Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
41111
Bầu không khí tốt đẹp như vậy bị phá hủy bởi câu trả lời của anh ta.
Kiều Hy không nói nên lời, ngước lên liếc Lục Lập Tiêu một cái: “Cô Tống Mỹ Mỹ đó cũng cho anh ngủ chung đó, sao anh không đối tốt với cô ấy đi chứ?”
Vừa thốt lên những lời đó thì bị Lục Lập Tiêu hét lên: “Muốn bị đòn hả? Dậy mau, buổi tối còn phải đi ăn nữa đó.”
"Khuôn mặt của tôi như thế này, anh còn dẫn tôi đi?” Kiều Hy xoa lên trán mình, nói một cách đáng thương.
"Hãy tôi hỏi cô, cô muốn tự mình về khách sạn ăn đồ ăn gọi ở ngoài về hay là đi ăn tiệc với tôi với những món như vịt quay, cá trạng nguyên, thịt đông pha, tôm hùm hấp dầu, cua hồ Dương Đăng …”
Chỉ cần nghe Lục Lập Tiêu nói tên của các món ăn, Kiều Hy đã kìm được chảy nước miếng, ngay lập tức đứng dậy và nói: "Tôi đi với anh! Ở trong phòng bệnh này suốt hai ngày rồi, đang rất lạc miệng nữa nè. Hôm nay tôi phải ăn thật ngon, ăn lại năng lượng mà hồi chiều đã dùng để đánh nhau.”
Nhìn vào phản ứng của Kiều Hy, đôi mắt của Lục Lập Tiêu lóe lên một ý cười, anh ra chiếc váy đã được giấu đằng sau anh: “Cho cô nè!”
"Cái gì đây?"
"Quần áo để đi tiệc!"
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn nghiêng anh một cái: “Mấy người giàu có các anh thật là phiền, ăn bữa ăn tối cũng phải cầu kỳ như vậy.”
Tuy nhiên, Kiều Hy nhìn vào chiếc váy anh đưa cho mình, cũng khá ưa nhìn.
Chiếc váy xường xám dài cổ v màu hồng nhạt, kết hợp vải ren với thêu hoa, mặc lên người cô vừa ngọt ngào vừa dễ thương.
Kiều Hy nhìn mình trong gương với sự hài lòng, và sau đó lấy ra kem bôi để che đi những vết thương trên mặt.
Cô lại biến hình trở thành một nàng tiên nhỏ xinh đẹp!
Khi đi ra, cô gái bắt gặp trong mắt của Lục Lập Tiêu một sự ngạc nhiên, cố tình lẻm môi với anh: "Đẹp không?"
Lục Lập Tiêu không nói gì, chỉ đi đến trước mặt cô, lấy ra chiếc vương miện đính kim cương nhỏ mà không biết đã chuẩn bị tự khi nào, đặt lên đầu cô ấy.
Lần này từ một nàng tiên nhỏ biến thành một công chúa nhỏ!
Kiều Hy chạm vào vương miện nhỏ trên đầu, vẫn chưa quen lắm với nó.
Đây không phải là cho trẻ em mang sao? Sao cô luôn cảm thấy Lục Lập Tiêu đang nuôi cô ấy như nuôi một đứa con gái!
“Tôi hỏi một câu anh đừng giận nha!” Kiều Hy nhìn anh ta, “Anh chắc không có … bệnh thích con gái nuôi nhỉ?”
Nói xong, Kiều Hy nhìn thấy khuôn mặt của Lục Lập Tiêu lạnh lùng và cảm thấy cô sắp bị đánh, cô nhanh chóng che trán mình lại.
Lần này người đàn ông đã không chọc vào trán cô, mà chỉ vỗ vào mông cô, còn nhéo một cái: “Tôi không làm tình với con gái của tôi!"
Kiều Hy: "..."
——
Bữa ăn tối nay là lễ ăn mừng Lục Lập Tiêu đã giành được dự án văn hóa thành phố, cần phải mời một số các nhà lãnh đạo có liên quan ăn để chuẩn bị cho các công tác tiếp theo.
Sau một hồi hàn quyên, Kiều Hy ngồi xuống cùng Lục Lập Tiêu.
Cô gái quét qua mặt những người ngồi đối diện, đều là những lãnh đạo liên quan đến dự án. Ngẩng đầu nhìn qua, đều là những cái đầu bóng lưỡng, ai nấy đều mặt dầu.
Với những cái bụng bia, có vẻ như đó là tiêu chuẩn cho những người thành công.
Kiều Hy nghĩ đến đây, lại nhìn Lục Lập Tiêu một cái, sao anh ta không có vậy?
Nghĩ về thân hình Lục Lập Tiêu đã cởi hết quần áo trên giường, người anh từ trên xuống dưới không có một chút thịt mỡ nào, màu da mật ong ở các cơ bụng, đường cong gợi cảm như mỹ nhân ngư khiến người ta ngạt thở. Người đàn ông này có một khuôn mặt thiên thần, thân hình ác quỷ, là loại mà mặc áo thấy ốm, cởi áo có da có thịt!
Không giống như ông chủ, giống như một người mẫu!
Tuy nhiên, cũng có thể vì anh vẫn còn trẻ. Có lẽ hai mươi hay ba mươi năm sau, khi Lục Lập Tiêu bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, anh sẽ bị hói và phát tướng như những người này thì sao?
Khi tưởng tượng mái tóc dài màu hạt dẻ của anh ấy bị hói một khu ở giữa Kiều Hy không thể không cười.
Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh liếc cô một cái, cô bé liền thu lại nụ cười, cúi đầu, tiếp tục duy trì trạng thái như một học sinh, ngồi nghe Lục Lập Tiêu trò chuyện cùng các lãnh đạo.
Không ngờ, Lục Lập Tiêu bình thường im lặng, ít nói nhưng lại rất biết cách hàn huyên trên bàn tiệc của các đối tác kinh doanh.
Kiều Hy không hiểu văn hóa ăn tối chính thức của họ, sợ rằng sẽ gây rắc rối, nên cô cứ ngồi im lặng bên cạnh Lục Lập Tiêu, chỉ chờ đợi để một hồi ăn ăn ăn!
Tuy nhiên, cô gái phát hiện có một đôi mắt đang cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái nhìn lên thì thấy vị Bộ trưởng Vượng ngồi đối diện cứ nhìn cô với ánh mắt háo sắc.
Kiều Hy hiểu quá rõ về những ánh mắt này, thu ánh mắt của cô lại, kéo lại cổ áo của mình trong vô thức, , không muốn cho người đàn ông lợi dụng.
Lúc này, Lục Lập Tiêu đã đứng dậy rót một ly rượu vang đưa cho Bộ trưởng Vượng, cánh tay của anh ta vừa đủ chặn tầm mắt nhìn Kiều Hy của người đàn ông.
“Bộ trưởng Vượng, tôi mời ông một ly! Lần này lấy được dự án này, bên phía Cục Đất Đai là nhờ sự giúp đỡ của ông!”
“Khách sáo rồi!” Bộ trưởng Vượng đứng dậy, cụng ly với Lục Lập Tiêu. "Bây giờ, ai mà chả biết Lục Thị là nhà phát triển mạnh nhất? Dự án này vốn là của các anh, tôi chỉ ở giữa làm một việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
"Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Sức mạnh của ông cũng khá lớn đấy” Lục Lập Tiêu mỉm cười.
Nghe vậy, Bộ trưởng Vượng cười ha hả, nhấp môi một cái rồi ánh mắt tiếp tục rơi trên người Kiều Hy: "Cô Kiều, để cám ơn cô, tôi mời cô một ly.”
"Hả? Cảm ơn tôi?"
Kiều Hy nhìn lên với vẻ mặt ngây ngô.
"Chúng tôi chỉ có mấy ông già ngồi đây uống rượu thật là chán, có một cô gái đẹp như cô ngồi cùng thì tất nhiên phải cảm ơn cô rồi. Cô có thể ở bên cạnh Lục Tổng, chắc chắn có khả năng hơn người gì đó chứ nhỉ?”
Câu ‘khả năng hơn người’ này rõ ràng có ý nghĩa sâu xa.
Các lãnh đạo khác đều cười một cách nham hiểm, như thể đều hiểu ý của nhau.
Tuy nhiên, đôi mắt của Lục Lập Tiêu hơi trầm xuống, lóe lên một chút khó chịu, nhưng rất nhanh những biểu hiện đó bị chìm sâu vào đáy mắt không đáy của anh.
Anh đưa tay ra, lấy chiếc ly trước mặt Kiều Hy và ngẩng đầu lên: "Cô ấy vẫn là một học sinh, không biết uống rượu, tôi uống ly rượu này cho cô ấy."
Thực tế, tay của Kiều Hy đang trên đường đi lấy ly rượu, tửu lượng của cô ấy cũng rất tốt.
Thấy Lục Lập Tiêu giúp cô nên cô dừng lại, cô gái lại lặng lẽ rút tay lại.
"Ừ? Vẫn là một học sinh? Chẳng trách trông cô ấy còn non như vậy!”
Bộ trưởng Vượng đó lại cụng một ly với Lục Lập Tiêu, và mắt ông ấy vẫn còn dáng trên mặt Kiều Hy.
“Cô học môn chuyên ngành gì? Chuyên ngành nghệ thuật phải không? Nghe nói học chuyên ngành này đều rất sớm vào đời.”
Nghe vậy, Kiều Hy cảm thấy những gợi ý trong lời nói của người này thật kinh tởm, nhưng cô ấy không tiện bọc phát.
Lúc này, Lục Lập Tiêu đột nhiên vươn tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhấn mạnh: "Cô ấy ở dưới mắt tôi, không dám vào đời sớm."
Ý nghĩa trong câu nói này là rất hiển nhiên, tuyên bố chủ quyền, Kiều Hy là người của anh ta, và sẽ không đi mời rượu.
Lần này, những người khác ở cùng bàn ăn không dám mời rượu cô nữa.
Khi Kiều Hy nhìn thấy món giò heo đông pha được đưa lên, thì lập tức duỗi tay để gấp, nhưng Lục Lập Tiêu dùng đũa ngăn lại: “Cô mới khỏi bệnh, không nên ăn đồ mỡ như vậy.”
"Vậy tôi ăn cua?"
"Không được, ăn cua sau khi bị sốt có thể gây tiêu chảy."
Cái này cũng không ăn được, cái kia cũng không cho ăn, Kiều Hy mất bình tĩnh: “Vậy tôi ăn gì?”
Chỉ thấy Lục Lập Tiêu quay sang người phục vụ và nói: "Cho cô ấy một bát cháo, thêm một ít rau xanh và đậu hũ!"
"Hả? Chỉ có rau xanh và đậu hũ không thôi?”
......
Chẳng mấy chốc, cháo Lục Lập Tiêu đã được bưng lên, cháo trắng trong, không có một chút dầu mỡ gì.
Nhìn vào Kiều Hy không muốn ăn, cứ bậm môi không hài lòng.
Tuy nhiên, những người khác ở đây đều hiểu ý sâu sắc của Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu quan tâm chăm sóc đến cô gái như vậy, điều đó cho thấy rằng người này có vị trí không tầm thường trong lòng anh.
Ai dám có ý xấu với Kiều Hy nữa?
Cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra, lần này có ba cô gái bước vào.
"Xin lỗi Lục Tổng, các vị bộ trưởng, lúc nãy trên đường bị kẹt xe, chúng tôi bị trễ.”
Nghe thấy giọng nói này, Kiều Hy nhìn lên và thấy những người phụ nữ, tất cả đều chân dài, ngực to, eo nhỏ, mặc áo đầm dây, một người ngồi cạnh một người đàn ông.
"Bộ trưởng Vượng, tôi là tiểu Trần, nhân viên phòng quan hệ công chúng Lục Thị, tôi mời ông một ly.”
Ban đầu, Bộ trưởng Vượng đã bị Kiều Hy từ chối và có chút không vui, nhưng khi ông ấy nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến bên ông, ông liền mỉm cười.
Mặc dù nhan sắc không bằng Kiều Hy, nhưng có điều tốt hơn là cởi mở, sau khi ngồi xuống thì một cái chân cứ dúi dúi vào bắp chân của ông, khiến ông ấy ngứa ngáy.
"Được! Tiểu Trần, bữa tiệc hôm nay em đến trễ, em nói phải làm sao?”
“Tất cả là lỗi của tôi, để các vị lãnh đạo đợi lâu, tôi tự phạt ba ly được không?”
Tiểu Trần nói xong trực tiếp rót một ly rượu vang, chỉ đặt bên miệng mình rồi đặt nó lại trên bàn, nhìn qua Vương cục trưởng cạnh bên: “Tự mình phạt mình thì có ý nghĩa gì, hay là bộ trưởng Vượng phạt em đi?”
Cô gái nói xong, cô đưa ly rượu trong tay cho Bộ trưởng Vượng.
Sau đó đối phương đột nhiên mỉm cười: “Nếu tôi phạt thì sẽ phạt nặng đó!”
Bộ trưởng Vượng nói xong, lấy chai rượu rót đầy ly, cho đến gần như trào ra ngoài, sau đó đưa miệng của Tiểu Trần.
Người phụ nữ hợp tác bằng cách mở miệng uống rượu vào, còn cố tình đưa lưỡi ra đụng ngón tay của Bộ trưởng Vượng ...
Lần đầu tiên Kiều Hy nhìn thấy mời rượu, nó gây sốc cho cô.
Lúc này, một bàn tay lớn trước mắt cô, che đi tầm nhìn của cô gái: "ăn cơm của cô đi!”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu một cách giận dữ.
Sử dụng những món ngon này để dụ dỗ cô đến đây, rồi chỉ cho cô ăn rau xanh với đậu hũ, xem mọi người ăn thịt, ăn cá, quá tàn nhẫn rồi đó nhỉ?
Kiều Hy nhân lúc không để ý, muốn lén đi gấp cua, kết quả chỉ vừa chạm vào chân cua thì bị đánh lui bằng đũa của người nào đó.
"Suỵt ..."
Kiều Hy suỵt một tiếng nhỏ, nhanh chóng rút tay lại.
Liếc thủ phạm một cái, nhưng chỉ dám oán hận mà không dám nói, chỉ có thể âm thầm mút một muỗng cháo cho vào miệng, cố ý nhai nhóp nhép, tưởng tưởng trong miệng là người đàn ông đó, cắn chết hắn!
Nhìn vào dáng vẻ giận dữ của cô ấy, Lục Lập Tiêu mỉm cười.
Gấp một con tôm, đặt vào đĩa của Kiều Hy.
Cô gái rất tức giận, gấp bỏ con tôm đó!
Hứ, không ăn miếng ăn miếng nhục!
Giữa bữa ăn, Kiều Hy trốn ra ngoài, muốn đi ra quầy hàng rong để mua một phần thịt gà xào khoai tây ăn!
Một bát cháo rau xanh đậu hũ thật sự không đủ no!
Tuy nhiên, khi cô gái vừa đi đến hành lang, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau: "Dịch Thần, vụ án này toàn nhờ vào anh!”
"Ông Lưu nói quá rồi, đã thu tiền luật sư rồi thì tận tâm giúp ông là điều đáng làm!”
Giọng nói đó như đến từ một vùng biển xa xôi, cưỡi một làn gió biển sảng khoái, ấm áp như ngọc bích, đánh thẳng vào trái tim của Kiều Hy!
Bầu không khí tốt đẹp như vậy bị phá hủy bởi câu trả lời của anh ta.
Kiều Hy không nói nên lời, ngước lên liếc Lục Lập Tiêu một cái: “Cô Tống Mỹ Mỹ đó cũng cho anh ngủ chung đó, sao anh không đối tốt với cô ấy đi chứ?”
Vừa thốt lên những lời đó thì bị Lục Lập Tiêu hét lên: “Muốn bị đòn hả? Dậy mau, buổi tối còn phải đi ăn nữa đó.”
"Khuôn mặt của tôi như thế này, anh còn dẫn tôi đi?” Kiều Hy xoa lên trán mình, nói một cách đáng thương.
"Hãy tôi hỏi cô, cô muốn tự mình về khách sạn ăn đồ ăn gọi ở ngoài về hay là đi ăn tiệc với tôi với những món như vịt quay, cá trạng nguyên, thịt đông pha, tôm hùm hấp dầu, cua hồ Dương Đăng …”
Chỉ cần nghe Lục Lập Tiêu nói tên của các món ăn, Kiều Hy đã kìm được chảy nước miếng, ngay lập tức đứng dậy và nói: "Tôi đi với anh! Ở trong phòng bệnh này suốt hai ngày rồi, đang rất lạc miệng nữa nè. Hôm nay tôi phải ăn thật ngon, ăn lại năng lượng mà hồi chiều đã dùng để đánh nhau.”
Nhìn vào phản ứng của Kiều Hy, đôi mắt của Lục Lập Tiêu lóe lên một ý cười, anh ra chiếc váy đã được giấu đằng sau anh: “Cho cô nè!”
"Cái gì đây?"
"Quần áo để đi tiệc!"
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn nghiêng anh một cái: “Mấy người giàu có các anh thật là phiền, ăn bữa ăn tối cũng phải cầu kỳ như vậy.”
Tuy nhiên, Kiều Hy nhìn vào chiếc váy anh đưa cho mình, cũng khá ưa nhìn.
Chiếc váy xường xám dài cổ v màu hồng nhạt, kết hợp vải ren với thêu hoa, mặc lên người cô vừa ngọt ngào vừa dễ thương.
Kiều Hy nhìn mình trong gương với sự hài lòng, và sau đó lấy ra kem bôi để che đi những vết thương trên mặt.
Cô lại biến hình trở thành một nàng tiên nhỏ xinh đẹp!
Khi đi ra, cô gái bắt gặp trong mắt của Lục Lập Tiêu một sự ngạc nhiên, cố tình lẻm môi với anh: "Đẹp không?"
Lục Lập Tiêu không nói gì, chỉ đi đến trước mặt cô, lấy ra chiếc vương miện đính kim cương nhỏ mà không biết đã chuẩn bị tự khi nào, đặt lên đầu cô ấy.
Lần này từ một nàng tiên nhỏ biến thành một công chúa nhỏ!
Kiều Hy chạm vào vương miện nhỏ trên đầu, vẫn chưa quen lắm với nó.
Đây không phải là cho trẻ em mang sao? Sao cô luôn cảm thấy Lục Lập Tiêu đang nuôi cô ấy như nuôi một đứa con gái!
“Tôi hỏi một câu anh đừng giận nha!” Kiều Hy nhìn anh ta, “Anh chắc không có … bệnh thích con gái nuôi nhỉ?”
Nói xong, Kiều Hy nhìn thấy khuôn mặt của Lục Lập Tiêu lạnh lùng và cảm thấy cô sắp bị đánh, cô nhanh chóng che trán mình lại.
Lần này người đàn ông đã không chọc vào trán cô, mà chỉ vỗ vào mông cô, còn nhéo một cái: “Tôi không làm tình với con gái của tôi!"
Kiều Hy: "..."
——
Bữa ăn tối nay là lễ ăn mừng Lục Lập Tiêu đã giành được dự án văn hóa thành phố, cần phải mời một số các nhà lãnh đạo có liên quan ăn để chuẩn bị cho các công tác tiếp theo.
Sau một hồi hàn quyên, Kiều Hy ngồi xuống cùng Lục Lập Tiêu.
Cô gái quét qua mặt những người ngồi đối diện, đều là những lãnh đạo liên quan đến dự án. Ngẩng đầu nhìn qua, đều là những cái đầu bóng lưỡng, ai nấy đều mặt dầu.
Với những cái bụng bia, có vẻ như đó là tiêu chuẩn cho những người thành công.
Kiều Hy nghĩ đến đây, lại nhìn Lục Lập Tiêu một cái, sao anh ta không có vậy?
Nghĩ về thân hình Lục Lập Tiêu đã cởi hết quần áo trên giường, người anh từ trên xuống dưới không có một chút thịt mỡ nào, màu da mật ong ở các cơ bụng, đường cong gợi cảm như mỹ nhân ngư khiến người ta ngạt thở. Người đàn ông này có một khuôn mặt thiên thần, thân hình ác quỷ, là loại mà mặc áo thấy ốm, cởi áo có da có thịt!
Không giống như ông chủ, giống như một người mẫu!
Tuy nhiên, cũng có thể vì anh vẫn còn trẻ. Có lẽ hai mươi hay ba mươi năm sau, khi Lục Lập Tiêu bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, anh sẽ bị hói và phát tướng như những người này thì sao?
Khi tưởng tượng mái tóc dài màu hạt dẻ của anh ấy bị hói một khu ở giữa Kiều Hy không thể không cười.
Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh liếc cô một cái, cô bé liền thu lại nụ cười, cúi đầu, tiếp tục duy trì trạng thái như một học sinh, ngồi nghe Lục Lập Tiêu trò chuyện cùng các lãnh đạo.
Không ngờ, Lục Lập Tiêu bình thường im lặng, ít nói nhưng lại rất biết cách hàn huyên trên bàn tiệc của các đối tác kinh doanh.
Kiều Hy không hiểu văn hóa ăn tối chính thức của họ, sợ rằng sẽ gây rắc rối, nên cô cứ ngồi im lặng bên cạnh Lục Lập Tiêu, chỉ chờ đợi để một hồi ăn ăn ăn!
Tuy nhiên, cô gái phát hiện có một đôi mắt đang cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái nhìn lên thì thấy vị Bộ trưởng Vượng ngồi đối diện cứ nhìn cô với ánh mắt háo sắc.
Kiều Hy hiểu quá rõ về những ánh mắt này, thu ánh mắt của cô lại, kéo lại cổ áo của mình trong vô thức, , không muốn cho người đàn ông lợi dụng.
Lúc này, Lục Lập Tiêu đã đứng dậy rót một ly rượu vang đưa cho Bộ trưởng Vượng, cánh tay của anh ta vừa đủ chặn tầm mắt nhìn Kiều Hy của người đàn ông.
“Bộ trưởng Vượng, tôi mời ông một ly! Lần này lấy được dự án này, bên phía Cục Đất Đai là nhờ sự giúp đỡ của ông!”
“Khách sáo rồi!” Bộ trưởng Vượng đứng dậy, cụng ly với Lục Lập Tiêu. "Bây giờ, ai mà chả biết Lục Thị là nhà phát triển mạnh nhất? Dự án này vốn là của các anh, tôi chỉ ở giữa làm một việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
"Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Sức mạnh của ông cũng khá lớn đấy” Lục Lập Tiêu mỉm cười.
Nghe vậy, Bộ trưởng Vượng cười ha hả, nhấp môi một cái rồi ánh mắt tiếp tục rơi trên người Kiều Hy: "Cô Kiều, để cám ơn cô, tôi mời cô một ly.”
"Hả? Cảm ơn tôi?"
Kiều Hy nhìn lên với vẻ mặt ngây ngô.
"Chúng tôi chỉ có mấy ông già ngồi đây uống rượu thật là chán, có một cô gái đẹp như cô ngồi cùng thì tất nhiên phải cảm ơn cô rồi. Cô có thể ở bên cạnh Lục Tổng, chắc chắn có khả năng hơn người gì đó chứ nhỉ?”
Câu ‘khả năng hơn người’ này rõ ràng có ý nghĩa sâu xa.
Các lãnh đạo khác đều cười một cách nham hiểm, như thể đều hiểu ý của nhau.
Tuy nhiên, đôi mắt của Lục Lập Tiêu hơi trầm xuống, lóe lên một chút khó chịu, nhưng rất nhanh những biểu hiện đó bị chìm sâu vào đáy mắt không đáy của anh.
Anh đưa tay ra, lấy chiếc ly trước mặt Kiều Hy và ngẩng đầu lên: "Cô ấy vẫn là một học sinh, không biết uống rượu, tôi uống ly rượu này cho cô ấy."
Thực tế, tay của Kiều Hy đang trên đường đi lấy ly rượu, tửu lượng của cô ấy cũng rất tốt.
Thấy Lục Lập Tiêu giúp cô nên cô dừng lại, cô gái lại lặng lẽ rút tay lại.
"Ừ? Vẫn là một học sinh? Chẳng trách trông cô ấy còn non như vậy!”
Bộ trưởng Vượng đó lại cụng một ly với Lục Lập Tiêu, và mắt ông ấy vẫn còn dáng trên mặt Kiều Hy.
“Cô học môn chuyên ngành gì? Chuyên ngành nghệ thuật phải không? Nghe nói học chuyên ngành này đều rất sớm vào đời.”
Nghe vậy, Kiều Hy cảm thấy những gợi ý trong lời nói của người này thật kinh tởm, nhưng cô ấy không tiện bọc phát.
Lúc này, Lục Lập Tiêu đột nhiên vươn tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhấn mạnh: "Cô ấy ở dưới mắt tôi, không dám vào đời sớm."
Ý nghĩa trong câu nói này là rất hiển nhiên, tuyên bố chủ quyền, Kiều Hy là người của anh ta, và sẽ không đi mời rượu.
Lần này, những người khác ở cùng bàn ăn không dám mời rượu cô nữa.
Khi Kiều Hy nhìn thấy món giò heo đông pha được đưa lên, thì lập tức duỗi tay để gấp, nhưng Lục Lập Tiêu dùng đũa ngăn lại: “Cô mới khỏi bệnh, không nên ăn đồ mỡ như vậy.”
"Vậy tôi ăn cua?"
"Không được, ăn cua sau khi bị sốt có thể gây tiêu chảy."
Cái này cũng không ăn được, cái kia cũng không cho ăn, Kiều Hy mất bình tĩnh: “Vậy tôi ăn gì?”
Chỉ thấy Lục Lập Tiêu quay sang người phục vụ và nói: "Cho cô ấy một bát cháo, thêm một ít rau xanh và đậu hũ!"
"Hả? Chỉ có rau xanh và đậu hũ không thôi?”
......
Chẳng mấy chốc, cháo Lục Lập Tiêu đã được bưng lên, cháo trắng trong, không có một chút dầu mỡ gì.
Nhìn vào Kiều Hy không muốn ăn, cứ bậm môi không hài lòng.
Tuy nhiên, những người khác ở đây đều hiểu ý sâu sắc của Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu quan tâm chăm sóc đến cô gái như vậy, điều đó cho thấy rằng người này có vị trí không tầm thường trong lòng anh.
Ai dám có ý xấu với Kiều Hy nữa?
Cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra, lần này có ba cô gái bước vào.
"Xin lỗi Lục Tổng, các vị bộ trưởng, lúc nãy trên đường bị kẹt xe, chúng tôi bị trễ.”
Nghe thấy giọng nói này, Kiều Hy nhìn lên và thấy những người phụ nữ, tất cả đều chân dài, ngực to, eo nhỏ, mặc áo đầm dây, một người ngồi cạnh một người đàn ông.
"Bộ trưởng Vượng, tôi là tiểu Trần, nhân viên phòng quan hệ công chúng Lục Thị, tôi mời ông một ly.”
Ban đầu, Bộ trưởng Vượng đã bị Kiều Hy từ chối và có chút không vui, nhưng khi ông ấy nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến bên ông, ông liền mỉm cười.
Mặc dù nhan sắc không bằng Kiều Hy, nhưng có điều tốt hơn là cởi mở, sau khi ngồi xuống thì một cái chân cứ dúi dúi vào bắp chân của ông, khiến ông ấy ngứa ngáy.
"Được! Tiểu Trần, bữa tiệc hôm nay em đến trễ, em nói phải làm sao?”
“Tất cả là lỗi của tôi, để các vị lãnh đạo đợi lâu, tôi tự phạt ba ly được không?”
Tiểu Trần nói xong trực tiếp rót một ly rượu vang, chỉ đặt bên miệng mình rồi đặt nó lại trên bàn, nhìn qua Vương cục trưởng cạnh bên: “Tự mình phạt mình thì có ý nghĩa gì, hay là bộ trưởng Vượng phạt em đi?”
Cô gái nói xong, cô đưa ly rượu trong tay cho Bộ trưởng Vượng.
Sau đó đối phương đột nhiên mỉm cười: “Nếu tôi phạt thì sẽ phạt nặng đó!”
Bộ trưởng Vượng nói xong, lấy chai rượu rót đầy ly, cho đến gần như trào ra ngoài, sau đó đưa miệng của Tiểu Trần.
Người phụ nữ hợp tác bằng cách mở miệng uống rượu vào, còn cố tình đưa lưỡi ra đụng ngón tay của Bộ trưởng Vượng ...
Lần đầu tiên Kiều Hy nhìn thấy mời rượu, nó gây sốc cho cô.
Lúc này, một bàn tay lớn trước mắt cô, che đi tầm nhìn của cô gái: "ăn cơm của cô đi!”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu một cách giận dữ.
Sử dụng những món ngon này để dụ dỗ cô đến đây, rồi chỉ cho cô ăn rau xanh với đậu hũ, xem mọi người ăn thịt, ăn cá, quá tàn nhẫn rồi đó nhỉ?
Kiều Hy nhân lúc không để ý, muốn lén đi gấp cua, kết quả chỉ vừa chạm vào chân cua thì bị đánh lui bằng đũa của người nào đó.
"Suỵt ..."
Kiều Hy suỵt một tiếng nhỏ, nhanh chóng rút tay lại.
Liếc thủ phạm một cái, nhưng chỉ dám oán hận mà không dám nói, chỉ có thể âm thầm mút một muỗng cháo cho vào miệng, cố ý nhai nhóp nhép, tưởng tưởng trong miệng là người đàn ông đó, cắn chết hắn!
Nhìn vào dáng vẻ giận dữ của cô ấy, Lục Lập Tiêu mỉm cười.
Gấp một con tôm, đặt vào đĩa của Kiều Hy.
Cô gái rất tức giận, gấp bỏ con tôm đó!
Hứ, không ăn miếng ăn miếng nhục!
Giữa bữa ăn, Kiều Hy trốn ra ngoài, muốn đi ra quầy hàng rong để mua một phần thịt gà xào khoai tây ăn!
Một bát cháo rau xanh đậu hũ thật sự không đủ no!
Tuy nhiên, khi cô gái vừa đi đến hành lang, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau: "Dịch Thần, vụ án này toàn nhờ vào anh!”
"Ông Lưu nói quá rồi, đã thu tiền luật sư rồi thì tận tâm giúp ông là điều đáng làm!”
Giọng nói đó như đến từ một vùng biển xa xôi, cưỡi một làn gió biển sảng khoái, ấm áp như ngọc bích, đánh thẳng vào trái tim của Kiều Hy!
Bình luận facebook