Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
42188
Lâu Tư Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Sở, tựa như muốn nhìn thấu cô:
- Cũng tốt? Thế nên tôi đã cho em cơ hội bỏ trốn phải không?
Ngữ khí của hắn lạnh lùng cực độ, đủ khiến cô đông cứng tại chỗ.
Mộ Sở không dám nhìn hắn. Đầu cô cúi thấp, cằm cơ hồ như sắp chạm đến ngực.
- Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, có phải em còn muốn giấu tôi cả đời?
- ...Không phải.
Âm thanh của Mộ Sở vì chột dạ mà vô cùng nhẹ, nhẹ tới mức chính cô còn chẳng nghe rõ. Lâu Tư Trầm khẽ dựa ra sau, hai tay khoanh lên trước ngực, không chớp mắt mà nhìn với cô, môi mỏng mím nhẹ thành một đường thằng, tựa hồ cũng không muốn mở miệng nói thêm điều gì. Mộ Sở biết rằng mình đã chọc giận hắn. Cô ngẩng đẩu lên, nhìn hắn một cái rồi xin lỗi:
- Thật xin lỗi...
Lâu Tư Trầm vẫn yên lặng nhìn cô. Ánh mắt kia làm cô hoảng sợ, cô khẩn trương cắn cắn môi dưới:
- Năm đó không phải tôi cố ý đem con đi, sáu năm trước...
Mộ Sở nói đến đây ngừng lại một chút mới hỏi tiếp:
- Anh có biết sáu năm trước mẹ tôi chết thế nào không?
- Lúc đầu không biết, về sau đã rõ.
Tầm mắt hắn nhìn Mộ Sở trầm xuống vài phần.
- Anh có biết chân tướng ra sao không?
- Mẹ em bị cha em và mẹ kế liên thủ đánh chết.
Mộ Sở lắc lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng:
- Đây chỉ là lí do thứ nhất thôi!
Lâu Tư Trầm nhíu mày
- Vậy còn lí do thứ hai?
- Lí do thứ hai...
Mộ Sở nói tới đây liền ngập ngừng, ánh mắt hướng về khuôn mặt lạnh lùng của hắn
- Anh thật sự muốn biết sao?
- Nói đi.
- Trước đây sau khi đưa mẹ nhập viện, các bác sĩ trong bệnh viện đều tận lực trì hoãn kì việc trị liệu của mẹ tôi, cuối cùng mẹ mất vì không được chữa bệnh. Lúc đó tôi nhận một trăm vạn của mẹ anh cũng vì muốn chữa bệnh cho mẹ...
Mộ Sở nói đến đây hơi xấu hổ, cô áy náy nhìn Lâu Tư Trầm, mấp máy nói tiếp:
- Tôi biết tôi không nên nhận tiền của mẹ anh nhưng lúc đó tôi thực sự đã cùng đường rồi, không còn lựa chọn nào khác. Mà tôi tuyệt đối không ngờ được sau khi nộp tiền phẫu thuật cho bệnh viện bác sĩ lại trái y đức mà nghe sai khiến của mẹ anh, ngừng chữa bệnh cho mẹ tôi. Sau này tôi chuyển sang mấy bệnh viện khác, kết quả đều như nhau. Đến cuối cùng, tôi phải liên lạc với một bệnh viện vùng khác, họ mới nhận mẹ tôi, mà hết thảy đã không kịp nữa rồi...
Cái gọi là "chân tướng" này, lần đầu tiên Lâu Tư Trầm được nghe thấy.
Sau này, bất kể đã cho người điều tra chuyện của mẹ Mộ Sở sáu năm trước, hắn vẫn chưa tài nào tra ra được “chân tướng” này.Hắn thật sự không ngờ mẹ mình lại chơi đến nước cờ nham hiểm như vậy.
Còn Mộ Sở? Trước giờ cô đơn thuần cho rằng Lâu phu nhân đối đãi với mẹ như vậy là vì mình. Sáu năm trước, mỗi ngày cô đều sống chìm trong sự áy náy, cô vốn tưởng chuyện của mình và Lâu Tư Trầm đã hại chết mẹ, khiến cô không ngừng nhắc bản thân nên duy trì khoảng cách với người đàn ông trước mặt, sợ rằng chỉ cần hơi sơ ý, cô sẽ hại chết người thân yêu nhất bên mình.
Mà tới giờ xem ra nguyên do Vương Khởi Lệ hại mẹ cô không chỉ đơn giản như vậy. E rằng chuyện này cũng khó tránh khỏi có quan hệ đến Lâu Trọng Bách đi!
Lâu Tư Trầm không biết Mộ Sở đang nghĩ gì. Con ngươi sâu thẳm của hắn dừng trên mặt cô như đang nghiêm túc suy xét đến chuyện gì đó, một suy nghĩ phức tạp khiến người ta không thể nhìn thấu.
Mãi lâu sau hắn mới khàn giọng hỏi Mộ Sở:
- Chuyện này là em nghe ai nói?
- Trước khi mất mẹ đã kể cho tôi. Sau này tôi cũng đi tìm bác sĩ hỏi, tuy không nói rõ nhưng ý của họ cũng không khác lời bà là bao.
Lâu Tư Trầm sâu xa gật đầu
- Thì ra là thế.
Đối với sự bình tĩnh của hắn, Mộ Sở không lí giải nổi. Vẻ mặt cùng ngữ khí ấy làm cô khó hiểu.
- Tôi vố tưởng rằng nếu nghe được chân tướng sáu năm trước, anh sẽ có chút dao động...
Mộ Sở không rõ là đang thất vọng hay không, nhưng tóm tại tâm trạng cũng chẳng phải cực kì khó chịu. Ngược lại tưởng tượng dù người kia có độc ác thế nào cũng là mẹ hắn, bản thân mình còn hi vọng hắn sẽ làm gì chứ?
Lâu Tư Trầm chỉ thoáng nhướng mày, sâu xa nói một câu:
- Đôi khi chân tướng chưa chắc đã là thật.
- Anh không tin lời tôi sao?
- Tin. Sao lại không tin chứ?
- Nhưng mà...
- Về sau em sẽ rõ.
Lâu Tư Trầm không nói rõ ràng. Chân tướng chưa chắc là thật, mà người đã mất cũng chưa hẳn thực sự được an nghỉ dưới kia.
Lâu Tư Trầm rút trong bao ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ chán ghét thưởng thức vật trong tay. Ánh mắt hắn dừng lại trên điếu thuốc, rồi bỗng lên tiếng:
- Em có biết trước khi em tới tìm tôi mười phút Tiết Bỉnh đã cho tôi biết chuyện gì không?
- Hả?
Mộ Sở nghi hoặc nhìn hắn. Lâu Tư Trầm khẽ nâng mi, ánh mắt dán chặt vào cô:
- Anh ta nói, em là con của cha tôi, độ khớp DNA là 99%
- ...
Đáy mắt Mộ Sở hiện lên vài tia kinh ngạc. Đúng vậy! Chuyện này sớm muộn hắn cũng sẽ điều tra ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Lâu Tư Trầm đem thuốc lá lên mũi ngửi ngửi, hỏi cô:
- Vì lí do này mà li hôn với tôi?
Mộ Sở cắn mạnh môi dưới
- Phải
Lâu Tư Trầm trầm mặc. Mà mắt Mộ Sở không biết từ khi nào đã ầng ậc nước mắt
- Chúng ta...là anh em cùng cha khác mẹ, anh cảm thấy...chúng ta còn khả bên nhau sao?
Lâu Tư Trầm trầm mặc như cũ. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có chút dao động nào, tựa như những lời Mộ Sở nói với không hề khiến lòng hắn gợn sóng.
Thật lâu sau, khi Mộ Sở tưởng hắn sẽ không lên tiếng nữa, hắn lại mở miệng, âm thanh hơi nặng nề:
- Nếu chuyện tương tự như vậy xảy ra với tôi, em nghĩ tôi sẽ xử lí thế nào?
Mộ Sở chỉ lắc đầu.
Lâu Tư Trầm tiếp tục:
- Sáu năm trước, nếu phải chọn một điều giữa "chia tay" hay "làm rõ chân tướng", tôi sẽ không hề do dự mà chọn vế sau, bởi cùng lắm cũng chỉ là chia tay, chung quy cũng chẳng thể có kết cục tệ hơn. Nhưng nếu là bây giờ, tôi...
Ánh mắt Lâu Tư Trầm khóa trên người Mộ Sở:
- Nếu như tôi, là anh em thì có sao? Nếu là người mình muốn bầu bạn cả đời, tại sao còn phải để ý tới những điều này?
Quả nhiên như dự liệu của cô và Lâu Trọng Bách, mối quan hệ này đối với Lâu Tư Trầm mà nói sẽ chẳng hề là điều cản trở hắn trên con đường tình yêu. Hắn vĩnh viễn là một con người đầy tự tôn như vậy: một khi đã nhận định tình cảm của mình, hắn sẽ không ngần ngại mà vượt qua mọi chông gai thử thách, thẳng đến khi có được người đó thì thôi!
Không thể không thừa nhận, so với chính bản thân, hắn đã dũng cảm lên rất nhiều!
Mà sự quyết đoán của hắn lại khiến Mộ Sở xấu hổ.
Lâu Tư Trầm nhìn Mộ Sở, cảm xúc u ám nơi đáy mắt ngày một dày đặc, dường như còn xẹt qua vài phần thương cảm
- Thế nhưng lựa chọn của em vĩnh viễn là đẩy tôi ra xa, giấu diếm tôi hết lần này đến lần khác, mà không hề nghĩ tới...sẽ vì tôi mà cố gắng lấy một lần! Dù là một lần thôi cũng được...
Thanh âm hắn khàn khàn khác thường, yết hầu như bị một tảng đá lớn đè lấy.
Lời nói ấy như đâm thẳng vào trái tim Mộ Sở, khiến cô đau đớn khôn nguôi.
Lúc này Lâu Tư Trầm đã đứng lên, hắn từ cao nhìn xuống Mộ Sở đang ngồi trên sô pha, mãi một lúc sau mới gian nan nhấc môi nói một câu đầy thâm ý:
- Nếu là tình thâm, cớ gì trách duyên cạn?
Nếu như tình cảm đủ sâu đậm, sao lại dễ dàng buông lời chia ly?
Nếu như tình ý đủ nồng, sao có thể nỡ lòng buông tay?
Hai người không có duyên, nói trắng ra là bởi họ yêu không đủ sâu đậm. Cái gọi là "hữu duyên vô phận" chỉ là cái cớ mà thôi!
- Tôi đi hút điếu thuốc.
Lâu Tư Trầm nói xong quay người ra cửa, cố ý lờ đi sự tổn thương trong mắt Mộ Sở.
Ra khỏi phòng bệnh, hắn đến thẳng khu hút thuốc. Châm một điếu, nặng nề rít hai hơi. Khói thuốc đậm đặc quanh quẩn nơi lồng ngực, hương vị thuốc lá làm cổ họng hắn chua chát; con ngươi đen kịt nổi lên một tầng mây mù như muốn che đi sự ưu thương nơi đáy mắt. Ngực hắn nhói đau, mỗi lần phập phồng đều như bị một lưỡi dao cứa mạnh vào.
Hắn ho khan vài tiếng như muốn đem mọi buồn rầu trong lòng ho ra, lại không ngờ cơn đau nơi lồng ngực càng tăng thêm.
Mộ Sở ngồi trên sô pha trong phòng, khắp đầu vẫn hiện lên câu hỏi của Lâu Tư Trầm lúc sắp rời đi:
- Nếu là tình thâm, cớ gì trách duyên cạn?
Hắn nói cô không yêu hắn đủ sâu?
Nếu không đủ sâu, sao cô còn chịu khổ sinh con vì hắn?
Nếu không đủ sâu, sao cô còn đau khổ nhớ nhung hắn?
Nếu không đủ sâu, sao cô cùng hắn còn dây dưa không dứt dù biết rõ không thể đến với nhau?
Tóm lại còn không phải vì yêu sao? Còn không phải vì vẫn lưu luyến?
Mà hết lần này tới lần khác tất cả tâm tư của mình lại bị một câu nói đơn giản của hắn ta phủ định toàn bộ!
Nước mắt Mộ Sở bỗng như châu ngọc vỡ vụn, vô thanh vô thức tuôn ra khỏi khóe mắt. Hai bàn tay đặt trên đùi bởi lồng ngực quá đau mà nắm chặt thành quyền, ngón tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mà cô một chút cũng không thấy đau.
Còn gì có thể khiến cô đau đến tận xương tủy hơn lời phủ nhận của hắn?
- Mộ Sở, tin tốt, tin tốt đây!
Mộ Sở lau đi nước mắt, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Bác sĩ Lưu từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt đầy mừng rỡ:
- Chúng tôi tìm được nhóm máu phù hợp rồi!
- Thật sao?
Mộ Sở kích động tiếp đón, lại phát hiện Tiết Bỉnh không biết từ khi nào đã vào cùng bác sĩ Lưu.
- Thiếu phu nhân!
Anh ta lễ phép chào Mộ Sở một tiếng.
- Trợ lí Tiết?
Mộ Sở hơi kinh ngạc.
Bác sĩ Lưu nói:
- Người này do Tiết tiên sinh tìm được. Tiết tiên sinh, ngài nói với cô ấy đi!
Lâu Tư Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Sở, tựa như muốn nhìn thấu cô:
- Cũng tốt? Thế nên tôi đã cho em cơ hội bỏ trốn phải không?
Ngữ khí của hắn lạnh lùng cực độ, đủ khiến cô đông cứng tại chỗ.
Mộ Sở không dám nhìn hắn. Đầu cô cúi thấp, cằm cơ hồ như sắp chạm đến ngực.
- Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, có phải em còn muốn giấu tôi cả đời?
- ...Không phải.
Âm thanh của Mộ Sở vì chột dạ mà vô cùng nhẹ, nhẹ tới mức chính cô còn chẳng nghe rõ. Lâu Tư Trầm khẽ dựa ra sau, hai tay khoanh lên trước ngực, không chớp mắt mà nhìn với cô, môi mỏng mím nhẹ thành một đường thằng, tựa hồ cũng không muốn mở miệng nói thêm điều gì. Mộ Sở biết rằng mình đã chọc giận hắn. Cô ngẩng đẩu lên, nhìn hắn một cái rồi xin lỗi:
- Thật xin lỗi...
Lâu Tư Trầm vẫn yên lặng nhìn cô. Ánh mắt kia làm cô hoảng sợ, cô khẩn trương cắn cắn môi dưới:
- Năm đó không phải tôi cố ý đem con đi, sáu năm trước...
Mộ Sở nói đến đây ngừng lại một chút mới hỏi tiếp:
- Anh có biết sáu năm trước mẹ tôi chết thế nào không?
- Lúc đầu không biết, về sau đã rõ.
Tầm mắt hắn nhìn Mộ Sở trầm xuống vài phần.
- Anh có biết chân tướng ra sao không?
- Mẹ em bị cha em và mẹ kế liên thủ đánh chết.
Mộ Sở lắc lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng:
- Đây chỉ là lí do thứ nhất thôi!
Lâu Tư Trầm nhíu mày
- Vậy còn lí do thứ hai?
- Lí do thứ hai...
Mộ Sở nói tới đây liền ngập ngừng, ánh mắt hướng về khuôn mặt lạnh lùng của hắn
- Anh thật sự muốn biết sao?
- Nói đi.
- Trước đây sau khi đưa mẹ nhập viện, các bác sĩ trong bệnh viện đều tận lực trì hoãn kì việc trị liệu của mẹ tôi, cuối cùng mẹ mất vì không được chữa bệnh. Lúc đó tôi nhận một trăm vạn của mẹ anh cũng vì muốn chữa bệnh cho mẹ...
Mộ Sở nói đến đây hơi xấu hổ, cô áy náy nhìn Lâu Tư Trầm, mấp máy nói tiếp:
- Tôi biết tôi không nên nhận tiền của mẹ anh nhưng lúc đó tôi thực sự đã cùng đường rồi, không còn lựa chọn nào khác. Mà tôi tuyệt đối không ngờ được sau khi nộp tiền phẫu thuật cho bệnh viện bác sĩ lại trái y đức mà nghe sai khiến của mẹ anh, ngừng chữa bệnh cho mẹ tôi. Sau này tôi chuyển sang mấy bệnh viện khác, kết quả đều như nhau. Đến cuối cùng, tôi phải liên lạc với một bệnh viện vùng khác, họ mới nhận mẹ tôi, mà hết thảy đã không kịp nữa rồi...
Cái gọi là "chân tướng" này, lần đầu tiên Lâu Tư Trầm được nghe thấy.
Sau này, bất kể đã cho người điều tra chuyện của mẹ Mộ Sở sáu năm trước, hắn vẫn chưa tài nào tra ra được “chân tướng” này.Hắn thật sự không ngờ mẹ mình lại chơi đến nước cờ nham hiểm như vậy.
Còn Mộ Sở? Trước giờ cô đơn thuần cho rằng Lâu phu nhân đối đãi với mẹ như vậy là vì mình. Sáu năm trước, mỗi ngày cô đều sống chìm trong sự áy náy, cô vốn tưởng chuyện của mình và Lâu Tư Trầm đã hại chết mẹ, khiến cô không ngừng nhắc bản thân nên duy trì khoảng cách với người đàn ông trước mặt, sợ rằng chỉ cần hơi sơ ý, cô sẽ hại chết người thân yêu nhất bên mình.
Mà tới giờ xem ra nguyên do Vương Khởi Lệ hại mẹ cô không chỉ đơn giản như vậy. E rằng chuyện này cũng khó tránh khỏi có quan hệ đến Lâu Trọng Bách đi!
Lâu Tư Trầm không biết Mộ Sở đang nghĩ gì. Con ngươi sâu thẳm của hắn dừng trên mặt cô như đang nghiêm túc suy xét đến chuyện gì đó, một suy nghĩ phức tạp khiến người ta không thể nhìn thấu.
Mãi lâu sau hắn mới khàn giọng hỏi Mộ Sở:
- Chuyện này là em nghe ai nói?
- Trước khi mất mẹ đã kể cho tôi. Sau này tôi cũng đi tìm bác sĩ hỏi, tuy không nói rõ nhưng ý của họ cũng không khác lời bà là bao.
Lâu Tư Trầm sâu xa gật đầu
- Thì ra là thế.
Đối với sự bình tĩnh của hắn, Mộ Sở không lí giải nổi. Vẻ mặt cùng ngữ khí ấy làm cô khó hiểu.
- Tôi vố tưởng rằng nếu nghe được chân tướng sáu năm trước, anh sẽ có chút dao động...
Mộ Sở không rõ là đang thất vọng hay không, nhưng tóm tại tâm trạng cũng chẳng phải cực kì khó chịu. Ngược lại tưởng tượng dù người kia có độc ác thế nào cũng là mẹ hắn, bản thân mình còn hi vọng hắn sẽ làm gì chứ?
Lâu Tư Trầm chỉ thoáng nhướng mày, sâu xa nói một câu:
- Đôi khi chân tướng chưa chắc đã là thật.
- Anh không tin lời tôi sao?
- Tin. Sao lại không tin chứ?
- Nhưng mà...
- Về sau em sẽ rõ.
Lâu Tư Trầm không nói rõ ràng. Chân tướng chưa chắc là thật, mà người đã mất cũng chưa hẳn thực sự được an nghỉ dưới kia.
Lâu Tư Trầm rút trong bao ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ chán ghét thưởng thức vật trong tay. Ánh mắt hắn dừng lại trên điếu thuốc, rồi bỗng lên tiếng:
- Em có biết trước khi em tới tìm tôi mười phút Tiết Bỉnh đã cho tôi biết chuyện gì không?
- Hả?
Mộ Sở nghi hoặc nhìn hắn. Lâu Tư Trầm khẽ nâng mi, ánh mắt dán chặt vào cô:
- Anh ta nói, em là con của cha tôi, độ khớp DNA là 99%
- ...
Đáy mắt Mộ Sở hiện lên vài tia kinh ngạc. Đúng vậy! Chuyện này sớm muộn hắn cũng sẽ điều tra ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Lâu Tư Trầm đem thuốc lá lên mũi ngửi ngửi, hỏi cô:
- Vì lí do này mà li hôn với tôi?
Mộ Sở cắn mạnh môi dưới
- Phải
Lâu Tư Trầm trầm mặc. Mà mắt Mộ Sở không biết từ khi nào đã ầng ậc nước mắt
- Chúng ta...là anh em cùng cha khác mẹ, anh cảm thấy...chúng ta còn khả bên nhau sao?
Lâu Tư Trầm trầm mặc như cũ. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có chút dao động nào, tựa như những lời Mộ Sở nói với không hề khiến lòng hắn gợn sóng.
Thật lâu sau, khi Mộ Sở tưởng hắn sẽ không lên tiếng nữa, hắn lại mở miệng, âm thanh hơi nặng nề:
- Nếu chuyện tương tự như vậy xảy ra với tôi, em nghĩ tôi sẽ xử lí thế nào?
Mộ Sở chỉ lắc đầu.
Lâu Tư Trầm tiếp tục:
- Sáu năm trước, nếu phải chọn một điều giữa "chia tay" hay "làm rõ chân tướng", tôi sẽ không hề do dự mà chọn vế sau, bởi cùng lắm cũng chỉ là chia tay, chung quy cũng chẳng thể có kết cục tệ hơn. Nhưng nếu là bây giờ, tôi...
Ánh mắt Lâu Tư Trầm khóa trên người Mộ Sở:
- Nếu như tôi, là anh em thì có sao? Nếu là người mình muốn bầu bạn cả đời, tại sao còn phải để ý tới những điều này?
Quả nhiên như dự liệu của cô và Lâu Trọng Bách, mối quan hệ này đối với Lâu Tư Trầm mà nói sẽ chẳng hề là điều cản trở hắn trên con đường tình yêu. Hắn vĩnh viễn là một con người đầy tự tôn như vậy: một khi đã nhận định tình cảm của mình, hắn sẽ không ngần ngại mà vượt qua mọi chông gai thử thách, thẳng đến khi có được người đó thì thôi!
Không thể không thừa nhận, so với chính bản thân, hắn đã dũng cảm lên rất nhiều!
Mà sự quyết đoán của hắn lại khiến Mộ Sở xấu hổ.
Lâu Tư Trầm nhìn Mộ Sở, cảm xúc u ám nơi đáy mắt ngày một dày đặc, dường như còn xẹt qua vài phần thương cảm
- Thế nhưng lựa chọn của em vĩnh viễn là đẩy tôi ra xa, giấu diếm tôi hết lần này đến lần khác, mà không hề nghĩ tới...sẽ vì tôi mà cố gắng lấy một lần! Dù là một lần thôi cũng được...
Thanh âm hắn khàn khàn khác thường, yết hầu như bị một tảng đá lớn đè lấy.
Lời nói ấy như đâm thẳng vào trái tim Mộ Sở, khiến cô đau đớn khôn nguôi.
Lúc này Lâu Tư Trầm đã đứng lên, hắn từ cao nhìn xuống Mộ Sở đang ngồi trên sô pha, mãi một lúc sau mới gian nan nhấc môi nói một câu đầy thâm ý:
- Nếu là tình thâm, cớ gì trách duyên cạn?
Nếu như tình cảm đủ sâu đậm, sao lại dễ dàng buông lời chia ly?
Nếu như tình ý đủ nồng, sao có thể nỡ lòng buông tay?
Hai người không có duyên, nói trắng ra là bởi họ yêu không đủ sâu đậm. Cái gọi là "hữu duyên vô phận" chỉ là cái cớ mà thôi!
- Tôi đi hút điếu thuốc.
Lâu Tư Trầm nói xong quay người ra cửa, cố ý lờ đi sự tổn thương trong mắt Mộ Sở.
Ra khỏi phòng bệnh, hắn đến thẳng khu hút thuốc. Châm một điếu, nặng nề rít hai hơi. Khói thuốc đậm đặc quanh quẩn nơi lồng ngực, hương vị thuốc lá làm cổ họng hắn chua chát; con ngươi đen kịt nổi lên một tầng mây mù như muốn che đi sự ưu thương nơi đáy mắt. Ngực hắn nhói đau, mỗi lần phập phồng đều như bị một lưỡi dao cứa mạnh vào.
Hắn ho khan vài tiếng như muốn đem mọi buồn rầu trong lòng ho ra, lại không ngờ cơn đau nơi lồng ngực càng tăng thêm.
Mộ Sở ngồi trên sô pha trong phòng, khắp đầu vẫn hiện lên câu hỏi của Lâu Tư Trầm lúc sắp rời đi:
- Nếu là tình thâm, cớ gì trách duyên cạn?
Hắn nói cô không yêu hắn đủ sâu?
Nếu không đủ sâu, sao cô còn chịu khổ sinh con vì hắn?
Nếu không đủ sâu, sao cô còn đau khổ nhớ nhung hắn?
Nếu không đủ sâu, sao cô cùng hắn còn dây dưa không dứt dù biết rõ không thể đến với nhau?
Tóm lại còn không phải vì yêu sao? Còn không phải vì vẫn lưu luyến?
Mà hết lần này tới lần khác tất cả tâm tư của mình lại bị một câu nói đơn giản của hắn ta phủ định toàn bộ!
Nước mắt Mộ Sở bỗng như châu ngọc vỡ vụn, vô thanh vô thức tuôn ra khỏi khóe mắt. Hai bàn tay đặt trên đùi bởi lồng ngực quá đau mà nắm chặt thành quyền, ngón tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mà cô một chút cũng không thấy đau.
Còn gì có thể khiến cô đau đến tận xương tủy hơn lời phủ nhận của hắn?
- Mộ Sở, tin tốt, tin tốt đây!
Mộ Sở lau đi nước mắt, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Bác sĩ Lưu từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt đầy mừng rỡ:
- Chúng tôi tìm được nhóm máu phù hợp rồi!
- Thật sao?
Mộ Sở kích động tiếp đón, lại phát hiện Tiết Bỉnh không biết từ khi nào đã vào cùng bác sĩ Lưu.
- Thiếu phu nhân!
Anh ta lễ phép chào Mộ Sở một tiếng.
- Trợ lí Tiết?
Mộ Sở hơi kinh ngạc.
Bác sĩ Lưu nói:
- Người này do Tiết tiên sinh tìm được. Tiết tiên sinh, ngài nói với cô ấy đi!