Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
560
Hai mắt Tô Đồng vô hồn.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện một vài kí ức lờ mờ, hình như khi cô hôn mê có người nói gì đó, nửa thực nửa mơ.
Không!
Đó không phải là mơ!
Cô lập tức lạnh lùng trừng mắc nhìn cô Đồng: “Là An Hân Du phái cô tới?”
Cô Đồng thót tim, hỏi ngược lại: “An… An Hân Du là ai? Tô tiểu thư, có phải cô quá kiệt sức, đầu óc không được tỉnh táo?”
“Cô đưa con tôi đi đâu rồi?” Tô Đồng hỏi dồn.
“Cô… cô điên rồi sao?” Cô Đồng nhìn thấy sự phẫn nộ và điên cuồng trong mắt Tô Đồng, sợ hãi tột độ, vội vàng nói qua quýt vài câu sau đó ôm đầu bỏ chạy.
“Đứng lại! Trả con lại cho tôi…”
Tô Đồng muốn đuổi theo nhưng cơ thể suy nhược khiến cô ngã nhào xuống đất, lục phủ ngũ tạng như muốn xáo trộn, vô cùng đau đớn!
Căn phòng yên tĩnh trở lại giống như một thành phố chết tĩnh mịch, cô đờ đẫn nhìn đứa bé đã chết sau đó móc điện thoại gọi cho An Hân Du.
Hết lần này tới lần khác!
Cho tới khi đối phương bắt máy mới thôi!
Cô không biết đã gọi bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng đầu kia không còn là giọng nữ giới máy móc nữa mà là giọng Chu Cận Viễn quen thuộc và xa vời:
“Ai cho phép cô quấy rầy Hân Du? Cô có biết hôm nay cô ấy mới sinh không?”
Sinh?
Cũng sinh?
Tô Đồng hoàn toàn không tin đứa con mình liều mạng sinh ra là một đứa bé đã chết!
Con của cô chắc chắn đã bị An Hân Du cướp đi!
Cô ta muốn trộm long tráo phượng!
“An Hân Du cướp con của tôi, vứt lại cho tôi một đứa bé đã chết, Chu Cận Viễn, anh hãy bảo cô ta trả lại con cho tôi!” Cô nói từng chữ từng chữ một, giọng nói rít qua kẽ răng như thể muốn ăn tươi nuốt sống đôi cẩu nam nữ là anh và An Hân Du!
Chu Cận Viễn không hề do dự, bật cười nói:
“Tô Đồng, đầu óc có vấn đề thì hãy đi chữa đi, đừng giống chó dại gặp ai cũng cắn! Đứa con hoang của cô chết rồi sao? Lẽ nào không phải báo ứng?”
“…”
Tô Đồng mấp máy môi, một hồi không nói lên lời:
“Chu Cận Viễn, đó là cốt nhục của anh! Anh có còn là người nữa hay không?”
Tạch!
Trả lời cô là tiếng Chu Cận Viễn ngắt điện thoại.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, ánh mắt Tô Đồng co rút lại, cả người cô như thể rơi xuống địa ngục băng giá, đau tới mức chết đi sống lại! Cô loạng choạng ngồi dậy trên giường, quăng quật mọi thứ mà cô có thể với tới.
Gối, đèn bàn, bàn trà…
Rầm rầm, đinh tai nhức óc.
An Hân Du!
Đột nhiên, ánh mắt cô chững lại, vội vàng bế đứa bé trên giường lên, kiên định đi ra ngoài…
Phía dưới người rách toạc đau đớn, mỗi bước đi giống như có gì đó rớt xuống nhưng cô coi như không có gì, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, cô cần phải đi tìm con của mình!
---
Bệnh viện Ngân Cảng.
Ánh đèn phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra ngoài, trong tay ôm một đứa bé sơ sinh.
“Chúc mừng Chu tiên sinh, Chu phu nhân bình an sinh hạ một bé trai!”
Bác sỹ lên tiếng chúc mừng, ánh mắt hồ hởi, Chu Cận Viễn lần đầu làm cha, nhìn bé trai nhăn nhúm, bên tai thoáng vụt qua lời chỉ trích của Tô Đồng…
[Chu Cận Viễn, , đó là cốt nhục của anh! Anh có còn là người nữa hay không?]
Cốt nhục của anh sao?
Anh trấn tĩnh tinh thần, không phải đã xác thực rồi sao? Chỉ có đứa con này của Hân Du mới là cốt nhục của anh! Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế này?
Trong lòng không khỏi bực bội, anh hỏi: “Hân Du sao rồi?”
“Đợi thuốc gây mê hết tác dụng, Chu phu nhân sẽ tỉnh lại.”
Chu Cận Viễn gật đầu, để bác sỹ bế bé đi còn mình thì muốn vào thăm An Hân Du, vừa bước tới cửa phòng bệnh, cửa phòng không khép chặt.
Thông qua kẽ hở, anh nghe thấy giọng phụ nữ ở bên trong…
“Một trăm lăm mươi triệu sẽ được chuyển vào tài khoản của cô đúng hẹn, cô hãy lập tức cầm tiền và biến mất, đừng để tôi nhìn thấy cô! Cũng đừng để Cận Viễn bắt gặp cô…”
“Nếu như bị tôi phát hiện ra, cô biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ?”
“Ừ, đúng vậy, tôi ngắt máy đây!”
Bàn tay đặt trên chốt cửa của anh siết lại, một trăm lăm mươi triệu? An Hân Du đưa một trăm lăm mươi triệu cho ai? Lại còn dùng giọng nói lạnh lùng anh chưa từng nghe qua bao giờ để nói chuyện với đối phương?
Thậm chí không cho phép bị anh bắt gặp?
Tít tít tít.
Đúng lúc này chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
“Ai vậy?”
An Hân Du hốt hoảng lên tiếng.
“Anh đây.”
Chu Cận Viễn sắc mặt không đổi, đẩy cửa phòng bệnh bước vào, đôi môi mỏng mím chặt, đưa mắt nhìn cô, tay lấy điện thoại đọc tin nhắn.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng máu huyết toàn thân anh đã hoàn toàn đóng băng…
[Cho hỏi, anh có phải là chồng cũ của Tô Đồng không? Trên đường cô ấy ôm con tới bệnh viện đã gặp tai nạn nghiêm trọng, cấp cứu không thành công và đã qua đời, cho hỏi anh có thời gian tới đồn cảnh sát nhận xác không?]
--- Hết ---
Hai mắt Tô Đồng vô hồn.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện một vài kí ức lờ mờ, hình như khi cô hôn mê có người nói gì đó, nửa thực nửa mơ.
Không!
Đó không phải là mơ!
Cô lập tức lạnh lùng trừng mắc nhìn cô Đồng: “Là An Hân Du phái cô tới?”
Cô Đồng thót tim, hỏi ngược lại: “An… An Hân Du là ai? Tô tiểu thư, có phải cô quá kiệt sức, đầu óc không được tỉnh táo?”
“Cô đưa con tôi đi đâu rồi?” Tô Đồng hỏi dồn.
“Cô… cô điên rồi sao?” Cô Đồng nhìn thấy sự phẫn nộ và điên cuồng trong mắt Tô Đồng, sợ hãi tột độ, vội vàng nói qua quýt vài câu sau đó ôm đầu bỏ chạy.
“Đứng lại! Trả con lại cho tôi…”
Tô Đồng muốn đuổi theo nhưng cơ thể suy nhược khiến cô ngã nhào xuống đất, lục phủ ngũ tạng như muốn xáo trộn, vô cùng đau đớn!
Căn phòng yên tĩnh trở lại giống như một thành phố chết tĩnh mịch, cô đờ đẫn nhìn đứa bé đã chết sau đó móc điện thoại gọi cho An Hân Du.
Hết lần này tới lần khác!
Cho tới khi đối phương bắt máy mới thôi!
Cô không biết đã gọi bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng đầu kia không còn là giọng nữ giới máy móc nữa mà là giọng Chu Cận Viễn quen thuộc và xa vời:
“Ai cho phép cô quấy rầy Hân Du? Cô có biết hôm nay cô ấy mới sinh không?”
Sinh?
Cũng sinh?
Tô Đồng hoàn toàn không tin đứa con mình liều mạng sinh ra là một đứa bé đã chết!
Con của cô chắc chắn đã bị An Hân Du cướp đi!
Cô ta muốn trộm long tráo phượng!
“An Hân Du cướp con của tôi, vứt lại cho tôi một đứa bé đã chết, Chu Cận Viễn, anh hãy bảo cô ta trả lại con cho tôi!” Cô nói từng chữ từng chữ một, giọng nói rít qua kẽ răng như thể muốn ăn tươi nuốt sống đôi cẩu nam nữ là anh và An Hân Du!
Chu Cận Viễn không hề do dự, bật cười nói:
“Tô Đồng, đầu óc có vấn đề thì hãy đi chữa đi, đừng giống chó dại gặp ai cũng cắn! Đứa con hoang của cô chết rồi sao? Lẽ nào không phải báo ứng?”
“…”
Tô Đồng mấp máy môi, một hồi không nói lên lời:
“Chu Cận Viễn, đó là cốt nhục của anh! Anh có còn là người nữa hay không?”
Tạch!
Trả lời cô là tiếng Chu Cận Viễn ngắt điện thoại.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, ánh mắt Tô Đồng co rút lại, cả người cô như thể rơi xuống địa ngục băng giá, đau tới mức chết đi sống lại! Cô loạng choạng ngồi dậy trên giường, quăng quật mọi thứ mà cô có thể với tới.
Gối, đèn bàn, bàn trà…
Rầm rầm, đinh tai nhức óc.
An Hân Du!
Đột nhiên, ánh mắt cô chững lại, vội vàng bế đứa bé trên giường lên, kiên định đi ra ngoài…
Phía dưới người rách toạc đau đớn, mỗi bước đi giống như có gì đó rớt xuống nhưng cô coi như không có gì, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, cô cần phải đi tìm con của mình!
---
Bệnh viện Ngân Cảng.
Ánh đèn phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra ngoài, trong tay ôm một đứa bé sơ sinh.
“Chúc mừng Chu tiên sinh, Chu phu nhân bình an sinh hạ một bé trai!”
Bác sỹ lên tiếng chúc mừng, ánh mắt hồ hởi, Chu Cận Viễn lần đầu làm cha, nhìn bé trai nhăn nhúm, bên tai thoáng vụt qua lời chỉ trích của Tô Đồng…
[Chu Cận Viễn, , đó là cốt nhục của anh! Anh có còn là người nữa hay không?]
Cốt nhục của anh sao?
Anh trấn tĩnh tinh thần, không phải đã xác thực rồi sao? Chỉ có đứa con này của Hân Du mới là cốt nhục của anh! Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế này?
Trong lòng không khỏi bực bội, anh hỏi: “Hân Du sao rồi?”
“Đợi thuốc gây mê hết tác dụng, Chu phu nhân sẽ tỉnh lại.”
Chu Cận Viễn gật đầu, để bác sỹ bế bé đi còn mình thì muốn vào thăm An Hân Du, vừa bước tới cửa phòng bệnh, cửa phòng không khép chặt.
Thông qua kẽ hở, anh nghe thấy giọng phụ nữ ở bên trong…
“Một trăm lăm mươi triệu sẽ được chuyển vào tài khoản của cô đúng hẹn, cô hãy lập tức cầm tiền và biến mất, đừng để tôi nhìn thấy cô! Cũng đừng để Cận Viễn bắt gặp cô…”
“Nếu như bị tôi phát hiện ra, cô biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ?”
“Ừ, đúng vậy, tôi ngắt máy đây!”
Bàn tay đặt trên chốt cửa của anh siết lại, một trăm lăm mươi triệu? An Hân Du đưa một trăm lăm mươi triệu cho ai? Lại còn dùng giọng nói lạnh lùng anh chưa từng nghe qua bao giờ để nói chuyện với đối phương?
Thậm chí không cho phép bị anh bắt gặp?
Tít tít tít.
Đúng lúc này chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
“Ai vậy?”
An Hân Du hốt hoảng lên tiếng.
“Anh đây.”
Chu Cận Viễn sắc mặt không đổi, đẩy cửa phòng bệnh bước vào, đôi môi mỏng mím chặt, đưa mắt nhìn cô, tay lấy điện thoại đọc tin nhắn.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng máu huyết toàn thân anh đã hoàn toàn đóng băng…
[Cho hỏi, anh có phải là chồng cũ của Tô Đồng không? Trên đường cô ấy ôm con tới bệnh viện đã gặp tai nạn nghiêm trọng, cấp cứu không thành công và đã qua đời, cho hỏi anh có thời gian tới đồn cảnh sát nhận xác không?]
--- Hết ---
Bình luận facebook