Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
30164
Cô hít một hơi thật sâu, không muốn dây dưa với người phụ nữ này nữa, thế nên liền nói: “Cô An Ly, cô cứ yên tâm, trong lòng Mộc Du Dương chắc chắn chỉ có một mình cô, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, anh ta có khi còn không biết tôi tên gì nữa là.”
“Thế à?” An Ly hỏi, nụ cười chợt thu lại. Ánh mắt cô ta nhìn Phương Tiểu Ngư chợt trở nên cay nghiệt, “Thế thì tại sao Du Dương lúc say rượu lại cứ gọi cái tên Phương Tiểu Ngư của cô?”
Phương Tiểu Ngư nghe câu hỏi ấy, trong lòng chợt cảm thấy phức tạp.
Cô cứ luôn cho rằng, sau khi An Ly trở về rồi, Mộc Du Dương có lẽ sẽ hoàn toàn quên cô, nhưng giờ đây nhìn sắc mặt của An Ly thì cô ta rõ ràng không giống như đang nói dối.
An Ly sa sầm nét mặt, tiếp tục nói: “Phương Tiểu Ngư, ban đầu tôi cho rằng chúng ta sẽ có thể giao lưu kinh nghiệm với nhau ở buổi thiết kế thời trang này, nhưng bây giờ xem ra không còn khả năng ấy rồi. Tôi không biết cô rốt cuộc đã làm gì mà khiến Du Dương cứ mãi không quên như thế, nhưng mà, bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, cô phải tránh xa Du Dương ra, nếu không hậu quả cô không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”
Thế này là đang tuyên chiến với mình sao?
Phương Tiểu Ngư hừ mũi nói: “Cô An Ly, xin cô cứ yên tâm! Tôi tuyệt đối đấu không lại cô, hơn nữa tôi cũng hoàn toàn không muốn đấu với cô.”
Mộc Du Dương rốt cuộc yêu ai, trong lòng Phương Tiểu Ngư hiểu rất rõ.
An Ly có vẻ hài lòng với câu trả lời ấy, gương mặt hiện lên một nụ cười mãn nguyện, sau đó nói bằng một giọng mà chỉ hai người họ nghe thấy: “Cô biết được là tốt rồi. Phương Tiểu Ngư, cô tưởng cô chỉ mới xuất hiện bên cạnh anh ấy có một năm thôi mà có thể hơn được tình cảm tám năm giữa tôi và anh ấy sao?”
An Ly hiểu rõ, cho dù Mộc Du Dương không chịu thừa nhận, nhưng hiện giờ anh rõ ràng có cảm tình đặc biệt với Phương Tiểu Ngư. Nếu còn không ngăn cản thì rồi sẽ có một ngày anh thật sự yêu Phương Tiểu Ngư. Đến lúc đó thì An Ly sẽ chẳng còn là gì nữa.
Nếu thế thì tất cả những gì hai mẹ con cô ta cố gắng làm thời gian qua đều sẽ đổ sông đổ bể hết.
Nhưng cô ta không thể kiểm soát được suy nghĩ của Mộc Du Dương, không thể nào ngăn được việc anh hết lần này đến lần khác đến tìm mẹ con Phương Tiểu Ngư.
Thế nên, không còn cách nào khác, An Ly đành phải gặp Phương Tiểu Ngư, ép cô chủ động rời xa Mộc Du Dương.
Rõ ràng, cô ta đã sắp thành công rồi.
Phương Tiểu Ngư không muốn nghe thêm nữa, cô quay lưng muốn rời khỏi nơi này, nhưng cánh tay lại bị An Ly nắm chặt lại.
Giọng nói của An Ly lại vang lên bên tai cô, nghe rất chát chúa. An Ly nói: “Phương Tiểu Ngư, cô tưởng trong lòng của Du Dương thì cô quan trọng lắm sao? Cô sai rồi, từ đầu đến cuối, cô chỉ là vật thế thân của tôi mà thôi. Du Dương trước nay chưa bao giờ yêu cô, chỉ là trước đây tôi không ở bên anh ấy, anh ấy mới tìm đến cô như một món đồ chơi tiêu khiển.”
Phương Tiểu Ngư trước nay không thể ngờ, một cô gái trông yếu ớt như An Ly lại có thể có sức mạnh đến thế này. Cô phải cố gắng lắm mới rút tay mình ra được.
Nhưng ngay sau đó, Phương Tiểu Ngư lập tức hốt hoảng.
Vì cô nhìn thấy rất rõ, ngay khi cô vừa rút tay ra, An Ly đột ngột mất trọng tâm, cả người lẫn xe lập tức lăn xuống cầu thang sau lưng!
Bộ váy màu xanh mắc kẹt vào bánh xe lăn, chiếc xe lăn xuống cầu thang phát ra âm thanh chát chúa, cuối cùng rầm một tiếng, chiếc xe đập mạnh xuống đất.
Tiếng la hét lập tức vang vọng khắp cả sảnh, Mộc Du Dương lập tức xông đến.
An Ly nằm trên mặt đất, đầu gối đầy máu, Mộc Du Dương lập tức cởi cà vạt ra băng chân lại cho An Ly, sau đó anh đưa ánh mắt nhìn lên tầng hai, lập tức trông thấy gương mặt hốt hoảng thất thần của Phương Tiểu Ngư.
Khoảnh khắc ấy, Phương Tiểu Ngư cảm thấy ánh mắt Mộc Du Dương nhìn mình hệt như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim cô.
Anh đưa tay bế An Ly đã bất tỉnh lao ra khỏi sảnh tiệc.
Phòng cấp cứu bệnh viện Mộc Khang sáng đèn, các bác sĩ đang hốt hoảng tất bật đẩy An Ly vào trong.
Theo lí mà nói, những bác sĩ y tá này vốn dày dạn kinh nghiệm, gặp phải tình huống gì cũng đều có thể xử lí êm thắm, nhưng lần này, nhìn gương mặt hằm hằm đáng sợ của Mộc đại tổng tài, tất cả bọn họ đều hốt hoảng luống cuống chân tay.
“Nếu không chữa tốt cho cô ấy thì các người cút hết cho tôi!”
Tiếng của Mộc Du Dương vang lên cũng là lúc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Các bác sĩ y tá đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
An Ly không những bị thương ở chân mà còn có một vết rách ở đầu, đang chảy máu rất nhiều.
Mộc Du Dương ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt trông rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng hỗn loạn.
Vừa rồi lúc ở buổi tiệc, anh đang bàn chuyện làm ăn với vài người thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo trên lầu hai. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì vừa hay trông thấy An Ly cả người lẫn xe đang lăn xuống cầu thang, mà người đứng ngay đầu cầu thang tầng hai lại chính là Phương Tiểu Ngư.
Lẽ nào chính cô đã đẩy An Ly xuống sao?
Mộc Du Dương dặn bản thân nhất định phải bình tĩnh, anh rút điện thoại ra gọi cho Lục Trạch.
“Điều tra camera giám sát ở buổi tiệc tối nay cho tôi, tôi muốn biết An Ly tại sao lại bị ngã xuống cầu thang!”
Nhất định không được là Phương Tiểu Ngư, tuyệt đối không được!
Chưa đầy một tiếng sau, Lục Trạch đã gửi đoạn phim đến.
Từ trong đoạn phim, Mộc Du Dương có thể nhìn thấy rất rõ, An Ly đang nắm chặt tay Phương Tiểu Ngư, Phương Tiểu Ngư lại đột nhiên giằng ra, khiến An Ly mất trọng tâm mới bị lăn xuống cầu thang!
Cất điện thoại vào túi, bàn tay Mộc Du Dương lập tức nắm chặt lại thành nắm đấm.
Mong là An Ly sẽ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Đêm ấy, Mộc Du Dương cứ ngồi chờ suốt bên ngoài phòng cấp cứu, không rời đi một phút nào, cũng không dám nhắm mắt.
Anh rất mong khi An Ly được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì anh sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh cô.
Khi trời tờ mờ sáng thì cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, các bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi.
Một bác sĩ tháo khẩu trang rồi nói với Mộc Du Dương: “Xin lỗi, anh Mộc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, cô An Ly hiện giờ đã thoát cơn nguy hiểm, nhưng hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Vẫn chưa tỉnh lại nghĩa là sao?” Mộc Du Dương không kiềm được mà gầm lên.
“Anh Mộc, cô An bị ngã từ trên lầu xuống nên bị chấn động não rất nghiêm trọng! Hiện giờ trong đầu của cô ấy vẫn còn máu bầm chưa tan, khối máu bầm này lại nằm gần các dây thần kinh quan trọng nên để đảm bảo an toàn, chúng tôi quyết định chờ cho nó tự tan.”
Ngã từ cầu thang lầu hai xuống thì lẽ ra không thể bị chấn động não.
Nhưng trong lúc An Ly bị ngã đã nhiều lần bị chiếc xe lăn đập vào người, khi rơi xuống đất thì đầu đập xuống trước tiên.
Bây giờ, khối máu bầm trong đầu An Ly khiến cho cô ấy hôn mê bất tỉnh, để đảm bảo an toàn thì đành chờ cho máu bầm ấy tự tan thôi.
Mộc Du Dương có thể nhận thấy, quá trình này sẽ rất dài.
Trong phòng bệnh, Mộc Du Dương yên lặng ngồi bên cạnh An Ly, hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
Cô hít một hơi thật sâu, không muốn dây dưa với người phụ nữ này nữa, thế nên liền nói: “Cô An Ly, cô cứ yên tâm, trong lòng Mộc Du Dương chắc chắn chỉ có một mình cô, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, anh ta có khi còn không biết tôi tên gì nữa là.”
“Thế à?” An Ly hỏi, nụ cười chợt thu lại. Ánh mắt cô ta nhìn Phương Tiểu Ngư chợt trở nên cay nghiệt, “Thế thì tại sao Du Dương lúc say rượu lại cứ gọi cái tên Phương Tiểu Ngư của cô?”
Phương Tiểu Ngư nghe câu hỏi ấy, trong lòng chợt cảm thấy phức tạp.
Cô cứ luôn cho rằng, sau khi An Ly trở về rồi, Mộc Du Dương có lẽ sẽ hoàn toàn quên cô, nhưng giờ đây nhìn sắc mặt của An Ly thì cô ta rõ ràng không giống như đang nói dối.
An Ly sa sầm nét mặt, tiếp tục nói: “Phương Tiểu Ngư, ban đầu tôi cho rằng chúng ta sẽ có thể giao lưu kinh nghiệm với nhau ở buổi thiết kế thời trang này, nhưng bây giờ xem ra không còn khả năng ấy rồi. Tôi không biết cô rốt cuộc đã làm gì mà khiến Du Dương cứ mãi không quên như thế, nhưng mà, bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, cô phải tránh xa Du Dương ra, nếu không hậu quả cô không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”
Thế này là đang tuyên chiến với mình sao?
Phương Tiểu Ngư hừ mũi nói: “Cô An Ly, xin cô cứ yên tâm! Tôi tuyệt đối đấu không lại cô, hơn nữa tôi cũng hoàn toàn không muốn đấu với cô.”
Mộc Du Dương rốt cuộc yêu ai, trong lòng Phương Tiểu Ngư hiểu rất rõ.
An Ly có vẻ hài lòng với câu trả lời ấy, gương mặt hiện lên một nụ cười mãn nguyện, sau đó nói bằng một giọng mà chỉ hai người họ nghe thấy: “Cô biết được là tốt rồi. Phương Tiểu Ngư, cô tưởng cô chỉ mới xuất hiện bên cạnh anh ấy có một năm thôi mà có thể hơn được tình cảm tám năm giữa tôi và anh ấy sao?”
An Ly hiểu rõ, cho dù Mộc Du Dương không chịu thừa nhận, nhưng hiện giờ anh rõ ràng có cảm tình đặc biệt với Phương Tiểu Ngư. Nếu còn không ngăn cản thì rồi sẽ có một ngày anh thật sự yêu Phương Tiểu Ngư. Đến lúc đó thì An Ly sẽ chẳng còn là gì nữa.
Nếu thế thì tất cả những gì hai mẹ con cô ta cố gắng làm thời gian qua đều sẽ đổ sông đổ bể hết.
Nhưng cô ta không thể kiểm soát được suy nghĩ của Mộc Du Dương, không thể nào ngăn được việc anh hết lần này đến lần khác đến tìm mẹ con Phương Tiểu Ngư.
Thế nên, không còn cách nào khác, An Ly đành phải gặp Phương Tiểu Ngư, ép cô chủ động rời xa Mộc Du Dương.
Rõ ràng, cô ta đã sắp thành công rồi.
Phương Tiểu Ngư không muốn nghe thêm nữa, cô quay lưng muốn rời khỏi nơi này, nhưng cánh tay lại bị An Ly nắm chặt lại.
Giọng nói của An Ly lại vang lên bên tai cô, nghe rất chát chúa. An Ly nói: “Phương Tiểu Ngư, cô tưởng trong lòng của Du Dương thì cô quan trọng lắm sao? Cô sai rồi, từ đầu đến cuối, cô chỉ là vật thế thân của tôi mà thôi. Du Dương trước nay chưa bao giờ yêu cô, chỉ là trước đây tôi không ở bên anh ấy, anh ấy mới tìm đến cô như một món đồ chơi tiêu khiển.”
Phương Tiểu Ngư trước nay không thể ngờ, một cô gái trông yếu ớt như An Ly lại có thể có sức mạnh đến thế này. Cô phải cố gắng lắm mới rút tay mình ra được.
Nhưng ngay sau đó, Phương Tiểu Ngư lập tức hốt hoảng.
Vì cô nhìn thấy rất rõ, ngay khi cô vừa rút tay ra, An Ly đột ngột mất trọng tâm, cả người lẫn xe lập tức lăn xuống cầu thang sau lưng!
Bộ váy màu xanh mắc kẹt vào bánh xe lăn, chiếc xe lăn xuống cầu thang phát ra âm thanh chát chúa, cuối cùng rầm một tiếng, chiếc xe đập mạnh xuống đất.
Tiếng la hét lập tức vang vọng khắp cả sảnh, Mộc Du Dương lập tức xông đến.
An Ly nằm trên mặt đất, đầu gối đầy máu, Mộc Du Dương lập tức cởi cà vạt ra băng chân lại cho An Ly, sau đó anh đưa ánh mắt nhìn lên tầng hai, lập tức trông thấy gương mặt hốt hoảng thất thần của Phương Tiểu Ngư.
Khoảnh khắc ấy, Phương Tiểu Ngư cảm thấy ánh mắt Mộc Du Dương nhìn mình hệt như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim cô.
Anh đưa tay bế An Ly đã bất tỉnh lao ra khỏi sảnh tiệc.
Phòng cấp cứu bệnh viện Mộc Khang sáng đèn, các bác sĩ đang hốt hoảng tất bật đẩy An Ly vào trong.
Theo lí mà nói, những bác sĩ y tá này vốn dày dạn kinh nghiệm, gặp phải tình huống gì cũng đều có thể xử lí êm thắm, nhưng lần này, nhìn gương mặt hằm hằm đáng sợ của Mộc đại tổng tài, tất cả bọn họ đều hốt hoảng luống cuống chân tay.
“Nếu không chữa tốt cho cô ấy thì các người cút hết cho tôi!”
Tiếng của Mộc Du Dương vang lên cũng là lúc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Các bác sĩ y tá đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
An Ly không những bị thương ở chân mà còn có một vết rách ở đầu, đang chảy máu rất nhiều.
Mộc Du Dương ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt trông rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng hỗn loạn.
Vừa rồi lúc ở buổi tiệc, anh đang bàn chuyện làm ăn với vài người thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo trên lầu hai. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì vừa hay trông thấy An Ly cả người lẫn xe đang lăn xuống cầu thang, mà người đứng ngay đầu cầu thang tầng hai lại chính là Phương Tiểu Ngư.
Lẽ nào chính cô đã đẩy An Ly xuống sao?
Mộc Du Dương dặn bản thân nhất định phải bình tĩnh, anh rút điện thoại ra gọi cho Lục Trạch.
“Điều tra camera giám sát ở buổi tiệc tối nay cho tôi, tôi muốn biết An Ly tại sao lại bị ngã xuống cầu thang!”
Nhất định không được là Phương Tiểu Ngư, tuyệt đối không được!
Chưa đầy một tiếng sau, Lục Trạch đã gửi đoạn phim đến.
Từ trong đoạn phim, Mộc Du Dương có thể nhìn thấy rất rõ, An Ly đang nắm chặt tay Phương Tiểu Ngư, Phương Tiểu Ngư lại đột nhiên giằng ra, khiến An Ly mất trọng tâm mới bị lăn xuống cầu thang!
Cất điện thoại vào túi, bàn tay Mộc Du Dương lập tức nắm chặt lại thành nắm đấm.
Mong là An Ly sẽ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Đêm ấy, Mộc Du Dương cứ ngồi chờ suốt bên ngoài phòng cấp cứu, không rời đi một phút nào, cũng không dám nhắm mắt.
Anh rất mong khi An Ly được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì anh sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh cô.
Khi trời tờ mờ sáng thì cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, các bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi.
Một bác sĩ tháo khẩu trang rồi nói với Mộc Du Dương: “Xin lỗi, anh Mộc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, cô An Ly hiện giờ đã thoát cơn nguy hiểm, nhưng hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Vẫn chưa tỉnh lại nghĩa là sao?” Mộc Du Dương không kiềm được mà gầm lên.
“Anh Mộc, cô An bị ngã từ trên lầu xuống nên bị chấn động não rất nghiêm trọng! Hiện giờ trong đầu của cô ấy vẫn còn máu bầm chưa tan, khối máu bầm này lại nằm gần các dây thần kinh quan trọng nên để đảm bảo an toàn, chúng tôi quyết định chờ cho nó tự tan.”
Ngã từ cầu thang lầu hai xuống thì lẽ ra không thể bị chấn động não.
Nhưng trong lúc An Ly bị ngã đã nhiều lần bị chiếc xe lăn đập vào người, khi rơi xuống đất thì đầu đập xuống trước tiên.
Bây giờ, khối máu bầm trong đầu An Ly khiến cho cô ấy hôn mê bất tỉnh, để đảm bảo an toàn thì đành chờ cho máu bầm ấy tự tan thôi.
Mộc Du Dương có thể nhận thấy, quá trình này sẽ rất dài.
Trong phòng bệnh, Mộc Du Dương yên lặng ngồi bên cạnh An Ly, hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.