Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
4190
Lục Lập Tiêu một tay nắm cổ áo Thẩm Thiếu Khiêm, cảnh cáo: “Kiều Hy không phải do tôi đem cho Diêu Tân Viễn, Tôi cũng chưa bao giờ bỏ cô ấy! Lần trước ở ktv, cô ấy bị người ta thuốc, cái gì cũng không biết. Nhưng vụ việc anh thừa nước đục thả câu tôi sẽ tính sổ với anh sau!”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm có chút mơ hồ.
Thì ra cô ấy bị thuốc nên mới nằm trên giường của mình, để anh còn tưởng con bé có tính lẵng lơ trời sinh, cố ý dụ dỗ mình.
Lần này, anh thừa cơ bôi nhọ thanh danh cô ấy, trong lòng Thẩm Thiếu Khiêm đột nhiên dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Anh ta có phải đã làm gì quá đáng rồi không?
......
Giờ ăn tối ----------
Mọi người cùng nhau ăn tối ở sảnh lớn dưới lầu, buổi tối hôm nay đều do Đường Cảnh Thiên làm.
Canh xương sườn củ cải, Cua cay Tứ Xuyên, Mì tôm hùm hầm phô mai, Tôm chiên nấm kim châm, Xào cải thìa ...
Có nhiều loại món ăn Trung Quốc và phương Tây, không ngờ Đường Cảnh Thiên không chỉ là bác sĩ, làm đồ ăn còn giỏi như vậy, tay nghề làm thức ăn của anh ấy không kém gì những đầu bếp lớn, cái này có thể nhận ra từ núi vỏ cua trước mặt Kiều Hy và Từ Khả Tâm.
"tiểu Kiều, tui càng nhìn anh hai tui càng thấy anh ấy đẹp trai, tay nghề bác sĩ và nấu ăn đều rất tốt, không để bạn gái làm chút việc nhà gì! Sau này tui kết hôn nhất định phải tìm một người con trai như vậy!” Từ Khả Tâm nói.
"Được đó, vậy bà phải cố lên.”
"Haizz, tiếc là người đàn ông tốt như vậy thì ít quá!” Từ Khả Tâm than.
Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn, trừ anh hai cô, những người khác như Lục Lập Tiêu, Thẩm Thiếu Khiêm, còn cái tên Diêu Tân Viễn, một người tệ hơn một người.
Những người này đều bắt nạt tiểu Kiều, cô ấy không hài lòng ai cả.
Càng nghĩ càng tức giận, nên Từ Khả Tâm muốn giúp tiểu Kiều trả thù, do vậy chủ động đề xuất: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi!”
"Trò chơi gì?" Đường Cảnh Thiên chủ động hưởng ứng.
Từ Khả Tâm tránh ánh mắt của Đường Cảnh Thiên giải thích: “Tôi viết lên tờ giấy một số từ 0-20, sau đó mọi người lần lược quét mìn, ai nói trúng số mà tôi viết thì coi như đạp mìn, phải chịu phạt!”.
Cô thường chơi trò này với tiểu Kiều, nên giữa hai người có sự hiểu nhau, trên cơ bản Kiều Hy có thể đoán được cô sẽ viết con số nào, nên chắc chắn có thể tránh được, do vậy, cái trò chơi này chủ yếu là để cô trừng trị những người đàn ông bắt nạt Kiều Hy.
"Chơi trò chơi thì có gì hay? Hay là ăn cơm xong nhanh nhanh rồi tiếp tục chơi bài đi.” Diêu Tân Viễn nói.
Nhưng Đường Cảnh Thiên thấy thú vị: “Được đó, mọi người đều mới đến lần đầu, chưa quen nhau, chơi một trò chơi làm quen với nhau, khuấy động không khí lên cũng tốt, nhưng mà không thể nào để một mình em làm cái được, hay là mọi người luân phiên làm cái đi. Bắt đầu từ Kiều Hy.”
"Tôi?"
Kiều Hy thấy Đường Cảnh Thiên đưa bút và giấy cho mình, cô đưa tay nhận lấy, viết một con số trên tờ giấy.
Ở Bên cạnh, Từ Khả Tâm cô đầy lo lắng, muốn cô đưa ra một gợi ý, sợ bản thân mình đạp phải bom.
Kiều Hy cho cô một ánh mắt yên tâm, tin rằng cô chắc chắn có thể tránh được. Bởi vì mỗi lần Kiều Hy chơi trò này với cô ấy, con sô đầu tiên mà Kiều Hy ghi đều là con số này, Khả Tâm đã biết rồi.
Quả nhiên, sau khi hiểu ý của cô, Từ Khả Tâm yên tâm mà đoán số ‘1’, tránh né một cách dễ dàng.
Sau đó lần lượt chuyển, Thái Lộ, Giang Ánh Tuyết, Thẩm Thiếu Khiêm cũng không trúng.
Diêu Tân Viễn thấy chú họ của anh cũng không phản đối trờ chơi nhàm chán này, anh đoán con số ‘8’, cũng không trúng.
Sau đó, đó là Lục Lập Tiêu, người đàn ông nhìn Kiều Hy một cái, đoán: “15!”
"Haha, Anh trúng rồi!” Từ Khả Tâm vui mừng nhảy lên, cô biết con số đầu tiên Kiều Hy viết khi chơi trò này luôn luôn là số 15.
Kiều Hy cũng hơi ngẩng môi lên và lật ngược tờ giấy viết của mình, đúng là số ‘15’.
”Không ngờ vòng đầu tiên lại trúng ngay Lục thiếu gia, Kiều Hy, bây giờ cô muốn phạt anh ta sao cũng đucợ.” Đường Cảnh Thiên nói với sự phấn khích.
Từ Khả Tâm vui mừng ra ý tưởng giúp Kiều Hy: “Tiểu Kiều, cho anh ta ăn ớt có độ cay biến thái đó đi. Anh hai tui mới làm đó, tui thử một tí, cay đến khan cả cổ luôn đó.”
Nếu cô có thể trừng phạt Lục Lập Tiêu, Kiều Hy muốn nhất là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đem anh ấy cho một người phụ nữ nào đó, tốt nhất là phải chà đạp, đàn áp, tiêu diệt anh ta …
Nhưng điều này chỉ có thể trong suy nghĩ thôi.
Không nói người ta có đồng ý hay không, quan trọng là người phụ nữ ở đây trừ cô với Từ Khả Tâm ra đều đã có chủ, không thể thực hiện kế hoạch đó được.
"Được thôi, để anh ta ăn ớt cay biến thái đi!”
Kiều Hy nghĩ đến cái miệng đáng ghét của Lục Lập Tiêu luôn cưỡng hôn cô, cô mút một muỗng bự ớt cay biến thái đưa trước miệng anh ta, ra lệnh: “Một ngụm ăn hết.”
Cô ấy biết rằng người đàn ông này không thể ăn đồ cay.
Từ chế độ ăn uống trước đó trong nhà họ Lục, đều chủ yếu là đồ thanh đạm, với lại cái món Cua cay Tứ Xuyên anh ta cũng không đụng tới nó, những điều này đều có thể nhận ra
Lục lập Tiêu thấy đích thân cô đút anh ấy, cũng không từ chối, mở miệng ăn hết.
Kiều Hy chú ý đến vẻ mặt của anh ta, cô mong đợi thấy vẻ mặt thê thảm từ khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Lục Lập Tiêu, nhưng … không có!
Bây giờ cô có chút nghi ngờ, cái ớt cay này có thực sự cay hay không.
“Anh có thông đồng với anh ấy mà đổi tương cay đi không?” Kiều Hy nhìn Đường Cảnh Thiên với sự nghi ngờ.
"Tuyệt đối không có!" Đường Cảnh Thiên giơ hai tay lên biểu thị sự trong sạch, “Đây là ớt cay biến thái chánh tông, người thường ăn vào tuyệt đối có thể phun lửa, vẻ mặt đỏ bừng! Nhưng Lục thiếu gia đâu phải người thường, anh ta tuyệt đối là người nhẫn nhịn giỏi nhất thế giới, không tin tự cô nếm thử ớt đó xem.”
Kiều Hy đâu có ngu, cô ấy đâu có đạp mìn đâu mà phải ăn ớt cay.
Cô gái không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể ngồi về chỗ, bỏ tương ớt xuống.
"Hazz, trò này chán quá! Mấy người chơi đi, một lát đánh bài rồi kêu tôi!” Diêu Tân Viễn ngáp một cái, đứng lên rồi đi đến ngủ trên ghế sofa.
Những người khác tiếp tục chơi trò chơi, lần này tới Lục Lập Tiêu làm cái.
Người đàn ông viết một số trên mảnh giấy, lật lại, để người khác bắt đầu đoán.
Thật ra thì đây là một trò chơi tâm lý, thường thì mỗi lần chơi với người khác Kiều Hy cũng thắng chắc. Nhưng vì người đàn ông này suy nghĩ quá sâu, khiến người ta không thể đoán được số từ biểu hiện và ánh mắt của anh ấy, nên không có cách gì đoán số, Kiều Hy chỉ có thể đoán đại một số: “7!”
Đoán xong con số này, cô liền hối tiếc!
Bởi vì đôi mắt của cô gái bắt gặp khóe môi người đàn ông hơi vểnh lên.
Lục Lập Tiêu lật tờ giấy lên và đúng là số ‘7’.
“Ê, hai người sao có duyên như vậy?” Đường Cảnh Thiên than, hỏi Lục Lập Tiêu: “Lục thiếu gia, anh muốn Kiều Hy làm gì?”
Lục Lập Tiêu nắn nhẹ tờ giấy trong tay, ánh mắt thâm sâu như chợt lóe qua một ánh sáng, miệng nói hai từ: “Hôn tôi!”
"Không được!" Kiều Hy và Từ Khả Tâm đồng thời nói.
"Không phải nói tôi thắng rồi … thì cái gì cũng phải nghe theo tôi sao?” Lục Lập Tiêu hỏi lại, ánh mắt sâu như tia X, khóa chặt cô gái đang ngồi đối diện anh.
"Đúng vậy, khi nãy cô kêu người ta ăn ớt, Lục thiếu gia cũng ăn một cách ngoan ngoãn rồi còn gì!” Đường Cảnh Thiên ở bên tác hợp, “Kiều Hy, cô phải làm gương tốt!”
Anh ta nói như vậy, như chặn đứng đường lui của Kiều Hy.
Cô gái quay đầu lại và nhìn vào ghế sofa, Diêu Tân Viễn đang ngủ như một con heo.
Tên ngốc này, thực sự đã ngủ, không biết có người đang cắm sừng mình sao?
Tuy nhiên, Diêu Tân Viễn có đang tỉnh chắc cũng không có gan ngăn cảng Lục Lập Tiêu đâu.
Haizz, tại sao trước mặt người đàn ông này, bản thân minh luôn bi kịch như vậy?
Dù sao thì bị anh ta cưỡng hôn nhiều lần rồi, cũng không lỗ lạc gì, Kiều Hy đi vòng qua đến bên Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông nhìn thấy cô ấy đi qua và vô thức quay chiếc ghế theo hướng cô, ngón trỏ mảnh khảnh gõ môi mỏng của anh ấy và ra hiệu cho cô ấy hôn lên đó.
Hành động của anh khá đẹp trai và khá hấp dẫn.
Kiều Hy nuốt nước miếng, tiến đến gần anh.
Cô định tốc chiến tốc quyết, chạm vào một cái là rời khỏi ngay, ai ngờ cảm thấy một cánh tay lớn nắm lấy gáy của mình, không để cô rời khỏi.
Lục Lập Tiêu còn cố ý hút môi dưới cô, thừa cơ mở miệng cô, xấm chiếm.
"Ư ..."
Kiều Hy không ngờ anh ấy lại làm vậy trước mặt bao nhiêu người, cô giận dữ đưa tay đẩy anh ra, nhưng bị anh nhanh chóng nắm lấy tay, kéo người cô về phía mình.
Thẩm Thiếu Khiêm ngồi cạnh Lục Lập Tiêu, nhìn rõ cô gái hôn người đàn ông. Chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên một ngọn lửa, khiến anh ấy rất khó chịu, anh ta vô thức siết chặt tay mình, thậm chí không biết các gân xanh đã nổi lên trên bàn tay của mình.
Trong thực tế, nụ hôn này không kéo dài quá lâu, chỉ trong một phút, Kiều Hy không chịu nổi!
Cô được người đàn ông buông ra, muốn hỏi tội nhưng cảm thấy cổ họng cô nóng như núi lửa phun, rất khó chịu.
Tên khốn Lục Lập Tiêu, thừa cơ hội lúc cô hôn, đã lấy toàn bộ những gì sót trong miệng lại khi ăn tương ớt lúc nãy đưa vào miệng cô gái.
Bây giờ Kiều Hy đã tin rằng lúc nãy anh ta thật sự đã ăn tương ớt cay biến thái.
Vì vậy, đây mới là mục đích thật sự của anh ấy, kêu cô ấy hôn anh ta là để sử dụng ớt cay biến thái phạt cô, quả nhiên là người đàn ông xấu tính ranh ma.
Kiều Hy mở to miệng, vẫy tay quạt vào miệng mình, nhưng cảm thấy ngọn lửa cổ họng trở nên nóng hơn và nóng hơn.
Cô gái nhìn quanh, muốn tìm nước, Lục Lập Tiêu đã đưa một cốc nước đá đã chuẩn bị lên bên miệng cô.
Kiều Hy liếc nhìn anh ta một cái, không muốn nhận ân huệ của anh ta, nhưng trong miệng cay đến chịu không nổi, mới nhận cốc nước.
Khi uống nước đá, ngọn lửa trong cổ họng mới dịu lại, cô gái mới được dịu lại.
"Bây giờ cô tin lúc nãy tôi đã ăn tương ớt cay biến thái chưa?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
Kiều Hy liếc nhìn anh, cắn chiếc môi dưới sưng phồng đỏ, không muốn nói chuyện với anh.
Tiếp theo lại tới phiên Kiều Hy làm cái, Thẩm Thiếu Khiêm muốn đoán trúng số cô viết, ngay cả khi bị cho ăn ớt cay biến thái cũng không sao.
Dù sao thì anh ta cảm thấy bị trừng phạt đỡ hơn là bị lờ đi như một người ngoài cuộc.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, anh cảm thấy anh rất buồn khi nhìn Kiều Hy chơi với Lục Lập Tiêu.
Tuy nhiên, trái với mong đợi, mấy lần tiếp theo anh cũng không có cơ hội chơi với Kiều Hy.
Thay vào đó, Lục Lập Tiêu, mỗi lần số anh ta viết đều bị cô gái đoán trúng.
Lần này, lại chính Kiều Hy đạp mìn.
Cô gái gõ vào đầu mình một cách hối hận, sao mỗi lần đều đạp mìn của Lục Lập Tiêu?
Chỉ số IQ của cô ấy có thể bị âm rồi!
Kiều Hy nhìn người đàn ông một cách sợ hãi, lo rằng anh ấy lại ra hình phạt biến thái gì.
Nhưng không ngờ Lục Lập Tiêu yêu cầu cô: “Tối nay ngủ với tôi!”
Lục Lập Tiêu một tay nắm cổ áo Thẩm Thiếu Khiêm, cảnh cáo: “Kiều Hy không phải do tôi đem cho Diêu Tân Viễn, Tôi cũng chưa bao giờ bỏ cô ấy! Lần trước ở ktv, cô ấy bị người ta thuốc, cái gì cũng không biết. Nhưng vụ việc anh thừa nước đục thả câu tôi sẽ tính sổ với anh sau!”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm có chút mơ hồ.
Thì ra cô ấy bị thuốc nên mới nằm trên giường của mình, để anh còn tưởng con bé có tính lẵng lơ trời sinh, cố ý dụ dỗ mình.
Lần này, anh thừa cơ bôi nhọ thanh danh cô ấy, trong lòng Thẩm Thiếu Khiêm đột nhiên dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Anh ta có phải đã làm gì quá đáng rồi không?
......
Giờ ăn tối ----------
Mọi người cùng nhau ăn tối ở sảnh lớn dưới lầu, buổi tối hôm nay đều do Đường Cảnh Thiên làm.
Canh xương sườn củ cải, Cua cay Tứ Xuyên, Mì tôm hùm hầm phô mai, Tôm chiên nấm kim châm, Xào cải thìa ...
Có nhiều loại món ăn Trung Quốc và phương Tây, không ngờ Đường Cảnh Thiên không chỉ là bác sĩ, làm đồ ăn còn giỏi như vậy, tay nghề làm thức ăn của anh ấy không kém gì những đầu bếp lớn, cái này có thể nhận ra từ núi vỏ cua trước mặt Kiều Hy và Từ Khả Tâm.
"tiểu Kiều, tui càng nhìn anh hai tui càng thấy anh ấy đẹp trai, tay nghề bác sĩ và nấu ăn đều rất tốt, không để bạn gái làm chút việc nhà gì! Sau này tui kết hôn nhất định phải tìm một người con trai như vậy!” Từ Khả Tâm nói.
"Được đó, vậy bà phải cố lên.”
"Haizz, tiếc là người đàn ông tốt như vậy thì ít quá!” Từ Khả Tâm than.
Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn, trừ anh hai cô, những người khác như Lục Lập Tiêu, Thẩm Thiếu Khiêm, còn cái tên Diêu Tân Viễn, một người tệ hơn một người.
Những người này đều bắt nạt tiểu Kiều, cô ấy không hài lòng ai cả.
Càng nghĩ càng tức giận, nên Từ Khả Tâm muốn giúp tiểu Kiều trả thù, do vậy chủ động đề xuất: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi!”
"Trò chơi gì?" Đường Cảnh Thiên chủ động hưởng ứng.
Từ Khả Tâm tránh ánh mắt của Đường Cảnh Thiên giải thích: “Tôi viết lên tờ giấy một số từ 0-20, sau đó mọi người lần lược quét mìn, ai nói trúng số mà tôi viết thì coi như đạp mìn, phải chịu phạt!”.
Cô thường chơi trò này với tiểu Kiều, nên giữa hai người có sự hiểu nhau, trên cơ bản Kiều Hy có thể đoán được cô sẽ viết con số nào, nên chắc chắn có thể tránh được, do vậy, cái trò chơi này chủ yếu là để cô trừng trị những người đàn ông bắt nạt Kiều Hy.
"Chơi trò chơi thì có gì hay? Hay là ăn cơm xong nhanh nhanh rồi tiếp tục chơi bài đi.” Diêu Tân Viễn nói.
Nhưng Đường Cảnh Thiên thấy thú vị: “Được đó, mọi người đều mới đến lần đầu, chưa quen nhau, chơi một trò chơi làm quen với nhau, khuấy động không khí lên cũng tốt, nhưng mà không thể nào để một mình em làm cái được, hay là mọi người luân phiên làm cái đi. Bắt đầu từ Kiều Hy.”
"Tôi?"
Kiều Hy thấy Đường Cảnh Thiên đưa bút và giấy cho mình, cô đưa tay nhận lấy, viết một con số trên tờ giấy.
Ở Bên cạnh, Từ Khả Tâm cô đầy lo lắng, muốn cô đưa ra một gợi ý, sợ bản thân mình đạp phải bom.
Kiều Hy cho cô một ánh mắt yên tâm, tin rằng cô chắc chắn có thể tránh được. Bởi vì mỗi lần Kiều Hy chơi trò này với cô ấy, con sô đầu tiên mà Kiều Hy ghi đều là con số này, Khả Tâm đã biết rồi.
Quả nhiên, sau khi hiểu ý của cô, Từ Khả Tâm yên tâm mà đoán số ‘1’, tránh né một cách dễ dàng.
Sau đó lần lượt chuyển, Thái Lộ, Giang Ánh Tuyết, Thẩm Thiếu Khiêm cũng không trúng.
Diêu Tân Viễn thấy chú họ của anh cũng không phản đối trờ chơi nhàm chán này, anh đoán con số ‘8’, cũng không trúng.
Sau đó, đó là Lục Lập Tiêu, người đàn ông nhìn Kiều Hy một cái, đoán: “15!”
"Haha, Anh trúng rồi!” Từ Khả Tâm vui mừng nhảy lên, cô biết con số đầu tiên Kiều Hy viết khi chơi trò này luôn luôn là số 15.
Kiều Hy cũng hơi ngẩng môi lên và lật ngược tờ giấy viết của mình, đúng là số ‘15’.
”Không ngờ vòng đầu tiên lại trúng ngay Lục thiếu gia, Kiều Hy, bây giờ cô muốn phạt anh ta sao cũng đucợ.” Đường Cảnh Thiên nói với sự phấn khích.
Từ Khả Tâm vui mừng ra ý tưởng giúp Kiều Hy: “Tiểu Kiều, cho anh ta ăn ớt có độ cay biến thái đó đi. Anh hai tui mới làm đó, tui thử một tí, cay đến khan cả cổ luôn đó.”
Nếu cô có thể trừng phạt Lục Lập Tiêu, Kiều Hy muốn nhất là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đem anh ấy cho một người phụ nữ nào đó, tốt nhất là phải chà đạp, đàn áp, tiêu diệt anh ta …
Nhưng điều này chỉ có thể trong suy nghĩ thôi.
Không nói người ta có đồng ý hay không, quan trọng là người phụ nữ ở đây trừ cô với Từ Khả Tâm ra đều đã có chủ, không thể thực hiện kế hoạch đó được.
"Được thôi, để anh ta ăn ớt cay biến thái đi!”
Kiều Hy nghĩ đến cái miệng đáng ghét của Lục Lập Tiêu luôn cưỡng hôn cô, cô mút một muỗng bự ớt cay biến thái đưa trước miệng anh ta, ra lệnh: “Một ngụm ăn hết.”
Cô ấy biết rằng người đàn ông này không thể ăn đồ cay.
Từ chế độ ăn uống trước đó trong nhà họ Lục, đều chủ yếu là đồ thanh đạm, với lại cái món Cua cay Tứ Xuyên anh ta cũng không đụng tới nó, những điều này đều có thể nhận ra
Lục lập Tiêu thấy đích thân cô đút anh ấy, cũng không từ chối, mở miệng ăn hết.
Kiều Hy chú ý đến vẻ mặt của anh ta, cô mong đợi thấy vẻ mặt thê thảm từ khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Lục Lập Tiêu, nhưng … không có!
Bây giờ cô có chút nghi ngờ, cái ớt cay này có thực sự cay hay không.
“Anh có thông đồng với anh ấy mà đổi tương cay đi không?” Kiều Hy nhìn Đường Cảnh Thiên với sự nghi ngờ.
"Tuyệt đối không có!" Đường Cảnh Thiên giơ hai tay lên biểu thị sự trong sạch, “Đây là ớt cay biến thái chánh tông, người thường ăn vào tuyệt đối có thể phun lửa, vẻ mặt đỏ bừng! Nhưng Lục thiếu gia đâu phải người thường, anh ta tuyệt đối là người nhẫn nhịn giỏi nhất thế giới, không tin tự cô nếm thử ớt đó xem.”
Kiều Hy đâu có ngu, cô ấy đâu có đạp mìn đâu mà phải ăn ớt cay.
Cô gái không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể ngồi về chỗ, bỏ tương ớt xuống.
"Hazz, trò này chán quá! Mấy người chơi đi, một lát đánh bài rồi kêu tôi!” Diêu Tân Viễn ngáp một cái, đứng lên rồi đi đến ngủ trên ghế sofa.
Những người khác tiếp tục chơi trò chơi, lần này tới Lục Lập Tiêu làm cái.
Người đàn ông viết một số trên mảnh giấy, lật lại, để người khác bắt đầu đoán.
Thật ra thì đây là một trò chơi tâm lý, thường thì mỗi lần chơi với người khác Kiều Hy cũng thắng chắc. Nhưng vì người đàn ông này suy nghĩ quá sâu, khiến người ta không thể đoán được số từ biểu hiện và ánh mắt của anh ấy, nên không có cách gì đoán số, Kiều Hy chỉ có thể đoán đại một số: “7!”
Đoán xong con số này, cô liền hối tiếc!
Bởi vì đôi mắt của cô gái bắt gặp khóe môi người đàn ông hơi vểnh lên.
Lục Lập Tiêu lật tờ giấy lên và đúng là số ‘7’.
“Ê, hai người sao có duyên như vậy?” Đường Cảnh Thiên than, hỏi Lục Lập Tiêu: “Lục thiếu gia, anh muốn Kiều Hy làm gì?”
Lục Lập Tiêu nắn nhẹ tờ giấy trong tay, ánh mắt thâm sâu như chợt lóe qua một ánh sáng, miệng nói hai từ: “Hôn tôi!”
"Không được!" Kiều Hy và Từ Khả Tâm đồng thời nói.
"Không phải nói tôi thắng rồi … thì cái gì cũng phải nghe theo tôi sao?” Lục Lập Tiêu hỏi lại, ánh mắt sâu như tia X, khóa chặt cô gái đang ngồi đối diện anh.
"Đúng vậy, khi nãy cô kêu người ta ăn ớt, Lục thiếu gia cũng ăn một cách ngoan ngoãn rồi còn gì!” Đường Cảnh Thiên ở bên tác hợp, “Kiều Hy, cô phải làm gương tốt!”
Anh ta nói như vậy, như chặn đứng đường lui của Kiều Hy.
Cô gái quay đầu lại và nhìn vào ghế sofa, Diêu Tân Viễn đang ngủ như một con heo.
Tên ngốc này, thực sự đã ngủ, không biết có người đang cắm sừng mình sao?
Tuy nhiên, Diêu Tân Viễn có đang tỉnh chắc cũng không có gan ngăn cảng Lục Lập Tiêu đâu.
Haizz, tại sao trước mặt người đàn ông này, bản thân minh luôn bi kịch như vậy?
Dù sao thì bị anh ta cưỡng hôn nhiều lần rồi, cũng không lỗ lạc gì, Kiều Hy đi vòng qua đến bên Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông nhìn thấy cô ấy đi qua và vô thức quay chiếc ghế theo hướng cô, ngón trỏ mảnh khảnh gõ môi mỏng của anh ấy và ra hiệu cho cô ấy hôn lên đó.
Hành động của anh khá đẹp trai và khá hấp dẫn.
Kiều Hy nuốt nước miếng, tiến đến gần anh.
Cô định tốc chiến tốc quyết, chạm vào một cái là rời khỏi ngay, ai ngờ cảm thấy một cánh tay lớn nắm lấy gáy của mình, không để cô rời khỏi.
Lục Lập Tiêu còn cố ý hút môi dưới cô, thừa cơ mở miệng cô, xấm chiếm.
"Ư ..."
Kiều Hy không ngờ anh ấy lại làm vậy trước mặt bao nhiêu người, cô giận dữ đưa tay đẩy anh ra, nhưng bị anh nhanh chóng nắm lấy tay, kéo người cô về phía mình.
Thẩm Thiếu Khiêm ngồi cạnh Lục Lập Tiêu, nhìn rõ cô gái hôn người đàn ông. Chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên một ngọn lửa, khiến anh ấy rất khó chịu, anh ta vô thức siết chặt tay mình, thậm chí không biết các gân xanh đã nổi lên trên bàn tay của mình.
Trong thực tế, nụ hôn này không kéo dài quá lâu, chỉ trong một phút, Kiều Hy không chịu nổi!
Cô được người đàn ông buông ra, muốn hỏi tội nhưng cảm thấy cổ họng cô nóng như núi lửa phun, rất khó chịu.
Tên khốn Lục Lập Tiêu, thừa cơ hội lúc cô hôn, đã lấy toàn bộ những gì sót trong miệng lại khi ăn tương ớt lúc nãy đưa vào miệng cô gái.
Bây giờ Kiều Hy đã tin rằng lúc nãy anh ta thật sự đã ăn tương ớt cay biến thái.
Vì vậy, đây mới là mục đích thật sự của anh ấy, kêu cô ấy hôn anh ta là để sử dụng ớt cay biến thái phạt cô, quả nhiên là người đàn ông xấu tính ranh ma.
Kiều Hy mở to miệng, vẫy tay quạt vào miệng mình, nhưng cảm thấy ngọn lửa cổ họng trở nên nóng hơn và nóng hơn.
Cô gái nhìn quanh, muốn tìm nước, Lục Lập Tiêu đã đưa một cốc nước đá đã chuẩn bị lên bên miệng cô.
Kiều Hy liếc nhìn anh ta một cái, không muốn nhận ân huệ của anh ta, nhưng trong miệng cay đến chịu không nổi, mới nhận cốc nước.
Khi uống nước đá, ngọn lửa trong cổ họng mới dịu lại, cô gái mới được dịu lại.
"Bây giờ cô tin lúc nãy tôi đã ăn tương ớt cay biến thái chưa?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
Kiều Hy liếc nhìn anh, cắn chiếc môi dưới sưng phồng đỏ, không muốn nói chuyện với anh.
Tiếp theo lại tới phiên Kiều Hy làm cái, Thẩm Thiếu Khiêm muốn đoán trúng số cô viết, ngay cả khi bị cho ăn ớt cay biến thái cũng không sao.
Dù sao thì anh ta cảm thấy bị trừng phạt đỡ hơn là bị lờ đi như một người ngoài cuộc.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, anh cảm thấy anh rất buồn khi nhìn Kiều Hy chơi với Lục Lập Tiêu.
Tuy nhiên, trái với mong đợi, mấy lần tiếp theo anh cũng không có cơ hội chơi với Kiều Hy.
Thay vào đó, Lục Lập Tiêu, mỗi lần số anh ta viết đều bị cô gái đoán trúng.
Lần này, lại chính Kiều Hy đạp mìn.
Cô gái gõ vào đầu mình một cách hối hận, sao mỗi lần đều đạp mìn của Lục Lập Tiêu?
Chỉ số IQ của cô ấy có thể bị âm rồi!
Kiều Hy nhìn người đàn ông một cách sợ hãi, lo rằng anh ấy lại ra hình phạt biến thái gì.
Nhưng không ngờ Lục Lập Tiêu yêu cầu cô: “Tối nay ngủ với tôi!”
Bình luận facebook