Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
733
Hai năm sau, một buổi chiều tươi đẹp, cửa thủy tinh của tiệm hoa mở ra, phong linh đinh đinh đang đang vang lên.
"Bà chủ, hôm nay hoa gì tươi mới nhất?"
"Hoa Sơn Trà vừa mới tới, bây giờ là thời điểm nở tốt nhất, đặc biệt đẹp..."
Người phụ nữ nói xong liền đưa hoa Sơn Trà trong tay cắm vào bình hoa.
Từ xa nhìn lại, cô ấy một thân váy hoa vụn đáy trắng, tóc đen nửa luồng nửa choàng trến bờ vai trắng như tuyết, cả người còn xinh đẹp hơn hoa trong bình hoa...
Nếu như không nói cho người biết, người tuyệt đối sẽ không phát hiện mắt của cô ấy nhìn không thấy.
—— Người phụ nữ tiễn đưa người khách đến thăm, phong linh lại đinh đinh đang đang vang lên.
"Tiên sinh, muốn cái gì?"
"Cho tôi một bó hoa Yêu Cơ Bách Hợp."
"Nhưng tôi cảm thấy được bạn gái của ngài càng ưa thích hoa Hồ Điệp Lan."
Sắc mặt của người đàn ông anh tuấn khẽ giật mình, bật cười: "Nha đầu hư, biết là anh nha."
Lục Hiểu cùng ha ha ha cười theo, nụ cười của cô ấy đặc biệt mê người, mê người đến mức khiến người sẽ quên đi mắt của cô ấy vốn dĩ nhìn không thấy người.
"Từ lúc anh vào cửa liền biết là anh rồi?"
Lục Hiểu gật gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đương nhiên, tiếng bước chân của anh khác với người ta."
Phương Dã thật sự bội phục cái nha đầu này, cho dù là đã mất đi đôi mắt, cả người vẫn còn linh khí như vậy.
Hai năm ở chung, bọn họ đã sớm tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Cho dù cho anh bịt kín mắt, anh cũng có thể biết là cô ấy.
"Tốt rồi, hôm nay sớm chút đóng cửa, anh mời em ăn bữa tiệc lớn."
—— Nhà hàng Tây ở bờ biển, trên bàn đang bày một bữa tối với ánh nên lung linh.
Lục Hiểu đã thay một bộ váy dài hồng nhạt, gương mặt xinh đẹp khiến xung quanh cả trai lẫn gái cũng nhịn không được hướng bên này nhìn đến.
"Có phải có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào em không? Anh lại dẫn em tới chỗ nhiều người nữa rồi."
Đôi khi, Phương Dã thật sự cảm thấy giác quan thứ sáu của Lục Hiểu như một đôi mắt khắc của cô ấy.
Những năm này, cô ấy không thích chổ nhiều người, có thể là do trước kia chịu qua tổn thương, khiến cho cô ấy sợ hãi cùng người tiếp xúc.
"Không sợ, có anh ở đây nè."
Sắc mặt của Lục Hiểu khẽ đơ một cái, lời nói này cô từng từ trong miệng của một người đàn ông khác nghe qua.
Nhưng người đàn ông kia chính là người khoét đi mắt của cô.
Phương Dã không biết mình đã nói lời nói gì khiến Lục Hiểu không vui, Lục Hiểu bỗng nhiên có chút luống cuống tay chân, cầm lấy ly nước không cẩn thận đổ xuống váy của mình.
Hai năm qua, anh luôn nói chuyện với cô ấy cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chạm đến chỗ bị thương của cô ấy.
Bởi vì xém chút nữa là chết ở trong đám cháy lớn, lại cái gì cũng nhìn không thấy, cô ấy đối với cái gì cũng bất an.
"Hiểu Hiểu, em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là nước trái cây làm bẩn váy rồi, Phương Dã, anh theo em đi tới phòng vệ sinh đi."
Lục Hiểu là thanh nhã như vậy, khi cô ấy đứng lên vịn tay của Phương Dã mới có thể đi lại, một đám người bên cạnh thổn thức lên, người cô gái xinh đẹp như vậy thì ra là kẻ đui à...
——
Phương Dã vịn Lục Hiểu đi đến bồn rửa tay công cộng, cô rửa váy, sau đó Phương Dã giúp cô hong khô váy.
Lục Hiểu nghe tiếng vang của máy hong khô, ngốc cười ngây ngô: "Em lại cho anh thêm phiền phức rồi."
Hai năm qua, Lục Hiểu không biết phiền phức Phương Dã bao nhiêu, nếu như không phải anh ấy ở bên người cô, cô thật sự không biết mình nên sống tiếp như thế nào.
Không, nếu không có Phương Dã, cô sớm đã chết ở trong trận cháy lớn kia...
"Cùng anh còn khách khí, quên anh là người thế nào của em rồi hả?"
Phương Dã nói đến Lục Hiểu đỏ mặt, "Em đương nhiên biết."
"Anh là người gì của em?"
"Ừm... bạn trai..."
Lục Hiểu ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng lên tựa như cô gái mới biết yêu.
Phương Dã đôi khi nhìn cô ấy nhìn đến thất thần, như trong lúc đại học, lần đầu tiên gặp cô ấy liền ái mộ cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, đáng tiếc lúc đó Tiêu Sở Bắc đều ở bên cạnh của cô ấy từng giây từng phút, bất kỳ người đàn ông nào đều không cách nào tới gần cô ấy.
Phương Dã biết rõ Lục Hiểu cũng thích cái người đàn ông bá đạo kia, cô ấy thích một cách quá cố chấp, quá sâu tình.
Thế nên hại bản thân mình thảm như vậy.
Phương Dã không đành lòng nghĩ tới, người đàn ông kia đối với Lục Hiểu phạm phải đủ loại tội ác.
Lục Hiểu là phải bất lực đến bao nhiêu mới có thể gọi điện thoại cho anh nhờ anh trợ giúp cô ấy thoát khỏi căn nhà đáng sợ ấy, sau đó cô ấy đã chạy trốn, người đàn ông kia cũng không buông tha cô ấy.
Bỏ mặc Lục Hạ cái người phụ nữ đáng sợ kia giết chết đứa bé sắp chào đời trong bụng của cô ấy, còn phóng lửa đem Lục Hiểu khóa ở trong căn hộ, sống sống thiêu chết cô ấy.
——
Phương Dã may mắn thay cho Lục Hiểu trong lúc ngã vào đống lửa đã gọi được điện thoại của anh.
Anh ngay lúc đầu tiên đem cô ấy cứu ra, sau đó đem cô ấy đưa vào bệnh viện, do hút vào lượng ô-xít-các-bon quá nhiều, Lục Hiểu đã hôn mê vài ngày, lúc tỉnh lại, trên TV đã đưa tin cô ấy phần hỏa tự sát, thậm chí còn quay được thi thể.
Phương Dã cũng cảm thấy kỳ lạ, làm sao lại xuất hiện sai lầm như vậy.
Nhưng mà Lục Hiểu đang nghe TV lại nói: "Chết rồi thật tốt... Phương Dã, anh mang tôi đi đi."
Vì vậy lúc đò, anh mang theo Lục Hiểu rời xa Tân Thành.
Hai năm qua, anh chưa bao giờ ở trước mặt cô ấy nhắc bất kỳ chuyện gì về Tân Thành, bao gồm họ vừa mới tới Hải Thành không bao lâu, anh nhận được tin tức Lục Hạ nhảy núi tử vong ngoài ý muốn.
Cuối cùng là ác nhân có ác báo, chỉ cần người đàn ông kia không xuất hiện nữa, liền sẽ không còn có người tổn thương Lục Hiểu rồi.
—— Phương Dã vịn Lục Hiểu quay trở về nhà hàng, trên đường Lục Hiểu không cẩn thận dụng trúng một người đi qua, "Xin lỗi..."
Người đàn ông thoáng qua nói một câu "Không có gì", song khi hắn lại đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cả khuôn mặt anh tuấn cứng ngắc đông lại.
Hiểu... Hiểu... ? !
Toàn thân lỗ chân lông của Tiêu Sở Bắc đều kinh hãi mở ra.
Anh như điên lên chạy đuổi đến đằng sau của cặp đôi nam nữ ấy.
Anh không thể tin được nhìn cô gái ấy, cô ấy lại giống Lục Hiểu y như đúc, mà người đàn ông kia...
"Phương Dã? !"
Tiêu Sở Bắc nhận ra Phương Dã, thời đại học, người đàn ông này thích Lục Hiểu, hắn đã từng theo đuổi Lục Hiểu.
Chẳng lẽ... cô gái này là... Lục Hiểu? !
"Hiểu Hiểu."
Tiêu Sở Bắc hoàn toàn khống chế không nổi bước chân của mình muốn đi qua đó.
Phương Dã đưa lưng về phía Tiêu Sở Bắc cũng không có nhìn thấy hắn, trên bàn dùng bữa Phương Dã ho khan một tiếng, hỏi Lục Hiểu: "Biết hôm nay vì sao anh mời em ăn bữa tiệc lớn không?"
"Vì sao ạ?"
Lục Hiểu không thể trông thấy Phương Dã từ trong túi áo lấy ra một hộp trang sức, chợt nghe thấy những cô gái xung quanh thoáng cái kinh hô lên, cỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ với Lục Hiểu.
"Phương Dã, anh đang làm gì đấy? !"
Phương Dã nắm lấy tay trái của Lục Hiểu, "Anh đang một chân quỳ xuống đất, cầu hôn với em đây."
Lục Hiểu ngại ngùng đỏ mặt, chợt nghe người đàn ông cực kỳ thâm tình nói với cô: "Hiểu Hiểu, xin em hãy gả cho anh được không?"
——
Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu? !
Cô ấy thật sự đúng là Hiểu Hiểu của anh? !
Cô ấy còn... còn sống? !
Ai tới nói cho anh biết, cái này đều không phải là mơ của anh? !
Tiêu Sở Bắc không quản được chân của mình xông tới,
"Lục ——" anh vừa muốn hô, liền nhìn thấy Lục Hiểu đỏ mặt, đưa tay cho Phương Dã đưa một chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út của cô ấy.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Sở Bắc tim như bị đao cắt, vỡ vụn thành mảnh. Hiểu Hiểu của anh đã yêu người đàn ông khác...
Cô ấy sắp phải gả cho người đàn ông khác...
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn người đàn ông bất ngờ đứng ở phía sau của Phương Dã, anh đã khóc, nhìn chằm chằm vào cô dâu không thấy được ấy từng hàng nước mắt giàn giụa...
Hai năm, suốt hai năm...
Bảy trăm ba mươi sáu ngày...
Tiêu Sở Bắc sống như là cái xác không hồn, từng nửa đêm tỉnh mộng, đều mong mỏi Lục Hiểu xuất hiện trong giấc mộng của anh, anh mới có thể sống tiếp được...
Anh mấy nghìn lần, mấy vạn lần quỳ gối ở mộ bia khẩn cầu trời cao, xin cho Hiểu Hiểu trở lại bên cạnh của anh.
Cô ấy là đã trở về, nhưng lại không phải bên người của anh...
"Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu..."
Phương Dã đã nghe được tiếng lẩm bẩm kỳ lạ ở sau lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ mơ hồ của Tiêu Sở Bắc, "Ngươi —— "
Hai năm sau, một buổi chiều tươi đẹp, cửa thủy tinh của tiệm hoa mở ra, phong linh đinh đinh đang đang vang lên.
"Bà chủ, hôm nay hoa gì tươi mới nhất?"
"Hoa Sơn Trà vừa mới tới, bây giờ là thời điểm nở tốt nhất, đặc biệt đẹp..."
Người phụ nữ nói xong liền đưa hoa Sơn Trà trong tay cắm vào bình hoa.
Từ xa nhìn lại, cô ấy một thân váy hoa vụn đáy trắng, tóc đen nửa luồng nửa choàng trến bờ vai trắng như tuyết, cả người còn xinh đẹp hơn hoa trong bình hoa...
Nếu như không nói cho người biết, người tuyệt đối sẽ không phát hiện mắt của cô ấy nhìn không thấy.
—— Người phụ nữ tiễn đưa người khách đến thăm, phong linh lại đinh đinh đang đang vang lên.
"Tiên sinh, muốn cái gì?"
"Cho tôi một bó hoa Yêu Cơ Bách Hợp."
"Nhưng tôi cảm thấy được bạn gái của ngài càng ưa thích hoa Hồ Điệp Lan."
Sắc mặt của người đàn ông anh tuấn khẽ giật mình, bật cười: "Nha đầu hư, biết là anh nha."
Lục Hiểu cùng ha ha ha cười theo, nụ cười của cô ấy đặc biệt mê người, mê người đến mức khiến người sẽ quên đi mắt của cô ấy vốn dĩ nhìn không thấy người.
"Từ lúc anh vào cửa liền biết là anh rồi?"
Lục Hiểu gật gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đương nhiên, tiếng bước chân của anh khác với người ta."
Phương Dã thật sự bội phục cái nha đầu này, cho dù là đã mất đi đôi mắt, cả người vẫn còn linh khí như vậy.
Hai năm ở chung, bọn họ đã sớm tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Cho dù cho anh bịt kín mắt, anh cũng có thể biết là cô ấy.
"Tốt rồi, hôm nay sớm chút đóng cửa, anh mời em ăn bữa tiệc lớn."
—— Nhà hàng Tây ở bờ biển, trên bàn đang bày một bữa tối với ánh nên lung linh.
Lục Hiểu đã thay một bộ váy dài hồng nhạt, gương mặt xinh đẹp khiến xung quanh cả trai lẫn gái cũng nhịn không được hướng bên này nhìn đến.
"Có phải có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào em không? Anh lại dẫn em tới chỗ nhiều người nữa rồi."
Đôi khi, Phương Dã thật sự cảm thấy giác quan thứ sáu của Lục Hiểu như một đôi mắt khắc của cô ấy.
Những năm này, cô ấy không thích chổ nhiều người, có thể là do trước kia chịu qua tổn thương, khiến cho cô ấy sợ hãi cùng người tiếp xúc.
"Không sợ, có anh ở đây nè."
Sắc mặt của Lục Hiểu khẽ đơ một cái, lời nói này cô từng từ trong miệng của một người đàn ông khác nghe qua.
Nhưng người đàn ông kia chính là người khoét đi mắt của cô.
Phương Dã không biết mình đã nói lời nói gì khiến Lục Hiểu không vui, Lục Hiểu bỗng nhiên có chút luống cuống tay chân, cầm lấy ly nước không cẩn thận đổ xuống váy của mình.
Hai năm qua, anh luôn nói chuyện với cô ấy cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chạm đến chỗ bị thương của cô ấy.
Bởi vì xém chút nữa là chết ở trong đám cháy lớn, lại cái gì cũng nhìn không thấy, cô ấy đối với cái gì cũng bất an.
"Hiểu Hiểu, em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là nước trái cây làm bẩn váy rồi, Phương Dã, anh theo em đi tới phòng vệ sinh đi."
Lục Hiểu là thanh nhã như vậy, khi cô ấy đứng lên vịn tay của Phương Dã mới có thể đi lại, một đám người bên cạnh thổn thức lên, người cô gái xinh đẹp như vậy thì ra là kẻ đui à...
——
Phương Dã vịn Lục Hiểu đi đến bồn rửa tay công cộng, cô rửa váy, sau đó Phương Dã giúp cô hong khô váy.
Lục Hiểu nghe tiếng vang của máy hong khô, ngốc cười ngây ngô: "Em lại cho anh thêm phiền phức rồi."
Hai năm qua, Lục Hiểu không biết phiền phức Phương Dã bao nhiêu, nếu như không phải anh ấy ở bên người cô, cô thật sự không biết mình nên sống tiếp như thế nào.
Không, nếu không có Phương Dã, cô sớm đã chết ở trong trận cháy lớn kia...
"Cùng anh còn khách khí, quên anh là người thế nào của em rồi hả?"
Phương Dã nói đến Lục Hiểu đỏ mặt, "Em đương nhiên biết."
"Anh là người gì của em?"
"Ừm... bạn trai..."
Lục Hiểu ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng lên tựa như cô gái mới biết yêu.
Phương Dã đôi khi nhìn cô ấy nhìn đến thất thần, như trong lúc đại học, lần đầu tiên gặp cô ấy liền ái mộ cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, đáng tiếc lúc đó Tiêu Sở Bắc đều ở bên cạnh của cô ấy từng giây từng phút, bất kỳ người đàn ông nào đều không cách nào tới gần cô ấy.
Phương Dã biết rõ Lục Hiểu cũng thích cái người đàn ông bá đạo kia, cô ấy thích một cách quá cố chấp, quá sâu tình.
Thế nên hại bản thân mình thảm như vậy.
Phương Dã không đành lòng nghĩ tới, người đàn ông kia đối với Lục Hiểu phạm phải đủ loại tội ác.
Lục Hiểu là phải bất lực đến bao nhiêu mới có thể gọi điện thoại cho anh nhờ anh trợ giúp cô ấy thoát khỏi căn nhà đáng sợ ấy, sau đó cô ấy đã chạy trốn, người đàn ông kia cũng không buông tha cô ấy.
Bỏ mặc Lục Hạ cái người phụ nữ đáng sợ kia giết chết đứa bé sắp chào đời trong bụng của cô ấy, còn phóng lửa đem Lục Hiểu khóa ở trong căn hộ, sống sống thiêu chết cô ấy.
——
Phương Dã may mắn thay cho Lục Hiểu trong lúc ngã vào đống lửa đã gọi được điện thoại của anh.
Anh ngay lúc đầu tiên đem cô ấy cứu ra, sau đó đem cô ấy đưa vào bệnh viện, do hút vào lượng ô-xít-các-bon quá nhiều, Lục Hiểu đã hôn mê vài ngày, lúc tỉnh lại, trên TV đã đưa tin cô ấy phần hỏa tự sát, thậm chí còn quay được thi thể.
Phương Dã cũng cảm thấy kỳ lạ, làm sao lại xuất hiện sai lầm như vậy.
Nhưng mà Lục Hiểu đang nghe TV lại nói: "Chết rồi thật tốt... Phương Dã, anh mang tôi đi đi."
Vì vậy lúc đò, anh mang theo Lục Hiểu rời xa Tân Thành.
Hai năm qua, anh chưa bao giờ ở trước mặt cô ấy nhắc bất kỳ chuyện gì về Tân Thành, bao gồm họ vừa mới tới Hải Thành không bao lâu, anh nhận được tin tức Lục Hạ nhảy núi tử vong ngoài ý muốn.
Cuối cùng là ác nhân có ác báo, chỉ cần người đàn ông kia không xuất hiện nữa, liền sẽ không còn có người tổn thương Lục Hiểu rồi.
—— Phương Dã vịn Lục Hiểu quay trở về nhà hàng, trên đường Lục Hiểu không cẩn thận dụng trúng một người đi qua, "Xin lỗi..."
Người đàn ông thoáng qua nói một câu "Không có gì", song khi hắn lại đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cả khuôn mặt anh tuấn cứng ngắc đông lại.
Hiểu... Hiểu... ? !
Toàn thân lỗ chân lông của Tiêu Sở Bắc đều kinh hãi mở ra.
Anh như điên lên chạy đuổi đến đằng sau của cặp đôi nam nữ ấy.
Anh không thể tin được nhìn cô gái ấy, cô ấy lại giống Lục Hiểu y như đúc, mà người đàn ông kia...
"Phương Dã? !"
Tiêu Sở Bắc nhận ra Phương Dã, thời đại học, người đàn ông này thích Lục Hiểu, hắn đã từng theo đuổi Lục Hiểu.
Chẳng lẽ... cô gái này là... Lục Hiểu? !
"Hiểu Hiểu."
Tiêu Sở Bắc hoàn toàn khống chế không nổi bước chân của mình muốn đi qua đó.
Phương Dã đưa lưng về phía Tiêu Sở Bắc cũng không có nhìn thấy hắn, trên bàn dùng bữa Phương Dã ho khan một tiếng, hỏi Lục Hiểu: "Biết hôm nay vì sao anh mời em ăn bữa tiệc lớn không?"
"Vì sao ạ?"
Lục Hiểu không thể trông thấy Phương Dã từ trong túi áo lấy ra một hộp trang sức, chợt nghe thấy những cô gái xung quanh thoáng cái kinh hô lên, cỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ với Lục Hiểu.
"Phương Dã, anh đang làm gì đấy? !"
Phương Dã nắm lấy tay trái của Lục Hiểu, "Anh đang một chân quỳ xuống đất, cầu hôn với em đây."
Lục Hiểu ngại ngùng đỏ mặt, chợt nghe người đàn ông cực kỳ thâm tình nói với cô: "Hiểu Hiểu, xin em hãy gả cho anh được không?"
——
Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu? !
Cô ấy thật sự đúng là Hiểu Hiểu của anh? !
Cô ấy còn... còn sống? !
Ai tới nói cho anh biết, cái này đều không phải là mơ của anh? !
Tiêu Sở Bắc không quản được chân của mình xông tới,
"Lục ——" anh vừa muốn hô, liền nhìn thấy Lục Hiểu đỏ mặt, đưa tay cho Phương Dã đưa một chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út của cô ấy.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Sở Bắc tim như bị đao cắt, vỡ vụn thành mảnh. Hiểu Hiểu của anh đã yêu người đàn ông khác...
Cô ấy sắp phải gả cho người đàn ông khác...
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn người đàn ông bất ngờ đứng ở phía sau của Phương Dã, anh đã khóc, nhìn chằm chằm vào cô dâu không thấy được ấy từng hàng nước mắt giàn giụa...
Hai năm, suốt hai năm...
Bảy trăm ba mươi sáu ngày...
Tiêu Sở Bắc sống như là cái xác không hồn, từng nửa đêm tỉnh mộng, đều mong mỏi Lục Hiểu xuất hiện trong giấc mộng của anh, anh mới có thể sống tiếp được...
Anh mấy nghìn lần, mấy vạn lần quỳ gối ở mộ bia khẩn cầu trời cao, xin cho Hiểu Hiểu trở lại bên cạnh của anh.
Cô ấy là đã trở về, nhưng lại không phải bên người của anh...
"Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu..."
Phương Dã đã nghe được tiếng lẩm bẩm kỳ lạ ở sau lưng, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ mơ hồ của Tiêu Sở Bắc, "Ngươi —— "
Bình luận facebook