Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
29216
Ánh mắt Hứa Như Sơ thoáng lướt qua cô, thấy cô bất giác siết chặt nắm tay, môi mím chặt, có chút hoang mang ngoảnh mặt đi, lảng tránh ánh mắt dò hỏi của anh.
Mi mắt cum cúp, bờ mi run lên nhè nhẹ.
Lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, đều nói lên rằng cô đang có sự đè nén.
Hứa Như Sơ lập tức hiểu ra, cô vẫn chưa thể buông bỏ, đổi lại thành bất kì người phụ nữ nào, e cũng khó mà làm được.
Nhưng sự việc này vẫn phải nói cho rõ ràng, còn chọn lựa sau cùng thế nào, phải xem cô nhìn nhận ra sao đã.
Đôi mắt đen láy lóe lên thứ ánh sáng âm u: “Thời đó, Tập Vị Nam ở trong quân đội là một nhân vật khét tiếng, hắn thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp hanh thông, khó tránh khỏi có người đố kỵ. Nhất là vài kẻ là con ông cháu cha trong ngành, tuổi tác xấp xỉ, nhưng lại bị hắn ta bỏ xa sau lưng. Lúc đó, Trung đoàn trưởng một trung đoàn độc lập vừa được thăng chức, vị trí bỏ ngỏ, có hai người khả năng tiến cử cao, một là Tập Vị Nam với nhiều chiến công hiển hách, người kia là...”
Hứa Như Sơ không tiện nói ra tên của anh ta, dù sao cũng là quá khứ nhiều năm trước, mà người kia cũng mất tích từng ấy năm.
“Là con của một vị cấp trên, cũng là kình địch của Tập Vị Nam. Không biết vì lý do gì mà người kia lại luôn chĩa mũi đối đầu Tập Vị Nam. Trong quân đội mọi người đều biết thân phận của anh ta, còn Tập Vị Nam lại dựa vào tài cán của bản thân để thăng tiến, hầu như không ai biết anh ta là cháu của Tập tư lệnh. Một người năng lực trác tuyệt, công trạng hiển hách, một người năng lực cũng không tầm thường, có thể sánh ngang với Tập Vị Nam, lại được lợi thế là con ông cháu cha, quân đội lúc ấy rất khó để chọn lựa.”
“Chính lúc này, Tập Vị Nam lại xảy ra tin đồn không hay ho, bị đình chỉ công tác đợi xác minh điều tra. Chức Trung đoàn trưởng dĩ nhiên rơi vào tay người kia. Nhưng phàm là người đánh hơi nhạy cảm với chính trị thì đều võ vẽ đoán được, bên trong chắc chắn có khúc mắc. Nhưng phía quân bộ lại e dè do địa vị của bố người kia, nên mới trấn áp chuyện này, nói là điều tra, thực ra chỉ là hình thức mẽ ngoài. Tập Vị Nam không có chỗ dựa, ưu tú mấy thì cũng biến thành vật hy sinh.”
“Mà lúc ấy, cô cũng nghe được phong thanh. Với cái tính gàn dở của cô, cô lại không cho người ta cơ hội giải thích, điên lên là đòi chia tay. Lúc này thì sự nghiệp bung bét, cô cũng bỏ đi, với Tập Vị Nam mà nói, không khác nào chó cắn áo rách.” Hứa Như Sơ chẹp lưỡi lắc đầu.
“Sau đó thì sao? Có điều tra làm rõ không?” Diệp Bạc Hâm lạc giọng hỏi, chẳng kể ngày đó cô hẵng còn nhỏ, nghe được tin tức ấy, đâm hiểu lầm cũng là điều thường tình. Kể cả bây giờ, cô cũng chưa thể thuyết phục được bản thân.
Hứa Như Sơ hứ một tiếng: “Ai bảo chúng nó ngu? Tưởng Tập Vị Nam chỉ là lính quèn? Hắn có nhà họ Tập làm chỗ dựa. Ông cụ nhà ấy làm sao lại để cháu mình bị bắt nạt? Tập Vị Nam cũng không phải người dễ bị thao túng. Đấu đá tranh quyền, thủ đoạn nào cũng có thể xuất chiêu, nhưng gặp cái vẩy ngược là Tập Vị Nam thì chúng nó chết chắc.”
“Chuyện Tập Vị Nam dính tin đồn, sợ truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của quân đội, Tập Vị Nam từng lập nhiều chiến công, nên quân bộ muốn xử kín vụ này. Sau đó ông cụ nhà họ Tập tìm mấy vị cán bộ cấp dưới, quân bộ mới điều tra triệt để vụ việc. Người kia vì sử dụng thủ đoạn cạnh tranh phi pháp, trái quân luật. Sau khi được tòa án quân sự phát quyết, chịu hình phạt tù có thời hạn hai năm, tước quyền chính trị vĩnh viễn, sự nghiệp quân nhân coi như tiêu tùng. Chưa kể bố anh ta do liên lụy, cùng năm đó cũng xin về hưu sớm.
Hồi lâu sau, Diệp Bạc Hâm mới khẽ bật cười.
Ánh mắt cô nhìn xuống chiếc cốc trên tay, đầu ngón tay trắng bệch, phải gắng sức mới trấn áp được thứ cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Cho nên, ngay cả anh cũng cảm thấy em thật ương ngạnh?”
Không để anh có cơ hội giải thích, trong lúc sự nghiệp anh xuống dốc, thậm chí có nguy cơ tù tội, thì cô đã chọn rời bỏ anh.
Cô ương ngạnh lắm sao?
“Không.” Hứa Như Sơ lắc đầu. Hiếm khi anh ta không tranh thủ bỉ bai cô, mà lại rất chân thành nói: “Cái đó là đáng đời Tập Vị Nam. Một người đầu óc vốn tỉnh táo, mà lại để kẻ khác lợi dụng sơ hở, mỗi một gã quân địch đã khiến hắn thảm bại trong cả tình yêu lẫn sự nghiệp, nói ra đến tôi cũng thấy bẽ mặt thay.”
Diệp Bạc Hâm gần như nghẹn lại.
Hứa Như Sơ thở dài, đưa tay xoa mái tóc xõa tung của cô.
“Trong chuyện này, hắn không thể thoái thác trách nhiệm được. Cô có chọn lựa thế nào cũng chả sai. Tôi nói những chuyện này ra, không phải để bào chữa cho Tập Vị Nam, mà để cô biết rõ đầu đuôi sự việc, để gỡ khúc mắc trong lòng cô. Bằng không chuyện này sẽ như một cái xương, mắc ở cổ họng cô cả đời, không chết được, nhưng lúc nào cũng thấy âm ỉ đau.”
“Tập Vị Nam từng cứu tôi, không sai, nhưng tôi không vì trả ơn mới đứng về phía hắn. Cô vẫn là em họ của Hứa Như Sơ tôi, bất kể lúc nào, tôi luôn đứng về phía cô. Thực lòng tôi thấy, Tập Vị Nam là người có trách nhiệm, còn trẻ mà đã xuất chúng hơn người, sau này tương lai càng rộng mở. Bỏ qua hắn, cả đời này không thể gặp được người đàn ông nào vừa tốt lại vừa tài trí hơn người như thế nữa. Tâm trí cô cũng trưởng thành rồi, biết rõ thế giới này không việc nào là thập toàn thập mỹ, nếu đã đến với nhau, thì học cách chấp nhận quá khứ của nhau, bất kể đen tối hay vinh quang.”
“Cô không thể vì lỗi lầm trong quá khứ mà phủ nhận toàn bộ con người hắn. Thằng cha này, thiên vị lắm, với người của mình thì tốt hết nước hết cái, đến độ phải giơ ngón tay giữa cơ đấy. Tục ngữ có câu, nước trong không chảy ruộng ngoài. Em gái ạ, cô hiểu ý tôi chứ?” Trước đó một giây còn nói chủ đề nặng nề, mặt mày nghiêm trọng hình sự. Một giây sau đã lập tức đổi biểu cảm cà lơ phất phơ, thậm chí còn đá lông nheo với cô.
Lồng ngực vốn đang nghèn nghẹn khó chịu, bị anh ta phá đám, thoáng chỗc bỗng phì cười.
Cô quá hiểu rõ Hứa Như Sơ, nom có vẻ thích bắt nạt cô, nhưng lúc quan trọng vẫn luôn đứng về phía cô. Vả lại, chỉ có anh ta được phép bắt nạt cô, nhưng kẻ khác không được cái quyền ấy.
Cũng như anh ta nói, anh bênh Tập Vị Nam không phải vì Tập Vị Nam từng có ơn với anh, mà bởi trái tim Diệp Bạc Hâm đã trao cho Tập Vị Nam, chính cô, Diệp Bạc Hâm đã đứng về phía Tập Vị Nam.
Nói thực, tuy lòng vẫn âm ỉ đau, nhưng lúc này đã giải tỏa được nhiều, không còn nỗi đè nén như lúc đầu.
...
Thế rồi, sự cảm kích của Diệp Bạc Hâm dành cho anh ta chưa được bao lâu, cho đến lúc tính tiền, sắc mặt cô tối sầm.
Hứa Như Sơ mang dáng vẻ ông lớn, nhìn phục vụ, chỉ vào cô: “Tìm nó, cậu đây ra khỏi cửa không có thói quen mang tiền.”
Như một lẽ đương nhiên, vô cùng gợi đòn.
Đường đường một gã đàn ông lại để đàn bà con gái trả tiền, anh ta không hề lấy làm xấu hổ, Diệp Bạc Hâm cũng xấu hổ thay.
Phục vụ cũng ngớ người, chắc chưa gặp gã đàn ông nào bám váy phụ nữ mà lại vênh váo thế này.
Chỉ một giây lát, sự ngưỡng mộ đã chuyển sang khinh bỉ, thậm chí còn dành cho Diệp Bạc Hâm ánh mắt tội nghiệp.
Khóe miệng Diệp Bạc Hâm hơi giần giật, tay xoa trán, quẹt thẻ xong liền đi một mạch ra cửa.
Hứa Như Sơ cầm áo khoác, đủng đỉnh theo sau.
Diệp Bạc Hâm đứng lại, quay ra nhìn anh: “Này ông kia, bây giờ chẳng phải thịnh hành chuyển khoản qua Alipay đấy à? Ông đừng bảo tôi, trong Alipay của ông không có tiền nhé!”
Hứa Như Sơ hai tay đút túi, ngạo nghễ liếc nhìn xuống cô, đoạn đưa tay búng vào trán cô.
“Bảo cô ngố, cô đúng là đồ ngố chính hiệu.” Hứa Như Sơ làm vẻ mặt như muốn nói “cậu đây cố tình đấy, mày làm gì được cậu”.
Diệp Bạc Hâm ôm trán, tức quá, bèn tung cước toan sút, mà anh ta lại nhanh nhẹn tránh được.
Cô cũng chả phải tiếc mấy nghìn tệ đấy, nhưng chủ yếu là gã chết tiệt Hứa Như Sơ lại bắt nạt cô.
...
Ngồi lên chiếc xe Porsche bảnh chọe của Hứa Như Sơ, Diệp Bạc Hâm tức thì ít nói hơn hẳn.
Trong đầu vẩn vương từng câu Hứa Như Sơ từng nói, và từng cảnh tượng có giữa cô và Tập Vị Nam trong ký ức của chính mình.
Chẳng trách lần đầu gặp mặt lại thấy quen thuộc đến thế.
Chẳng trách anh lại liều mạng cứu cô khỏi biển lửa.
Mười mấy phút sau, Diệp Bạc Hâm sực tỉnh, nhìn kiến trúc quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, cô rùng mình.
“Hứa Như Sơ, mình đang đi đâu?”
Hứa Như Sơ lườm nguýt cô, bụng bảo dạ con bé này cảnh giác quá kém, từ nãy đến giờ cứ lơ tơ mơ, bữa nào bị người ta bắt cóc lại còn định giúp người ta đếm tiền đấy.
“Gần mười giờ rồi, không về nhà tắm nước nóng đi ngủ, còn đi đâu nữa? Định theo tôi đi hẹn hò, xem phim đêm thật đấy à?”
Tán tỉnh mấy em gái quen rồi, mở mồm là chòng ghẹo, với em gái họ mà cũng không biết ngượng mồm.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bặm lại.
Trong lòng cô có dự cảm chẳng lảnh.
“Hứa Như Sơ, về nhà nào? Nhà anh ở thành phố S cơ mà.”
Có thể do cô đa nghi, thằng cha này ở thủ đô làm gì mà chẳng có mấy căn nhà, vả lại bạn bè đầy ra, gọi bừa một cú điện thoại, người ta lập tức thu xếp sạch sẽ hoanh nghênh anh ta trú tạm ấy chứ.
Nhưng... vẻ ranh ma vừa lóe lên trong mắt anh ta, Diệp Bạc Hâm lại quá quen thuộc.
Thằng cha này vốn thích chơi trò oái oăm.
Hứa Như Sơ chẹp một tiếng: “Vì cô, tôi phải lặn lộn bay về đây, lại còn bỏ lỡ cơ hội được gia tăng tình cảm với người đẹp nữa. Bây giờ cô định qua cầu rút ván đấy à? Đến chỗ ở cũng không chịu chu cấp à?”
Ý tại ngôn ngoại, cô đoán không sai, Hứa Như Sơ đích thực mặt trơ trán bóng như thế này đây.
Về nhà nào, dĩ nhiên là nhà họ Tô rồi.
Diệp Bạc Hâm không muốn bị anh ta bóc lột: “Không được! Không được về nhà em.”
Hứa Như Sơ về nhà cô, cô còn được bình yên không?
...
Mười giờ hai mươi phút, chiếc xe Porsche màu đỏ đỗ bên ngoài khách sạn Pangu Seven-star.
Xe dừng bánh, lập tức có nhân viên đỗ xe tiến tới, cung kính nhận chìa khóa từ tay Hứa Như Sơ.
Hứa Như Sơ sập cửa xe, ngẩng đầu nhìn khách sạn.
Hơn năm mươi tầng, đỉnh tòa nhà lấp loáng ánh đèn.
Một tầng lưng chừng thiết kế lounge bar, có thể ngắm xuống cảnh đêm thành phố.
Diệp Bạc Hâm lề mề tháo đai an toàn.
Hứa Như Sơ không địch được cô, sau cùng quyết định ở khách sạn. Cô nghĩ bụng, Hứa Như Sơ đúng là vẽ chuyện. Ở khách sạn năm sao là được rồi, cứ nhất quyết phải chạy xe xa ơi là xa, ở khách sạn bảy sao cơ. Chỉ có khách sạn bảy sao mới xứng đang với thân phận cao quý của anh ta.
Cô định xuống xe, rồi bắt taxi về nhà, nhưng bị Hứa Như Sơ uy hiếp. Bảo là bao nhiêu năm anh ta không sống ở thủ đô, không thuộc đường, cô phải đi theo. Bây giờ người ta có chỉ dẫn định vị cả rồi, lại còn sợ lạc đường?
Nhân viên lái xe đi.
Diệp Bạc Hâm khoanh tay trước ngực: “Này, chỗ cũng tìm thấy rồi, giờ em về nhé.”
Nói rồi, cô quay người toan bỏ đi.
Hứa Như Sơ ngăn cô lại, rướn mày: “Đến cũng đến rồi, ở một đêm thì đã làm sao? Nghe nói lounge bar của Pangu Seven-star cũng được, có nhiều loại rượu nổi tiếng thế giới, cũng sưu tập một số loại ngon, muốn thử không?”
Anh hất cằm: “Đi, cậu mời.”
Sau đó lại như vẻ sợ cô không tin, liền bổ sung: “Lấy nhân phẩm của cậu ra đảm bảo, lần này tuyệt đối không lừa cô.”
Nhân phẩm? Hứa Như Sơ cũng có thứ gọi là nhân phẩm?
Diệp Bạc Hâm liếm môi, nghe anh nói mà cũng động lòng.
Từ nhỏ đã vầy trong hũ rượu, rượu với cô mà nói có một sức hút vô cùng to lớn.
Ánh mắt Hứa Như Sơ thoáng lướt qua cô, thấy cô bất giác siết chặt nắm tay, môi mím chặt, có chút hoang mang ngoảnh mặt đi, lảng tránh ánh mắt dò hỏi của anh.
Mi mắt cum cúp, bờ mi run lên nhè nhẹ.
Lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, đều nói lên rằng cô đang có sự đè nén.
Hứa Như Sơ lập tức hiểu ra, cô vẫn chưa thể buông bỏ, đổi lại thành bất kì người phụ nữ nào, e cũng khó mà làm được.
Nhưng sự việc này vẫn phải nói cho rõ ràng, còn chọn lựa sau cùng thế nào, phải xem cô nhìn nhận ra sao đã.
Đôi mắt đen láy lóe lên thứ ánh sáng âm u: “Thời đó, Tập Vị Nam ở trong quân đội là một nhân vật khét tiếng, hắn thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp hanh thông, khó tránh khỏi có người đố kỵ. Nhất là vài kẻ là con ông cháu cha trong ngành, tuổi tác xấp xỉ, nhưng lại bị hắn ta bỏ xa sau lưng. Lúc đó, Trung đoàn trưởng một trung đoàn độc lập vừa được thăng chức, vị trí bỏ ngỏ, có hai người khả năng tiến cử cao, một là Tập Vị Nam với nhiều chiến công hiển hách, người kia là...”
Hứa Như Sơ không tiện nói ra tên của anh ta, dù sao cũng là quá khứ nhiều năm trước, mà người kia cũng mất tích từng ấy năm.
“Là con của một vị cấp trên, cũng là kình địch của Tập Vị Nam. Không biết vì lý do gì mà người kia lại luôn chĩa mũi đối đầu Tập Vị Nam. Trong quân đội mọi người đều biết thân phận của anh ta, còn Tập Vị Nam lại dựa vào tài cán của bản thân để thăng tiến, hầu như không ai biết anh ta là cháu của Tập tư lệnh. Một người năng lực trác tuyệt, công trạng hiển hách, một người năng lực cũng không tầm thường, có thể sánh ngang với Tập Vị Nam, lại được lợi thế là con ông cháu cha, quân đội lúc ấy rất khó để chọn lựa.”
“Chính lúc này, Tập Vị Nam lại xảy ra tin đồn không hay ho, bị đình chỉ công tác đợi xác minh điều tra. Chức Trung đoàn trưởng dĩ nhiên rơi vào tay người kia. Nhưng phàm là người đánh hơi nhạy cảm với chính trị thì đều võ vẽ đoán được, bên trong chắc chắn có khúc mắc. Nhưng phía quân bộ lại e dè do địa vị của bố người kia, nên mới trấn áp chuyện này, nói là điều tra, thực ra chỉ là hình thức mẽ ngoài. Tập Vị Nam không có chỗ dựa, ưu tú mấy thì cũng biến thành vật hy sinh.”
“Mà lúc ấy, cô cũng nghe được phong thanh. Với cái tính gàn dở của cô, cô lại không cho người ta cơ hội giải thích, điên lên là đòi chia tay. Lúc này thì sự nghiệp bung bét, cô cũng bỏ đi, với Tập Vị Nam mà nói, không khác nào chó cắn áo rách.” Hứa Như Sơ chẹp lưỡi lắc đầu.
“Sau đó thì sao? Có điều tra làm rõ không?” Diệp Bạc Hâm lạc giọng hỏi, chẳng kể ngày đó cô hẵng còn nhỏ, nghe được tin tức ấy, đâm hiểu lầm cũng là điều thường tình. Kể cả bây giờ, cô cũng chưa thể thuyết phục được bản thân.
Hứa Như Sơ hứ một tiếng: “Ai bảo chúng nó ngu? Tưởng Tập Vị Nam chỉ là lính quèn? Hắn có nhà họ Tập làm chỗ dựa. Ông cụ nhà ấy làm sao lại để cháu mình bị bắt nạt? Tập Vị Nam cũng không phải người dễ bị thao túng. Đấu đá tranh quyền, thủ đoạn nào cũng có thể xuất chiêu, nhưng gặp cái vẩy ngược là Tập Vị Nam thì chúng nó chết chắc.”
“Chuyện Tập Vị Nam dính tin đồn, sợ truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của quân đội, Tập Vị Nam từng lập nhiều chiến công, nên quân bộ muốn xử kín vụ này. Sau đó ông cụ nhà họ Tập tìm mấy vị cán bộ cấp dưới, quân bộ mới điều tra triệt để vụ việc. Người kia vì sử dụng thủ đoạn cạnh tranh phi pháp, trái quân luật. Sau khi được tòa án quân sự phát quyết, chịu hình phạt tù có thời hạn hai năm, tước quyền chính trị vĩnh viễn, sự nghiệp quân nhân coi như tiêu tùng. Chưa kể bố anh ta do liên lụy, cùng năm đó cũng xin về hưu sớm.
Hồi lâu sau, Diệp Bạc Hâm mới khẽ bật cười.
Ánh mắt cô nhìn xuống chiếc cốc trên tay, đầu ngón tay trắng bệch, phải gắng sức mới trấn áp được thứ cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Cho nên, ngay cả anh cũng cảm thấy em thật ương ngạnh?”
Không để anh có cơ hội giải thích, trong lúc sự nghiệp anh xuống dốc, thậm chí có nguy cơ tù tội, thì cô đã chọn rời bỏ anh.
Cô ương ngạnh lắm sao?
“Không.” Hứa Như Sơ lắc đầu. Hiếm khi anh ta không tranh thủ bỉ bai cô, mà lại rất chân thành nói: “Cái đó là đáng đời Tập Vị Nam. Một người đầu óc vốn tỉnh táo, mà lại để kẻ khác lợi dụng sơ hở, mỗi một gã quân địch đã khiến hắn thảm bại trong cả tình yêu lẫn sự nghiệp, nói ra đến tôi cũng thấy bẽ mặt thay.”
Diệp Bạc Hâm gần như nghẹn lại.
Hứa Như Sơ thở dài, đưa tay xoa mái tóc xõa tung của cô.
“Trong chuyện này, hắn không thể thoái thác trách nhiệm được. Cô có chọn lựa thế nào cũng chả sai. Tôi nói những chuyện này ra, không phải để bào chữa cho Tập Vị Nam, mà để cô biết rõ đầu đuôi sự việc, để gỡ khúc mắc trong lòng cô. Bằng không chuyện này sẽ như một cái xương, mắc ở cổ họng cô cả đời, không chết được, nhưng lúc nào cũng thấy âm ỉ đau.”
“Tập Vị Nam từng cứu tôi, không sai, nhưng tôi không vì trả ơn mới đứng về phía hắn. Cô vẫn là em họ của Hứa Như Sơ tôi, bất kể lúc nào, tôi luôn đứng về phía cô. Thực lòng tôi thấy, Tập Vị Nam là người có trách nhiệm, còn trẻ mà đã xuất chúng hơn người, sau này tương lai càng rộng mở. Bỏ qua hắn, cả đời này không thể gặp được người đàn ông nào vừa tốt lại vừa tài trí hơn người như thế nữa. Tâm trí cô cũng trưởng thành rồi, biết rõ thế giới này không việc nào là thập toàn thập mỹ, nếu đã đến với nhau, thì học cách chấp nhận quá khứ của nhau, bất kể đen tối hay vinh quang.”
“Cô không thể vì lỗi lầm trong quá khứ mà phủ nhận toàn bộ con người hắn. Thằng cha này, thiên vị lắm, với người của mình thì tốt hết nước hết cái, đến độ phải giơ ngón tay giữa cơ đấy. Tục ngữ có câu, nước trong không chảy ruộng ngoài. Em gái ạ, cô hiểu ý tôi chứ?” Trước đó một giây còn nói chủ đề nặng nề, mặt mày nghiêm trọng hình sự. Một giây sau đã lập tức đổi biểu cảm cà lơ phất phơ, thậm chí còn đá lông nheo với cô.
Lồng ngực vốn đang nghèn nghẹn khó chịu, bị anh ta phá đám, thoáng chỗc bỗng phì cười.
Cô quá hiểu rõ Hứa Như Sơ, nom có vẻ thích bắt nạt cô, nhưng lúc quan trọng vẫn luôn đứng về phía cô. Vả lại, chỉ có anh ta được phép bắt nạt cô, nhưng kẻ khác không được cái quyền ấy.
Cũng như anh ta nói, anh bênh Tập Vị Nam không phải vì Tập Vị Nam từng có ơn với anh, mà bởi trái tim Diệp Bạc Hâm đã trao cho Tập Vị Nam, chính cô, Diệp Bạc Hâm đã đứng về phía Tập Vị Nam.
Nói thực, tuy lòng vẫn âm ỉ đau, nhưng lúc này đã giải tỏa được nhiều, không còn nỗi đè nén như lúc đầu.
...
Thế rồi, sự cảm kích của Diệp Bạc Hâm dành cho anh ta chưa được bao lâu, cho đến lúc tính tiền, sắc mặt cô tối sầm.
Hứa Như Sơ mang dáng vẻ ông lớn, nhìn phục vụ, chỉ vào cô: “Tìm nó, cậu đây ra khỏi cửa không có thói quen mang tiền.”
Như một lẽ đương nhiên, vô cùng gợi đòn.
Đường đường một gã đàn ông lại để đàn bà con gái trả tiền, anh ta không hề lấy làm xấu hổ, Diệp Bạc Hâm cũng xấu hổ thay.
Phục vụ cũng ngớ người, chắc chưa gặp gã đàn ông nào bám váy phụ nữ mà lại vênh váo thế này.
Chỉ một giây lát, sự ngưỡng mộ đã chuyển sang khinh bỉ, thậm chí còn dành cho Diệp Bạc Hâm ánh mắt tội nghiệp.
Khóe miệng Diệp Bạc Hâm hơi giần giật, tay xoa trán, quẹt thẻ xong liền đi một mạch ra cửa.
Hứa Như Sơ cầm áo khoác, đủng đỉnh theo sau.
Diệp Bạc Hâm đứng lại, quay ra nhìn anh: “Này ông kia, bây giờ chẳng phải thịnh hành chuyển khoản qua Alipay đấy à? Ông đừng bảo tôi, trong Alipay của ông không có tiền nhé!”
Hứa Như Sơ hai tay đút túi, ngạo nghễ liếc nhìn xuống cô, đoạn đưa tay búng vào trán cô.
“Bảo cô ngố, cô đúng là đồ ngố chính hiệu.” Hứa Như Sơ làm vẻ mặt như muốn nói “cậu đây cố tình đấy, mày làm gì được cậu”.
Diệp Bạc Hâm ôm trán, tức quá, bèn tung cước toan sút, mà anh ta lại nhanh nhẹn tránh được.
Cô cũng chả phải tiếc mấy nghìn tệ đấy, nhưng chủ yếu là gã chết tiệt Hứa Như Sơ lại bắt nạt cô.
...
Ngồi lên chiếc xe Porsche bảnh chọe của Hứa Như Sơ, Diệp Bạc Hâm tức thì ít nói hơn hẳn.
Trong đầu vẩn vương từng câu Hứa Như Sơ từng nói, và từng cảnh tượng có giữa cô và Tập Vị Nam trong ký ức của chính mình.
Chẳng trách lần đầu gặp mặt lại thấy quen thuộc đến thế.
Chẳng trách anh lại liều mạng cứu cô khỏi biển lửa.
Mười mấy phút sau, Diệp Bạc Hâm sực tỉnh, nhìn kiến trúc quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, cô rùng mình.
“Hứa Như Sơ, mình đang đi đâu?”
Hứa Như Sơ lườm nguýt cô, bụng bảo dạ con bé này cảnh giác quá kém, từ nãy đến giờ cứ lơ tơ mơ, bữa nào bị người ta bắt cóc lại còn định giúp người ta đếm tiền đấy.
“Gần mười giờ rồi, không về nhà tắm nước nóng đi ngủ, còn đi đâu nữa? Định theo tôi đi hẹn hò, xem phim đêm thật đấy à?”
Tán tỉnh mấy em gái quen rồi, mở mồm là chòng ghẹo, với em gái họ mà cũng không biết ngượng mồm.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bặm lại.
Trong lòng cô có dự cảm chẳng lảnh.
“Hứa Như Sơ, về nhà nào? Nhà anh ở thành phố S cơ mà.”
Có thể do cô đa nghi, thằng cha này ở thủ đô làm gì mà chẳng có mấy căn nhà, vả lại bạn bè đầy ra, gọi bừa một cú điện thoại, người ta lập tức thu xếp sạch sẽ hoanh nghênh anh ta trú tạm ấy chứ.
Nhưng... vẻ ranh ma vừa lóe lên trong mắt anh ta, Diệp Bạc Hâm lại quá quen thuộc.
Thằng cha này vốn thích chơi trò oái oăm.
Hứa Như Sơ chẹp một tiếng: “Vì cô, tôi phải lặn lộn bay về đây, lại còn bỏ lỡ cơ hội được gia tăng tình cảm với người đẹp nữa. Bây giờ cô định qua cầu rút ván đấy à? Đến chỗ ở cũng không chịu chu cấp à?”
Ý tại ngôn ngoại, cô đoán không sai, Hứa Như Sơ đích thực mặt trơ trán bóng như thế này đây.
Về nhà nào, dĩ nhiên là nhà họ Tô rồi.
Diệp Bạc Hâm không muốn bị anh ta bóc lột: “Không được! Không được về nhà em.”
Hứa Như Sơ về nhà cô, cô còn được bình yên không?
...
Mười giờ hai mươi phút, chiếc xe Porsche màu đỏ đỗ bên ngoài khách sạn Pangu Seven-star.
Xe dừng bánh, lập tức có nhân viên đỗ xe tiến tới, cung kính nhận chìa khóa từ tay Hứa Như Sơ.
Hứa Như Sơ sập cửa xe, ngẩng đầu nhìn khách sạn.
Hơn năm mươi tầng, đỉnh tòa nhà lấp loáng ánh đèn.
Một tầng lưng chừng thiết kế lounge bar, có thể ngắm xuống cảnh đêm thành phố.
Diệp Bạc Hâm lề mề tháo đai an toàn.
Hứa Như Sơ không địch được cô, sau cùng quyết định ở khách sạn. Cô nghĩ bụng, Hứa Như Sơ đúng là vẽ chuyện. Ở khách sạn năm sao là được rồi, cứ nhất quyết phải chạy xe xa ơi là xa, ở khách sạn bảy sao cơ. Chỉ có khách sạn bảy sao mới xứng đang với thân phận cao quý của anh ta.
Cô định xuống xe, rồi bắt taxi về nhà, nhưng bị Hứa Như Sơ uy hiếp. Bảo là bao nhiêu năm anh ta không sống ở thủ đô, không thuộc đường, cô phải đi theo. Bây giờ người ta có chỉ dẫn định vị cả rồi, lại còn sợ lạc đường?
Nhân viên lái xe đi.
Diệp Bạc Hâm khoanh tay trước ngực: “Này, chỗ cũng tìm thấy rồi, giờ em về nhé.”
Nói rồi, cô quay người toan bỏ đi.
Hứa Như Sơ ngăn cô lại, rướn mày: “Đến cũng đến rồi, ở một đêm thì đã làm sao? Nghe nói lounge bar của Pangu Seven-star cũng được, có nhiều loại rượu nổi tiếng thế giới, cũng sưu tập một số loại ngon, muốn thử không?”
Anh hất cằm: “Đi, cậu mời.”
Sau đó lại như vẻ sợ cô không tin, liền bổ sung: “Lấy nhân phẩm của cậu ra đảm bảo, lần này tuyệt đối không lừa cô.”
Nhân phẩm? Hứa Như Sơ cũng có thứ gọi là nhân phẩm?
Diệp Bạc Hâm liếm môi, nghe anh nói mà cũng động lòng.
Từ nhỏ đã vầy trong hũ rượu, rượu với cô mà nói có một sức hút vô cùng to lớn.
Bình luận facebook