Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
29311
Diệp Bạc Hâm ngớ người.
Mọe, đây là sao?
“Á á, không chấp cái loại bắt nạt như mấy người.” Diệp Bạc Hâm đuổi theo.
Mấy đứa đưa mắt nhìn nhau, rồi quay phắt người, ra tay nhanh gọn chính xác, Diệp Bạc Hâm tay chân lóng ngóng không tập luyện gì đã nửa năm nay, nào phải đối thủ của đám người cả ngày quần xà này. Chỉ vỏn vẹn ba giây đã bị hạ gục, tay quặp ra đằng sau, đau đến độ rùng mình.
“Móe, buông ra ngay! Gãy bây giờ, gãy bây giờ!”
“Ủa ôi? Mới thế này mà đã gãy rồi? Còn dám vênh váo hả? Oắt con, dám đến lớp các chị múa rìu qua mắt thợ!” Ngải Thu Viên tranh thủ mắng.
“Đúng đấy. Ngứa đòn mà! Vừa hay báo thù thù cho chị mày!” Duy Mật cười hấm hứ, nhéo má Diệp Bạc Hâm: “Ái chà chà, tóc dài rồi này, càng ngày càng nữ tính đáo để. Ngó cái mặt, mơn mởn như búng ra nước này. Con gái thành phố đúng là khác xa lũ hoang dã bọn mình nhở.”
Giọng điệu gợi đòn của Duy Mật văng vẳng bên tai, nửa năm không gặp mà chẳng hề tỏ ra xa cách, Diệp Bạc Hâm cũng cạn lời triệt để.
Nói ra lại mỉa mai, châm chọc, có đến nỗi không?
“Bà cô ơi, tôi đau, bỏ tay ra mau! Da tôi nõn nà, không thô bì sần sùi như bà, tôi không đọ được đâu.” Diệp Bạc Hâm đành xuôi theo cô.
Duy Mật phì cười, tay lạnh buốt vỗ lên mặt cô, lạnh đến nỗi Diệp Bạc Hâm rùng mình.
“Còn dám hùa theo hả? Chê ai da thô bì sần sùi hả?”
Thấy các cô đùa nhau, Lộ Hạ vốn quen nghiêm túc nhưng cũng không ngăn cản, trái lại còn khoanh tay đứng bên.
“Lớp trưởng, lớp trưởng cứu mạng.” Diệp Bạc Hâm không thoát ra được, đành hốt hoảng cầu cứu Lộ Hạ.
Lộ Hạ lắc đầu phá lên cười, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một giọng nói hớt hải chen vào.
“Ối giời ơi, đừng đùa nữa, buông ra mau lên, trẹo tay bây giờ, rồi Đội trưởng tuốt xác mấy người.” Tập Vị Nam sai Đặng Viễn đưa Diệp Bạc Hâm đi thăm thú khắp nơi. Gặp cảnh Diệp Bạc Hâm bị bắt nạt, mấy con người này tay chân thô lậu không biết nặng nhẹ, Đặng Viễn giật mình hốt hoảng. Chị dâu mà có làm sao, kẻ bị tuốt xác đích thị là gã cảnh vệ Đặng Viễn.
“Cái gì cơ?” Lâm Vi ngoái đầu nhìn cậu ta, mắt ánh lên thắc mắc.
Đặng Viễn chưa kịp lên tiếng, đã bị Diệp Bạc Hâm lườm cho: “Ờm... Đặng Viễn, cậu cứ về trước đi. Tôi và bọn họ chơi đùa thôi, không sao đâu. Lát nữa tôi tự về...”
Ánh mắt của Diệp Bạc Hâm lộ rõ vẻ cảnh cáo. Ở bên Tập Vị Nam, bản thân Đặng Viễn cũng chả phải không có ít tài cán, bao gồm khả năng quan sát sắc mặt. Chị dâu hẳn không muốn để lộ thân phận đây mà.
Đặng Viễn gật đầu: “Vậy chị...” Nói rồi chợt khựng lại: “Thế em về trước nhé.”
Trước lúc đi, không quên nhắc: “Đùa thì đùa, đừng quá trớn đấy nhé.”
Đặng Viễn vừa về, Lộ Hạ liền nhẹ nhàng nói: “Thôi, đừng đùa nữa, lát mà bị Đại đội trưởng bắt gặp, thì các cô liệu hồn.”
Lộ Hạ đã lên tiếng, mọi người đành bèn lẽn buông tay.
Diệp Bạc Hâm xoa cổ tay, giang rộng sải tay ôm tất cả mọi người.
“Đi, ra chơi bóng đi.” Mấy người đi về phía phòng giải trí.
“Được lắm, đến lính cảnh vệ của Đội trưởng cũng thành lâu la của cậu, giỏi gớm nhỉ? Đi rồi còn về được đây thăm hỏi, rốt cuộc gia cảnh nhà cậu thế nào hả? Chống lưng ác phết nhỉ?” Ngải Thu Viên khoác vai Diệp Bạc Hâm, mặt tò mò hỏi.
Diệp Bạc Hâm thẹn thùng mỉm cười, có hơi ngượng ngùng đưa tay gạt sợi tóc bên má: “Tớ thì làm gì có gia cảnh gì, dân đen thôi. Các cậu dù sao cũng bảo vệ tổ quốc, còn tớ ấy à, con sâu gạo của xã hội.”
Không phải Diệp Bạc Hâm muốn lấp liếm, chỉ bởi mấy người này lu loa lên, không giữ được miệng, cô sợ họ sẽ đem chuyện đồn khắp khu chiến khu, lúc ấy lại phiền hà cho Tập Vị Nam.
Thấy Diệp Bạc Hâm không muốn nhắc đến, bọn họ cũng không chăm chăm mãi chủ đề này nữa. Có thể tự do đi lại trong khu căn cứ bí ẩn nhất quốc gia này, hiển nhiên thân phận của cô ấy không hề đơn giản. Nhưng chơi với nhau là vì con người cô ấy, cũng không bởi bối cảnh địa vị mà thay đổi thái độ.
Cả lũ cười nói râm ran trên đường đến phòng giải trí. Bên trong trang thiết bị đầy đủ, diện tích rộng thênh thang, vật tư và dụng cụ thể thao các môn liên quan đến trái bóng đều sẵn sàng. Các phòng được ngăn cách, từ xa đã nghe tiếng mấy anh chàng chiến sĩ ồn ào vọng ra, và cả tiếng các cô nữ binh lả lướt cười đùa.
Trong phòng có lò sưởi, không lạnh buốt như ở ngoài trời.
Trên sân bóng rổ, Diệp Bạc Hâm đã thay bộ đồ chơi bóng, tóc buộc vống cao, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, ưu nhã, nhẹ nhàng, khí chất xuất thần.
Sau ba hiệp, Diệp Bạc Hâm bình thường không vận động, thể lực không theo được, mệt bở hơi tai, thở hổn hển, mặt đỏ gay. Khom lưng thở dốc, cô đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trên gương mặt.
Hướng Đóa Nha quay ra dựa lưng vào tường, vén vạt áo quạt phành phạch: “Xem cái trình còi kìa, đừng nói mình được đào tạo từ chiến khu này ra nhé, xấu hổ chết đi được!”
Cả người Diệp Bạc Hâm cảm giác thư thái. Ở bên họ, cô thấy vô cùng nhẹ nhàng, vui vẻ, không cần đề phòng cảnh giác, cũng không cần đoán già đoán non xem họ có ý gì. Các cô từng là đồng đội sống chết có nhau, sau này cũng không thay đổi.
“Mật Nhi, nó bắt nạt tớ!” Diệp Bạc Hâm chu mỗi, kéo giật Duy Mật vừa đi lướt qua người cô.
Duy Mật nghe vậy, liền xăm xăm xắn tay áo: “Ai dám bắt nạt Tiểu Diệp nhà tao? Chán sống à? Hướng Đóa Nha, ngứa đòn phải không? Ông bà có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, mày chả có mắt nhìn gì cả!”
Câu này nghe sao cứ kì kì?
Diệp Bạc Hâm đá cô nàng: “Cậu mới là chó ấy.”
“Gâu gâu, gâu gâu gâu...”
“Duy Mật, đồ mặt trơ trán bóng, chúng bây ra đây mà xem này, ở đây có con cún xinh ơi là xinh, giá rẻ đáng yêu này...”
Tiếng cười đùa khoan khoái lan khắp sân bóng.
Bên ngoài cửa sổ, những tia nắng mong manh ló rạng.
Rợp trời băng tuyết xuất hiện nắng ấm.
Lâm Vi tựa người bên khung cửa sổ, nhìn cả lũ quấn quít chơi đùa.
“Này, mặt trời lên rồi kia!” Cô nàng vui sướng reo lên: “Mấy em, đi thôi, ra ngoài đi tuần, sưởi nắng nào!”
Cô vẫy tay, cả đám liền nhốn nháo chạy ra, nhoài người trên cửa sổ, trong ánh mắt hấp háy ngọn lửa thanh xuân.
...
Trên trường bắn, một đoàn người vừa đi tới, dẫn đầu là thủ trưởng Tập Thừa Hoắc của bộ Tư lệnh. Bên trái ông là một vị tướng quân tuổi trung niên, vẻ nghiêm nghị, chính trực lẫm liệt.
Nhưng bắt mắt nhất, lại là người đàn ông tuổi còn trẻ, tư thái đĩnh đại, thần sắc lạnh đanh đi bên phải.
Bên cạnh anh là một vị nữ sĩ quan thân hình thướt tha, nhưng vầng trán lại toát ra hào khí.
“Úi đệch, đoán xem tớ vừa nhìn thấy gì?” Ngải Thu Viên bỗng buông câu chửi.
“Đoán cái con khỉ, bọn này đều có mắt nhé.” Nói đoạn Duy Mật ngước mắt nhìn lên, giọng lắp bắp: “Trời đất ơi, Đội... đội trường kìa... bao lâu rồi anh ấy mới xuất đầu lộ diện? Nghe nói anh ấy đã trình đơn, tháng Ba là rời cương vị công tác rồi, lần này... bây giờ lại đang diễn màn gì thế này? Lưu luyến nơi cũ à?”
Thấy Duy Mật ra vẻ thương tiếc, Hướng Đóa Nha liền khinh bỉ ra mặt: “Đừng làm cái vẻ mặt ấy nữa, Đội trưởng dù có ở lại cũng không ngó ngàng đến cậu đâu...”
“Thì thôi... cũng chả bận tâm, chỉ cần thi thoảng được no con mắt, có tí hy vọng là tớ đã mãn nguyện rồi. Anh ấy mà đi rồi, cuộc đời này chắc chả mơ được gặp nữa...”
Mấy cô này là fan trung thành của Tập Vị Nam, lúc ở riêng với nhau, nói năng chả hề kiêng dè.
Nghe lời bộc bạch lộ liễu đó, căn bệnh ngượng ngùng của Diệp Bạc Hâm lại tái phát.
“Xí, thấy người đứng bên cạnh anh ấy chưa? Sĩ quan văn thư của Quân bộ đấy, nghe nói là hoa khôi của Quân bộ, tốt nghiệp cùng trường với Đội trưởng. Xinh đẹp, cao sang, đi cạnh Đội trưởng, đúng là kim đồng ngọc nữ, thấy chưa hả?” Lâm Vi thẳng thừng khích bác cả hai.
Ngải Thu Viên nguýt: “Cái con khỉ, không thấy Đội trưởng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái à? Đẹp là thì sao? Mấy tháng nay cứ tranh thủ chức vụ, liên tục đến chiến khu của bọn thủ, để tán tỉnh Đội trưởng ấy mà.”
Mấy người xôn xao nói, bình phẩm từ đầu đến chân đôi nam nữ đứng cách đó mấy trăm mét.
“Thôi đừng đố kị nữa, người ta là nam tài nữ sắc, nói không chừng thành một đôi thật đấy? Chuyện gì mà chẳng có thể, Đội trưởng cũng là đàn ông, bị phụ nữ xinh đẹp theo đuổi, ai dám đảm bảo anh ấy không rung động?”
Những lời ấy lọt vào tai Diệp Bạc Hâm lại mang một ý nghĩa khác. Nom cô gái kia xinh đẹp hơn mình, hào khí trên vầng trán khiến khí chất của cô ấy cũng khác hẳn. Nghĩ đến việc xung quanh anh luôn có các cô gái sẵn sàng theo đuổi, Diệp Bạc Hâm nghe lòng chua chát.
Cô bĩu môi, không muốn chạm mặt với họ, bèn quay người toan lẩn đi.
Tống Nhất là người duy nhất biết mối quan hệ của cô và Tập Vị Nam. Nghe mọi người xôn xao bàn tán, nửa tị nạnh nửa trêu đùa, bất giác quay ra nhìn Diệp Bạc Hâm. Tống Nhất thấy cô chuồn mất, bèn đuổi theo sau, thì thầm nói: “Cậu đừng nghe mọi người nói linh tinh, họ thích hóng hớt thôi. Đội trưởng và cô gái kia ngoài tiếp xúc công việc ra, riêng tư không có qua lại gì đâu.”
“Tớ biết.” Diệp Bạc Hâm cười vô tư lự.
Thấy cô cũng không có vẻ gì lạ, Tống Nhất lại bán tín bán nghi.
Bất thình lình, một tiếng thất thanh vang lên. Trong lúc không để ý, Diệp Bạc Hâm trượt chân, cả người ngã dúi xuống đất.
Mấy người vẫn đang mải mê đấu khẩu, không ai chú ý việc Diệp Bạc Hâm bỏ đi. Nghe tiếng kêu mới giật mình, lập tức quay người lại.
Bậc thềm cách đó không xa bị tuyết bao phủ, chưa kịp quét dọn, có nắng tuyết bắt đầu tan, vừa ướt, vừa trơn.
“Mọe, chạy cái gì? Không nhìn đường à?” Miệng thì mắng sa sả, nhưng Duy Mật vẫn chạy ngay đến. Diệp Bạc Hâm được Tống Nhất dìu dậy, sức nặng của nửa cơ thể đổ dồn trên người Tống Nhất.
Oái oăm thật, quả này bẽ mặt mất thôi.
Cô chỉ muốn đi khỏi đây thật nhanh, hòng tránh đụng mặt với họ, không ngờ lại ngã cho một vố.
Cổ chân đau buốt, sắc mặt Diệp Bạc Hâm nhợt nhạt đi mấy phần.
“Làm sao thế? Đau ở đâu?”
Mọi người túm tụm lại, Duy Mật thấy mặt mũi cô khó coi, người nghiêng đi, đau đến nỗi mặt trắng bệch: “Đau ở chân à?”
“Hình như thế.”
“Bị ngố à, không biết đường đi đứng, vừa chạy vừa nhảy chứ gì, không thấy bậc thềm à?”
“Có sao không, đau quá thì bọn mình đưa xuống phòng y tế xem thế nào.”
Ngải Thu Viên ngồi xuống: “Nào, lên đây, cho cậu được có cơ hội, tấm lưng trong trắng này hiến dâng cho cậu đấy.”
Diệp Bạc Hâm dở cười dở khóc: “Không đến nỗi thế đâu, dìu tớ đi là được.”
Mấy cô nữ binh chụm lại một chỗ với nhau, ở nơi trường bắn không một bóng người này, hiển nhiên vô cùng bắt mắt.
Huống hồ trong đám đó còn một người không mặc quân trang là Diệp Bạc Hâm.
Tập Vị Nam từ xa đã nhận ra cô. Mấy người nói chuyện ào ào cũng không buồn hạ thấp giọng, lại thêm tiếng rên thống thiết của cô, khiến tim Tập Vị Nam nhói một cái.
Sắc mặt anh đanh lại, bèn rảo bước về phía các cô. Khoảng cách không đến năm mươi mét, anh đi băng băng, sau cùng thậm chí cất bước chạy lại.
Tống Thanh Nhiên sửng sốt nhìn bóng lưng vội vã của anh, lần đầu tiên cô thấy vẻ vội vàng của anh.
“Có chuyện gì à?” Tống Chính ủy lấy làm lạ.
Tập Thừa Hoắc nheo mắt nhìn: “Qua đó xem thế nào.”
Diệp Bạc Hâm ngớ người.
Mọe, đây là sao?
“Á á, không chấp cái loại bắt nạt như mấy người.” Diệp Bạc Hâm đuổi theo.
Mấy đứa đưa mắt nhìn nhau, rồi quay phắt người, ra tay nhanh gọn chính xác, Diệp Bạc Hâm tay chân lóng ngóng không tập luyện gì đã nửa năm nay, nào phải đối thủ của đám người cả ngày quần xà này. Chỉ vỏn vẹn ba giây đã bị hạ gục, tay quặp ra đằng sau, đau đến độ rùng mình.
“Móe, buông ra ngay! Gãy bây giờ, gãy bây giờ!”
“Ủa ôi? Mới thế này mà đã gãy rồi? Còn dám vênh váo hả? Oắt con, dám đến lớp các chị múa rìu qua mắt thợ!” Ngải Thu Viên tranh thủ mắng.
“Đúng đấy. Ngứa đòn mà! Vừa hay báo thù thù cho chị mày!” Duy Mật cười hấm hứ, nhéo má Diệp Bạc Hâm: “Ái chà chà, tóc dài rồi này, càng ngày càng nữ tính đáo để. Ngó cái mặt, mơn mởn như búng ra nước này. Con gái thành phố đúng là khác xa lũ hoang dã bọn mình nhở.”
Giọng điệu gợi đòn của Duy Mật văng vẳng bên tai, nửa năm không gặp mà chẳng hề tỏ ra xa cách, Diệp Bạc Hâm cũng cạn lời triệt để.
Nói ra lại mỉa mai, châm chọc, có đến nỗi không?
“Bà cô ơi, tôi đau, bỏ tay ra mau! Da tôi nõn nà, không thô bì sần sùi như bà, tôi không đọ được đâu.” Diệp Bạc Hâm đành xuôi theo cô.
Duy Mật phì cười, tay lạnh buốt vỗ lên mặt cô, lạnh đến nỗi Diệp Bạc Hâm rùng mình.
“Còn dám hùa theo hả? Chê ai da thô bì sần sùi hả?”
Thấy các cô đùa nhau, Lộ Hạ vốn quen nghiêm túc nhưng cũng không ngăn cản, trái lại còn khoanh tay đứng bên.
“Lớp trưởng, lớp trưởng cứu mạng.” Diệp Bạc Hâm không thoát ra được, đành hốt hoảng cầu cứu Lộ Hạ.
Lộ Hạ lắc đầu phá lên cười, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một giọng nói hớt hải chen vào.
“Ối giời ơi, đừng đùa nữa, buông ra mau lên, trẹo tay bây giờ, rồi Đội trưởng tuốt xác mấy người.” Tập Vị Nam sai Đặng Viễn đưa Diệp Bạc Hâm đi thăm thú khắp nơi. Gặp cảnh Diệp Bạc Hâm bị bắt nạt, mấy con người này tay chân thô lậu không biết nặng nhẹ, Đặng Viễn giật mình hốt hoảng. Chị dâu mà có làm sao, kẻ bị tuốt xác đích thị là gã cảnh vệ Đặng Viễn.
“Cái gì cơ?” Lâm Vi ngoái đầu nhìn cậu ta, mắt ánh lên thắc mắc.
Đặng Viễn chưa kịp lên tiếng, đã bị Diệp Bạc Hâm lườm cho: “Ờm... Đặng Viễn, cậu cứ về trước đi. Tôi và bọn họ chơi đùa thôi, không sao đâu. Lát nữa tôi tự về...”
Ánh mắt của Diệp Bạc Hâm lộ rõ vẻ cảnh cáo. Ở bên Tập Vị Nam, bản thân Đặng Viễn cũng chả phải không có ít tài cán, bao gồm khả năng quan sát sắc mặt. Chị dâu hẳn không muốn để lộ thân phận đây mà.
Đặng Viễn gật đầu: “Vậy chị...” Nói rồi chợt khựng lại: “Thế em về trước nhé.”
Trước lúc đi, không quên nhắc: “Đùa thì đùa, đừng quá trớn đấy nhé.”
Đặng Viễn vừa về, Lộ Hạ liền nhẹ nhàng nói: “Thôi, đừng đùa nữa, lát mà bị Đại đội trưởng bắt gặp, thì các cô liệu hồn.”
Lộ Hạ đã lên tiếng, mọi người đành bèn lẽn buông tay.
Diệp Bạc Hâm xoa cổ tay, giang rộng sải tay ôm tất cả mọi người.
“Đi, ra chơi bóng đi.” Mấy người đi về phía phòng giải trí.
“Được lắm, đến lính cảnh vệ của Đội trưởng cũng thành lâu la của cậu, giỏi gớm nhỉ? Đi rồi còn về được đây thăm hỏi, rốt cuộc gia cảnh nhà cậu thế nào hả? Chống lưng ác phết nhỉ?” Ngải Thu Viên khoác vai Diệp Bạc Hâm, mặt tò mò hỏi.
Diệp Bạc Hâm thẹn thùng mỉm cười, có hơi ngượng ngùng đưa tay gạt sợi tóc bên má: “Tớ thì làm gì có gia cảnh gì, dân đen thôi. Các cậu dù sao cũng bảo vệ tổ quốc, còn tớ ấy à, con sâu gạo của xã hội.”
Không phải Diệp Bạc Hâm muốn lấp liếm, chỉ bởi mấy người này lu loa lên, không giữ được miệng, cô sợ họ sẽ đem chuyện đồn khắp khu chiến khu, lúc ấy lại phiền hà cho Tập Vị Nam.
Thấy Diệp Bạc Hâm không muốn nhắc đến, bọn họ cũng không chăm chăm mãi chủ đề này nữa. Có thể tự do đi lại trong khu căn cứ bí ẩn nhất quốc gia này, hiển nhiên thân phận của cô ấy không hề đơn giản. Nhưng chơi với nhau là vì con người cô ấy, cũng không bởi bối cảnh địa vị mà thay đổi thái độ.
Cả lũ cười nói râm ran trên đường đến phòng giải trí. Bên trong trang thiết bị đầy đủ, diện tích rộng thênh thang, vật tư và dụng cụ thể thao các môn liên quan đến trái bóng đều sẵn sàng. Các phòng được ngăn cách, từ xa đã nghe tiếng mấy anh chàng chiến sĩ ồn ào vọng ra, và cả tiếng các cô nữ binh lả lướt cười đùa.
Trong phòng có lò sưởi, không lạnh buốt như ở ngoài trời.
Trên sân bóng rổ, Diệp Bạc Hâm đã thay bộ đồ chơi bóng, tóc buộc vống cao, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, ưu nhã, nhẹ nhàng, khí chất xuất thần.
Sau ba hiệp, Diệp Bạc Hâm bình thường không vận động, thể lực không theo được, mệt bở hơi tai, thở hổn hển, mặt đỏ gay. Khom lưng thở dốc, cô đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trên gương mặt.
Hướng Đóa Nha quay ra dựa lưng vào tường, vén vạt áo quạt phành phạch: “Xem cái trình còi kìa, đừng nói mình được đào tạo từ chiến khu này ra nhé, xấu hổ chết đi được!”
Cả người Diệp Bạc Hâm cảm giác thư thái. Ở bên họ, cô thấy vô cùng nhẹ nhàng, vui vẻ, không cần đề phòng cảnh giác, cũng không cần đoán già đoán non xem họ có ý gì. Các cô từng là đồng đội sống chết có nhau, sau này cũng không thay đổi.
“Mật Nhi, nó bắt nạt tớ!” Diệp Bạc Hâm chu mỗi, kéo giật Duy Mật vừa đi lướt qua người cô.
Duy Mật nghe vậy, liền xăm xăm xắn tay áo: “Ai dám bắt nạt Tiểu Diệp nhà tao? Chán sống à? Hướng Đóa Nha, ngứa đòn phải không? Ông bà có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, mày chả có mắt nhìn gì cả!”
Câu này nghe sao cứ kì kì?
Diệp Bạc Hâm đá cô nàng: “Cậu mới là chó ấy.”
“Gâu gâu, gâu gâu gâu...”
“Duy Mật, đồ mặt trơ trán bóng, chúng bây ra đây mà xem này, ở đây có con cún xinh ơi là xinh, giá rẻ đáng yêu này...”
Tiếng cười đùa khoan khoái lan khắp sân bóng.
Bên ngoài cửa sổ, những tia nắng mong manh ló rạng.
Rợp trời băng tuyết xuất hiện nắng ấm.
Lâm Vi tựa người bên khung cửa sổ, nhìn cả lũ quấn quít chơi đùa.
“Này, mặt trời lên rồi kia!” Cô nàng vui sướng reo lên: “Mấy em, đi thôi, ra ngoài đi tuần, sưởi nắng nào!”
Cô vẫy tay, cả đám liền nhốn nháo chạy ra, nhoài người trên cửa sổ, trong ánh mắt hấp háy ngọn lửa thanh xuân.
...
Trên trường bắn, một đoàn người vừa đi tới, dẫn đầu là thủ trưởng Tập Thừa Hoắc của bộ Tư lệnh. Bên trái ông là một vị tướng quân tuổi trung niên, vẻ nghiêm nghị, chính trực lẫm liệt.
Nhưng bắt mắt nhất, lại là người đàn ông tuổi còn trẻ, tư thái đĩnh đại, thần sắc lạnh đanh đi bên phải.
Bên cạnh anh là một vị nữ sĩ quan thân hình thướt tha, nhưng vầng trán lại toát ra hào khí.
“Úi đệch, đoán xem tớ vừa nhìn thấy gì?” Ngải Thu Viên bỗng buông câu chửi.
“Đoán cái con khỉ, bọn này đều có mắt nhé.” Nói đoạn Duy Mật ngước mắt nhìn lên, giọng lắp bắp: “Trời đất ơi, Đội... đội trường kìa... bao lâu rồi anh ấy mới xuất đầu lộ diện? Nghe nói anh ấy đã trình đơn, tháng Ba là rời cương vị công tác rồi, lần này... bây giờ lại đang diễn màn gì thế này? Lưu luyến nơi cũ à?”
Thấy Duy Mật ra vẻ thương tiếc, Hướng Đóa Nha liền khinh bỉ ra mặt: “Đừng làm cái vẻ mặt ấy nữa, Đội trưởng dù có ở lại cũng không ngó ngàng đến cậu đâu...”
“Thì thôi... cũng chả bận tâm, chỉ cần thi thoảng được no con mắt, có tí hy vọng là tớ đã mãn nguyện rồi. Anh ấy mà đi rồi, cuộc đời này chắc chả mơ được gặp nữa...”
Mấy cô này là fan trung thành của Tập Vị Nam, lúc ở riêng với nhau, nói năng chả hề kiêng dè.
Nghe lời bộc bạch lộ liễu đó, căn bệnh ngượng ngùng của Diệp Bạc Hâm lại tái phát.
“Xí, thấy người đứng bên cạnh anh ấy chưa? Sĩ quan văn thư của Quân bộ đấy, nghe nói là hoa khôi của Quân bộ, tốt nghiệp cùng trường với Đội trưởng. Xinh đẹp, cao sang, đi cạnh Đội trưởng, đúng là kim đồng ngọc nữ, thấy chưa hả?” Lâm Vi thẳng thừng khích bác cả hai.
Ngải Thu Viên nguýt: “Cái con khỉ, không thấy Đội trưởng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái à? Đẹp là thì sao? Mấy tháng nay cứ tranh thủ chức vụ, liên tục đến chiến khu của bọn thủ, để tán tỉnh Đội trưởng ấy mà.”
Mấy người xôn xao nói, bình phẩm từ đầu đến chân đôi nam nữ đứng cách đó mấy trăm mét.
“Thôi đừng đố kị nữa, người ta là nam tài nữ sắc, nói không chừng thành một đôi thật đấy? Chuyện gì mà chẳng có thể, Đội trưởng cũng là đàn ông, bị phụ nữ xinh đẹp theo đuổi, ai dám đảm bảo anh ấy không rung động?”
Những lời ấy lọt vào tai Diệp Bạc Hâm lại mang một ý nghĩa khác. Nom cô gái kia xinh đẹp hơn mình, hào khí trên vầng trán khiến khí chất của cô ấy cũng khác hẳn. Nghĩ đến việc xung quanh anh luôn có các cô gái sẵn sàng theo đuổi, Diệp Bạc Hâm nghe lòng chua chát.
Cô bĩu môi, không muốn chạm mặt với họ, bèn quay người toan lẩn đi.
Tống Nhất là người duy nhất biết mối quan hệ của cô và Tập Vị Nam. Nghe mọi người xôn xao bàn tán, nửa tị nạnh nửa trêu đùa, bất giác quay ra nhìn Diệp Bạc Hâm. Tống Nhất thấy cô chuồn mất, bèn đuổi theo sau, thì thầm nói: “Cậu đừng nghe mọi người nói linh tinh, họ thích hóng hớt thôi. Đội trưởng và cô gái kia ngoài tiếp xúc công việc ra, riêng tư không có qua lại gì đâu.”
“Tớ biết.” Diệp Bạc Hâm cười vô tư lự.
Thấy cô cũng không có vẻ gì lạ, Tống Nhất lại bán tín bán nghi.
Bất thình lình, một tiếng thất thanh vang lên. Trong lúc không để ý, Diệp Bạc Hâm trượt chân, cả người ngã dúi xuống đất.
Mấy người vẫn đang mải mê đấu khẩu, không ai chú ý việc Diệp Bạc Hâm bỏ đi. Nghe tiếng kêu mới giật mình, lập tức quay người lại.
Bậc thềm cách đó không xa bị tuyết bao phủ, chưa kịp quét dọn, có nắng tuyết bắt đầu tan, vừa ướt, vừa trơn.
“Mọe, chạy cái gì? Không nhìn đường à?” Miệng thì mắng sa sả, nhưng Duy Mật vẫn chạy ngay đến. Diệp Bạc Hâm được Tống Nhất dìu dậy, sức nặng của nửa cơ thể đổ dồn trên người Tống Nhất.
Oái oăm thật, quả này bẽ mặt mất thôi.
Cô chỉ muốn đi khỏi đây thật nhanh, hòng tránh đụng mặt với họ, không ngờ lại ngã cho một vố.
Cổ chân đau buốt, sắc mặt Diệp Bạc Hâm nhợt nhạt đi mấy phần.
“Làm sao thế? Đau ở đâu?”
Mọi người túm tụm lại, Duy Mật thấy mặt mũi cô khó coi, người nghiêng đi, đau đến nỗi mặt trắng bệch: “Đau ở chân à?”
“Hình như thế.”
“Bị ngố à, không biết đường đi đứng, vừa chạy vừa nhảy chứ gì, không thấy bậc thềm à?”
“Có sao không, đau quá thì bọn mình đưa xuống phòng y tế xem thế nào.”
Ngải Thu Viên ngồi xuống: “Nào, lên đây, cho cậu được có cơ hội, tấm lưng trong trắng này hiến dâng cho cậu đấy.”
Diệp Bạc Hâm dở cười dở khóc: “Không đến nỗi thế đâu, dìu tớ đi là được.”
Mấy cô nữ binh chụm lại một chỗ với nhau, ở nơi trường bắn không một bóng người này, hiển nhiên vô cùng bắt mắt.
Huống hồ trong đám đó còn một người không mặc quân trang là Diệp Bạc Hâm.
Tập Vị Nam từ xa đã nhận ra cô. Mấy người nói chuyện ào ào cũng không buồn hạ thấp giọng, lại thêm tiếng rên thống thiết của cô, khiến tim Tập Vị Nam nhói một cái.
Sắc mặt anh đanh lại, bèn rảo bước về phía các cô. Khoảng cách không đến năm mươi mét, anh đi băng băng, sau cùng thậm chí cất bước chạy lại.
Tống Thanh Nhiên sửng sốt nhìn bóng lưng vội vã của anh, lần đầu tiên cô thấy vẻ vội vàng của anh.
“Có chuyện gì à?” Tống Chính ủy lấy làm lạ.
Tập Thừa Hoắc nheo mắt nhìn: “Qua đó xem thế nào.”
Bình luận facebook