Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
2727
Nhan Hoan ngẩn người, vội xua tay phủ nhận: “Sao em có thể còn yêu anh ta được chứ? Yêu đủ rồi thì sẽ không yêu nữa.”
Kỷ Ngộ Bạch nhìn thấy vẻ rung động nơi đáy mắt cô thì chỉ biết đau khổ trong lòng, đau đến mức tim cũng thắt lại nhưng vẫn cười với cô và nói: “Hoan Hoan, lẽ nào em không biết cứ hễ nói dối là tai em đỏ ửng sao?”
“Em...” Nhan Hoan còn muốn giải thích nhưng đã bị ngón trỏ của hắn đặt vào môi rồi, vừa đặt lên thì hắn dường như cảm nhận được động tác này quá ám muội, liền lập tức thu tay về, ngượng ngùng cười với cô.
“Tiểu Hoan, em muốn yêu thì đi yêu đi, tôi chưa từng yêu cầu em yêu tôi, lần này cũng vậy.”
“Ngộ Bạch” Nhan Hoan nghẹn ngào, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Cô nợ Kỷ Ngộ Bạch hai mạng, một là mạng của cô, hai là mạng của con cô, nhưng cô biết rất rõ, cảm kích không phải là tình yêu. Nếu như cô thật sự vì báo ơn mà ở cùng với Kỷ Ngộ Bạch thì chính là sự bất công lớn nhất đối với hắn.
Người đàn ông này đáng có được một tình cảm độc nhất vô nhị, chứ không phải một tình yêu dối mình dối người.
Bốn năm nay, cô không ngừng khuyên Kỷ Ngộ Bạch đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, thậm chí còn vì chuyện đó mà dẫn Tiểu Lạc đi xa, nhưng cuối cùng Kỷ Bạch Ngộ vẫn tìm thấy cô.
Hắn nói: “Tiểu Hoan, giai đoạn trưởng thành của trẻ nhỏ cần có một môi trường ổn định, cuộc sống lang thang không phù hợp với con.”
Hắn nói: “Tiểu Hoan, tôi không yêu cầu em yêu tôi, tôi cũng sẽ cố gắng yêu người khác. Nhưng trước lúc đó, xin em để tôi ở bên cạnh em.”
Cô nợ Kỷ Ngộ Bạch rất nhiều, e rằng cả đời này cũng không thể trả hết được.
“Tiểu Hoan.” Kỷ Ngộ Bạch chậm rãi mở miệng, gương mặt mang theo sự ngượng ngùng: “Anh có thể đòi hỏi một cái hôn từ biệt được không? Đương nhiên, nếu em không muốn...”
Bờ môi ấm áp mềm mại của người phụ nữ chạm vào gò má có chút lạnh giá của hắn, rất ấm, ấm tới mức đủ để hắn khắc ghi cả đời này.
Bốn năm, đáng lắm.
Sáng sớm, dưới ánh nắng rạng rỡ, Nhan Hoan và Kỷ Tiểu Lạc chuẩn bị trò chuyện một cách thẳng thắn, trước khi cô đi tìm Lục Vân Thâm, cô muốn nghe lựa chọn của cậu nhóc này.
Nếu Kỷ Tiểu Lạc không muốn về bên cạnh Lục Vân Thâm, mà muốn tiếp tục ở lại Lệ Giang thì cô sẽ ở lại. Cô không còn là Nhan Hoan cô độc trước kia nữa, hiện tại Tiểu Lạc là tất cả những gì mà cô có.
“Kì thực con rất thích ba Kỷ vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Nhưng Lục Vân Thâm cũng không tệ, bún chua ngọt mà chú ấy làm khá ngon, hơn nữa rất bá đạo, khá nam tính nữa, biết chọn thế nào đây?”
Kỷ Tiểu Lạc chống cằm suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên. Nó đoạt lấy điện thoại của Nhan Hoản rồi bấm một số điện thoại, mở nút xóa, lúc Nhan Hoan có phản ứng thì điện thoại đã được kết nối rồi.
“Lục...”
“Hoan Hoan, nhớ nhà họ Nhan rồi.” Kỷ Tiểu Lạc còn chưa nói xong thì đã bị Lục Vân Thâm ngắt lời rồi.
Lục Vân Thâm không muốn dùng cách này để ép Nhan Hoan, nhưng hắn hết cách rồi, khi hắn thấy Nhan Hoan chủ động hôn Kỷ Ngộ Bạch thì hắn muốn phát điên lên.
Hắn không thể để cho Nhan Hoan thích người đàn ông khác, dù là dùng thủ đoạn hèn hạ, cũng quyết không để người đàn ông khác cướp cô đi!
Nhan Hoan giống như bị hắt cho một chậu nước lạnh vậy, lửa giận mới dấy lên trong đáy lòng lại bị dập tắt hoàn hoàn, cô không nhấn nút tắt mà đặt điện thoạt lên tai, ra điều bảo Kỷ Tiểu Lạc tự chơi một lát, còn bản thân thì đi vào trong phòng đóng cửa lại.
“Lẽ nào Lục tổng không biết, nhà họ Nhan sớm đã không còn chút quan hệ nào với tôi rồi? Anh muốn dùng nhà họ Nhan để uy hiếp tôi? Nằm mơ đi.”
Giọng nói của cô còn lạnh lùng hơn cả Lục Vân Thâm, lạnh buốt giống như một mũi dao vậy, một chút thôi cũng khiến Lục Vân Thâm ngẩn người, hắn mơ hồ nghĩ, hình như bản thân hắn đã phạm phải một sai lầm cực lớn.
Im lặng một lát, hắn cố gắng sửa chữa: “Tôi không có ý này.”
“Không có ý này?” Nhan Hoan cười nhạt: “Tôi nói thật cho anh biết, nhà họ Nhan anh thích hủy thì hủy, thích diệt thì diệt, không cần đặc biệt gọi điện để thông báo với tôi, cảm ơn.”
Tút!
Ngay sau đó, Nhan Hoan cúp điện thoại một cách dứt khoát, lửa giận trong lòng lại khó mà dập tắt.
Cô cho rằng Lục Vân Thâm đã thay đổi, thay đổi dịu dàng hơn, thay đổi khéo léo hơn, thay đổi quan tâm đến cô hơn. Nhưng trên thực tế, mẹ kiếp, đúng là chỉ tự dối mình dối người!
Buông quá khứ xuống để quay về bên hắn ư? Về cái con khỉ!
Giây phút Nhan Hoan cúp điện thoại, Lục Vân Thâm thiếu chút nữa thì sụp đổ, hắn bắt đầu sợ hãi. Nếu đến cả nhà họ Nhan cô cũng không quan tâm nữa thì hắn phải làm sao đây? Còn cách nào có thể giữ cô ở lại bên hắn không, còn cách nào khiến cô tiếp tục yêu hắn không?
Một tiếng sau, Nhan Hoan lại nhận được điện thoại của Lục Vân Thâm, lần này giọng nói của hắn còn mãnh liệt hơn khi nãy, còn mang theo một chút tuyệt vọng nữa.
“Nếu như thứ tôi muốn hủy hoại là Kỷ Ngộ Bạch thì sao?”
Nhan Hoan ngẩn người, vội xua tay phủ nhận: “Sao em có thể còn yêu anh ta được chứ? Yêu đủ rồi thì sẽ không yêu nữa.”
Kỷ Ngộ Bạch nhìn thấy vẻ rung động nơi đáy mắt cô thì chỉ biết đau khổ trong lòng, đau đến mức tim cũng thắt lại nhưng vẫn cười với cô và nói: “Hoan Hoan, lẽ nào em không biết cứ hễ nói dối là tai em đỏ ửng sao?”
“Em...” Nhan Hoan còn muốn giải thích nhưng đã bị ngón trỏ của hắn đặt vào môi rồi, vừa đặt lên thì hắn dường như cảm nhận được động tác này quá ám muội, liền lập tức thu tay về, ngượng ngùng cười với cô.
“Tiểu Hoan, em muốn yêu thì đi yêu đi, tôi chưa từng yêu cầu em yêu tôi, lần này cũng vậy.”
“Ngộ Bạch” Nhan Hoan nghẹn ngào, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Cô nợ Kỷ Ngộ Bạch hai mạng, một là mạng của cô, hai là mạng của con cô, nhưng cô biết rất rõ, cảm kích không phải là tình yêu. Nếu như cô thật sự vì báo ơn mà ở cùng với Kỷ Ngộ Bạch thì chính là sự bất công lớn nhất đối với hắn.
Người đàn ông này đáng có được một tình cảm độc nhất vô nhị, chứ không phải một tình yêu dối mình dối người.
Bốn năm nay, cô không ngừng khuyên Kỷ Ngộ Bạch đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, thậm chí còn vì chuyện đó mà dẫn Tiểu Lạc đi xa, nhưng cuối cùng Kỷ Bạch Ngộ vẫn tìm thấy cô.
Hắn nói: “Tiểu Hoan, giai đoạn trưởng thành của trẻ nhỏ cần có một môi trường ổn định, cuộc sống lang thang không phù hợp với con.”
Hắn nói: “Tiểu Hoan, tôi không yêu cầu em yêu tôi, tôi cũng sẽ cố gắng yêu người khác. Nhưng trước lúc đó, xin em để tôi ở bên cạnh em.”
Cô nợ Kỷ Ngộ Bạch rất nhiều, e rằng cả đời này cũng không thể trả hết được.
“Tiểu Hoan.” Kỷ Ngộ Bạch chậm rãi mở miệng, gương mặt mang theo sự ngượng ngùng: “Anh có thể đòi hỏi một cái hôn từ biệt được không? Đương nhiên, nếu em không muốn...”
Bờ môi ấm áp mềm mại của người phụ nữ chạm vào gò má có chút lạnh giá của hắn, rất ấm, ấm tới mức đủ để hắn khắc ghi cả đời này.
Bốn năm, đáng lắm.
Sáng sớm, dưới ánh nắng rạng rỡ, Nhan Hoan và Kỷ Tiểu Lạc chuẩn bị trò chuyện một cách thẳng thắn, trước khi cô đi tìm Lục Vân Thâm, cô muốn nghe lựa chọn của cậu nhóc này.
Nếu Kỷ Tiểu Lạc không muốn về bên cạnh Lục Vân Thâm, mà muốn tiếp tục ở lại Lệ Giang thì cô sẽ ở lại. Cô không còn là Nhan Hoan cô độc trước kia nữa, hiện tại Tiểu Lạc là tất cả những gì mà cô có.
“Kì thực con rất thích ba Kỷ vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Nhưng Lục Vân Thâm cũng không tệ, bún chua ngọt mà chú ấy làm khá ngon, hơn nữa rất bá đạo, khá nam tính nữa, biết chọn thế nào đây?”
Kỷ Tiểu Lạc chống cằm suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên. Nó đoạt lấy điện thoại của Nhan Hoản rồi bấm một số điện thoại, mở nút xóa, lúc Nhan Hoan có phản ứng thì điện thoại đã được kết nối rồi.
“Lục...”
“Hoan Hoan, nhớ nhà họ Nhan rồi.” Kỷ Tiểu Lạc còn chưa nói xong thì đã bị Lục Vân Thâm ngắt lời rồi.
Lục Vân Thâm không muốn dùng cách này để ép Nhan Hoan, nhưng hắn hết cách rồi, khi hắn thấy Nhan Hoan chủ động hôn Kỷ Ngộ Bạch thì hắn muốn phát điên lên.
Hắn không thể để cho Nhan Hoan thích người đàn ông khác, dù là dùng thủ đoạn hèn hạ, cũng quyết không để người đàn ông khác cướp cô đi!
Nhan Hoan giống như bị hắt cho một chậu nước lạnh vậy, lửa giận mới dấy lên trong đáy lòng lại bị dập tắt hoàn hoàn, cô không nhấn nút tắt mà đặt điện thoạt lên tai, ra điều bảo Kỷ Tiểu Lạc tự chơi một lát, còn bản thân thì đi vào trong phòng đóng cửa lại.
“Lẽ nào Lục tổng không biết, nhà họ Nhan sớm đã không còn chút quan hệ nào với tôi rồi? Anh muốn dùng nhà họ Nhan để uy hiếp tôi? Nằm mơ đi.”
Giọng nói của cô còn lạnh lùng hơn cả Lục Vân Thâm, lạnh buốt giống như một mũi dao vậy, một chút thôi cũng khiến Lục Vân Thâm ngẩn người, hắn mơ hồ nghĩ, hình như bản thân hắn đã phạm phải một sai lầm cực lớn.
Im lặng một lát, hắn cố gắng sửa chữa: “Tôi không có ý này.”
“Không có ý này?” Nhan Hoan cười nhạt: “Tôi nói thật cho anh biết, nhà họ Nhan anh thích hủy thì hủy, thích diệt thì diệt, không cần đặc biệt gọi điện để thông báo với tôi, cảm ơn.”
Tút!
Ngay sau đó, Nhan Hoan cúp điện thoại một cách dứt khoát, lửa giận trong lòng lại khó mà dập tắt.
Cô cho rằng Lục Vân Thâm đã thay đổi, thay đổi dịu dàng hơn, thay đổi khéo léo hơn, thay đổi quan tâm đến cô hơn. Nhưng trên thực tế, mẹ kiếp, đúng là chỉ tự dối mình dối người!
Buông quá khứ xuống để quay về bên hắn ư? Về cái con khỉ!
Giây phút Nhan Hoan cúp điện thoại, Lục Vân Thâm thiếu chút nữa thì sụp đổ, hắn bắt đầu sợ hãi. Nếu đến cả nhà họ Nhan cô cũng không quan tâm nữa thì hắn phải làm sao đây? Còn cách nào có thể giữ cô ở lại bên hắn không, còn cách nào khiến cô tiếp tục yêu hắn không?
Một tiếng sau, Nhan Hoan lại nhận được điện thoại của Lục Vân Thâm, lần này giọng nói của hắn còn mãnh liệt hơn khi nãy, còn mang theo một chút tuyệt vọng nữa.
“Nếu như thứ tôi muốn hủy hoại là Kỷ Ngộ Bạch thì sao?”
Bình luận facebook