Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
565
Thi Lâm giảng giải chi tiết quy tắc của buổi tiệc từ thiện tối nay.
Tô Đồng mỉm cười vỗ tay, đôi mắt long lanh ngập tràn sự tin tưởng và khích lệ, Thi Lâm trên sân khấu cũng không quên để ý tới cô, mỗi câu nói xong đều nhìn cô một lát.
Một nhân viên phục vụ bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tô Đồng, thì thầm đôi ba câu bên tai cô.
Tô Đồng mặt biến sắc, sau đó đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Góc sau rèm cửa ở bên hành lang, một bàn tay to bất ngờ thò ra, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của cô kéo vào trong góc, Tô Đồng thở gấp, cô hoảng hốt quát lên: “Ai vậy?”
Khi cô lên tiếng, máu huyết toàn thân Chu Cận Viễn sục sôi, xộc thẳng lên não bộ, một cảm xúc khó tả lan tỏa khắp người!
Anh dùng một tay bịt chặt miệng cô, tai còn lại dẫn cô tới ban công cửa sổ, cơ thể vạm vỡ ép xuống, anh ôm cô vào lòng, tim đập thình thịch:
“Tô Đồng! Đúng là em! Em không chết! Không chết…”
Tô Đồng bị bị miệng, đồng thời cô như thể nhớ ra điều gì, hai vai không ngừng run rẩy.
Chu Cận Viễn cảm nhận rõ rệt hơi ấm cơ thể và nỗi sợ hãi của cô, anh từ từ nới lỏng tay.
Tô Đồng vội lùi lại một bước, cô không hề do dự, giơ tay tát anh thật mạnh, bốp một tiếng giòn tan dứt khoát, Chu Cận Viễn bị đánh rách môi, rơm rớm máu, khắp miệng tràn ngập mùi vị của máu.
Đôi mắt anh sâu lắng, lạnh lùng như hồ nước lạnh giá.
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Đồng lạnh nhạt lên tiếng sau đó quay người định bỏ đi.
Cổ tay cô bị giữ chặt, sau đó lập tức xoay chuyển, đợi khi cô định thần lại, cả người cô đã bị Chu Cận Viễn đè xuống ngưỡng cửa, cơ thể bị ép buộc hoàn thành một đường cong kì quái, môi anh bất ngời chạm xuống, giống như gió bão, không cho cô có cơ hội phản kháng, điên cuồng tách răng cô ra, mạnh bạo tiến vào, mút chặt môi cô, hút hết hơi thở, giành lấy mọi thứ!
“A…” Tô Đồng nhíu chặt mày, không ngừng đẩy anh ra.
Một tay anh túm lấy cổ tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, nụ hôn bá đạo mạnh bạo tiếp tục diễn ra, bàn tay còn lại táo tợn luồn vào trong đầm, chạm xuống bờ mông cong đẫy đà của cô, vô cùng mềm mại đàn hồi, sau đó bóp một cái thật mạnh.
Tô Đồng mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ!
“Buông ra…”
Nước mắt không thể kiềm chế, lã chã tuôn trào, rơi xuống sống mũi cao thẳng của Chu Cận Viễn, rõ ràng không có hơi ấm nhưng lại giống như ngọn lửa nóng rực, buộc ý chí của anh trở lên tỉnh táo ngay lập tức.
Hành động cắn nghiến môi cô sững lại.
Anh nhíu mày, từ từ buông cô ra, nụ hôn quá kịch liệt, thậm chí xuất hiện một sợi tơ bạc, Tô Đồng mạnh bạo vén tay áo lên lau hết mùi vị của anh, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Chu Cận Viễn, một năm không gặp, anh biến thành đê tiện vậy sao? Tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục, anh hãy đợi nhận thư của luật sự!”
Tim Chu Cận Viễn lại như sống dậy.
Thật tốt, có thể nghe thấy cô gọi tên anh.
Anh mỉm cười như đùa: “Ngồi tù ba năm tôi còn không sợ, lại sợ thư luật sư của em?”
Liên tưởng tới thâm ý trong lời nói của anh, sắc mặt Tô Đồng tái nhợt, tiếp theo đó cô giơ tay định tát anh thật mạnh song lần này bị anh dễ dàng chặn lại, đôi môi mấp máy, ánh mắt lạnh dần:
“Em không chết, tại sao không tới tìm tôi? Hay là em tìn được gian phu mới nên quên hẳn tôi – người chồng cũ của em rồi? Hử?” Âm cuối kéo dài, nguy hiểm như mọi khi.
“Quên anh thì đã sao? Anh xứng đáng để tôi nhớ sao?” Tô Đồng vô cùng giận dữ, nói không lựa lời.
“Một năm không gặp, em…”
“Ai vậy?”
Chu Cận Viễn chưa dứt lời, một giọng nói chất vất đột ngột vang lên trên hành lang.
---
Nhân viên phục vụ khi bê khay đi qua hành lang, nghe thấy tiếng động ở sau rèm cửa phía trong góc, loáng thoáng có tiếng nam nữ trò chuyện, kèm theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào, anh ta lập tức cảnh giác hỏi.
Một tay bưng khay, tay còn lại chuẩn bị vén rèm cửa lên…
--- Hết ---
Thi Lâm giảng giải chi tiết quy tắc của buổi tiệc từ thiện tối nay.
Tô Đồng mỉm cười vỗ tay, đôi mắt long lanh ngập tràn sự tin tưởng và khích lệ, Thi Lâm trên sân khấu cũng không quên để ý tới cô, mỗi câu nói xong đều nhìn cô một lát.
Một nhân viên phục vụ bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tô Đồng, thì thầm đôi ba câu bên tai cô.
Tô Đồng mặt biến sắc, sau đó đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Góc sau rèm cửa ở bên hành lang, một bàn tay to bất ngờ thò ra, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của cô kéo vào trong góc, Tô Đồng thở gấp, cô hoảng hốt quát lên: “Ai vậy?”
Khi cô lên tiếng, máu huyết toàn thân Chu Cận Viễn sục sôi, xộc thẳng lên não bộ, một cảm xúc khó tả lan tỏa khắp người!
Anh dùng một tay bịt chặt miệng cô, tai còn lại dẫn cô tới ban công cửa sổ, cơ thể vạm vỡ ép xuống, anh ôm cô vào lòng, tim đập thình thịch:
“Tô Đồng! Đúng là em! Em không chết! Không chết…”
Tô Đồng bị bị miệng, đồng thời cô như thể nhớ ra điều gì, hai vai không ngừng run rẩy.
Chu Cận Viễn cảm nhận rõ rệt hơi ấm cơ thể và nỗi sợ hãi của cô, anh từ từ nới lỏng tay.
Tô Đồng vội lùi lại một bước, cô không hề do dự, giơ tay tát anh thật mạnh, bốp một tiếng giòn tan dứt khoát, Chu Cận Viễn bị đánh rách môi, rơm rớm máu, khắp miệng tràn ngập mùi vị của máu.
Đôi mắt anh sâu lắng, lạnh lùng như hồ nước lạnh giá.
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Đồng lạnh nhạt lên tiếng sau đó quay người định bỏ đi.
Cổ tay cô bị giữ chặt, sau đó lập tức xoay chuyển, đợi khi cô định thần lại, cả người cô đã bị Chu Cận Viễn đè xuống ngưỡng cửa, cơ thể bị ép buộc hoàn thành một đường cong kì quái, môi anh bất ngời chạm xuống, giống như gió bão, không cho cô có cơ hội phản kháng, điên cuồng tách răng cô ra, mạnh bạo tiến vào, mút chặt môi cô, hút hết hơi thở, giành lấy mọi thứ!
“A…” Tô Đồng nhíu chặt mày, không ngừng đẩy anh ra.
Một tay anh túm lấy cổ tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, nụ hôn bá đạo mạnh bạo tiếp tục diễn ra, bàn tay còn lại táo tợn luồn vào trong đầm, chạm xuống bờ mông cong đẫy đà của cô, vô cùng mềm mại đàn hồi, sau đó bóp một cái thật mạnh.
Tô Đồng mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ!
“Buông ra…”
Nước mắt không thể kiềm chế, lã chã tuôn trào, rơi xuống sống mũi cao thẳng của Chu Cận Viễn, rõ ràng không có hơi ấm nhưng lại giống như ngọn lửa nóng rực, buộc ý chí của anh trở lên tỉnh táo ngay lập tức.
Hành động cắn nghiến môi cô sững lại.
Anh nhíu mày, từ từ buông cô ra, nụ hôn quá kịch liệt, thậm chí xuất hiện một sợi tơ bạc, Tô Đồng mạnh bạo vén tay áo lên lau hết mùi vị của anh, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Chu Cận Viễn, một năm không gặp, anh biến thành đê tiện vậy sao? Tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục, anh hãy đợi nhận thư của luật sự!”
Tim Chu Cận Viễn lại như sống dậy.
Thật tốt, có thể nghe thấy cô gọi tên anh.
Anh mỉm cười như đùa: “Ngồi tù ba năm tôi còn không sợ, lại sợ thư luật sư của em?”
Liên tưởng tới thâm ý trong lời nói của anh, sắc mặt Tô Đồng tái nhợt, tiếp theo đó cô giơ tay định tát anh thật mạnh song lần này bị anh dễ dàng chặn lại, đôi môi mấp máy, ánh mắt lạnh dần:
“Em không chết, tại sao không tới tìm tôi? Hay là em tìn được gian phu mới nên quên hẳn tôi – người chồng cũ của em rồi? Hử?” Âm cuối kéo dài, nguy hiểm như mọi khi.
“Quên anh thì đã sao? Anh xứng đáng để tôi nhớ sao?” Tô Đồng vô cùng giận dữ, nói không lựa lời.
“Một năm không gặp, em…”
“Ai vậy?”
Chu Cận Viễn chưa dứt lời, một giọng nói chất vất đột ngột vang lên trên hành lang.
---
Nhân viên phục vụ khi bê khay đi qua hành lang, nghe thấy tiếng động ở sau rèm cửa phía trong góc, loáng thoáng có tiếng nam nữ trò chuyện, kèm theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào, anh ta lập tức cảnh giác hỏi.
Một tay bưng khay, tay còn lại chuẩn bị vén rèm cửa lên…
--- Hết ---
Bình luận facebook