Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
359
"Hoắc Viễn Phàm, anh uống say rồi." Mùi rượu mãnh liệt, xông thẳng vào mũi của Tiêu Xán, Tiêu Xán ra sức uốn éo thân thể mà phản kháng, nhưng Hoắc Viễn Phàm thân thể cường tráng, một tay bắt lấy hai cổ tay của cô ấn ở phía trên đầu của cô, tay còn xoẹt xẹt một cái xé đi váy ngủ trên người của cô, tay lập tức để ở giữa hai đùi của cô.
Tiêu Xán hoảng sợ trừng to mắt, "Hoắc Viễn Phàm, tôi đang có mang, ngươi thả tôi ra, thả tôi ra!"
Hoắc Viễn Phàm như không nghe thây, không ngừng mà cởi đi quần dài ở trên người của hắn, lúc hắn sắp trầm hông xuống, một tiếng khóc nức nở vang dội vang lên ở phía sau hắn, "Anh Viễn Phàm, anh làm sao vậy?"
Kiều Ni Ni đột nhiên xuất hiện, một phát đem Hoắc Viễn Phàm từ trên giường kéo xuống.
Hoắc Viễn Phàm trong nháy mắt liền tỉnh rượu hơn một nửa, thân thể của Kiều Ni Ni như con rắn mà quấn lên hắn, môi sát vào cằm của hắn, khóc ròng mà mở miệng, "Anh Viễn Phàm, anh có phải chê em bẩn không? Nếu như anh chê em, em còn thà bây giờ liền đi chết ngay."
Cô ấy làm bộ chạy đến ban công, Hoắc Viễn Phàm theo bản năng nắm lấy cô ấy, "Ni Ni, không liên quan đến em."
Cô ấy bị Tiêu Minh chà đạp, cô ấy là người bị hại, sao có thể trách cô ấy?
"Anh Viễn Phàm, muốn em, hung hãn mà muốn em ~" Kiều Ni Ni chủ động cởi đi váy ngủ ở trên người cô, quấn lấy Hoắc Viễn Phàm.
Hoắc Viễn Phàm kháng cự không được mà cùng cô ấy hôn đến không nỡ tách ra.
Tiêu Xán đang nhìn, ngực đau nhức đến muốn chết, "Đi ra ngoài, các ngươi đi ra ngoài!"
Kiều Ni Ni kéo Hoắc Viễn Phàm đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài, thân thể còn cùng Hoắc Viễn Phàm xoắn xuýt với nhau, ở góc độ mà Hoắc Viễn Phàm nhìn không tới, ánh mắt tia về phía Tiêu Xán mang theo sự ghen ghét và âm độc vô cùng.
Tiêu Xán bị cô ấy nhìn đến mức đánh cho cái giật mình, cả người núp ở góc giường, đợi hai người vừa ra khỏi cửa phòng, lập tức xong tới khóa chặt cửa.
Cô sợ đến muốn chết, rất muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này, cô mò ra điện thoại gọi điện cho Đỗ Trạch, nhưng Đỗ Trạch tắt máy, cô liên tiếp gọi ba cuộc cũng không gọi được, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Đêm nay, lăn lộn khó ngủ.
Sáng sớm của ngày hôm sau, không ngờ Đỗ Trạch lại tìm tới.
Cô đang xuống lầu đi ăn sáng, nhìn thấy Hoắc Viễn Phàm trừng mắt đến mức muốn nứt mà hung hãn lườm Đỗ Trạch, "Ngươi tới làm gì?"
Đỗ Trạch một vẻ mặt lo lắng, "Tôi đến xem Tiêu Xán một chút."
Tối hôm qua điện thoại của hắn hết điện, tăng ca về đến nhà mới sạc điện vào, mới mở máy liền phát hiện có ba cuộc điện thoại chưa tiếp, đều là của Tiêu Xán gọi đấy.
Lo lắng đến mức cả đêm ngủ không ngon lành, cuối cùng cũng chịu được đến buổi sáng đến tìm.
"Tiêu Xán là người phụ nữ của tôi, ngươi có tư cách gì đến xem cô ấy?" Hoắc Viễn Phàm giận không kìm được, cả người vừa băng lãnh lại vừa hung ác.
Đỗ Trạch nhíu mày, "Ngươi đã cùng Tiêu Xán ly hôn rồi, người không có tư cách chính là ngươi."
Hoắc Viễn Phàm cười khẩy, "Tôi đã xé thư thỏa thuận ly hôn rồi, ngươi nói tôi có tư cách không?"
Kiều Ni Ni đứng ở bên cạnh bàn ăn, nghe thấy Hoắc Viễn Phàm nói đã xé thư thỏa thuận ly hôn, cả người đột nhiên ngơ ngẩn, đáy mắt, nhanh chóng dâng lên một luồng ý tàn nhẫn, "Anh Viễn Phàm, anh đã quên rồi, con trong bụng của Xán Xán là của Đỗ Trạch đấy, anh ấy đương nhiên là lo lắng Xán Xán rồi, đây cũng là nhân chi thường tình."
Một câu nói tùy ý, khiến hơi khí ở quanh người Hoắc Viễn Phàm càng lạnh hơn.
Kiều Ni Ni hết sức liếc nhìn Đỗ Trạch một mắt, "Anh nói có đúng không, Đỗ Trạch?"
Đỗ Trạch nắm tay, liếc mắt nhìn Tiêu Xán lại ốm thêm đang đứng ở trên bậc thang, "Đúng, tôi sợ ngươi làm hại đứa con trong bụng của Tiêu Xán, dù sao đôi song sinh này, là cốt nhục của tôi."
"Khốn nạn ——" Hoắc Viễn Phàm vớ lấy bình hoa ở trên bàn trà đập vào đầu của Đỗ Trạch, ánh mắt kia, sắc bén như dao, hận không thể đem Đỗ Trạch phanh thây xé xác.
Đỗ Trạch chưa kịp chuẩn bị phòng ngự, bị bình hoa đập tới đầu nở hoa, thân thể loạng choạng mà té ngã xuống đất, Hoắc Viễn Phàm cực kỳ tức giận, tiến lên lại hung hãn đạp mấy cước.
"Tiêu Xán, gian phu của bị thương rồi, cô không xuống xem?" Hoắc Viễn Phàm quay đầu lại, ánh mắt như dao mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Xán, hận không thể ngay cả cô ấy cũng chia thành những phần nhỏ.
"Hoắc Viễn Phàm, anh uống say rồi." Mùi rượu mãnh liệt, xông thẳng vào mũi của Tiêu Xán, Tiêu Xán ra sức uốn éo thân thể mà phản kháng, nhưng Hoắc Viễn Phàm thân thể cường tráng, một tay bắt lấy hai cổ tay của cô ấn ở phía trên đầu của cô, tay còn xoẹt xẹt một cái xé đi váy ngủ trên người của cô, tay lập tức để ở giữa hai đùi của cô.
Tiêu Xán hoảng sợ trừng to mắt, "Hoắc Viễn Phàm, tôi đang có mang, ngươi thả tôi ra, thả tôi ra!"
Hoắc Viễn Phàm như không nghe thây, không ngừng mà cởi đi quần dài ở trên người của hắn, lúc hắn sắp trầm hông xuống, một tiếng khóc nức nở vang dội vang lên ở phía sau hắn, "Anh Viễn Phàm, anh làm sao vậy?"
Kiều Ni Ni đột nhiên xuất hiện, một phát đem Hoắc Viễn Phàm từ trên giường kéo xuống.
Hoắc Viễn Phàm trong nháy mắt liền tỉnh rượu hơn một nửa, thân thể của Kiều Ni Ni như con rắn mà quấn lên hắn, môi sát vào cằm của hắn, khóc ròng mà mở miệng, "Anh Viễn Phàm, anh có phải chê em bẩn không? Nếu như anh chê em, em còn thà bây giờ liền đi chết ngay."
Cô ấy làm bộ chạy đến ban công, Hoắc Viễn Phàm theo bản năng nắm lấy cô ấy, "Ni Ni, không liên quan đến em."
Cô ấy bị Tiêu Minh chà đạp, cô ấy là người bị hại, sao có thể trách cô ấy?
"Anh Viễn Phàm, muốn em, hung hãn mà muốn em ~" Kiều Ni Ni chủ động cởi đi váy ngủ ở trên người cô, quấn lấy Hoắc Viễn Phàm.
Hoắc Viễn Phàm kháng cự không được mà cùng cô ấy hôn đến không nỡ tách ra.
Tiêu Xán đang nhìn, ngực đau nhức đến muốn chết, "Đi ra ngoài, các ngươi đi ra ngoài!"
Kiều Ni Ni kéo Hoắc Viễn Phàm đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài, thân thể còn cùng Hoắc Viễn Phàm xoắn xuýt với nhau, ở góc độ mà Hoắc Viễn Phàm nhìn không tới, ánh mắt tia về phía Tiêu Xán mang theo sự ghen ghét và âm độc vô cùng.
Tiêu Xán bị cô ấy nhìn đến mức đánh cho cái giật mình, cả người núp ở góc giường, đợi hai người vừa ra khỏi cửa phòng, lập tức xong tới khóa chặt cửa.
Cô sợ đến muốn chết, rất muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này, cô mò ra điện thoại gọi điện cho Đỗ Trạch, nhưng Đỗ Trạch tắt máy, cô liên tiếp gọi ba cuộc cũng không gọi được, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Đêm nay, lăn lộn khó ngủ.
Sáng sớm của ngày hôm sau, không ngờ Đỗ Trạch lại tìm tới.
Cô đang xuống lầu đi ăn sáng, nhìn thấy Hoắc Viễn Phàm trừng mắt đến mức muốn nứt mà hung hãn lườm Đỗ Trạch, "Ngươi tới làm gì?"
Đỗ Trạch một vẻ mặt lo lắng, "Tôi đến xem Tiêu Xán một chút."
Tối hôm qua điện thoại của hắn hết điện, tăng ca về đến nhà mới sạc điện vào, mới mở máy liền phát hiện có ba cuộc điện thoại chưa tiếp, đều là của Tiêu Xán gọi đấy.
Lo lắng đến mức cả đêm ngủ không ngon lành, cuối cùng cũng chịu được đến buổi sáng đến tìm.
"Tiêu Xán là người phụ nữ của tôi, ngươi có tư cách gì đến xem cô ấy?" Hoắc Viễn Phàm giận không kìm được, cả người vừa băng lãnh lại vừa hung ác.
Đỗ Trạch nhíu mày, "Ngươi đã cùng Tiêu Xán ly hôn rồi, người không có tư cách chính là ngươi."
Hoắc Viễn Phàm cười khẩy, "Tôi đã xé thư thỏa thuận ly hôn rồi, ngươi nói tôi có tư cách không?"
Kiều Ni Ni đứng ở bên cạnh bàn ăn, nghe thấy Hoắc Viễn Phàm nói đã xé thư thỏa thuận ly hôn, cả người đột nhiên ngơ ngẩn, đáy mắt, nhanh chóng dâng lên một luồng ý tàn nhẫn, "Anh Viễn Phàm, anh đã quên rồi, con trong bụng của Xán Xán là của Đỗ Trạch đấy, anh ấy đương nhiên là lo lắng Xán Xán rồi, đây cũng là nhân chi thường tình."
Một câu nói tùy ý, khiến hơi khí ở quanh người Hoắc Viễn Phàm càng lạnh hơn.
Kiều Ni Ni hết sức liếc nhìn Đỗ Trạch một mắt, "Anh nói có đúng không, Đỗ Trạch?"
Đỗ Trạch nắm tay, liếc mắt nhìn Tiêu Xán lại ốm thêm đang đứng ở trên bậc thang, "Đúng, tôi sợ ngươi làm hại đứa con trong bụng của Tiêu Xán, dù sao đôi song sinh này, là cốt nhục của tôi."
"Khốn nạn ——" Hoắc Viễn Phàm vớ lấy bình hoa ở trên bàn trà đập vào đầu của Đỗ Trạch, ánh mắt kia, sắc bén như dao, hận không thể đem Đỗ Trạch phanh thây xé xác.
Đỗ Trạch chưa kịp chuẩn bị phòng ngự, bị bình hoa đập tới đầu nở hoa, thân thể loạng choạng mà té ngã xuống đất, Hoắc Viễn Phàm cực kỳ tức giận, tiến lên lại hung hãn đạp mấy cước.
"Tiêu Xán, gian phu của bị thương rồi, cô không xuống xem?" Hoắc Viễn Phàm quay đầu lại, ánh mắt như dao mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Xán, hận không thể ngay cả cô ấy cũng chia thành những phần nhỏ.
Bình luận facebook