta vội vàng ngăn cản: “Cả đêm qua không được nghỉ ngơi, em đang có thai, không chú ý nghỉ ngơi thì sao mà được? Em khoan đến công ty đã, đi ăn chút gì rồi về ngủ một giấc rồi tính ha.”
“Tôi không buồn ngủ, vả lại hôm qua còn rất nhiều công việc tồn đọng lại, chiều nay còn phải gặp khách hàng. Anh cứ về nhà nghỉ đi, nếu không có gì thì đừng ra ngoài, kêu dì nấu cơm cho anh ăn.”
Lục Cảnh Minh nói: “Dì mới về quê rồi.”
Trình Ảnh suy nghĩ một hồi: “Có thể gọi đồ ăn đem tới.”
“Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.”
Nói tới nói lui, anh ta chỉ có một mục đích, giữ cô ở lại.
Trình Ảnh đâu phải là kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì, nhưng niệm tình anh ta mặt mày nhợt nhạt, yếu ớt mất sức, nên cô miễn cưỡng đồng ý.
Ngôi nhà đã được thuê người đến quét dọn lại, gần như không có gì khác biệt so với khi cô rời đi. Phòng ốc cũng được sắp xếp lại, không biết anh ta đã chuyển tất cả đồ đạc của mình đến căn phòng trước đây cô ở vào lúc nào nữa.
“Tiểu Ảnh, đồ đạc của em, anh vẫn giữ nguyên đó, em quay về đi, đây mới là nhà của em, sau này hãy để anh chăm sóc cho em và con.”
Anh ta tiến đến gần cô từ phía sau, bộ ngực to lớn và ấm áp dính chặt vào lưng cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trái tim Trình Ảnh đã bị dao động trong giây lát, dù sao anh ta cũng là ba của đứa bé, nay anh ta đã nhớ lại tất cả, những hiểu lầm với Mạnh Dao Dao trước đây cũng đã được xóa bỏ, đáng lẽ hai người phải đoàn tụ, nhưng cô không thể hiểu tại sao mình lại không cam lòng.
“Xin lỗi, anh đã không giữ lời hứa để chăm sóc tốt cho em, đều tại anh không tốt.”
“Tiểu Ảnh, tha thứ cho anh được không?”
Anh ta vừa mới xuất viện, giọng vẫn còn khàn và nhỏ, thái độ cầu xin vào lúc này suýt nữa làm cho cô mất đi sự kiên trì trước đó.
“Lục Cảnh Minh, anh buông tay ra trước đã.”
“Không... Em hứa với anh trước đã.”
Anh ta sợ một khi buông tay, cô sẽ quay người lại và rời đi, sẽ không tìm được cô, cô cũng sẽ không chịu gặp anh ta.
Mấy hôm nay anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, dù trước khi mất trí nhớ hay là sau đó, anh ta đều không bảo vệ cô thật tốt. Lúc trước, khi phát sinh mâu thuẫn với gia đình, tìm đối tượng yêu đương cũng không bàn với họ, làm cho sau khi anh ta xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không biết Trình Ảnh đã phải dùng bao nhiêu cách để tiếp cận được anh ta.
Anh ta thừa nhận lúc đó đã có rung động với cô, chỉ vì sau đó vô tình nghe được cuộc gọi đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Bình luận facebook