Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
2613
“Anh yêu Kỉ Hướng Vãn đến thế ư?”
Khóe mắt Mạt Sinh đẫm lệ, cô đã yêu người đàn ông này lâu đến thế rồi, nhưng anh mãi mãi chỉ cho cô một cái bóng.
Lệ Ngự Nam lần này không còn chút do dự nào nữa, “Tôi yêu cô ấy, kết hôn với cô vốn là việc tôi không hề mong muốn, sau khi li hôn với cô, tôi sẽ mau chóng kết hôn với cô ấy.”
Tờ đăng kí kết hôn rơi trúng tay Mạt Sinh, nhìn những dòng chữ rõ ràng trên ấy, Mạt Sinh nắm chặt lấy tờ giấy, cuộc hôn nhân suốt năm năm của họ đến cuối cùng cũng chỉ là vì Kỉ Hướng Vãn, cô có thể quang minh chính đại li hôn với Lệ Ngự Nam, nhưng nếu giữa họ có hiểu lầm lớn thế này thì Kỉ Hướng Vãn chính là người chiến thắng cuối cùng, còn cô chết cũng không minh bạch.
Mạt Sinh liền ném tờ đơn li hôn đi, “Tôi đổi ý rồi.”
Câu nói này khiến Lệ Ngự Nam nổi giận đùng đùng, anh kéo Mạt Sinh từ trên giường xuống, “Tôi biết ngay là cô quỷ kế đa đoan mà, cô chỉ giả vờ đau bụng để khỏi phải li hôn với tôi đúng không? Còn tỏ vẻ rất kiên quyết, là ai đã cho cô cái gan này, hết lần này đến lần khác đùa bỡn tôi?”
“Đây là kết quả mà Kỉ Hướng Vãn muốn chứ không phải tôi, cô ta càng muốn lấy anh thì tôi lại càng không đồng ý, nếu thật sự có thể chọn lựa thì tôi rất muốn đẩy cô ta xuống lầu, cho con tiện nhân ấy chết không toàn thây!”
Mạt Sinh đã bị hại lại còn bị đối xử thế này nên trong lòng thấy rất hận Kỉ Hướng Vãn.
Lệ Ngự Nam trừng mắt nhìn Mạt Sinh, gương mặt vừa tức giận lại vừa căm hận, “Mạt Sinh, cô nói lại lần nữa xem!”
“Tôi nói Kỉ Hướng Vãn chính là một con tiện nhân hai mặt!”
Một tiếng bốp vang lên, Lệ Ngự Nam vung tay tát Mạt Sinh ngã xuống cạnh giường.
Mạt Sinh đau đến xây xẩm mặt mày, quỳ dưới đất, hai tay bám lấy thành giường, lấy chăn phủ lên người, nước mắt rơi lã chã.
“Mạt Sinh, cả đời này, điều tôi hối hận nhất chính là đã quen cô!”
Lệ Ngự Nam nói xong thì liền quay đầu đi thẳng.
Mạt Sinh ngồi bên thành giường khóc nức nở, tâm trạng sụp đổ, vừa khóc vừa ôm bụng cúi đầu tuyệt vọng.
Lệ Ngự Nam, anh có biết không, đời này của tôi hối hận nhất chính là đã yêu anh!
Thời gian này Mạt Sinh chỉ ở bệnh viện một mình, cô không còn người thân nào, bố đã mất năm năm trước, còn mẹ cô sau khi li hôn với bố cô thì không quan tâm cô nữa. Giờ cô xem như đã chẳng còn lại gì, sống cũng được mà chết cũng không sao.
Nhưng cho dù cuộc sống có khô khan đến đâu thì vẫn sẽ xuất hiện một ít gia vị.
Người đó chính là Hứa Trạm.
Hứa Trạm vốn là bạn học thời tiểu học của Mạt Sinh, sau khi Mạt Sinh kết hôn, anh đã nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc đời cô, nhưng bây giờ, khi Mạt Sinh đã chia tay Lệ Ngự Nam, anh đương nhiên phải quay về chăm sóc Mạt Sinh. Thế nhưng Mạt Sinh vẫn rất lạnh lùng với anh, dường như ngoài Lệ Ngự Nam ra thì cô không thể yêu bất kì người nào khác.
Hứa Trạm lâu lâu lại đến thăm Mạt Sinh, mỗi lần đến đều thấy Mạt Sinh đứng bên cửa sổ không nói gì, phải tận một tuần sau, Mạt Sinh mới mở miệng nói chuyện với anh, nhưng câu đầu tiên lại chính là bảo anh đừng đến thăm cô nữa.
Hứa Trạm cau mày nghiêm túc nói: “Mạt Sinh, Lệ Ngự Nam sắp li hôn với em rồi, lẽ nào em vẫn còn nhớ cậu ta?”
Mạt Sinh lắc đầu, cho dù cô có nhớ Lệ Ngự Nam thì cũng vô ích, bởi anh từ lâu đã dâng trái tim mình cho Kỉ Hướng Vãn, Mạt Sinh quay đầu lại, sắc mặt cô lúc này trắng bệch như một tờ giấy, khiến Hứa Trạm trông thấy mà giật mình, rõ ràng đang mang thai nhưng sao cô lại tiều tụy thế này? Tựa hồ chỉ cần đưa tay chạm vào người là cô sẽ vỡ tan ngay.
“Em chỉ không muốn liên lụy đến anh thôi, Hứa Trạm, chúng ta quen nhau lâu như thế rồi, chắc anh phải hiểu em chứ.”
“Anh không hiểu em, anh chỉ biết Lệ Ngự Nam hoàn toàn không xứng với em thôi!”
Mạt Sinh suýt nữa đã quên, chuyện cô bị ung thư hiện giờ chỉ có một mình cô biết, những người khác đều không rõ, bèn quay đầu lại nói: “Sắp đến Trung Thu rồi, em muốn ăn bánh trung thu, anh mua giúp em được không?”
Câu nói này của Mạt Sinh khiến Hứa Trạm chợt cảm thấy có chút hi vọng, anh gật đầu rồi vội vàng ra ngoài mua bánh cho cô.
Sau khi Hứa Trạm đi rồi, Mạt Sinh cũng cố lê thân mệt mỏi bước ra ngoài, giờ cô đã thấy đỡ hơn nhiều, thế nên muốn không từ mà biệt, cũng không muốn Hứa Trạm nhận ra vẻ bất thường của mình.
Nhưng trước khi rời khỏi bệnh viện, cô muốn gặp mặt Lệ Ngự Nam lần cuối, có lẽ thật sự đúng như những gì mà Giản Tiếu và Hứa Trạm đã nói, trong lòng cô chỉ có một mình Lệ Ngự Nam, cho dù cô đã bị anh làm tổn thương bao nhiêu lần thì vẫn cứ không do dự mà tiến về phía anh.
Mạt Sinh à Mạt Sinh, mày có kết cục như thế này cũng là do tự mày gây ra thôi.
Kỉ Hướng Vãn hôm nay xuất viện, vết thương trên người không nặng nhưng vẫn cứ nằm viện hơn một tháng mới chịu xuất viện, Mạt Sinh đứng ngoài phòng bệnh, nhìn những người bên trong qua cửa sổ.
“Anh yêu Kỉ Hướng Vãn đến thế ư?”
Khóe mắt Mạt Sinh đẫm lệ, cô đã yêu người đàn ông này lâu đến thế rồi, nhưng anh mãi mãi chỉ cho cô một cái bóng.
Lệ Ngự Nam lần này không còn chút do dự nào nữa, “Tôi yêu cô ấy, kết hôn với cô vốn là việc tôi không hề mong muốn, sau khi li hôn với cô, tôi sẽ mau chóng kết hôn với cô ấy.”
Tờ đăng kí kết hôn rơi trúng tay Mạt Sinh, nhìn những dòng chữ rõ ràng trên ấy, Mạt Sinh nắm chặt lấy tờ giấy, cuộc hôn nhân suốt năm năm của họ đến cuối cùng cũng chỉ là vì Kỉ Hướng Vãn, cô có thể quang minh chính đại li hôn với Lệ Ngự Nam, nhưng nếu giữa họ có hiểu lầm lớn thế này thì Kỉ Hướng Vãn chính là người chiến thắng cuối cùng, còn cô chết cũng không minh bạch.
Mạt Sinh liền ném tờ đơn li hôn đi, “Tôi đổi ý rồi.”
Câu nói này khiến Lệ Ngự Nam nổi giận đùng đùng, anh kéo Mạt Sinh từ trên giường xuống, “Tôi biết ngay là cô quỷ kế đa đoan mà, cô chỉ giả vờ đau bụng để khỏi phải li hôn với tôi đúng không? Còn tỏ vẻ rất kiên quyết, là ai đã cho cô cái gan này, hết lần này đến lần khác đùa bỡn tôi?”
“Đây là kết quả mà Kỉ Hướng Vãn muốn chứ không phải tôi, cô ta càng muốn lấy anh thì tôi lại càng không đồng ý, nếu thật sự có thể chọn lựa thì tôi rất muốn đẩy cô ta xuống lầu, cho con tiện nhân ấy chết không toàn thây!”
Mạt Sinh đã bị hại lại còn bị đối xử thế này nên trong lòng thấy rất hận Kỉ Hướng Vãn.
Lệ Ngự Nam trừng mắt nhìn Mạt Sinh, gương mặt vừa tức giận lại vừa căm hận, “Mạt Sinh, cô nói lại lần nữa xem!”
“Tôi nói Kỉ Hướng Vãn chính là một con tiện nhân hai mặt!”
Một tiếng bốp vang lên, Lệ Ngự Nam vung tay tát Mạt Sinh ngã xuống cạnh giường.
Mạt Sinh đau đến xây xẩm mặt mày, quỳ dưới đất, hai tay bám lấy thành giường, lấy chăn phủ lên người, nước mắt rơi lã chã.
“Mạt Sinh, cả đời này, điều tôi hối hận nhất chính là đã quen cô!”
Lệ Ngự Nam nói xong thì liền quay đầu đi thẳng.
Mạt Sinh ngồi bên thành giường khóc nức nở, tâm trạng sụp đổ, vừa khóc vừa ôm bụng cúi đầu tuyệt vọng.
Lệ Ngự Nam, anh có biết không, đời này của tôi hối hận nhất chính là đã yêu anh!
Thời gian này Mạt Sinh chỉ ở bệnh viện một mình, cô không còn người thân nào, bố đã mất năm năm trước, còn mẹ cô sau khi li hôn với bố cô thì không quan tâm cô nữa. Giờ cô xem như đã chẳng còn lại gì, sống cũng được mà chết cũng không sao.
Nhưng cho dù cuộc sống có khô khan đến đâu thì vẫn sẽ xuất hiện một ít gia vị.
Người đó chính là Hứa Trạm.
Hứa Trạm vốn là bạn học thời tiểu học của Mạt Sinh, sau khi Mạt Sinh kết hôn, anh đã nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc đời cô, nhưng bây giờ, khi Mạt Sinh đã chia tay Lệ Ngự Nam, anh đương nhiên phải quay về chăm sóc Mạt Sinh. Thế nhưng Mạt Sinh vẫn rất lạnh lùng với anh, dường như ngoài Lệ Ngự Nam ra thì cô không thể yêu bất kì người nào khác.
Hứa Trạm lâu lâu lại đến thăm Mạt Sinh, mỗi lần đến đều thấy Mạt Sinh đứng bên cửa sổ không nói gì, phải tận một tuần sau, Mạt Sinh mới mở miệng nói chuyện với anh, nhưng câu đầu tiên lại chính là bảo anh đừng đến thăm cô nữa.
Hứa Trạm cau mày nghiêm túc nói: “Mạt Sinh, Lệ Ngự Nam sắp li hôn với em rồi, lẽ nào em vẫn còn nhớ cậu ta?”
Mạt Sinh lắc đầu, cho dù cô có nhớ Lệ Ngự Nam thì cũng vô ích, bởi anh từ lâu đã dâng trái tim mình cho Kỉ Hướng Vãn, Mạt Sinh quay đầu lại, sắc mặt cô lúc này trắng bệch như một tờ giấy, khiến Hứa Trạm trông thấy mà giật mình, rõ ràng đang mang thai nhưng sao cô lại tiều tụy thế này? Tựa hồ chỉ cần đưa tay chạm vào người là cô sẽ vỡ tan ngay.
“Em chỉ không muốn liên lụy đến anh thôi, Hứa Trạm, chúng ta quen nhau lâu như thế rồi, chắc anh phải hiểu em chứ.”
“Anh không hiểu em, anh chỉ biết Lệ Ngự Nam hoàn toàn không xứng với em thôi!”
Mạt Sinh suýt nữa đã quên, chuyện cô bị ung thư hiện giờ chỉ có một mình cô biết, những người khác đều không rõ, bèn quay đầu lại nói: “Sắp đến Trung Thu rồi, em muốn ăn bánh trung thu, anh mua giúp em được không?”
Câu nói này của Mạt Sinh khiến Hứa Trạm chợt cảm thấy có chút hi vọng, anh gật đầu rồi vội vàng ra ngoài mua bánh cho cô.
Sau khi Hứa Trạm đi rồi, Mạt Sinh cũng cố lê thân mệt mỏi bước ra ngoài, giờ cô đã thấy đỡ hơn nhiều, thế nên muốn không từ mà biệt, cũng không muốn Hứa Trạm nhận ra vẻ bất thường của mình.
Nhưng trước khi rời khỏi bệnh viện, cô muốn gặp mặt Lệ Ngự Nam lần cuối, có lẽ thật sự đúng như những gì mà Giản Tiếu và Hứa Trạm đã nói, trong lòng cô chỉ có một mình Lệ Ngự Nam, cho dù cô đã bị anh làm tổn thương bao nhiêu lần thì vẫn cứ không do dự mà tiến về phía anh.
Mạt Sinh à Mạt Sinh, mày có kết cục như thế này cũng là do tự mày gây ra thôi.
Kỉ Hướng Vãn hôm nay xuất viện, vết thương trên người không nặng nhưng vẫn cứ nằm viện hơn một tháng mới chịu xuất viện, Mạt Sinh đứng ngoài phòng bệnh, nhìn những người bên trong qua cửa sổ.
Bình luận facebook