Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
4020
Sáng hôm sau, tôi mang theo bản thảo thiết kế đã hoàn thành trước đó, đúng giờ có mặt ở văn phòng tại thành phố B của Lục Diễn Trạch.
Lúc trước tôi đã biết Lục Diễn Trạch có công ty chi nhánh ở thành phố B, chỉ là những nghiệp vụ quan trọng đều được đặt ở thành phố A, anh ấy chỉ thỉnh thoảng mới đến thành phố B.
Lúc tôi đến văn phòng của anh, cô thư ký đã hỏi tên tôi, rồi khách sáo nói với tôi rằng, Lục tổng đang họp với ban quản lý, còn nói là anh đã dặn dò trước, nếu tôi tới bảo tôi vào đợi trong phòng làm việc.
Sau khi dẫn tôi vào phòng làm việc, cô thư ký đã chu đáo gửi tôi tách cà phê nóng và bánh quy, trong suốt quá trình cô chiêu đãi tôi rất nhiệt tình, khiến tôi hơi bất ngờ.
Nâng ly cà phê nóng trong tay, tôi ngồi trong phòng làm việc đang mở điều hòa, vừa đợi Lục Diễn Trạch đi họp về, vừa rãnh rỗi quan sát cách bày trí trong phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc không có gì đặc biệt, ngoại trừ máy tính, ipad, điện thoại, còn lại đều là tài liệu và sách, tôi nhìn thấy có một cuốn anh để ở trên cùng, đó là truyện ký của nhà kinh tế học Kevin.
Tôi còn nhớ trước đây anh từng hỏi tôi có từng xem qua sách của ông chưa, lúc đó tôi trả lời, tôi học ngành thiết kế sao lại tự nhiên vô duyên vô cớ đi xem sách của nhà kinh tế học làm chi, lúc đó anh suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói với tôi, sau khi học xong có thể đến giúp anh, anh cảm thấy chiến đấu một mình quá mệt mỏi, bên cạnh anh không ai là hạng tầm thường dễ đối phó cả, người anh có thể tin tưởng rất ít, nếu tôi đến giúp, anh nhất định sẽ đỡ hơn được rất nhiều.
Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu như anh cảm thấy bên cạnh không một ai là hạng tầm thường dễ đối phó, sao lại cho rằng tôi là người dễ đối phó chứ? Thật ra tôi không dễ đối phó tí nào cả, tôi còn là một người đặc biệt hao tốn công sức, hao tốn tâm trí, hao tốn tình cảm, lúc ấy chắc chắn là anh đã hiểu lầm tôi ở khía cạnh nào đó rồi …
Trên thế gian này làm gì có ai mãi mãi đáng tin cậy? Người không bao giờ rời xa mình chỉ có bản thân mình thôi.
Tôi đứng dậy đi lấy cuốn sách anh để ở trên cùng, cuốn sách đó hơi cũ, xem ra anh ấy rất hay đọc.
Trên bìa sách đề là “Nhà kinh tế học Kevin”, mở ra trang đầu, tôi phát hiện ra một tờ giấy trắng trên đó có ghi một dòng chữ: “Gửi tặng Trình Cửu Nhi, chúc việc học và sự nghiệp đều thành công, ngày 12 tháng 1 năm 2013.”
Tôi nhìn chòng chọc vào ngày tháng ghi trên đó, thẫn người ra, ngày 12 tháng 1 năm 2013, là tháng đầu tiên sau khi tôi rời khỏi anh.
Không ngờ lúc đó anh ấy lại chuẩn bị một cuốn sách như vậy để tặng tôi, nhưng cuốn sách này chưa từng tới tay tôi.
Tôi để lại cuốn sách về vị trí ban đầu, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tư thế ngồi, không đi xem những đồ vật khác trong phòng làm việc nữa, chỉ kiên nhẫn đợi anh quay về.
Nửa tiếng sau, Lục Diễn Trạch kết thúc cuộc họp, sải bước đi nhanh dẫn theo một làn gió đẩy mở cửa phòng làm việc ra, rồi về thẳng vị trí ghế giám đốc của anh, từ xa nhìn qua người đang ngồi trên ghế sofa là tôi.
Sáng hôm sau, tôi mang theo bản thảo thiết kế đã hoàn thành trước đó, đúng giờ có mặt ở văn phòng tại thành phố B của Lục Diễn Trạch.
Lúc trước tôi đã biết Lục Diễn Trạch có công ty chi nhánh ở thành phố B, chỉ là những nghiệp vụ quan trọng đều được đặt ở thành phố A, anh ấy chỉ thỉnh thoảng mới đến thành phố B.
Lúc tôi đến văn phòng của anh, cô thư ký đã hỏi tên tôi, rồi khách sáo nói với tôi rằng, Lục tổng đang họp với ban quản lý, còn nói là anh đã dặn dò trước, nếu tôi tới bảo tôi vào đợi trong phòng làm việc.
Sau khi dẫn tôi vào phòng làm việc, cô thư ký đã chu đáo gửi tôi tách cà phê nóng và bánh quy, trong suốt quá trình cô chiêu đãi tôi rất nhiệt tình, khiến tôi hơi bất ngờ.
Nâng ly cà phê nóng trong tay, tôi ngồi trong phòng làm việc đang mở điều hòa, vừa đợi Lục Diễn Trạch đi họp về, vừa rãnh rỗi quan sát cách bày trí trong phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc không có gì đặc biệt, ngoại trừ máy tính, ipad, điện thoại, còn lại đều là tài liệu và sách, tôi nhìn thấy có một cuốn anh để ở trên cùng, đó là truyện ký của nhà kinh tế học Kevin.
Tôi còn nhớ trước đây anh từng hỏi tôi có từng xem qua sách của ông chưa, lúc đó tôi trả lời, tôi học ngành thiết kế sao lại tự nhiên vô duyên vô cớ đi xem sách của nhà kinh tế học làm chi, lúc đó anh suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói với tôi, sau khi học xong có thể đến giúp anh, anh cảm thấy chiến đấu một mình quá mệt mỏi, bên cạnh anh không ai là hạng tầm thường dễ đối phó cả, người anh có thể tin tưởng rất ít, nếu tôi đến giúp, anh nhất định sẽ đỡ hơn được rất nhiều.
Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu như anh cảm thấy bên cạnh không một ai là hạng tầm thường dễ đối phó, sao lại cho rằng tôi là người dễ đối phó chứ? Thật ra tôi không dễ đối phó tí nào cả, tôi còn là một người đặc biệt hao tốn công sức, hao tốn tâm trí, hao tốn tình cảm, lúc ấy chắc chắn là anh đã hiểu lầm tôi ở khía cạnh nào đó rồi …
Trên thế gian này làm gì có ai mãi mãi đáng tin cậy? Người không bao giờ rời xa mình chỉ có bản thân mình thôi.
Tôi đứng dậy đi lấy cuốn sách anh để ở trên cùng, cuốn sách đó hơi cũ, xem ra anh ấy rất hay đọc.
Trên bìa sách đề là “Nhà kinh tế học Kevin”, mở ra trang đầu, tôi phát hiện ra một tờ giấy trắng trên đó có ghi một dòng chữ: “Gửi tặng Trình Cửu Nhi, chúc việc học và sự nghiệp đều thành công, ngày 12 tháng 1 năm 2013.”
Tôi nhìn chòng chọc vào ngày tháng ghi trên đó, thẫn người ra, ngày 12 tháng 1 năm 2013, là tháng đầu tiên sau khi tôi rời khỏi anh.
Không ngờ lúc đó anh ấy lại chuẩn bị một cuốn sách như vậy để tặng tôi, nhưng cuốn sách này chưa từng tới tay tôi.
Tôi để lại cuốn sách về vị trí ban đầu, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tư thế ngồi, không đi xem những đồ vật khác trong phòng làm việc nữa, chỉ kiên nhẫn đợi anh quay về.
Nửa tiếng sau, Lục Diễn Trạch kết thúc cuộc họp, sải bước đi nhanh dẫn theo một làn gió đẩy mở cửa phòng làm việc ra, rồi về thẳng vị trí ghế giám đốc của anh, từ xa nhìn qua người đang ngồi trên ghế sofa là tôi.
Bình luận facebook