• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 35 (1 Viewer)

  • Chương 84

4184


Sân bay -----



Từ Khả Tâm nắm lấy tay Kiều Hy và nói: "Tiểu Kiều, tui nghĩ ngợi nhưng cảm thấy không nỡ! Bà là người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của tui, bà đi rồi sau này chỉ còn mình tui thôi!”



"Hay là … tui không đi nữa?”



"Không được! Bà ở lại thì mọi người sẽ bắt nạt bà, bà đi đi. Tui vốn tưởng rằng Lục Tổng xứng đáng là một người đàn ông tốt để tui giao phó bà cho anh ấy. Ai ngờ anh ta cũng nong cạn như những người đàn ông khác, thờ ơ với bà từ khi bà mất trinh, còn để cho người của Lục gia vu oan cho bà, bắt nạt bà, thậm chí …”



“Thôi được rồi, tui sắp đi rồi, đừng tốn thời gian để trách móc những người không quan trọng đó nữa.” Kiều Hy lúc này không muốn nhắc tới Lục Lập Tiêu.



Bởi vì chỉ cần nhắc tới người đàn ông đó thì lòng cô lại đau.



Nó giống như có một tảng đá lớn, đè lên cô khiến cô rất khó chịu.



"Được rồi, mình không nhắc đến anh ta nữa, mình nói về người đàn ông viết thư cho bà đi. Tiểu Kiều, cái anh Dịch Thần mà bà nói, anh ta sẽ đối tốt với bà không? Có giống những người đàn ông khác, sẽ bỏ rơi bà khi biết bà …. Không? Dù sao thì nơi thủ đô bà lại không quen thuộc, nếu bị bỏ rơi thì tui cũng không giúp được gì cho bà nữa đó.”



"Anh Dịch Thần sẽ không như vậy đâu. Cho dù cả thế giới đều ghét tui, anh ấy cũng sẽ đối tốt với tui.” Kiều Hy khẳng định, “vã lại tui với anh ấy không tồn tại bỏ rơi hay không, mối quan hệ giữa tui và anh ấy không như bà nghĩ đâu.”



"Dù sao đi nữa, anh ấy đối tốt với bà thì tui yên tâm. Bà đi thủ đô xem tình hình giúp tui trước, sau khi tốt nghiệp thì tui qua đó với bà, theo bà làm ăn!”



"Được đó, đợi khi tui ổn định rồi thì tui đón bà với đám trẻ qua đó.”



Nói đến đây, Kiều Hy xem thời gian đã không còn sớm. Nhiều người xách hành lý đã đến xếp hàng đăng ký và cô cũng đứng dậy.



"Khả Tâm, tui đi thật đây!”



"Ừ, yên tâm mà đi đi! Trại mồ côi cứ giao cho tui, tui sẽ không làm tạ cho bà đâu!”



"Cảm ơn bà!" Kiều Hy nhìn cô một cách biết ơn.



Đây chắc là quyết định lớn nhất của cô gái từ xưa đến giờ.



Cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi đây. Nếu không có Khả Tâm, cô ấy cũng không thể rời đi một cách an tâm như vậy.



Hoặc nói cách khác là những người ở Lục gia ép cô đến bước đường cùng rồi.



Đặc biệt là sự thờ ơ của Lu Han, bây giờ nghĩ lại trái tim cô vẫn còn đau đớn.



Kiều Hy chỉ hy vọng lần rời khỏi này, cả đời cũng sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa.



Cô gái đang chuẩn bị đến xếp hàng đợi để lên máy bay, và đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo của sân bay.



"Các hành khách, vì lý do đặc biệt, tất cả các chuyến bay đều tạm thời bị đình chỉ. Xin quý khách hãy đứng yên tại chỗ, đừng rời đi!”



“Chuyện gì đã xảy ra? Hôm nay trời không mưa, thời tiết rất tốt, tại sao lại không bay?” Từ Khả Tâm thắc mắc.



Nghe vậy, Kiều Hy cũng lắc đầu kỳ lạ.



Cô chỉ cảm thấy mắt cô đang giật mạnh, linh cảm có gì đó xấu sắp xảy ra.



Tại sao lại kêu hành khách đứng yên tại chỗ, làm như … đang tìm kiếm người gì đó vậy?



Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhìn thấy thang cuốn xuất hiện rất nhiều người đàn ông áo đen.



Cách ăn mặc này Kiều Hy hình như có gặp qua … là bảo vệ của Lục Lập Tiêu?



Sau đó, trong đám đông những người đàn ông áo đen, một người đàn ông cao lớn bước đến với một sự lạnh lùng.



Ngay cả khi ở xa, không nhìn rõ mặt, cái trường khí mạnh mẽ và quen thuộc cũng đã lan ra khắp mọi hướng.



Lục Lập Tiêu? Sao anh ta lại đến đây?



Tim Kiều Hy đập mạnh, cô liền quay người lại, không dám nhìn, co người lại, lẻn vào đám đông trước mặt.



Cô gái chen vào giữa đám đông, dựa vào lợi thế thân hình nhỏ nhắn của bản thân, chen vào đám đông, nghĩ là như vậy thì đã an toàn rôi?



Nhưng tại thời điểm này, có một sự hỗn loạn trong đám đông phía sau, sự hỗn loạn mạnh mẽ nhanh chóng tiếp cận cô.



Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ ấn lên vai cô.



Lưng của Kiều Hy cứng đờ và cầu nguyện trong lòng: không phải Lục Lập Tiêu, không phải Lục Lập Tiêu …



Nhưng vào lúc này, giọng nói từ tính quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu của cô gái: "Kiều Hy, quay lại.”



"Anh nhìn nhầm người rồi …”



Kiều Hy lách bỏ cánh tay trên vai, muốn chạy đi, nhưng chưa được hai bước đã bị một cánh tay lớn nắm gáy cô lại, không cử động được.



Cô gái quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc, và thời điểm này là lạnh lùng và nghiêm khắc đó.



"Vẫn muốn chạy nữa không?”



"Chạy!"



Kiều Hy có linh cảm rằng cô bị bắt về sẽ không có kết cục tốt, nên cô cố gắng vùng vẫy hơn.



Kết quả là, cô bị đưa ra khỏi sân bay bởi những người áo đen đó.



Cô gái bị ném vào ghế sau của chiếc xe sang trọng một cách không thương tiếc, tiếp đó người áo đen canh giữ bên ngoài, Lục Lập Tiêu bước lên xe, khóa trái cửa xe, nghiêng người đè cô như núi Thái Sơn, hai tay chống hai bên người cô.



Bầu không khí trong xe đầy khí chất của Lục Lập Tiêu, ấp bức, phẫn nộ, nguy hiểm … như những con thú cúi mình trong bóng tối, có thể nuốt cô gái bên dưới cơ thể mình bất cứ lúc nào.



“Tại sao lại chạy trốn?” Anh hỏi cô.



"Không có lý do gì cả, chân em trên người em, em muốn chạy thì chạy thôi!” Kiều Hy nghiên đầy nhìn vào phía sau chiếc ghế trước, thái độ mang chút giận dữ.



Nghe vậy, người đàn ông lấy tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn vào mắt mình :”Vì cái anh Dịch Thần mà cô nằm mơ cũng muốn gặp? Cô muốn đi tìm anh ta?”



"Sao anh ta biết anh Dịch Thần vậy?” Kiều Hy thắc mắc trong lòng.



Tuy nhiên, thấy cô không tập trung, Lục Lập Tiêu đoán lúc này cô đang nghĩ về người đàn ông khác, anh không khỏi thắt chặt các ngón tay trên cằm cô gái, đôi mắt lóe lên sự giận dữ: “Trả lời tôi"



Kiều Hy nhíu mày và khịt mũi: "Anh làm em đau?"



"Tôi kêu cô trả lời!”



Bàn tay của Lục Lập Tiêu không có buông ra, ngược lại anh siết chặt nó hơn nữa, Kiều Hy cảm thấy xương của mình dường như sắp bị nghiền nát.



Kiều Hy ghét cái tính này của anh ấy, luôn cao cao tại thượng. Người khác chỉ có thể thần phục, chỉ có thể làm theo ý muốn của anh ấy, hễ có làm sai chút là bị trừng phạt một cách tàn nhẫn.



Nhưng cô ấy có làm sai chuyện gì? Cô không làm gì cả, thì đã bị thuốc mất đi lần đầu tiên, còn bị người ta phản lại cắn một miếng, rồi bị người Lục gia vu khống vô cớ …



Cô chỉ muốn sống, muốn thoát khỏi cái lồng này để bắt đầu lại từ đầu, dựa vào đâu mà không cho cô ấy quyền rời khỏi?



"Đúng vậy, em đến thủ đô để tìm anh Dịch Thần, em muốn làm lại từ đầu ở đó. Em muốn sống cuộc sống của riêng em, em chịu hết nổi Kiều gia và Lục gia rồi, cũng chịu hết nổi anh rồi! Anh không phải ghét em lắm sao? Em đi rồi thì khỏi chướng mắt anh nữa.”



Kiều Hy nói hết tất cả những suy nghĩ của mình ra, nhưng cô không biết mỗi câu nói của cô khiến trái tim của Lục Lập Tiêu trở nên đau đớn hơn.



Đôi ngươi người đàn ông tròn, tròng mắt có tia đỏ, thắt chặt hàm dưới cô gái, như muốn phá vỡ xương dưới hàm cô.



Anh ấy nói: "Cô đừng hòng! Tôi cho phép cô đi chưa?”



"Anh dựa vào đâu mà không cho em đi? Lục Lập Tiêu, đừng tưởng anh là Lục Lão Hổ, tất cả người Nam Thành đều sợ anh, tất cả người đều thuần phục trước anh! Tương lai của em, cuộc sống tự do của em, tại sao cần anh cho phép? Anh là ai của em?”



"Cô nói tôi là ai của cô?” Người đàn ông cắn răng hỏi cô.



"Đừng … anh là chủ nhân của em nha? Đừng tưởng có tiền là trên hết, em đâu có bán thân cho anh, lại không gã cho anh, một người bạo quân như anh, em mới không dính dáng gì tới anh!”



Câu nói ‘không dính dáng’ của hoàn toàn làm cho Lục Lập Tiêu nổi giận.



Trong lòng cô, anh chỉ là một doanh nhân chỉ biết mua bán? Một tên bạo quân?



Vì vậy, cô ấy mới muốn chạy trốn khỏi anh? Những nụ cười vui vẻ của cô ở Lục gia là giả tạo, cô ấy luôn muốn rời khỏi, luôn muốn đi tìm anh Dịch Thần của cô ấy.



“Từ ngày cô được gửi đến Lục gia, mọi thứ về cô đều do tôi quyết định. Tôi chưa nói kết thúc thì không được kết thúc, tôi không cho phép cô rời khỏi thì không được rời khỏi!” Lục Lập Tiêu nói với giọng mạnh mẽ.



"Anh … anh là tên bạo quân! Em không đồng ý, anh dựa vào đâu …”



"Dựa vào trại trẻ mồ côi bây giờ đang trong tay tôi, tôi có thể bảo vệ nó thì chỉ một câu nói thì có thể hủy hoại nó! Hôm nay cô mà dám chạy nữa thì mọi người trong trại mồ côi sẽ biến mất hết!”



Lục lập Tiêu nói với sự tức giận, anh mở cửa phía bên Kiều Hy.



Ánh sáng mặt trời mạnh chíu vào từ cánh cửa đang mở, nhưng cô gái đang ngồi ở cửa run rẩy.



Anh thực sự dùng trại trẻ mồ côi uy hiếp cô, giống như Kiều Liên Kim năm xưa uy hiếp cô.



Nếu cô thật sự rời đi thì tụi tiểu Hồng sẽ như thế nào?



Thực tế luôn tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng. Bảy đứa trẻ khuyết tật mỏng manh như kiến trong cuộc sống, Lục Lập Tiêu chỉ cần một ngón tay là có thể đè chết hết.



Và bản thân cô trước mặt anh ta cũng đâu khác gì một con kiến?



Kiều Hy suy nghĩ trong một phút, cô thở dài.



Được rồi, cô ấy chấp nhận số phận!



Cô gái vươn tay ra và đóng cửa lại, cuối cùng cô cũng đầu hàng.



"Đừng động đến trại mồ côi, em về với anh.”



Nghe cô nói vậy, Lục Lập Tiêu mở cửa sổ xe phía bên anh.



Một ánh mắt để khiến những người áo đen bên ngoài xe phân tán, sau đó một người đàn ông lịch sự ngồi vào ghế lái, lái xe giúp họ.



Kiều Hy thấy Từ Khả Tâm đứng lo lắng nhìn mình bên ngoài cửa sổ xe, mở miệng nói: “Để Khả Tâm lên xe, đưa cô ấy về trước đi!”



Nghe vậy, Lục Lập Tiêu không nói gì.



Trương Trăn nhìn Lục Lập Tiêu qua kính chiếu hậu, thấy anh ta không có chỉ thị, cũng không dám để ai lên xe, anh lái xe đi.



Thấy vậy, Kiều Hy hơi nhíu mày. Cô nên biết từ sớm rằng cô sẽ sống khó hơn trước sau khi về lần này, sao cô lại dám đòi hỏi anh như vậy nữa?



Trong xe, Lục Lập Tiêu mặt vẫn nghiêm nghị, Trương Trăn không dám thở mạnh.



Tuy nhiên, Kiều Hy ngồi tại chỗ một cách ngoan ngoãn, cố gắng thu nhỏ cơ thể mình, như một con thỏ con cẩn thận.



Mặc dù người đàn ông không nhìn cô, nhưng khóe mắt anh luôn chú ý đến cô gái bên cạnh.



Cô thu hồi sự tức giận ban nãy, rất ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh anh ta, không dám chạy trốn nữa.



Nhưng đây thực sự là điều anh muốn?



Tại sao anh lại thấy khó chịu hơn khi anh để ý thấy những giọt nước mắt ấm ức trong khóe mắt của cô?



Tính tình của Kiều Hy mạnh mẻ hơn người bình thường, trong lòng có ấm ức khó chịu, cô ấy cũng chỉ rơi một giọt nước mắt, vã lại sẽ lau đi rất nhanh.



Trong thực tế, cô ấy không biết, lúc nãy cô mà thể hiện một chút yếu đuối thì tình hình sẽ không căng thẳng đến như vậy.



Nhưng cô chỉ cần nghĩ đến cái cà vạt bị vứt đi, và nghĩ về những ấm ức mà cô đã chịu đựng trong mấy ngày nay ... cô không thể kìm nén bản thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 38
  • Đang cập nhật..
Chương 371
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom