Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
29110
Đêm cuối cùng, Tập Vị Nam thu tay lại, sau khi đánh bại đội Xanh, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ thừa thắng đuổi theo, nhưng anh lại có thái độ khác thường, bàn giao lệnh vào tay ba tiểu đoàn trưởng năng lực kém nhất, cũng mềm lòng nhất.
Tiểu đoàn trưởng I và Quý Giản Ninh ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy điều gì đó trong mắt đối phương.
Tập Vị Nam.... Rốt cuộc vẫn là muốn thả trôi theo nước.
Ngày 10 tháng 8, diễn tập kết thúc, hai thành viên đội Xanh giải thoát con tin thành công, đem con tin đến điểm cuối cùng.
Những thành viên khác, toàn bộ đều đã tử trận.
Quý Giản Ninh tháo tai nghe ra, cười nhạo nhìn Tập Vị Nam, hai tay buông lỏng, nói chậm rãi từng từ, "Đại đội trưởng anh minh thần phong! Chúng - ta - thua - rồi"
Tập Vị Nam mười ngày rồi chưa nghỉ ngơi đủ, trong lòng vướng bận người nào đó, nghĩ đến cô ấy so với những gì mình trải qua còn khó khắn gian khổ hơn nhiều, không kiềm được mà đau lòng, cho dù thỉnh thoảng nhắm mắt lại, đều xuất hiện hình bóng thảm hại của cô ấy, đôi mắt đẹp long lanh, đáng thương nhìn về anh.
"Lại không mất mặt anh." Tập Vị Nam nhếch mày, rất hiếm khi, mấy ngày này đôi mắt hoàn toàn vương vấn không tan được, lại bình phục lại dáng vẻ bình thản.
Quý Giản Ninh và tiểu đoàn trưởng I đưa mắt nhìn nhau, bật cười một tiếng, "là không mất mặt tôi, cũng không biết sau lần này, mọi người sẽ nói đại đội trưởng của chúng ta thế nào, cao ngạo khinh địch? Bại dưới tay của các nữ binh, anh cũng không xấu hổ à?"
" Thất bại một lần mà nổi danh? Ha ha ha ....." Quý Giản Ninh không sợ chết mà chế nhạo.
Tập Vị Nam chớp chớp mắt, không nói gì cả, đôi mắt sâu thẳm không đáy lóe lên một tia sáng, nhanh đến mức khiến người khác không tóm được, chớp mắt biến mất đi.
Tiểu đoàn trưởng I cũng bật cười khúc khích, đối diện với ánh mắt của Tập Vị Nam, vội vàng dùng tay bịt miệng lại, che đậy nụ cười của mình.
Nhưng anh ta không giống Quý Giản Ninh không hề sợ hãi, chuyện cười giễu đại đội trưởng, anh ta không dám không kiêng nể.
Tiểu đoàn trưởng II không rõ sự tình cuối đầu, hổ thẹn đứng trước mặt Tập Vị Nam.
Là anh khinh địch, mới thất bại trong trận đấu.
Tập Vị Nam không phản ứng lại nụ cười chế giễu của Quý Giản Ninh, xách chiếc áo khoác quân sự sau lưng ghế, vắt trên người đi đi thẳng ra ngoài.
Nhìn những bước chân gấp gáp của anh, Quý Giản Ninh chặn trước mặt anh, "Ey, lão đại, đi đâu đấy?"
Tập Vị Nam liếc anh ta một cái, nắm chặt lấy cổ áo anh ta một cách đầy bạo lực, rồi vứt sang một bên.
Quý Giản Ninh "Á" lên một tiếng, mới đứng vững lại chỉ thẳng về phía lưng Tập Vị Nam, "quá đáng!"
……
Trên mặt bôi thuốc màu, mấy nữ quân nhân toàn thân nhớp bẩn đứng xếp hàng ra, hai chân rẽ ra, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn thẳng về trước, lại lay động không ngừng, không dám đối diện với cơn thịnh của Ưng Hy.
Ưng Hy đi tới đi lui trước mặt bọn họ, muốn mắng người, đột nhiên nhận ra quân số hình như không đủ.
Tổ a tám người, nhưng hiện tại những gương mặt lấm lem bụi đất trước mặt cô......chỉ có bảy?
Ưng Hy cố kiềm nén cơn giận đã dâng đén đỉnh đầu, "mấy người một lớp không phải có tám người sao? Còn một người nữa đâu? Thiếu ai?"
Bọn họ vốn dĩ đợi Ưng Hy trút cơn giận lên đầu, nghe xong lời Ưng Hy nói, bọn họ giật mình, nhìn về phía bên cạnh, trong đầu có chút lờ đờ, mười ngày rồi không được ngủ đủ giấc, mặt xanh như tàu lá, trên mặt mỗi người đều bôi thuốc màu, bởi vì mồ hôi ướt cả má, thuốc màu lại loang lỗ khắp mặt, mặt ai nấy đều y như một con mèo.
Nhất thời không ai phát hiện ra thiếu mất một người.
Vẫn là Ưng Hy kinh ngạc nhìn mặt bọn họ, đau đầu ấn ấn vào thái dương.
"Đủ rồi! Mấy người cũng được lắm! Mất đâu một người cũng không biết? Mấy người sao không tự biến mất luôn đi?"
Làm mất đồng đội, Ưng Hy cô ấy nhập ngũ gần mười năm, mới nghe thấy lần đầu tiên, đến gặp phải hai việc không khiến cô bớt lo được, trước mặt bắt đầu xuất hiện đầy sao, lắc lắc đầu, mới có thể kiềm lại được cảm giác chóng mặt.
"Diệp Bạc Hâm đâu?" Ưng Hy hét lên, không ai đáp lời, cô cười lạnh lùng, vẫn thực sự là chuyện không thể bớt lo lại được.
Ai cũng không biết Diệp Bạc Hâm đi đâu rồi, bọn họ sau khi tản ra, chỉ có năm người đến được điểm đích giấu trên bản đồ, do thời gian gấp gáp, bọn họ thể đợi, trực tiếp tiến vào giải cứư con tin, mà Ưng Hy cũng một toàn tâm toàn ý chỉ huy tác chiến như thế nào, hoàn toàn không để ý đầu dây bên kia đàm chỉ có tám người, ba người là người của tổ nhỏ khác.
Nửa đường bị bắn chết có Hướng Đóa Nha và Lục Nha Văn, thiếu một mình Diệp Bạc Hâm.
"Chuyện này....hay là lạc đường rồi?" Duy Mật cẩn thận dè dặt hỏi lại, cô cảm thấy rất có khả năng đó, trong rừng khắp nơi đều là cây cao chọc trời, cho dù có bản đồ chỉ dẫn địa hình, cũng rất dễ đi lạc, huống hồ Diệp Bạc Hâm chưa từng trải qua môn rèn luyện, cô ấy xem bản đồ quân sự có thể có sai lầm.
Nếu như cô rơi vào đội đỏ, bản thân một mình đi vòng vo trong đấy, rất có khả năng lẩn quẩn không ra được.
Nhưng không lý nào, dù cho lạc đường, bây giờ trận đấu đã kết thúc rồi, cô ấy ra không được có thể dùng bộ đàm liên lạc với bọn họ, để họ cử người đi dẫn cô ấy ra.
Càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, lẽ nào xảy ra chuyện rồi?
"Không thể nào! Cảm giác phương hướng của Diệp Bạc Hâm luôn tốt nhất, cô ấy hiểu được cách coi bản đồ quân sự như thế nào, năm đó chúng tôi đi dã ngoại bị lạc đường, vẫn là cô ấy dẫn chúng tôi ra khỏi đó."
Tống Nhất phủ định lại phán đoán của Duy Mật.
Ưng Hy sốt ruột, tất cả mọi cảm quan dường như đều bị vận dụng hết.
"Mọi người sao lại dám để cô ấy hành động đơn độc? Cô ấy không có kinh nghiệm, năng lực tác chiến lại kém nhất, cảy ra chuyện gì, mấy người ai chịu trách nhiệm?"
Mọi người đều im lặng, hổ thẹn cuối đầu.
Ý nghĩ của bọn họ lúc ấy là, Diệp Bạc Hâm năng lực yếu nhất, chia rẽ ra có lẽ rất nhanh đã bị bắn chết rồi, cũng miễn sao cô ấy ở sau bọn họ, cùng nhau bôn ba rất mệt, ai biết lòng tốt lại thành ra chuyện xấu như vậy.
"Không phải...xảy ra chuyện rồi chứ?" Hướng Đóa Nha nhìn sắc mặt nặng nề của mọi người, không kiềm được nói ra.
Ưng Hy nhắm mắt lại, " mấy người cho tôi một câu trả lười thành thực, tôi cử người đi tìm."
Ưng Hy tác phong dứt khoát, rất nhanh đã chọn ra ba nữ sĩ quan và năm nữ binh rút lui sớm nhất cùng nhau vào rừng thu thập.
"Đội trưởng, tôi đi với họ, bọn họ không biết chúng tôi tách ra ở đâu, cũng không biết Diệp Bạc Hâm đã rẽ vào hướng nào, mấy điều đó tôi đều rất rõ." Trước khi xuất phát, Lộ Hạ đề nghị với Ưng Hy.
Ưng Hy thấy có lý, bây giờ không phải lúc tính toán nhiều như thế, cô cũng lo lắng Diệp Bạc Hâm sẽ xảy ra chuyện, cho dù tập luyện hai tháng rồi, nhưng đến cuối cùng vẫn là người lười nhất, không hiểu được những mối nguy hiểm ở trong rừng.
"Đội trưởng, tôi cũng đi." Người khác thấy thế, cũng nhao nhao yêu cầu đi cùng.
Ưng Hy quay người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt bọn họ.
"Mấy người im miệng hết cho tôi! Còn chưa đủ loạn sao? Nếu lại mất thêm vài người nữa, tôi lấy cái gì để bàn giao cho cấp trên?"
……
Ưng Hy không đi cùng bọn họ, cô còn phải ở lại chủ trì đại cục, ở sau vẫn còn một đống việc đợi cô giải quyết.
Mắng xong mấy cô gái, cô quay về lều, dùng điện thoại quân dụng liên lạc với bộ chỉ huy của đội Đỏ.
Quý Giản Ninh vô cùng ngạc nhiên nhận điện thoại, từ cửa sổ liếc nhìn ra ngoài, thấy Tập Vị Nam chạy đến xe ngụy trang quân đội, tay cầm vô-lăng, lái xe rời đi.
Quý Giản Ninh nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, chạy như bay ra ngoài.
Bánh xe thắng gấp ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, đầu xe quẹo ra một bên, suýt tý nữa sượt qua quần áo Quý Giản Ninh.
Tập Vị Nam tức giận xông ra khỏi xe, túm lấy cổ áo Quý Giản Ninh, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt dữ tợn quát tháo anh ta
"Đ.m anh không cần mạng nữa rồi hả? Chán sống rồi hả? Ngày thường anh quậy thế nào đều được, bây giờ anh lại lấy mạng ra đùa. Quý Giản Ninh, anh loạn đủ rồi đấy!"
Quý Giản Ninh rất lâu chưa thấy được Tập Vị Nam nổi giận lôi đình như vậy, mặt đỏ cổ nổi gân, anh ta tin Tập Vị Nam bây giờ nhất định rất muốn đập cho anh ta một trận.
Anh ta cũng không biết vừa nãy xảy ra chuyện quỷ quái gì, nghĩ rằng kỹ thuật lái xe của Tập Vị Nam tốt như vậy, anh chặn đầu xe lại, đối với Tập Vị Nam, anh ta có một sự tin tưởng nào đó, chính là có anh ấy ở đây, dù cho trời có sập xuống cũng không có gì phải sợ.
Nhưng anh ta quên mất Tập Vị Nam cũng là con người, có thông minh đến thế nào, cũng có lúc bó tay, lực bất tòng tâm, giống như vừa nãy, anh ấy nhìn thấy Quý Giản Ninh đột nhiên xông ra, thấy sắp tông phải anh ta, Tập Vị Nam hoảng lên, đến mức tay đều run cả lên, suýt nữa thì cầm không vững vô-lăng.
Anh dùng hết sức khống chế cơn run rẩy, ép bản thân mau bình tĩnh lại, đánh mạnh vào vô-lăng, chiếc xe mới chếch đầu qua một bên.
Quý Giản Ninh trong lòng vẫn còn sợ hãi, đợi anh mắng xong, mới phát hiện ra hai chân sắp mềm nhũn đi, Tập Vị Nam vừa bỏ anh ta ra, anh ta suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Nguy hiểm.....quá nguy hiểm rồi.....
Tiểu đoàn trưởng I và tiểu đoàn trưởng III nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, cũng bị dọa sợ toát mồ hôi hột, trước khi Tập Vị Nam giơ nắm đấm lên, hai người một trái một phải kéo anh ra.
"Đại....đại đội trưởng, bình tĩnh một chút.... "
"Đúng đúng.....Ưng Hy gọi điện đến rồi, hình như có chuyện gấp, anh mau đến xem thử đi....."
……
"Alo!" Tập Vị Nam giận dữ cầm lấy micro, giọng nói như cố kiềm nén cơn giận trong lòng.
Ưng Hy vốn dĩ vì chuyện Diệp Bạc Hâm mất tích mà cảm thấy chột dạ, nghe thấy giọng nói bừng bừng lửa giận của Tập Vị Nam truyền tới, tai lập tức bị đau, trong lòng càng rối như tơ vò.
Cô cho rằng Tập Vị Nam đã biết tin Diệp Bạc Hâm mất tích rồi, vì vậy không hề do dự, trực tiếp nói thẳng ra, đầu dây bên kia im lặng một chút, hơi thở dường như nặng nề đi, giống như đang thở hỗn hển bên tai cô.
Mặt Ưng Hy đỏ lên, sự nhẹ nhõm trong lòng còn chưa được bộc lộ, đã nghe thấy tiếng quát tháo từ đầu dây bên kia, đau rát cả tai Ưng Hy.
"Người sao lại không thấy nữa, cô làm đội trưởng kiểu gì vậy hả?"
Tập Vị Nam kiềm không nổi cơn giận trong lòng, khuôn mặt không chút biểu cảm gì giờ đã bị bóp méo rồi.
Tiếng quát tháo vang vọng khắp đại sảnh, kèm theo đó là tiếng đập mạnh xuống bàn "bịch, bịch"
Anh không có cách nào bình tĩnh lại được, chỉ cần nghĩ tới cô ấy một mình ở trong rừng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng anh đã đau thắt lại đến không thở nổi, giống như bị dao đâm, đục khoét từng chút từng chút vào từng sớ thịt.
Mấy vị sĩ quan hiếm khi tận mắt chứng kiến anh nổi giận như vậy đều bị dọa đến ngơ ngác nhìn nhau, đến đi cũng không dám phát ra tiếng động, vùi đầu làm chuyện của mình, tai lại vểnh ra, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến đại đội trưởng mất bình tĩnh như thế.
Tập Vị Nam gác máy, mặt hầm hầm đi ra ngoài.
Quý Giản Ninh không tự nhiên ho lên một tiếng, " Chuyện này.....anh cũng đừng quá lo lắng, rừng rộng lớn như vậy, người không mất được đâu."
Tập Vị Nam từ từ nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn đi.
"Mười ngày....suốt mười ngày tôi không có tin tức gì của cô ấy, rõ ràng biết cô ấy đang chịu đựng những gì, lại không thể làm được gì cho cô ấy, sự bất lực này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân mình....."
Đêm cuối cùng, Tập Vị Nam thu tay lại, sau khi đánh bại đội Xanh, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ thừa thắng đuổi theo, nhưng anh lại có thái độ khác thường, bàn giao lệnh vào tay ba tiểu đoàn trưởng năng lực kém nhất, cũng mềm lòng nhất.
Tiểu đoàn trưởng I và Quý Giản Ninh ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy điều gì đó trong mắt đối phương.
Tập Vị Nam.... Rốt cuộc vẫn là muốn thả trôi theo nước.
Ngày 10 tháng 8, diễn tập kết thúc, hai thành viên đội Xanh giải thoát con tin thành công, đem con tin đến điểm cuối cùng.
Những thành viên khác, toàn bộ đều đã tử trận.
Quý Giản Ninh tháo tai nghe ra, cười nhạo nhìn Tập Vị Nam, hai tay buông lỏng, nói chậm rãi từng từ, "Đại đội trưởng anh minh thần phong! Chúng - ta - thua - rồi"
Tập Vị Nam mười ngày rồi chưa nghỉ ngơi đủ, trong lòng vướng bận người nào đó, nghĩ đến cô ấy so với những gì mình trải qua còn khó khắn gian khổ hơn nhiều, không kiềm được mà đau lòng, cho dù thỉnh thoảng nhắm mắt lại, đều xuất hiện hình bóng thảm hại của cô ấy, đôi mắt đẹp long lanh, đáng thương nhìn về anh.
"Lại không mất mặt anh." Tập Vị Nam nhếch mày, rất hiếm khi, mấy ngày này đôi mắt hoàn toàn vương vấn không tan được, lại bình phục lại dáng vẻ bình thản.
Quý Giản Ninh và tiểu đoàn trưởng I đưa mắt nhìn nhau, bật cười một tiếng, "là không mất mặt tôi, cũng không biết sau lần này, mọi người sẽ nói đại đội trưởng của chúng ta thế nào, cao ngạo khinh địch? Bại dưới tay của các nữ binh, anh cũng không xấu hổ à?"
" Thất bại một lần mà nổi danh? Ha ha ha ....." Quý Giản Ninh không sợ chết mà chế nhạo.
Tập Vị Nam chớp chớp mắt, không nói gì cả, đôi mắt sâu thẳm không đáy lóe lên một tia sáng, nhanh đến mức khiến người khác không tóm được, chớp mắt biến mất đi.
Tiểu đoàn trưởng I cũng bật cười khúc khích, đối diện với ánh mắt của Tập Vị Nam, vội vàng dùng tay bịt miệng lại, che đậy nụ cười của mình.
Nhưng anh ta không giống Quý Giản Ninh không hề sợ hãi, chuyện cười giễu đại đội trưởng, anh ta không dám không kiêng nể.
Tiểu đoàn trưởng II không rõ sự tình cuối đầu, hổ thẹn đứng trước mặt Tập Vị Nam.
Là anh khinh địch, mới thất bại trong trận đấu.
Tập Vị Nam không phản ứng lại nụ cười chế giễu của Quý Giản Ninh, xách chiếc áo khoác quân sự sau lưng ghế, vắt trên người đi đi thẳng ra ngoài.
Nhìn những bước chân gấp gáp của anh, Quý Giản Ninh chặn trước mặt anh, "Ey, lão đại, đi đâu đấy?"
Tập Vị Nam liếc anh ta một cái, nắm chặt lấy cổ áo anh ta một cách đầy bạo lực, rồi vứt sang một bên.
Quý Giản Ninh "Á" lên một tiếng, mới đứng vững lại chỉ thẳng về phía lưng Tập Vị Nam, "quá đáng!"
……
Trên mặt bôi thuốc màu, mấy nữ quân nhân toàn thân nhớp bẩn đứng xếp hàng ra, hai chân rẽ ra, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn thẳng về trước, lại lay động không ngừng, không dám đối diện với cơn thịnh của Ưng Hy.
Ưng Hy đi tới đi lui trước mặt bọn họ, muốn mắng người, đột nhiên nhận ra quân số hình như không đủ.
Tổ a tám người, nhưng hiện tại những gương mặt lấm lem bụi đất trước mặt cô......chỉ có bảy?
Ưng Hy cố kiềm nén cơn giận đã dâng đén đỉnh đầu, "mấy người một lớp không phải có tám người sao? Còn một người nữa đâu? Thiếu ai?"
Bọn họ vốn dĩ đợi Ưng Hy trút cơn giận lên đầu, nghe xong lời Ưng Hy nói, bọn họ giật mình, nhìn về phía bên cạnh, trong đầu có chút lờ đờ, mười ngày rồi không được ngủ đủ giấc, mặt xanh như tàu lá, trên mặt mỗi người đều bôi thuốc màu, bởi vì mồ hôi ướt cả má, thuốc màu lại loang lỗ khắp mặt, mặt ai nấy đều y như một con mèo.
Nhất thời không ai phát hiện ra thiếu mất một người.
Vẫn là Ưng Hy kinh ngạc nhìn mặt bọn họ, đau đầu ấn ấn vào thái dương.
"Đủ rồi! Mấy người cũng được lắm! Mất đâu một người cũng không biết? Mấy người sao không tự biến mất luôn đi?"
Làm mất đồng đội, Ưng Hy cô ấy nhập ngũ gần mười năm, mới nghe thấy lần đầu tiên, đến gặp phải hai việc không khiến cô bớt lo được, trước mặt bắt đầu xuất hiện đầy sao, lắc lắc đầu, mới có thể kiềm lại được cảm giác chóng mặt.
"Diệp Bạc Hâm đâu?" Ưng Hy hét lên, không ai đáp lời, cô cười lạnh lùng, vẫn thực sự là chuyện không thể bớt lo lại được.
Ai cũng không biết Diệp Bạc Hâm đi đâu rồi, bọn họ sau khi tản ra, chỉ có năm người đến được điểm đích giấu trên bản đồ, do thời gian gấp gáp, bọn họ thể đợi, trực tiếp tiến vào giải cứư con tin, mà Ưng Hy cũng một toàn tâm toàn ý chỉ huy tác chiến như thế nào, hoàn toàn không để ý đầu dây bên kia đàm chỉ có tám người, ba người là người của tổ nhỏ khác.
Nửa đường bị bắn chết có Hướng Đóa Nha và Lục Nha Văn, thiếu một mình Diệp Bạc Hâm.
"Chuyện này....hay là lạc đường rồi?" Duy Mật cẩn thận dè dặt hỏi lại, cô cảm thấy rất có khả năng đó, trong rừng khắp nơi đều là cây cao chọc trời, cho dù có bản đồ chỉ dẫn địa hình, cũng rất dễ đi lạc, huống hồ Diệp Bạc Hâm chưa từng trải qua môn rèn luyện, cô ấy xem bản đồ quân sự có thể có sai lầm.
Nếu như cô rơi vào đội đỏ, bản thân một mình đi vòng vo trong đấy, rất có khả năng lẩn quẩn không ra được.
Nhưng không lý nào, dù cho lạc đường, bây giờ trận đấu đã kết thúc rồi, cô ấy ra không được có thể dùng bộ đàm liên lạc với bọn họ, để họ cử người đi dẫn cô ấy ra.
Càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, lẽ nào xảy ra chuyện rồi?
"Không thể nào! Cảm giác phương hướng của Diệp Bạc Hâm luôn tốt nhất, cô ấy hiểu được cách coi bản đồ quân sự như thế nào, năm đó chúng tôi đi dã ngoại bị lạc đường, vẫn là cô ấy dẫn chúng tôi ra khỏi đó."
Tống Nhất phủ định lại phán đoán của Duy Mật.
Ưng Hy sốt ruột, tất cả mọi cảm quan dường như đều bị vận dụng hết.
"Mọi người sao lại dám để cô ấy hành động đơn độc? Cô ấy không có kinh nghiệm, năng lực tác chiến lại kém nhất, cảy ra chuyện gì, mấy người ai chịu trách nhiệm?"
Mọi người đều im lặng, hổ thẹn cuối đầu.
Ý nghĩ của bọn họ lúc ấy là, Diệp Bạc Hâm năng lực yếu nhất, chia rẽ ra có lẽ rất nhanh đã bị bắn chết rồi, cũng miễn sao cô ấy ở sau bọn họ, cùng nhau bôn ba rất mệt, ai biết lòng tốt lại thành ra chuyện xấu như vậy.
"Không phải...xảy ra chuyện rồi chứ?" Hướng Đóa Nha nhìn sắc mặt nặng nề của mọi người, không kiềm được nói ra.
Ưng Hy nhắm mắt lại, " mấy người cho tôi một câu trả lười thành thực, tôi cử người đi tìm."
Ưng Hy tác phong dứt khoát, rất nhanh đã chọn ra ba nữ sĩ quan và năm nữ binh rút lui sớm nhất cùng nhau vào rừng thu thập.
"Đội trưởng, tôi đi với họ, bọn họ không biết chúng tôi tách ra ở đâu, cũng không biết Diệp Bạc Hâm đã rẽ vào hướng nào, mấy điều đó tôi đều rất rõ." Trước khi xuất phát, Lộ Hạ đề nghị với Ưng Hy.
Ưng Hy thấy có lý, bây giờ không phải lúc tính toán nhiều như thế, cô cũng lo lắng Diệp Bạc Hâm sẽ xảy ra chuyện, cho dù tập luyện hai tháng rồi, nhưng đến cuối cùng vẫn là người lười nhất, không hiểu được những mối nguy hiểm ở trong rừng.
"Đội trưởng, tôi cũng đi." Người khác thấy thế, cũng nhao nhao yêu cầu đi cùng.
Ưng Hy quay người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt bọn họ.
"Mấy người im miệng hết cho tôi! Còn chưa đủ loạn sao? Nếu lại mất thêm vài người nữa, tôi lấy cái gì để bàn giao cho cấp trên?"
……
Ưng Hy không đi cùng bọn họ, cô còn phải ở lại chủ trì đại cục, ở sau vẫn còn một đống việc đợi cô giải quyết.
Mắng xong mấy cô gái, cô quay về lều, dùng điện thoại quân dụng liên lạc với bộ chỉ huy của đội Đỏ.
Quý Giản Ninh vô cùng ngạc nhiên nhận điện thoại, từ cửa sổ liếc nhìn ra ngoài, thấy Tập Vị Nam chạy đến xe ngụy trang quân đội, tay cầm vô-lăng, lái xe rời đi.
Quý Giản Ninh nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, chạy như bay ra ngoài.
Bánh xe thắng gấp ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, đầu xe quẹo ra một bên, suýt tý nữa sượt qua quần áo Quý Giản Ninh.
Tập Vị Nam tức giận xông ra khỏi xe, túm lấy cổ áo Quý Giản Ninh, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt dữ tợn quát tháo anh ta
"Đ.m anh không cần mạng nữa rồi hả? Chán sống rồi hả? Ngày thường anh quậy thế nào đều được, bây giờ anh lại lấy mạng ra đùa. Quý Giản Ninh, anh loạn đủ rồi đấy!"
Quý Giản Ninh rất lâu chưa thấy được Tập Vị Nam nổi giận lôi đình như vậy, mặt đỏ cổ nổi gân, anh ta tin Tập Vị Nam bây giờ nhất định rất muốn đập cho anh ta một trận.
Anh ta cũng không biết vừa nãy xảy ra chuyện quỷ quái gì, nghĩ rằng kỹ thuật lái xe của Tập Vị Nam tốt như vậy, anh chặn đầu xe lại, đối với Tập Vị Nam, anh ta có một sự tin tưởng nào đó, chính là có anh ấy ở đây, dù cho trời có sập xuống cũng không có gì phải sợ.
Nhưng anh ta quên mất Tập Vị Nam cũng là con người, có thông minh đến thế nào, cũng có lúc bó tay, lực bất tòng tâm, giống như vừa nãy, anh ấy nhìn thấy Quý Giản Ninh đột nhiên xông ra, thấy sắp tông phải anh ta, Tập Vị Nam hoảng lên, đến mức tay đều run cả lên, suýt nữa thì cầm không vững vô-lăng.
Anh dùng hết sức khống chế cơn run rẩy, ép bản thân mau bình tĩnh lại, đánh mạnh vào vô-lăng, chiếc xe mới chếch đầu qua một bên.
Quý Giản Ninh trong lòng vẫn còn sợ hãi, đợi anh mắng xong, mới phát hiện ra hai chân sắp mềm nhũn đi, Tập Vị Nam vừa bỏ anh ta ra, anh ta suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Nguy hiểm.....quá nguy hiểm rồi.....
Tiểu đoàn trưởng I và tiểu đoàn trưởng III nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, cũng bị dọa sợ toát mồ hôi hột, trước khi Tập Vị Nam giơ nắm đấm lên, hai người một trái một phải kéo anh ra.
"Đại....đại đội trưởng, bình tĩnh một chút.... "
"Đúng đúng.....Ưng Hy gọi điện đến rồi, hình như có chuyện gấp, anh mau đến xem thử đi....."
……
"Alo!" Tập Vị Nam giận dữ cầm lấy micro, giọng nói như cố kiềm nén cơn giận trong lòng.
Ưng Hy vốn dĩ vì chuyện Diệp Bạc Hâm mất tích mà cảm thấy chột dạ, nghe thấy giọng nói bừng bừng lửa giận của Tập Vị Nam truyền tới, tai lập tức bị đau, trong lòng càng rối như tơ vò.
Cô cho rằng Tập Vị Nam đã biết tin Diệp Bạc Hâm mất tích rồi, vì vậy không hề do dự, trực tiếp nói thẳng ra, đầu dây bên kia im lặng một chút, hơi thở dường như nặng nề đi, giống như đang thở hỗn hển bên tai cô.
Mặt Ưng Hy đỏ lên, sự nhẹ nhõm trong lòng còn chưa được bộc lộ, đã nghe thấy tiếng quát tháo từ đầu dây bên kia, đau rát cả tai Ưng Hy.
"Người sao lại không thấy nữa, cô làm đội trưởng kiểu gì vậy hả?"
Tập Vị Nam kiềm không nổi cơn giận trong lòng, khuôn mặt không chút biểu cảm gì giờ đã bị bóp méo rồi.
Tiếng quát tháo vang vọng khắp đại sảnh, kèm theo đó là tiếng đập mạnh xuống bàn "bịch, bịch"
Anh không có cách nào bình tĩnh lại được, chỉ cần nghĩ tới cô ấy một mình ở trong rừng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng anh đã đau thắt lại đến không thở nổi, giống như bị dao đâm, đục khoét từng chút từng chút vào từng sớ thịt.
Mấy vị sĩ quan hiếm khi tận mắt chứng kiến anh nổi giận như vậy đều bị dọa đến ngơ ngác nhìn nhau, đến đi cũng không dám phát ra tiếng động, vùi đầu làm chuyện của mình, tai lại vểnh ra, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến đại đội trưởng mất bình tĩnh như thế.
Tập Vị Nam gác máy, mặt hầm hầm đi ra ngoài.
Quý Giản Ninh không tự nhiên ho lên một tiếng, " Chuyện này.....anh cũng đừng quá lo lắng, rừng rộng lớn như vậy, người không mất được đâu."
Tập Vị Nam từ từ nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn đi.
"Mười ngày....suốt mười ngày tôi không có tin tức gì của cô ấy, rõ ràng biết cô ấy đang chịu đựng những gì, lại không thể làm được gì cho cô ấy, sự bất lực này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân mình....."
Bình luận facebook