Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
41123
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, Lục Lập Tiêu bỏ đũa xuống trước, lấy chìa khóa xe đi làm.
Hai phút sau, Kiều Hy mới bỏ đũa xuống, cắp sách đến trường.
Diêu Phụng Nghi nhìn hình bóng của cô gái, nét mặt không hài lòng, nhưng lại không nói gì.
Ra trước cửa Lục gia, Kiều Hy nhìn thấy xe của Lục Lập Tiêu vẫn đậu ở đó đợi cô.
Cô cười khúc khích ôm lấy cặp sách ngồi lên xe: “Em còn 20 phút nữa tới giờ học, anh nhớ lái xe nhanh lên đấy!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu liếc cô 1 cái: “Biết sắp trễ mà sáng còn lề mề thế à?”
“Cũng tại anh đấy, đã nói chân em mỏi mà cứ bắt em chạy bộ. Người ta chạy không nổi mà cũng không chịu giúp, cuối cùng em đành từ từ chạy về, mất thêm nửa tiếng đồng hồ.”
“Anh mà giúp em chạy thì sao em có sức khỏe chứ.”
“Miệng cứ nói tốt cho sức khỏe của em, chẳng lẽ anh không biết td quá trớn cũng không tốt cho sức khỏe hả? Tối qua không phải vì anh, chân của em cũng không mỏi thế này." Kiều Hy nói với giọng phẫn uất.
“Chẳng lẽ em quên rồi sao, hôm qua là ai leo lên người anh, chủ động quyến rũ anh thế hả?”
“Em…em quên rồi!” Kiều Hy cứng đầu, “Tóm lại là tại anh đấy”
“Được, tại tôi! Tối nay sẽ mua đồ ăn ngon cho em, bù đắp sự vất vả của em đêm qua.”
Lục Lập Tiêu nói giọng nuông chiều, khiến cô gái có chút ngạc nhiên.
Kiều Hy không ngờ mình cố tình gây sự thế này mà vẫn được chiều chuộng, chẳng lẽ là thành quả cố gắng của đêm qua sao?
“Bên kia đường Tây Chương có tiệm bánh mới mở, Khả Tâm nói ngon lắm, em muốn ăn bánh kem việt quất ở đó.” Kiều Hy thăm dò.
“Ừ!”
“Còn bên đường Đông Chương mới mở tiệm bánh nhân thịt, Khả Tâm nói mùi vị bánh ở đó siêu ngon luôn.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu liếc cô 1 cái “Em biết từ đường Tây Chương qua Đông Chương chạy xe phải mất nửa tiếng không?”
“Ờ…biết chứ! Nhưng mà người ta thèm ăn, anh có mua hay không?” Kiều Hy cố tình làm nũng.
Trong sách có nói, đàn ông một khi bị mê hoặc là sẽ nghe theo răm rắp, ngay cả ngôi sao trên trời cũng có thể hái xuống cho cô ấy.
Lục Lập Tiêu nhận được ánh mắt đưa tình của cô, môi anh nhẹ nhàng nhếch lên “Không phải em tưởng rằng sau chuyện hôm qua là có thể muốn gì được nấy chứ?”
Nghe vậy, cô gái bỗng xịu mặt xuống.
Thôi được rồi, quả nhiên mơ ước làm hồ ly tinh mê hoặc người đàn ông này, nhân tiện dùng ‘Chẩm Biên Phong’* thống trị thế giới của cô không thể thành hiện thực được.
(*Chẩm Biên Phong: ý chỉ những lời nói bên tai trên giường gối)
Nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, đội mắt Lục Lập Tiêu lấp lánh ánh cười, nói thêm 1 câu “Sẽ mua hết cho em mà.”
“Hả?”
“Bánh nhân thịt và bánh kem, sẽ mua hết cho em!”
Nghe vậy, mắt của Kiều Hy sáng lên ngay: “Em còn muốn ngôi sao trên trời cơ!”
Tuy nhiên, trả lời cô là 1 cái búng nhẹ lên trán từ Lục Lập Tiêu: “Cái này khoan nghĩ tới đã!”
Cũng đúng, muốn chỉ dùng 1 đêm mà hoàn toàn mê hoặc người đàn ông này, để anh ấy nghe lời mình răm rắp thì quả là có chút khó khăn.
Tuy nhiên, bánh nhân thịt và bánh kem cũng đã có rồi, thì ngôi sao chắc sẽ không còn xa nữa.
Tiếp theo đây chỉ cần biểu hiện tốt, hoàn toàn chinh phục người đàn ông này, cho đến khi trại mồ côi xây xong, cô tin rằng cuộc sống trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt lên.
Thật ra, Kiều Hy không có lý tưởng gì vĩ đại cả, hoặc có thể nói, lý tưởng của cô đã sớm bị hiện thực cuộc sống phá hủy rồi.
Từ xưa đến nay, điều mà cô muốn chỉ là sống tiếp, sống thật tốt.
Việc bán thân cho Lục Lập Tiêu đã là hiện thực, trong tương lai cô còn phải sống chung năm năm với người đàn ông này, chi bằng dốc hết mưu mẹo của mình để bản thân sống sung sướng một chút.
Cô gái sờ lên trán vừa bị búng, chủ động tiến lại gần hôn lên má Lục Lập Tiêu: “Chú Lục, mu-ahh!”
Lục Lập Tiêu hài lòng sờ lên chiếc má mịn màng của cô, giữ lại đôi môi đang rút về của cô mút mạnh vào miệng của mình.
“Ư…không được! Mau chạy xe đi, em trễ giờ thật rồi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu mới thả cô ra.
Thắt dây an toàn cho cô xong, vừa định chạy thì đằng sau 1 chiếc Mercedes-Benz lao vụt tới.
Kiều Hy từ gương chiếu hậu nhìn thấy biển số của chiếc xe đó, cô nhận ra, đó là xe của Kiều Gia.
Chiếc xe đó dừng lại sau lưng họ, Kiều Chi với khuôn mặt trang điểm tỷ mỷ từ trong xe bước ra.
Đối phương dường như nhận ra xe của Lục Lập Tiêu, lấy gương ra xem lại lớp trang điểm của mình, mặt tươi cười định qua chào hỏi anh.
Tuy nhiên, không đợi Kiều Chi lên tới, Lục Lập Tiêu đã lui xe, quay đầu và phóng đi mất tiêu.
Kiều Chi vươn cổ nhìn về trước, cũng không nhìn thấy được Lục Lập Tiêu. Ngược lại, từ cửa sổ xe nhìn thấy Kiều Hy ngồi trong đó, tức đến giẫm chân tại chỗ.
Con tiện nhân Kiều Hy đó không phải đi theo Diêu Tân Viễn sao? Sao lại đi cùng với Lục Lập Tiêu thế kia? Con hồ ly tinh này quả thật thủ đoạn!
Nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay đến không phải vì gặp Lục Lập Tiêu, Kiều Chi vội thu lại ánh mắt đố kỵ của mình, trở về phong thái thục nữ, ấn chuông nhà Lục gia.
Không sai, hôm nay cô đến không phải vì Lục Lập Tiêu, mà là vì muốn lấy lòng bà mẹ chồng tương lai.
Hôm qua cha mẹ Kiều gia đã nhắc đến chuyện để cô thay thế chị mình kết hôn, nhưng Diêu Phụng Nghi không có thái độ gì.
Kiều Chi hôm nay đến là vì muốn nghe ngóng, nhân tiện biểu hiện tốt bản thân.
Diêu Phụng Nghi mới ăn sáng xong, đã nghe quản gia nói Kiều Chi đang ở ngoài cửa.
“Ta biết tâm tư của Kiều gia, họ không muốn vì chuyện Kiều Ân bỏ hôn mà bỏ lỡ hôn sự với Lục gia chúng ta, thế là tùy tiện đem con gái qua muốn gả cho con trai của ta, có hơi xem trọng bản thân rồi đấy. Kiều Ân dù sao cũng tốt nghiệp trường Harvard, là tiểu thư ưu tú xinh đẹp ở Nam Thành, còn con Kiều Chi kia, nghe nói danh tiếng không tốt, tư chất khí chất cũng chẳng ra làm sao, sao lại có thể làm con dâu Lục gia chúng ta chứ? Lập Tiêu hôm qua đã từ chối ta rồi, ông cũng ra từ chối cô ta đi, cứ nói ta không ở đây!”
“Dạ, phu nhân!”
“Khoan đã, Kiều Chi và Kiều Hy cùng lớn lên từ nhỏ phải không?”
“Hai vị Kiều tiểu thư đều xấp xỉ tuổi, chắc đúng rồi ạ.” Trương quản gia đáp.
Diêu Phụng Nghi nhớ lại lời của Bà Vương, tối qua Lập Tiêu lại đến phòng của Kiều Hy qua đêm, nhăn mặt nói: “Để cô ấy vào đi.”
Được quản gia thông báo, Kiều Chi bước vào nhà Lục gia.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, không hổ danh là đại gia đình đứng đầu Nam Thành, diện tích căn nhà chắc phải gấp năm lần Kiều gia, mà còn là khu vực tấc đất tấc vàng nữa. Nghĩ đến sau này được trở thành nữ chủ nhân ở đây, lòng Kiều Chi kích động vô cùng.
Theo quản gia đi vào đại sảnh, nhìn thấy Diêu Phụng Nghi ngồi trên ghế Sofa đợi mình, Kiều Chi vội thu lại thần sắc của mình, đi tới lễ phép chào hỏi: “Bác gái.”
Nghe nói Diêu Phụng Nghi xuất thân thế gia Thủ Đô, thích nhất là tiểu thư khuê các đoan trang lễ phép.
“Ngồi đi.”
“Cám ơn bác gái, hôm nay con đến là để thăm bác…” Kiều Chi vừa mong đợi vừa ấp úng nhìn Diêu Phụng Nghi nói “Nhân tiện muốn hỏi, hôm qua anh rể không có thời gian đến ăn cơm, việc mà hai bên gia đình bàn tính anh ấy có biết không ạ?”
“Bác hỏi qua nó rồi, Lập Tiêu nói tạm thời không nghĩ đến việc kết hôn.”
Nghe vậy, mặt Kiều Chi tối sầm lại: “Không phải chứ, anh rể sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại không nghĩ đến việc kết hôn ạ?”
“Cô đã gọi nó là anh rể rồi, thì nên biết dù Lập Tiêu có kết hôn, cũng không liên quan đến cô.” Diêu Phụng Nghi nhấn mạnh.
“Không, không phải đâu!” Kiều Chi vội đổi cách xưng hô, “Lục Tổng không có kết hôn với chị của con, không thể tính là anh rể của con được.”
“Vậy cô có nhớ, sao nó không thể kết hôn với chị của cô rồi chứ?” Diêu Phụng Nghi nhắc.
“Đó…cũng tại chị con không có mắt nhìn người! Bỏ hôn là chuyện của một mình chị ấy, không liên quan đến con. Chú rể như Lục Tổng vừa ưu tú vừa đẹp trai như thế, con tuyệt đối không bỏ hôn đâu ạ.” Kiều Chi vội nhấn mạnh.
Chỉ nói chuyện vài câu với cô, Diêu Phụng Nghi đã đánh giá Kiều Chi là một đứa con gái vừa ngu vừa ích kỷ, dứt khoát bỏ ý định cho cô làm con dâu trong nhà.
Nhưng ngoài mặt, lại vẫn tươi cười đổi chủ đề: “Nói về Kiều Hy đi? Cô từ nhỏ lớn lên cùng với cô ấy à?”
Kiều Chi vốn có chút lờ mờ, nhìn không ra thái độ của Diêu Phụng Nghi đối với mình.
Khi vừa nghe thấy bà định nghe ngóng về Kiều Hy, lập tức như được dò trúng đài, cô thao thao bất tuyệt!
“Bác gái, con nói bác nghe, Kiều Hy là đứa sao chổi, ai lại gần cô ấy là sẽ bị xui xẻo!”
“Ngay cả cha mẹ ruột cũng ghét bỏ cô ấy, sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ ở trại mồ côi. Sau khi đến đó không bao lâu, thương nhân giàu có hỗ trợ cho trại mồ côi cũng tuyên bố phá sản, trại mồ côi vốn đông đúc như thế, cũng bị cô ấy khắc đến nổi chỉ còn lại vài ba mạng già ốm yếu, bác nói xem cô ấy có phải là thứ không may mắn không? Gia đình con đã mời thầy đến bói, nghe nói giờ sinh của nó thuộc cực âm cực sát, là điềm chẳng lành!”
“Con bé không tốt như thế, sao nhà của cô lại còn nhận nuôi con bé?”
“Đó là…vì nhà con quá tốt bụng, ngoài nhà con ra không ai dám nhận nuôi cô ta. Hơn nữa từ khi cô ấy vào nhà con, cũng đã xảy ra nhiều chuyện không hay, thậm chí việc chị con đột nhiên mất tích trong hôn lễ lần này, cho đến giờ vẫn bật vô âm tín, không chừng cũng là do cô ta khắc mà nên! Bác gái, con thật sự lo lắng cho an toàn của bác và Lục Tổng, nên mới nói cho bác nghe những điều này. Cứ hễ ai dính đến con người chẳng lành đó là sẽ bị khắc, bác mau đuổi cô ấy ra khỏi nhà đi.”
Kiều Chi nghĩ, cho dù cô không vào được nhà Lục gia, cũng sẽ không để cho Kiều Hy sống tốt, cho nên cứ ra sức nói xấu cô gái.
Chuyện mê tín như thế, Diêu Phụng Nghi vốn sẽ không tin.
Nhưng chiều hôm đó, lại xảy ra một chuyện, thay đổi cách nhìn của bà.
Đó là Lục Lập Tiêu vốn không bệnh tật không gặp nạn bỗng dưng bị đụng xe.
Khi Kiều Hy nhận được điện thoại, là lúc cô chuẩn bị vào tiết thể dục buổi chiều.
Nghe được tin, cô gái còn không kịp lấy túi sách mà từ trường phi thẳng đến bệnh viện.
Cô vội vàng đến đó, chạy đến trước quầy lễ tân: “Chào, tôi muốn hỏi 1 người vừa mới gặp tai nạn xe, tên là Lục…”
“Người gặp tai nạn xe đang được cấp cứu ở phòng phẫu thuật, cô lên lầu hai đợi đi.”
Nghe vậy, Kiều Hy chạy với tốc độ chạy nước rút một trăm mét lên lầu hai.
Vừa đúng lúc phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ thấy cô gấp gáp chạy tới, thở dài 1 tiếng: “Cô là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi…ừ!”
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cấp cứu không thành công!”
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, Lục Lập Tiêu bỏ đũa xuống trước, lấy chìa khóa xe đi làm.
Hai phút sau, Kiều Hy mới bỏ đũa xuống, cắp sách đến trường.
Diêu Phụng Nghi nhìn hình bóng của cô gái, nét mặt không hài lòng, nhưng lại không nói gì.
Ra trước cửa Lục gia, Kiều Hy nhìn thấy xe của Lục Lập Tiêu vẫn đậu ở đó đợi cô.
Cô cười khúc khích ôm lấy cặp sách ngồi lên xe: “Em còn 20 phút nữa tới giờ học, anh nhớ lái xe nhanh lên đấy!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu liếc cô 1 cái: “Biết sắp trễ mà sáng còn lề mề thế à?”
“Cũng tại anh đấy, đã nói chân em mỏi mà cứ bắt em chạy bộ. Người ta chạy không nổi mà cũng không chịu giúp, cuối cùng em đành từ từ chạy về, mất thêm nửa tiếng đồng hồ.”
“Anh mà giúp em chạy thì sao em có sức khỏe chứ.”
“Miệng cứ nói tốt cho sức khỏe của em, chẳng lẽ anh không biết td quá trớn cũng không tốt cho sức khỏe hả? Tối qua không phải vì anh, chân của em cũng không mỏi thế này." Kiều Hy nói với giọng phẫn uất.
“Chẳng lẽ em quên rồi sao, hôm qua là ai leo lên người anh, chủ động quyến rũ anh thế hả?”
“Em…em quên rồi!” Kiều Hy cứng đầu, “Tóm lại là tại anh đấy”
“Được, tại tôi! Tối nay sẽ mua đồ ăn ngon cho em, bù đắp sự vất vả của em đêm qua.”
Lục Lập Tiêu nói giọng nuông chiều, khiến cô gái có chút ngạc nhiên.
Kiều Hy không ngờ mình cố tình gây sự thế này mà vẫn được chiều chuộng, chẳng lẽ là thành quả cố gắng của đêm qua sao?
“Bên kia đường Tây Chương có tiệm bánh mới mở, Khả Tâm nói ngon lắm, em muốn ăn bánh kem việt quất ở đó.” Kiều Hy thăm dò.
“Ừ!”
“Còn bên đường Đông Chương mới mở tiệm bánh nhân thịt, Khả Tâm nói mùi vị bánh ở đó siêu ngon luôn.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu liếc cô 1 cái “Em biết từ đường Tây Chương qua Đông Chương chạy xe phải mất nửa tiếng không?”
“Ờ…biết chứ! Nhưng mà người ta thèm ăn, anh có mua hay không?” Kiều Hy cố tình làm nũng.
Trong sách có nói, đàn ông một khi bị mê hoặc là sẽ nghe theo răm rắp, ngay cả ngôi sao trên trời cũng có thể hái xuống cho cô ấy.
Lục Lập Tiêu nhận được ánh mắt đưa tình của cô, môi anh nhẹ nhàng nhếch lên “Không phải em tưởng rằng sau chuyện hôm qua là có thể muốn gì được nấy chứ?”
Nghe vậy, cô gái bỗng xịu mặt xuống.
Thôi được rồi, quả nhiên mơ ước làm hồ ly tinh mê hoặc người đàn ông này, nhân tiện dùng ‘Chẩm Biên Phong’* thống trị thế giới của cô không thể thành hiện thực được.
(*Chẩm Biên Phong: ý chỉ những lời nói bên tai trên giường gối)
Nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, đội mắt Lục Lập Tiêu lấp lánh ánh cười, nói thêm 1 câu “Sẽ mua hết cho em mà.”
“Hả?”
“Bánh nhân thịt và bánh kem, sẽ mua hết cho em!”
Nghe vậy, mắt của Kiều Hy sáng lên ngay: “Em còn muốn ngôi sao trên trời cơ!”
Tuy nhiên, trả lời cô là 1 cái búng nhẹ lên trán từ Lục Lập Tiêu: “Cái này khoan nghĩ tới đã!”
Cũng đúng, muốn chỉ dùng 1 đêm mà hoàn toàn mê hoặc người đàn ông này, để anh ấy nghe lời mình răm rắp thì quả là có chút khó khăn.
Tuy nhiên, bánh nhân thịt và bánh kem cũng đã có rồi, thì ngôi sao chắc sẽ không còn xa nữa.
Tiếp theo đây chỉ cần biểu hiện tốt, hoàn toàn chinh phục người đàn ông này, cho đến khi trại mồ côi xây xong, cô tin rằng cuộc sống trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt lên.
Thật ra, Kiều Hy không có lý tưởng gì vĩ đại cả, hoặc có thể nói, lý tưởng của cô đã sớm bị hiện thực cuộc sống phá hủy rồi.
Từ xưa đến nay, điều mà cô muốn chỉ là sống tiếp, sống thật tốt.
Việc bán thân cho Lục Lập Tiêu đã là hiện thực, trong tương lai cô còn phải sống chung năm năm với người đàn ông này, chi bằng dốc hết mưu mẹo của mình để bản thân sống sung sướng một chút.
Cô gái sờ lên trán vừa bị búng, chủ động tiến lại gần hôn lên má Lục Lập Tiêu: “Chú Lục, mu-ahh!”
Lục Lập Tiêu hài lòng sờ lên chiếc má mịn màng của cô, giữ lại đôi môi đang rút về của cô mút mạnh vào miệng của mình.
“Ư…không được! Mau chạy xe đi, em trễ giờ thật rồi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu mới thả cô ra.
Thắt dây an toàn cho cô xong, vừa định chạy thì đằng sau 1 chiếc Mercedes-Benz lao vụt tới.
Kiều Hy từ gương chiếu hậu nhìn thấy biển số của chiếc xe đó, cô nhận ra, đó là xe của Kiều Gia.
Chiếc xe đó dừng lại sau lưng họ, Kiều Chi với khuôn mặt trang điểm tỷ mỷ từ trong xe bước ra.
Đối phương dường như nhận ra xe của Lục Lập Tiêu, lấy gương ra xem lại lớp trang điểm của mình, mặt tươi cười định qua chào hỏi anh.
Tuy nhiên, không đợi Kiều Chi lên tới, Lục Lập Tiêu đã lui xe, quay đầu và phóng đi mất tiêu.
Kiều Chi vươn cổ nhìn về trước, cũng không nhìn thấy được Lục Lập Tiêu. Ngược lại, từ cửa sổ xe nhìn thấy Kiều Hy ngồi trong đó, tức đến giẫm chân tại chỗ.
Con tiện nhân Kiều Hy đó không phải đi theo Diêu Tân Viễn sao? Sao lại đi cùng với Lục Lập Tiêu thế kia? Con hồ ly tinh này quả thật thủ đoạn!
Nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay đến không phải vì gặp Lục Lập Tiêu, Kiều Chi vội thu lại ánh mắt đố kỵ của mình, trở về phong thái thục nữ, ấn chuông nhà Lục gia.
Không sai, hôm nay cô đến không phải vì Lục Lập Tiêu, mà là vì muốn lấy lòng bà mẹ chồng tương lai.
Hôm qua cha mẹ Kiều gia đã nhắc đến chuyện để cô thay thế chị mình kết hôn, nhưng Diêu Phụng Nghi không có thái độ gì.
Kiều Chi hôm nay đến là vì muốn nghe ngóng, nhân tiện biểu hiện tốt bản thân.
Diêu Phụng Nghi mới ăn sáng xong, đã nghe quản gia nói Kiều Chi đang ở ngoài cửa.
“Ta biết tâm tư của Kiều gia, họ không muốn vì chuyện Kiều Ân bỏ hôn mà bỏ lỡ hôn sự với Lục gia chúng ta, thế là tùy tiện đem con gái qua muốn gả cho con trai của ta, có hơi xem trọng bản thân rồi đấy. Kiều Ân dù sao cũng tốt nghiệp trường Harvard, là tiểu thư ưu tú xinh đẹp ở Nam Thành, còn con Kiều Chi kia, nghe nói danh tiếng không tốt, tư chất khí chất cũng chẳng ra làm sao, sao lại có thể làm con dâu Lục gia chúng ta chứ? Lập Tiêu hôm qua đã từ chối ta rồi, ông cũng ra từ chối cô ta đi, cứ nói ta không ở đây!”
“Dạ, phu nhân!”
“Khoan đã, Kiều Chi và Kiều Hy cùng lớn lên từ nhỏ phải không?”
“Hai vị Kiều tiểu thư đều xấp xỉ tuổi, chắc đúng rồi ạ.” Trương quản gia đáp.
Diêu Phụng Nghi nhớ lại lời của Bà Vương, tối qua Lập Tiêu lại đến phòng của Kiều Hy qua đêm, nhăn mặt nói: “Để cô ấy vào đi.”
Được quản gia thông báo, Kiều Chi bước vào nhà Lục gia.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, không hổ danh là đại gia đình đứng đầu Nam Thành, diện tích căn nhà chắc phải gấp năm lần Kiều gia, mà còn là khu vực tấc đất tấc vàng nữa. Nghĩ đến sau này được trở thành nữ chủ nhân ở đây, lòng Kiều Chi kích động vô cùng.
Theo quản gia đi vào đại sảnh, nhìn thấy Diêu Phụng Nghi ngồi trên ghế Sofa đợi mình, Kiều Chi vội thu lại thần sắc của mình, đi tới lễ phép chào hỏi: “Bác gái.”
Nghe nói Diêu Phụng Nghi xuất thân thế gia Thủ Đô, thích nhất là tiểu thư khuê các đoan trang lễ phép.
“Ngồi đi.”
“Cám ơn bác gái, hôm nay con đến là để thăm bác…” Kiều Chi vừa mong đợi vừa ấp úng nhìn Diêu Phụng Nghi nói “Nhân tiện muốn hỏi, hôm qua anh rể không có thời gian đến ăn cơm, việc mà hai bên gia đình bàn tính anh ấy có biết không ạ?”
“Bác hỏi qua nó rồi, Lập Tiêu nói tạm thời không nghĩ đến việc kết hôn.”
Nghe vậy, mặt Kiều Chi tối sầm lại: “Không phải chứ, anh rể sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại không nghĩ đến việc kết hôn ạ?”
“Cô đã gọi nó là anh rể rồi, thì nên biết dù Lập Tiêu có kết hôn, cũng không liên quan đến cô.” Diêu Phụng Nghi nhấn mạnh.
“Không, không phải đâu!” Kiều Chi vội đổi cách xưng hô, “Lục Tổng không có kết hôn với chị của con, không thể tính là anh rể của con được.”
“Vậy cô có nhớ, sao nó không thể kết hôn với chị của cô rồi chứ?” Diêu Phụng Nghi nhắc.
“Đó…cũng tại chị con không có mắt nhìn người! Bỏ hôn là chuyện của một mình chị ấy, không liên quan đến con. Chú rể như Lục Tổng vừa ưu tú vừa đẹp trai như thế, con tuyệt đối không bỏ hôn đâu ạ.” Kiều Chi vội nhấn mạnh.
Chỉ nói chuyện vài câu với cô, Diêu Phụng Nghi đã đánh giá Kiều Chi là một đứa con gái vừa ngu vừa ích kỷ, dứt khoát bỏ ý định cho cô làm con dâu trong nhà.
Nhưng ngoài mặt, lại vẫn tươi cười đổi chủ đề: “Nói về Kiều Hy đi? Cô từ nhỏ lớn lên cùng với cô ấy à?”
Kiều Chi vốn có chút lờ mờ, nhìn không ra thái độ của Diêu Phụng Nghi đối với mình.
Khi vừa nghe thấy bà định nghe ngóng về Kiều Hy, lập tức như được dò trúng đài, cô thao thao bất tuyệt!
“Bác gái, con nói bác nghe, Kiều Hy là đứa sao chổi, ai lại gần cô ấy là sẽ bị xui xẻo!”
“Ngay cả cha mẹ ruột cũng ghét bỏ cô ấy, sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ ở trại mồ côi. Sau khi đến đó không bao lâu, thương nhân giàu có hỗ trợ cho trại mồ côi cũng tuyên bố phá sản, trại mồ côi vốn đông đúc như thế, cũng bị cô ấy khắc đến nổi chỉ còn lại vài ba mạng già ốm yếu, bác nói xem cô ấy có phải là thứ không may mắn không? Gia đình con đã mời thầy đến bói, nghe nói giờ sinh của nó thuộc cực âm cực sát, là điềm chẳng lành!”
“Con bé không tốt như thế, sao nhà của cô lại còn nhận nuôi con bé?”
“Đó là…vì nhà con quá tốt bụng, ngoài nhà con ra không ai dám nhận nuôi cô ta. Hơn nữa từ khi cô ấy vào nhà con, cũng đã xảy ra nhiều chuyện không hay, thậm chí việc chị con đột nhiên mất tích trong hôn lễ lần này, cho đến giờ vẫn bật vô âm tín, không chừng cũng là do cô ta khắc mà nên! Bác gái, con thật sự lo lắng cho an toàn của bác và Lục Tổng, nên mới nói cho bác nghe những điều này. Cứ hễ ai dính đến con người chẳng lành đó là sẽ bị khắc, bác mau đuổi cô ấy ra khỏi nhà đi.”
Kiều Chi nghĩ, cho dù cô không vào được nhà Lục gia, cũng sẽ không để cho Kiều Hy sống tốt, cho nên cứ ra sức nói xấu cô gái.
Chuyện mê tín như thế, Diêu Phụng Nghi vốn sẽ không tin.
Nhưng chiều hôm đó, lại xảy ra một chuyện, thay đổi cách nhìn của bà.
Đó là Lục Lập Tiêu vốn không bệnh tật không gặp nạn bỗng dưng bị đụng xe.
Khi Kiều Hy nhận được điện thoại, là lúc cô chuẩn bị vào tiết thể dục buổi chiều.
Nghe được tin, cô gái còn không kịp lấy túi sách mà từ trường phi thẳng đến bệnh viện.
Cô vội vàng đến đó, chạy đến trước quầy lễ tân: “Chào, tôi muốn hỏi 1 người vừa mới gặp tai nạn xe, tên là Lục…”
“Người gặp tai nạn xe đang được cấp cứu ở phòng phẫu thuật, cô lên lầu hai đợi đi.”
Nghe vậy, Kiều Hy chạy với tốc độ chạy nước rút một trăm mét lên lầu hai.
Vừa đúng lúc phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ thấy cô gấp gáp chạy tới, thở dài 1 tiếng: “Cô là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi…ừ!”
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cấp cứu không thành công!”
Bình luận facebook