Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
42195
Lý Thiện Xuân vừa vào nhà đã đứng chắn trước cửa để ngăn đám người Lâu Tư Trầm ở bên ngoài.
- Mẹ?
Tần Mộ Sở kinh ngạc nhìn bà ta.
- Anh Lâu, tôi và con gái đã nhiều năm không gặp, giờ có vài chuyện muốn nói riêng với nhau, anh thông cảm được chứ?
Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở một lát rồi mới gật đầu:
- Vâng.
Cô vội nói với hắn:
- Anh ở ngoài này chờ em một lát nhé.
- Ừ.
Hắn giơ tay xoa nhẹ tóc cô:
- Tôi ở đây chờ em.
Tần Mộ Sở cười đáp:
- Vâng.
Sau đó cô theo Lý Thiện Xuân vào trong.
Hai người vừa đi khuất là mày Lâu Tư Trầm đã nhăn tít lại.
Tiết Bỉnh bước lên rồi thưa:
- Thiếu chủ, thiết bị nghe trộm đã cài đặt xong.
Lâu Tư Trầm “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hắn rút bao thuốc trong túi ra, lấy một điếu rồi châm lửa.
Tiết Bỉnh lại nói:
- Có lẽ phu nhân Charlie cũng không tệ đến mức ra tay với con gái mình đâu nhỉ?
- Không đâu.
Lâu Tư Trầm ngậm thuốc, giọng nói khàn khàn vang lên:
- Mộ Sở với bà ta chỉ có lợi chứ không hại gì.
- Ý ngài là...
Sắc mặt Tiết Bỉnh đột nhiên tái đi:
- Lẽ nào bà ta muốn dùng thiếu phu nhân để uy hiếp ngài ư? Nhưng khi đó chúng ta đi tìm thiếu phu nhân vì...
Anh ta chưa kịp nói hết thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm lia qua, vì thế chỉ đành ngoan ngoãn câm miệng.
Trong phòng.
- Mẹ kể cho con biết sáu năm trước thật ra đã có chuyện gì đi? Vì sao rõ ràng là mẹ đã... Lúc ấy tận mắt con nhìn thấy mẹ được đẩy vào lò thiêu mà, nhưng giờ mẹ lại vẫn còn nguyên vẹn ở đây là thế nào? Chuyện này... đúng là không tin nổi!
Lý Thiện Xuân pha một ấm trà rồi rót cho con gái một tách:
- Nào, uống hớp trà nóng đi con.
- Cảm ơn mẹ.
Bà ta ngồi xuống cạnh Tần Mộ Sở rồi mới chậm rãi nói:
- Sáu năm không gặp chẳng ngờ con gái mẹ lại ngày càng đẹp ra thế này đấy.
- Mẹ, mẹ đừng đánh trống lảng nữa, mau nói cho con biết đi, con sốt ruột lắm rồi!
- Đừng vội, để từ từ mẹ kể cho...
Lúc này Lý Thiện Xuân mới kể lại ngọn ngành câu chuyện xảy ra năm đó:
- Người con thấy sáu năm trước thật ra không phải mẹ, đó là một người bệnh vừa qua đời trong viện thôi. Vừa hay mẹ quen một thợ trang điểm thế nên người đó giúp chỉnh sửa một chút để người chết đổi thành khuôn mặt giống mẹ.
- Vì sao? Không, không, không phải rồi. Mẹ này, chẳng lẽ thợ trang điểm lại có thể làm thật tới mức không ai nhận ra thế à?
Đây đúng là càng không tin được hơn!
Tần Mộ Sở có cảm giác như mình đang xem một bộ phim huyền huyễn vậy.
- Người khác không làm được nhưng người ấy thì có.
Lời này Lý Thiện Xuân cũng không hề nói dối.
- Rồi, cứ coi như người ấy làm được đi, nhưng... vì sao mẹ phải làm thế chứ?
Lý Thiện Xuân thở dài:
- Ở cái nhà kia ba con và nhân tình của ông ta ép mẹ đến mức thế nào chẳng lẽ con quên hết rồi sao...
Câu này là Lý Thiện Xuân ăn không nói có mà thôi, khi đó bà ta giả chết đơn giản vì muốn tránh tai mắt người đời nhưng không ngờ đã qua sáu năm mà vẫn bị Cô Lang tìm được.
Lý Thiện Xuân dù không nói hết nhưng Tần Mộ Sở đại khái là vẫn hiểu được ý mẹ mình.
Cô cũng thở dài một hơi, không biết nên nói thế nào nữa. Nhắc tới Tần Vệ Quốc cô chỉ thấy ngực mình như nghẹn lại. Bỗng nhiên Tần Mộ Sở lại nhớ ra một chuyện quan trọng hơn:
- Mẹ này, thế chuyện mẹ nói với con là bệnh viện không muốn điều trị cho mẹ... chẳng lẽ cũng là giả à?
Sắc mặt bà ta lạnh hẳn đi:
- Dù là giả nhưng người đàn bà kia cũng chẳng tốt lành gì đâu.
- Mẹ...
Cô không ngờ thì ra chuyện này Lý Thiện Xuân cũng lừa mình, bỗng nhớ đến hôm ấy Lâu Tư Trầm nói với cô một câu “sự thật cũng chưa chắc đã thật” kia...
Thì ra là còn có ý này!
- Sao mẹ lại làm thế chứ? Mẹ đúng là...
Cũng vì một lời nói dối như thế mà khiến cô và Lâu Tư Trầm phải chia cách sáu năm trời, cũng khiến cô vì mối thù mất mẹ mà căm hận Vương Khởi Lệ ròng rã sáu năm trời.
Đến tận hôm nay nhìn lại mới biết tất cả chỉ là dối trá thôi sao?!
Cô thật sự không hiểu nổi mẹ vì sao phải lừa mình như thế!
Thật ra Tần Mộ Sở có thể hỏi cho rõ ràng nhưng cô không dám! Vì sao lại không dám? Cô sợ chính mình biết được đáp án mà bản thân càng không chấp nhận nổi!
Cô sợ chính mình hết lòng đối xử với người mẹ này nhưng chỉ nhận lại được toàn là lừa gạt và lợi dụng.
Cô vô cùng sợ sẽ có kết quả như thế!
Sắc mặt Tần Mộ Sở đã trắng nhợt như giấy.
Bàn tay đặt trên đùi cũng bắt đầu phát run.
Có vẻ đã nhận ra con gái mình khác thường thế nên Lý Thiện Xuân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô lên rồi nỉ non xin lỗi:
- Thật sự mẹ không cố ý đâu, nếu mẹ không nói thế thì sao lừa được con và tên khốn Tần Vệ Quốc kia chứ? Nếu không phải vì năm đó mỗi ngày trải qua đều quá đau khổ thì sao mẹ lại nghĩ tới chuyện kim thiền thoát xác thế được? Thật sự mẹ bất đắc dĩ mới phải làm vậy thôi. Sở Sở sẽ tha thứ cho mẹ phải không?
- ...Vâng, sao con lại giận mẹ được chứ?
Hốc mắt Tần Mộ Sở đã đỏ lên.
Bất kể sáu năm trước mẹ đã làm gì thì lúc này sao Tần Mộ Sở còn tâm tình oán giận bà cho được đây? Cô chỉ cầu mong bà còn sống là tốt lắm rồi! Điều này quan trọng hơn tất thảy!
Chỉ là càng lúc càng có nhiều nghi ngờ bén rễ nảy mầm trong lòng cô, cô có ảo giác như mẹ sáu năm trước và người mẹ bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt vậy...
Tại sao lại như thế?
Thật sự cô không thể hiểu nổi!
Lúc này cô đang vì nghĩ oan cho Vương Khởi Lệ mà áy náy và tự trách rất nhiều, cô còn vì chuyện mình vô cớ rời xa Lâu Tư Trầm năm đó mà ân hận khôn nguôi nữa.
Bỗng nhiên lại thấy những lời Lâu Tư Trầm đã nói về cô đúng là vô cùng chính xác.
Hắn nói “vô tư tới mức vô tâm”. Đúng, rất đúng!
Cô đúng là kẻ vô tư tới mức vô tâm, chưa làm rõ ràng mọi chuyện đã hùng hổ đòi chia tay với người ta như thế!
Câu nói “nếu tình sâu thì trách gì duyên mỏng” của hắn lại càng đúng!
Nếu thật sự đã yêu sâu đậm thì sao có thể chưa làm rõ mọi chuyện đã vội vã chia tay cho được?
- Sở Sở, con đang nghĩ gì thế?
Thấy con gái như kẻ mất hồn nên Lý Thiện Xuân mới hỏi thăm.
- Không, không có gì ạ...
Tần Mộ Sở lắc đầu, dù miệng cười nhưng trong mắt đã ngập hơi nước, cô đáp:
- Con chỉ là đang nghĩ tới Tư Trầm ở ngoài chờ thôi.
- Con thật là, vừa tách ra có bao lâu đâu chứ...
Lý Thiện Xuân cười trêu cô.
Mà Lâu Tư Trầm đang đeo tai nghe ở ngoài khi nghe được câu này của Tần Mộ Sở thì trong đôi mắt tối đen như dâng lên một cơn sóng dữ, ngực cũng vì xúc động mà không ngừng phập phồng lên xuống. Nháy mắt, một dòng nước ấm từ trái tim tràn ra khắp thân thể khiến hắn vô cùng thoải mái. Đôi môi vẫn mím chặt cũng khẽ nhếch lên, hai đầu mày cau lại chậm rãi giãn ra một chút.
Lý Thiện Xuân lại hỏi con gái:
- Thằng bé họ Lâu kia đối với con thế nào?
Cô đáp không hề do dự:
- Tốt lắm ạ!
Giơ tay vuốt mái tóc dài của con gái, Lý Thiện Xuân cười bảo:
- Nhìn con hạnh phúc kìa! Cậu ấy đối tốt với con là được rồi, mẹ cũng không mong gì hơn.
- Mẹ ơi, mẹ... mẹ có để ý chuyện con và anh ấy là anh em không?
- Không phải hai đứa đã quyết định rồi à? Mẹ để ý thì có làm được gì nữa đâu? Chẳng lẽ giờ mẹ không đồng ý thì hai đứa không kết hôn nữa sao?
Lần này xem như Tần Mộ Sở mới hoàn toàn thả lỏng, cô kiên định gật đầu:
- Con đã quyết định phải ở bên anh ấy cả đời rồi mẹ!
Ngoài cửa, Lâu Tư Trầm rít thuốc, khói nhả ra dày đặc, qua làn khói có thể thấy đuôi mày của hắn cong lên một cách vui sướng.
Hai người trong phòng lại tâm sự đủ thứ chuyện lặt vặt thêm một lát rồi Tần Mộ Sở mới đi quanh phòng xem xét một vòng sau cô đó nói với mẹ mình:
- Mẹ về nhà cũ của chúng ta ở nhé, con sẽ về ở với mẹ, được không ạ?
- Không phải con sắp kết hôn rồi à? Mẹ không về đâu, nếu không lại phiền các con!
- Sao mẹ lại khách sáo thế? Dù có lấy chồng cũng đâu ảnh hưởng việc con chăm sóc mẹ mình chứ? Mẹ cứ nghe con về lại nhà cũ đi, con muốn ở với mẹ mà!
- Có được không?
Lý Thiện Xuân có vẻ vẫn còn do dự.
- Đương nhiên là được rồi ạ!
- Thế... thôi được rồi.
Bà ta cười ôn hòa, rồi nhìn Tần Mộ Sở mà cảm thán:
- Con gái mẹ đã lớn thật rồi!
- Dĩ nhiên rồi ạ, dù sao cũng đã sáu năm rồi! Đúng rồi, mẹ này... con quên không nói cho mẹ một chuyện.
- Ừ?
- Con có một đứa con, là một bé gái vô cùng đáng yêu ạ!
- Thật sao?
Lý Thiện Xuân tỏ ra vô cùng vui mừng, thế nhưng niềm vui này không rõ là thật hay giả, chỉ là nó... có phần quá lố, trông đôi mắt tang thương của bà ta lúc này như sáng rực lên:
- Con của Lâu Tư Trầm à?
- ...
Tần Mộ Sở thấy mẹ mình hỏi câu này nghe rất kỳ cục.
Đúng ra chuyện này dù cô không nói thì bà cũng nên biết đứa trẻ này là con ai mới đúng chứ? Thế nhưng bị mẹ mình hỏi câu này ngược lại giống như bà đang vô cùng muốn xác nhận thân thế của đứa trẻ vậy.
Người mẹ đứng trước mặt này khiến cô có cảm giác như bà không hề quan tâm cô sinh đứa con thế nào mà chỉ cần biết liệu nó có phải con của Lâu Tư Trầm hay không là được.
Tần Mộ Sở cứ thấy trong lòng có cảm giác rất khó tả.
Thấy cô không trả lời nên Lý Thiện Xuân lại hỏi:
- Con bé có phải con của Lâu Tư Trầm không?
Cô không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đáp:
- Không phải...
- Không à? Thế là con ai?
Quả nhiên sắc mặt Lý Thiện Xuân lập tức thay đổi:
- Không phải cậu ấy là hôn phu của con à? Sao đứa trẻ lại không phải con của cậu ấy? Không phải thì nó là con ai?
- ...Là, là của... bạn trai cũ của con.
Tần Mộ Sở nhanh trí nói láo.
Thế nhưng cô cũng không hiểu sao mình lại phải nói thế, dù sao chỉ là có cảm giác như giác quan thứ sáu đang mách bảo cô rằng phải giấu biệt chuyện về cái đuôi nhỏ của mình mới tốt.
Suy cho cùng thì giờ cô cũng nhìn không thấu suy nghĩ của người mẹ này.
- Con nhóc này!
Giống như Lý Thiện Xuân thấy vừa rồi mình tỏ thái độ vồn vã quá mức thế nên lập tức lại bày ra bộ dáng ôn hòa hơn:
- Đúng là không ra sao! May mà người ta cũng không để ý chuyện này...
Lý Thiện Xuân vừa vào nhà đã đứng chắn trước cửa để ngăn đám người Lâu Tư Trầm ở bên ngoài.
- Mẹ?
Tần Mộ Sở kinh ngạc nhìn bà ta.
- Anh Lâu, tôi và con gái đã nhiều năm không gặp, giờ có vài chuyện muốn nói riêng với nhau, anh thông cảm được chứ?
Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở một lát rồi mới gật đầu:
- Vâng.
Cô vội nói với hắn:
- Anh ở ngoài này chờ em một lát nhé.
- Ừ.
Hắn giơ tay xoa nhẹ tóc cô:
- Tôi ở đây chờ em.
Tần Mộ Sở cười đáp:
- Vâng.
Sau đó cô theo Lý Thiện Xuân vào trong.
Hai người vừa đi khuất là mày Lâu Tư Trầm đã nhăn tít lại.
Tiết Bỉnh bước lên rồi thưa:
- Thiếu chủ, thiết bị nghe trộm đã cài đặt xong.
Lâu Tư Trầm “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hắn rút bao thuốc trong túi ra, lấy một điếu rồi châm lửa.
Tiết Bỉnh lại nói:
- Có lẽ phu nhân Charlie cũng không tệ đến mức ra tay với con gái mình đâu nhỉ?
- Không đâu.
Lâu Tư Trầm ngậm thuốc, giọng nói khàn khàn vang lên:
- Mộ Sở với bà ta chỉ có lợi chứ không hại gì.
- Ý ngài là...
Sắc mặt Tiết Bỉnh đột nhiên tái đi:
- Lẽ nào bà ta muốn dùng thiếu phu nhân để uy hiếp ngài ư? Nhưng khi đó chúng ta đi tìm thiếu phu nhân vì...
Anh ta chưa kịp nói hết thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm lia qua, vì thế chỉ đành ngoan ngoãn câm miệng.
Trong phòng.
- Mẹ kể cho con biết sáu năm trước thật ra đã có chuyện gì đi? Vì sao rõ ràng là mẹ đã... Lúc ấy tận mắt con nhìn thấy mẹ được đẩy vào lò thiêu mà, nhưng giờ mẹ lại vẫn còn nguyên vẹn ở đây là thế nào? Chuyện này... đúng là không tin nổi!
Lý Thiện Xuân pha một ấm trà rồi rót cho con gái một tách:
- Nào, uống hớp trà nóng đi con.
- Cảm ơn mẹ.
Bà ta ngồi xuống cạnh Tần Mộ Sở rồi mới chậm rãi nói:
- Sáu năm không gặp chẳng ngờ con gái mẹ lại ngày càng đẹp ra thế này đấy.
- Mẹ, mẹ đừng đánh trống lảng nữa, mau nói cho con biết đi, con sốt ruột lắm rồi!
- Đừng vội, để từ từ mẹ kể cho...
Lúc này Lý Thiện Xuân mới kể lại ngọn ngành câu chuyện xảy ra năm đó:
- Người con thấy sáu năm trước thật ra không phải mẹ, đó là một người bệnh vừa qua đời trong viện thôi. Vừa hay mẹ quen một thợ trang điểm thế nên người đó giúp chỉnh sửa một chút để người chết đổi thành khuôn mặt giống mẹ.
- Vì sao? Không, không, không phải rồi. Mẹ này, chẳng lẽ thợ trang điểm lại có thể làm thật tới mức không ai nhận ra thế à?
Đây đúng là càng không tin được hơn!
Tần Mộ Sở có cảm giác như mình đang xem một bộ phim huyền huyễn vậy.
- Người khác không làm được nhưng người ấy thì có.
Lời này Lý Thiện Xuân cũng không hề nói dối.
- Rồi, cứ coi như người ấy làm được đi, nhưng... vì sao mẹ phải làm thế chứ?
Lý Thiện Xuân thở dài:
- Ở cái nhà kia ba con và nhân tình của ông ta ép mẹ đến mức thế nào chẳng lẽ con quên hết rồi sao...
Câu này là Lý Thiện Xuân ăn không nói có mà thôi, khi đó bà ta giả chết đơn giản vì muốn tránh tai mắt người đời nhưng không ngờ đã qua sáu năm mà vẫn bị Cô Lang tìm được.
Lý Thiện Xuân dù không nói hết nhưng Tần Mộ Sở đại khái là vẫn hiểu được ý mẹ mình.
Cô cũng thở dài một hơi, không biết nên nói thế nào nữa. Nhắc tới Tần Vệ Quốc cô chỉ thấy ngực mình như nghẹn lại. Bỗng nhiên Tần Mộ Sở lại nhớ ra một chuyện quan trọng hơn:
- Mẹ này, thế chuyện mẹ nói với con là bệnh viện không muốn điều trị cho mẹ... chẳng lẽ cũng là giả à?
Sắc mặt bà ta lạnh hẳn đi:
- Dù là giả nhưng người đàn bà kia cũng chẳng tốt lành gì đâu.
- Mẹ...
Cô không ngờ thì ra chuyện này Lý Thiện Xuân cũng lừa mình, bỗng nhớ đến hôm ấy Lâu Tư Trầm nói với cô một câu “sự thật cũng chưa chắc đã thật” kia...
Thì ra là còn có ý này!
- Sao mẹ lại làm thế chứ? Mẹ đúng là...
Cũng vì một lời nói dối như thế mà khiến cô và Lâu Tư Trầm phải chia cách sáu năm trời, cũng khiến cô vì mối thù mất mẹ mà căm hận Vương Khởi Lệ ròng rã sáu năm trời.
Đến tận hôm nay nhìn lại mới biết tất cả chỉ là dối trá thôi sao?!
Cô thật sự không hiểu nổi mẹ vì sao phải lừa mình như thế!
Thật ra Tần Mộ Sở có thể hỏi cho rõ ràng nhưng cô không dám! Vì sao lại không dám? Cô sợ chính mình biết được đáp án mà bản thân càng không chấp nhận nổi!
Cô sợ chính mình hết lòng đối xử với người mẹ này nhưng chỉ nhận lại được toàn là lừa gạt và lợi dụng.
Cô vô cùng sợ sẽ có kết quả như thế!
Sắc mặt Tần Mộ Sở đã trắng nhợt như giấy.
Bàn tay đặt trên đùi cũng bắt đầu phát run.
Có vẻ đã nhận ra con gái mình khác thường thế nên Lý Thiện Xuân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô lên rồi nỉ non xin lỗi:
- Thật sự mẹ không cố ý đâu, nếu mẹ không nói thế thì sao lừa được con và tên khốn Tần Vệ Quốc kia chứ? Nếu không phải vì năm đó mỗi ngày trải qua đều quá đau khổ thì sao mẹ lại nghĩ tới chuyện kim thiền thoát xác thế được? Thật sự mẹ bất đắc dĩ mới phải làm vậy thôi. Sở Sở sẽ tha thứ cho mẹ phải không?
- ...Vâng, sao con lại giận mẹ được chứ?
Hốc mắt Tần Mộ Sở đã đỏ lên.
Bất kể sáu năm trước mẹ đã làm gì thì lúc này sao Tần Mộ Sở còn tâm tình oán giận bà cho được đây? Cô chỉ cầu mong bà còn sống là tốt lắm rồi! Điều này quan trọng hơn tất thảy!
Chỉ là càng lúc càng có nhiều nghi ngờ bén rễ nảy mầm trong lòng cô, cô có ảo giác như mẹ sáu năm trước và người mẹ bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt vậy...
Tại sao lại như thế?
Thật sự cô không thể hiểu nổi!
Lúc này cô đang vì nghĩ oan cho Vương Khởi Lệ mà áy náy và tự trách rất nhiều, cô còn vì chuyện mình vô cớ rời xa Lâu Tư Trầm năm đó mà ân hận khôn nguôi nữa.
Bỗng nhiên lại thấy những lời Lâu Tư Trầm đã nói về cô đúng là vô cùng chính xác.
Hắn nói “vô tư tới mức vô tâm”. Đúng, rất đúng!
Cô đúng là kẻ vô tư tới mức vô tâm, chưa làm rõ ràng mọi chuyện đã hùng hổ đòi chia tay với người ta như thế!
Câu nói “nếu tình sâu thì trách gì duyên mỏng” của hắn lại càng đúng!
Nếu thật sự đã yêu sâu đậm thì sao có thể chưa làm rõ mọi chuyện đã vội vã chia tay cho được?
- Sở Sở, con đang nghĩ gì thế?
Thấy con gái như kẻ mất hồn nên Lý Thiện Xuân mới hỏi thăm.
- Không, không có gì ạ...
Tần Mộ Sở lắc đầu, dù miệng cười nhưng trong mắt đã ngập hơi nước, cô đáp:
- Con chỉ là đang nghĩ tới Tư Trầm ở ngoài chờ thôi.
- Con thật là, vừa tách ra có bao lâu đâu chứ...
Lý Thiện Xuân cười trêu cô.
Mà Lâu Tư Trầm đang đeo tai nghe ở ngoài khi nghe được câu này của Tần Mộ Sở thì trong đôi mắt tối đen như dâng lên một cơn sóng dữ, ngực cũng vì xúc động mà không ngừng phập phồng lên xuống. Nháy mắt, một dòng nước ấm từ trái tim tràn ra khắp thân thể khiến hắn vô cùng thoải mái. Đôi môi vẫn mím chặt cũng khẽ nhếch lên, hai đầu mày cau lại chậm rãi giãn ra một chút.
Lý Thiện Xuân lại hỏi con gái:
- Thằng bé họ Lâu kia đối với con thế nào?
Cô đáp không hề do dự:
- Tốt lắm ạ!
Giơ tay vuốt mái tóc dài của con gái, Lý Thiện Xuân cười bảo:
- Nhìn con hạnh phúc kìa! Cậu ấy đối tốt với con là được rồi, mẹ cũng không mong gì hơn.
- Mẹ ơi, mẹ... mẹ có để ý chuyện con và anh ấy là anh em không?
- Không phải hai đứa đã quyết định rồi à? Mẹ để ý thì có làm được gì nữa đâu? Chẳng lẽ giờ mẹ không đồng ý thì hai đứa không kết hôn nữa sao?
Lần này xem như Tần Mộ Sở mới hoàn toàn thả lỏng, cô kiên định gật đầu:
- Con đã quyết định phải ở bên anh ấy cả đời rồi mẹ!
Ngoài cửa, Lâu Tư Trầm rít thuốc, khói nhả ra dày đặc, qua làn khói có thể thấy đuôi mày của hắn cong lên một cách vui sướng.
Hai người trong phòng lại tâm sự đủ thứ chuyện lặt vặt thêm một lát rồi Tần Mộ Sở mới đi quanh phòng xem xét một vòng sau cô đó nói với mẹ mình:
- Mẹ về nhà cũ của chúng ta ở nhé, con sẽ về ở với mẹ, được không ạ?
- Không phải con sắp kết hôn rồi à? Mẹ không về đâu, nếu không lại phiền các con!
- Sao mẹ lại khách sáo thế? Dù có lấy chồng cũng đâu ảnh hưởng việc con chăm sóc mẹ mình chứ? Mẹ cứ nghe con về lại nhà cũ đi, con muốn ở với mẹ mà!
- Có được không?
Lý Thiện Xuân có vẻ vẫn còn do dự.
- Đương nhiên là được rồi ạ!
- Thế... thôi được rồi.
Bà ta cười ôn hòa, rồi nhìn Tần Mộ Sở mà cảm thán:
- Con gái mẹ đã lớn thật rồi!
- Dĩ nhiên rồi ạ, dù sao cũng đã sáu năm rồi! Đúng rồi, mẹ này... con quên không nói cho mẹ một chuyện.
- Ừ?
- Con có một đứa con, là một bé gái vô cùng đáng yêu ạ!
- Thật sao?
Lý Thiện Xuân tỏ ra vô cùng vui mừng, thế nhưng niềm vui này không rõ là thật hay giả, chỉ là nó... có phần quá lố, trông đôi mắt tang thương của bà ta lúc này như sáng rực lên:
- Con của Lâu Tư Trầm à?
- ...
Tần Mộ Sở thấy mẹ mình hỏi câu này nghe rất kỳ cục.
Đúng ra chuyện này dù cô không nói thì bà cũng nên biết đứa trẻ này là con ai mới đúng chứ? Thế nhưng bị mẹ mình hỏi câu này ngược lại giống như bà đang vô cùng muốn xác nhận thân thế của đứa trẻ vậy.
Người mẹ đứng trước mặt này khiến cô có cảm giác như bà không hề quan tâm cô sinh đứa con thế nào mà chỉ cần biết liệu nó có phải con của Lâu Tư Trầm hay không là được.
Tần Mộ Sở cứ thấy trong lòng có cảm giác rất khó tả.
Thấy cô không trả lời nên Lý Thiện Xuân lại hỏi:
- Con bé có phải con của Lâu Tư Trầm không?
Cô không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đáp:
- Không phải...
- Không à? Thế là con ai?
Quả nhiên sắc mặt Lý Thiện Xuân lập tức thay đổi:
- Không phải cậu ấy là hôn phu của con à? Sao đứa trẻ lại không phải con của cậu ấy? Không phải thì nó là con ai?
- ...Là, là của... bạn trai cũ của con.
Tần Mộ Sở nhanh trí nói láo.
Thế nhưng cô cũng không hiểu sao mình lại phải nói thế, dù sao chỉ là có cảm giác như giác quan thứ sáu đang mách bảo cô rằng phải giấu biệt chuyện về cái đuôi nhỏ của mình mới tốt.
Suy cho cùng thì giờ cô cũng nhìn không thấu suy nghĩ của người mẹ này.
- Con nhóc này!
Giống như Lý Thiện Xuân thấy vừa rồi mình tỏ thái độ vồn vã quá mức thế nên lập tức lại bày ra bộ dáng ôn hòa hơn:
- Đúng là không ra sao! May mà người ta cũng không để ý chuyện này...