Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
38418
Sau khi sắp xếp cho cháu trai xong xuôi, mẹ Diêm mới đi chuẩn bị cơm trưa, Diêm Như Tuyết giúp bà, ngay cả bố Diêm cũng đến giúp một tay.
Lâm Lam là phụ nữ mới sinh nên được coi như cục cưng, ngoan ngoãn ngồi im.
Ông cụ ngắm chắt nội bao nhiêu cũng không đủ, vụng về chơi với chắt, khiến Diêm Quân Lệnh chê cười.
Vừa lúc đó chú hai nhà họ Diêm cũng trở về, sau đó đi vào phòng sách.
Lâm Phúc Sinh lắc đầu không nhịn nổi cảm thán: “Đúng là người thường không thể làm thị trưởng được.”
“Bên đó xử lý thế nào rồi?” Vừa mới vào chú hai đã hỏi thẳng.
“Nhà Maktoum thì không có vấn đề, những việc khác đã có công chúa ứng phó, Benson chết trước mặt truyền thông toàn thế giới, cho nên có người nghi ngờ thì cũng không thể làm gì.” Diêm Quân Lệnh biết điều chú hai muốn hỏi.
“Thế thì được.” Diêm Quốc Khang gật đầu: “Chú nhận được tin phát hiện tung tích của Rio ở trong nước, cháu cần phải cẩn thận. Không được tin người xung quanh, cái này cháu phải hiểu rõ.”
“Cháu sẽ giải quyết việc này thỏa đáng.”
“Ừ, cũng cần xử lí bên phía truyền thông nữa.” Chú hai dặn dò.
“Việc này thì cháu biết.” May mà ban đầu Lâm Lam phản đối, vắng mặt tại tang lễ của nhà họ Diêm nên được làm rất kín đáo, gần như không có ai tới tham gia, chuyện đau đầu nhất là các bài viết bịa đặt của bọn phóng viên chim lợn.
Lần trước Lâm Lam về nước nhận được sự đồng cảm từ rất nhiều fan là do những bài viết đó, sau này nếu như anh xuất hiện, e là sẽ có không ít rắc rối, mặc dù Lý Húc đã bắt đầu sai người đi xóa bài nhưng mà sau này vẫn phải chú ý.
“Nghe nói lần này bên trên bài trừ tham ô rất gắt gao, chú hai thấy thế nào?” Diêm Quân Lệnh vừa về thì nghe nói chuyện ở trong nước, bởi vì đường sắt không đạt tiêu chuẩn dẫn đến hàng loạt mâu thuẫn trong nước, cuối cùng liên quan tới giới quan chức mục nát.
“Đây là những gì chính phủ cần làm, nên làm. Lần này cháu đả kích Rio cũng đã loại bỏ không ít tổ chức tội phạm trong thành phố chúng ta, các lãnh đạo rất tán dương cháu, nhưng mà về sau vẫn cần khiêm tốn, chung quy cháu không phải là người của quân đội.” Chú hai khen ngợi cháu trai đồng thời cũng nhắc nhở.
“Vâng.”
“Đi đi.” Nói xong chú hai ý bảo Diêm Quân Lệnh có thể ra ngoài.
“Chuyện lúc đi bệnh viện, cháu cảm ơn chú.” Diêm Quân Lệnh biết rõ tính của chú hai nếu như không vì tình hình bánh bao nhỏ khẩn cấp, chắc chắn chú sẽ không sử dụng quyền chức, báo cảnh sát giao thông mở đường cho 120, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Người nhà mà.” Diêm Quốc Khang chỉ nói ba từ nhưng lại biểu đạt rõ tất cả.
Ra khỏi phòng làm việc, Diêm Quân Lệnh quay về phòng của bé con.
Ông nội đã xuống dưới tầng, lúc này chỉ còn có Lâm Lam ngồi ở bên nôi chăm chú cho bé bú sữa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Diêm Quân Lệnh không đi vào cứ thế đứng dựa ở bên cửa, yên lặng ngắm nhìn hai mẹ con.
Trước đây Diêm Quân Lệnh lúc nào cũng cảm thấy bánh bao nhà mình là một đứa trẻ, làm sao mà có thể có con được, hôm này nhìn cô chăm chú cho con bú sữa, trái tim cứng rắn không sợ trời đất của anh mềm mại ấm áp đến lạ thường.
Nghĩ đến hai mươi năm trước, cô nhóc trắng trẻo thường bám đuôi anh động chút là khóc nhè, giống như mới ngày hôm qua.
Gần mà xa, xa mà gần.
Lúc này đây, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng thấm đượm tình cảm sâu sắc tựa biển cả.
Lâm Lam cảm nhận được ánh mắt của anh, vô thức nhìn lên đúng lúc chìm vào ánh mắt dịu dàng ấy, trong khoảnh khắc không biết nên phản ứng như thế nào.
Diêm Quân Lệnh cũng không nói gì, hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.
“Oe oe…” Ai biết được đúng lúc đó đứa nhóc trong ngực không mút được sữa nên khóc ầm lên phản đối, Lâm Lam vội vàng cho bé bú lại.
“Hư chưa kìa.” Diêm Quân Lệnh nhỏ giọng mắng một câu, mới bé tí tuổi đã tranh tình cảm cùng với anh, nghĩ vậy đã thấy không thoải mái. Đúng lúc đó bố Lâm vẫy tay gọi nên anh quay người đi xuống lầu.
Lâm Lam dỗ xong con quay đầu lại thì đã không thấy người đâu, đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Cô thở dài, tự lẩm bẩm với bản thân: “Con à con có thấy mẹ quá ích kỷ không?”
Sống ở trong gia đình đơn thân nên Lâm Lam thấu hiểu sự khó nhọc của bố cô, nhưng mà cô cũng thấy rất nhiều đứa trẻ khổ sở sinh ra từ những gia đình bố mẹ bằng mặt mà không bằng lòng, bố thì gái gú mẹ thì cáu kỉnh.
Nếu như giờ này cô không còn yêu anh nữa thì cô có thế bình tĩnh tiếp nhận sự thực này, tiếp nhận việc anh phản bội, nói cho cùng thì cũng chỉ là sống lay lắt qua ngày.
Nhưng vấn đề là cô yêu anh, rất yêu, yêu tới không thể chịu đựng được chút sai sót nhỏ nhặt. Nếu cô nhìn thấy, mà không thể nhẫn nhịn, không biết khi đó bản thân sẽ trở nên như thế nào.
Đây là điều mà Lâm Lam không muốn tưởng tượng nhất.
Đối diện với nội tâm của mình, còn đau đớn hơn sống tạm bợ qua ngày.
Bé con no bụng, rất nhanh đã ngủ ngon lành, trẻ con ngây thơ hồn nhiên không âu lo khiến cho người ta cảm thấy thế giới đẹp tới trong lành.
Dỗ xong bé con, Lâm Lam xuống tầng dưới.
Mọi người đang gói bánh chẻo nhìn thấy Lâm Lam xuống dưới, mẹ Diêm vội vàng xua tay: “Con đừng đi xuống, trúng gió thì không tốt đâu.”
“Không sao đâu, Tiểu Sư Tử ngủ rồi, một mình con cũng chán.” Lâm Lam thích gia đình này, đã hai mươi tư năm rồi cô chưa từng đón năm mới cùng nhiều người như thế.
“Thế thì để Quân Lệnh ở với con.” Bà nội góp lời.
“Không…”
“Được ạ.”
Diêm Quân Lệnh đặt bánh chẻo trong tay xuống lập tức đáp lời, kết quả là bị bố anh dùng đũa gõ vào đầu: “Gói xong cái này rồi đi đâu thì đi.”
“Bà nội…” Cậu cả nhà họ Diêm vừa nghe thế thì lập tức làm nũng với bà nội.
Tạ Quyên nổi da gà ngay tức khắc: “Mẹ bảo chủ tịch Diêm này, hình tượng của con đâu?”
“Trước mặt bà nội làm gì có hình tượng.” Diêm Quân Lệnh lải nhải.
Bố Diêm nhìn con trai mình bằng ánh mắt sâu xa: “Đầu không một sợi tóc, chậc chậc, đúng là không có hình tượng…”
“Ha ha ha… bố đẹp trai nhất!” Diêm Như Tuyết vỗ tay, khen ngợi.
Diêm Quân Lệnh trừng mắt với Diêm Như Tuyết, sau đó nhìn Lâm Lam với dáng vẻ đáng thương: “Vợ, họ bắt nạt anh.”
“Khụ khụ… khụ…” Lâm Lam cho con bú xong hơi khát nước, ai ngờ vừa mới uống một ngụm thì nghe thấy người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị là anh bỗng dưng xoay người kéo tay áo cô mách lẻo, vẻ mặt vô tội làm cô thực sự nhớ tới một chú chó làm nũng, liếm đuôi nữa càng đáng yêu, cô không nhịn được liền sặc nước.
“Không sao chứ?” Diêm Quân Lệnh vội vàng vỗ vỗ lưng cô.
Lâm Lam xua tay, vẻ mặt khác lạ nhìn Diêm Quân Lệnh, đây là người đàn ông thanh cao lạnh lùng bá đạo bụng dạ đen tối mà cô quen biết hồi ban đầu sao?
“Vẻ mặt này là sao?” Nhìn thấy cô như thế, Diêm Quân Lệnh không nhịn được xoa xoa mặt mình.
“Vẻ mặt bị sốc nặng.” Diêm Như Tuyết đứng một bên giải thích, đừng nói là Lâm Lam ngay cả người khác cũng ngạc nhiên.
“Không có lớn nhỏ, đi xem cháu cô đã dậy chưa.” Diêm Quân Lệnh đổi sắc mặt, nghiêm khắc nói.
Diêm Như Tuyết lè lưỡi, mặc dù hiện giờ cô ấy là chủ tịch của Đỉnh Thành nhưng mà vẫn là em gái của người đàn ông bá đạo này.
Ôi thương thay!
“Khụ khụ… khụ… gói bánh chẻo, mọi người gói bánh chẻo đi.” Lâm Lam khó lắm mới bình tĩnh lại, nghĩ tới hành động và lời nói ban nãy của anh thì lại thấy tim đập mạnh, lấp liếm nói.
Kết quả là bà nội cảm nhận được sự ngại ngùng của cô, khinh bỉ nhìn cháu trai: “Không biết ngại.”
“Bà nội!”
“Gói bánh chẻo, gói bánh chẻo!” Diêm Quân Lệnh kêu một tiếng, bà nội lập tức đổi mặt thành vẻ tập trung gói bánh.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, được rồi, gói bánh chẻo.
Đùng đoàng…
Đúng lúc này tiếng pháo trúc bên ngoài liên tục vang lên.
Năm mới này thật là náo nhiệt.
Sau khi sắp xếp cho cháu trai xong xuôi, mẹ Diêm mới đi chuẩn bị cơm trưa, Diêm Như Tuyết giúp bà, ngay cả bố Diêm cũng đến giúp một tay.
Lâm Lam là phụ nữ mới sinh nên được coi như cục cưng, ngoan ngoãn ngồi im.
Ông cụ ngắm chắt nội bao nhiêu cũng không đủ, vụng về chơi với chắt, khiến Diêm Quân Lệnh chê cười.
Vừa lúc đó chú hai nhà họ Diêm cũng trở về, sau đó đi vào phòng sách.
Lâm Phúc Sinh lắc đầu không nhịn nổi cảm thán: “Đúng là người thường không thể làm thị trưởng được.”
“Bên đó xử lý thế nào rồi?” Vừa mới vào chú hai đã hỏi thẳng.
“Nhà Maktoum thì không có vấn đề, những việc khác đã có công chúa ứng phó, Benson chết trước mặt truyền thông toàn thế giới, cho nên có người nghi ngờ thì cũng không thể làm gì.” Diêm Quân Lệnh biết điều chú hai muốn hỏi.
“Thế thì được.” Diêm Quốc Khang gật đầu: “Chú nhận được tin phát hiện tung tích của Rio ở trong nước, cháu cần phải cẩn thận. Không được tin người xung quanh, cái này cháu phải hiểu rõ.”
“Cháu sẽ giải quyết việc này thỏa đáng.”
“Ừ, cũng cần xử lí bên phía truyền thông nữa.” Chú hai dặn dò.
“Việc này thì cháu biết.” May mà ban đầu Lâm Lam phản đối, vắng mặt tại tang lễ của nhà họ Diêm nên được làm rất kín đáo, gần như không có ai tới tham gia, chuyện đau đầu nhất là các bài viết bịa đặt của bọn phóng viên chim lợn.
Lần trước Lâm Lam về nước nhận được sự đồng cảm từ rất nhiều fan là do những bài viết đó, sau này nếu như anh xuất hiện, e là sẽ có không ít rắc rối, mặc dù Lý Húc đã bắt đầu sai người đi xóa bài nhưng mà sau này vẫn phải chú ý.
“Nghe nói lần này bên trên bài trừ tham ô rất gắt gao, chú hai thấy thế nào?” Diêm Quân Lệnh vừa về thì nghe nói chuyện ở trong nước, bởi vì đường sắt không đạt tiêu chuẩn dẫn đến hàng loạt mâu thuẫn trong nước, cuối cùng liên quan tới giới quan chức mục nát.
“Đây là những gì chính phủ cần làm, nên làm. Lần này cháu đả kích Rio cũng đã loại bỏ không ít tổ chức tội phạm trong thành phố chúng ta, các lãnh đạo rất tán dương cháu, nhưng mà về sau vẫn cần khiêm tốn, chung quy cháu không phải là người của quân đội.” Chú hai khen ngợi cháu trai đồng thời cũng nhắc nhở.
“Vâng.”
“Đi đi.” Nói xong chú hai ý bảo Diêm Quân Lệnh có thể ra ngoài.
“Chuyện lúc đi bệnh viện, cháu cảm ơn chú.” Diêm Quân Lệnh biết rõ tính của chú hai nếu như không vì tình hình bánh bao nhỏ khẩn cấp, chắc chắn chú sẽ không sử dụng quyền chức, báo cảnh sát giao thông mở đường cho 120, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Người nhà mà.” Diêm Quốc Khang chỉ nói ba từ nhưng lại biểu đạt rõ tất cả.
Ra khỏi phòng làm việc, Diêm Quân Lệnh quay về phòng của bé con.
Ông nội đã xuống dưới tầng, lúc này chỉ còn có Lâm Lam ngồi ở bên nôi chăm chú cho bé bú sữa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Diêm Quân Lệnh không đi vào cứ thế đứng dựa ở bên cửa, yên lặng ngắm nhìn hai mẹ con.
Trước đây Diêm Quân Lệnh lúc nào cũng cảm thấy bánh bao nhà mình là một đứa trẻ, làm sao mà có thể có con được, hôm này nhìn cô chăm chú cho con bú sữa, trái tim cứng rắn không sợ trời đất của anh mềm mại ấm áp đến lạ thường.
Nghĩ đến hai mươi năm trước, cô nhóc trắng trẻo thường bám đuôi anh động chút là khóc nhè, giống như mới ngày hôm qua.
Gần mà xa, xa mà gần.
Lúc này đây, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng thấm đượm tình cảm sâu sắc tựa biển cả.
Lâm Lam cảm nhận được ánh mắt của anh, vô thức nhìn lên đúng lúc chìm vào ánh mắt dịu dàng ấy, trong khoảnh khắc không biết nên phản ứng như thế nào.
Diêm Quân Lệnh cũng không nói gì, hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.
“Oe oe…” Ai biết được đúng lúc đó đứa nhóc trong ngực không mút được sữa nên khóc ầm lên phản đối, Lâm Lam vội vàng cho bé bú lại.
“Hư chưa kìa.” Diêm Quân Lệnh nhỏ giọng mắng một câu, mới bé tí tuổi đã tranh tình cảm cùng với anh, nghĩ vậy đã thấy không thoải mái. Đúng lúc đó bố Lâm vẫy tay gọi nên anh quay người đi xuống lầu.
Lâm Lam dỗ xong con quay đầu lại thì đã không thấy người đâu, đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Cô thở dài, tự lẩm bẩm với bản thân: “Con à con có thấy mẹ quá ích kỷ không?”
Sống ở trong gia đình đơn thân nên Lâm Lam thấu hiểu sự khó nhọc của bố cô, nhưng mà cô cũng thấy rất nhiều đứa trẻ khổ sở sinh ra từ những gia đình bố mẹ bằng mặt mà không bằng lòng, bố thì gái gú mẹ thì cáu kỉnh.
Nếu như giờ này cô không còn yêu anh nữa thì cô có thế bình tĩnh tiếp nhận sự thực này, tiếp nhận việc anh phản bội, nói cho cùng thì cũng chỉ là sống lay lắt qua ngày.
Nhưng vấn đề là cô yêu anh, rất yêu, yêu tới không thể chịu đựng được chút sai sót nhỏ nhặt. Nếu cô nhìn thấy, mà không thể nhẫn nhịn, không biết khi đó bản thân sẽ trở nên như thế nào.
Đây là điều mà Lâm Lam không muốn tưởng tượng nhất.
Đối diện với nội tâm của mình, còn đau đớn hơn sống tạm bợ qua ngày.
Bé con no bụng, rất nhanh đã ngủ ngon lành, trẻ con ngây thơ hồn nhiên không âu lo khiến cho người ta cảm thấy thế giới đẹp tới trong lành.
Dỗ xong bé con, Lâm Lam xuống tầng dưới.
Mọi người đang gói bánh chẻo nhìn thấy Lâm Lam xuống dưới, mẹ Diêm vội vàng xua tay: “Con đừng đi xuống, trúng gió thì không tốt đâu.”
“Không sao đâu, Tiểu Sư Tử ngủ rồi, một mình con cũng chán.” Lâm Lam thích gia đình này, đã hai mươi tư năm rồi cô chưa từng đón năm mới cùng nhiều người như thế.
“Thế thì để Quân Lệnh ở với con.” Bà nội góp lời.
“Không…”
“Được ạ.”
Diêm Quân Lệnh đặt bánh chẻo trong tay xuống lập tức đáp lời, kết quả là bị bố anh dùng đũa gõ vào đầu: “Gói xong cái này rồi đi đâu thì đi.”
“Bà nội…” Cậu cả nhà họ Diêm vừa nghe thế thì lập tức làm nũng với bà nội.
Tạ Quyên nổi da gà ngay tức khắc: “Mẹ bảo chủ tịch Diêm này, hình tượng của con đâu?”
“Trước mặt bà nội làm gì có hình tượng.” Diêm Quân Lệnh lải nhải.
Bố Diêm nhìn con trai mình bằng ánh mắt sâu xa: “Đầu không một sợi tóc, chậc chậc, đúng là không có hình tượng…”
“Ha ha ha… bố đẹp trai nhất!” Diêm Như Tuyết vỗ tay, khen ngợi.
Diêm Quân Lệnh trừng mắt với Diêm Như Tuyết, sau đó nhìn Lâm Lam với dáng vẻ đáng thương: “Vợ, họ bắt nạt anh.”
“Khụ khụ… khụ…” Lâm Lam cho con bú xong hơi khát nước, ai ngờ vừa mới uống một ngụm thì nghe thấy người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị là anh bỗng dưng xoay người kéo tay áo cô mách lẻo, vẻ mặt vô tội làm cô thực sự nhớ tới một chú chó làm nũng, liếm đuôi nữa càng đáng yêu, cô không nhịn được liền sặc nước.
“Không sao chứ?” Diêm Quân Lệnh vội vàng vỗ vỗ lưng cô.
Lâm Lam xua tay, vẻ mặt khác lạ nhìn Diêm Quân Lệnh, đây là người đàn ông thanh cao lạnh lùng bá đạo bụng dạ đen tối mà cô quen biết hồi ban đầu sao?
“Vẻ mặt này là sao?” Nhìn thấy cô như thế, Diêm Quân Lệnh không nhịn được xoa xoa mặt mình.
“Vẻ mặt bị sốc nặng.” Diêm Như Tuyết đứng một bên giải thích, đừng nói là Lâm Lam ngay cả người khác cũng ngạc nhiên.
“Không có lớn nhỏ, đi xem cháu cô đã dậy chưa.” Diêm Quân Lệnh đổi sắc mặt, nghiêm khắc nói.
Diêm Như Tuyết lè lưỡi, mặc dù hiện giờ cô ấy là chủ tịch của Đỉnh Thành nhưng mà vẫn là em gái của người đàn ông bá đạo này.
Ôi thương thay!
“Khụ khụ… khụ… gói bánh chẻo, mọi người gói bánh chẻo đi.” Lâm Lam khó lắm mới bình tĩnh lại, nghĩ tới hành động và lời nói ban nãy của anh thì lại thấy tim đập mạnh, lấp liếm nói.
Kết quả là bà nội cảm nhận được sự ngại ngùng của cô, khinh bỉ nhìn cháu trai: “Không biết ngại.”
“Bà nội!”
“Gói bánh chẻo, gói bánh chẻo!” Diêm Quân Lệnh kêu một tiếng, bà nội lập tức đổi mặt thành vẻ tập trung gói bánh.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, được rồi, gói bánh chẻo.
Đùng đoàng…
Đúng lúc này tiếng pháo trúc bên ngoài liên tục vang lên.
Năm mới này thật là náo nhiệt.
Bình luận facebook