Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335
30335
Buổi tối ở thành phố Y, Phương Tiểu Ngư cũng giật mình tỉnh giấc.
Cô cảm thấy có lẽ mình sắp phát điên rồi, bởi cứ luôn cho rằng Mộc Du Dương vẫn chưa chết, cứ luôn cho rằng anh vẫn có thể quay về.
Nhưng nếu anh vẫn chưa chết thì tại sao bây giờ vẫn chưa quay về? Cô đã chờ anh rất lâu, nhưng chỉ chờ được một Mộc Du Dương giả mạo, mọi thứ đã tan như bong bóng xà phòng.
Vừa rồi cô lại nằm mơ thấy anh, anh đứng ở một nơi rất xa, cô không thể nào đến gần được, cô chỉ có thể vừa khóc vừa gọi tên anh, xin anh quay lại.
Cô từng nghe người ta nói, chỉ cần có đủ sự chân thành thì mọi lời cầu xin đều sẽ được thần linh nghe thấy. Cô đã cầu nguyện rất lâu rồi, thần linh liệu có thể đáp ứng nguyện vọng của cô không?
Nhưng nhìn căn phòng trống trải, cô lại bất giác rơi lệ.
Giấc mơ mãi là giấc mơ, Du Dương của cô chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của cô mà thôi. Sau khi tỉnh lại, trở về với hiện thực thì cô liền hiểu ra mọi thứ chỉ là hư vô.
Sau khi An Ly về đến thành phố Y thì càng lúc càng cảm thấy trong lòng bất an. Cô cứ luôn có cảm giác lần này Mộc Du Dương sẽ không ngoan ngoãn ở lại biệt thứ đó mà chờ cô nữa.
Thế là cô lại lái xe xuyên đêm trở lại thành phố H, bước vào biệt thự thì phát hiện quả nhiên Mộc Du Dương đã không còn ở đó nữa.
Cô không ngờ anh lại kiên quyết như thế, thừa lúc nửa đêm mà chạy trốn khỏi cô.
Bây giờ thì cô không còn gì nữa rồi.
An Ly tựa vào cửa rồi ngồi phịch xuống đất, tuyệt vọng rơi lệ.
Có những người cuối cùng vẫn không thuộc về bạn, cho dù bạn có cố gắng đến đâu đi nữa.
Đạo lí này đến tận bây giờ cô mới hiểu ra.
Đêm khuya, trên con đường quốc lộ nối liền thành phố H và thành phố Y, có một chiếc xe sang trọng đang phóng như bay, người đàn ông ngồi trên chiếc xe ấy có gương mặt vô cùng tuấn tú, nhưng có vẻ mang đầy tâm sự.
Mộc Du Dương vừa chăm chú nhìn đường phía trước vừa bắt đầu suy nghĩ, sau khi đến thành phố Y thì phải tìm từ đâu.
Nhưng đúng lúc đó thì ở phía xa chợt có một ánh đèn chói lóa rọi thẳng vào mắt anh.
Một chiếc xe tải đang chạy theo hướng ngược lại, rọi đèn pha lao thẳng về phía chiếc xe của Mộc Du Dương.
Tài xế xe tải lái xe quá mệt nên ngủ gục trên tay lái, mặc cho chiếc xe lao đi như con ngựa mất cương.
Khi Mộc Du Dương nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn.
Anh cố gắng chống lại ánh đèn chói mắt phía trước, đẩy mạnh vô lăng hết cỡ, khiến chiếc xe lao thẳng vào thanh chắn ở bên đường…
Ngay khoảnh khắc tông vào thanh chắn, Mộc Du Dương cảm thấy toàn thân như muốn vỡ tan ra. Chiếc xe ngay sau đó xoay một vòng trên không rồi lật ngửa trên mặt đường, khiến Mộc Du Dương thấy đầu như bị ai đó đập vào, đau muốn nổ tung.
Ngay lập tức, tất cả kí ức và cảnh tượng trong quá khứ đồng loạt ùa về trong đầu anh: Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi, Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc gia…
Trước khi hôn mê, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười, khẽ gọi một cái tên: “Tiểu Ngư…”
Tài xế xe tải bị cú tông khủng khiếp ấy làm cho tỉnh lại, vội vàng phanh xe. Anh ta xuống xe quan sát một lúc rồi gọi ngay cho cấp cứu…
Vừa mới gặp ác mộng nên Phương Tiểu Ngư khó khăn lắm mới ngủ lại được. Nhưng ai ngờ chưa ngủ lại bao lâu thì cô chợt bị một cuộc điện thoại gọi đến đánh thức.
“Cô Phương!”
Đầu dây bên kia là một giọng nam đầy lo lắng, Phương Tiểu Ngư không nghe ra được là ai.
Cô hỏi: “Ông là?”
Người đàn ông kia liền đáp: “Cô Phương, tôi là viện trưởng bệnh viện Mộc Khang đây!”
Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên, viện trưởng bệnh viện Mộc Khang sao? Tại sao viện trưởng bệnh viện Mộc Khang lại nửa đêm canh ba gọi đến cho cô thế này?
Viện trưởng sốt ruột nói tiếp: “Cô Phương, anh Mộc bị xe tông! Anh ấy đang đi từ thành phố H về thành phố Y thì bị tai nạn, đã được đưa đến bệnh viện chúng tôi! Tôi vừa nhìn là nhận ra anh ấy! Bây giờ chúng tôi đang cố hết sức cấp cứu, cô mau đến đây đi!”
Phương Tiểu Ngư giật mình, viện trưởng nói Mộc Du Dương bị xe tông sao?
Tuy việc Mộc Du Dương quay về, tất cả mọi người đều đã biết, nhưng Mộc Du Dương này là giả, anh ta là Thẩm Mục, hơn nữa hiện giờ Thẩm Mục không phải đang ngủ ở căn phòng bên cạnh sao?
Phương Tiểu Ngư nghiêm túc hỏi: “Viện trưởng, ông chắc chắn đó thật sự là Du Dương chứ?”
Viện trưởng trả lời: “Chắc chắn một trăm phần trăm! Mười mấy người ở đây đều xác nhận đó đúng là anh Mộc, nếu không thì chúng tôi cũng không gọi cho cô làm gì!”
Phương Tiểu Ngư liền nghĩ ngay đến một khả năng, lẽ nào… thật sự là Mộc Du Dương?
Anh ấy thật sự quay về rồi sao?
Nghĩ đến khả năng ấy, Phương Tiểu Ngư không thể kiềm được sự kích động trong lòng nữa, cô cũng không kịp nghĩ đến điều gì khác nữa, lập tức nói: “Được được được! Giờ tôi sẽ qua đó ngay! Viện trưởng hãy dốc hết sức cứu anh ấy nhé!”
Viện trưởng vừa vâng lệnh, Phương Tiểu Ngư liền vội vàng thay quần áo đi ra ngoài.
Khi đến bệnh viện Mộc Khang, y tá vừa nhìn đã nhận ra Phương Tiểu Ngư, liền dẫn cô đến phòng cấp cứu rồi nói: “Cô Phương, anh Mộc bị thương khá nghiêm trọng, cho nên hiện giờ đang được cấp cứu, xin cô đừng quá lo lắng, cứ ngồi chờ ở đây đã.”
Phương Tiểu Ngư lòng như lửa đốt đi qua đi lại, trong tình hình này làm sao có thể bảo cô không lo lắng được?
Cô thật sự rất nóng lòng muốn biết người đang nằm trong phòng cấp cứu lúc này rốt cuộc có phải là Du Dương của cô không.
Cô chỉ có thể cầu mong anh đừng bị thương quá nặng, cầu mong đây sẽ không phải lại là một trò đùa của thượng đế đối với cô…
Ánh đèn của ba chữ “đang cấp cứu” cuối cùng cũng tắt, bây giờ đã là hơn năm giờ, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra đẩy một chiếc giường ra ngoài.
Người mổ chính đương nhiên là viện trưởng, ông tháo khẩu trang bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, nhoẻn miệng cười nói: “Cô Phương, anh Mộc hiện giờ đã hoàn toàn thoát cơn nguy hiểm rồi.”
Phương Tiểu Ngư kích động gật đầu rồi xông ra chỗ giường bệnh, cho dù người đang nằm trên giường ấy đã bị băng che kín gần hết mặt thì cô vẫn có thể vừa nhìn là nhận ra, đó chính là Du Dương của cô!
Lúc này, Phương Tiểu Ngư thật sự không biết mô tả tâm trạng của mình như thế nào.
Đó là một niềm vui của việc mất rồi lại có được, là một cảm giác trùng phùng sau khoảng thời gian xa cách, là một sự mãn nguyện khi khoảng trống trong tim đột nhiên được lấp đầy…
“Du Dương…” Cô xúc động gọi tên anh, nước mắt rơi xuống tấm ra giường màu trắng.
Lúc này, viện trưởng bước đến, đưa một cái ví tiền cho Phương Tiểu Ngư rồi khẽ nói: “Cô Phương, cái này chúng tôi tìm được trên người của anh Mộc.”
Phương Tiểu Ngư nhận ví tiền, mở ra xem, trong đó có một tấm chứng minh thư, mà cái tên trên đó không phải ai xa lạ, chính là Thẩm Mục.
Phương Tiểu Ngư nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi viện trưởng: “Viện trưởng, vừa rồi khi ông cấp cứu cho Du Dương đã dùng nhóm máu RH- trong kho máu có đúng không?”
Viện trưởng gật đầu: “Vâng, chuyện này là đương nhiên rồi, cả bệnh viện Mộc Khang chúng tôi không ai là không biết anh Mộc có nhóm máu RH- cả.”
Lần này tuyệt đối không sai rồi, người đàn ông đang nằm trên giường chính là Du Dương của cô.
Du Dương của cô thật sự đã quay về rồi.
Buổi tối ở thành phố Y, Phương Tiểu Ngư cũng giật mình tỉnh giấc.
Cô cảm thấy có lẽ mình sắp phát điên rồi, bởi cứ luôn cho rằng Mộc Du Dương vẫn chưa chết, cứ luôn cho rằng anh vẫn có thể quay về.
Nhưng nếu anh vẫn chưa chết thì tại sao bây giờ vẫn chưa quay về? Cô đã chờ anh rất lâu, nhưng chỉ chờ được một Mộc Du Dương giả mạo, mọi thứ đã tan như bong bóng xà phòng.
Vừa rồi cô lại nằm mơ thấy anh, anh đứng ở một nơi rất xa, cô không thể nào đến gần được, cô chỉ có thể vừa khóc vừa gọi tên anh, xin anh quay lại.
Cô từng nghe người ta nói, chỉ cần có đủ sự chân thành thì mọi lời cầu xin đều sẽ được thần linh nghe thấy. Cô đã cầu nguyện rất lâu rồi, thần linh liệu có thể đáp ứng nguyện vọng của cô không?
Nhưng nhìn căn phòng trống trải, cô lại bất giác rơi lệ.
Giấc mơ mãi là giấc mơ, Du Dương của cô chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của cô mà thôi. Sau khi tỉnh lại, trở về với hiện thực thì cô liền hiểu ra mọi thứ chỉ là hư vô.
Sau khi An Ly về đến thành phố Y thì càng lúc càng cảm thấy trong lòng bất an. Cô cứ luôn có cảm giác lần này Mộc Du Dương sẽ không ngoan ngoãn ở lại biệt thứ đó mà chờ cô nữa.
Thế là cô lại lái xe xuyên đêm trở lại thành phố H, bước vào biệt thự thì phát hiện quả nhiên Mộc Du Dương đã không còn ở đó nữa.
Cô không ngờ anh lại kiên quyết như thế, thừa lúc nửa đêm mà chạy trốn khỏi cô.
Bây giờ thì cô không còn gì nữa rồi.
An Ly tựa vào cửa rồi ngồi phịch xuống đất, tuyệt vọng rơi lệ.
Có những người cuối cùng vẫn không thuộc về bạn, cho dù bạn có cố gắng đến đâu đi nữa.
Đạo lí này đến tận bây giờ cô mới hiểu ra.
Đêm khuya, trên con đường quốc lộ nối liền thành phố H và thành phố Y, có một chiếc xe sang trọng đang phóng như bay, người đàn ông ngồi trên chiếc xe ấy có gương mặt vô cùng tuấn tú, nhưng có vẻ mang đầy tâm sự.
Mộc Du Dương vừa chăm chú nhìn đường phía trước vừa bắt đầu suy nghĩ, sau khi đến thành phố Y thì phải tìm từ đâu.
Nhưng đúng lúc đó thì ở phía xa chợt có một ánh đèn chói lóa rọi thẳng vào mắt anh.
Một chiếc xe tải đang chạy theo hướng ngược lại, rọi đèn pha lao thẳng về phía chiếc xe của Mộc Du Dương.
Tài xế xe tải lái xe quá mệt nên ngủ gục trên tay lái, mặc cho chiếc xe lao đi như con ngựa mất cương.
Khi Mộc Du Dương nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn.
Anh cố gắng chống lại ánh đèn chói mắt phía trước, đẩy mạnh vô lăng hết cỡ, khiến chiếc xe lao thẳng vào thanh chắn ở bên đường…
Ngay khoảnh khắc tông vào thanh chắn, Mộc Du Dương cảm thấy toàn thân như muốn vỡ tan ra. Chiếc xe ngay sau đó xoay một vòng trên không rồi lật ngửa trên mặt đường, khiến Mộc Du Dương thấy đầu như bị ai đó đập vào, đau muốn nổ tung.
Ngay lập tức, tất cả kí ức và cảnh tượng trong quá khứ đồng loạt ùa về trong đầu anh: Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi, Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc gia…
Trước khi hôn mê, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười, khẽ gọi một cái tên: “Tiểu Ngư…”
Tài xế xe tải bị cú tông khủng khiếp ấy làm cho tỉnh lại, vội vàng phanh xe. Anh ta xuống xe quan sát một lúc rồi gọi ngay cho cấp cứu…
Vừa mới gặp ác mộng nên Phương Tiểu Ngư khó khăn lắm mới ngủ lại được. Nhưng ai ngờ chưa ngủ lại bao lâu thì cô chợt bị một cuộc điện thoại gọi đến đánh thức.
“Cô Phương!”
Đầu dây bên kia là một giọng nam đầy lo lắng, Phương Tiểu Ngư không nghe ra được là ai.
Cô hỏi: “Ông là?”
Người đàn ông kia liền đáp: “Cô Phương, tôi là viện trưởng bệnh viện Mộc Khang đây!”
Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên, viện trưởng bệnh viện Mộc Khang sao? Tại sao viện trưởng bệnh viện Mộc Khang lại nửa đêm canh ba gọi đến cho cô thế này?
Viện trưởng sốt ruột nói tiếp: “Cô Phương, anh Mộc bị xe tông! Anh ấy đang đi từ thành phố H về thành phố Y thì bị tai nạn, đã được đưa đến bệnh viện chúng tôi! Tôi vừa nhìn là nhận ra anh ấy! Bây giờ chúng tôi đang cố hết sức cấp cứu, cô mau đến đây đi!”
Phương Tiểu Ngư giật mình, viện trưởng nói Mộc Du Dương bị xe tông sao?
Tuy việc Mộc Du Dương quay về, tất cả mọi người đều đã biết, nhưng Mộc Du Dương này là giả, anh ta là Thẩm Mục, hơn nữa hiện giờ Thẩm Mục không phải đang ngủ ở căn phòng bên cạnh sao?
Phương Tiểu Ngư nghiêm túc hỏi: “Viện trưởng, ông chắc chắn đó thật sự là Du Dương chứ?”
Viện trưởng trả lời: “Chắc chắn một trăm phần trăm! Mười mấy người ở đây đều xác nhận đó đúng là anh Mộc, nếu không thì chúng tôi cũng không gọi cho cô làm gì!”
Phương Tiểu Ngư liền nghĩ ngay đến một khả năng, lẽ nào… thật sự là Mộc Du Dương?
Anh ấy thật sự quay về rồi sao?
Nghĩ đến khả năng ấy, Phương Tiểu Ngư không thể kiềm được sự kích động trong lòng nữa, cô cũng không kịp nghĩ đến điều gì khác nữa, lập tức nói: “Được được được! Giờ tôi sẽ qua đó ngay! Viện trưởng hãy dốc hết sức cứu anh ấy nhé!”
Viện trưởng vừa vâng lệnh, Phương Tiểu Ngư liền vội vàng thay quần áo đi ra ngoài.
Khi đến bệnh viện Mộc Khang, y tá vừa nhìn đã nhận ra Phương Tiểu Ngư, liền dẫn cô đến phòng cấp cứu rồi nói: “Cô Phương, anh Mộc bị thương khá nghiêm trọng, cho nên hiện giờ đang được cấp cứu, xin cô đừng quá lo lắng, cứ ngồi chờ ở đây đã.”
Phương Tiểu Ngư lòng như lửa đốt đi qua đi lại, trong tình hình này làm sao có thể bảo cô không lo lắng được?
Cô thật sự rất nóng lòng muốn biết người đang nằm trong phòng cấp cứu lúc này rốt cuộc có phải là Du Dương của cô không.
Cô chỉ có thể cầu mong anh đừng bị thương quá nặng, cầu mong đây sẽ không phải lại là một trò đùa của thượng đế đối với cô…
Ánh đèn của ba chữ “đang cấp cứu” cuối cùng cũng tắt, bây giờ đã là hơn năm giờ, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra đẩy một chiếc giường ra ngoài.
Người mổ chính đương nhiên là viện trưởng, ông tháo khẩu trang bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, nhoẻn miệng cười nói: “Cô Phương, anh Mộc hiện giờ đã hoàn toàn thoát cơn nguy hiểm rồi.”
Phương Tiểu Ngư kích động gật đầu rồi xông ra chỗ giường bệnh, cho dù người đang nằm trên giường ấy đã bị băng che kín gần hết mặt thì cô vẫn có thể vừa nhìn là nhận ra, đó chính là Du Dương của cô!
Lúc này, Phương Tiểu Ngư thật sự không biết mô tả tâm trạng của mình như thế nào.
Đó là một niềm vui của việc mất rồi lại có được, là một cảm giác trùng phùng sau khoảng thời gian xa cách, là một sự mãn nguyện khi khoảng trống trong tim đột nhiên được lấp đầy…
“Du Dương…” Cô xúc động gọi tên anh, nước mắt rơi xuống tấm ra giường màu trắng.
Lúc này, viện trưởng bước đến, đưa một cái ví tiền cho Phương Tiểu Ngư rồi khẽ nói: “Cô Phương, cái này chúng tôi tìm được trên người của anh Mộc.”
Phương Tiểu Ngư nhận ví tiền, mở ra xem, trong đó có một tấm chứng minh thư, mà cái tên trên đó không phải ai xa lạ, chính là Thẩm Mục.
Phương Tiểu Ngư nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi viện trưởng: “Viện trưởng, vừa rồi khi ông cấp cứu cho Du Dương đã dùng nhóm máu RH- trong kho máu có đúng không?”
Viện trưởng gật đầu: “Vâng, chuyện này là đương nhiên rồi, cả bệnh viện Mộc Khang chúng tôi không ai là không biết anh Mộc có nhóm máu RH- cả.”
Lần này tuyệt đối không sai rồi, người đàn ông đang nằm trên giường chính là Du Dương của cô.
Du Dương của cô thật sự đã quay về rồi.