Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
2947
Tô Uyển đăm chiêu, mím môi cắt nhánh cây. Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn hài lòng thằng bé nhà họ Hạ. Thằng bé đó thì bà chứng kiến nó từ bé cho đến lớn, gốc gác rõ ràng. Mà bà bên nhà họ Hạ cũng quý mến con gái mình, sau này gả con gái cho nhà ấy sẽ không có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Làm lính thì được tích sự gì. Không môn đăng hộ đối, sau này những vặt vãnh trong cuộc sống nảy sinh, hai người lại không cùng quan điểm, khó mà nói có sống cùng được nữa hay không.
Cũng phải nói lính tráng tính tình cộc cằn, không chừng còn bạo lực gia đình. Con gái mình theo nó hoá chẳng thiệt?
Diệp Bạc Hâm cắt xoành xoạch nhánh cây: “Mẹ ơi, mẹ đừng can con nữa, tính con giống mẹ như đúc, có đụng tường cũng quyết không quay đầu. Thế nên để mà chọn người sống với mình nửa đời sau, cần yêu cầu thế nào con rõ hơn ai hết.
Hà Dã Nhuận tốt thì có tốt, nhưng không hợp tính cô. Cô chúa ghét những kẻ lằng nhằng chuyện tình cảm. Vừa nói yêu cô, vừa cùng người phụ nữ khác làm tổn thương cô. Mà anh ta lại còn thản nhiên như không chứ.
Công tử con nhà giàu phần lớn là vậy, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Ỷ mình có quyền thế là đi ghẹo hoa bắt bướm. Cho dù không rung rinh với phụ nữ bên ngoài thì cũng chả ngăn được các cô kia ào ào lao đến, vận hết sức bình sinh mà đeo bám. Bao nhiêu gia đình bị họ làm cho tan nát.
Diệp Bạc Hâm cô tuyệt đối không làm người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Chút kiên định ấy dĩ nhiên cô vẫn có.
“Con thì biết gì?” Tô Uyển bỗng nhảy dựng lên, năm xưa bà cũng một mực đòi lấy Diệp Viễn Đông, thế mà sự đời khó lường, sau cùng chẳng chia tay trong thảm hại đấy thôi?
Trước phản ứng của mẹ, Diệp Bạc Hâm giật thót mình, run tay cắt phăng mất một nụ hoa. Nhân lúc mẹ không để ý, cô liền len lén rướn chân đá nụ hoa vào vườn, dậm chân mấy cái mới vùi được nó xuống.
Diệp Bạc Hâm ngẩng lên, tỏ vẻ như không có gì. Cô rầu rĩ nói: “Làm sao mà không hiểu? Mọi người đều khen Hạ Dã Nhuận, nhưng con không hiểu anh ta tốt đẹp ở điểm nào? Chẳn nhẽ có thời gian dắt con đi chơi, mời con đi ăn, tặng quà này nọ đã là tốt rồi? Hay là bởi anh ta học thức cao, gia giáo, gia đình vững mạnh? Thời buổi nào rồi, ai quan tâm thứ ấy?”
Tô Uyển biến sắc mặt: “Thế không môn đăng hộ đối thì hay đấy à? Con và cái thằng lính kia có nền tảng hoàn toàn khác nhau. Lối tư duy vấn đề cũng khác biệt. Sau này gặp chuyện phải giải quyết làm sao? Nghe ai, hay là cãi nhau? Bây giờ con thấy mới mẻ, tương lai con sẽ biết thế nào là nói chuyện khác ý, thà không nói còn hơn.”
Diệp Bạc Hâm nhăn mày, cô không nghĩ xa xôi thế, huống hồ hai người có thể gặp chuyện gì cơ chứ?
“Nói chung con không chấp nhận được kiểu như Hà Dã Nhuận, người rặt những tính xấu của bọn công tử con nhà giàu. Mẹ cũng không nhìn xem trò mèo của anh ta với người đàn bà kia. Ai cũng biết con bất lực không giữ nổi một người đàn ông. Năm xưa mẹ cũng từng trải qua chuyện tương tự, chính mẹ không nhịn được nên mới ly hôn. Sao bây giờ lại đẩy con vào cái hố lửa ấy?”
“Con đừng có mà chuyện nọ xọ chuyện kia. Tiểu Hạ không như ông bố chết giẫm của con.”
“Khác ở chỗ nào? Con thấy họ đê tiện từ trong máu y chang nhau.”
Diệp Bạc Hâm bực mình ném phắt cái kéo. Cô ngẩng đầu hừ nhẹ. Phủi phủi quần áo, tiện thể ngồi phịch xuống bệ vườn.
Có mũ che nắng, nhưng mặt mày vẫn nóng đỏ phừng phừng.
Tô Uyển sững sờ. Bà luôn lo sợ cuộc hôn nhân thất bại của mình sẽ khiến con gái gặp trở ngại tâm lý. Thấy con gái thế này, bà biết nó chịu ảnh hưởng của mình.
Tô Uyển ngẫm một lúc mới nói: “Lại chẳng trách bản thân mình ấy? Hồi xưa nếu con không nằng nặc đòi đi du học thì Tiểu Hạ đã chẳng gặp tai nạn trên đường đuổi theo ra sân bay. Ả kia đã chẳng có cơ hội chen chân vào.”
Diệp Bạc Hâm phá ra cười: “Đuổi theo con lại còn dắt theo hồng nhan tri kỷ cơ. Thế thì si tình chỗ nào?”
Mà cô có khiến anh ta đuổi theo đâu? Cô vốn dự định ra nước ngoài du học thôi chứ có phải một đi không trở lại đâu?
Đợi có mấy năm cũng không đợi được. Loại đàn ông có tính sở hữu cao như thế, cái gì cũng phải nhất nhất theo anh ta, ngay đến cơ hội theo đuổi ước mơ cũng tước mất của cô.
Hạ Dã Nhuận coi cô là cái gì? Chim hoàng yến đấy chắc? Nhốt trong lồng ngắm cho vui à?
Thục nữ khuê các là phải ăn diện đẹp đẽ, đàn ông dắt theo yến ẩm tiệc tùng. Đàn ông có chơi bời xã giao bên ngoài cũng phải nín nhịn, đàn ông nuôi bồ còn phải giả câm giả điếc, trước mặt bàn dân thiên hạ phải giữ thể diện cho các đức ông.
Vớ vẩn, chuyện đấy cô chịu không làm được.
Tô Uyển nói: “Tiểu Hạ không phải người hồ đồ như thế đâu. Ở trong cái giới này, con cũng biết cánh báo chí hay nói bóng nói gió, chết cũng nói được thành sống, để chạy đề tài cả thôi. Con cứ để tâm là sẽ nghiêm trọng hoá vấn đề.”
Tô Uyển ngước mắt nhìn cô: “Con đừng quên, năm năm về trước hồi con gặp nạn, giở sống giở chết nằm bẹp trong bệnh viện, ai là người ngày đêm bên con? Lúc ấy Tiểu Hạ vừa tiếp quản công ty, người trong Hội đồng quản trị vốn không hài lòng với nó, nóng lòng muốn bới lông tìm vết. Đã thế hằng ngày nó còn phải tất tả nó hai lượt đi về giữa bệnh viện với công ty, chỉ vì sợ con buồn. Nhưng con đối với nó thế nào, lãnh đạm thờ ơ, đến mẹ là người ngoài còn thấy buồn thay.”
Diệp Bạc Hâm bực bội xoa mặt, gò má nóng ran và rát, nghĩ bụng da dẻ mình mơn mởn thế này mà vẫn đội nắng chang chang ra ngoài tỉa tót cỏ cây. Tinh thần đáng tán dương như thế, giá mà không có bà Tô ở bên cằn nhằn thì tốt bao nhiêu.
Diệp Bạc Hâm nửa đùa nửa thật nói: “Hay thật, giờ mẹ còn chơi cả chiêu đánh đòn tâm lý đạo đức này nữa.”
Cô thừa nhận nửa năm nằm trong bệnh viện, Hạ Dã Nhuận đã chăm sóc cô từng li từng tí. Khi ấy vừa tỉnh, hằng ngày nằm trên giường bệnh, tâm trạng cô sa sút tột độ. Việc đánh mất một phần ký ức khiến cô bồn chồn không yên. Khoảng thời gian ấy tính tình cô nóng nảy, gặp ai cũng muốn trút bực.
Hạ Dã Nhuận tuyệt nhiên không nói một lời, lặng lẽ ở bên. Nửa đêm sực tỉnh, cô cũng thấy anh ta xử lý giấy tờ trước máy tính.
Nhiều khi Diệp Bạc Hâm thấy mình vô tình thật đấy, Hạ Dã Nhuận hết lòng hết dạ với cô, mà sao cô không thể nào thích nối anh ta nhỉ?
Tô Uyển không nói gì thêm, thu dọn dao kéo quay vào nhà kính.
Diệp Bạc Hâm chỉnh lại quần, tháo mũ xuống, vừa quạt vừa theo sau mẹ.
Sự im lặng của Tô Uyển ngầm hiểu là chuyện này tạm thời cho qua.
Song quả thực quá khó để mà thông báo với nhà họ Hạ. Tạm chưa nói đến bạn bè thân thiết đều biết cả hai đã đính hôn, chỉ riêng bà cụ nhà bên ấy thôi, vốn dĩ quý mến Diệp Bạc Hâm như cháu dâu trong nhà, gặp ai cũng khen cô Hai nhà họ Diệp hiếu thuận thảo hiền.
“Cái cậu lính kia, gia cảnh thế nào, nhà còn những ai?” Tô Uyển lại nhắc đến vấn đề này. Hai hôm trước, Diệp Bạc Hâm đã hỏi Tập Vị Nam. Tập Vị Nam kể gia đình anh cũng khá, nhà có bố mẹ, ông bà nội và một anh trai. Diệp Bạc Hâm kể lại y nguyên theo lời anh.
Tô Uyển nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy khó hiểu, con gái mình rốt cuộc nghĩ cái gì mà lại đâm đầu vào một tay bộ đội cơ chứ?
Không phải cô có thành kiến với người trong quân đội. Dù sao em trai mình cũng là quân nhân, nhưng cô cảm thấy con gái mình khó lòng giữ nổi người nhà binh.
“Cứ bướng đi. Đợi đến bao giờ không có đàn ông bên cạnh, nhức đầu sổ mũi không có lấy một người săn sóc, nửa đêm một mình phòng không lẻ bóng, để xem con khóc với ai.” Tô Uyển giận lắm, hằn học trút lời răn đe.
Diệp Bạc Hâm liền phản bác: “Thì vẫn có mẹ, còn gì? Mà mẹ cũng có đàn ông bên cạnh đâu, chẳng phải vẫn sống hiên ngang đấy thôi?”
Tô Uyển á khẩu, đôi mắt đẹp lườm nguýt: “Ơ con ranh này, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, tôi cũng chán chả buồn nói chị.”
Biết bà Tô chỉ nói lời giận lẫy, Diệp Bạc Hâm xuề xòa cười, ôm cổ mẹ, hôn đánh chụt một cái lên má bà. Tô Uyển vừa rửa mặt, mặt mộc nhưng da vẫn mịn màng.
Tô Uyển sầm mặt, đẩy con gái ra: “Dơ khiếp, tay còn chưa rửa đấy.”
Dì Thanh xách đồ tươi sống từ chợ về, vừa qua cửa đã thấy hai mẹ con lần lượt từ vườn hoa vào phòng khách.
Mặt mày Tô Uyển hơi khó coi, đuôi mày không buồn nhếch, thậm chí chẳng buồn nhìn dì Thanh mà đi thẳng lên gác.
Dì Thanh gọi Diệp Bạc Hâm lại: “Mẹ con làm sao thế, lại làm gì để bà giận à?”
Diệp Bạc Hâm thở dài, đáng lẽ Tô Uyển đã xuôi xuôi rồi, sau đó chẳng biết vì sao lại sa sẩm mặt mày. Bảo là Tập Vị Nam không tôn trọng người lớn, đăng ký kết hôn ngót một tháng rồi mà vẫn không đến ra mắt chào hỏi. Xem chừng không coi bà ra gì, nếu đã thế, đừng hòng cướp con gái bà.
Chuyện này hóa ra vẫn chưa xong. Tô Uyển tính đánh đòn phủ đầu, rút cuộc con rể không đến, đành trút giận lên đứa con gái “ruột bỏ ra, da bọc vào” này.
Diệp Bạc Hâm lấy lý do Tập Vị Nam là quân nhân, vướng nhiệm vụ trong quân đội, có thời gian một cái là anh ấy lập tức đến ngay. Tô Uyển liền ngắt ngang, bảo vừa mới kết hôn đã không về nhà, đàn ông ngữ ấy lấy về ích gì, còn cô cứ đợi đấy mà cô đơn góa bụa trong khi chồng vẫn sống nhăn.
“Dì Thanh ơi, lần này chị cháu gây chuyện lớn rồi. Mẹ cháu chưa ngã ra vì ức là may lắm rồi.”
Diệp Bạc Hâm ngoảnh đầu, thấy Diệp Thiên Dịch tựa người cửa bếp, mồm ngậm ống mút.
“Chết, sao nghiêm trọng thế à, cái con bé này cháu lại bày trò gì?” Vội vàng đặt túi đồ lên bàn, dì Thanh quay ra liền kéo Diệp Bạc Hâm hàn huyên.
Diệp Bạc Hâm đâm ra e dè, cô sợ nhất nghe dì Thanh tỉ tê. Diệp Thiên Dịch không thôi đổ thêm dầu vào lửa: “Lại chẳng? Mẹ cháu nói là, cái bắp cải mẹ cháu mất công tưới tắm hai mươi lăm năm ròng không biết con lợn nhà nào ủi mất rồi.”
“Diệp Thiên Dịch mày im ngay cho chị” Diệp Bạc Hâm liền lôi xệch Diệp Thiên Dịch lên gác. Tay cô dùng lực hết sức, Diệp Thiên Tỉ mồm oai oái kêu cứu. Sập cửa lại, vẫn nghe dì Thanh ở dưới nói vọng lên: “Ơ, thế là thế nào, thì ra không ai buồn quan tâm bà già này à?”
Đoạn lại dặn: “Bạc Hâm à, cháu nhẹ tay thôi, đừng đánh nó quá đà nhé.”
Diệp Thiên Dịch khóc không ra nước mắt, vừa né những thứ Diệp Bạc Hâm quẳng vào người, vừa tội nghiệp kêu gào: “Ối chị… chị ơi, em sai rồi, chị nhẹ tay thôi, thứ ấy không ném được đâu.”
Diệp Bạc Hâm chẳng thèm bận tâm, cứ vớ được đồ là ném thẳng tay. Ai khiến thằng ranh này mách lẻo, nósợ bà Tô nên đánh bài chuồn trước, mà ghét nhất thằng ôn con lại còn dám cười trên nỗi đau của người khác nữa chứ.
Diệp Thiên Dịch thất kinh nhìn thứ đồ mà chị mình giơ lên. Là chiếc mô hình xe tăng,chỉ vì cái này mà nó phải nài nỉ gãy lưỡi nhờ cậu kiếm cho. Thậm chí còn bị cậu lừa đi làmlao động khổ sai suốt cả tháng trời.
“Chị, chị ơi, có gì mình từ từ nói, chị đặt đồ xuống đã, nhé?” Diệp Thiên Dịch nuốt nước bọt, toan thuyết phục Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm liếc nhìn món đồ trên tay, khóe môi nhếch lên: “Thích hả?”
Diệp Thiên Dịch lập tức gật đầu lia lịa.
“Được thôi.” Diệp Bạc Hâm dùng một tay nhấc món đồ nặng mấy cân lên, dấn lên mấy bước. Diệp Thiên Dịch tưởng cô sẽ đặt lên giá, mới dám thở đánh phào.
Nhưng chỉ giây tiếp theo, tiếng rú rít lên chói lói: “Á á, xe tăng của tôi, Diệp Bạc Hâm là đồ lừa đảo, chị đền xe tăng cho tôi.”
Tô Uyển đăm chiêu, mím môi cắt nhánh cây. Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn hài lòng thằng bé nhà họ Hạ. Thằng bé đó thì bà chứng kiến nó từ bé cho đến lớn, gốc gác rõ ràng. Mà bà bên nhà họ Hạ cũng quý mến con gái mình, sau này gả con gái cho nhà ấy sẽ không có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Làm lính thì được tích sự gì. Không môn đăng hộ đối, sau này những vặt vãnh trong cuộc sống nảy sinh, hai người lại không cùng quan điểm, khó mà nói có sống cùng được nữa hay không.
Cũng phải nói lính tráng tính tình cộc cằn, không chừng còn bạo lực gia đình. Con gái mình theo nó hoá chẳng thiệt?
Diệp Bạc Hâm cắt xoành xoạch nhánh cây: “Mẹ ơi, mẹ đừng can con nữa, tính con giống mẹ như đúc, có đụng tường cũng quyết không quay đầu. Thế nên để mà chọn người sống với mình nửa đời sau, cần yêu cầu thế nào con rõ hơn ai hết.
Hà Dã Nhuận tốt thì có tốt, nhưng không hợp tính cô. Cô chúa ghét những kẻ lằng nhằng chuyện tình cảm. Vừa nói yêu cô, vừa cùng người phụ nữ khác làm tổn thương cô. Mà anh ta lại còn thản nhiên như không chứ.
Công tử con nhà giàu phần lớn là vậy, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Ỷ mình có quyền thế là đi ghẹo hoa bắt bướm. Cho dù không rung rinh với phụ nữ bên ngoài thì cũng chả ngăn được các cô kia ào ào lao đến, vận hết sức bình sinh mà đeo bám. Bao nhiêu gia đình bị họ làm cho tan nát.
Diệp Bạc Hâm cô tuyệt đối không làm người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Chút kiên định ấy dĩ nhiên cô vẫn có.
“Con thì biết gì?” Tô Uyển bỗng nhảy dựng lên, năm xưa bà cũng một mực đòi lấy Diệp Viễn Đông, thế mà sự đời khó lường, sau cùng chẳng chia tay trong thảm hại đấy thôi?
Trước phản ứng của mẹ, Diệp Bạc Hâm giật thót mình, run tay cắt phăng mất một nụ hoa. Nhân lúc mẹ không để ý, cô liền len lén rướn chân đá nụ hoa vào vườn, dậm chân mấy cái mới vùi được nó xuống.
Diệp Bạc Hâm ngẩng lên, tỏ vẻ như không có gì. Cô rầu rĩ nói: “Làm sao mà không hiểu? Mọi người đều khen Hạ Dã Nhuận, nhưng con không hiểu anh ta tốt đẹp ở điểm nào? Chẳn nhẽ có thời gian dắt con đi chơi, mời con đi ăn, tặng quà này nọ đã là tốt rồi? Hay là bởi anh ta học thức cao, gia giáo, gia đình vững mạnh? Thời buổi nào rồi, ai quan tâm thứ ấy?”
Tô Uyển biến sắc mặt: “Thế không môn đăng hộ đối thì hay đấy à? Con và cái thằng lính kia có nền tảng hoàn toàn khác nhau. Lối tư duy vấn đề cũng khác biệt. Sau này gặp chuyện phải giải quyết làm sao? Nghe ai, hay là cãi nhau? Bây giờ con thấy mới mẻ, tương lai con sẽ biết thế nào là nói chuyện khác ý, thà không nói còn hơn.”
Diệp Bạc Hâm nhăn mày, cô không nghĩ xa xôi thế, huống hồ hai người có thể gặp chuyện gì cơ chứ?
“Nói chung con không chấp nhận được kiểu như Hà Dã Nhuận, người rặt những tính xấu của bọn công tử con nhà giàu. Mẹ cũng không nhìn xem trò mèo của anh ta với người đàn bà kia. Ai cũng biết con bất lực không giữ nổi một người đàn ông. Năm xưa mẹ cũng từng trải qua chuyện tương tự, chính mẹ không nhịn được nên mới ly hôn. Sao bây giờ lại đẩy con vào cái hố lửa ấy?”
“Con đừng có mà chuyện nọ xọ chuyện kia. Tiểu Hạ không như ông bố chết giẫm của con.”
“Khác ở chỗ nào? Con thấy họ đê tiện từ trong máu y chang nhau.”
Diệp Bạc Hâm bực mình ném phắt cái kéo. Cô ngẩng đầu hừ nhẹ. Phủi phủi quần áo, tiện thể ngồi phịch xuống bệ vườn.
Có mũ che nắng, nhưng mặt mày vẫn nóng đỏ phừng phừng.
Tô Uyển sững sờ. Bà luôn lo sợ cuộc hôn nhân thất bại của mình sẽ khiến con gái gặp trở ngại tâm lý. Thấy con gái thế này, bà biết nó chịu ảnh hưởng của mình.
Tô Uyển ngẫm một lúc mới nói: “Lại chẳng trách bản thân mình ấy? Hồi xưa nếu con không nằng nặc đòi đi du học thì Tiểu Hạ đã chẳng gặp tai nạn trên đường đuổi theo ra sân bay. Ả kia đã chẳng có cơ hội chen chân vào.”
Diệp Bạc Hâm phá ra cười: “Đuổi theo con lại còn dắt theo hồng nhan tri kỷ cơ. Thế thì si tình chỗ nào?”
Mà cô có khiến anh ta đuổi theo đâu? Cô vốn dự định ra nước ngoài du học thôi chứ có phải một đi không trở lại đâu?
Đợi có mấy năm cũng không đợi được. Loại đàn ông có tính sở hữu cao như thế, cái gì cũng phải nhất nhất theo anh ta, ngay đến cơ hội theo đuổi ước mơ cũng tước mất của cô.
Hạ Dã Nhuận coi cô là cái gì? Chim hoàng yến đấy chắc? Nhốt trong lồng ngắm cho vui à?
Thục nữ khuê các là phải ăn diện đẹp đẽ, đàn ông dắt theo yến ẩm tiệc tùng. Đàn ông có chơi bời xã giao bên ngoài cũng phải nín nhịn, đàn ông nuôi bồ còn phải giả câm giả điếc, trước mặt bàn dân thiên hạ phải giữ thể diện cho các đức ông.
Vớ vẩn, chuyện đấy cô chịu không làm được.
Tô Uyển nói: “Tiểu Hạ không phải người hồ đồ như thế đâu. Ở trong cái giới này, con cũng biết cánh báo chí hay nói bóng nói gió, chết cũng nói được thành sống, để chạy đề tài cả thôi. Con cứ để tâm là sẽ nghiêm trọng hoá vấn đề.”
Tô Uyển ngước mắt nhìn cô: “Con đừng quên, năm năm về trước hồi con gặp nạn, giở sống giở chết nằm bẹp trong bệnh viện, ai là người ngày đêm bên con? Lúc ấy Tiểu Hạ vừa tiếp quản công ty, người trong Hội đồng quản trị vốn không hài lòng với nó, nóng lòng muốn bới lông tìm vết. Đã thế hằng ngày nó còn phải tất tả nó hai lượt đi về giữa bệnh viện với công ty, chỉ vì sợ con buồn. Nhưng con đối với nó thế nào, lãnh đạm thờ ơ, đến mẹ là người ngoài còn thấy buồn thay.”
Diệp Bạc Hâm bực bội xoa mặt, gò má nóng ran và rát, nghĩ bụng da dẻ mình mơn mởn thế này mà vẫn đội nắng chang chang ra ngoài tỉa tót cỏ cây. Tinh thần đáng tán dương như thế, giá mà không có bà Tô ở bên cằn nhằn thì tốt bao nhiêu.
Diệp Bạc Hâm nửa đùa nửa thật nói: “Hay thật, giờ mẹ còn chơi cả chiêu đánh đòn tâm lý đạo đức này nữa.”
Cô thừa nhận nửa năm nằm trong bệnh viện, Hạ Dã Nhuận đã chăm sóc cô từng li từng tí. Khi ấy vừa tỉnh, hằng ngày nằm trên giường bệnh, tâm trạng cô sa sút tột độ. Việc đánh mất một phần ký ức khiến cô bồn chồn không yên. Khoảng thời gian ấy tính tình cô nóng nảy, gặp ai cũng muốn trút bực.
Hạ Dã Nhuận tuyệt nhiên không nói một lời, lặng lẽ ở bên. Nửa đêm sực tỉnh, cô cũng thấy anh ta xử lý giấy tờ trước máy tính.
Nhiều khi Diệp Bạc Hâm thấy mình vô tình thật đấy, Hạ Dã Nhuận hết lòng hết dạ với cô, mà sao cô không thể nào thích nối anh ta nhỉ?
Tô Uyển không nói gì thêm, thu dọn dao kéo quay vào nhà kính.
Diệp Bạc Hâm chỉnh lại quần, tháo mũ xuống, vừa quạt vừa theo sau mẹ.
Sự im lặng của Tô Uyển ngầm hiểu là chuyện này tạm thời cho qua.
Song quả thực quá khó để mà thông báo với nhà họ Hạ. Tạm chưa nói đến bạn bè thân thiết đều biết cả hai đã đính hôn, chỉ riêng bà cụ nhà bên ấy thôi, vốn dĩ quý mến Diệp Bạc Hâm như cháu dâu trong nhà, gặp ai cũng khen cô Hai nhà họ Diệp hiếu thuận thảo hiền.
“Cái cậu lính kia, gia cảnh thế nào, nhà còn những ai?” Tô Uyển lại nhắc đến vấn đề này. Hai hôm trước, Diệp Bạc Hâm đã hỏi Tập Vị Nam. Tập Vị Nam kể gia đình anh cũng khá, nhà có bố mẹ, ông bà nội và một anh trai. Diệp Bạc Hâm kể lại y nguyên theo lời anh.
Tô Uyển nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy khó hiểu, con gái mình rốt cuộc nghĩ cái gì mà lại đâm đầu vào một tay bộ đội cơ chứ?
Không phải cô có thành kiến với người trong quân đội. Dù sao em trai mình cũng là quân nhân, nhưng cô cảm thấy con gái mình khó lòng giữ nổi người nhà binh.
“Cứ bướng đi. Đợi đến bao giờ không có đàn ông bên cạnh, nhức đầu sổ mũi không có lấy một người săn sóc, nửa đêm một mình phòng không lẻ bóng, để xem con khóc với ai.” Tô Uyển giận lắm, hằn học trút lời răn đe.
Diệp Bạc Hâm liền phản bác: “Thì vẫn có mẹ, còn gì? Mà mẹ cũng có đàn ông bên cạnh đâu, chẳng phải vẫn sống hiên ngang đấy thôi?”
Tô Uyển á khẩu, đôi mắt đẹp lườm nguýt: “Ơ con ranh này, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, tôi cũng chán chả buồn nói chị.”
Biết bà Tô chỉ nói lời giận lẫy, Diệp Bạc Hâm xuề xòa cười, ôm cổ mẹ, hôn đánh chụt một cái lên má bà. Tô Uyển vừa rửa mặt, mặt mộc nhưng da vẫn mịn màng.
Tô Uyển sầm mặt, đẩy con gái ra: “Dơ khiếp, tay còn chưa rửa đấy.”
Dì Thanh xách đồ tươi sống từ chợ về, vừa qua cửa đã thấy hai mẹ con lần lượt từ vườn hoa vào phòng khách.
Mặt mày Tô Uyển hơi khó coi, đuôi mày không buồn nhếch, thậm chí chẳng buồn nhìn dì Thanh mà đi thẳng lên gác.
Dì Thanh gọi Diệp Bạc Hâm lại: “Mẹ con làm sao thế, lại làm gì để bà giận à?”
Diệp Bạc Hâm thở dài, đáng lẽ Tô Uyển đã xuôi xuôi rồi, sau đó chẳng biết vì sao lại sa sẩm mặt mày. Bảo là Tập Vị Nam không tôn trọng người lớn, đăng ký kết hôn ngót một tháng rồi mà vẫn không đến ra mắt chào hỏi. Xem chừng không coi bà ra gì, nếu đã thế, đừng hòng cướp con gái bà.
Chuyện này hóa ra vẫn chưa xong. Tô Uyển tính đánh đòn phủ đầu, rút cuộc con rể không đến, đành trút giận lên đứa con gái “ruột bỏ ra, da bọc vào” này.
Diệp Bạc Hâm lấy lý do Tập Vị Nam là quân nhân, vướng nhiệm vụ trong quân đội, có thời gian một cái là anh ấy lập tức đến ngay. Tô Uyển liền ngắt ngang, bảo vừa mới kết hôn đã không về nhà, đàn ông ngữ ấy lấy về ích gì, còn cô cứ đợi đấy mà cô đơn góa bụa trong khi chồng vẫn sống nhăn.
“Dì Thanh ơi, lần này chị cháu gây chuyện lớn rồi. Mẹ cháu chưa ngã ra vì ức là may lắm rồi.”
Diệp Bạc Hâm ngoảnh đầu, thấy Diệp Thiên Dịch tựa người cửa bếp, mồm ngậm ống mút.
“Chết, sao nghiêm trọng thế à, cái con bé này cháu lại bày trò gì?” Vội vàng đặt túi đồ lên bàn, dì Thanh quay ra liền kéo Diệp Bạc Hâm hàn huyên.
Diệp Bạc Hâm đâm ra e dè, cô sợ nhất nghe dì Thanh tỉ tê. Diệp Thiên Dịch không thôi đổ thêm dầu vào lửa: “Lại chẳng? Mẹ cháu nói là, cái bắp cải mẹ cháu mất công tưới tắm hai mươi lăm năm ròng không biết con lợn nhà nào ủi mất rồi.”
“Diệp Thiên Dịch mày im ngay cho chị” Diệp Bạc Hâm liền lôi xệch Diệp Thiên Dịch lên gác. Tay cô dùng lực hết sức, Diệp Thiên Tỉ mồm oai oái kêu cứu. Sập cửa lại, vẫn nghe dì Thanh ở dưới nói vọng lên: “Ơ, thế là thế nào, thì ra không ai buồn quan tâm bà già này à?”
Đoạn lại dặn: “Bạc Hâm à, cháu nhẹ tay thôi, đừng đánh nó quá đà nhé.”
Diệp Thiên Dịch khóc không ra nước mắt, vừa né những thứ Diệp Bạc Hâm quẳng vào người, vừa tội nghiệp kêu gào: “Ối chị… chị ơi, em sai rồi, chị nhẹ tay thôi, thứ ấy không ném được đâu.”
Diệp Bạc Hâm chẳng thèm bận tâm, cứ vớ được đồ là ném thẳng tay. Ai khiến thằng ranh này mách lẻo, nósợ bà Tô nên đánh bài chuồn trước, mà ghét nhất thằng ôn con lại còn dám cười trên nỗi đau của người khác nữa chứ.
Diệp Thiên Dịch thất kinh nhìn thứ đồ mà chị mình giơ lên. Là chiếc mô hình xe tăng,chỉ vì cái này mà nó phải nài nỉ gãy lưỡi nhờ cậu kiếm cho. Thậm chí còn bị cậu lừa đi làmlao động khổ sai suốt cả tháng trời.
“Chị, chị ơi, có gì mình từ từ nói, chị đặt đồ xuống đã, nhé?” Diệp Thiên Dịch nuốt nước bọt, toan thuyết phục Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm liếc nhìn món đồ trên tay, khóe môi nhếch lên: “Thích hả?”
Diệp Thiên Dịch lập tức gật đầu lia lịa.
“Được thôi.” Diệp Bạc Hâm dùng một tay nhấc món đồ nặng mấy cân lên, dấn lên mấy bước. Diệp Thiên Dịch tưởng cô sẽ đặt lên giá, mới dám thở đánh phào.
Nhưng chỉ giây tiếp theo, tiếng rú rít lên chói lói: “Á á, xe tăng của tôi, Diệp Bạc Hâm là đồ lừa đảo, chị đền xe tăng cho tôi.”
Bình luận facebook