Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
4197
"Kiều Hy có đi chung với cậu không?” Lục Lập Tiêu hỏi trực tiếp.
"Chú … chú họ, sao chú biết?”
Giọng nói của Diêu Tân Viễn ở đầu kia của điện thoại rõ ràng đã uống say.
"Hai người đang ở đâu?"
"Trong ... ‘Cuộc sống về đêm’! Chú, chú cũng đến phải không? Con bé chơi thật đã, đã … đã quá chú …”
Khi Diêu Tân Viễn nói, dường như có người phụ nữ đã khịt mũi bên cạnh anh ta nghe vậy Lục Lập Tiêu cảm thấy ghê tởm.
Nghe như tiếng kêu của người phụ nữ khi thoải mái và hứng thú, Lục Lập Tiêu cũng không biết đó có phải là tiếng của Kiều Hy hay không.
Anh chỉ cảm thấy cổ họng anh rất căng thẳng, và trái tim anh như một bàn tay siết chặt, khiến anh thở không nổi.
Cuộc sống về đêm là chỗ nào? Nơi tụ tập của những người đàn ông, phụ nữ hư hỏng.
Cô gái đó theo Diêu Tân Viễn đến đó …
Lục lập Tiêu không dám nghĩ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh gác điện thoại bước nhanh ra ngoài, lái xe đi.
Khi người đàn ông đến 'Cuộc sống về đêm', đầu tiên anh ta thấy Diêu Tân Viễn, người đàn ông đang ôm một người phụ nữ tóc dài trong vòng tay, và bàn tay của anh đang sờ soạn trên đùi người phụ nữ kia ...
Người phụ nữ thì tỏ vẻ thích thú mà tựa vào ngực của Diêu Tân Viễn, mái tóc dài của cô che phủ nữa bên mặt cô.
Lục Lập Tiêu ngay lập tức giận dữ, đi thẳng đến chỗ cậu ta, nắm cổ áo Diêu Tân Viễn, nhấc nó lên, đấm vào mặt nó một cú.
Người phụ nữ trên người Diêu Tân Viễn sợ hãi bởi sự giận dữ của Lục Lập Tiêu, hét và nhảy lên từ ghế sofa.
Lục Lập Tiêu bây giờ mới nhìn rõ, người phụ nữ đó không phải là Kiều Hy!
Lúc này, Diêu Tân Viễn đang say rượu xoa mặt mình một cách ngu ngốc, nhìn Lục Lập Tiêu hỏi: “Chú họ, chú đánh con làm gì?”
"Kiều Hy đâu?” Lục Lập Tiêu hỏi cậu ta.
"Cô ấy ... cô ấy qua đó chơi rồi!”
Nhìn vào góc mà Diêu Tân Viễn chỉ, Lục Lập Tiêu bỏ cậu ta xuống, đi về hướng đó.
Tuy nhiên, đằng sau anh ta, người đàn ông vẫn còn bất bình: "Chú họ, chú còn chưa nói tại sao đánh con nữa mà?”
......
Vốn dĩ vì người phụ nữ trong vòng tay Diêu Tân Viễn không phải là Kiều Hy, Lục Lập Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi anh đi đến vị trí trong góc, thấy cô gái đang bị bao quanh bởi một nhóm đàn ông, uống rượu với họ, trong mắt như có một ngọn lửa cháy bừng lên.
Tuy nhiên, cô gái lại không nhìn thấy anh ta, đang uống hết cả chai bia dưới ánh mắt thèm thuồng của một nhóm đàn ông.
Trong tiếng reo hò và huýt sáo, Kiều Hy tự mãn quay ngược chiếc chai rỗng, đưa tay kia của mình ra: “Đưa đây, mỗi người hai trăm, đưa tiền mau!”
“Không ngờ cô bé cũng khá mạnh mẽ! Một người có thể uống hết một tá bia, chúng tôi nhiều người đàn ông như vậy cũng không uống lại cô!”
Những người xung quanh ai nấy đều móc tiền từ trong túi của mình ra một hoặc hai trăm đặt lên tay Kiều Hy.
Tuy nhiên, một số người trong số họ nhìn cô gái với một cái nhìn tinh quái, và cố ý sờ vào tay Kiều Hy khi họ bỏ tiền.
Dù sao, cô gái đã say và không nhận ra điều đó.
Tuy nhiên, đúng lúc những bàn tay sờ soạn đó chuẩn bị có hành động tiếp theo thì đột nhiên có bàn tay mạnh mẽ giữ cổ tay hắn lại, như một cái còng sắc, không thể động đậy.
"Mày … mày đang làm gì vậy?" Có người chất vấn Lục Lập Tiêu.
Chỉ thấy miệng Lục Lập Tiêu vểnh lên, cười mỉa mai: “Dám sờ người phụ nữ của tao, bàn tay của mày còn muốn thu lại một cách nguyên vẹn hả?”
Khi lời nói vừa dứt, thì nghe thấy tiếng hét lớn trong quán, cùng với những âm thanh lộn xộn khác.
Nhìn vào tên dê sòm đang ôm cánh tay bị gãy của mình lăng lóc dưới đất, những người đàn ông khác xung quanh Kiều Hy đều không dám đụng cô nữa, đều lặng lẽ rút lui.
Tuy nhiên, cô gái không bị ảnh hưởng bởi vụ việc này chút nào, cô vẫn đang đếm số tiền trên tay mình một cách đắc ý.
"Ngàn hai, ngàn ba, ngàn bốn ..."
Kiều Hy đang đếm say sưa thì Lục Lập Tiêu đã lấy tiền từ tay cô ấy.
Lúc này cô gái mới nhìn anh, bỉm môi không hài lòng: ”Anh đưa trả tiền lại cho tôi!”
Lục Lập Tiêu phớt lờ yêu cầu của cô và hỏi lạnh lùng: "Chơi vui không?"
"Vui mà! Ở đây không chỉ có đàn ông mời tôi uống miễn phí, mà còn có thể kiếm tiền, chỉ trong chốc lát, tôi đã kiếm được hơn hai ngàn đó!”
Nhìn vào khuôn mặt tự hào của cô gái, Lục Lập Tiêu chỉ muốn bóp chết cô.
"Chỉ để kiếm một tí tiền kia, cô ra đây uống rượu với người đàn ông khác! Tôi không phải kêu cô ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi sao? Cô muốn có tiền, tôi không thể cho cô sao?”
Lắng nghe những lời giận dữ của anh, Kiều Hy đột nhiên nheo mắt, đôi mắt nhìn từ đầu đến chân người đàn ông.
"Anh là ai? Dựa vào đâu mà kêu tôi chờ anh!”
Sự giận dữ ban đầu của Lục Lập Tiêu, sau khi nghe những lời này của cô gái lập tức lên đến đỉnh điểm.
Vẻ ngoài nguy hiểm nhất của người đàn ông là khi góc miệng anh ta nhếch lên cười chế nhạo.
"Say đến không biết tôi là ai? Xem ra tôi phải giúp cô nhớ lại mới được!”
Nói xong, Lục Lập Tiêu trực tiếp bồng cô lên rồi rời đi.
"Anh là ai? Tôi không biết anh … anh dựa vào đâu mà bắt tôi? thả tôi xuống!”
Cô gái đang say, cô nói một cách rất vô tư.
Tuy nhiên, cô ấy không biết rằng mỗi câu từ cô ấy nói vào lúc này đều làm cho khuôn mặt của Lục Lập Tiêu sâu sắc hơn!
Người đàn ông đưa cô ấy ra khỏi hộp đêm, ném cô vào chiếc xe đậu bên đường của mình.
Kiều Hy ngồi trên đệm và cảm thấy trước mắt là cả ngàn ngôi sao.
Nhấc mắt lên, cô thấy người đàn ông đột nhiên như núi Thái Sơn đè xuống cô ấy.
Trong một không gian nhỏ như vậy, khí trường mạnh mẽ khiến cô gái nhận thức được nguy hiểm đang đến gần.
Kiều Hy muốn bỏ chạy một cách vô ý thức, nhưng không thể mở cửa và trực tiếp bị Lục Lập Tiêu bắt lại, đặt cơ thể cô lên đùi anh.
Sau đó, ngón tay của người đàn ông móc vào dây váy của cô và kéo nó xuống.
Đột nhiên, Kiều Hy cảm thấy mông của mình lạnh hẵn!
Cô gái chưa kịp phản khán, ‘bách’ một tiếng, một cái tát giáng xuống mông!
"Á!"
Kiều Hy hét lên vì đau, muốn vùng vẫy đứng lên để chống cự.
Nhưng bị người đàn ông nắm lấy đôi tay và ấn nó lên đỉnh đầu cô ấy, lại một tiếng ‘bách’!
"Bây giờ biết tôi là ai chưa?”
"Biết rồi!”
"Nói!"
"Tên khốn đánh mông tôi!”
"Bách!"
Lại là một cái tát mạnh vào mông khiến cơ thể Kiều Hy trở nên thắt chặt lại vì đau.
"Tôi biết rồi ... anh là tên khốn nạn Lục Lập Tiêu!”
"Nói chuyện đàng hoàng!”
Người đàn ông lại làm một cái, Kiều Hy đau đến muốn trào nước mắt.
Thật ra thì Lục Lập Tiêu cũng không dùng quá nhiều sức, chủ yếu là cô gái quá sợ đau!
Trước kia mỗi lần tiêm thuốc cô đều sợ muốn chết, mặc dù lúc nhỏ cô bị thương rất nhiều.
Nhưng mà cô bị thương càng nhiều thì càng sợ đau!
Đây có lẽ là cơ thể tiểu thơ mà số phận người hầu trong truyền thuyết.
Lần này, cô gái không dám nói bậy nữa: “Anh là Lục Lập Tiêu!”
“Tôi là gì của cô?” Người đàn ông tiếp tục hỏi cô.
"Chú họ? … á, á đừng đánh!”
Kiều Hy đoán được mình sẽ bị đánh khi nói vậy, liền vùng vẫy ra khỏi tay anh, che mông mình lại, nhìn anh với ánh mắt đầy ấm ức.
Lục Lập Tiêu thấy những giọt nước mắt long lanh trong mắt cô, chiếc mũi cũng đỏ lên, dáng vẻ trông rất đáng thương, anh cũng không nhẫn đánh nữa.
Giọng của người đàn ông dịu dàng: "Cô nói đàn hoàng đi!”
"Anh … anh là anh rể của em!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cau mày, hiển nhiên vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này.
Lòng bàn tay vỗ nhẹ vào cô ấy một cái, cũng không dùng nhiều sức: “Trong mắt cô, tôi chỉ là anh rể thôi sao? Không có gì khác?”
“Còn có thể có gì khác hả? Thân phận của tôi như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa!” Cô gái nói một cách uất ức.
"Thật ra ... cô có thể nghĩ đó!”
"Hả?"
Kiều Hy không biết Lục Lập Tiêu nói vậy là có ý gì, quay mặt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông lóe lên một sự phức tạp và sâu sắc, cũng không nói gì thêm nữa.
Lòng bàn tay vẫn tiếp tục đặt trên mông của cô, không đánh mà chỉ xoa nhẹ nhàng.
Kiều Hy cảm thấy bàn tay đang xoa ở chỗ đó của mình, cô không khỏi đỏ mặt.
Hết đau rồi, nhưng nó có một cảm giác không thể tả. Khi những vết chai mỏng trên tay anh ma sát trên làn da trắng mịn của cô, khiến cô gái ngứa ngáy, trong lòng cũng run động.
Không khí bên trong xe dường như nóng lên.
Khuôn mặt của cô gái đỏ lên, cô cảm thấy khó chịu, chuyển động thân thể một cái, chỉ nghe tiếng rên nhẹ của người đàn ông.
Kiều Hy biết âm thanh được phát ra từ cổ họng đó có ý nghĩa gì?
Dù sao thì lúc ở trang trại cô cũng đã nghe thấy nó hai lần.
Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng cảm thấy có thứ gì đó cứng trên bụng mình.
Hứ, trước đây là ai nói Lục Lập Tiêu bất lực vậy?
Phản ứng dễ có như vậy, người đàn ông này là ngựa giống(*) thì có?
(*ngựa giống: ý chỉ người đàn ông xung mãn về mặt td, có thể thỏa mãn rất nhiều phụ nữ cùng lúc)
Cái gì mà nam thần nhịn td? Không gần nữ sắc?
Tin đồn đều là giả, tất cả đều chỉ là ánh trăng lừa dối!
Cô gái sợ khiến anh phản ứng mạnh mẽ hơn và đột nhiên không dám động đậy nữa.
Nhưng ngay cả khi cô ấy không động đậy, cô ấy cũng có thể cảm thấy tay của Lục Lập Tiêu ngày càng trở nên không quy tắc, thậm chí còn từ từ đi xuống, đến chỗ …
“Anh … anh đừng làm vậy! Để tôi đứng lên!” Cô gái quay người lại, không để cho anh ta thành công.
"Được!"
Lục Lập Tiêu ngoan ngoãn rút lại bàn tay.
Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị nhân cơ hội đứng dậy.
Tuy nhiên, khi cô vừa mới quay lại và chuẩn bị để kéo quần và váy nhỏ của mình lên, Lục Lập Tiêu đột nhiên nhấn xuống từ phía trước và hôn lên môi cô gái.
"Ư ..."
Lục Lập Tiêu bây giờ có kinh nghiệm cưỡng hôn rồi, Kiều Hy càng vùng vẫy anh hôn càng mạnh
Cô gái ở dưới anh ta, như một chú thỏ yếu đuối dễ bắt nạt, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể theo sự sắp đặt của anh ta.
Nhiệt độ bên trong xe đang ngày càng cao, lan tỏa một mùi kỳ lạ ...
Sau này, Kiều Hy cũng không vùng vẫy!
Cô gái vốn đã say đến mơ mơ màng màng, bây giờ lại bị hôn đến ngạt thở, ngay cả cái áo dây trên người bị cởi ra khi nào cũng không biết.
Khuôn mặt của Kiều Hy đỏ bừng, cơ thể nằm trên ghế, mắt cô nhuộm một màu say ảo tưởng, dáng vẻ trông hấp dẫn hơn …
Vẻ đẹp khiến Lục Lập Tiêu không thể chờ đợi thêm nữa, anh tháo dây nịt của mình ra!
Tuy nhiên, trong lúc bầu không khí trong xe như đang chuẩn bị nổ tung, Kiều Hy ngước đầu nhìn lên, đột nhiên thấy một khuôn mặt phóng đại bên ngoài cửa sổ.
Là Diêu Tân Viễn đang nằm dài bên cửa sổ xe, mở to con mắt nhìn vào trong!
"Á!"
"Kiều Hy có đi chung với cậu không?” Lục Lập Tiêu hỏi trực tiếp.
"Chú … chú họ, sao chú biết?”
Giọng nói của Diêu Tân Viễn ở đầu kia của điện thoại rõ ràng đã uống say.
"Hai người đang ở đâu?"
"Trong ... ‘Cuộc sống về đêm’! Chú, chú cũng đến phải không? Con bé chơi thật đã, đã … đã quá chú …”
Khi Diêu Tân Viễn nói, dường như có người phụ nữ đã khịt mũi bên cạnh anh ta nghe vậy Lục Lập Tiêu cảm thấy ghê tởm.
Nghe như tiếng kêu của người phụ nữ khi thoải mái và hứng thú, Lục Lập Tiêu cũng không biết đó có phải là tiếng của Kiều Hy hay không.
Anh chỉ cảm thấy cổ họng anh rất căng thẳng, và trái tim anh như một bàn tay siết chặt, khiến anh thở không nổi.
Cuộc sống về đêm là chỗ nào? Nơi tụ tập của những người đàn ông, phụ nữ hư hỏng.
Cô gái đó theo Diêu Tân Viễn đến đó …
Lục lập Tiêu không dám nghĩ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh gác điện thoại bước nhanh ra ngoài, lái xe đi.
Khi người đàn ông đến 'Cuộc sống về đêm', đầu tiên anh ta thấy Diêu Tân Viễn, người đàn ông đang ôm một người phụ nữ tóc dài trong vòng tay, và bàn tay của anh đang sờ soạn trên đùi người phụ nữ kia ...
Người phụ nữ thì tỏ vẻ thích thú mà tựa vào ngực của Diêu Tân Viễn, mái tóc dài của cô che phủ nữa bên mặt cô.
Lục Lập Tiêu ngay lập tức giận dữ, đi thẳng đến chỗ cậu ta, nắm cổ áo Diêu Tân Viễn, nhấc nó lên, đấm vào mặt nó một cú.
Người phụ nữ trên người Diêu Tân Viễn sợ hãi bởi sự giận dữ của Lục Lập Tiêu, hét và nhảy lên từ ghế sofa.
Lục Lập Tiêu bây giờ mới nhìn rõ, người phụ nữ đó không phải là Kiều Hy!
Lúc này, Diêu Tân Viễn đang say rượu xoa mặt mình một cách ngu ngốc, nhìn Lục Lập Tiêu hỏi: “Chú họ, chú đánh con làm gì?”
"Kiều Hy đâu?” Lục Lập Tiêu hỏi cậu ta.
"Cô ấy ... cô ấy qua đó chơi rồi!”
Nhìn vào góc mà Diêu Tân Viễn chỉ, Lục Lập Tiêu bỏ cậu ta xuống, đi về hướng đó.
Tuy nhiên, đằng sau anh ta, người đàn ông vẫn còn bất bình: "Chú họ, chú còn chưa nói tại sao đánh con nữa mà?”
......
Vốn dĩ vì người phụ nữ trong vòng tay Diêu Tân Viễn không phải là Kiều Hy, Lục Lập Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi anh đi đến vị trí trong góc, thấy cô gái đang bị bao quanh bởi một nhóm đàn ông, uống rượu với họ, trong mắt như có một ngọn lửa cháy bừng lên.
Tuy nhiên, cô gái lại không nhìn thấy anh ta, đang uống hết cả chai bia dưới ánh mắt thèm thuồng của một nhóm đàn ông.
Trong tiếng reo hò và huýt sáo, Kiều Hy tự mãn quay ngược chiếc chai rỗng, đưa tay kia của mình ra: “Đưa đây, mỗi người hai trăm, đưa tiền mau!”
“Không ngờ cô bé cũng khá mạnh mẽ! Một người có thể uống hết một tá bia, chúng tôi nhiều người đàn ông như vậy cũng không uống lại cô!”
Những người xung quanh ai nấy đều móc tiền từ trong túi của mình ra một hoặc hai trăm đặt lên tay Kiều Hy.
Tuy nhiên, một số người trong số họ nhìn cô gái với một cái nhìn tinh quái, và cố ý sờ vào tay Kiều Hy khi họ bỏ tiền.
Dù sao, cô gái đã say và không nhận ra điều đó.
Tuy nhiên, đúng lúc những bàn tay sờ soạn đó chuẩn bị có hành động tiếp theo thì đột nhiên có bàn tay mạnh mẽ giữ cổ tay hắn lại, như một cái còng sắc, không thể động đậy.
"Mày … mày đang làm gì vậy?" Có người chất vấn Lục Lập Tiêu.
Chỉ thấy miệng Lục Lập Tiêu vểnh lên, cười mỉa mai: “Dám sờ người phụ nữ của tao, bàn tay của mày còn muốn thu lại một cách nguyên vẹn hả?”
Khi lời nói vừa dứt, thì nghe thấy tiếng hét lớn trong quán, cùng với những âm thanh lộn xộn khác.
Nhìn vào tên dê sòm đang ôm cánh tay bị gãy của mình lăng lóc dưới đất, những người đàn ông khác xung quanh Kiều Hy đều không dám đụng cô nữa, đều lặng lẽ rút lui.
Tuy nhiên, cô gái không bị ảnh hưởng bởi vụ việc này chút nào, cô vẫn đang đếm số tiền trên tay mình một cách đắc ý.
"Ngàn hai, ngàn ba, ngàn bốn ..."
Kiều Hy đang đếm say sưa thì Lục Lập Tiêu đã lấy tiền từ tay cô ấy.
Lúc này cô gái mới nhìn anh, bỉm môi không hài lòng: ”Anh đưa trả tiền lại cho tôi!”
Lục Lập Tiêu phớt lờ yêu cầu của cô và hỏi lạnh lùng: "Chơi vui không?"
"Vui mà! Ở đây không chỉ có đàn ông mời tôi uống miễn phí, mà còn có thể kiếm tiền, chỉ trong chốc lát, tôi đã kiếm được hơn hai ngàn đó!”
Nhìn vào khuôn mặt tự hào của cô gái, Lục Lập Tiêu chỉ muốn bóp chết cô.
"Chỉ để kiếm một tí tiền kia, cô ra đây uống rượu với người đàn ông khác! Tôi không phải kêu cô ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi sao? Cô muốn có tiền, tôi không thể cho cô sao?”
Lắng nghe những lời giận dữ của anh, Kiều Hy đột nhiên nheo mắt, đôi mắt nhìn từ đầu đến chân người đàn ông.
"Anh là ai? Dựa vào đâu mà kêu tôi chờ anh!”
Sự giận dữ ban đầu của Lục Lập Tiêu, sau khi nghe những lời này của cô gái lập tức lên đến đỉnh điểm.
Vẻ ngoài nguy hiểm nhất của người đàn ông là khi góc miệng anh ta nhếch lên cười chế nhạo.
"Say đến không biết tôi là ai? Xem ra tôi phải giúp cô nhớ lại mới được!”
Nói xong, Lục Lập Tiêu trực tiếp bồng cô lên rồi rời đi.
"Anh là ai? Tôi không biết anh … anh dựa vào đâu mà bắt tôi? thả tôi xuống!”
Cô gái đang say, cô nói một cách rất vô tư.
Tuy nhiên, cô ấy không biết rằng mỗi câu từ cô ấy nói vào lúc này đều làm cho khuôn mặt của Lục Lập Tiêu sâu sắc hơn!
Người đàn ông đưa cô ấy ra khỏi hộp đêm, ném cô vào chiếc xe đậu bên đường của mình.
Kiều Hy ngồi trên đệm và cảm thấy trước mắt là cả ngàn ngôi sao.
Nhấc mắt lên, cô thấy người đàn ông đột nhiên như núi Thái Sơn đè xuống cô ấy.
Trong một không gian nhỏ như vậy, khí trường mạnh mẽ khiến cô gái nhận thức được nguy hiểm đang đến gần.
Kiều Hy muốn bỏ chạy một cách vô ý thức, nhưng không thể mở cửa và trực tiếp bị Lục Lập Tiêu bắt lại, đặt cơ thể cô lên đùi anh.
Sau đó, ngón tay của người đàn ông móc vào dây váy của cô và kéo nó xuống.
Đột nhiên, Kiều Hy cảm thấy mông của mình lạnh hẵn!
Cô gái chưa kịp phản khán, ‘bách’ một tiếng, một cái tát giáng xuống mông!
"Á!"
Kiều Hy hét lên vì đau, muốn vùng vẫy đứng lên để chống cự.
Nhưng bị người đàn ông nắm lấy đôi tay và ấn nó lên đỉnh đầu cô ấy, lại một tiếng ‘bách’!
"Bây giờ biết tôi là ai chưa?”
"Biết rồi!”
"Nói!"
"Tên khốn đánh mông tôi!”
"Bách!"
Lại là một cái tát mạnh vào mông khiến cơ thể Kiều Hy trở nên thắt chặt lại vì đau.
"Tôi biết rồi ... anh là tên khốn nạn Lục Lập Tiêu!”
"Nói chuyện đàng hoàng!”
Người đàn ông lại làm một cái, Kiều Hy đau đến muốn trào nước mắt.
Thật ra thì Lục Lập Tiêu cũng không dùng quá nhiều sức, chủ yếu là cô gái quá sợ đau!
Trước kia mỗi lần tiêm thuốc cô đều sợ muốn chết, mặc dù lúc nhỏ cô bị thương rất nhiều.
Nhưng mà cô bị thương càng nhiều thì càng sợ đau!
Đây có lẽ là cơ thể tiểu thơ mà số phận người hầu trong truyền thuyết.
Lần này, cô gái không dám nói bậy nữa: “Anh là Lục Lập Tiêu!”
“Tôi là gì của cô?” Người đàn ông tiếp tục hỏi cô.
"Chú họ? … á, á đừng đánh!”
Kiều Hy đoán được mình sẽ bị đánh khi nói vậy, liền vùng vẫy ra khỏi tay anh, che mông mình lại, nhìn anh với ánh mắt đầy ấm ức.
Lục Lập Tiêu thấy những giọt nước mắt long lanh trong mắt cô, chiếc mũi cũng đỏ lên, dáng vẻ trông rất đáng thương, anh cũng không nhẫn đánh nữa.
Giọng của người đàn ông dịu dàng: "Cô nói đàn hoàng đi!”
"Anh … anh là anh rể của em!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cau mày, hiển nhiên vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này.
Lòng bàn tay vỗ nhẹ vào cô ấy một cái, cũng không dùng nhiều sức: “Trong mắt cô, tôi chỉ là anh rể thôi sao? Không có gì khác?”
“Còn có thể có gì khác hả? Thân phận của tôi như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa!” Cô gái nói một cách uất ức.
"Thật ra ... cô có thể nghĩ đó!”
"Hả?"
Kiều Hy không biết Lục Lập Tiêu nói vậy là có ý gì, quay mặt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông lóe lên một sự phức tạp và sâu sắc, cũng không nói gì thêm nữa.
Lòng bàn tay vẫn tiếp tục đặt trên mông của cô, không đánh mà chỉ xoa nhẹ nhàng.
Kiều Hy cảm thấy bàn tay đang xoa ở chỗ đó của mình, cô không khỏi đỏ mặt.
Hết đau rồi, nhưng nó có một cảm giác không thể tả. Khi những vết chai mỏng trên tay anh ma sát trên làn da trắng mịn của cô, khiến cô gái ngứa ngáy, trong lòng cũng run động.
Không khí bên trong xe dường như nóng lên.
Khuôn mặt của cô gái đỏ lên, cô cảm thấy khó chịu, chuyển động thân thể một cái, chỉ nghe tiếng rên nhẹ của người đàn ông.
Kiều Hy biết âm thanh được phát ra từ cổ họng đó có ý nghĩa gì?
Dù sao thì lúc ở trang trại cô cũng đã nghe thấy nó hai lần.
Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng cảm thấy có thứ gì đó cứng trên bụng mình.
Hứ, trước đây là ai nói Lục Lập Tiêu bất lực vậy?
Phản ứng dễ có như vậy, người đàn ông này là ngựa giống(*) thì có?
(*ngựa giống: ý chỉ người đàn ông xung mãn về mặt td, có thể thỏa mãn rất nhiều phụ nữ cùng lúc)
Cái gì mà nam thần nhịn td? Không gần nữ sắc?
Tin đồn đều là giả, tất cả đều chỉ là ánh trăng lừa dối!
Cô gái sợ khiến anh phản ứng mạnh mẽ hơn và đột nhiên không dám động đậy nữa.
Nhưng ngay cả khi cô ấy không động đậy, cô ấy cũng có thể cảm thấy tay của Lục Lập Tiêu ngày càng trở nên không quy tắc, thậm chí còn từ từ đi xuống, đến chỗ …
“Anh … anh đừng làm vậy! Để tôi đứng lên!” Cô gái quay người lại, không để cho anh ta thành công.
"Được!"
Lục Lập Tiêu ngoan ngoãn rút lại bàn tay.
Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị nhân cơ hội đứng dậy.
Tuy nhiên, khi cô vừa mới quay lại và chuẩn bị để kéo quần và váy nhỏ của mình lên, Lục Lập Tiêu đột nhiên nhấn xuống từ phía trước và hôn lên môi cô gái.
"Ư ..."
Lục Lập Tiêu bây giờ có kinh nghiệm cưỡng hôn rồi, Kiều Hy càng vùng vẫy anh hôn càng mạnh
Cô gái ở dưới anh ta, như một chú thỏ yếu đuối dễ bắt nạt, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể theo sự sắp đặt của anh ta.
Nhiệt độ bên trong xe đang ngày càng cao, lan tỏa một mùi kỳ lạ ...
Sau này, Kiều Hy cũng không vùng vẫy!
Cô gái vốn đã say đến mơ mơ màng màng, bây giờ lại bị hôn đến ngạt thở, ngay cả cái áo dây trên người bị cởi ra khi nào cũng không biết.
Khuôn mặt của Kiều Hy đỏ bừng, cơ thể nằm trên ghế, mắt cô nhuộm một màu say ảo tưởng, dáng vẻ trông hấp dẫn hơn …
Vẻ đẹp khiến Lục Lập Tiêu không thể chờ đợi thêm nữa, anh tháo dây nịt của mình ra!
Tuy nhiên, trong lúc bầu không khí trong xe như đang chuẩn bị nổ tung, Kiều Hy ngước đầu nhìn lên, đột nhiên thấy một khuôn mặt phóng đại bên ngoài cửa sổ.
Là Diêu Tân Viễn đang nằm dài bên cửa sổ xe, mở to con mắt nhìn vào trong!
"Á!"
Bình luận facebook