Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
29165
Diệp Bạc Hâm hạ cửa kính xe xuống, gương mặt nhợt nhạt, bờ môi hẵng run lập cấp, đôi mắt hoe hoe đỏ, khiếp đảm.
Người gõ cửa sổ hiển nhiên cũng không ngờ lái xe là con gái, mặt thoáng kinh ngạc, lại thấy cô ta mặt mày xám ngoét, có vẻ cũng khiếp đảm. Một đấng trượng phụ như anh, lẽ nào lại chấp nhặt đàn bà con gái. Anh ta vốn định mắng Diệp Bạc Hâm vài câu rồi toan quay người đi.
“Lần sau lái xe cẩn thận vào, đừng có mà phăm phăm, may mà hôm nay không bị làm sao, bằng không cô ăn đủ với tôi.” Anh ta hằn học dọa, những người đi cùng anh ta cũng đứng xung quanh, để hòng ra uy. Diệp Bạc Hâm chỉ nín lặng, nghe họ mắng nhiếc.
Đường bên này, đèn điện tối mù, Diệp Thiên Dịch vừa nghe điện thoại, bấy giờ mới quay người ra, thấy Diệp Bạc Hâm đẩy cửa xuống, mặt nhợt nhạt đứng trước mấy gã đàn ông thân cao mét tám.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Diệp Bạc Hâm hẩy mấy gã đang vây lấy cô. Mắt liếc nhìn chiếc xe màu trắng sau lưng, nhìn xuống biển xe, mặt liền sa sầm: “Chị, vừa rồi lái xe như điên là chị đấy à? Chị làm cái gì thế, suýt thì tai nạn.”
Diệp Bạc Hâm mím môi, gặp Diệp Thiên Dịch ở cổng bệnh viện thế này, quả là ngạc nhiên với cô. Nhưng nhờ phúc của Tô Uyển mà cả hai chị em cô tự do quen rồi, lang thang bên ngoài không về nhà cũng chẳng ai mắng.
“Muộn thế này, em đến bệnh viện làm gì?” Diệp Bạc Hâm nhìn những người khác, đều đóng bộ vest, không gióng bọn công tử ăn chơi bình thường.
“À... em...”
Diệp Thiên Dịch chột dạ gãi đầu, anh chàng mới rồi còn mắng Diệp Bạc Hâm lại sượng sùng ra mặt, mắt láo liên liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thì thầm hỏi Diệp Thiên Dịch.
“Mọe, đấy là chị ông à? Sao chưa bao giờ nghe nói ông có chị gái? Đúng là không đánh thì không quen, thôi người nhà mình, bỏ qua thôi nhỉ?”
“Lượn ngay, ai là người nhà ông?” Diệp Thiên Dịch hất văng cánh tay khoác trên vai mình, mặt khinh bỉ: “Ông vừa chửi chị tôi, tôi còn chưa tính sổ đấy.”
Người kia xoa mũi, những đứa xung quanh gặp chị của Diệp Thiên Dịch, cũng cười xuề xòa chào hỏi.
“Chị, chị đừng chấp bọn em, bọn em tùy nóng nảy nhưng không cố ý đâu.”
“Đúng rồi, mới rồi chắc làm chị sợ lắm?”
“Ông xem, tại ông cả đấy, người ta là con gái, ông cũng không tích đức cái miệng, giờ đâm đầu vào chỗ chết chưa?”
“Biến ngay, mấy bố dạt ra một bên cho tôi, ai là chị mấy ông?” Diệp Thiên Dịch thấy cả lũ xúm xít, Diệp Bạc Hâm lại không hé tiếng, mặt lo lắng sốt ruột, liền xua lũ bạn đi.
Ngửi thấy trên người Diệp Bạc Hâm thoang thoảng mùi rượu, Diệp Thiên Dịch hít hà, mặt sa sầm:
“Chị, chị điên à? Xe lao như bay, lại còn uống rượu? Chị chán sống à?”
Diệp Bạc Hâm lạnh lùng nhìn em trai, ấn khóa điện trên tay, chốt cửa xe lại.
“Em ở đây làm gì thế?”
“À, bạn của em bị chấn thương, nên đến thăm.”
“Bạn nào? Rõ ràng ông đánh nhau, làm con nhà người ta nhập viện, mới đền tiền viện phí để ếm chuyện xong.” Bạn của Diệp Thiên Dịch thò đầu ra, bán đứng anh em chỉ bằng một câu nói.
“Này! Tôi bảo, cái mồm ông đừng có mà phỉ báng như thế nhé?” Diệp Thiên Dịch chột dạ len lén liếc nhìn sắc mặt Diệp Bạc Hâm, thấy cô nhíu chặt mày, cậu tức quà bèn quay ra mắng người kia.
Cậu trai kia vừa né đòn tấn công của Diệp Thiên Dịch, vừa hất cằm nói: “Đừng đùa nữa, chị gái ông đi rồi kia.”
Diệp Thiên Dịch ngớ người, vội vàng dặn dò mấy câu rồi đuổi theo.
“Ấy, chị, chị đi đâu thế?”
Diệp Bạc Hâm đanh mặt, bước vào đại sảnh bệnh viện nồng mùi thuốc khử trùng. Mười một giờ đêm, trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều người đợi được khám. Y tá đi đi lại lại.
“Thẩm Tư Á bị thương, chị đi xem thế nào.”
“Em cũng đi với.”
...
Tòa nhà khám bệnh, trước cửa phòng cấp cứu, đèn trong phòng mổ vẫn sáng, cách một lớp cửa, bên ngoài lặng thinh không tiếng động.
Diệp Bạc Hâm lê bước chân, hai tay run run.
Chuyện gì xảy ra với Thẩm Tư Á, vì sao lại nằm trong phòng cấp cứu?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Giang Diệc Đình đâu. Thẩm Tư Á giờ này sống chết thế nào còn chưa rõ, mà anh ta gọi cho cô mỗi cuộc điện thoại, xong rồi bỏ đi?
“Có chuyện gì thế?” Diệp Bạc Hâm bước đến trước mặt cô gái đang thu lu trong góc tường, run lẩy bà lẩy bẩy. Cô gái vùi mặt vào đầu gối, tóc tai rũ xuống che khuất hai bên má.
Nghe tiếng nói, cô gái ngẩng đầu lên, mặt giàn giụa nước mắt, đôi mắt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi. Thấy Diệp Bạc Hâm lạnh lùng đứng trước mặt, nhìn xuống mình, cơ thể cô gái run rẩy, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ngón tay bấu chặt vào vải quần.
“Chị... chị là ai?” Chuyện xảy ra đêm nay thực sự vượt ngoài phạm vi chịu đựng tâm lý của Nhiễm Nhiễm, nhất là mới rồi thấy chị Thẩm toàn thân bê bết máu, thậm chí quần áo của người đàn ông bế chị ấy, cũng toàn là máu...
Diệp Bạc Hâm thấy cô gái như vậy, lòng càng nơm nớp, bèn ngồi xuống trước mặt.
“Chị là bạn của Thẩm Tư Á. Bây giờ em phải nói cho chị biết, Tư Á bị làm sao? Vì sao lại bị thương?” Diệp Bạc Hâm phải vận dụng bằng sạch sự nhẫn nại, mới có thể dằn được giọng run run.
Nhiễm Nhiễm ngơ ngác nhìn cô, như đang đắn đo lời cô có mấy phần là đáng tin. Ánh mắt cảnh giác khiến Diệp Bạc Hâm nghe lòng lạnh toát.
“Em... em không biết.” Có vẻ, cô gái thấy bất an trước ánh mắt của Diệp Bạc Hâm, liền hoảng hốt lảng tránh ánh mắt dò hỏi của cô. Cằm tì trên đầu gối, hoảng loạn nói: “Máu... nhiều máu lắm... chị ấy đổ nhiều máu, đầu... bị đập... sứt to... huhu...”
Nhiễm Nhiễm khóc nấc lên, Diệp Bạc Hâm không nghe được gì, dựa vào tường đứng dậy, song lại loạng choạng, mặt cắt không còn giọt máu.
Diệp Thiên Dịch liền vội vàng đỡ lấy, dìu cô ngồi xuống hàng ghế.
“Chị, chị đừng lo, em thấy cô ấy quá hoảng sợ, nên nói nhảm thôi, lời không đáng tin. Bây giờ y học phát triển, không có chuyện gì đâu, hơn nữa Nhân Ái là bệnh viên tư, mất nhiều tiền mời bác sĩ từ nước ngoài về, thiết bị lại tiên tiến, chị Tư Á sẽ ổn thôi.”
Ngón tay Diệp Bạc Hâm cào vào tóc, đau đớn nhăn mày. Hết chuyện của Tập Vị Nam lại đến chuyện của Thẩm Tư Á, cũng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, cuộc đời cô đã xảy ra những biến hóa khó tưởng. Nếu Thẩm Tư Á có mệnh hệ nào, cô phải làm sao?
Cô và Thẩm Tư Á quen nhau từ thời cấp II, cuộc sống chỗ nào cũng có bóng dáng Thẩm Tư Á. Cô từng một tay vực Thẩm Tư Á dậy từ vực thẳm, giờ... thấy cô ấy nằm trên bàn mổ, cô lại lực bất tòng tâm...
“Ha! Đến nhanh đấy nhỉ?” Giang Diệc Đình tay cầm điện thoại, bước ra từ đầu bên kia hành lang.
Khuỷu tay vắt áo vest đen, sơ mi trắng ôm lấy cơ thể thon gọn, lồng ngực và vạt áo sũng máu, tay áo xắn lên bắp, tóc tai bù xù, nom nhếch nhác, bệ rạc, nhưng khóe miệng vẫn cười khảy ngông nghênh.
Vệt máu trên áo sơ mi đã khô, song vẫn rợn mắt, khiến người ta rùng mình. Anh ta thả áo khoác xuống lưng ghế, tay phủi áo sơ mi trên người, miệng lẩm bẩm: “Chẹp, bận đến tận bây giờ, đến quần áo cũng không kịp thay, rõ bẩn.”
Đấy là máu của Thẩm Tư Á mà anh ta lại chê là bẩn.
Diệp Bạc Hâm run lên bần bật, trừng đôi mắt đỏ hoe, móng tay bấu vào cánh tay Diệp Thiên Dịch. Diệp Thiên Dịch đau quá ré lên, cậy bàn tay cô ra.
“Giang Diệc Đình, Thẩm Tư Á còn đang nằm trong, sống dở chết dở, nguy hiểm tính mạng rình rập, mà anh không ở ngoài chờ, anh đi đâu làm gì? Tôi gọi cho anh nhưng máy anh lúc nào cũng bận. Cô ấy có mệnh hệ nào, anh có đền được không?”
Diệp Bạc Hâm đứng phắt dậy, cười gằn nhìn Giang Diệc Đình.
Giang Diệc Đình hơi sững ánh mắt, liếc nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn, nhếch môi, bật cười.
“Cái mạng đểu của tôi dĩ nhiên không đủ đền. Nhưng mà này, vì sao tôi phải trông cô ta, tôi có nghĩa vụ ấy không? Diệp Bạc Hâm, nhớ kỹ, tôi và cô ta không liên quan gì với nhau. Đưa đến bệnh viện là đã tận tình lắm rồi.”
“Giang Diệc Đình! Anh...” Diệp Bạc Hâm nén cơn bực trong lồng ngực, nhìn Giang Diệc Đình, mắt đanh lạnh: “Tôi từng cảnh cáo anh, không được lại gần cô ấy, vì sao anh không nghe? Bây giờ cô ấy nằm trong kia, anh mãn nguyện rồi chứ? Các người vốn thuộc hai thế giới khác nhau, tám năm trước còn có thể ở bên nhau, nhưng bây giờ... anh nhìn lại mình đi, anh đang làm gì? Giữa hai người là tám năm cách biệt! Tám năm! Làm sao vượt qua được?”
Nước mắt ứa khóe mi, Diệp Bạc Hâm hít vào thật sâu, quệt nước mắt, nhìn hằm hằm vào Giang Diệc Đình.
“Tư Á nói đúng, anh là kẻ khốn nạn, ai ở với anh người đấy xui xẻo! Anh đừng nói với tôi, hôm nay cô ấy gặp nạn là nhờ anh. Tuy Tư Á thẳng thắn, nhưng ít khi mích lòng ai. Nếu không phải vì anh, tôi không nghĩ ra ai lại đi báo thù cô ấy.”
Giang Diệc Đình cười rũ rượi, người hơi ngả vào tường trắng, một chân chống đất, mũi chân dựng trên sàn. Nửa cười nửa không nhìn cô, vẻ như đang rửa tai lắng nghe.
Diệp Bạc Hâm cắn răng cắn lợi, nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật, cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Tư Á. Vì người đàn ông này mà chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng gã lại phủi tay bỏ đi bặt tăm âm tín, tám năm trời không tin tức, bỏ lại sau lưng mọi lời thề ước hẹn.
Giờ đây, cô ấy nằm trong phòng phẫu thuật, còn gương mặt gã lại chẳng mảy may tỏ ra lo lắng.
“Giang Diệc Đình, trái tim anh là sắt đá đấy à? Anh có biết, năm xưa, sau khi anh mất tích, cô ấy đã có chuyện gì không? Anh không hiếu kì à?”
Ánh mắt Giang Diệc Đình đen láy. Từ lúc trở về, anh không có ý định hòa mình vào cuộc sống của cô ấy, nên không đi nghe ngóng tìm hiểu cuộc sống của cô những năm sau khi anh ra đi. Dù gì cũng là quá khứ, biết để làm gì?
“Có gì mà phải hiếu kì? Quá khứ là quá khứ, con người phải tiến về phía trước chứ, phải không?” Giang Diệc Đình cười lạnh nhạt.
Diệp Bạc Hâm siết nắm tay, lẳng lặng nhìn anh một lúc. Đôi mắt ấy bình lặng, cô không thấy được bất kỳ sự tò mò nào, chỉ có màu đen sâu thẳm, không rõ anh ta đang nghĩ gì.
Diệp Bạc Hâm cười gằn: “Anh không muốn nghe chứ gì? Thế thì tôi càng phải nói. Để tôi xem xem anh còn có lương tâm không. Thời gian anh mất tích, cô ấy luôn sống trong u ám, điên cuồng nhờ vả tìm anh, sợ anh có chuyện gì, sợ anh bị người ta chém chết ở xó xỉnh nào mà không ai hay biết. Cô ấy không thân với bố mình, mối quan hệ có thể nói là sống chết không thèm gặp mặt, nhưng để tìm anh, cô ấy không tiếc mình quay về cầu xin bố cô ấy. Anh biết ông ta nghe xong chuyện của anh, đã nói gì không? Ông ta nói Thẩm Tư Á sa ngã, qua lại với một đứa du côn, thì làm gì có tương lai, ông ta không giúp Thẩm Tư Á tìm người, để Thẩm Tư Á phải bỏ ý nghĩ ấy. Cô ấy sống vật vờ cả một thời gian giàu, nốc rượu, nghiện hút, những chuyện này... anh đều không biết hả?”
“Cô ấy khóc lóc nói với tôi. Cô ấy thấy hối hận, đáng nhẽ không nên ép anh, biết rõ anh là người thế nào, vì sao còn đòi anh phải thay đổi? Cô ấy bảo, hay là mình cũng trở nên sa đọa như anh, thì anh sẽ quay về, sẽ không bỏ cô ấy?”
Tất cả những thứ này... Giang Diệc Đình quả thực không biết.
Anh thảng thốt không nói nên lời, ánh mắt như dậy sóng dữ dội, cổ họng chát xíu, hấp hé môi. Âm thầm giấu đi những ánh nhìn khó nói đang vẩn vương trong mắt.
Lồng ngực Diệp Bạc Hâm thắt đau, thấy thần sắc anh ta chả có vẻ gì biến đổi to tát, liền nghiến răng nói tiếp: “Mẹ cô ấy mất năm cô ấy lên mười, người bố từ nhỏ yêu thương nâng niu con gái, thề hẹn sẽ yêu vợ cả đời, lại chỉ nửa năm sau khi mẹ cô ấy mất, tro tàn còn chưa kịp nguội, ông ta đã cưới con gái Bí thư thành phố. Họ có một đứa con trai, ông ta bị người phụ nữ kia xúi giục, vì tiền đồ mà vất bỏ con gái, không một lời thăm hỏi. Mụ ta không cho Tư Á bước qua cửa nhà, mới mười tuổi mà không khác gì trẻ mồ côi. Ở trường thì bị người ta gọi là con hoang, bị bạn học bắt nạt, bị giáo viên ghẻ lạnh. Còn bé mà đã trở nên nhạy cảm, cô ấy chỉ có thể biến mình thành cô gái hư, để không ai có thể bắt nạt được mình.”
“Cô ấy chỉ muốn bảo vệ mình, thì có gì sai? Tư Á tưởng mình càng sa ngã, càng ngỗ nghịch thì bố cô ấy sẽ phải quản thúc, sẽ càng quan tâm nhiều hơn. Nhưng không! Ông ta chỉ càng thất vọng.” Diệp Bạc Hâm cười gằn, mắt lấp loáng ánh lệ, tay chỉ vào Giang Diệc Đình.
“Chính anh! Anh cho cô ấy hy vọng, để cô ấy cảm nhận được ấm áp, rồi lại hủy hoại mọi thứ chỉ trong một đêm. Mọi tín ngưỡng của cô ấy đều sụp đổ. Chỉ yêu nhau có vỏn vẹn hai năm mà cô ấy đã không thể vượt qua được, suýt thì phát điên, tự sát.”
Tiếng trách móc lạnh lùng của Diệp Bạc Hâm, như giáng những cú mạnh vào tim Giang Diệc Đình, trong đầu anh luẩn quẩn mòng mọng những chữ tự sát, nốc rược, nghiện hút. Sự quyết định của anh, chỉ thiếu điều hại một cô gái.
“Giang Diệc Đình, anh đã làm được gì cho Thẩm Tư Á? Lúc anh đánh nhau ở bên ngoài, cô ấy nơm nớp lo sợ, chỉ muốn kéo anh về lại con đường tử tế, thế thì có gì sai? Cô ấy sợ có một ngày thấy anh chết ở xó đường lạnh lẽo, không ai hốt xác. Sợ anh cũng rời bỏ cô ấy như mẹ mình. Nhưng còn anh, anh có quan tâm đến cô ấy không? Anh có biết cô ấy muốn gì không?”
Diệp Bạc Hâm hạ cửa kính xe xuống, gương mặt nhợt nhạt, bờ môi hẵng run lập cấp, đôi mắt hoe hoe đỏ, khiếp đảm.
Người gõ cửa sổ hiển nhiên cũng không ngờ lái xe là con gái, mặt thoáng kinh ngạc, lại thấy cô ta mặt mày xám ngoét, có vẻ cũng khiếp đảm. Một đấng trượng phụ như anh, lẽ nào lại chấp nhặt đàn bà con gái. Anh ta vốn định mắng Diệp Bạc Hâm vài câu rồi toan quay người đi.
“Lần sau lái xe cẩn thận vào, đừng có mà phăm phăm, may mà hôm nay không bị làm sao, bằng không cô ăn đủ với tôi.” Anh ta hằn học dọa, những người đi cùng anh ta cũng đứng xung quanh, để hòng ra uy. Diệp Bạc Hâm chỉ nín lặng, nghe họ mắng nhiếc.
Đường bên này, đèn điện tối mù, Diệp Thiên Dịch vừa nghe điện thoại, bấy giờ mới quay người ra, thấy Diệp Bạc Hâm đẩy cửa xuống, mặt nhợt nhạt đứng trước mấy gã đàn ông thân cao mét tám.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Diệp Bạc Hâm hẩy mấy gã đang vây lấy cô. Mắt liếc nhìn chiếc xe màu trắng sau lưng, nhìn xuống biển xe, mặt liền sa sầm: “Chị, vừa rồi lái xe như điên là chị đấy à? Chị làm cái gì thế, suýt thì tai nạn.”
Diệp Bạc Hâm mím môi, gặp Diệp Thiên Dịch ở cổng bệnh viện thế này, quả là ngạc nhiên với cô. Nhưng nhờ phúc của Tô Uyển mà cả hai chị em cô tự do quen rồi, lang thang bên ngoài không về nhà cũng chẳng ai mắng.
“Muộn thế này, em đến bệnh viện làm gì?” Diệp Bạc Hâm nhìn những người khác, đều đóng bộ vest, không gióng bọn công tử ăn chơi bình thường.
“À... em...”
Diệp Thiên Dịch chột dạ gãi đầu, anh chàng mới rồi còn mắng Diệp Bạc Hâm lại sượng sùng ra mặt, mắt láo liên liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thì thầm hỏi Diệp Thiên Dịch.
“Mọe, đấy là chị ông à? Sao chưa bao giờ nghe nói ông có chị gái? Đúng là không đánh thì không quen, thôi người nhà mình, bỏ qua thôi nhỉ?”
“Lượn ngay, ai là người nhà ông?” Diệp Thiên Dịch hất văng cánh tay khoác trên vai mình, mặt khinh bỉ: “Ông vừa chửi chị tôi, tôi còn chưa tính sổ đấy.”
Người kia xoa mũi, những đứa xung quanh gặp chị của Diệp Thiên Dịch, cũng cười xuề xòa chào hỏi.
“Chị, chị đừng chấp bọn em, bọn em tùy nóng nảy nhưng không cố ý đâu.”
“Đúng rồi, mới rồi chắc làm chị sợ lắm?”
“Ông xem, tại ông cả đấy, người ta là con gái, ông cũng không tích đức cái miệng, giờ đâm đầu vào chỗ chết chưa?”
“Biến ngay, mấy bố dạt ra một bên cho tôi, ai là chị mấy ông?” Diệp Thiên Dịch thấy cả lũ xúm xít, Diệp Bạc Hâm lại không hé tiếng, mặt lo lắng sốt ruột, liền xua lũ bạn đi.
Ngửi thấy trên người Diệp Bạc Hâm thoang thoảng mùi rượu, Diệp Thiên Dịch hít hà, mặt sa sầm:
“Chị, chị điên à? Xe lao như bay, lại còn uống rượu? Chị chán sống à?”
Diệp Bạc Hâm lạnh lùng nhìn em trai, ấn khóa điện trên tay, chốt cửa xe lại.
“Em ở đây làm gì thế?”
“À, bạn của em bị chấn thương, nên đến thăm.”
“Bạn nào? Rõ ràng ông đánh nhau, làm con nhà người ta nhập viện, mới đền tiền viện phí để ếm chuyện xong.” Bạn của Diệp Thiên Dịch thò đầu ra, bán đứng anh em chỉ bằng một câu nói.
“Này! Tôi bảo, cái mồm ông đừng có mà phỉ báng như thế nhé?” Diệp Thiên Dịch chột dạ len lén liếc nhìn sắc mặt Diệp Bạc Hâm, thấy cô nhíu chặt mày, cậu tức quà bèn quay ra mắng người kia.
Cậu trai kia vừa né đòn tấn công của Diệp Thiên Dịch, vừa hất cằm nói: “Đừng đùa nữa, chị gái ông đi rồi kia.”
Diệp Thiên Dịch ngớ người, vội vàng dặn dò mấy câu rồi đuổi theo.
“Ấy, chị, chị đi đâu thế?”
Diệp Bạc Hâm đanh mặt, bước vào đại sảnh bệnh viện nồng mùi thuốc khử trùng. Mười một giờ đêm, trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều người đợi được khám. Y tá đi đi lại lại.
“Thẩm Tư Á bị thương, chị đi xem thế nào.”
“Em cũng đi với.”
...
Tòa nhà khám bệnh, trước cửa phòng cấp cứu, đèn trong phòng mổ vẫn sáng, cách một lớp cửa, bên ngoài lặng thinh không tiếng động.
Diệp Bạc Hâm lê bước chân, hai tay run run.
Chuyện gì xảy ra với Thẩm Tư Á, vì sao lại nằm trong phòng cấp cứu?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Giang Diệc Đình đâu. Thẩm Tư Á giờ này sống chết thế nào còn chưa rõ, mà anh ta gọi cho cô mỗi cuộc điện thoại, xong rồi bỏ đi?
“Có chuyện gì thế?” Diệp Bạc Hâm bước đến trước mặt cô gái đang thu lu trong góc tường, run lẩy bà lẩy bẩy. Cô gái vùi mặt vào đầu gối, tóc tai rũ xuống che khuất hai bên má.
Nghe tiếng nói, cô gái ngẩng đầu lên, mặt giàn giụa nước mắt, đôi mắt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi. Thấy Diệp Bạc Hâm lạnh lùng đứng trước mặt, nhìn xuống mình, cơ thể cô gái run rẩy, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ngón tay bấu chặt vào vải quần.
“Chị... chị là ai?” Chuyện xảy ra đêm nay thực sự vượt ngoài phạm vi chịu đựng tâm lý của Nhiễm Nhiễm, nhất là mới rồi thấy chị Thẩm toàn thân bê bết máu, thậm chí quần áo của người đàn ông bế chị ấy, cũng toàn là máu...
Diệp Bạc Hâm thấy cô gái như vậy, lòng càng nơm nớp, bèn ngồi xuống trước mặt.
“Chị là bạn của Thẩm Tư Á. Bây giờ em phải nói cho chị biết, Tư Á bị làm sao? Vì sao lại bị thương?” Diệp Bạc Hâm phải vận dụng bằng sạch sự nhẫn nại, mới có thể dằn được giọng run run.
Nhiễm Nhiễm ngơ ngác nhìn cô, như đang đắn đo lời cô có mấy phần là đáng tin. Ánh mắt cảnh giác khiến Diệp Bạc Hâm nghe lòng lạnh toát.
“Em... em không biết.” Có vẻ, cô gái thấy bất an trước ánh mắt của Diệp Bạc Hâm, liền hoảng hốt lảng tránh ánh mắt dò hỏi của cô. Cằm tì trên đầu gối, hoảng loạn nói: “Máu... nhiều máu lắm... chị ấy đổ nhiều máu, đầu... bị đập... sứt to... huhu...”
Nhiễm Nhiễm khóc nấc lên, Diệp Bạc Hâm không nghe được gì, dựa vào tường đứng dậy, song lại loạng choạng, mặt cắt không còn giọt máu.
Diệp Thiên Dịch liền vội vàng đỡ lấy, dìu cô ngồi xuống hàng ghế.
“Chị, chị đừng lo, em thấy cô ấy quá hoảng sợ, nên nói nhảm thôi, lời không đáng tin. Bây giờ y học phát triển, không có chuyện gì đâu, hơn nữa Nhân Ái là bệnh viên tư, mất nhiều tiền mời bác sĩ từ nước ngoài về, thiết bị lại tiên tiến, chị Tư Á sẽ ổn thôi.”
Ngón tay Diệp Bạc Hâm cào vào tóc, đau đớn nhăn mày. Hết chuyện của Tập Vị Nam lại đến chuyện của Thẩm Tư Á, cũng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, cuộc đời cô đã xảy ra những biến hóa khó tưởng. Nếu Thẩm Tư Á có mệnh hệ nào, cô phải làm sao?
Cô và Thẩm Tư Á quen nhau từ thời cấp II, cuộc sống chỗ nào cũng có bóng dáng Thẩm Tư Á. Cô từng một tay vực Thẩm Tư Á dậy từ vực thẳm, giờ... thấy cô ấy nằm trên bàn mổ, cô lại lực bất tòng tâm...
“Ha! Đến nhanh đấy nhỉ?” Giang Diệc Đình tay cầm điện thoại, bước ra từ đầu bên kia hành lang.
Khuỷu tay vắt áo vest đen, sơ mi trắng ôm lấy cơ thể thon gọn, lồng ngực và vạt áo sũng máu, tay áo xắn lên bắp, tóc tai bù xù, nom nhếch nhác, bệ rạc, nhưng khóe miệng vẫn cười khảy ngông nghênh.
Vệt máu trên áo sơ mi đã khô, song vẫn rợn mắt, khiến người ta rùng mình. Anh ta thả áo khoác xuống lưng ghế, tay phủi áo sơ mi trên người, miệng lẩm bẩm: “Chẹp, bận đến tận bây giờ, đến quần áo cũng không kịp thay, rõ bẩn.”
Đấy là máu của Thẩm Tư Á mà anh ta lại chê là bẩn.
Diệp Bạc Hâm run lên bần bật, trừng đôi mắt đỏ hoe, móng tay bấu vào cánh tay Diệp Thiên Dịch. Diệp Thiên Dịch đau quá ré lên, cậy bàn tay cô ra.
“Giang Diệc Đình, Thẩm Tư Á còn đang nằm trong, sống dở chết dở, nguy hiểm tính mạng rình rập, mà anh không ở ngoài chờ, anh đi đâu làm gì? Tôi gọi cho anh nhưng máy anh lúc nào cũng bận. Cô ấy có mệnh hệ nào, anh có đền được không?”
Diệp Bạc Hâm đứng phắt dậy, cười gằn nhìn Giang Diệc Đình.
Giang Diệc Đình hơi sững ánh mắt, liếc nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn, nhếch môi, bật cười.
“Cái mạng đểu của tôi dĩ nhiên không đủ đền. Nhưng mà này, vì sao tôi phải trông cô ta, tôi có nghĩa vụ ấy không? Diệp Bạc Hâm, nhớ kỹ, tôi và cô ta không liên quan gì với nhau. Đưa đến bệnh viện là đã tận tình lắm rồi.”
“Giang Diệc Đình! Anh...” Diệp Bạc Hâm nén cơn bực trong lồng ngực, nhìn Giang Diệc Đình, mắt đanh lạnh: “Tôi từng cảnh cáo anh, không được lại gần cô ấy, vì sao anh không nghe? Bây giờ cô ấy nằm trong kia, anh mãn nguyện rồi chứ? Các người vốn thuộc hai thế giới khác nhau, tám năm trước còn có thể ở bên nhau, nhưng bây giờ... anh nhìn lại mình đi, anh đang làm gì? Giữa hai người là tám năm cách biệt! Tám năm! Làm sao vượt qua được?”
Nước mắt ứa khóe mi, Diệp Bạc Hâm hít vào thật sâu, quệt nước mắt, nhìn hằm hằm vào Giang Diệc Đình.
“Tư Á nói đúng, anh là kẻ khốn nạn, ai ở với anh người đấy xui xẻo! Anh đừng nói với tôi, hôm nay cô ấy gặp nạn là nhờ anh. Tuy Tư Á thẳng thắn, nhưng ít khi mích lòng ai. Nếu không phải vì anh, tôi không nghĩ ra ai lại đi báo thù cô ấy.”
Giang Diệc Đình cười rũ rượi, người hơi ngả vào tường trắng, một chân chống đất, mũi chân dựng trên sàn. Nửa cười nửa không nhìn cô, vẻ như đang rửa tai lắng nghe.
Diệp Bạc Hâm cắn răng cắn lợi, nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật, cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Tư Á. Vì người đàn ông này mà chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng gã lại phủi tay bỏ đi bặt tăm âm tín, tám năm trời không tin tức, bỏ lại sau lưng mọi lời thề ước hẹn.
Giờ đây, cô ấy nằm trong phòng phẫu thuật, còn gương mặt gã lại chẳng mảy may tỏ ra lo lắng.
“Giang Diệc Đình, trái tim anh là sắt đá đấy à? Anh có biết, năm xưa, sau khi anh mất tích, cô ấy đã có chuyện gì không? Anh không hiếu kì à?”
Ánh mắt Giang Diệc Đình đen láy. Từ lúc trở về, anh không có ý định hòa mình vào cuộc sống của cô ấy, nên không đi nghe ngóng tìm hiểu cuộc sống của cô những năm sau khi anh ra đi. Dù gì cũng là quá khứ, biết để làm gì?
“Có gì mà phải hiếu kì? Quá khứ là quá khứ, con người phải tiến về phía trước chứ, phải không?” Giang Diệc Đình cười lạnh nhạt.
Diệp Bạc Hâm siết nắm tay, lẳng lặng nhìn anh một lúc. Đôi mắt ấy bình lặng, cô không thấy được bất kỳ sự tò mò nào, chỉ có màu đen sâu thẳm, không rõ anh ta đang nghĩ gì.
Diệp Bạc Hâm cười gằn: “Anh không muốn nghe chứ gì? Thế thì tôi càng phải nói. Để tôi xem xem anh còn có lương tâm không. Thời gian anh mất tích, cô ấy luôn sống trong u ám, điên cuồng nhờ vả tìm anh, sợ anh có chuyện gì, sợ anh bị người ta chém chết ở xó xỉnh nào mà không ai hay biết. Cô ấy không thân với bố mình, mối quan hệ có thể nói là sống chết không thèm gặp mặt, nhưng để tìm anh, cô ấy không tiếc mình quay về cầu xin bố cô ấy. Anh biết ông ta nghe xong chuyện của anh, đã nói gì không? Ông ta nói Thẩm Tư Á sa ngã, qua lại với một đứa du côn, thì làm gì có tương lai, ông ta không giúp Thẩm Tư Á tìm người, để Thẩm Tư Á phải bỏ ý nghĩ ấy. Cô ấy sống vật vờ cả một thời gian giàu, nốc rượu, nghiện hút, những chuyện này... anh đều không biết hả?”
“Cô ấy khóc lóc nói với tôi. Cô ấy thấy hối hận, đáng nhẽ không nên ép anh, biết rõ anh là người thế nào, vì sao còn đòi anh phải thay đổi? Cô ấy bảo, hay là mình cũng trở nên sa đọa như anh, thì anh sẽ quay về, sẽ không bỏ cô ấy?”
Tất cả những thứ này... Giang Diệc Đình quả thực không biết.
Anh thảng thốt không nói nên lời, ánh mắt như dậy sóng dữ dội, cổ họng chát xíu, hấp hé môi. Âm thầm giấu đi những ánh nhìn khó nói đang vẩn vương trong mắt.
Lồng ngực Diệp Bạc Hâm thắt đau, thấy thần sắc anh ta chả có vẻ gì biến đổi to tát, liền nghiến răng nói tiếp: “Mẹ cô ấy mất năm cô ấy lên mười, người bố từ nhỏ yêu thương nâng niu con gái, thề hẹn sẽ yêu vợ cả đời, lại chỉ nửa năm sau khi mẹ cô ấy mất, tro tàn còn chưa kịp nguội, ông ta đã cưới con gái Bí thư thành phố. Họ có một đứa con trai, ông ta bị người phụ nữ kia xúi giục, vì tiền đồ mà vất bỏ con gái, không một lời thăm hỏi. Mụ ta không cho Tư Á bước qua cửa nhà, mới mười tuổi mà không khác gì trẻ mồ côi. Ở trường thì bị người ta gọi là con hoang, bị bạn học bắt nạt, bị giáo viên ghẻ lạnh. Còn bé mà đã trở nên nhạy cảm, cô ấy chỉ có thể biến mình thành cô gái hư, để không ai có thể bắt nạt được mình.”
“Cô ấy chỉ muốn bảo vệ mình, thì có gì sai? Tư Á tưởng mình càng sa ngã, càng ngỗ nghịch thì bố cô ấy sẽ phải quản thúc, sẽ càng quan tâm nhiều hơn. Nhưng không! Ông ta chỉ càng thất vọng.” Diệp Bạc Hâm cười gằn, mắt lấp loáng ánh lệ, tay chỉ vào Giang Diệc Đình.
“Chính anh! Anh cho cô ấy hy vọng, để cô ấy cảm nhận được ấm áp, rồi lại hủy hoại mọi thứ chỉ trong một đêm. Mọi tín ngưỡng của cô ấy đều sụp đổ. Chỉ yêu nhau có vỏn vẹn hai năm mà cô ấy đã không thể vượt qua được, suýt thì phát điên, tự sát.”
Tiếng trách móc lạnh lùng của Diệp Bạc Hâm, như giáng những cú mạnh vào tim Giang Diệc Đình, trong đầu anh luẩn quẩn mòng mọng những chữ tự sát, nốc rược, nghiện hút. Sự quyết định của anh, chỉ thiếu điều hại một cô gái.
“Giang Diệc Đình, anh đã làm được gì cho Thẩm Tư Á? Lúc anh đánh nhau ở bên ngoài, cô ấy nơm nớp lo sợ, chỉ muốn kéo anh về lại con đường tử tế, thế thì có gì sai? Cô ấy sợ có một ngày thấy anh chết ở xó đường lạnh lẽo, không ai hốt xác. Sợ anh cũng rời bỏ cô ấy như mẹ mình. Nhưng còn anh, anh có quan tâm đến cô ấy không? Anh có biết cô ấy muốn gì không?”
Bình luận facebook