Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
29231
Cô có nhờ anh à?
Không hề, từ đầu chí cuối không hề. Mọi thứ đều do Giang Diệc Đình sợ cô có mệnh hệ nào, bèn nhốt cô vào biệt thự, tự mình chủ động ngày đêm lùng sục thu thập chứng cứ, lật đổ lũ người kia.
Có đến nỗi vì một người phụ nữ mà đi gây hấn với chính phủ không? Thân phận của anh vốn nhạy cảm, lại can thiệp vào việc bổ nhiệm miễn nhiệm của lũ quan quyền, hắc bạch hai phái đều nhăm nhe dõi theo anh.
Ha! Thôi coi như anh là thằng hèn, tưởng người ta mê mình, nên mới tận tình giúp một cô ả vô lương tâm, tự rước vào người cả đống phiền toái.
“Thẩm Tư Á, tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ câu này!”
Sắc mặt Giang Diệc Đình lặng đi, đôi mắt sâu như bể cũng lắng xuống.
Sự bộc phát mới rồi chừng như đã tan biến sạch bách.
Thẩm Tư Á khẽ vặn cổ tay, cười khẽ: “Cảm ơn anh đã nhắc.”
Họ, đã từng là đôi tình nhân thân thuộc, giờ lại trở thành những người lạ thân thuộc.
Thời gian có thể cải biến rất nhiều, thậm chí bao gồm trái tim của họ, cũng được khép lại.
Trời vào thu, gió lồng lộng.
Mắt Thẩm Tư Á hơi đỏ, chóp mũi cũng bắt đầu ửng hồng.
Giang Diệc Đình vẫn gan lì nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt nhìn xuống, trông những ngón tay mảnh khảnh của cô.
Bàn tay cô rất lạnh, vẻ hơi gồng lên.
“Tự bảo trọng.” Ánh mắt anh thoắt thay đổi, như chiếc kim tẩm chất kịch độc.
Giang Diệc Đình quyết liệt quay người đi, khoảnh khắc ấy, nắm đấm siết chặt lại.
Thẩm Tư Á ngẩng đầu, nén giọt nước mắt vào trong, hít một hơi thật sâu.
“Đợi đã.” Giọng cô run run.
Tấm lưng anh xoay về phía với cô, gương mặt tuấn tú nặng trĩu, khóe môi mím chặt đượm vẻ lạnh lùng, khinh khỉnh.
Thẩm Tư Á quay ra, nhìn bóng lưng thẳng tắp mà có phần lẻ loi của anh.
“Anh đến tìm tôi, chỉ để quan tâm tối qua tôi đi đâu à?”
Vì sao?
Chẳng đã bảo cô cút đi thật xa ròi đấy ư?
Chẳng đã bỉ bai cô là con rách việc rồi đấy ư?
Nếu đã thế, vậy tại sao cứ hết lần này đến lần khác lại khiến cô xốn xang?
Giang Diệc Đình, rút cuộc anh đang nghĩ gì?
“Tôi không rảnh đến thế.” Bờ môi anh khẽ hấp háy.
Thẩm Tư Á cắn chặt môi dưới, như đang nín nhịn gì đó.
Gương mặt yêu kiều bỗng rộ lên nụ cười, như tự giễu.
“À, cũng phải, anh là người làm ăn lớn, trăm công nghìn việc, không như dân đen chúng tôi, có thời gian là đi bar, hộp đêm. Uống say thì vớ bừa thằng đàn ông mà quất, cuộc sống bê tha, anh nói phải không?”
“Làm ăn lớn” ám chỉ điều gì, cả hai đều hiểu.
Những trò mánh khóe anh làm, Thẩm Tư Á cũng nghe ít nhiều từ Hạ Thiên Cửu.
Quả nhiên bùn loãng không trát được tường, rác rưởi vĩnh viễn cũng chỉ là rác rưởi, anh ta chọn con đường đen tối mà đi, thì có thể trách ai?
Lời nói của Thẩm Tư Á khiến màng tai Giang Diệc Đình đau rát.
Anh quay phắt người lại, ngón tay kẹp chặt cằm cô, bấm mạnh.
“Tối qua ở chỗ thằng nào?” Giang Diệc Đình trợn trừng mắt, như muốn xé nát cô ra.
“Đâu chỉ ở không, mà còn phải ngủ nữa chứ. Chắc không anh tưởng, bao nhiêu năm nay, tôi đến thằng đàn ông cũng không có à? Ha! Làm gì có chuyện đó, quanh tôi nam thanh niên đông lắm, mà tôi cũng chẳng phải thiếu nữ băng thanh khiết ngọc gì, người phụ nữ đã không còn trinh nguyên, thì làm sao mà phải giữ thân như ngọc nữa.”
Như không hề thấy sắc mặt phẫn nộ của Giang Diệc Đình, Thẩm Tư Á vẫn cười vô tư.
“Thẩm Tư Á, cô không biết tự trọng à? Biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào không?” Giang Diệc Đình gằn giọng quát, tay vung lên.
Thẩm Tư Á cười khảy, đưa mặt lại gần.
“Tự trọng? Đàn ông đàn bà hoan ái là chuyện thường tình, ngủ với anh thì là tự trọng, còn ngủ với người khác thì là mất tự trọng à?”
“Cô!” Cánh tay giơ lên, Giang Diệc Đình tức đến độ toàn thân run lên bần bật.
“Phải rồi, dù gì anh cũng từng nói, tôi là đứa dơ dáy, chẳng phải à? Người dơ dáy thì cần gì thể diện.”
Trái tim mang cảm giác khó chịu như kiến cắn.
Cô rúc rích bật cười, nhưng cõi lòng lại rạn nứt một vết khổng lồ, mãi mãi không thể khép miệng lành lặn.
Dơ dáy? Đấy là lời mấy ngày trước anh ta mắng cô.
Bây giờ cô tự thừa nhận, anh ta không vui chắc?
“Thẩm Tư Á, cô đừng ép tôi! Cô biết rõ tôi là người thế nào?” Môt kẻ ngao du bên ngoài vòng pháp luật, máu lạnh vô tình, anh không phải người cô có thể trêu đùa.
“Tôi ép anh cái gì? Anh bảo tôi cút đi thật xa, tôi nghe lời anh rồi còn gì, làm sao lại thành ép anh được? Sau này tôi còn phải lấy chồng sinh con.” Thẩm Tư Á gân cổ, cười gằn nhìn sắc mặt hầm hầm của người đàn ông.
Lấy chồng sinh con?
Cô muốn lấy chồng sinh con?
Người con gái từng thuộc về anh, sau này thành vợ người ta, sinh con đẻ cái cho thằng đàn ông khác. Mới nghĩ thôi, Giang Diệc Đình đã muốn bắn chết thằng nào đó.
Anh ghen đến điên cuồng.
Mắt Giang Diệc Đình đỏ ngầu, một tay bóp cổ cô.
“Khụ...” Thẩm Tư Á biến sắc mặt, liều mình đập vào cánh tay anh.
Giang Diệc Đình cười gằn, cúi xuống kề sát mặt cô. Anh dùng lực siết, như một con dã thú dũng mãnh, nuốt chửng con mồi của nó.
“Không sợ chết đúng không?” Lại khiêu khích anh, tưởng Giang Diệc Đình là người độ lượng đến thế thật cơ à?
Sức cô không địch được anh, đành buông xuôi vùng vẫy, gương mặt nhợt nhạt cười nói:
“Người từng chết một lần, còn sợ gì nữa.”
“Được.” Giang Diệc Đình gật đầu, trước khi cô tắt thở, anh hất văng cô ra.
Thẩm Tư Á loạng choạng giật lùi về sau mấy bước. Cô ôm cổ, run lẩy bẩy, nghĩ lại thấy sợ.
Giang Diệc Đình tiến lên một bước, cô lùi về sau một bước, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Tôi mặc kệ cuộc sống trước đây của cô bê tha thế nào, kể từ bây giờ, nếu cô để thằng đàn ông khác đụng vào một ngón tay của mình, tôi sẽ cho nó chết không chỗ chôn.”
“Anh dám!”
“Cô có thể thử, tôi là người thế nào, cô rõ hơn ai hết.”
Một kẻ không sợ chết, việc gì cũng dám làm.
Nếu đã không thể giải thoát, thì cứ tiếp tục dây dưa vậy.
Do cô chọn lựa, đừng trách anh kéo cô xuống địa ngục.
Giang Diệc Đình sầm mặt, ánh mắt như có lớp băng bồng bềnh. Anh đi thẳng về phía trước, toàn thân lan tỏa không khí chết chóc.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Cố Tư Nhĩ liếc nhìn người phụ nữ ngồi bệt xuống đất qua gương chiếu hậu, lại liếc trộm người đàn ông vừa lên xe đã nhắm mắt, xem vẻ như đang ngủ.
Rõ ràng đại ca rất quan tâm Thẩm tiểu thư, cũng vì quan tâm nên mới đợi bên ngoài nhà người ta cả một đêm, làm sao vừa gặp nhau đã sinh chuyện rồi...
Anh ta không hiểu, đại ca rốt cuộc đang nghĩ gì.
...
Nhà họ Sở.
Tài xế về đến nơi, liền đi tìm Sở Lâm.
Sở Lâm đang nghe điện thoại ở sân sau, vẻ uể oải nằm trên ghế xếp.
Tai đeo tai nghe bluetooth, đang cười nói với người ở đầu dây bên kia. Thấy tài xế theo sau quản gia bước vào, anh liền đưa tay ra hiệu với họ.
“Thiếu gia.”
“Đưa người về rồi?” Sở Lâm vừa nghe đầu dây bên kia nói chuyện, vừa ngồi dậy, nới cà vạt, mắt liếc nhìn người tài xế.
“Đưa về rồi ạ.” Tài xế len lét nhìn sắc mặt anh, đắn đo nên hay không nên chuyển lời của Thẩm tiểu thư đến thiếu gia.
“Ừm.” Tay lắc ly rượu vang, Sở Lâm nói thêm mấy câu với người ở đầu bên kia. Thấy tài xế vẫn đứng đấy, anh nhướn mày nhìn: “Sao? Còn chuyện gì?”
“Ờm...” Người tài xế đắn đo lên xuống: “Thẩm tiểu thư bảo tôi nói với cậu...”
Sở Lâm khựng lại: “Nói gì?”
Tài xế nuốt nước bọt: “Thẩm tiểu thư nói là... nói cậu dở ẹc. Bắt nạt đàn bà con gái thì đàn ông cái nỗi gì...”
Sắc mặt thiếu gia đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn dự báo sắp có bão về.
“Nói tiếp đi!” Sở Lâm rít lên ba chữ từ kẽ rằng, cô ả không biết sợ chết là gì, được lắm!
“Thẩm tiểu thư còn nói...chuyện này cô ấy chưa cho qua đâu. Đáng đời, người phụ nữ thiếu gia thích, cũng không thèm thích lại thiếu gia. Cái loại đàn ông vừa kém phong độ vừa bẩn tính, bà nào đui mù mới thèm ngó ngàng đến cậu.” Người tài xế chất phác rốt cuộc đã truyền đạt lại toàn bộ.
Sở Lâm mất kiểm soát, đập tan tành chiếc ly thủy tinh.
Người ở đầu dây bên kia nghe không sót chữ nào, khựng một lúc, bất giác phá lên cười.
“Ha ha ha...” Anh ta cười ná thở: “Anh bảo này Sở Lâm, chú cũng có ngày bị đàn bà khinh, uổng cho chú lúc nào cũng có đàn bà mê, thế mà cũng có người phụ nữ chú muốn mà không được cơ à? Nói anh mày nghe, con gái nhà ai, anh quân sư cho.”
“Anh im đi.” Sở Lâm khẽ quát, rồi đùng đùng đá phăng chiếc ghế.
Thấy kẻ bày trò vẫn đứng đó, Sở Lâm lại càng sôi gan: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Không phắn đi, định chờ tôi thưởng chắc?”
“Sở thiếu gia, bớt nóng nào, mình là người có học, đừng để mất phong độ.” Lăng Diên Dung nhịn cười, chẳng mấy khi thấy Sở Lâm phải á khẩu như thế này, nên kiểu gì cũng phải trêu cái đã.
“Nhưng mà, anh hơi tò mò, cái cô Thẩm tiểu thư kia là ai đấy? Chú làm gì mích lòng người ta?”
“Ha! Một đứa phóng viên quèn, làm sao, anh thích à?” Thẩm Tư Á, cô đã không biết điều thì đừng trách anh không khách khí: “Thích thì để hôm nào rảnh, em hẹn cho.”
...
Ngự Cảnh Viên,
Tập Vị Nam thay bộ quân phục, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên vẻ chỉnh tề, cổ tay áo cân đối.
Diệp Bạc Hâm đứng trước mặt anh, đầu hơi ngẩng lên, bàn tay mảnh khảnh hơi gầy, giúp anh chỉnh lại cổ áo.
Gương mặt anh vẫn hơi nhợt nhạt, ánh mắt hơi nhìn xuống, như thể tinh tú trên bầu trời đều lọt vào đáy mắt anh. Cái nhìn bâng quơ vu vơ, trong trẻo và sáng sủa.
“Được rồi.” Diệp Bạc Hâm buông tay.
“Tiễn anh xuống nhé?” Bờ môi người đàn ông hơi cong lên, ánh mắt cũng thấp thoáng ý cười.
Diệp Bạc Hâm khẽ gật đầu, đoạn quay người ra ngoài.
“Bao giờ anh về?” Cô xách một túi ni-lông trắng từ phòng ngủ ra, bên trong đựng thuốc giảm sốt mà Lục Tiễn Tây kê.
“Nhanh thì tối nay có thể kịp về, chậm thì chiều mai.” Tập Vị Nam dắt tay cô ra ngoài.
Dưới lầu, Quý Giản Ninh đã đến được hai phút.
Anh đỗ xe ngoài khu nhà, mở cửa, đứng cạnh xe.
Bộ quân trang thẳng thớm khiến người đi đường nhiều lần ngoái nhìn.
Sau lần thăm bệnh trong bệnh viện ở tỉnh Y, phải gần một tháng Diệp Bạc Hâm không gặp lại anh ta.
Quý Giản Ninh có làn da rất trắng, trong quân doanh hầu như không tìm được anh lính nào mà không bị nắng bêu đen. Quý Giản Ninh được coi như hàng hiếm, càng dang nắng càng trắng.
Mặc quân trang, đứng bên xe quân dụng thu hút ánh nhìn, vừa ra khỏi khu nhà đã thấy anh ta.
Quý Giản Ninh toét miệng, để lộ hàm răng trắng bóc, cười tươi rói, vẫy tay.
“Chào chị dâu nhé.”
Diệp Bạc Hâm lách khỏi tay Tập Vị Nam, tỉnh rụi, lịch sự cười: “Chào anh.”
Cô và Quý Giản Ninh chưa đủ thân quen.
Tỏ ra niềm nở quá lại không phù hợp.
Lúc này, cửa sau được người bên trong mở ra.
Diệp Bạc Hâm sững người, không ngờ ngoài Quý Giản Ninh còn có người khác trên xe.
“Đại đội trưởng....?
Diệp Bạc Hâm nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ.
Không ngờ lại gặp Ưng Hy.
Ưng Hy rất đẹp, tính cách lại chính trực, thẳng thắn, thuộc tuýp người cô thích. Huống hồ trong quân ngũ, Ưng Hy cũng rất quan tâm cô.
Cô có nhờ anh à?
Không hề, từ đầu chí cuối không hề. Mọi thứ đều do Giang Diệc Đình sợ cô có mệnh hệ nào, bèn nhốt cô vào biệt thự, tự mình chủ động ngày đêm lùng sục thu thập chứng cứ, lật đổ lũ người kia.
Có đến nỗi vì một người phụ nữ mà đi gây hấn với chính phủ không? Thân phận của anh vốn nhạy cảm, lại can thiệp vào việc bổ nhiệm miễn nhiệm của lũ quan quyền, hắc bạch hai phái đều nhăm nhe dõi theo anh.
Ha! Thôi coi như anh là thằng hèn, tưởng người ta mê mình, nên mới tận tình giúp một cô ả vô lương tâm, tự rước vào người cả đống phiền toái.
“Thẩm Tư Á, tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ câu này!”
Sắc mặt Giang Diệc Đình lặng đi, đôi mắt sâu như bể cũng lắng xuống.
Sự bộc phát mới rồi chừng như đã tan biến sạch bách.
Thẩm Tư Á khẽ vặn cổ tay, cười khẽ: “Cảm ơn anh đã nhắc.”
Họ, đã từng là đôi tình nhân thân thuộc, giờ lại trở thành những người lạ thân thuộc.
Thời gian có thể cải biến rất nhiều, thậm chí bao gồm trái tim của họ, cũng được khép lại.
Trời vào thu, gió lồng lộng.
Mắt Thẩm Tư Á hơi đỏ, chóp mũi cũng bắt đầu ửng hồng.
Giang Diệc Đình vẫn gan lì nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt nhìn xuống, trông những ngón tay mảnh khảnh của cô.
Bàn tay cô rất lạnh, vẻ hơi gồng lên.
“Tự bảo trọng.” Ánh mắt anh thoắt thay đổi, như chiếc kim tẩm chất kịch độc.
Giang Diệc Đình quyết liệt quay người đi, khoảnh khắc ấy, nắm đấm siết chặt lại.
Thẩm Tư Á ngẩng đầu, nén giọt nước mắt vào trong, hít một hơi thật sâu.
“Đợi đã.” Giọng cô run run.
Tấm lưng anh xoay về phía với cô, gương mặt tuấn tú nặng trĩu, khóe môi mím chặt đượm vẻ lạnh lùng, khinh khỉnh.
Thẩm Tư Á quay ra, nhìn bóng lưng thẳng tắp mà có phần lẻ loi của anh.
“Anh đến tìm tôi, chỉ để quan tâm tối qua tôi đi đâu à?”
Vì sao?
Chẳng đã bảo cô cút đi thật xa ròi đấy ư?
Chẳng đã bỉ bai cô là con rách việc rồi đấy ư?
Nếu đã thế, vậy tại sao cứ hết lần này đến lần khác lại khiến cô xốn xang?
Giang Diệc Đình, rút cuộc anh đang nghĩ gì?
“Tôi không rảnh đến thế.” Bờ môi anh khẽ hấp háy.
Thẩm Tư Á cắn chặt môi dưới, như đang nín nhịn gì đó.
Gương mặt yêu kiều bỗng rộ lên nụ cười, như tự giễu.
“À, cũng phải, anh là người làm ăn lớn, trăm công nghìn việc, không như dân đen chúng tôi, có thời gian là đi bar, hộp đêm. Uống say thì vớ bừa thằng đàn ông mà quất, cuộc sống bê tha, anh nói phải không?”
“Làm ăn lớn” ám chỉ điều gì, cả hai đều hiểu.
Những trò mánh khóe anh làm, Thẩm Tư Á cũng nghe ít nhiều từ Hạ Thiên Cửu.
Quả nhiên bùn loãng không trát được tường, rác rưởi vĩnh viễn cũng chỉ là rác rưởi, anh ta chọn con đường đen tối mà đi, thì có thể trách ai?
Lời nói của Thẩm Tư Á khiến màng tai Giang Diệc Đình đau rát.
Anh quay phắt người lại, ngón tay kẹp chặt cằm cô, bấm mạnh.
“Tối qua ở chỗ thằng nào?” Giang Diệc Đình trợn trừng mắt, như muốn xé nát cô ra.
“Đâu chỉ ở không, mà còn phải ngủ nữa chứ. Chắc không anh tưởng, bao nhiêu năm nay, tôi đến thằng đàn ông cũng không có à? Ha! Làm gì có chuyện đó, quanh tôi nam thanh niên đông lắm, mà tôi cũng chẳng phải thiếu nữ băng thanh khiết ngọc gì, người phụ nữ đã không còn trinh nguyên, thì làm sao mà phải giữ thân như ngọc nữa.”
Như không hề thấy sắc mặt phẫn nộ của Giang Diệc Đình, Thẩm Tư Á vẫn cười vô tư.
“Thẩm Tư Á, cô không biết tự trọng à? Biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào không?” Giang Diệc Đình gằn giọng quát, tay vung lên.
Thẩm Tư Á cười khảy, đưa mặt lại gần.
“Tự trọng? Đàn ông đàn bà hoan ái là chuyện thường tình, ngủ với anh thì là tự trọng, còn ngủ với người khác thì là mất tự trọng à?”
“Cô!” Cánh tay giơ lên, Giang Diệc Đình tức đến độ toàn thân run lên bần bật.
“Phải rồi, dù gì anh cũng từng nói, tôi là đứa dơ dáy, chẳng phải à? Người dơ dáy thì cần gì thể diện.”
Trái tim mang cảm giác khó chịu như kiến cắn.
Cô rúc rích bật cười, nhưng cõi lòng lại rạn nứt một vết khổng lồ, mãi mãi không thể khép miệng lành lặn.
Dơ dáy? Đấy là lời mấy ngày trước anh ta mắng cô.
Bây giờ cô tự thừa nhận, anh ta không vui chắc?
“Thẩm Tư Á, cô đừng ép tôi! Cô biết rõ tôi là người thế nào?” Môt kẻ ngao du bên ngoài vòng pháp luật, máu lạnh vô tình, anh không phải người cô có thể trêu đùa.
“Tôi ép anh cái gì? Anh bảo tôi cút đi thật xa, tôi nghe lời anh rồi còn gì, làm sao lại thành ép anh được? Sau này tôi còn phải lấy chồng sinh con.” Thẩm Tư Á gân cổ, cười gằn nhìn sắc mặt hầm hầm của người đàn ông.
Lấy chồng sinh con?
Cô muốn lấy chồng sinh con?
Người con gái từng thuộc về anh, sau này thành vợ người ta, sinh con đẻ cái cho thằng đàn ông khác. Mới nghĩ thôi, Giang Diệc Đình đã muốn bắn chết thằng nào đó.
Anh ghen đến điên cuồng.
Mắt Giang Diệc Đình đỏ ngầu, một tay bóp cổ cô.
“Khụ...” Thẩm Tư Á biến sắc mặt, liều mình đập vào cánh tay anh.
Giang Diệc Đình cười gằn, cúi xuống kề sát mặt cô. Anh dùng lực siết, như một con dã thú dũng mãnh, nuốt chửng con mồi của nó.
“Không sợ chết đúng không?” Lại khiêu khích anh, tưởng Giang Diệc Đình là người độ lượng đến thế thật cơ à?
Sức cô không địch được anh, đành buông xuôi vùng vẫy, gương mặt nhợt nhạt cười nói:
“Người từng chết một lần, còn sợ gì nữa.”
“Được.” Giang Diệc Đình gật đầu, trước khi cô tắt thở, anh hất văng cô ra.
Thẩm Tư Á loạng choạng giật lùi về sau mấy bước. Cô ôm cổ, run lẩy bẩy, nghĩ lại thấy sợ.
Giang Diệc Đình tiến lên một bước, cô lùi về sau một bước, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Tôi mặc kệ cuộc sống trước đây của cô bê tha thế nào, kể từ bây giờ, nếu cô để thằng đàn ông khác đụng vào một ngón tay của mình, tôi sẽ cho nó chết không chỗ chôn.”
“Anh dám!”
“Cô có thể thử, tôi là người thế nào, cô rõ hơn ai hết.”
Một kẻ không sợ chết, việc gì cũng dám làm.
Nếu đã không thể giải thoát, thì cứ tiếp tục dây dưa vậy.
Do cô chọn lựa, đừng trách anh kéo cô xuống địa ngục.
Giang Diệc Đình sầm mặt, ánh mắt như có lớp băng bồng bềnh. Anh đi thẳng về phía trước, toàn thân lan tỏa không khí chết chóc.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Cố Tư Nhĩ liếc nhìn người phụ nữ ngồi bệt xuống đất qua gương chiếu hậu, lại liếc trộm người đàn ông vừa lên xe đã nhắm mắt, xem vẻ như đang ngủ.
Rõ ràng đại ca rất quan tâm Thẩm tiểu thư, cũng vì quan tâm nên mới đợi bên ngoài nhà người ta cả một đêm, làm sao vừa gặp nhau đã sinh chuyện rồi...
Anh ta không hiểu, đại ca rốt cuộc đang nghĩ gì.
...
Nhà họ Sở.
Tài xế về đến nơi, liền đi tìm Sở Lâm.
Sở Lâm đang nghe điện thoại ở sân sau, vẻ uể oải nằm trên ghế xếp.
Tai đeo tai nghe bluetooth, đang cười nói với người ở đầu dây bên kia. Thấy tài xế theo sau quản gia bước vào, anh liền đưa tay ra hiệu với họ.
“Thiếu gia.”
“Đưa người về rồi?” Sở Lâm vừa nghe đầu dây bên kia nói chuyện, vừa ngồi dậy, nới cà vạt, mắt liếc nhìn người tài xế.
“Đưa về rồi ạ.” Tài xế len lét nhìn sắc mặt anh, đắn đo nên hay không nên chuyển lời của Thẩm tiểu thư đến thiếu gia.
“Ừm.” Tay lắc ly rượu vang, Sở Lâm nói thêm mấy câu với người ở đầu bên kia. Thấy tài xế vẫn đứng đấy, anh nhướn mày nhìn: “Sao? Còn chuyện gì?”
“Ờm...” Người tài xế đắn đo lên xuống: “Thẩm tiểu thư bảo tôi nói với cậu...”
Sở Lâm khựng lại: “Nói gì?”
Tài xế nuốt nước bọt: “Thẩm tiểu thư nói là... nói cậu dở ẹc. Bắt nạt đàn bà con gái thì đàn ông cái nỗi gì...”
Sắc mặt thiếu gia đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn dự báo sắp có bão về.
“Nói tiếp đi!” Sở Lâm rít lên ba chữ từ kẽ rằng, cô ả không biết sợ chết là gì, được lắm!
“Thẩm tiểu thư còn nói...chuyện này cô ấy chưa cho qua đâu. Đáng đời, người phụ nữ thiếu gia thích, cũng không thèm thích lại thiếu gia. Cái loại đàn ông vừa kém phong độ vừa bẩn tính, bà nào đui mù mới thèm ngó ngàng đến cậu.” Người tài xế chất phác rốt cuộc đã truyền đạt lại toàn bộ.
Sở Lâm mất kiểm soát, đập tan tành chiếc ly thủy tinh.
Người ở đầu dây bên kia nghe không sót chữ nào, khựng một lúc, bất giác phá lên cười.
“Ha ha ha...” Anh ta cười ná thở: “Anh bảo này Sở Lâm, chú cũng có ngày bị đàn bà khinh, uổng cho chú lúc nào cũng có đàn bà mê, thế mà cũng có người phụ nữ chú muốn mà không được cơ à? Nói anh mày nghe, con gái nhà ai, anh quân sư cho.”
“Anh im đi.” Sở Lâm khẽ quát, rồi đùng đùng đá phăng chiếc ghế.
Thấy kẻ bày trò vẫn đứng đó, Sở Lâm lại càng sôi gan: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Không phắn đi, định chờ tôi thưởng chắc?”
“Sở thiếu gia, bớt nóng nào, mình là người có học, đừng để mất phong độ.” Lăng Diên Dung nhịn cười, chẳng mấy khi thấy Sở Lâm phải á khẩu như thế này, nên kiểu gì cũng phải trêu cái đã.
“Nhưng mà, anh hơi tò mò, cái cô Thẩm tiểu thư kia là ai đấy? Chú làm gì mích lòng người ta?”
“Ha! Một đứa phóng viên quèn, làm sao, anh thích à?” Thẩm Tư Á, cô đã không biết điều thì đừng trách anh không khách khí: “Thích thì để hôm nào rảnh, em hẹn cho.”
...
Ngự Cảnh Viên,
Tập Vị Nam thay bộ quân phục, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên vẻ chỉnh tề, cổ tay áo cân đối.
Diệp Bạc Hâm đứng trước mặt anh, đầu hơi ngẩng lên, bàn tay mảnh khảnh hơi gầy, giúp anh chỉnh lại cổ áo.
Gương mặt anh vẫn hơi nhợt nhạt, ánh mắt hơi nhìn xuống, như thể tinh tú trên bầu trời đều lọt vào đáy mắt anh. Cái nhìn bâng quơ vu vơ, trong trẻo và sáng sủa.
“Được rồi.” Diệp Bạc Hâm buông tay.
“Tiễn anh xuống nhé?” Bờ môi người đàn ông hơi cong lên, ánh mắt cũng thấp thoáng ý cười.
Diệp Bạc Hâm khẽ gật đầu, đoạn quay người ra ngoài.
“Bao giờ anh về?” Cô xách một túi ni-lông trắng từ phòng ngủ ra, bên trong đựng thuốc giảm sốt mà Lục Tiễn Tây kê.
“Nhanh thì tối nay có thể kịp về, chậm thì chiều mai.” Tập Vị Nam dắt tay cô ra ngoài.
Dưới lầu, Quý Giản Ninh đã đến được hai phút.
Anh đỗ xe ngoài khu nhà, mở cửa, đứng cạnh xe.
Bộ quân trang thẳng thớm khiến người đi đường nhiều lần ngoái nhìn.
Sau lần thăm bệnh trong bệnh viện ở tỉnh Y, phải gần một tháng Diệp Bạc Hâm không gặp lại anh ta.
Quý Giản Ninh có làn da rất trắng, trong quân doanh hầu như không tìm được anh lính nào mà không bị nắng bêu đen. Quý Giản Ninh được coi như hàng hiếm, càng dang nắng càng trắng.
Mặc quân trang, đứng bên xe quân dụng thu hút ánh nhìn, vừa ra khỏi khu nhà đã thấy anh ta.
Quý Giản Ninh toét miệng, để lộ hàm răng trắng bóc, cười tươi rói, vẫy tay.
“Chào chị dâu nhé.”
Diệp Bạc Hâm lách khỏi tay Tập Vị Nam, tỉnh rụi, lịch sự cười: “Chào anh.”
Cô và Quý Giản Ninh chưa đủ thân quen.
Tỏ ra niềm nở quá lại không phù hợp.
Lúc này, cửa sau được người bên trong mở ra.
Diệp Bạc Hâm sững người, không ngờ ngoài Quý Giản Ninh còn có người khác trên xe.
“Đại đội trưởng....?
Diệp Bạc Hâm nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ.
Không ngờ lại gặp Ưng Hy.
Ưng Hy rất đẹp, tính cách lại chính trực, thẳng thắn, thuộc tuýp người cô thích. Huống hồ trong quân ngũ, Ưng Hy cũng rất quan tâm cô.
Bình luận facebook