Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 427
38427
Lâm Lam cố nén cười, giữ lấy tay Diêm Quân Lệnh, xua tan sự kích động muốn đi thay đồ của người đàn ông này.
Diêm Quân Lệnh vẫn hơi khó chịu, nhưng lại nắm chặt lấy tay Lâm Lam, nói giọng thoải mái với nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ."
Sau đó hai người cứ như vậy đi ra khỏi cửa hàng quần áo.
Khi đi ngang qua một cái gương lớn ở cửa hàng, Diêm Quân Lệnh cố ý nhìn lướt qua một cái, bất ngờ cảm thấy hai người họ xứng đôi vô cùng, liền rút điện thoại ra: “Lam Lam, nhìn bên đây."
"Anh lại muốn đăng lên mạng xã hội đúng không?" Tuy Lâm Lam đã có khả năng miễn dịch với tài khoản mạng xã hội của Diêm Quân Lệnh, nhưng mỗi lần như vậy vẫn không khỏi đau đầu.
Biên đạo phía sau dường như nghe thấy tin tức hay ho gì đó, vội vàng lia sát ống kính tới quay hình.
Đâu biết Diêm Quân Lệnh đang nhìn cô gái nhỏ này bằng ánh mắt ghét bỏ: “Em có ý kiến gì với tài khoản mạng xã hội của anh sao?"
"Quá buồn nôn." Một câu nói của Lâm Lam đã thu hút thành công hứng thú của biên đạo, cô ấy vô cùng hiếu kì người đàn ông cao lớn lạnh lùng như chủ tịch Diêm đây thì trên tường nhà sẽ đăng những gì, hơn nữa cô ấy cũng tin rằng sau khi phát sóng người xem cũng sẽ hiếu kì.
"Có sao?" Diêm Quân Lệnh hoàn toàn không cảm thấy gì, tiện tay đăng bức ảnh vừa chụp lên tường nhà.
Lâm Lam theo bản năng mở điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy một dòng trạng thái không khiến người ta kinh ngạc thì chẳng chịu ngừng của người đàn ông kia: Bà xã rất thú vị.
Phía dưới đã có bình luận.
Thẩm Hoằng: Tha thứ cho tôi đọc nhầm “thú vị” thành “tình thú”.
Coco: Hường phấn nõn nà, xem ra khách quý hôm nay nhất định phải là chủ tịch Diêm rồi.
Hàn Thiên Thành: Chỗ nào hường phấn chỗ nào nõn nà?
Lý Húc: Tầng trên hường phấn, tầng trên nõn nà.
Hàn Thiên thành đáp lại Lý Húc: Biến thái.
Tăng Tuyết thêm vào: Có gian tình, hơn nữa thỏ con rất dễ thương, dùng từ “đáng yêu” sao nói hết được Đại Boss.
Coco nhìn thấy Lý Húc thì hừ lạnh một tiếng, chỉ gửi đi các biểu tượng cảm xúc.
...
Lâm Lam không hiểu, những người này mỗi ngày đều rất rảnh rỗi sao?
"Đừng để ý đến họ, một đám biến thái." Diêm Quân Lệnh nói bằng bộ dạng nghiêm chỉnh.
Lâm Lam thoáng nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt kì dị: Làm sao cô lại cảm thấy người biến thái thực sự chính là anh?
Nhìn thấy người tụ tập ở cửa hàng càng ngày càng đông, Diêm Quân Lệnh nắm lấy tay Lâm Lam nhanh chóng rời đi, nhưng không phải kết thúc hành trình hôm nay, mà là đến thẳng rạp phim phía đối diện.
Lâm Lam nhướng mày đi theo, nhìn người đàn ông với bộ trang phục hồng nhạt, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Diêm Quân Lệnh dẫn Lâm Lam mua vé xem phim, bỏng ngô, sau đó hòa trong đám đông đi vào rạp phim, nhưng lại phát hiện phòng chiếu phim số 3 mà họ xem, đến một người cũng không có.
"Anh bao trọn sao?" Lâm Lam liếc nhìn Diêm Quân Lệnh một cách kỳ quái, con người này lại phung phí tiền.
"Sợ bị quấy rầy." Diêm Quân Lệnh không muốn một chút nữa lại bị những người khác đi xem phim vây quanh.
"Vung tiền không biết tiếc." Lâm Lam ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trên mặt đều là tình cảm dịu dàng ấm áp.
Bàn tay to lớn của Diêm Quân Lệnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trực tiếp ngồi xuống.
Biên đạo và tổ quay phim đi theo liên tục bị cho ăn cẩu lương(*), cảm thấy cặp đôi này quả thực là ngọt đến chết người, nhưng vẫn không chịu được muốn xem muốn quay, quả thực thương thay cho bản thân.
(*) Cẩu lương: Các cặp đôi yêu nhau thường hay thể hiện các hành động thân mật, tình cảm, trước mặt những người FA ( Người ta gọi đó là cẩu lương)
Hai người ổn định chỗ ngồi, màn hình lớn liền bắt đầu chiếu phim.
Phát trên màn ảnh là phim “Hán Vương” mà Lâm Lam tham gia diễn xuất, bên trong còn có cảnh Diêm Quân Lệnh đóng thế.
Lâm Lam kinh ngạc nhìn về phía Diêm Quân Lệnh, bộ phim này năm ngoái đã công chiếu, sớm đã được gỡ xuống, người đàn ông này đặc biệt vì cô mà cho chiếu lên.
"Vẫn luôn muốn cùng em xem phim." Diêm Quân Lệnh bình thản mở lời.
Lâm Lam ngạc nhiên, nhớ đến những ngày tháng một mình cô ở Tấn Thị, hết lần này đến lần khác đi xem “Hán Vương”, chỉ bởi vì để xem một cảnh Diêm Quân Lệnh diễn, dù cho đó chỉ là một bóng lưng.
Khi đó nguyện vọng lớn nhất của cô là người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn tưởng tượng Diêm Quân Lệnh bước ra từ màn hình đi tới.
Sau đó họ không đi Maldives tổ chức hôn lễ, cô không có mặt trong cuộc hẹn với Trần Văn, càng không đến sông Sri Lanka, tất cả mọi thứ đều dừng ở tháng tư của trang viên hoa anh đào, họ cùng ở bên nhau một cách tròn vẹn.
Sống mũi của cô không kìm được mà cay cay, quay đầu nhìn người đàn ông kia, lại phát hiện Diêm Quân Lệnh cũng đang nhìn cô.
Lâm Lam ôm chặt lấy Diêm Quân Lệnh, nắm chặt tay của đối phương không buông: “Sau này đừng rời xa em nữa được không? Không bao giờ rời xa nữa ..."
"Ừ." Người đàn ông này chỉ nói một chữ nhưng lại là một lời hứa trịnh trọng.
Bầu không khí xung quanh trở nên có chút u buồn, một lúc lâu Lâm Lam mới từ trong vòng tay Diêm Quân Lệnh chui ra, lặng lẽ dụi dụi khóe mắt, nhớ tới việc họ đã ký tên ly hôn, còn cả thái độ của người đàn ông này về việc ly hôn, biểu cảm có chút gượng gạo.
Ép buộc ánh nhìn của bản thân cô trở lại bộ phim đang chiếu trước mặt, âm thanh của di động lại vang lên, Lâm Lam theo thói quen muốn xem, nhưng bị Diêm Quân Lệnh giữ lại, trực tiếp cất điện thoại vào túi của anh: “Xem phim đi, không được phân tâm."
"Ừm." Tâm tình Lâm Lam sa sút, lại nghĩ đến lời hứa hẹn của người này, ngoan ngoãn ừm một tiếng, đưa ánh nhìn lên màn ảnh.
Lúc trước cô xem bộ phim này không dưới hai mươi lần, nhưng đến tình tiết cơ bản cũng không hiểu, vì mỗi lần đều mong đợi cảnh người đàn ông kia xuất hiện, nhưng hôm nay với tâm trạng thả lỏng, cô có thể nghiêm chỉnh ngồi theo dõi tình tiết của phim.
Diêm Quân Lệnh ngồi bên cạnh thuận tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, Lâm Lam theo bản năng quay đầu sang, chợt nghe thấy tiếng người đàn ông bất mãn mở miệng: “Tô Mộ Bạch này cũng không đẹp trai là mấy."
"Anh công khai nói Tô Mộ Bạch không đẹp trai như vậy không sợ bị quần chúng công kích sao?" Lâm Lam cười hỏi, thực sự biết rõ lực lượng fan của Tô Mộ Bạch, sợ người này bị công kích nên mới trêu trọc anh.
"Vậy em nói cho anh xem anh ta có đẹp trai không?" Diêm Quân Lệnh không quan tâm người khác nói Tô Mộ Bạch có đẹp trai hay không, chỉ quan tâm cách nhìn của cô gái nhỏ nhà mình.
Lâm Lam cố ý dừng lại một lúc, sau đó cao giọng: “Đẹp... chết được."
"Hừ!"
"Nhưng em thích kiểu như anh hơn." Nhân lúc cơn ghen của người này chưa hoàn toàn bộc phát, Lâm Lam vội vàng bổ sung.
Diêm Quân Lệnh kiêu ngạo vuốt tóc: “Vậy còn nghe được."
Quay phim phía sau không nhịn nổi mà che mặt, đã nói rõ xây dựng hình tượng một chủ tịch bá đạo mà? Đây có khác nào một chú chó ngao kiêu ngạo, họ đều hoài nghi chủ tịch Diêm mà có đuôi, lúc này nhất định sẽ vểnh lên.
Lâm Lam nhìn dáng vẻ như vậy, rất khó tưởng tượng đây là người đàn ông lạnh lùng bá đạo của lần đầu gặp mặt.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, Lâm Lam có dự cảm sợ rằng hôm nay cô lại không xem tiếp được, quả nhiên cô đoán không sai, người đàn ông kia thực sự “động dục” rồi.
Ban đầu còn có thể ngoan ngoãn nắm tay cô, đến sau cùng trực tiếp nhẹ nhàng từng chút một vuốt ve, vuốt đến mức Lâm Lam thần trí không yên, nào còn tâm tư nhìn lên màn ảnh lớn.
"Không phải nói rõ xem phim tử tế sao?" Lúc này trong lòng cô đều ngứa ngáy, Lâm Lam rốt cuộc cũng ngồi không yên.
"Đúng vậy, xem phim." Mắt của Diêm Quân Lệnh nhìn bộ phim, dáng vẻ nghiêm chỉnh trả lời Lâm Lam, nhưng dưới ống kính máy quay từng động tác nhỏ của anh đều bị lộ ra không sót chút nào.
Lâm Lam mím môi: “Anh chắc chứ?"
"Nếu như em không có tâm tư xem phim, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi?" Cuối cùng lúc Lâm Lam đặt câu hỏi lần thứ hai, Diêm Quân Lệnh đột nhiên quay đầu sang, thành khẩn đề nghị.
"Ừm?"
"Làm như họ." Khi anh nói câu này, đúng lúc đang chiếu cảnh Hán Vương nằm trên giường cúi đầu hôn nàng ca kỹ thật sâu.
Lâm Lam mắng thầm: Tên vô lại này. Nhưng một giây sau bờ môi đỏ mọng đã bị chặn lại, đôi mắt xinh đẹp mở to ra, Lâm Lam muốn kháng cự, nhưng Diêm Quân Lệnh lại nhân cơ hội ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bức thiết tách răng của cô ra, đưa đầu lưỡi tiến sâu vào.
Trong môi vẫn còn có dư vị ngọt ngào của bỏng ngô, Diêm Quân Lệnh say mê cắn mút, đây cũng là mong muốn mà sau khi trở về từ Saya anh luôn luôn khao khát.
May thay, cuối cùng cũng được toại nguyện rồi.
Lâm Lam cố nén cười, giữ lấy tay Diêm Quân Lệnh, xua tan sự kích động muốn đi thay đồ của người đàn ông này.
Diêm Quân Lệnh vẫn hơi khó chịu, nhưng lại nắm chặt lấy tay Lâm Lam, nói giọng thoải mái với nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ."
Sau đó hai người cứ như vậy đi ra khỏi cửa hàng quần áo.
Khi đi ngang qua một cái gương lớn ở cửa hàng, Diêm Quân Lệnh cố ý nhìn lướt qua một cái, bất ngờ cảm thấy hai người họ xứng đôi vô cùng, liền rút điện thoại ra: “Lam Lam, nhìn bên đây."
"Anh lại muốn đăng lên mạng xã hội đúng không?" Tuy Lâm Lam đã có khả năng miễn dịch với tài khoản mạng xã hội của Diêm Quân Lệnh, nhưng mỗi lần như vậy vẫn không khỏi đau đầu.
Biên đạo phía sau dường như nghe thấy tin tức hay ho gì đó, vội vàng lia sát ống kính tới quay hình.
Đâu biết Diêm Quân Lệnh đang nhìn cô gái nhỏ này bằng ánh mắt ghét bỏ: “Em có ý kiến gì với tài khoản mạng xã hội của anh sao?"
"Quá buồn nôn." Một câu nói của Lâm Lam đã thu hút thành công hứng thú của biên đạo, cô ấy vô cùng hiếu kì người đàn ông cao lớn lạnh lùng như chủ tịch Diêm đây thì trên tường nhà sẽ đăng những gì, hơn nữa cô ấy cũng tin rằng sau khi phát sóng người xem cũng sẽ hiếu kì.
"Có sao?" Diêm Quân Lệnh hoàn toàn không cảm thấy gì, tiện tay đăng bức ảnh vừa chụp lên tường nhà.
Lâm Lam theo bản năng mở điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy một dòng trạng thái không khiến người ta kinh ngạc thì chẳng chịu ngừng của người đàn ông kia: Bà xã rất thú vị.
Phía dưới đã có bình luận.
Thẩm Hoằng: Tha thứ cho tôi đọc nhầm “thú vị” thành “tình thú”.
Coco: Hường phấn nõn nà, xem ra khách quý hôm nay nhất định phải là chủ tịch Diêm rồi.
Hàn Thiên Thành: Chỗ nào hường phấn chỗ nào nõn nà?
Lý Húc: Tầng trên hường phấn, tầng trên nõn nà.
Hàn Thiên thành đáp lại Lý Húc: Biến thái.
Tăng Tuyết thêm vào: Có gian tình, hơn nữa thỏ con rất dễ thương, dùng từ “đáng yêu” sao nói hết được Đại Boss.
Coco nhìn thấy Lý Húc thì hừ lạnh một tiếng, chỉ gửi đi các biểu tượng cảm xúc.
...
Lâm Lam không hiểu, những người này mỗi ngày đều rất rảnh rỗi sao?
"Đừng để ý đến họ, một đám biến thái." Diêm Quân Lệnh nói bằng bộ dạng nghiêm chỉnh.
Lâm Lam thoáng nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt kì dị: Làm sao cô lại cảm thấy người biến thái thực sự chính là anh?
Nhìn thấy người tụ tập ở cửa hàng càng ngày càng đông, Diêm Quân Lệnh nắm lấy tay Lâm Lam nhanh chóng rời đi, nhưng không phải kết thúc hành trình hôm nay, mà là đến thẳng rạp phim phía đối diện.
Lâm Lam nhướng mày đi theo, nhìn người đàn ông với bộ trang phục hồng nhạt, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Diêm Quân Lệnh dẫn Lâm Lam mua vé xem phim, bỏng ngô, sau đó hòa trong đám đông đi vào rạp phim, nhưng lại phát hiện phòng chiếu phim số 3 mà họ xem, đến một người cũng không có.
"Anh bao trọn sao?" Lâm Lam liếc nhìn Diêm Quân Lệnh một cách kỳ quái, con người này lại phung phí tiền.
"Sợ bị quấy rầy." Diêm Quân Lệnh không muốn một chút nữa lại bị những người khác đi xem phim vây quanh.
"Vung tiền không biết tiếc." Lâm Lam ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trên mặt đều là tình cảm dịu dàng ấm áp.
Bàn tay to lớn của Diêm Quân Lệnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trực tiếp ngồi xuống.
Biên đạo và tổ quay phim đi theo liên tục bị cho ăn cẩu lương(*), cảm thấy cặp đôi này quả thực là ngọt đến chết người, nhưng vẫn không chịu được muốn xem muốn quay, quả thực thương thay cho bản thân.
(*) Cẩu lương: Các cặp đôi yêu nhau thường hay thể hiện các hành động thân mật, tình cảm, trước mặt những người FA ( Người ta gọi đó là cẩu lương)
Hai người ổn định chỗ ngồi, màn hình lớn liền bắt đầu chiếu phim.
Phát trên màn ảnh là phim “Hán Vương” mà Lâm Lam tham gia diễn xuất, bên trong còn có cảnh Diêm Quân Lệnh đóng thế.
Lâm Lam kinh ngạc nhìn về phía Diêm Quân Lệnh, bộ phim này năm ngoái đã công chiếu, sớm đã được gỡ xuống, người đàn ông này đặc biệt vì cô mà cho chiếu lên.
"Vẫn luôn muốn cùng em xem phim." Diêm Quân Lệnh bình thản mở lời.
Lâm Lam ngạc nhiên, nhớ đến những ngày tháng một mình cô ở Tấn Thị, hết lần này đến lần khác đi xem “Hán Vương”, chỉ bởi vì để xem một cảnh Diêm Quân Lệnh diễn, dù cho đó chỉ là một bóng lưng.
Khi đó nguyện vọng lớn nhất của cô là người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn tưởng tượng Diêm Quân Lệnh bước ra từ màn hình đi tới.
Sau đó họ không đi Maldives tổ chức hôn lễ, cô không có mặt trong cuộc hẹn với Trần Văn, càng không đến sông Sri Lanka, tất cả mọi thứ đều dừng ở tháng tư của trang viên hoa anh đào, họ cùng ở bên nhau một cách tròn vẹn.
Sống mũi của cô không kìm được mà cay cay, quay đầu nhìn người đàn ông kia, lại phát hiện Diêm Quân Lệnh cũng đang nhìn cô.
Lâm Lam ôm chặt lấy Diêm Quân Lệnh, nắm chặt tay của đối phương không buông: “Sau này đừng rời xa em nữa được không? Không bao giờ rời xa nữa ..."
"Ừ." Người đàn ông này chỉ nói một chữ nhưng lại là một lời hứa trịnh trọng.
Bầu không khí xung quanh trở nên có chút u buồn, một lúc lâu Lâm Lam mới từ trong vòng tay Diêm Quân Lệnh chui ra, lặng lẽ dụi dụi khóe mắt, nhớ tới việc họ đã ký tên ly hôn, còn cả thái độ của người đàn ông này về việc ly hôn, biểu cảm có chút gượng gạo.
Ép buộc ánh nhìn của bản thân cô trở lại bộ phim đang chiếu trước mặt, âm thanh của di động lại vang lên, Lâm Lam theo thói quen muốn xem, nhưng bị Diêm Quân Lệnh giữ lại, trực tiếp cất điện thoại vào túi của anh: “Xem phim đi, không được phân tâm."
"Ừm." Tâm tình Lâm Lam sa sút, lại nghĩ đến lời hứa hẹn của người này, ngoan ngoãn ừm một tiếng, đưa ánh nhìn lên màn ảnh.
Lúc trước cô xem bộ phim này không dưới hai mươi lần, nhưng đến tình tiết cơ bản cũng không hiểu, vì mỗi lần đều mong đợi cảnh người đàn ông kia xuất hiện, nhưng hôm nay với tâm trạng thả lỏng, cô có thể nghiêm chỉnh ngồi theo dõi tình tiết của phim.
Diêm Quân Lệnh ngồi bên cạnh thuận tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, Lâm Lam theo bản năng quay đầu sang, chợt nghe thấy tiếng người đàn ông bất mãn mở miệng: “Tô Mộ Bạch này cũng không đẹp trai là mấy."
"Anh công khai nói Tô Mộ Bạch không đẹp trai như vậy không sợ bị quần chúng công kích sao?" Lâm Lam cười hỏi, thực sự biết rõ lực lượng fan của Tô Mộ Bạch, sợ người này bị công kích nên mới trêu trọc anh.
"Vậy em nói cho anh xem anh ta có đẹp trai không?" Diêm Quân Lệnh không quan tâm người khác nói Tô Mộ Bạch có đẹp trai hay không, chỉ quan tâm cách nhìn của cô gái nhỏ nhà mình.
Lâm Lam cố ý dừng lại một lúc, sau đó cao giọng: “Đẹp... chết được."
"Hừ!"
"Nhưng em thích kiểu như anh hơn." Nhân lúc cơn ghen của người này chưa hoàn toàn bộc phát, Lâm Lam vội vàng bổ sung.
Diêm Quân Lệnh kiêu ngạo vuốt tóc: “Vậy còn nghe được."
Quay phim phía sau không nhịn nổi mà che mặt, đã nói rõ xây dựng hình tượng một chủ tịch bá đạo mà? Đây có khác nào một chú chó ngao kiêu ngạo, họ đều hoài nghi chủ tịch Diêm mà có đuôi, lúc này nhất định sẽ vểnh lên.
Lâm Lam nhìn dáng vẻ như vậy, rất khó tưởng tượng đây là người đàn ông lạnh lùng bá đạo của lần đầu gặp mặt.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, Lâm Lam có dự cảm sợ rằng hôm nay cô lại không xem tiếp được, quả nhiên cô đoán không sai, người đàn ông kia thực sự “động dục” rồi.
Ban đầu còn có thể ngoan ngoãn nắm tay cô, đến sau cùng trực tiếp nhẹ nhàng từng chút một vuốt ve, vuốt đến mức Lâm Lam thần trí không yên, nào còn tâm tư nhìn lên màn ảnh lớn.
"Không phải nói rõ xem phim tử tế sao?" Lúc này trong lòng cô đều ngứa ngáy, Lâm Lam rốt cuộc cũng ngồi không yên.
"Đúng vậy, xem phim." Mắt của Diêm Quân Lệnh nhìn bộ phim, dáng vẻ nghiêm chỉnh trả lời Lâm Lam, nhưng dưới ống kính máy quay từng động tác nhỏ của anh đều bị lộ ra không sót chút nào.
Lâm Lam mím môi: “Anh chắc chứ?"
"Nếu như em không có tâm tư xem phim, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi?" Cuối cùng lúc Lâm Lam đặt câu hỏi lần thứ hai, Diêm Quân Lệnh đột nhiên quay đầu sang, thành khẩn đề nghị.
"Ừm?"
"Làm như họ." Khi anh nói câu này, đúng lúc đang chiếu cảnh Hán Vương nằm trên giường cúi đầu hôn nàng ca kỹ thật sâu.
Lâm Lam mắng thầm: Tên vô lại này. Nhưng một giây sau bờ môi đỏ mọng đã bị chặn lại, đôi mắt xinh đẹp mở to ra, Lâm Lam muốn kháng cự, nhưng Diêm Quân Lệnh lại nhân cơ hội ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bức thiết tách răng của cô ra, đưa đầu lưỡi tiến sâu vào.
Trong môi vẫn còn có dư vị ngọt ngào của bỏng ngô, Diêm Quân Lệnh say mê cắn mút, đây cũng là mong muốn mà sau khi trở về từ Saya anh luôn luôn khao khát.
May thay, cuối cùng cũng được toại nguyện rồi.
Bình luận facebook