Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 899
39899
“Rất ngạc nhiên ngoài dự đoán sao?”
Triệu Đình Đình nho nhã khoan khoái ngồi xuống, dung mạo của cô vô cùng sắc sảo, đến cả móng tay đều làm rất đẹp, móng tay được tô màu đỏ đậm, làm nổi bật lên đôi bàn tay trắng ngần. So với lần gặp cô ta ở buổi tiệc đầy tháng của em gái, hôm nay cô ta có thể nói là khí thế ngần ngần. Cô ngồi xuống, để túi xách kế bên ghế sofa, cười nhìn Tiểu Thât,”Không ngờ người đến đây lại là tôi, đúng không?”
Tiểu Thất mím môi không nói chuyện.
Đúng thật là không nghĩ tới!
Đơn giản là nghĩ không ra!
“Sao lại là cô?”
Triệu Đình Đình sau khi ngồi xuống ghế thì có nhân viên phục vụ lại, “Cô cần uống gì?”
“Cà phê đen!”
“Được, xin đợt xíu!”
Tiểu Thất không nhịn được bóp chặt ngón tay lại, hai người này ngay đến uống cà phê, đều uống loại giống nhau sao!
Tiểu Thất không nhịn được lại hỏi một câu, “Sao cô lại đến đây?”
“Lúc cô điện cho Lục Sâm tôi đang ở trong công ty anh ấy.” Cà phê vừa bưng đến, Triệu Đình Đình đã bưng ly lên, nho nhã uống một ngụm, cô thật đúng là thân bạch cốt tinh, mức độ tu luyện cũng rất ghê gớm, một ngụm cà phê uống xong, vậy mà son môi trên miệng một chút cũng không dính lên chiếc cốc, Triệu Đình Đình bỏ ly xuống, tiếp tục nói. “Công ty Lục Sâm có quá nhiều chuyện bận, cô cũng biết, hai người chúng tôi lập tức di cư đến Thụy Sĩ rồi, rất nhiều chuyện cần phải giao phó lại, Lục Sâm thực sự không có cách ra ngoài để gặp gỡ, vừa may hôm nay tôi rãnh, không có gì làm, nên tự mình tình nguyện xung phong đến đây.”
Tiểu Thất nắm chặt chìa khóa trong tay.
Lục Sâm...anh ấy lại đồng ý bảo Triệu Đình Đình đến lấy chìa khóa, thật sao?
Rõ ràng là chuyện giữa hai người họ, Lục Sâm lại kéo Triệu Đình Đình vào đây, chả lẽ lo lắng lời nói hôm quá chưa đủ độ sát thương, nên muốn cô phải xác minh sự thật lần nữa sao!
Tim Tiểu Thất đau đớn vô cùng.
Cô thật sự không muốn gặp người phụ nữ trước mặt tí nào, nếu không có cô ta, có lẽ cô và Lục Sâm vẫn yên ổn, không có chuyện gì xảy ra, cô thật không hiểu nỗi, đã ra nước ngoài mười năm, tại sao lại quay về!
Tại sao rõ ràng biết đối phương đã có bạn gái, mà một rồi hai hai rồi ba cứ xuất hiện trước mặt Lục Sâm.
Chả lẽ tình cảm của họ là tình cảm, giữ cô và Lục Sâm không phải tình cảm sao.
Tiểu Thất lại muốn khóc.
Nhưng ...cô không thể!
Cho dù khóc, cô cũng tuyệt đối không được khóc trước mặt Triệu Đình Đình, tuyệt đối không thể khóc vì là kẻ bại trận thất thế!
Tiểu Thất dũi mắt, giờ cô chỉ muốn rời đi!
Cô nhanh chóng đẩy chìa khóa trong tay tới trước mặt Triệu Đình Đình, “Đây chính là chiếc chìa khóa mà tôi muốn trả cho Lục Sâm, nếu anh đã không đến, vậy phiền cô giúp đỡ giao cho anh ấy! Còn nữa...tôi ở trước cửa công ty các người có mở quán cafe, tiệm đó là của Lục Sâm, nhưng quán cà phê do tôi một tay cực khổ gầy dựng, tôi không muốn công sức của mình bỏ phí. Nên cái cửa hàng đó tôi không tính trả lại cho Lục Sâm..nhưng hàng tháng tôi sẽ dựa theo giá thị trường để trả anh tiền thuê.”
Triệu Đình Đình gật đầu, vươn tay lấy chìa khóa.
Tiểu Thất cảm thấy thứ Triệu Đình Đình lấy đi không phải là chìa khóa, mà là...Lục Sâm người sống sờ sờ đó.
Sống mũi cô cay cay, mắt có chút ươn ướt. Cô vội cúi thấp đầu, che đi giọt lệ trong mắt.
“Được rồi, việc tôi cần làm đã làm rồi, tôi nên đi đâu!”
“Đợi đã!”
Triệu Đình Đình gọi Tiểu Thất, nhìn vào mắt cô ta, cười nói, “Thực ra hôm nay tôi tình nguyện đến lấy chìa khóa, cũng có chút lòng riêng. Cô Tiêu, tôi có vài lời muốn nói với cô, nếu cô không bận, có thể nghe xong rồi mới đi không?”
Toàn thân Tiểu Thất tê cứng, cô tê cứng nói, “Giữa hai chúng ta chắc không còn gì để nói nữa chứ?”
“Biểu hiện bên ngoài là vậy.” Triệu Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Nếu không phải vì Lục Sâm, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ quen biết, chính người đàn ông này kéo chúng ta lại với nhau, mà giờ, lời tôi nói có thể khá vô lí, nhưng xin tha thứ, tôi cũng là người phụ nữ không có cảm giác an toàn, nên xin cho tôi nói hết lời được không?”
Tiểu Thất mím chặt môi, tê dại ngồi xuống lần nữa.
Cả đời cô chả bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình và tình địch cũng nhau ngồi chung một quán cà phê, nói chuyện và uống cà phê như vậy.
“Cô Tiêu, thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô.”
Tiểu Thất nhăn mày, “Cô Triệu, cô đây là nói khích toi sao?”
“Không! Tôi là thật lòng!” Triệu Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Từ lần đầu gặp cô, tôi đã biết cô, tôi và Lục Sâm đều không giống nhau , cô..nhìn vào đơn thuần, nên hỷ nộ ái ố đều hiện rõ trên khuôn mặt, không giống như chúng tôi loại cáo già đã quen đấu đá nhiều năm lăn lộn trên thương trường, hoàn toàn không phân biệt được nụ cười thật và giả. Lần đầu tiên tôi nhìn cô trong lòng tôi nghĩ, không biết gia đình như thế nào, mới có thể giáo dục ra một người con gái như thế.”
Triệu Đình Đình hít một hơi sâu, “Tôi thật ngưỡng mộ cô! Cô trẻ như thế, xinh đẹp như thế, lại có người cha mẹ yêu thương mình như thế, không giống như chúng tôi, mệt chỉ có thể dựa vào tường nghỉ ngơi, lạnh cũng chỉ biết tự ôm lấy mình..”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Thực ra tôi nhận ra, tuy cô và Lục Sâm đã chia tay, nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn hổ thẹn.” Triệu Đình Đình thở dài, “Người cô gái như cô, dễ làm người khác có cảm giác tội lỗi, nên tôi đề nghị di cư ra nước ngoài, vì tôi không có cảm giác an toàn, tôi không dám ở lại đây, tôi lo lắng cô một ngày, Lục Sâm lại yêu cô lần nữa.”
Tiểu Thất cười đau khổ, sao có thể!
Hôm qua Lục Sâm chính miệng nói với cô, ngựa tốt không nhai lại cỏ cũ mà!
“Cô Triệu, cô nghĩ nhiều rồi, hôm qua tôi và Lục Sâm đã nói rõ ràng, sau này...sẽ không làm phiền cuộc sống của anh ấy nữa.”
“Tôi biết cô có lòng kiêu ngạo của riêng cô. Nhưng tôi vẫn là không yên tâm...cô Tiêu, tôi không yên tâm không phải vì cái khác, là vì tôi không đủ tự tin, nên chúng tôi bắt buộc phải rời khỏi đây, đổi một nơi ở mới để bắt đầu lại, như vậy tôi và Lục Sâm mới có thể sống tiếp được.”
Triệu Đình Đình nhìn Tiểu Thất, cô thật sự rất ngưỡng mộ Tiểu Thất.
Có cha mẹ thương yêu, có bạn tốt như Lưu Tuyền, còn có một người yêu cô ta như thế cái gì cũng đã nghĩ hết cho cô ta Lục Sâm.
“Cô Triệu,,,,”
“Nghe tôi nói hết lời được không?” Triệu Đình Đình cười đau khổ nói, “Tôi biết, đối với cô mà nói, tôi chính là người thứ ba trong tình cảm của cô và Lục Sâm, cô ghét tôi cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi luôn muốn nói với cô, nhưng Lục Sâm cứ lo lắng lời của tôi sẽ làm tổn thương cô, nên cứ không cho tôi đến tìm cô.”
Lòng Tiểu Thất lại đau.
Hôm nay Lục Sâm đồng ý cho Triệu Đình Đình đến tìm cô, là đã không còn để ý việc lời nói của Triệu Đình Đình sẽ làm tổn thương cô nữa sao.
“Cô Tiêu, cô là một cô gái tốt, không chỉ Lục Sâm mà cả tôi đều thấy áy náy với cô, nhưng chuyện giờ đã đi đến bước này, tôi cũng vì bảo vệ tình yêu của mình, có vài lời không thể không nói.”
Trong lòng Tiểu Thất giờ chả có tâm trạng nghe, mắt cô chả nhìn bất cứ đâu, cứ nhìn vào ngón áp út Triệu Đình Đình kia.
Trên ngón áp út của cô, có một chiếc nhẫn rất lấp lánh, rất chói mắt và thu hút.
Cô đã từng cùng với Lục Sâm dạo các cửa hàng, đã từng không ít lần hướng mắt nhìn vào những chiếc nhẫn đó, nhưng Lục Sâm lại không có bất kì biểu hiện gì.
Lục Sâm giải thích với cô rằng, đến lúc kết hôn hoặc đính hôn sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn độc nhất cô nhị cho cô, nhưng giờ cô đã rõ, anh chỉ là không muốn mua cho cô, đơn thuần chỉ là không muốn mua cho cô mà thôi.
Âm thanh Triệu Đình Đình dường như vọng từ rất xa tới, “...Tôi hy vọng, trong mười ngày cuối cùng chúng tôi ở trong nước, cô Tiêu đừng có liên lạc với Lục Sâm nữa, anh là một người đàn ông lương thiện, lời quá nhẫn tâm sẽ không nói ra được, mối tình này cô là người bị hại, nếu như cô có hận, hận tôi là được. Còn nữa...tôi cũng hy vọng, đợi tôi và Lục Sâm di cư qua Thụy Sĩ, cô Tiêu cũng đừng liên lạc với Lục Sâm nữa.”
“Đến cả hỏi thăm với tư cách bạn bè...cũng không được sao?”
“Xin lỗi, tôi là một người phụ nữ rất nhỏ nhen.” Triệu Đình Đình thở dài, “Đối với tôi mà nói sau khi chia ta đều là người lạ, là tuyệt đối tuyệt đối không thể làm lại bạn bè...còn nữa...giữa nam và nữa đâu có tình bạn chân thật nào? Nên xin lỗi, nếu giờ tôi đã là bạn gái hiện tại của Lục Sâm, thì tuyệt đối không cho phép anh và người trước cứ day dứt không rõ ràng!”
Tiểu Thất đòng tình nhìn Triệu Đình Đình một cái, điểm này, hai người họ lại có quan điểm giống nhau.
Đúng vậy!
Giữa nam và nữ, ngoài quan hệ huyết thống máu mủ ra, còn lại chả phải chỉ có chuyện đó sao.
Cái gì mà bạn với không bạn, toàn là giả cả!
Cô nhắm mắt, “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi, trừ phi anh chủ động liên lạc tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ liên hệ gì với anh ta!”
Nghe Tiểu Thất đảm bảo, Triệu Đình Đình nhẹ nhàng trút một hơi.
Lục Sâm để cô đến gặp Tiểu Thất, nói rõ chính là để cô đập tan mọi ý niệm trong đầu Tiểu Thất, có thể thấy sự đảm bảo này của cô, cô cũng coi như đã giúp Lục Sâm rồi.
“Yêu cầu của tôi hơi vô lễ, nhưng hy vọng cô Tiêu có thể thông cảm.”
Tiểu Thất cười đau khổ.
Cô thông cảm!
Sao cô không thông cảm chứ.
Như lúc cô và Lục Sâm còn hạnh phúc, chả phải cũng không cho Lục Sâm có bất kỳ quan hệ day dưa với Triệu Đình Đình sao.
“Còn có gì không?”
“Còn một câu cuối cùng, “Triệu Đình Đình thành thật nhìn Tiểu Thât, “Cô Tiêu, cô là một người con gái tốt, vả lại cô còn rất trẻ, sau này cô nhất định gặp được người đàn ông tốt thích hợp hơn Lục Sâm!”
Lại là câu nói đó.
Câu này cô nghe quá đủ rồi.
Đúng!
Cô còn trẻ!
Nói không chừng sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt thích hợp hơn Lục Sâm, nhưng ...chỉ là thích hợp thôi.
Dù có thích hợp, không phải Lục Sâm...còn có ý nghĩa gì chứ.
Tiểu Thất đẩy ly cà phê trước mặt, “Chúc cô hạnh phúc, tôi đi trước đây!”
Triệu Đình Đình dùng mắt tiễn Tiểu Thất rời khỏi quán cà phê.
Cô nhìn bóng dáng Tiểu Thất biến mất khỏi dòng người trên đường, nhẹ nhàng thở dài, “Giờ xem ra thì Lục Sâm tàn nhẫn, nhưng sau này...thời gain lâu rồi, đợi cô từ từ quên đi đoạn tình cảm này, cô sẽ biết, Lục Sâm làm tất cả mọi thứ, đều là vì muốn tốt cho cô thôi...”
“Rất ngạc nhiên ngoài dự đoán sao?”
Triệu Đình Đình nho nhã khoan khoái ngồi xuống, dung mạo của cô vô cùng sắc sảo, đến cả móng tay đều làm rất đẹp, móng tay được tô màu đỏ đậm, làm nổi bật lên đôi bàn tay trắng ngần. So với lần gặp cô ta ở buổi tiệc đầy tháng của em gái, hôm nay cô ta có thể nói là khí thế ngần ngần. Cô ngồi xuống, để túi xách kế bên ghế sofa, cười nhìn Tiểu Thât,”Không ngờ người đến đây lại là tôi, đúng không?”
Tiểu Thất mím môi không nói chuyện.
Đúng thật là không nghĩ tới!
Đơn giản là nghĩ không ra!
“Sao lại là cô?”
Triệu Đình Đình sau khi ngồi xuống ghế thì có nhân viên phục vụ lại, “Cô cần uống gì?”
“Cà phê đen!”
“Được, xin đợt xíu!”
Tiểu Thất không nhịn được bóp chặt ngón tay lại, hai người này ngay đến uống cà phê, đều uống loại giống nhau sao!
Tiểu Thất không nhịn được lại hỏi một câu, “Sao cô lại đến đây?”
“Lúc cô điện cho Lục Sâm tôi đang ở trong công ty anh ấy.” Cà phê vừa bưng đến, Triệu Đình Đình đã bưng ly lên, nho nhã uống một ngụm, cô thật đúng là thân bạch cốt tinh, mức độ tu luyện cũng rất ghê gớm, một ngụm cà phê uống xong, vậy mà son môi trên miệng một chút cũng không dính lên chiếc cốc, Triệu Đình Đình bỏ ly xuống, tiếp tục nói. “Công ty Lục Sâm có quá nhiều chuyện bận, cô cũng biết, hai người chúng tôi lập tức di cư đến Thụy Sĩ rồi, rất nhiều chuyện cần phải giao phó lại, Lục Sâm thực sự không có cách ra ngoài để gặp gỡ, vừa may hôm nay tôi rãnh, không có gì làm, nên tự mình tình nguyện xung phong đến đây.”
Tiểu Thất nắm chặt chìa khóa trong tay.
Lục Sâm...anh ấy lại đồng ý bảo Triệu Đình Đình đến lấy chìa khóa, thật sao?
Rõ ràng là chuyện giữa hai người họ, Lục Sâm lại kéo Triệu Đình Đình vào đây, chả lẽ lo lắng lời nói hôm quá chưa đủ độ sát thương, nên muốn cô phải xác minh sự thật lần nữa sao!
Tim Tiểu Thất đau đớn vô cùng.
Cô thật sự không muốn gặp người phụ nữ trước mặt tí nào, nếu không có cô ta, có lẽ cô và Lục Sâm vẫn yên ổn, không có chuyện gì xảy ra, cô thật không hiểu nỗi, đã ra nước ngoài mười năm, tại sao lại quay về!
Tại sao rõ ràng biết đối phương đã có bạn gái, mà một rồi hai hai rồi ba cứ xuất hiện trước mặt Lục Sâm.
Chả lẽ tình cảm của họ là tình cảm, giữ cô và Lục Sâm không phải tình cảm sao.
Tiểu Thất lại muốn khóc.
Nhưng ...cô không thể!
Cho dù khóc, cô cũng tuyệt đối không được khóc trước mặt Triệu Đình Đình, tuyệt đối không thể khóc vì là kẻ bại trận thất thế!
Tiểu Thất dũi mắt, giờ cô chỉ muốn rời đi!
Cô nhanh chóng đẩy chìa khóa trong tay tới trước mặt Triệu Đình Đình, “Đây chính là chiếc chìa khóa mà tôi muốn trả cho Lục Sâm, nếu anh đã không đến, vậy phiền cô giúp đỡ giao cho anh ấy! Còn nữa...tôi ở trước cửa công ty các người có mở quán cafe, tiệm đó là của Lục Sâm, nhưng quán cà phê do tôi một tay cực khổ gầy dựng, tôi không muốn công sức của mình bỏ phí. Nên cái cửa hàng đó tôi không tính trả lại cho Lục Sâm..nhưng hàng tháng tôi sẽ dựa theo giá thị trường để trả anh tiền thuê.”
Triệu Đình Đình gật đầu, vươn tay lấy chìa khóa.
Tiểu Thất cảm thấy thứ Triệu Đình Đình lấy đi không phải là chìa khóa, mà là...Lục Sâm người sống sờ sờ đó.
Sống mũi cô cay cay, mắt có chút ươn ướt. Cô vội cúi thấp đầu, che đi giọt lệ trong mắt.
“Được rồi, việc tôi cần làm đã làm rồi, tôi nên đi đâu!”
“Đợi đã!”
Triệu Đình Đình gọi Tiểu Thất, nhìn vào mắt cô ta, cười nói, “Thực ra hôm nay tôi tình nguyện đến lấy chìa khóa, cũng có chút lòng riêng. Cô Tiêu, tôi có vài lời muốn nói với cô, nếu cô không bận, có thể nghe xong rồi mới đi không?”
Toàn thân Tiểu Thất tê cứng, cô tê cứng nói, “Giữa hai chúng ta chắc không còn gì để nói nữa chứ?”
“Biểu hiện bên ngoài là vậy.” Triệu Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Nếu không phải vì Lục Sâm, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ quen biết, chính người đàn ông này kéo chúng ta lại với nhau, mà giờ, lời tôi nói có thể khá vô lí, nhưng xin tha thứ, tôi cũng là người phụ nữ không có cảm giác an toàn, nên xin cho tôi nói hết lời được không?”
Tiểu Thất mím chặt môi, tê dại ngồi xuống lần nữa.
Cả đời cô chả bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình và tình địch cũng nhau ngồi chung một quán cà phê, nói chuyện và uống cà phê như vậy.
“Cô Tiêu, thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô.”
Tiểu Thất nhăn mày, “Cô Triệu, cô đây là nói khích toi sao?”
“Không! Tôi là thật lòng!” Triệu Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Từ lần đầu gặp cô, tôi đã biết cô, tôi và Lục Sâm đều không giống nhau , cô..nhìn vào đơn thuần, nên hỷ nộ ái ố đều hiện rõ trên khuôn mặt, không giống như chúng tôi loại cáo già đã quen đấu đá nhiều năm lăn lộn trên thương trường, hoàn toàn không phân biệt được nụ cười thật và giả. Lần đầu tiên tôi nhìn cô trong lòng tôi nghĩ, không biết gia đình như thế nào, mới có thể giáo dục ra một người con gái như thế.”
Triệu Đình Đình hít một hơi sâu, “Tôi thật ngưỡng mộ cô! Cô trẻ như thế, xinh đẹp như thế, lại có người cha mẹ yêu thương mình như thế, không giống như chúng tôi, mệt chỉ có thể dựa vào tường nghỉ ngơi, lạnh cũng chỉ biết tự ôm lấy mình..”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Thực ra tôi nhận ra, tuy cô và Lục Sâm đã chia tay, nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn hổ thẹn.” Triệu Đình Đình thở dài, “Người cô gái như cô, dễ làm người khác có cảm giác tội lỗi, nên tôi đề nghị di cư ra nước ngoài, vì tôi không có cảm giác an toàn, tôi không dám ở lại đây, tôi lo lắng cô một ngày, Lục Sâm lại yêu cô lần nữa.”
Tiểu Thất cười đau khổ, sao có thể!
Hôm qua Lục Sâm chính miệng nói với cô, ngựa tốt không nhai lại cỏ cũ mà!
“Cô Triệu, cô nghĩ nhiều rồi, hôm qua tôi và Lục Sâm đã nói rõ ràng, sau này...sẽ không làm phiền cuộc sống của anh ấy nữa.”
“Tôi biết cô có lòng kiêu ngạo của riêng cô. Nhưng tôi vẫn là không yên tâm...cô Tiêu, tôi không yên tâm không phải vì cái khác, là vì tôi không đủ tự tin, nên chúng tôi bắt buộc phải rời khỏi đây, đổi một nơi ở mới để bắt đầu lại, như vậy tôi và Lục Sâm mới có thể sống tiếp được.”
Triệu Đình Đình nhìn Tiểu Thất, cô thật sự rất ngưỡng mộ Tiểu Thất.
Có cha mẹ thương yêu, có bạn tốt như Lưu Tuyền, còn có một người yêu cô ta như thế cái gì cũng đã nghĩ hết cho cô ta Lục Sâm.
“Cô Triệu,,,,”
“Nghe tôi nói hết lời được không?” Triệu Đình Đình cười đau khổ nói, “Tôi biết, đối với cô mà nói, tôi chính là người thứ ba trong tình cảm của cô và Lục Sâm, cô ghét tôi cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi luôn muốn nói với cô, nhưng Lục Sâm cứ lo lắng lời của tôi sẽ làm tổn thương cô, nên cứ không cho tôi đến tìm cô.”
Lòng Tiểu Thất lại đau.
Hôm nay Lục Sâm đồng ý cho Triệu Đình Đình đến tìm cô, là đã không còn để ý việc lời nói của Triệu Đình Đình sẽ làm tổn thương cô nữa sao.
“Cô Tiêu, cô là một cô gái tốt, không chỉ Lục Sâm mà cả tôi đều thấy áy náy với cô, nhưng chuyện giờ đã đi đến bước này, tôi cũng vì bảo vệ tình yêu của mình, có vài lời không thể không nói.”
Trong lòng Tiểu Thất giờ chả có tâm trạng nghe, mắt cô chả nhìn bất cứ đâu, cứ nhìn vào ngón áp út Triệu Đình Đình kia.
Trên ngón áp út của cô, có một chiếc nhẫn rất lấp lánh, rất chói mắt và thu hút.
Cô đã từng cùng với Lục Sâm dạo các cửa hàng, đã từng không ít lần hướng mắt nhìn vào những chiếc nhẫn đó, nhưng Lục Sâm lại không có bất kì biểu hiện gì.
Lục Sâm giải thích với cô rằng, đến lúc kết hôn hoặc đính hôn sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn độc nhất cô nhị cho cô, nhưng giờ cô đã rõ, anh chỉ là không muốn mua cho cô, đơn thuần chỉ là không muốn mua cho cô mà thôi.
Âm thanh Triệu Đình Đình dường như vọng từ rất xa tới, “...Tôi hy vọng, trong mười ngày cuối cùng chúng tôi ở trong nước, cô Tiêu đừng có liên lạc với Lục Sâm nữa, anh là một người đàn ông lương thiện, lời quá nhẫn tâm sẽ không nói ra được, mối tình này cô là người bị hại, nếu như cô có hận, hận tôi là được. Còn nữa...tôi cũng hy vọng, đợi tôi và Lục Sâm di cư qua Thụy Sĩ, cô Tiêu cũng đừng liên lạc với Lục Sâm nữa.”
“Đến cả hỏi thăm với tư cách bạn bè...cũng không được sao?”
“Xin lỗi, tôi là một người phụ nữ rất nhỏ nhen.” Triệu Đình Đình thở dài, “Đối với tôi mà nói sau khi chia ta đều là người lạ, là tuyệt đối tuyệt đối không thể làm lại bạn bè...còn nữa...giữa nam và nữa đâu có tình bạn chân thật nào? Nên xin lỗi, nếu giờ tôi đã là bạn gái hiện tại của Lục Sâm, thì tuyệt đối không cho phép anh và người trước cứ day dứt không rõ ràng!”
Tiểu Thất đòng tình nhìn Triệu Đình Đình một cái, điểm này, hai người họ lại có quan điểm giống nhau.
Đúng vậy!
Giữa nam và nữ, ngoài quan hệ huyết thống máu mủ ra, còn lại chả phải chỉ có chuyện đó sao.
Cái gì mà bạn với không bạn, toàn là giả cả!
Cô nhắm mắt, “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi, trừ phi anh chủ động liên lạc tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ liên hệ gì với anh ta!”
Nghe Tiểu Thất đảm bảo, Triệu Đình Đình nhẹ nhàng trút một hơi.
Lục Sâm để cô đến gặp Tiểu Thất, nói rõ chính là để cô đập tan mọi ý niệm trong đầu Tiểu Thất, có thể thấy sự đảm bảo này của cô, cô cũng coi như đã giúp Lục Sâm rồi.
“Yêu cầu của tôi hơi vô lễ, nhưng hy vọng cô Tiêu có thể thông cảm.”
Tiểu Thất cười đau khổ.
Cô thông cảm!
Sao cô không thông cảm chứ.
Như lúc cô và Lục Sâm còn hạnh phúc, chả phải cũng không cho Lục Sâm có bất kỳ quan hệ day dưa với Triệu Đình Đình sao.
“Còn có gì không?”
“Còn một câu cuối cùng, “Triệu Đình Đình thành thật nhìn Tiểu Thât, “Cô Tiêu, cô là một người con gái tốt, vả lại cô còn rất trẻ, sau này cô nhất định gặp được người đàn ông tốt thích hợp hơn Lục Sâm!”
Lại là câu nói đó.
Câu này cô nghe quá đủ rồi.
Đúng!
Cô còn trẻ!
Nói không chừng sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt thích hợp hơn Lục Sâm, nhưng ...chỉ là thích hợp thôi.
Dù có thích hợp, không phải Lục Sâm...còn có ý nghĩa gì chứ.
Tiểu Thất đẩy ly cà phê trước mặt, “Chúc cô hạnh phúc, tôi đi trước đây!”
Triệu Đình Đình dùng mắt tiễn Tiểu Thất rời khỏi quán cà phê.
Cô nhìn bóng dáng Tiểu Thất biến mất khỏi dòng người trên đường, nhẹ nhàng thở dài, “Giờ xem ra thì Lục Sâm tàn nhẫn, nhưng sau này...thời gain lâu rồi, đợi cô từ từ quên đi đoạn tình cảm này, cô sẽ biết, Lục Sâm làm tất cả mọi thứ, đều là vì muốn tốt cho cô thôi...”
Bình luận facebook