Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
2812
Kỳ Thiệu Xuyên không đi vào, chỉ đứng ở cửa một lúc rồi đi xuống phòng khách.
Sau hôm đó, nhà Hổ Tính đã có bác sỹ túc trực 24/ 24. Kỳ Thiệu Xuyên ngồi một lúc liền gọi bác sỹ Lục đến. Anh hỏi: “Tình hình Hổ Tình thế nào rồi? dừng một lúc, hỏi tiếp. “Tình trạng của cô ấy thế này, liệu có ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng không?”
Ông Lục trước đây là bác sỹ tư của nhà họ Kỳ, quen biết Kỳ Thiệu Xuyên đã lâu năm. Ông thành thật trả lời: “Sức khỏe của tiểu thư Hổ Tình vốn dĩ đã không tốt, cộng thêm sức đề kháng rất yếu, chuyện mang thai đối với cô ấy sẽ khó khăn hơn những người khác rất nhiều.”
Kỳ Thiệu Xuyên nhíu mày. “Có nghĩa là sao?”
Bác sỹ Lục nói: “Cơ thể của Hổ Tình không thích hợp mang thai. Với lại, lần này mang thai rất đột ngột, đã trở thành quá tải với thể trạng của cô, cho nên, triệu chứng phản ứng mang thai của Hổ Tình sẽ trầm trọng hơn so với người khác.”
Kỳ Thiệu Xuyên trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Cô ấy có biết tình trạng này của mình không?”
Bác sỹ Lục gật đầu, “Hổ tiểu thư sớm đã biết tình hình sức khỏe của cô vốn đã không tốt cho lắm, bác sỹ từng nhắc nhở phải điều dưỡng thật tốt rồi mới được mang thai.”
Nghe xong những lời này, Kỳ Thiệu Xuyên vẫn giữ nét mặt lạnh lùng vô cảm. Nhưng sâu trong lòng dấy lên chút cảm giác buồn bực không yên.
Khoảng thời gian sau đó, không hiểu vì sao, tâm trạng Kỳ Thiệu Xuyên luôn bất an, chốc chốc lại nhớ đến Hổ Tình. Anh lệnh cho trợ lý hàng ngày phải báo cáo tình hình của Hổ Tình và phản hồi của bác sỹ Lục cho mình.
Có lẽ là vì đứa con vẫn còn trong bụng này, Kỳ Thiệu Xuyên lo lắng Hổ Tình không giữ được thai nhi, cho nên, thời gian này, anh thường xuyên qua biệt thự. Mỗi lần gặp anh đều không mở miệng, thậm chí không nhìn thẳng vào Kỳ Thiệu Xuyên dù chỉ một lần. Điều này khiến cho anh ít nhiều thấy bực bội.
Kỳ Thiệu Xuyên không ngừng nhắc nhở bản thân, làm những việc này, tất cả là đều vì An Nhiễm. Anh chỉ muốn Hổ Tình thuận lợi sinh ra đứa bé này thôi.
Tình trạng nghén ngẩm của Hổ Tình đến bảy tháng rồi mới bắt đầu thuyên giảm. Bác sỹ Lục nói, nếu cứ tiếp tục như thế chắc phải làm phẫu thuật kích thích sinh nở nhưng khả năng không giữ được đứa bé. Vẻ mặt của Hổ Tình không cảm xúc. Việc mà cô có thể làm là cống phối hợp với bác sỹ Lục mà thôi.
Kỳ Thiệu Xuyên đang ngồi trong phòng, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại nói rằng Hổ Tình ra máu, anh lập tức dừng hết mọi công việc, hùng hổ lao đến biệt thự.
May mắn thay, đứa bé này cuối cùng cũng giữ được, Hổ Tình cũng không có vấn đề gì. Khi Kỳ Thiệu Xuyên đến, Hổ Tình vừa mới từ bệnh viện về, thật sự không thể chống lại cơn buồn ngủ. Kỳ Thiệu Xuyên không yên tâm, ngồi lại phòng khách đến khi đêm xuống.
Hơn bảy giờ tối, Hổ Tỉnh dậy, người giúp việc vào phòng gọi cô xuống dùng bữa. Hổ Tình lắc đầu. “Giờ này tôi chưa muốn ăn, để lát nữa đi.”
Người hầu do dự một lúc, nói: “Hổ tiểu thư, ông Kỳ hôm nay đến đây rồi, đang đợi cô xuống ăn cùng.”
Nghe thấy tên của Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng Hổ Tình giật run. Cô không muốn ăn cùng anh ta, nhưng nghĩ lại những thủ đoạn của Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình không dám nảy sinh dung khí cự tuyệt.
Cô khoác lên người một chiếc áo rồi lập tức đi xuống nhà. Lúc nhìn thấy sự xuất hiện của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên có chút ngạc nhiên nhưng không để lộ ra ngoài. Anh liếc nhìn Hổ Tình, lạnh giọng nói: “Ăn cơm đi”. Câu nói mang đầy tính mệnh lệnh, không có một chút ấm áp.
Hổ Tình ngồi đối diện với Kỳ Thiệu Xuyên, ngoan ngoãn cầm bát đũa lên.
Cảm thấy Hổ Tình có vẻ khác với trước đây, nhưng cụ thể ở thời điểm nào, Kỳ Thiệu Xuyên không nói ra được. Ngoài thân hình gầy guộc với vòng hai không thon gọn kia ra, ánh mắt của cô cũng khác hẳn so với trước đây.
Bầu không khí ngượng ngùng đang ngập tràn trong phòng khách, Kỳ Thiệu Xuyên nhìn Hổ Tình, sau đó gắp viên thịt bò vào bát cô, lạnh nhạt nói: “Ăn nhiều một chút, cô gầy quá, không tốt cho con.”
Bàn tay cầm bát của Hổ Tình chợt run một cái mà không ai để ý.
Nhưng ngay lúc này, dạ dày cô như muốn lộn ngược ra ngoài, cơn buồn nôn ập đến khiến Hổ Tình không thể nhẫn nhịn hơn nữa. Cô vội vàng đứng dậy, che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
Việc này khiến tâm trạng ôn hòa của Kỳ Thiệu Xuyên trở nên kích động.
Cô ta không muốn nhìn thấy mình đến như thế sao? Ngay cả việc mình gắp thức ăn cho cũng khiến cô phản ứng kịch liệt thế này. Đột nhiên, Kỳ Thiệu Xuyên cảm thấy có chút giễu cợt.
Khi Hổ Tình bước ra khỏi phòng vệ sinh, bóng dáng của Kỳ Thiệu Xuyên đã không còn ở đó. Cứ nghĩ đã hết giai đoạn nghén rồi, vậy tại sao vẫn tiếp diễn nhỉ?
Kỳ Thiệu Xuyên không đi vào, chỉ đứng ở cửa một lúc rồi đi xuống phòng khách.
Sau hôm đó, nhà Hổ Tính đã có bác sỹ túc trực 24/ 24. Kỳ Thiệu Xuyên ngồi một lúc liền gọi bác sỹ Lục đến. Anh hỏi: “Tình hình Hổ Tình thế nào rồi? dừng một lúc, hỏi tiếp. “Tình trạng của cô ấy thế này, liệu có ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng không?”
Ông Lục trước đây là bác sỹ tư của nhà họ Kỳ, quen biết Kỳ Thiệu Xuyên đã lâu năm. Ông thành thật trả lời: “Sức khỏe của tiểu thư Hổ Tình vốn dĩ đã không tốt, cộng thêm sức đề kháng rất yếu, chuyện mang thai đối với cô ấy sẽ khó khăn hơn những người khác rất nhiều.”
Kỳ Thiệu Xuyên nhíu mày. “Có nghĩa là sao?”
Bác sỹ Lục nói: “Cơ thể của Hổ Tình không thích hợp mang thai. Với lại, lần này mang thai rất đột ngột, đã trở thành quá tải với thể trạng của cô, cho nên, triệu chứng phản ứng mang thai của Hổ Tình sẽ trầm trọng hơn so với người khác.”
Kỳ Thiệu Xuyên trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Cô ấy có biết tình trạng này của mình không?”
Bác sỹ Lục gật đầu, “Hổ tiểu thư sớm đã biết tình hình sức khỏe của cô vốn đã không tốt cho lắm, bác sỹ từng nhắc nhở phải điều dưỡng thật tốt rồi mới được mang thai.”
Nghe xong những lời này, Kỳ Thiệu Xuyên vẫn giữ nét mặt lạnh lùng vô cảm. Nhưng sâu trong lòng dấy lên chút cảm giác buồn bực không yên.
Khoảng thời gian sau đó, không hiểu vì sao, tâm trạng Kỳ Thiệu Xuyên luôn bất an, chốc chốc lại nhớ đến Hổ Tình. Anh lệnh cho trợ lý hàng ngày phải báo cáo tình hình của Hổ Tình và phản hồi của bác sỹ Lục cho mình.
Có lẽ là vì đứa con vẫn còn trong bụng này, Kỳ Thiệu Xuyên lo lắng Hổ Tình không giữ được thai nhi, cho nên, thời gian này, anh thường xuyên qua biệt thự. Mỗi lần gặp anh đều không mở miệng, thậm chí không nhìn thẳng vào Kỳ Thiệu Xuyên dù chỉ một lần. Điều này khiến cho anh ít nhiều thấy bực bội.
Kỳ Thiệu Xuyên không ngừng nhắc nhở bản thân, làm những việc này, tất cả là đều vì An Nhiễm. Anh chỉ muốn Hổ Tình thuận lợi sinh ra đứa bé này thôi.
Tình trạng nghén ngẩm của Hổ Tình đến bảy tháng rồi mới bắt đầu thuyên giảm. Bác sỹ Lục nói, nếu cứ tiếp tục như thế chắc phải làm phẫu thuật kích thích sinh nở nhưng khả năng không giữ được đứa bé. Vẻ mặt của Hổ Tình không cảm xúc. Việc mà cô có thể làm là cống phối hợp với bác sỹ Lục mà thôi.
Kỳ Thiệu Xuyên đang ngồi trong phòng, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại nói rằng Hổ Tình ra máu, anh lập tức dừng hết mọi công việc, hùng hổ lao đến biệt thự.
May mắn thay, đứa bé này cuối cùng cũng giữ được, Hổ Tình cũng không có vấn đề gì. Khi Kỳ Thiệu Xuyên đến, Hổ Tình vừa mới từ bệnh viện về, thật sự không thể chống lại cơn buồn ngủ. Kỳ Thiệu Xuyên không yên tâm, ngồi lại phòng khách đến khi đêm xuống.
Hơn bảy giờ tối, Hổ Tỉnh dậy, người giúp việc vào phòng gọi cô xuống dùng bữa. Hổ Tình lắc đầu. “Giờ này tôi chưa muốn ăn, để lát nữa đi.”
Người hầu do dự một lúc, nói: “Hổ tiểu thư, ông Kỳ hôm nay đến đây rồi, đang đợi cô xuống ăn cùng.”
Nghe thấy tên của Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng Hổ Tình giật run. Cô không muốn ăn cùng anh ta, nhưng nghĩ lại những thủ đoạn của Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình không dám nảy sinh dung khí cự tuyệt.
Cô khoác lên người một chiếc áo rồi lập tức đi xuống nhà. Lúc nhìn thấy sự xuất hiện của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên có chút ngạc nhiên nhưng không để lộ ra ngoài. Anh liếc nhìn Hổ Tình, lạnh giọng nói: “Ăn cơm đi”. Câu nói mang đầy tính mệnh lệnh, không có một chút ấm áp.
Hổ Tình ngồi đối diện với Kỳ Thiệu Xuyên, ngoan ngoãn cầm bát đũa lên.
Cảm thấy Hổ Tình có vẻ khác với trước đây, nhưng cụ thể ở thời điểm nào, Kỳ Thiệu Xuyên không nói ra được. Ngoài thân hình gầy guộc với vòng hai không thon gọn kia ra, ánh mắt của cô cũng khác hẳn so với trước đây.
Bầu không khí ngượng ngùng đang ngập tràn trong phòng khách, Kỳ Thiệu Xuyên nhìn Hổ Tình, sau đó gắp viên thịt bò vào bát cô, lạnh nhạt nói: “Ăn nhiều một chút, cô gầy quá, không tốt cho con.”
Bàn tay cầm bát của Hổ Tình chợt run một cái mà không ai để ý.
Nhưng ngay lúc này, dạ dày cô như muốn lộn ngược ra ngoài, cơn buồn nôn ập đến khiến Hổ Tình không thể nhẫn nhịn hơn nữa. Cô vội vàng đứng dậy, che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
Việc này khiến tâm trạng ôn hòa của Kỳ Thiệu Xuyên trở nên kích động.
Cô ta không muốn nhìn thấy mình đến như thế sao? Ngay cả việc mình gắp thức ăn cho cũng khiến cô phản ứng kịch liệt thế này. Đột nhiên, Kỳ Thiệu Xuyên cảm thấy có chút giễu cợt.
Khi Hổ Tình bước ra khỏi phòng vệ sinh, bóng dáng của Kỳ Thiệu Xuyên đã không còn ở đó. Cứ nghĩ đã hết giai đoạn nghén rồi, vậy tại sao vẫn tiếp diễn nhỉ?
Bình luận facebook