Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341
30341
Tô Ức Sơn là một người quang minh lỗi lạc, là người làm việc mạnh mẽ quyết đoán, năng lực vượt trội hơn rất nhiều người, cũng là cánh tay đắc lực đời này của Mộc lão gia.
Đáng tiếc cuối cùng, ông không cách nào đợi được Mộc lão gia chứng minh ông trong sạch.
Tô Ức Sơn cả đời trong sạch, cuối cùng không chịu nổi sự sỉ nhục thế này nên đã tự sát trong tù.
Vợ ông ấy cũng chọn đi theo ông. Sau khi họ chết, cô con gái 18 tuổi của họ cũng mất tích. Vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc mĩ mãn mà cứ thế sụp đổ.
Chuyện này chính là nỗi đau trong lòng cả đời Mộc lão gia.
Trước lúc chết, ông hy vọng Mộc Du Dương có thể kết hôn với Phương Tiểu Ngư, hoàn thành tâm nguyện của ông.
Nhưng thực ra ông vẫn còn một tâm nguyện quan trọng hơn nữa. Đó chính là tìm được con gái của Tô Ức Sơn, Tô Tinh. Tâm nguyện này ông đã nhờ vả quản gia nhất định phải thay ông tìm được Tô Tinh.
Mộc lão gia cảm thấy ông có lỗi với Tô Ức Sơn. Ông đã không thể bảo vệ người bạn của mình, cũng không thể chứng minh sự trong sạch của người bạn này. Ông đem mọi chuyện đổ lên đầu mình. Thậm chí lúc nhận phỏng vấn của truyền thông, ông còn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Mộc Du Dương lấy tấm ảnh trong tay quản gia lên nhìn người đàn ông trong ảnh, thấp giọng hỏi: “Đây... chính là Tô Ức Sơn?”
Quản gia gật đầu.
Vậy thì tấm ảnh của Tô Ức Sơn và vợ ông ta vì sao lại xuất hiện trước mộ của Mộc lão gia?
Chẳng lẽ con gái của họ, Tô Tinh, đã đặt ảnh ở đó?
Nhưng Tô Tinh đã mất tích mấy chục năm rồi mà!
Quản gia lại lấy ra một bức thư đưa cho Mộc Du Dương: “Đại thiếu gia, đây là thư do đích thân Mộc lão gia viết. Ông ấy dặn tôi đưa cho cậu lúc thích hợp. Tôi nghĩ bây giờ có lẽ chính là lúc thích hợp nhất để giao nó cho cậu.”
Mộc Du Dương run run nhận lấy lá thư. Lúc anh mở ra nhìn, bên trong quả nhiên là nét chữ của Mộc lão gia.
“Du Dương, khi con nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông đã không còn trên đời nữa. Từ nhỏ con đã mất đi tình yêu thương của bố mẹ, nên ông vẫn luôn muốn bồi dưỡng con thành người tài giỏi, tương lai có thể có được cuộc sống hạnh phúc. Bây giờ, con đã thực hiện được tâm nguyện này của ông rồi đúng không? Tiểu Ngư là một cô gái tốt, Lạc Bảo Nhi cũng là một đứa bé ngoan, họ nhất định sẽ mang đến cuộc sống hạnh phúc cho con.”
“Du Dương, thật ra ông vẫn còn một tâm nguyện nữa. Đó chính là có thể tìm thấy con gái của Tô Ức Sơn, Tô Tinh. Năm đó là ông có lỗi với họ. Ông không thể chứng minh sự trong sạch cho Tô Ức Sơn trước khi cậu ấy chết, không cứu được cậu ấy ra. Tất cả đều là lỗi của ông. Bây giờ, ông chỉ muốn tìm thấy con gái Tô Ức Sơn. Nhưng ông đã tìm mấy chục năm rồi vẫn chẳng có tin tức.”
“Du Dương, hứa với ông, tiếp tục giúp ông tìm, được không? Giúp ông tìm Tô Tinh, chăm sóc tốt cho con bé. Luận về vai vế, con chắc phải gọi con bé là cô nhỉ? Hứa với ông, sau khi tìm thấy con bé, nhất định phải thay ông chăm sóc con bé thật tốt. Phải chăm sóc con bé giống như con chăm sóc ông vậy.”
Đọc đến đây, Mộc Du Dương không cầm được nước mắt. Cho dù anh mạnh mẽ thế nào cũng không kiềm được sự nhớ nhung anh dành cho Mộc lão gia.
Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ giúp ông tìm thấy cô ấy!
Mộc Du Dương quyết định xử lý hoàn tất những chuyện trước mắt đã, đợi trừng trị Tô Lạc Nhĩ xong sẽ bắt đầu đi tìm Tô Tinh.
…
Hôm nay Tô Lạc Nhĩ mua một bó hoa, còn có rất nhiều món An Ly thích ăn, chuẩn bị đón cô xuất viện. Nhưng sau khi đến bệnh viện, bác sĩ lại nói với bà ta, An Ly đã xuất viện từ lâu, chỉ để lại cho bà ta một lá thư.
Trong thư, An Ly bày tỏ tình cảm mà bao nhiêu năm nay cô không dám thể hiện. Cô nói, cô rất yêu bố mình, vậy nên vì để báo thù cho bố mới đồng ý tham gia kế hoạch của mẹ.
Nhưng về sau, khi cô phát hiện đã bị mẹ lừa thì mọi thứ đều đã muộn. Lúc đó tay cô đã dính đầy máu tươi, đã hãm sâu quá rồi.
Cô không thể không đồng ý với yêu cầu của Tô Lạc Nhĩ, làm ra những chuyện trái với lương tâm. Thậm chí sau này, cô đã trở nên chai sạn.
Mãi cho đến khi thật sự mất đi Mộc Du Dương, cô lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Cuối thư, cô nói: Ân tình mấy chục năm nuôi dưỡng, con đã trả. Từ nay về sau, con muốn sống cuộc đời mà con muốn. Mẹ đừng nhớ mong. Bình an.
Ngụ ý chính là bảo Tô Lạc Nhĩ đừng đi tìm cô nữa.
Tô Lạc Nhĩ tuyệt vọng ngồi trên đất. Cả đời này của bà ta đã được định trước là một người bất hạnh. Lúc còn nhỏ đã mất cả bố lẫn mẹ, sau đó lại lần lượt gả cho ba người đàn ông, nhưng lại chẳng có kết cục tốt với ai.
Bà ta đột nhiên nhớ đến người đàn ông đầu tiên nắm lấy tay bà ta, cùng bà bước vào lễ đường rất nhiều năm trước.
Người đàn ông ấy tên Phương Dục Tân. Ông là con trai cả của nhà họ Phương ở thành phố C. Ông vừa gặp bà đã yêu, một lòng muốn cưới bà làm vợ.
Mà Tô Lạc Nhĩ của lúc đó, trong lòng chỉ có ngọn lửa thù hận. Ngoài điều này ra, chẳng còn gì khác.
Nên khi bà biết ông chính là người thừa kế đứng đầu của nhà họ Phương, bà đã không hề do dự chấp nhận sự theo đuổi của ông. Yêu nhau một năm, sau đó họ thuận lợi cùng nhau bước vào lễ đường.
Bà ta muốn dựa vào thế lực và tiền tài nhà họ Phương để giúp bà ta báo thù.
Phương Dục Tân đối với bà thật sự rất tốt, rất tốt, tốt đến mức dường như bà đã quên mất những thù hận kia. Nhưng mỗi khi đêm đến, bà vẫn thường hay mơ thấy khuôn mặt đầy máu của bố mẹ, thù hận trong lòng lại sâu thêm vài phần.
Kết hôn được vài tháng, bà liền mang thai.
Bà vốn tưởng rằng sau khi sinh đứa bé này ra thì có thể nói hết mọi chuyện với Phương Dục Tân, để ông giúp bà báo thù. Ông yêu bà như thế, nhất định sẽ làm mọi việc vì bà.
Phương Dục Tân sẽ đồng ý báo thù giúp bà, vì tình yêu ông dành cho bà chiến thắng tất cả.
Nhưng Tô Lạc Nhĩ không ngờ, chính trong thời gian bà mang thai, nhà họ Phương đối diện với khủng hoảng kinh tế trước nay chưa từng có, bỗng chốc sụp đổ.
Nhà họ Phương từng nổi tiếng ở thành phố C, trong một đêm liền tuyên bố phá sản. Phương Dục Tân cũng không chịu nổi cú sốc này, trong một đêm bạc trắng cả đầu.
Không ai buồn hơn Tô Lạc Nhĩ. Nhà họ Phương lụn bại nghĩa là kế hoạch trả thù của bà cũng rơi vào hư không. Chồng bà ta, Phương Dục Tân, cũng không còn cách nào giúp bà báo thù.
Thế là sau khi sinh đứa bé trong bụng ra, bà đã bỏ đi không quay lại.
Cho đến bây giờ bà vẫn còn nhớ, khi đó bà đứng bên ngoài cửa sổ phòng trẻ sơ sinh nhìn cô con gái nhỏ mới sinh được vài ngày của mình.
Con gái của bà nhỏ như vậy, cả người nằm trong lồng kính, còn được bọc trong một chiếc chăn dày.
Ngay trước khoảnh khắc bà xoay người bỏ đi, con gái nhỏ của bà còn mở mắt, nhìn về phía bà mỉm cười ấm áp.
Bí mật này, Tô Lạc Nhĩ chưa từng nói với ai.
Trên đời này, chỉ có bà ta biết, bà ta từng có một cô con gái nữa.
Sau đó, vì để tránh cho bị Mộc Phong tìm thấy, bà đã đi phẫu thuật thẩm mĩ, còn đổi luôn cả tên.
Vốn dĩ tên bà là Tô Tinh, còn cái tên Tô Lạc Nhĩ này là lúc gả cho An Vân Long mới đi sửa thành.
Ngay đến An Vân Long cũng không biết bà từng có quá khứ như thế.
An Vân Long đối với bà rất tốt, tốt giống như Phương Dục Tân vậy. Hơn nữa, An Vân Long còn là quản lý cấp cao của Thịnh Thế Mộc Thiên, như vậy bà càng có cơ hội báo thù.
Tô Ức Sơn là một người quang minh lỗi lạc, là người làm việc mạnh mẽ quyết đoán, năng lực vượt trội hơn rất nhiều người, cũng là cánh tay đắc lực đời này của Mộc lão gia.
Đáng tiếc cuối cùng, ông không cách nào đợi được Mộc lão gia chứng minh ông trong sạch.
Tô Ức Sơn cả đời trong sạch, cuối cùng không chịu nổi sự sỉ nhục thế này nên đã tự sát trong tù.
Vợ ông ấy cũng chọn đi theo ông. Sau khi họ chết, cô con gái 18 tuổi của họ cũng mất tích. Vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc mĩ mãn mà cứ thế sụp đổ.
Chuyện này chính là nỗi đau trong lòng cả đời Mộc lão gia.
Trước lúc chết, ông hy vọng Mộc Du Dương có thể kết hôn với Phương Tiểu Ngư, hoàn thành tâm nguyện của ông.
Nhưng thực ra ông vẫn còn một tâm nguyện quan trọng hơn nữa. Đó chính là tìm được con gái của Tô Ức Sơn, Tô Tinh. Tâm nguyện này ông đã nhờ vả quản gia nhất định phải thay ông tìm được Tô Tinh.
Mộc lão gia cảm thấy ông có lỗi với Tô Ức Sơn. Ông đã không thể bảo vệ người bạn của mình, cũng không thể chứng minh sự trong sạch của người bạn này. Ông đem mọi chuyện đổ lên đầu mình. Thậm chí lúc nhận phỏng vấn của truyền thông, ông còn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Mộc Du Dương lấy tấm ảnh trong tay quản gia lên nhìn người đàn ông trong ảnh, thấp giọng hỏi: “Đây... chính là Tô Ức Sơn?”
Quản gia gật đầu.
Vậy thì tấm ảnh của Tô Ức Sơn và vợ ông ta vì sao lại xuất hiện trước mộ của Mộc lão gia?
Chẳng lẽ con gái của họ, Tô Tinh, đã đặt ảnh ở đó?
Nhưng Tô Tinh đã mất tích mấy chục năm rồi mà!
Quản gia lại lấy ra một bức thư đưa cho Mộc Du Dương: “Đại thiếu gia, đây là thư do đích thân Mộc lão gia viết. Ông ấy dặn tôi đưa cho cậu lúc thích hợp. Tôi nghĩ bây giờ có lẽ chính là lúc thích hợp nhất để giao nó cho cậu.”
Mộc Du Dương run run nhận lấy lá thư. Lúc anh mở ra nhìn, bên trong quả nhiên là nét chữ của Mộc lão gia.
“Du Dương, khi con nhìn thấy bức thư này, có lẽ ông đã không còn trên đời nữa. Từ nhỏ con đã mất đi tình yêu thương của bố mẹ, nên ông vẫn luôn muốn bồi dưỡng con thành người tài giỏi, tương lai có thể có được cuộc sống hạnh phúc. Bây giờ, con đã thực hiện được tâm nguyện này của ông rồi đúng không? Tiểu Ngư là một cô gái tốt, Lạc Bảo Nhi cũng là một đứa bé ngoan, họ nhất định sẽ mang đến cuộc sống hạnh phúc cho con.”
“Du Dương, thật ra ông vẫn còn một tâm nguyện nữa. Đó chính là có thể tìm thấy con gái của Tô Ức Sơn, Tô Tinh. Năm đó là ông có lỗi với họ. Ông không thể chứng minh sự trong sạch cho Tô Ức Sơn trước khi cậu ấy chết, không cứu được cậu ấy ra. Tất cả đều là lỗi của ông. Bây giờ, ông chỉ muốn tìm thấy con gái Tô Ức Sơn. Nhưng ông đã tìm mấy chục năm rồi vẫn chẳng có tin tức.”
“Du Dương, hứa với ông, tiếp tục giúp ông tìm, được không? Giúp ông tìm Tô Tinh, chăm sóc tốt cho con bé. Luận về vai vế, con chắc phải gọi con bé là cô nhỉ? Hứa với ông, sau khi tìm thấy con bé, nhất định phải thay ông chăm sóc con bé thật tốt. Phải chăm sóc con bé giống như con chăm sóc ông vậy.”
Đọc đến đây, Mộc Du Dương không cầm được nước mắt. Cho dù anh mạnh mẽ thế nào cũng không kiềm được sự nhớ nhung anh dành cho Mộc lão gia.
Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ giúp ông tìm thấy cô ấy!
Mộc Du Dương quyết định xử lý hoàn tất những chuyện trước mắt đã, đợi trừng trị Tô Lạc Nhĩ xong sẽ bắt đầu đi tìm Tô Tinh.
…
Hôm nay Tô Lạc Nhĩ mua một bó hoa, còn có rất nhiều món An Ly thích ăn, chuẩn bị đón cô xuất viện. Nhưng sau khi đến bệnh viện, bác sĩ lại nói với bà ta, An Ly đã xuất viện từ lâu, chỉ để lại cho bà ta một lá thư.
Trong thư, An Ly bày tỏ tình cảm mà bao nhiêu năm nay cô không dám thể hiện. Cô nói, cô rất yêu bố mình, vậy nên vì để báo thù cho bố mới đồng ý tham gia kế hoạch của mẹ.
Nhưng về sau, khi cô phát hiện đã bị mẹ lừa thì mọi thứ đều đã muộn. Lúc đó tay cô đã dính đầy máu tươi, đã hãm sâu quá rồi.
Cô không thể không đồng ý với yêu cầu của Tô Lạc Nhĩ, làm ra những chuyện trái với lương tâm. Thậm chí sau này, cô đã trở nên chai sạn.
Mãi cho đến khi thật sự mất đi Mộc Du Dương, cô lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Cuối thư, cô nói: Ân tình mấy chục năm nuôi dưỡng, con đã trả. Từ nay về sau, con muốn sống cuộc đời mà con muốn. Mẹ đừng nhớ mong. Bình an.
Ngụ ý chính là bảo Tô Lạc Nhĩ đừng đi tìm cô nữa.
Tô Lạc Nhĩ tuyệt vọng ngồi trên đất. Cả đời này của bà ta đã được định trước là một người bất hạnh. Lúc còn nhỏ đã mất cả bố lẫn mẹ, sau đó lại lần lượt gả cho ba người đàn ông, nhưng lại chẳng có kết cục tốt với ai.
Bà ta đột nhiên nhớ đến người đàn ông đầu tiên nắm lấy tay bà ta, cùng bà bước vào lễ đường rất nhiều năm trước.
Người đàn ông ấy tên Phương Dục Tân. Ông là con trai cả của nhà họ Phương ở thành phố C. Ông vừa gặp bà đã yêu, một lòng muốn cưới bà làm vợ.
Mà Tô Lạc Nhĩ của lúc đó, trong lòng chỉ có ngọn lửa thù hận. Ngoài điều này ra, chẳng còn gì khác.
Nên khi bà biết ông chính là người thừa kế đứng đầu của nhà họ Phương, bà đã không hề do dự chấp nhận sự theo đuổi của ông. Yêu nhau một năm, sau đó họ thuận lợi cùng nhau bước vào lễ đường.
Bà ta muốn dựa vào thế lực và tiền tài nhà họ Phương để giúp bà ta báo thù.
Phương Dục Tân đối với bà thật sự rất tốt, rất tốt, tốt đến mức dường như bà đã quên mất những thù hận kia. Nhưng mỗi khi đêm đến, bà vẫn thường hay mơ thấy khuôn mặt đầy máu của bố mẹ, thù hận trong lòng lại sâu thêm vài phần.
Kết hôn được vài tháng, bà liền mang thai.
Bà vốn tưởng rằng sau khi sinh đứa bé này ra thì có thể nói hết mọi chuyện với Phương Dục Tân, để ông giúp bà báo thù. Ông yêu bà như thế, nhất định sẽ làm mọi việc vì bà.
Phương Dục Tân sẽ đồng ý báo thù giúp bà, vì tình yêu ông dành cho bà chiến thắng tất cả.
Nhưng Tô Lạc Nhĩ không ngờ, chính trong thời gian bà mang thai, nhà họ Phương đối diện với khủng hoảng kinh tế trước nay chưa từng có, bỗng chốc sụp đổ.
Nhà họ Phương từng nổi tiếng ở thành phố C, trong một đêm liền tuyên bố phá sản. Phương Dục Tân cũng không chịu nổi cú sốc này, trong một đêm bạc trắng cả đầu.
Không ai buồn hơn Tô Lạc Nhĩ. Nhà họ Phương lụn bại nghĩa là kế hoạch trả thù của bà cũng rơi vào hư không. Chồng bà ta, Phương Dục Tân, cũng không còn cách nào giúp bà báo thù.
Thế là sau khi sinh đứa bé trong bụng ra, bà đã bỏ đi không quay lại.
Cho đến bây giờ bà vẫn còn nhớ, khi đó bà đứng bên ngoài cửa sổ phòng trẻ sơ sinh nhìn cô con gái nhỏ mới sinh được vài ngày của mình.
Con gái của bà nhỏ như vậy, cả người nằm trong lồng kính, còn được bọc trong một chiếc chăn dày.
Ngay trước khoảnh khắc bà xoay người bỏ đi, con gái nhỏ của bà còn mở mắt, nhìn về phía bà mỉm cười ấm áp.
Bí mật này, Tô Lạc Nhĩ chưa từng nói với ai.
Trên đời này, chỉ có bà ta biết, bà ta từng có một cô con gái nữa.
Sau đó, vì để tránh cho bị Mộc Phong tìm thấy, bà đã đi phẫu thuật thẩm mĩ, còn đổi luôn cả tên.
Vốn dĩ tên bà là Tô Tinh, còn cái tên Tô Lạc Nhĩ này là lúc gả cho An Vân Long mới đi sửa thành.
Ngay đến An Vân Long cũng không biết bà từng có quá khứ như thế.
An Vân Long đối với bà rất tốt, tốt giống như Phương Dục Tân vậy. Hơn nữa, An Vân Long còn là quản lý cấp cao của Thịnh Thế Mộc Thiên, như vậy bà càng có cơ hội báo thù.
Bình luận facebook