Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
274
Nhan Hoan đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt khiến biểu cảm của cô trở lên mơ hồ.
Cô chỉ cảm thấy choáng váng như lúc mới ngủ trưa dậy, như kim sắc đâm vào não, đau, đau đến tận xương tủy.
Lòng bàn tay vuốt qua từng mép kính sắc nhọn trên bàn rượu, cô còn nở một nụ cười, cương quyết dứt khoát.
“Tôi không muốn.”
Ánh mắt Lục Vân Thâm bỗng âm u, cười nói: “Cô nói gì cơ?”
Nhan Hoan đi đến bên bàn rượu, nhấc một ly rượu trong đó, đổ thẳng lên người Lục Vân Thâm, cười xán lạn.
“Tôi nói, tôi không muốn.”
Trường đua ngựa bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ, tiếp sau đó chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng hô lên kinh hãi.
“Trời ơi, gan của Lục phu nhân này cũng lớn quá nhỉ, dám dội nước lên người Lục tiên sinh trước mặt nhiều người như vậy!”
“Đây thì có là gì chứ, chị không biết chứ, nghe nói một năm trước cô ta còn bán rượu trong quán rượu kia kìa, nữ nhân đến từ nơi đó, được dạy dỗ tốt thế nào được? Đáng thương cho ông bà Nhan, bế nhầm rồi nuôi con nhà người ta bên mình, đứa con ruột thì để lưu lạc bên ngoài, nên không được dạy dỗ là đúng thôi…”
Tiếng khinh thường, đàm tiếu không ngừng bên tai, Nhan Hoan đã quen lâu rồi, nhân lúc người đàn ông này không để ý, liền quay người định trốn đi.
Lục Vân Thâm sống trên đời hai mươi tám năm trời, chưa từng có ai dám làm trái ý hắn, chứ đừng có nói đến hất nước vào hắn.
Nhan Hoan! Được lắm! Cô được lắm!
Hắn bỗng lên ngựa, mặt mày lạnh lùng gào thét phi ra, sau đó lập tức lao đến chỗ Nhan Hoan.
Vút!
Một sợ dây ngựa quất xuống, hắn dùng sức đưa tay ra, lập tức kéo Nhan Hoan lên ngựa, một tay mắn dây cương, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, lực mạnh như muốn cắt cô ra làm đôi.
“Lục Vân Thâm! Thả tôi ra!”
“Nhan Hoan! Tôi thấy cô thèm làm việc thì phải!”
Lục Vân Thâm chưa từng giận đến vậy, nhưng khi thấy Nhan Hoan cười xán lạn với người đàn ông khác, còn đối với hắn thì luôn châm chọc. Nỗi giận trong lòng hắn bỗng như lửa đốt, không thể kìm xuống được!
Nhan hoan bị ôm đến đau của người, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, mặt mày xán lạn, miệng như tẩm thuốc độc.
“Sao thế, Lục tiên sinh muốn làm việc à? Nhưng bây giờ không tiện cho lắm, tôi đây từ nhỏ đã sợ tiêm rồi.”
Sợ tiêm?
Sắc mặt Lục Vân Thâm còn khó coi hơn ban nãy, đáy mắt sâu thẳm hiện lên sự giận dữ ngút trời, ngay sau đó, hắn liền kéo quần đua ngựa của Nhan Hoan, trực tiếp tụt xuống.
“Ôi!”
Nhan Hoan đau đớn kêu lên, bên tai toàn là tiếng gió rít gào, cô không ngờ rằng, Lục Vân Thâm lại dám thô bạo với cô ngay trên ngựa.
Trên ngựa chông chênh, mỗi lần đâm xuống đều đau đớn vô cùng, cô kêu lên liên hồi, thậm chí còn cảm nhận được mùi máu tanh giữa hai chân đang chầm chậm tuôn ra.
“Khốn nạn! Lục Vân Thâm! Tên cầm thú nhà anh!”
“Cầm thú?” Người đàn ông cười, đâm thêm hai nhát xuống: “Tại sao thân dưới của cô vẫn khít khao như vậy?”
“Anh!”
Cô run lên cầm cập, trong đầu trống rỗng, liền nghe thấy tiếng gào khản giọng, uất hận, không cam chịu.
“Vân Thâm!”
Nhan Hoan quay ra nhìn, thì ra là Nhan Hiểu Nhu đang cưỡi ngựa đuổi theo.
Đôi mắt Nhan Hiểu Nhu nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau như muốn rách ra, cô ta bỗng phát điên lên, không thèm suy nghĩ liền vung roi trong tay, đối diện với khuôn mặt của Nhan Hoan là một chiếc roi.
Nhưng khoảng cách của Lục Vân Thâm và Nhan Hoan quá gần, hắn đứng thẳng người, cổ của hắn liền lộ ra ngay dưới roi quất ngựa.
Vút!
Tiếng roi quất vào cơ thể vang lên.
Nhan Hoan và Lục Vân Thâm liền ngã từ trên ngựa xuống,
“Vân Thâm!”
Nhan Hiểu Nhu không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này, mắt nhìn hai người rơi xuống nước, sợ gần mất nửa cái mạng.
Liếc mắt thấy những người khác đang đuổi đến, Nhan Hiểu Nhu lòng hiểm ác, người giảo hoạt, tia thấy có thảm cỏ rậm rạp, mềm mại, liền ngã từ trên ngựa xuống, vội vàng hét lớn, cứu người, cứu người.
Sau một hồi bận rộn chân tay, ba người đều được đưa đến bệnh viện.
Lục Vân Thâm là nhân vật lớn ở Nam Thành, hắn vừa vào viện thì viện trưởng liền kinh hãi, gọi tất cả các chuyên gia đến, dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng lại sợ chăm sóc vị tổ tông này không được chu đáo.
Nhan Hiểu Nhu đương nhiên cũng là người có hậu thuẫn, biết cô ta bị thương, ông Vân và bà Nhan suýt ngất đi, đến em trai đang đi du lịch ở Châu Âu cũng lập tức đặt vé quay về.
Nhưng chỉ có mình Nhan Hoan là bị thương nặng nhất. Cô như một đứa trẻ mồ côi ngồi chờ trong phòng khám, mãi đến khi có lao công đến lau dọn vệ sinh, nhìn thấy tay cô chảy be bét máu mới kêu lên, lúc này mọi người mới nhớ đến người này có tồn tại.
Nhan Hoan đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt khiến biểu cảm của cô trở lên mơ hồ.
Cô chỉ cảm thấy choáng váng như lúc mới ngủ trưa dậy, như kim sắc đâm vào não, đau, đau đến tận xương tủy.
Lòng bàn tay vuốt qua từng mép kính sắc nhọn trên bàn rượu, cô còn nở một nụ cười, cương quyết dứt khoát.
“Tôi không muốn.”
Ánh mắt Lục Vân Thâm bỗng âm u, cười nói: “Cô nói gì cơ?”
Nhan Hoan đi đến bên bàn rượu, nhấc một ly rượu trong đó, đổ thẳng lên người Lục Vân Thâm, cười xán lạn.
“Tôi nói, tôi không muốn.”
Trường đua ngựa bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ, tiếp sau đó chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng hô lên kinh hãi.
“Trời ơi, gan của Lục phu nhân này cũng lớn quá nhỉ, dám dội nước lên người Lục tiên sinh trước mặt nhiều người như vậy!”
“Đây thì có là gì chứ, chị không biết chứ, nghe nói một năm trước cô ta còn bán rượu trong quán rượu kia kìa, nữ nhân đến từ nơi đó, được dạy dỗ tốt thế nào được? Đáng thương cho ông bà Nhan, bế nhầm rồi nuôi con nhà người ta bên mình, đứa con ruột thì để lưu lạc bên ngoài, nên không được dạy dỗ là đúng thôi…”
Tiếng khinh thường, đàm tiếu không ngừng bên tai, Nhan Hoan đã quen lâu rồi, nhân lúc người đàn ông này không để ý, liền quay người định trốn đi.
Lục Vân Thâm sống trên đời hai mươi tám năm trời, chưa từng có ai dám làm trái ý hắn, chứ đừng có nói đến hất nước vào hắn.
Nhan Hoan! Được lắm! Cô được lắm!
Hắn bỗng lên ngựa, mặt mày lạnh lùng gào thét phi ra, sau đó lập tức lao đến chỗ Nhan Hoan.
Vút!
Một sợ dây ngựa quất xuống, hắn dùng sức đưa tay ra, lập tức kéo Nhan Hoan lên ngựa, một tay mắn dây cương, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, lực mạnh như muốn cắt cô ra làm đôi.
“Lục Vân Thâm! Thả tôi ra!”
“Nhan Hoan! Tôi thấy cô thèm làm việc thì phải!”
Lục Vân Thâm chưa từng giận đến vậy, nhưng khi thấy Nhan Hoan cười xán lạn với người đàn ông khác, còn đối với hắn thì luôn châm chọc. Nỗi giận trong lòng hắn bỗng như lửa đốt, không thể kìm xuống được!
Nhan hoan bị ôm đến đau của người, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, mặt mày xán lạn, miệng như tẩm thuốc độc.
“Sao thế, Lục tiên sinh muốn làm việc à? Nhưng bây giờ không tiện cho lắm, tôi đây từ nhỏ đã sợ tiêm rồi.”
Sợ tiêm?
Sắc mặt Lục Vân Thâm còn khó coi hơn ban nãy, đáy mắt sâu thẳm hiện lên sự giận dữ ngút trời, ngay sau đó, hắn liền kéo quần đua ngựa của Nhan Hoan, trực tiếp tụt xuống.
“Ôi!”
Nhan Hoan đau đớn kêu lên, bên tai toàn là tiếng gió rít gào, cô không ngờ rằng, Lục Vân Thâm lại dám thô bạo với cô ngay trên ngựa.
Trên ngựa chông chênh, mỗi lần đâm xuống đều đau đớn vô cùng, cô kêu lên liên hồi, thậm chí còn cảm nhận được mùi máu tanh giữa hai chân đang chầm chậm tuôn ra.
“Khốn nạn! Lục Vân Thâm! Tên cầm thú nhà anh!”
“Cầm thú?” Người đàn ông cười, đâm thêm hai nhát xuống: “Tại sao thân dưới của cô vẫn khít khao như vậy?”
“Anh!”
Cô run lên cầm cập, trong đầu trống rỗng, liền nghe thấy tiếng gào khản giọng, uất hận, không cam chịu.
“Vân Thâm!”
Nhan Hoan quay ra nhìn, thì ra là Nhan Hiểu Nhu đang cưỡi ngựa đuổi theo.
Đôi mắt Nhan Hiểu Nhu nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau như muốn rách ra, cô ta bỗng phát điên lên, không thèm suy nghĩ liền vung roi trong tay, đối diện với khuôn mặt của Nhan Hoan là một chiếc roi.
Nhưng khoảng cách của Lục Vân Thâm và Nhan Hoan quá gần, hắn đứng thẳng người, cổ của hắn liền lộ ra ngay dưới roi quất ngựa.
Vút!
Tiếng roi quất vào cơ thể vang lên.
Nhan Hoan và Lục Vân Thâm liền ngã từ trên ngựa xuống,
“Vân Thâm!”
Nhan Hiểu Nhu không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này, mắt nhìn hai người rơi xuống nước, sợ gần mất nửa cái mạng.
Liếc mắt thấy những người khác đang đuổi đến, Nhan Hiểu Nhu lòng hiểm ác, người giảo hoạt, tia thấy có thảm cỏ rậm rạp, mềm mại, liền ngã từ trên ngựa xuống, vội vàng hét lớn, cứu người, cứu người.
Sau một hồi bận rộn chân tay, ba người đều được đưa đến bệnh viện.
Lục Vân Thâm là nhân vật lớn ở Nam Thành, hắn vừa vào viện thì viện trưởng liền kinh hãi, gọi tất cả các chuyên gia đến, dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng lại sợ chăm sóc vị tổ tông này không được chu đáo.
Nhan Hiểu Nhu đương nhiên cũng là người có hậu thuẫn, biết cô ta bị thương, ông Vân và bà Nhan suýt ngất đi, đến em trai đang đi du lịch ở Châu Âu cũng lập tức đặt vé quay về.
Nhưng chỉ có mình Nhan Hoan là bị thương nặng nhất. Cô như một đứa trẻ mồ côi ngồi chờ trong phòng khám, mãi đến khi có lao công đến lau dọn vệ sinh, nhìn thấy tay cô chảy be bét máu mới kêu lên, lúc này mọi người mới nhớ đến người này có tồn tại.
Bình luận facebook