Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 763
42763
Lục Ngạn Diễm nói xong, chẳng những không nhận lấy bút mà còn xé vụn tờ đơn ly hôn của cô, sau đó ném thẳng vào chiếc thùng rác bên cạnh.
Lục Dung Nhan mở to hai mắt:
- Lục Ngạn Diễm, anh làm cái trò gì đấy? Anh đừng có quên là người thương của anh vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu đấy, anh không sợ cô ta biết sẽ rạch luôn tay còn lại à?
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, khẽ nheo mắt lại:
- Đơn ly hôn này không tính, phải thương lượng lại quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu!
- Chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ có chuyện này là tôi sẽ không nhượng bộ!
Lục Dung Nhan cũng không chịu yếu thế.
Cô có viết trong đơn: quyền nuôi dưỡng con trai Lục Đình Tiêu thuộc về bên nữ là Lục Dung Nhan.
- Tôi cũng vậy.
Lục Ngạn Diễm dựa lưng lên thành ghế.
Lục Dung Nhan nghẹn lời, trước giờ cô chưa từng nói thắng anh.
Cô xoay người lại nhìn thẳng về phía hộp đèn có ghi ba chữ phòng phẫu thuật kia.
- Lục Ngạn Diễm, ngày mai tôi sẽ nhờ luật sư gửi đơn cho anh.
Lục Ngạn Diễm nhướng mày:
- Vậy thì tốt nhất là em nên mời luật sư giỏi một chút, có cần tôi giúp không?
Anh cười lạnh, trong mắt lộ ra giễu cợt.
Lục Dung Nhan tức đến mức không nói nên lời.
Đấu võ mồm với anh ta đúng là tự chuốc bực vào người!
Nhưng cô sao có thể từ bỏ quyền nuôi con được chứ?
Hai người đối mặt với nhau giằng co hồi lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai y tá đẩy băng ca bước ra, Khúc Ngọc Hi mặt mày tái nhợt nằm trên băng ca.
Lục Ngạn Diễm đứng lên, chủ động bước đến, bác sĩ chịu trách nhiệm cũng bước ra.
Thấy Lục Ngạn Diễm đứng đó thì vội cung kính bước tới:
- Viện trưởng Lục, ca mổ của cô Khúc rất thành công, chỉ là cô ấy bị mất máu quá nhiều nên phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Lục Ngạn Diễm gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ của anh:
- Chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt đi, sắp xếp bác sĩ và y tá có kinh nghiệm chăm sóc cô ta, đừng để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
- Dạ!
Bác sĩ kia liên tục gật đầu, sau đó gọi y tá đến sắp xếp công việc.
Lục Ngạn Diễm nhìn Lục Dung Nhan đang đứng im tại chỗ, lạnh lùng nói:
- Chuyện ly hôn cần phải bàn bạc lại?
Bàn bạc lại?
Lục Dung Nhan ngu người, bàn bạc lại là sao?
Không phải anh ta đã đồng ý trước khi Khúc Ngọc Hi làm phẫu thuật à?
Lục Ngạn Diễm đã đi theo băng ca của Khúc Ngọc Hi hồi lâu rồi mà Lục Dung Nhan vẫn còn đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cô thật sự không hiểu nổi tên Lục Ngạn Diễm này đang nghĩ gì nữa.
Nhưng cũng phải thôi, nếu như không thương lượng ổn thỏa quyền giám hộ Tiêu Tiêu thì khó mà lu hôn được.
Lục Dung Nhan cảm thấy mệt mỏi.
Lúc trở lại văn phòng thì Giang Mẫn đang ngồi ghi bệnh án.
Thấy cô vào Giang Mẫn mới ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm với ánh mắt rất lạ.
Khóe miệng của Lục Dung Nhan co giật:
- Sao thế? Nhìn mình như thế làm gì, mặt mình bị bẩn à?
Lục Dung Nhan hất cằm nhìn về phía máy tính của Lục Dung Nhan:
- Mặt cậu thì không có gì, nhưng trên máy tính lại có.
Hả?
Nghe cô ấy nói thế thì Lục Dung Nhan mới nhớ, khi nãy cô gõ đơn ly hôn xong thì quên tắt trình duyệt.
Cô cầm chuột bấm vài cái, Giang Mẫn lại hỏi:
- Được rồi, mình tắt giúp cậu rồi, bây giờ mới nhớ đến chuyện giấu à?
Cô cười khổ:
- Hầy, đã như thế rồi thì còn gì mà giấu nữa? Khúc Ngọc Hi đã làm ầm lên như thế e là cả bệnh viện đều biết mình sắp sửa ly hôn với Lục Ngạn Diễm rồi ấy chứ. Bây giờ đầu mình cắm đầy sừng đây này, cậu không thấy à? Đúng là chẳng còn mặt mũi để gặp ai nữa?
- Cậu còn tự giễu được như thế à! Sao thế? Chẳng lẽ lại ly hôn thật sao?
Giang Mẫn nhìn cô đầy vẻ lo lắng.
Cô gật đầu:
- Mình cũng muốn thế.
Giang Mẫn thở dài:
- Mình thật không hiểu nổi, sao Lục Ngạn Sinh lại thích loại phụ nữ như thế chứ?
Tuy rằng cô ấy nói rất khẽ, nhưng Lục Dung Nhan vẫn nghe thấy, cô ngẩng đầu nhìn Giang Mẫn:
- Cậu quen thân với anh cả, à không, anh Ngạn Sinh lắm à?
- Có quen thân gì đâu.
Giang Mẫn vội phủi sạch quan hệ, sau đó cúi đầu, im lặng tiếp tục viết bệnh án.
Giang Mẫn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó:
- Mình hẹn chiều nay sẽ đi xem nhà với anh cậu, lúc đó cậu đừng có quên nhé, phải tranh thủ mới được.
Nói đên đây cô lại dừng một chút, ánh mắt có phần trống rỗng:
- Nếu như Lục Ngạn Diễm đã đồng ý với Khúc Ngọc Hi là sẽ ly hôn thì chắc là chẳng kéo dài lâu đâu, đến lúc đó chỉ cần anh ta ký tên là mình sẽ lập tức chuyển ra. Còn con của mình nữa, chắc mình phải giành con với anh ta thôi, cậu hay anh của cậu có quen ai làm luật sư không? giới thiệu cho mình với.
Không biết tại sao, lúc trước thì cứ luôn miệng đòi ly hôn, nhưng bây giờ sắp sửa được như ý thì cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi được bác sĩ và y tá chăm sóc kỹ lưỡng và ngủ say cả buổi sáng, rốt cuộc Khúc Ngọc Hi cũng tỉnh dậy.
Bên giường bệnh, y tá cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ tay cho cô ta.
Cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao to bước vào, đúng là Lục Ngạn Diễm.
Sắc mặt của anh thoạt nhìn đầy vẻ mỏi mệt.
- Anh Ngạn Diễm, anh đến rồi.
Trong mắt của Khúc Ngọc Hi lóe lên vẻ vui sướng.
Y tá cung kính lên tiếng chào anh.
- Cô ra ngoài trước đi.
Anh nói với y tá.
- Có tôi ở đây là được rồi.
- Dạ.
Y tá dọn dẹp khay dụng cụ xong thì lập tức đi ra.
Bên trong phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lục Ngạn Diễm đi đến bên giường, cầm cổ tay của cô ta lên xem vết thương.
Tuy là động tác quan tâm, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như đang làm việc, ngón tay lạnh lẽo xuyên qua da truyền thẳng vào tim của cô ta. Vẻ mặt của anh thì vẫn cứ lạnh lẽo như băng tuyết.
- Sau này đừng có làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, không đáng đâu!
Anh thản nhiên nói, sau đó đặt tay của cô xuống.
Tuy rằng giọng điệu của anh rất lạnh, nhưng những lời anh nói ra vẫn khiến Khúc Ngọc Hi cảm thấy ấm lòng.
Cô lật tay nắm ngược lại bàn tay của anh, bất chấp cơn đau truyền đến từ cổ tay.
- Anh Ngạn Diễm, anh vẫn quan tâm em đúng không? em biết ngay vẻ tuyệt tình của anh chỉ là giả vờ thôi. Trong lòng anh vẫn có em đúng không?
Khúc Ngọc Hi như muốn ngồi dậy, lại bị Lục Ngạn Diễm giơ tay ấn nằm xuống.
- Đừng có cử động.
Tuy rằng sắc mặt của anh thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng cô ta vẫn bạo gan hỏi một câu:
- Anh Ngạn Diễm, khi nào thì anh ly hôn với Lục Dung Nhan?
Sắc mặt của Lục Ngạn Diễm lập tức trở nên âm trầm, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, im lặng rút tay mình ra khỏi tay cô ta. Anh xoay người lại đưa lưng về phía Khúc Ngọc Hi trên giường:
- Ngọc Khê, chuyện của tôi và cô ấy không liên quan gì đến cô! Ngay từ giây phút cô muốn gả cho anh trai tôi thì đã đặt dấu kết thúc cho quan hệ của chúng ta rồi. Ngoại trừ tôn trọng lựa chọn của cô ra thì tôi còn phải tôn trọng anh của tôi. Chắc cô cũng biết quan hệ của anh em tôi rồi, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được.
- Không phải vậy đâu.
Khúc Ngọc Hi còn muốn với tay nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng tránh ra. Khúc Ngọc Hi lại khóc rấm rứt, từng giọt nước mắt nhỏ tí tách lên băng vải:
- Anh Ngạn Diễm, anh thật sự không thể cho em thêm một cơ hội nữa ư? Chỉ cần em ly hôn với Ngạn Sinh, anh ly hôn với Lục Dung Nhan thì chúng ta sẽ bắt đầu lại được không?
- Chị dâu, tôi không muốn anh tôi nghe thấy mấy lời này.
Vẻ mặt của Lục Ngạn Diễm đầy lạnh lùng.
Rõ ràng anh đã tức giận rồi.
Khúc Ngọc Hi nhìn anh đầy tuyệt vọng:
- Anh Ngạn Diễm, không phải khi nãy anh đã đồng ý sẽ ly hôn với Lục Dung Nhan ư? Sao giờ lại nói vậy chứ? chẳng lẽ những gì anh nói khi nãy là giả ư?
- Tôi đã nói rồi, dù tôi có ly hôn với Lục Dung Nhan hay không thì cô vẫn là chị dâu của tôi, hơn nữa chuyện tôi đồng ý ly hôn hôm nay chẳng liên quan gì đến cô cả! Tôi không muốn chuyện như hôm nay lặp lại lần nữa.
- Anh Ngạn Diễm, anh nhất định phải tuyệt tình như vậy ư?
Khúc Ngọc Hi tuyệt vọng nói, giơ tay gỡ băng gạc trên cổ tay:
- Anh Ngạn Diễm, chẳng lẽ anh muốn chuyện đó lặp lại lần nữa ư?
Lục Ngạn Diễm nhíu mày bước tới giữ lấy tay cô ta, thản nhiên nói:
- Tôi đã báo cho ba mẹ của cô biết, bây giờ họ đang trên đường đến đây, hai bác cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi đau đớn mất con đâu, nếu như cô muốn thì để ba mẹ của cô đến khuyên cô vậy!
Ý là nếu có lần nữa thì anh ấy sẽ mặc kệ mình ư?
Lòng Khúc Ngọc Hi đau đớn, động tác kéo băng gạc cũng dừng lại.
Nếu như ba mẹ thật sự đến đây thì cô không dám tự hành xác như thế nữa.
- Cần gì thì cứ việc gọi y tá, tôi đi đây.
Lục Ngạn Diễm không đợi Khúc Ngọc Hi trả lời thì đã xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
- Tan ca rồi!
Giang Mẫn đi tới gõ bàn Lục Dung Nhan, lên tiếng nhắc cô.
Lúc này Lục Dung Nhan đang ngồi ngẩn người nhìn màn hình vi tính, tờ đơn ly hôn trong máy đã bị cô sửa đến N lần, chỉ có điều khoản quyền nuôi dưỡng con trai Tiêu Tiêu thuộc về bên nữ Lục Dung Nhan là không hề đổi.
Nhưng điều Lục Ngạn Diễm quan tâm nhất cũng là chuyện này, cô phải làm sao bây giờ?
Nếu làm cứng thì cô rõ ràng không phải đối thủ của anh ta.
Nghĩ đến đây là cô lại thấy đau đầu.
- Này, Dung Nhan, rốt cuộc cậu có đi hay không? mình đã bảo anh mình là hôm nay đi xem nhà đấy.
Giang Mẫn lại đánh tiếng nhắc cô.
Lúc này cô mới sực nhớ ra chuyện xem nhà, cô vội cầm túi chạy ra khỏi văn phòng:
- Hai người đi trước đi, mình về nhà thay bộ đồ khác đã, 20 phút nữa chúng ta sẽ gặp mặt ở trước cửa câu lạc bộ của anh cậu nhé.
- Có phải đi xem mắt đâu mà, thay đồ làm gì!
- Mình quen rồi, đây là phép lịch sự mà!
Thật ra là vì hôm qua cô đi vội quá nên tiện tay lấy đại bộ đồ mình đã mặc hôm qua, trong bệnh viện khoác áo bluse còn đỡ, bây giờ cởi áo ra mặc bộ đồ cũ đi gặp người ta thì kỳ lắm.
Bởi vì tạm thời không muốn gặp Lục Ngạn Diễm nên vừa ra khỏi văn phòng là cô lập tức gọi xe đi thật nhanh, lúc quay về biệt thự thì Lục Ngạn Diễm vẫn chưa về nhà.
Cô thay đồ xong, lại trang điểm sơ rồi cầm túi định ra ngoài, nào ngờ vừa ra đến cửa thì đã đâm sầm vào một bức tường thịt cứng ngắc.
Lục Ngạn Diễm nói xong, chẳng những không nhận lấy bút mà còn xé vụn tờ đơn ly hôn của cô, sau đó ném thẳng vào chiếc thùng rác bên cạnh.
Lục Dung Nhan mở to hai mắt:
- Lục Ngạn Diễm, anh làm cái trò gì đấy? Anh đừng có quên là người thương của anh vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu đấy, anh không sợ cô ta biết sẽ rạch luôn tay còn lại à?
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, khẽ nheo mắt lại:
- Đơn ly hôn này không tính, phải thương lượng lại quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu!
- Chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ có chuyện này là tôi sẽ không nhượng bộ!
Lục Dung Nhan cũng không chịu yếu thế.
Cô có viết trong đơn: quyền nuôi dưỡng con trai Lục Đình Tiêu thuộc về bên nữ là Lục Dung Nhan.
- Tôi cũng vậy.
Lục Ngạn Diễm dựa lưng lên thành ghế.
Lục Dung Nhan nghẹn lời, trước giờ cô chưa từng nói thắng anh.
Cô xoay người lại nhìn thẳng về phía hộp đèn có ghi ba chữ phòng phẫu thuật kia.
- Lục Ngạn Diễm, ngày mai tôi sẽ nhờ luật sư gửi đơn cho anh.
Lục Ngạn Diễm nhướng mày:
- Vậy thì tốt nhất là em nên mời luật sư giỏi một chút, có cần tôi giúp không?
Anh cười lạnh, trong mắt lộ ra giễu cợt.
Lục Dung Nhan tức đến mức không nói nên lời.
Đấu võ mồm với anh ta đúng là tự chuốc bực vào người!
Nhưng cô sao có thể từ bỏ quyền nuôi con được chứ?
Hai người đối mặt với nhau giằng co hồi lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai y tá đẩy băng ca bước ra, Khúc Ngọc Hi mặt mày tái nhợt nằm trên băng ca.
Lục Ngạn Diễm đứng lên, chủ động bước đến, bác sĩ chịu trách nhiệm cũng bước ra.
Thấy Lục Ngạn Diễm đứng đó thì vội cung kính bước tới:
- Viện trưởng Lục, ca mổ của cô Khúc rất thành công, chỉ là cô ấy bị mất máu quá nhiều nên phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Lục Ngạn Diễm gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ của anh:
- Chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt đi, sắp xếp bác sĩ và y tá có kinh nghiệm chăm sóc cô ta, đừng để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
- Dạ!
Bác sĩ kia liên tục gật đầu, sau đó gọi y tá đến sắp xếp công việc.
Lục Ngạn Diễm nhìn Lục Dung Nhan đang đứng im tại chỗ, lạnh lùng nói:
- Chuyện ly hôn cần phải bàn bạc lại?
Bàn bạc lại?
Lục Dung Nhan ngu người, bàn bạc lại là sao?
Không phải anh ta đã đồng ý trước khi Khúc Ngọc Hi làm phẫu thuật à?
Lục Ngạn Diễm đã đi theo băng ca của Khúc Ngọc Hi hồi lâu rồi mà Lục Dung Nhan vẫn còn đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cô thật sự không hiểu nổi tên Lục Ngạn Diễm này đang nghĩ gì nữa.
Nhưng cũng phải thôi, nếu như không thương lượng ổn thỏa quyền giám hộ Tiêu Tiêu thì khó mà lu hôn được.
Lục Dung Nhan cảm thấy mệt mỏi.
Lúc trở lại văn phòng thì Giang Mẫn đang ngồi ghi bệnh án.
Thấy cô vào Giang Mẫn mới ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm với ánh mắt rất lạ.
Khóe miệng của Lục Dung Nhan co giật:
- Sao thế? Nhìn mình như thế làm gì, mặt mình bị bẩn à?
Lục Dung Nhan hất cằm nhìn về phía máy tính của Lục Dung Nhan:
- Mặt cậu thì không có gì, nhưng trên máy tính lại có.
Hả?
Nghe cô ấy nói thế thì Lục Dung Nhan mới nhớ, khi nãy cô gõ đơn ly hôn xong thì quên tắt trình duyệt.
Cô cầm chuột bấm vài cái, Giang Mẫn lại hỏi:
- Được rồi, mình tắt giúp cậu rồi, bây giờ mới nhớ đến chuyện giấu à?
Cô cười khổ:
- Hầy, đã như thế rồi thì còn gì mà giấu nữa? Khúc Ngọc Hi đã làm ầm lên như thế e là cả bệnh viện đều biết mình sắp sửa ly hôn với Lục Ngạn Diễm rồi ấy chứ. Bây giờ đầu mình cắm đầy sừng đây này, cậu không thấy à? Đúng là chẳng còn mặt mũi để gặp ai nữa?
- Cậu còn tự giễu được như thế à! Sao thế? Chẳng lẽ lại ly hôn thật sao?
Giang Mẫn nhìn cô đầy vẻ lo lắng.
Cô gật đầu:
- Mình cũng muốn thế.
Giang Mẫn thở dài:
- Mình thật không hiểu nổi, sao Lục Ngạn Sinh lại thích loại phụ nữ như thế chứ?
Tuy rằng cô ấy nói rất khẽ, nhưng Lục Dung Nhan vẫn nghe thấy, cô ngẩng đầu nhìn Giang Mẫn:
- Cậu quen thân với anh cả, à không, anh Ngạn Sinh lắm à?
- Có quen thân gì đâu.
Giang Mẫn vội phủi sạch quan hệ, sau đó cúi đầu, im lặng tiếp tục viết bệnh án.
Giang Mẫn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó:
- Mình hẹn chiều nay sẽ đi xem nhà với anh cậu, lúc đó cậu đừng có quên nhé, phải tranh thủ mới được.
Nói đên đây cô lại dừng một chút, ánh mắt có phần trống rỗng:
- Nếu như Lục Ngạn Diễm đã đồng ý với Khúc Ngọc Hi là sẽ ly hôn thì chắc là chẳng kéo dài lâu đâu, đến lúc đó chỉ cần anh ta ký tên là mình sẽ lập tức chuyển ra. Còn con của mình nữa, chắc mình phải giành con với anh ta thôi, cậu hay anh của cậu có quen ai làm luật sư không? giới thiệu cho mình với.
Không biết tại sao, lúc trước thì cứ luôn miệng đòi ly hôn, nhưng bây giờ sắp sửa được như ý thì cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi được bác sĩ và y tá chăm sóc kỹ lưỡng và ngủ say cả buổi sáng, rốt cuộc Khúc Ngọc Hi cũng tỉnh dậy.
Bên giường bệnh, y tá cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ tay cho cô ta.
Cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao to bước vào, đúng là Lục Ngạn Diễm.
Sắc mặt của anh thoạt nhìn đầy vẻ mỏi mệt.
- Anh Ngạn Diễm, anh đến rồi.
Trong mắt của Khúc Ngọc Hi lóe lên vẻ vui sướng.
Y tá cung kính lên tiếng chào anh.
- Cô ra ngoài trước đi.
Anh nói với y tá.
- Có tôi ở đây là được rồi.
- Dạ.
Y tá dọn dẹp khay dụng cụ xong thì lập tức đi ra.
Bên trong phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lục Ngạn Diễm đi đến bên giường, cầm cổ tay của cô ta lên xem vết thương.
Tuy là động tác quan tâm, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như đang làm việc, ngón tay lạnh lẽo xuyên qua da truyền thẳng vào tim của cô ta. Vẻ mặt của anh thì vẫn cứ lạnh lẽo như băng tuyết.
- Sau này đừng có làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, không đáng đâu!
Anh thản nhiên nói, sau đó đặt tay của cô xuống.
Tuy rằng giọng điệu của anh rất lạnh, nhưng những lời anh nói ra vẫn khiến Khúc Ngọc Hi cảm thấy ấm lòng.
Cô lật tay nắm ngược lại bàn tay của anh, bất chấp cơn đau truyền đến từ cổ tay.
- Anh Ngạn Diễm, anh vẫn quan tâm em đúng không? em biết ngay vẻ tuyệt tình của anh chỉ là giả vờ thôi. Trong lòng anh vẫn có em đúng không?
Khúc Ngọc Hi như muốn ngồi dậy, lại bị Lục Ngạn Diễm giơ tay ấn nằm xuống.
- Đừng có cử động.
Tuy rằng sắc mặt của anh thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng cô ta vẫn bạo gan hỏi một câu:
- Anh Ngạn Diễm, khi nào thì anh ly hôn với Lục Dung Nhan?
Sắc mặt của Lục Ngạn Diễm lập tức trở nên âm trầm, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, im lặng rút tay mình ra khỏi tay cô ta. Anh xoay người lại đưa lưng về phía Khúc Ngọc Hi trên giường:
- Ngọc Khê, chuyện của tôi và cô ấy không liên quan gì đến cô! Ngay từ giây phút cô muốn gả cho anh trai tôi thì đã đặt dấu kết thúc cho quan hệ của chúng ta rồi. Ngoại trừ tôn trọng lựa chọn của cô ra thì tôi còn phải tôn trọng anh của tôi. Chắc cô cũng biết quan hệ của anh em tôi rồi, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy được.
- Không phải vậy đâu.
Khúc Ngọc Hi còn muốn với tay nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng tránh ra. Khúc Ngọc Hi lại khóc rấm rứt, từng giọt nước mắt nhỏ tí tách lên băng vải:
- Anh Ngạn Diễm, anh thật sự không thể cho em thêm một cơ hội nữa ư? Chỉ cần em ly hôn với Ngạn Sinh, anh ly hôn với Lục Dung Nhan thì chúng ta sẽ bắt đầu lại được không?
- Chị dâu, tôi không muốn anh tôi nghe thấy mấy lời này.
Vẻ mặt của Lục Ngạn Diễm đầy lạnh lùng.
Rõ ràng anh đã tức giận rồi.
Khúc Ngọc Hi nhìn anh đầy tuyệt vọng:
- Anh Ngạn Diễm, không phải khi nãy anh đã đồng ý sẽ ly hôn với Lục Dung Nhan ư? Sao giờ lại nói vậy chứ? chẳng lẽ những gì anh nói khi nãy là giả ư?
- Tôi đã nói rồi, dù tôi có ly hôn với Lục Dung Nhan hay không thì cô vẫn là chị dâu của tôi, hơn nữa chuyện tôi đồng ý ly hôn hôm nay chẳng liên quan gì đến cô cả! Tôi không muốn chuyện như hôm nay lặp lại lần nữa.
- Anh Ngạn Diễm, anh nhất định phải tuyệt tình như vậy ư?
Khúc Ngọc Hi tuyệt vọng nói, giơ tay gỡ băng gạc trên cổ tay:
- Anh Ngạn Diễm, chẳng lẽ anh muốn chuyện đó lặp lại lần nữa ư?
Lục Ngạn Diễm nhíu mày bước tới giữ lấy tay cô ta, thản nhiên nói:
- Tôi đã báo cho ba mẹ của cô biết, bây giờ họ đang trên đường đến đây, hai bác cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi đau đớn mất con đâu, nếu như cô muốn thì để ba mẹ của cô đến khuyên cô vậy!
Ý là nếu có lần nữa thì anh ấy sẽ mặc kệ mình ư?
Lòng Khúc Ngọc Hi đau đớn, động tác kéo băng gạc cũng dừng lại.
Nếu như ba mẹ thật sự đến đây thì cô không dám tự hành xác như thế nữa.
- Cần gì thì cứ việc gọi y tá, tôi đi đây.
Lục Ngạn Diễm không đợi Khúc Ngọc Hi trả lời thì đã xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
- Tan ca rồi!
Giang Mẫn đi tới gõ bàn Lục Dung Nhan, lên tiếng nhắc cô.
Lúc này Lục Dung Nhan đang ngồi ngẩn người nhìn màn hình vi tính, tờ đơn ly hôn trong máy đã bị cô sửa đến N lần, chỉ có điều khoản quyền nuôi dưỡng con trai Tiêu Tiêu thuộc về bên nữ Lục Dung Nhan là không hề đổi.
Nhưng điều Lục Ngạn Diễm quan tâm nhất cũng là chuyện này, cô phải làm sao bây giờ?
Nếu làm cứng thì cô rõ ràng không phải đối thủ của anh ta.
Nghĩ đến đây là cô lại thấy đau đầu.
- Này, Dung Nhan, rốt cuộc cậu có đi hay không? mình đã bảo anh mình là hôm nay đi xem nhà đấy.
Giang Mẫn lại đánh tiếng nhắc cô.
Lúc này cô mới sực nhớ ra chuyện xem nhà, cô vội cầm túi chạy ra khỏi văn phòng:
- Hai người đi trước đi, mình về nhà thay bộ đồ khác đã, 20 phút nữa chúng ta sẽ gặp mặt ở trước cửa câu lạc bộ của anh cậu nhé.
- Có phải đi xem mắt đâu mà, thay đồ làm gì!
- Mình quen rồi, đây là phép lịch sự mà!
Thật ra là vì hôm qua cô đi vội quá nên tiện tay lấy đại bộ đồ mình đã mặc hôm qua, trong bệnh viện khoác áo bluse còn đỡ, bây giờ cởi áo ra mặc bộ đồ cũ đi gặp người ta thì kỳ lắm.
Bởi vì tạm thời không muốn gặp Lục Ngạn Diễm nên vừa ra khỏi văn phòng là cô lập tức gọi xe đi thật nhanh, lúc quay về biệt thự thì Lục Ngạn Diễm vẫn chưa về nhà.
Cô thay đồ xong, lại trang điểm sơ rồi cầm túi định ra ngoài, nào ngờ vừa ra đến cửa thì đã đâm sầm vào một bức tường thịt cứng ngắc.
Bình luận facebook