Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
4157
Bệnh viện, văn phòng của Đường Cảnh Thiên --------
Người đàn ông vừa quay lại từ phòng bệnh, báo cáo với Lục Lập Tiêu: “Con bé của anh đã làm kiểm tra xong! Cô hít phải một liều nhỏ thuốc mê, hiện đã làm sạch sẽ rồi, cánh tay có hai vết bầm tím do bị roi quất, ngoài ra không có thương tích khác, và chưa bị xâm phạm! "
Mắt của Lục Lập Tiêu dời từ màn hình máy tính xách tay chuyển Đường Cảnh Thiên: "Anh kiểm tra cho cô ấy?”
Anh chàng bị ánh mắt lạnh lùng của ai đó làm rùng mình, nhanh chóng giải thích: “Đừng lo, theo lệnh của anh, tất cả các bác sĩ được sắp xếp cho cô ấy đều là bác sĩ nữ, tôi không thấy gì cả!"
Nghe vậy, biểu hiện trên khuôn mặt của Lục Lập Tiêu mới hơi nhẹ nhõm xuống.
Khi anh vừa giải cứu Kiều Hy khỏi căn phòng cho thuê đó, khuôn mặt anh lạnh đến mức có thể làm kem cây!
"Đúng rồi, cái ông mà bị anh đánh đập còn bị giam trong phòng thí nghiệm của tôi kìa, xử lý như thế nào?” Đường Cảnh Thiên hỏi anh ta.
Ánh mắt của Lục Lập Tiêu quay trở lại màn hình máy tính, anh mở ổ đĩa D và thấy hàng tá clip trong tập tin được mã hóa, toàn là clip xâm phạm những cô gái khác.
"Tên cặn bã này ...... đánh gãy hai tay hắn rồi đưa vào tù! Tôi muốn hắn ta cả đời này không thể thoát khỏi cảnh ngục tù!” Giọng của một người đàn ông như mang theo sự lạnh lẻo từ địa ngục, nỗi tức giận trong ánh mắt khiến người khác sợ hãi.
Dám đụng đến người phụ nữ của anh ta, đánh gãy hai tay đã là may rồi!
Khi Lục Lập Tiêu xông vào căn phòng thuê đó, anh thấy Kiều Hy bị trói trên giường, anh thật sự giận đến mức muốn giết người!
Nhưng đồng thời, cũng may!
Cũng may là anh ta dời cuộc họp ở An Thị lại, cũng may mà anh không yên tâm mà gọi lại cho Thẩm Thiếu Khiêm hỏi địa chỉ, kêu lái xe quay lại.
Lục Lập Tiêu thật sự không dám nghĩ nếu anh không xuất hiện kịp thời thì con bé đó sẽ phải đối mặt với những gì.
Nghĩ về đôi mắt tuyệt vọng và sợ hãi của Kiều Hy lúc đó, nghĩ về tiếng khóc đau lòng của cô, trái tim cứng rắn của anh cũng không khỏi đau nhói.
Đường Cảnh Thiên cũng ngồi qua, nhìn vào tài liệu, tức giận và nói: "Đúng là đồ cặn bã! Loại người này sống trên đời không biết còn hại bao nhiêu cô gái! Lục thiếu gia, con bé của anh có thể nói là trừ hại cho dân đó!”
“Hứ … không biết tự lượng sức mình, mém tí bản thân cũng bị hại rồi kìa!”
Lục Lập Tiêu khịt mũi, anh vẫn nuốt không trôi cục tức này, anh đứng dậy, bước về phía phòng bệnh của Kiều Hy.
Đường Cảnh Thiên theo anh ta, khi hai người đến phòng bệnh, Từ Khả Tâm đang bên cạnh Kiều Hy.
Nhìn thấy khuôn mặt của không vui của Lục Lập Tiêu, Từ Khả Tâm nói hộ Kiều Hy trước: ”Tiểu Kiều đã rất sợ rồi, sắc mặt bây giờ vẫn chưa hồi phục, anh rể, anh đừng giận cô ấy!”
"Đây là anh rể của người ta không phải anh rể của em!” Đường Cảnh Thiên vỗ nhẹ đầu đứa em gái của mình, “Vụ việc hôm nay, làm anh hai còn chưa tín sổ với em, em ra đây cho anh!”
"Ờ!” Từ Khả Tâm nghe vậy, tự lo cho bản thân còn chưa xong, nên cúi đầu đi ra ngoài theo Đường Cảnh Thiên.
Khi họ rời đi, trong phòng còn có hai người, Lục Lập Tiêu và Kiều Hy.
Không khí đều căng thẳng!
Chiếc áo khoát áo vest của Lục Lập Tiêu vấn đang khoát trên người Kiều Hy, cảm thấy người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, cô cuộn tròn ngón tay trong vô thức, cúi đầu, như một học sinh đã làm sai điều gì đó đang chờ sợ khiển trách của giáo viên.
“Tự mình nói đây là lần thứ mấy bị đưa đến bệnh viện?” Người đàn ông hỏi.
"Lần … lần thứ ba!”
Lục Lập Tiêu vốn muốn chất vấn cô tại sao còn phải chơi Tiên nhân nhảy, nhưng thấy cô cứ cúi đầu không dám nhìn mình, ngay cả sau gáy đều thể hiện sự sợ hãi, anh nhịn lại, không nỡ chất vấn nữa.
Anh ấy vẫn thích biểu hiện của cô trong lúc nguy cấp, sẽ vùi vào lòng anh, sẽ ôm anh nói cô sợ, dựa dẫm vào anh một cách chân thật như vậy.
Nhìn thấy vết bầm tím trên tay cô, dấu màu tím đậm của máu trên cánh tay trắng đặc biệt dễ thấy, Lục Lập Tiêu không nỡ trách cô!
Anh ta mở miệng chỉ hỏi câu: “Đói chưa?”
“Ờ?” Kiều Hy ngước lên nhìn với vẻ nghi vấn.
Cô không ngờ anh ta sẽ hỏi câu này, cô vốn đang … đợi anh ta la mắn cô!
Ai ngờ người đàn ông chỉ nói: "Kêu người lấy quần áo qua mới cho cô, cô thay quần áo rồi tôi dẫn cô đi ra ngoài ăn!”
"Ờ!"
Kiều Hy gật đầu, lấy cái túi từ tay anh ta, lấy quần áo mà cô sẽ thay ra, và phát hiện còn thứ gì đó bên trong: "Ý? Đây là?”
"Nãy ngang qua tiệm giày dép, nhân tiện mua cho cô đôi dép!”
Kiều Hy lóe lên một sự ngạc nhiên vui mừng trong mắt, lấy đôi dép ra khỏi túi! Thấy là một đôi dép đáy nhựa, màu cam, có một đôi tai cáo trên dép, còn vẽ mắt mũi ở trên.
"Thích không?"
"Thích thích!” Kiều Hy gật đầu liên tục để che giấu sự giả tạo của cô.
Cô thực sự muốn nói rằng cô phát hiện mắt thẩm mỹ của Lục Lập Tiêu thật ... khó để nói!
Loại dép trẻ con này chắc chỉ có con nít ba tuổi mới thích thôi!
"Thích thì cũng không được mặc bây giờ, mặc giày của cô trước, về nhà mới mang!” Lục Lập Tiêu vừa nói vừa giúp cô đặt đặt đôi dép trở lại trong túi.
Dáng vẻ trông giống như một phụ huynh đi xa nhà mua cho đứa trẻ một bộ quần áo mới, trước tiên khoe trước mặt cô, sau đó cẩn thận gói lại nói với cô rằng đồ vật quý như vậy phải giữ đến tết mới được mặc!
Trong thực tế, Kiều Hy lại nghĩ rằng đôi dép xấu như vậy, cô làm gì dám mang ra đường, chỉ còn cách để mang ở nhà thôi!
Nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười và gật đầu: "Ừ ừ!"
Cô vui là được!
"Nghĩ ra ăn gì chưa?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
"Em muốn ăn KFC ... được không?”
"Ừ!” Lục Lập Tiêu gật đầu, sau đó nói một cách dứt khoát với cô, "Sau này cô muốn ăn gì, muốn mua gì đều có thể nói với tôi, không cần quá cẩn thận như vậy! Chỉ cần đòi hỏi không quá đáng, nói rõ lý do với tôi, tôi sẽ đáp ứng cho cô!”
Không biết tại sao khi nghe anh ta nói như vậy, khóe mắt Kiều Hy có chút cay cay!
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen vấn đề của mình tự mình giải quyết, chưa từng nghĩ đến việc có thể dựa vào ai đó, chưa bao giờ nghĩ về việc có thể nói về những ý tưởng của riêng mình với ai đó một cách thoải mái.
Ngay cả khi cô bị trói vào giường và tuyệt vọng, cô cũng không mong đợi có ai đó đến cứu mình!
Cô thậm chí còn không ngờ rằng người cứu cô khỏi tuyệt vọng lại là người cô sợ nhất là người cô muốn trốn thoát khỏi nhất!
Thái độ của cô đối với Lục Lập Tiêu bây giờ đã rất mâu thuẫn rồi, cô biết ơn nhiều hơn sợ hãi!
Sau khi thay quần áo, Kiều Hy được Lục Lập Tiêu đưa ra khỏi bệnh viện.
Cả hai đi đến bãi đậu xe và thấy chiếc xe của Thẩm Thiếu Khiêm vẫn ở đó, trên ghế lái phụ vẫn có cô gái xinh đẹp đang ngồi.
Kiều Hy nhớ khi Lục Lập Tiêu đến cứu cô, hình như người đàn ông đó cũng ở đó, còn giúp họ khống chế người đàn ông BMW kia.
Cô gái là một người công tư phân minh, cô đang chuẩn bị bỏ qua chuyện không vui lần gặp mặt trước mà đến nói tiếng cám ơn với anh, ai ngờ anh ta nhìn cô với ánh mắt tinh quái.
"Lục thiếu gia, giữ cẩn thận người con gái của anh, tốt nhất là cho cô ta một chiếc khóa. Tùy tiện lên xe người đàn ông khác, kết quả lên phải tội phạm hiếm dâm liên hoàn, đúng là tính nết lẳng lơ không thể sửa được.“
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Lục Lập Tiêu không trả lời, trực tiếp dẫn Kiều Hy lên xe.
Thẩm Thiếu Khiêm cũng biết điều, nói xong câu đó thì anh lái xe đi.
Ngồi trên ghế lái phụ, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu và thấy người đàn ông đang lái xe, như thể anh ta không phản ứng gì với những lời anh vừa nghe.
Kiều Hy cảm thấy có một chút mất mát, nghĩ ngợi một hồi, cô giải thích: "Em không có lẳng lơ, em lên xe người đó là để …”
"Ừ! Tôi biết rồi!” Người đàn ông trả lời một tiếng.
Kiều Hy chưa dứt lời thì đã bị anh ấy ngắt lời, cũng nghe không ra Lục Lập Tiêu có ý gì.
Anh ta thực sự biết rồi? Hay chỉ là câu trả lời qua loa vì không muốn biết?
Haizz, bối rối quá!
Khi xưa có rất nhiều tin đồn về cô, còn bị Kiều Chi bêu xấu, Kiều Hy đều không nghĩ qua phải giải thích.
Cô không quan tâm những gì người khác nói về bản thân mình. Dù sao thì cuộc sống của cô, không liên quan gì đến người khác.
Nhưng bây giờ trước mặt Lục Lập Tiêu, trái tim cô cứ thấp thỏm, sợ anh hiểu lầm cô, hết sức bối rối!
Sau đó, người đàn ông thực sự đã đưa cô đến KFC và giúp cô gọi một phần gà cho gia đình!
Khi cô nhìn thấy cái xô gà dành cho gia đình được bưng lên, đôi mắt cô sáng lên, hiếm khi cô được ăn hả hê như vậy.
Cô không khỏi vươn tay lấy ngay một miếng, vừa muốn mở miệng ăn, cô nhớ ra Lục Lập Tiêu ở đối diện, cô đưa chiếc đùi gà cho anh: “Anh rể, anh ăn đùi gà nè!”
"Tôi không ăn những thứ này, cô ăn đi!”
Hóa ra anh ta không ăn, Kiều Hy tưởng anh ăn mới kêu nhiều món như vậy!
Cô gái thu tay lại, cắn một miếng, hơi nóng và mùi thơm của gà cùng xuất hiện, cô ăn một cách rất hài lòng, miệng cô còn dính đầy bột.
"Ăn từ từ thôi!”
Người đàn ông lấy một chiếc khăn giấy và lau miệng cho cô.
Kiều Hy nghĩ hình ảnh lúc này hơi lạ.
Xung quanh đây, chủ yếu là cha mẹ dẫn trẻ em đi ăn. Trẻ em ăn, người lớn nhìn chúng, lau tay và lau miệng cho chúng, Lục Lập Tiêu trông giống phụ huynh của cô vậy.
"À đúng rồi anh rể … nãy em có nhờ anh lấy máy tính xách tay đâu rồi?” Kiều Hy lúc này mới hỏi cái này.
"Có bằng chứng quan trọng trong máy tính, nó được gửi đến đồn cảnh sát cùng với người đó rồi!"
"Cái gì?" Kiều Hy nhìn anh một cách ngạc nhiên. "Trong máy tính đó có thứ mà em hứa đưa cho người khác, không thể gửi nó đến sở cảnh sát được!"
"Cô còn nói nữa?” Khuôn mặt Lục Lập Tiêu nghiêm nghị, “Cô có biết hắn ta là tội phạm hiếp dâm, trong máy tính hắn ta có lưu clip của mười mấy cô gái bị xâm hại! Cô tự mình dấn thân vào, nếu hôm nay tôi đến trễ xíu thì cô phải làm sao?”
Lắng lời trách của anh ta, Kiều Hy chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, không nói gì.
Trong lòng dấy lên sự ăn năn và đau khổ!
Cô tưởng ông đó chỉ xâm phảm một cô gái thôi, ai ngờ lại là tội phạm cưỡng hiếp hàng loạt như vậy, giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi.
Tuy nhiên, cô gái kia yêu cầu cô tìm lại đoạn clip thì chắc chắn không muốn báo cảnh sát mà làm lớn chuyện, lần này xong rồi, năm vạn tệ của cô bay rồi.
Lục Lập Tiêu thấy cô cứ cúi đầu, tưởng cô buồn vì bị mình la mắn, anh không khỏi coi lại chính mình, ngữ khí lúc nãy có chút quá nặng.
“Thôi được rồi, không sao đâu! Ăn tiếp đi!” Lục Lập Tiêu đưa một miếng đùi gà cho cô.
Thật ra thì Kiều Hy ăn đùi gà ngán rồi, muốn ăn cánh gà. Nhưng khi thấy anh đưa qua, cô ngoan ngoãn nhận lấy: “anh rể, em ăn không hết có thể đem về được không?”
"Được!"
Sau bữa tối, Kiều Hy không để Lục Lập Tiêu đưa cô về, cô mang phần ăn đem về đến trại trẻ mồ côi.
Kiều Hy mở Alipay của mình và trả viện phí hôm nay cho tiểu Tím, trong đó chỉ còn năm mươi tệ thôi!
Nhìn vào năm mươi tệ, cô gái đưa ra quyết định quan trọng, lấy số tiền còn lại vào một cửa hàng bán đồ chơi người lớn.
Khi nó bước ra, mặt Kiều Hy đã đỏ bừng, trên tay xách một chiếc túi nhỏ màu hồng.
Vào lúc tuyệt vọng khi sắp bị xâm phạm, Kiều Hy đã nghĩ thông suốt.
Nếu có thực sự không có cách nào khác, cô sẽ cho Lục Lập Tiêu lần đầu tiên của mình!
Bệnh viện, văn phòng của Đường Cảnh Thiên --------
Người đàn ông vừa quay lại từ phòng bệnh, báo cáo với Lục Lập Tiêu: “Con bé của anh đã làm kiểm tra xong! Cô hít phải một liều nhỏ thuốc mê, hiện đã làm sạch sẽ rồi, cánh tay có hai vết bầm tím do bị roi quất, ngoài ra không có thương tích khác, và chưa bị xâm phạm! "
Mắt của Lục Lập Tiêu dời từ màn hình máy tính xách tay chuyển Đường Cảnh Thiên: "Anh kiểm tra cho cô ấy?”
Anh chàng bị ánh mắt lạnh lùng của ai đó làm rùng mình, nhanh chóng giải thích: “Đừng lo, theo lệnh của anh, tất cả các bác sĩ được sắp xếp cho cô ấy đều là bác sĩ nữ, tôi không thấy gì cả!"
Nghe vậy, biểu hiện trên khuôn mặt của Lục Lập Tiêu mới hơi nhẹ nhõm xuống.
Khi anh vừa giải cứu Kiều Hy khỏi căn phòng cho thuê đó, khuôn mặt anh lạnh đến mức có thể làm kem cây!
"Đúng rồi, cái ông mà bị anh đánh đập còn bị giam trong phòng thí nghiệm của tôi kìa, xử lý như thế nào?” Đường Cảnh Thiên hỏi anh ta.
Ánh mắt của Lục Lập Tiêu quay trở lại màn hình máy tính, anh mở ổ đĩa D và thấy hàng tá clip trong tập tin được mã hóa, toàn là clip xâm phạm những cô gái khác.
"Tên cặn bã này ...... đánh gãy hai tay hắn rồi đưa vào tù! Tôi muốn hắn ta cả đời này không thể thoát khỏi cảnh ngục tù!” Giọng của một người đàn ông như mang theo sự lạnh lẻo từ địa ngục, nỗi tức giận trong ánh mắt khiến người khác sợ hãi.
Dám đụng đến người phụ nữ của anh ta, đánh gãy hai tay đã là may rồi!
Khi Lục Lập Tiêu xông vào căn phòng thuê đó, anh thấy Kiều Hy bị trói trên giường, anh thật sự giận đến mức muốn giết người!
Nhưng đồng thời, cũng may!
Cũng may là anh ta dời cuộc họp ở An Thị lại, cũng may mà anh không yên tâm mà gọi lại cho Thẩm Thiếu Khiêm hỏi địa chỉ, kêu lái xe quay lại.
Lục Lập Tiêu thật sự không dám nghĩ nếu anh không xuất hiện kịp thời thì con bé đó sẽ phải đối mặt với những gì.
Nghĩ về đôi mắt tuyệt vọng và sợ hãi của Kiều Hy lúc đó, nghĩ về tiếng khóc đau lòng của cô, trái tim cứng rắn của anh cũng không khỏi đau nhói.
Đường Cảnh Thiên cũng ngồi qua, nhìn vào tài liệu, tức giận và nói: "Đúng là đồ cặn bã! Loại người này sống trên đời không biết còn hại bao nhiêu cô gái! Lục thiếu gia, con bé của anh có thể nói là trừ hại cho dân đó!”
“Hứ … không biết tự lượng sức mình, mém tí bản thân cũng bị hại rồi kìa!”
Lục Lập Tiêu khịt mũi, anh vẫn nuốt không trôi cục tức này, anh đứng dậy, bước về phía phòng bệnh của Kiều Hy.
Đường Cảnh Thiên theo anh ta, khi hai người đến phòng bệnh, Từ Khả Tâm đang bên cạnh Kiều Hy.
Nhìn thấy khuôn mặt của không vui của Lục Lập Tiêu, Từ Khả Tâm nói hộ Kiều Hy trước: ”Tiểu Kiều đã rất sợ rồi, sắc mặt bây giờ vẫn chưa hồi phục, anh rể, anh đừng giận cô ấy!”
"Đây là anh rể của người ta không phải anh rể của em!” Đường Cảnh Thiên vỗ nhẹ đầu đứa em gái của mình, “Vụ việc hôm nay, làm anh hai còn chưa tín sổ với em, em ra đây cho anh!”
"Ờ!” Từ Khả Tâm nghe vậy, tự lo cho bản thân còn chưa xong, nên cúi đầu đi ra ngoài theo Đường Cảnh Thiên.
Khi họ rời đi, trong phòng còn có hai người, Lục Lập Tiêu và Kiều Hy.
Không khí đều căng thẳng!
Chiếc áo khoát áo vest của Lục Lập Tiêu vấn đang khoát trên người Kiều Hy, cảm thấy người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, cô cuộn tròn ngón tay trong vô thức, cúi đầu, như một học sinh đã làm sai điều gì đó đang chờ sợ khiển trách của giáo viên.
“Tự mình nói đây là lần thứ mấy bị đưa đến bệnh viện?” Người đàn ông hỏi.
"Lần … lần thứ ba!”
Lục Lập Tiêu vốn muốn chất vấn cô tại sao còn phải chơi Tiên nhân nhảy, nhưng thấy cô cứ cúi đầu không dám nhìn mình, ngay cả sau gáy đều thể hiện sự sợ hãi, anh nhịn lại, không nỡ chất vấn nữa.
Anh ấy vẫn thích biểu hiện của cô trong lúc nguy cấp, sẽ vùi vào lòng anh, sẽ ôm anh nói cô sợ, dựa dẫm vào anh một cách chân thật như vậy.
Nhìn thấy vết bầm tím trên tay cô, dấu màu tím đậm của máu trên cánh tay trắng đặc biệt dễ thấy, Lục Lập Tiêu không nỡ trách cô!
Anh ta mở miệng chỉ hỏi câu: “Đói chưa?”
“Ờ?” Kiều Hy ngước lên nhìn với vẻ nghi vấn.
Cô không ngờ anh ta sẽ hỏi câu này, cô vốn đang … đợi anh ta la mắn cô!
Ai ngờ người đàn ông chỉ nói: "Kêu người lấy quần áo qua mới cho cô, cô thay quần áo rồi tôi dẫn cô đi ra ngoài ăn!”
"Ờ!"
Kiều Hy gật đầu, lấy cái túi từ tay anh ta, lấy quần áo mà cô sẽ thay ra, và phát hiện còn thứ gì đó bên trong: "Ý? Đây là?”
"Nãy ngang qua tiệm giày dép, nhân tiện mua cho cô đôi dép!”
Kiều Hy lóe lên một sự ngạc nhiên vui mừng trong mắt, lấy đôi dép ra khỏi túi! Thấy là một đôi dép đáy nhựa, màu cam, có một đôi tai cáo trên dép, còn vẽ mắt mũi ở trên.
"Thích không?"
"Thích thích!” Kiều Hy gật đầu liên tục để che giấu sự giả tạo của cô.
Cô thực sự muốn nói rằng cô phát hiện mắt thẩm mỹ của Lục Lập Tiêu thật ... khó để nói!
Loại dép trẻ con này chắc chỉ có con nít ba tuổi mới thích thôi!
"Thích thì cũng không được mặc bây giờ, mặc giày của cô trước, về nhà mới mang!” Lục Lập Tiêu vừa nói vừa giúp cô đặt đặt đôi dép trở lại trong túi.
Dáng vẻ trông giống như một phụ huynh đi xa nhà mua cho đứa trẻ một bộ quần áo mới, trước tiên khoe trước mặt cô, sau đó cẩn thận gói lại nói với cô rằng đồ vật quý như vậy phải giữ đến tết mới được mặc!
Trong thực tế, Kiều Hy lại nghĩ rằng đôi dép xấu như vậy, cô làm gì dám mang ra đường, chỉ còn cách để mang ở nhà thôi!
Nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười và gật đầu: "Ừ ừ!"
Cô vui là được!
"Nghĩ ra ăn gì chưa?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
"Em muốn ăn KFC ... được không?”
"Ừ!” Lục Lập Tiêu gật đầu, sau đó nói một cách dứt khoát với cô, "Sau này cô muốn ăn gì, muốn mua gì đều có thể nói với tôi, không cần quá cẩn thận như vậy! Chỉ cần đòi hỏi không quá đáng, nói rõ lý do với tôi, tôi sẽ đáp ứng cho cô!”
Không biết tại sao khi nghe anh ta nói như vậy, khóe mắt Kiều Hy có chút cay cay!
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen vấn đề của mình tự mình giải quyết, chưa từng nghĩ đến việc có thể dựa vào ai đó, chưa bao giờ nghĩ về việc có thể nói về những ý tưởng của riêng mình với ai đó một cách thoải mái.
Ngay cả khi cô bị trói vào giường và tuyệt vọng, cô cũng không mong đợi có ai đó đến cứu mình!
Cô thậm chí còn không ngờ rằng người cứu cô khỏi tuyệt vọng lại là người cô sợ nhất là người cô muốn trốn thoát khỏi nhất!
Thái độ của cô đối với Lục Lập Tiêu bây giờ đã rất mâu thuẫn rồi, cô biết ơn nhiều hơn sợ hãi!
Sau khi thay quần áo, Kiều Hy được Lục Lập Tiêu đưa ra khỏi bệnh viện.
Cả hai đi đến bãi đậu xe và thấy chiếc xe của Thẩm Thiếu Khiêm vẫn ở đó, trên ghế lái phụ vẫn có cô gái xinh đẹp đang ngồi.
Kiều Hy nhớ khi Lục Lập Tiêu đến cứu cô, hình như người đàn ông đó cũng ở đó, còn giúp họ khống chế người đàn ông BMW kia.
Cô gái là một người công tư phân minh, cô đang chuẩn bị bỏ qua chuyện không vui lần gặp mặt trước mà đến nói tiếng cám ơn với anh, ai ngờ anh ta nhìn cô với ánh mắt tinh quái.
"Lục thiếu gia, giữ cẩn thận người con gái của anh, tốt nhất là cho cô ta một chiếc khóa. Tùy tiện lên xe người đàn ông khác, kết quả lên phải tội phạm hiếm dâm liên hoàn, đúng là tính nết lẳng lơ không thể sửa được.“
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Lục Lập Tiêu không trả lời, trực tiếp dẫn Kiều Hy lên xe.
Thẩm Thiếu Khiêm cũng biết điều, nói xong câu đó thì anh lái xe đi.
Ngồi trên ghế lái phụ, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu và thấy người đàn ông đang lái xe, như thể anh ta không phản ứng gì với những lời anh vừa nghe.
Kiều Hy cảm thấy có một chút mất mát, nghĩ ngợi một hồi, cô giải thích: "Em không có lẳng lơ, em lên xe người đó là để …”
"Ừ! Tôi biết rồi!” Người đàn ông trả lời một tiếng.
Kiều Hy chưa dứt lời thì đã bị anh ấy ngắt lời, cũng nghe không ra Lục Lập Tiêu có ý gì.
Anh ta thực sự biết rồi? Hay chỉ là câu trả lời qua loa vì không muốn biết?
Haizz, bối rối quá!
Khi xưa có rất nhiều tin đồn về cô, còn bị Kiều Chi bêu xấu, Kiều Hy đều không nghĩ qua phải giải thích.
Cô không quan tâm những gì người khác nói về bản thân mình. Dù sao thì cuộc sống của cô, không liên quan gì đến người khác.
Nhưng bây giờ trước mặt Lục Lập Tiêu, trái tim cô cứ thấp thỏm, sợ anh hiểu lầm cô, hết sức bối rối!
Sau đó, người đàn ông thực sự đã đưa cô đến KFC và giúp cô gọi một phần gà cho gia đình!
Khi cô nhìn thấy cái xô gà dành cho gia đình được bưng lên, đôi mắt cô sáng lên, hiếm khi cô được ăn hả hê như vậy.
Cô không khỏi vươn tay lấy ngay một miếng, vừa muốn mở miệng ăn, cô nhớ ra Lục Lập Tiêu ở đối diện, cô đưa chiếc đùi gà cho anh: “Anh rể, anh ăn đùi gà nè!”
"Tôi không ăn những thứ này, cô ăn đi!”
Hóa ra anh ta không ăn, Kiều Hy tưởng anh ăn mới kêu nhiều món như vậy!
Cô gái thu tay lại, cắn một miếng, hơi nóng và mùi thơm của gà cùng xuất hiện, cô ăn một cách rất hài lòng, miệng cô còn dính đầy bột.
"Ăn từ từ thôi!”
Người đàn ông lấy một chiếc khăn giấy và lau miệng cho cô.
Kiều Hy nghĩ hình ảnh lúc này hơi lạ.
Xung quanh đây, chủ yếu là cha mẹ dẫn trẻ em đi ăn. Trẻ em ăn, người lớn nhìn chúng, lau tay và lau miệng cho chúng, Lục Lập Tiêu trông giống phụ huynh của cô vậy.
"À đúng rồi anh rể … nãy em có nhờ anh lấy máy tính xách tay đâu rồi?” Kiều Hy lúc này mới hỏi cái này.
"Có bằng chứng quan trọng trong máy tính, nó được gửi đến đồn cảnh sát cùng với người đó rồi!"
"Cái gì?" Kiều Hy nhìn anh một cách ngạc nhiên. "Trong máy tính đó có thứ mà em hứa đưa cho người khác, không thể gửi nó đến sở cảnh sát được!"
"Cô còn nói nữa?” Khuôn mặt Lục Lập Tiêu nghiêm nghị, “Cô có biết hắn ta là tội phạm hiếp dâm, trong máy tính hắn ta có lưu clip của mười mấy cô gái bị xâm hại! Cô tự mình dấn thân vào, nếu hôm nay tôi đến trễ xíu thì cô phải làm sao?”
Lắng lời trách của anh ta, Kiều Hy chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, không nói gì.
Trong lòng dấy lên sự ăn năn và đau khổ!
Cô tưởng ông đó chỉ xâm phảm một cô gái thôi, ai ngờ lại là tội phạm cưỡng hiếp hàng loạt như vậy, giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi.
Tuy nhiên, cô gái kia yêu cầu cô tìm lại đoạn clip thì chắc chắn không muốn báo cảnh sát mà làm lớn chuyện, lần này xong rồi, năm vạn tệ của cô bay rồi.
Lục Lập Tiêu thấy cô cứ cúi đầu, tưởng cô buồn vì bị mình la mắn, anh không khỏi coi lại chính mình, ngữ khí lúc nãy có chút quá nặng.
“Thôi được rồi, không sao đâu! Ăn tiếp đi!” Lục Lập Tiêu đưa một miếng đùi gà cho cô.
Thật ra thì Kiều Hy ăn đùi gà ngán rồi, muốn ăn cánh gà. Nhưng khi thấy anh đưa qua, cô ngoan ngoãn nhận lấy: “anh rể, em ăn không hết có thể đem về được không?”
"Được!"
Sau bữa tối, Kiều Hy không để Lục Lập Tiêu đưa cô về, cô mang phần ăn đem về đến trại trẻ mồ côi.
Kiều Hy mở Alipay của mình và trả viện phí hôm nay cho tiểu Tím, trong đó chỉ còn năm mươi tệ thôi!
Nhìn vào năm mươi tệ, cô gái đưa ra quyết định quan trọng, lấy số tiền còn lại vào một cửa hàng bán đồ chơi người lớn.
Khi nó bước ra, mặt Kiều Hy đã đỏ bừng, trên tay xách một chiếc túi nhỏ màu hồng.
Vào lúc tuyệt vọng khi sắp bị xâm phạm, Kiều Hy đã nghĩ thông suốt.
Nếu có thực sự không có cách nào khác, cô sẽ cho Lục Lập Tiêu lần đầu tiên của mình!
Bình luận facebook