Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
3638
Lúc Hứa Vy Lương đến, Tiểu Vỹ Ba một mình cầm một chiếc ô màu đen, đang đứng trong mưa.
Đôi mắt to đen nhánh nhìn chăm chú về một hướng khác...
Hứa Vy Lương hoài nghi: “Cái ô này của ai? Không phải bảo con chờ mẹ ở cổng sao?”
“Mẹ ơi, khi nãy có một chú đẹp trai nói chú ấy là ba con, nhưng không phải ba con đã bay theo tiểu tinh linh rồi sao?”
Trong nháy mắt, Hứa Vy Lương bị câu hỏi đơn giản này đâm trúng, giống như cục đá ném trúng vào tâm hồ vậy, dập dềnh gợn sóng, theo phản xạ cô nhìn về hướng mà Tiểu Vỹ Ba vừa nhìn, nơi đó bóng người nhốn nháo, tất cả đều là phụ huynh đến đón con tan học.
Trong đám người, hình như cô nhìn thấy một bóng lưng, rất giống hình dáng trong ký ức.
Nhưng cuối cùng, cô cúi đầu xuống răn dạy con gái: “Gần đây bọn buôn người rất hung hăng ngang ngược, đừng nhìn thấy ai cũng gọi ba. Ba con đến xương cốt cũng hóa thành tro bụi rồi, lấy đâu ra ba hử? Đi thôi, mẹ đưa con về nhà.”
Khóe miệng Tiểu Vỹ Ba khẽ nhếch lên, cảm giác giống như có thể treo lên đó hai thùng nước.
“Mẹ lại gạt người rồi, con mới bốn tuổi, xương cốt sao có thể hóa thành tro bụi nhanh thế chứ? Cục xương Đại Hắc ăn ba năm trước, đến hiện tại vẫn còn trắng bóng mà!”
Hứa Vy Lương: “...”
Con gái quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt.
“Mẹ nói hóa rồi là hóa rồi.”
“Mẹ độc tài, hừ, xấu xa.” Tiểu Vỹ Ba làm mặt xấu, quay người đi theo mẹ, trước lúc gần đi vẫn lưu luyến quay đầu lại nhìn, bàn tay nhỏ đặt lên cặp sách, trong cặp sách vẫn còn giấu chiếc tàu hỏa nhỏ mà chú đẹp trai cho nó.
Thế nhưng, sao chú ấy vừa nhìn thấy mẹ thì liền bỏ đi?
Lệ Hàn Quân đứng trong góc, không động đậy, cứ nhìn cô nắm bàn tay bé nhỏ của con gái đi như vậy rồi xoay người biến mất trong cơn mưa nặng hạt, trong ánh mắt đó không còn sự hận thù trước đây nữa mà chỉ còn lại sự dịu dàng trước đây chưa từng có.
Buổi sáng hôm sau, lúc Hứa Vy Lương đang chuẩn bị đi làm, đột nhiên có một bác sĩ tới tìm cô, nói kiểu bại liệt nửa người của cô là một ví dụ điển hình. Ông hy vọng Hứa Vy Lương có thể đến bệnh viện của họ kiểm tra để các chuyên gia nghiên cứu khắc phục vấn đề khó khăn này.
Hứa Vy Lương không khỏi nhìn vị bác sĩ đó bằng ánh mắt đa nghi: “Cảm ơn, hiện tại tôi sống khá tốt, không cần nghiên cứu đâu.”
Cô đã quen cuộc sống ngồi xe lăn rồi.
Huống hồ còn phải chăm sóc Tiểu Vỹ Ba nữa, đi bệnh viện rồi thì Tiểu Vỹ Ba phải làm sao?
“Hứa tiểu thư, bệnh viện chúng tôi thực sự rất có thành ý, cô xem...”
“Xin lỗi, điện thoại tôi reo rồi, đồng nghiệp của tôi đang giục tôi đi làm.” Hiện tại, cô đang giữ chức quản lí trong bộ phận thiết kế của một công ty nhỏ, lương không cao nhưng cũng đủ nuôi sống cô và Tiểu Vỹ Ba.
Bác sĩ khuyên Hứa Vy Lương mất một hồi lâu nhưng cô vẫn không đồng ý. Sau khi cô đi, bác sĩ đành bất lực thở dài, hắn bấm số điện thoại của Lệ Hàn Quân: “Lệ tiên sinh, phu nhân cự tuyệt đề nghị của chúng tôi rồi.”
...
Hứa Vy Lương luôn cảm thấy gần đây có người đang theo dõi cô, thường cảm nhận được một đôi mắt âm u của ai đó lẩn trốn trong đám người.
Nhưng thoáng nhìn xung quanh thì lại không thấy gì.
Sáng thứ ba, tại nhà trẻ của Tiểu Vỹ Ba có tổ chức hoạt động ba con, Hứa Vy Lương xin nghỉ đồng thời đem theo cấp dưới của mình cùng đến. Mặc dù cô không không thể cùng chơi các hoạt động đó với Tiểu Vỹ Ba, nhưng nó vẫn rất vui vẻ.
Người ta thường nói con gái là bảo bối tâm can, Hứa Vy Lương cuối cùng cũng lĩnh hội được rồi.
Bốn năm trước, khi cô mới tới đây liền mua một căn phòng cạnh biển, vốn định từ từ chờ chết. Nào ngờ, một tháng sau cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả nhận được không phải cô bị AIDS mà là mang thai rồi!
Cô lại có con...
Tâm trạng cô lúc đó rất phức tạp, từng nghĩ bỏ đứa bé này đi nhưng cuối cùng vẫn sinh ra nó, không biết nên cảm thấy vui mừng hay bất hạnh nữa, hạ sinh Tiểu Vỹ Ba không bao lâu thì cô phải ngồi xe lăn.
Tiểu Vỹ Ba chơi mệt rồi, đầu đầy mồ hôi chạy về phía cô, nhìn cô với dáng vẻ ngây thơ vô cùng: “Mẹ ơi, con muốn uống nước.”
Hứa Vy Lương sờ vào trong túi, chỉ còn một bình nước rỗng.
“Con ở đây chờ mẹ một lát, mẹ sang phía đối diện mua, đừng chạy lung tung đó.”
Tiểu Vỹ Ba gật đầu như bổ củi: “Yên tâm đi, con không chạy lung tung đâu, nhất định ngoan ngoãn chờ mẹ về!”
Nhưng Hứa Vy Lương không ngờ rằng khi cô mua nước quay về, chỗ Tiểu Vỹ Ba đứng khi nãy không một bóng người!
Lúc Hứa Vy Lương đến, Tiểu Vỹ Ba một mình cầm một chiếc ô màu đen, đang đứng trong mưa.
Đôi mắt to đen nhánh nhìn chăm chú về một hướng khác...
Hứa Vy Lương hoài nghi: “Cái ô này của ai? Không phải bảo con chờ mẹ ở cổng sao?”
“Mẹ ơi, khi nãy có một chú đẹp trai nói chú ấy là ba con, nhưng không phải ba con đã bay theo tiểu tinh linh rồi sao?”
Trong nháy mắt, Hứa Vy Lương bị câu hỏi đơn giản này đâm trúng, giống như cục đá ném trúng vào tâm hồ vậy, dập dềnh gợn sóng, theo phản xạ cô nhìn về hướng mà Tiểu Vỹ Ba vừa nhìn, nơi đó bóng người nhốn nháo, tất cả đều là phụ huynh đến đón con tan học.
Trong đám người, hình như cô nhìn thấy một bóng lưng, rất giống hình dáng trong ký ức.
Nhưng cuối cùng, cô cúi đầu xuống răn dạy con gái: “Gần đây bọn buôn người rất hung hăng ngang ngược, đừng nhìn thấy ai cũng gọi ba. Ba con đến xương cốt cũng hóa thành tro bụi rồi, lấy đâu ra ba hử? Đi thôi, mẹ đưa con về nhà.”
Khóe miệng Tiểu Vỹ Ba khẽ nhếch lên, cảm giác giống như có thể treo lên đó hai thùng nước.
“Mẹ lại gạt người rồi, con mới bốn tuổi, xương cốt sao có thể hóa thành tro bụi nhanh thế chứ? Cục xương Đại Hắc ăn ba năm trước, đến hiện tại vẫn còn trắng bóng mà!”
Hứa Vy Lương: “...”
Con gái quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt.
“Mẹ nói hóa rồi là hóa rồi.”
“Mẹ độc tài, hừ, xấu xa.” Tiểu Vỹ Ba làm mặt xấu, quay người đi theo mẹ, trước lúc gần đi vẫn lưu luyến quay đầu lại nhìn, bàn tay nhỏ đặt lên cặp sách, trong cặp sách vẫn còn giấu chiếc tàu hỏa nhỏ mà chú đẹp trai cho nó.
Thế nhưng, sao chú ấy vừa nhìn thấy mẹ thì liền bỏ đi?
Lệ Hàn Quân đứng trong góc, không động đậy, cứ nhìn cô nắm bàn tay bé nhỏ của con gái đi như vậy rồi xoay người biến mất trong cơn mưa nặng hạt, trong ánh mắt đó không còn sự hận thù trước đây nữa mà chỉ còn lại sự dịu dàng trước đây chưa từng có.
Buổi sáng hôm sau, lúc Hứa Vy Lương đang chuẩn bị đi làm, đột nhiên có một bác sĩ tới tìm cô, nói kiểu bại liệt nửa người của cô là một ví dụ điển hình. Ông hy vọng Hứa Vy Lương có thể đến bệnh viện của họ kiểm tra để các chuyên gia nghiên cứu khắc phục vấn đề khó khăn này.
Hứa Vy Lương không khỏi nhìn vị bác sĩ đó bằng ánh mắt đa nghi: “Cảm ơn, hiện tại tôi sống khá tốt, không cần nghiên cứu đâu.”
Cô đã quen cuộc sống ngồi xe lăn rồi.
Huống hồ còn phải chăm sóc Tiểu Vỹ Ba nữa, đi bệnh viện rồi thì Tiểu Vỹ Ba phải làm sao?
“Hứa tiểu thư, bệnh viện chúng tôi thực sự rất có thành ý, cô xem...”
“Xin lỗi, điện thoại tôi reo rồi, đồng nghiệp của tôi đang giục tôi đi làm.” Hiện tại, cô đang giữ chức quản lí trong bộ phận thiết kế của một công ty nhỏ, lương không cao nhưng cũng đủ nuôi sống cô và Tiểu Vỹ Ba.
Bác sĩ khuyên Hứa Vy Lương mất một hồi lâu nhưng cô vẫn không đồng ý. Sau khi cô đi, bác sĩ đành bất lực thở dài, hắn bấm số điện thoại của Lệ Hàn Quân: “Lệ tiên sinh, phu nhân cự tuyệt đề nghị của chúng tôi rồi.”
...
Hứa Vy Lương luôn cảm thấy gần đây có người đang theo dõi cô, thường cảm nhận được một đôi mắt âm u của ai đó lẩn trốn trong đám người.
Nhưng thoáng nhìn xung quanh thì lại không thấy gì.
Sáng thứ ba, tại nhà trẻ của Tiểu Vỹ Ba có tổ chức hoạt động ba con, Hứa Vy Lương xin nghỉ đồng thời đem theo cấp dưới của mình cùng đến. Mặc dù cô không không thể cùng chơi các hoạt động đó với Tiểu Vỹ Ba, nhưng nó vẫn rất vui vẻ.
Người ta thường nói con gái là bảo bối tâm can, Hứa Vy Lương cuối cùng cũng lĩnh hội được rồi.
Bốn năm trước, khi cô mới tới đây liền mua một căn phòng cạnh biển, vốn định từ từ chờ chết. Nào ngờ, một tháng sau cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả nhận được không phải cô bị AIDS mà là mang thai rồi!
Cô lại có con...
Tâm trạng cô lúc đó rất phức tạp, từng nghĩ bỏ đứa bé này đi nhưng cuối cùng vẫn sinh ra nó, không biết nên cảm thấy vui mừng hay bất hạnh nữa, hạ sinh Tiểu Vỹ Ba không bao lâu thì cô phải ngồi xe lăn.
Tiểu Vỹ Ba chơi mệt rồi, đầu đầy mồ hôi chạy về phía cô, nhìn cô với dáng vẻ ngây thơ vô cùng: “Mẹ ơi, con muốn uống nước.”
Hứa Vy Lương sờ vào trong túi, chỉ còn một bình nước rỗng.
“Con ở đây chờ mẹ một lát, mẹ sang phía đối diện mua, đừng chạy lung tung đó.”
Tiểu Vỹ Ba gật đầu như bổ củi: “Yên tâm đi, con không chạy lung tung đâu, nhất định ngoan ngoãn chờ mẹ về!”
Nhưng Hứa Vy Lương không ngờ rằng khi cô mua nước quay về, chỗ Tiểu Vỹ Ba đứng khi nãy không một bóng người!
Bình luận facebook