Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
42683
Phù Tang chạy thật nhanh tới trước cửa, toan mở cửa trốn thoát, nhưng mà...
Chuyện gì vậy?!!
Tại sao khóa cửa vặn sống vặn chết cũng không ra!!
Sao lại thế?!
- Đậu móa?!
Phù Tang nhịn không được văng tục.
Thực ra, cô nên sớm liệu trước! Từ trước nhà y đã dùng loại khóa này!
Phù Tang quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nhìn y chằm chằm.
Vừa quay lại, cô đã thấy y để trần nửa người trên, lộ ra làn da rắn chắc gợi cảm màu đồng, phía dưới chỉ bọc đơn giản một chiếc khăn tắm màu trắng, mặc dù đã che kín chỗ tư mật, nhưng vẫn nhìn thấy những đường cong ngạo nghễ kia.
Không thể nghi ngờ, vóc người của người đàn ông này có thể gọi là cực phẩm.
Từ trên xuống dưới, không hề tìm thấy một chút tì vết nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật được đôi tay của chúa trời mài dũa tinh tế, tỉ mỉ.
Người y lười biếng dựa trên khung cửa, môi mỏng gợi cảm còn ngậm một điếu thuốc vừa mới được châm lửa, mí mắt hơi nhấc lên, dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn cô. Mái tóc ngắn đen nhánh rũ xuống nhỏ những giọt nước, từng giọt từng giọt dọc theo đường nét cơ thể y chảy xuống dưới xương quai xanh, lướt qua làn những bắp thịt mê người, chảy vào chiếc khăn tắm đang quấn quanh hông y, rồi biến mất không thấy gì nữa...
Phù Tang chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tên này, bây giờ đang hấp dẫn ai đây?
- Anh... Anh mở cửa ra...
Phù Tang không biết là bởi vì quá căng thẳng, hay sao nữa, nói tới nói lui, phát âm cũng không mạch lạc.
Trên gò má hiện lên một tầng màu đỏ ửng, đôi mắt cũng không dám liếc nhìn lung tung trên người y, mí mắt dứt khoát rũ xuống, lúc này mới cảm thấy mặt bớt nóng hơn.
- Có biết pha trà không?
Hoắc Thận hỏi một câu.
Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc trên miệng, môi mỏng phun ra một làn khói, hếch cằm về phía ban công ở ngoài phòng khách:
- Bàn trà ở bên kia, muốn uống trà gì, tự pha!
- ...
What? ! Anh ta thật sự sẽ không cho rằng mình đến đây uống trà đấy chứ?
- Anh không lên tầng uống trà à?
- Không.
Y trả lời như lẽ thường tình.
- Anh cũng không uống, vậy kéo tôi đến đây để làm gì?
Phù Tang đúng là giận không có chỗ phát tiết!
Người nói muốn đi, là anh ta! Bây giờ người nói không đi cũng là anh ta! Con người này sao mà giỏi trở mặt thế?
- Cô muốn lên để làm kì đà cản mũi hai người họ?
- Không phải, tôi không muốn! Nhưng mà, nếu anh đã không có ý định uống trà với bác sĩ Lâm, vậy sao anh phải đồng ý với người ta? Anh không đồng ý, thì người ta căn bản cũng sẽ không mời tôi tới, cô ấy không mời tôi, tôi cũng không đến mức...
Cô cũng không đến mức bị y khóa ở nơi này!
Câu nói kế tiếp, Phù Tang cũng không nói ra, chỉ nói với y:
- Anh mở cửa ra giúp tôi đi.
- Sẽ pha trà sao?
Hoắc Thận lại hỏi cô một câu.
- ...
Phù Tang tức chết.
Không kìm được cơn giận mà nhìn y chằm chằm.
Thì ra cái tên này căn bản không để những câu nói của cô vào tai?
- Không thì cứ đợi ở đây đi!
Hoắc Thận nói xong, xoay người định đi vào trong.
Phù Tang nhanh tay nhanh mắt kéo cánh tay rắn chắc của y lại:
- Sao anh lại đi?
Không thể không thừa nhận, dáng người của cái tên này thật là...
Chẳng qua chỉ chụp lấy cánh tay của y thôi, liền cảm thấy... có cảm giác thật tuyệt vời!
Hoắc Thận quay đầu nhìn cô:
- Tắm rửa đi.
- ... Anh, anh mở cửa cho tôi trước đã.
- Cứ kéo tôi nữa, thì tôi sẽ coi như cô muốn tắm với tôi đấy nhé!
- ...
Phù Tang bị dọa tới mức vội vàng nới lỏng tay của mình.
Hoắc Thận nhấc khóe môi:
- Pha trà đi, lát nữa tôi ra uống.
- ...
Pha cái đầu nhà anh ấy!!
Phù Tang oán hận vội ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Thận, phiền muộn ngồi xuống ghế sa lông, ngồi chưa đến hai phút lại cảm thấy nhàm chán, nhịn không được đứng dậy ra ban công ở ngoài phòng khách.
Trên ban công, có một bàn trà gỗ dài gần ba mét, trên bàn trưng bày đủ loại trà cụ với lá trà.
Trà còn được phân ra rất nhiều loại, Phù Tang cũng chỉ biết rõ vài loại đơn giản nhất, Phổ Nhĩ, Hồng Bào, Tiểu Chủng, còn một số loại khác cô cũng không biết tên.
Cô cầm từng lá lên ngửi một chút, đều rất thơm, nhưng loại mà cô thích nhất vẫn chính là Tiểu Chủng. Trà Tiểu Chủng lúc vừa uống vào miệng thì cảm thấy chan chát, nhưng sau khi đi xuống cổ họng thì sẽ bắt đầu ngọt, dần dần, vị thanh ngọt sẽ chậm rãi lan ra từ môi cho đến đầu lưỡi.
Lúc trước khi còn ở cùng bác cả, bác luôn thích pha trà nhất, vừa pha trà vừa nói cho cô nghe những đạo lí cuộc sống của trà đạo, vì vậy, tất cả những kiến thức sơ lược về trà đạo này của Phù Tang cũng đều học được từ bác cả.
Trước tiên Phù Tang kiểm tra ấm nước, còn rất tốt, là loại tự động.
Phù Tang đun nước, sau đó cho tất cả chén trà vào khay chứa nước đun sôi để làm sạch, lúc này mới chính thức bắt đầu từng bước pha trà.
Nước pha trà lần thứ nhất không bao giờ được uống, từ trước đến nay bác cả luôn rưới lên để rửa ấm, vì vậy, Phù Tang cũng làm theo như vậy.
Trà vừa mới pha xong, cửa phòng ngủ liền bị kéo ra.
Hoắc Thận vừa mới tắm xong, đi ra ngoài với dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này, y rốt cuộc cũng không để trần nửa người nữa mà mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, phía dưới là một chiếc quần thể thao rộng rãi màu xám nhạt, chân đi một đôi xăng đan màu đen, rất nhàn nhã, nhưng cũng vẫn như cũ....rất đẹp trai! So với lúc nãy, thậm chí còn thơm tho sạch sẽ hơn nhiều.
Y vừa mới tới gần, Phù Tang đã ngửi thấy mùi hương thảo thoang thoảng trên người y. Y lại vừa mới đổi sữa tắm.
- Pha trà gì đấy?
Y thuận miệng hỏi một câu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh Phù Tang.
- Tiểu Chủng.
Hoắc Thận liếc nhìn cô một chút:
- Cũng biết chọn đấy! Thứ quý nhất ở nhà tôi chính là hộp trà Tiểu Chủng này.
Hoắc Thận nâng chén trà trước mặt, nhấp một hớp nhỏ, nhẹ gật đầu khen ngợi.
Tay y phẩy lên mái tóc đang ướt, một vài giọt nước theo động tác của y mà văng ra, rơi xuống nơi cổ áo. Y dường như cũng không để ý, ngửa đầu uống hết chén trà rồi lại đưa chén cho Phù Tang, ý bảo cô rót trà cho mình.
Phù Tang thuận miệng hỏi một câu:
- Anh có cần sấy tóc khô trước không?
- Không cần!
Hoắc Thận vuốt mái tóc ngắn đang ướt:
- Có vài sợi tóc ngắn như này, chỉ vài phút là khô thôi.
Đang nói, bỗng nhiên, điện thoại trong túi Hoắc Thận vang lên.
Lấy ra, nhìn thoáng qua, quả nhiên là điện thoại của lão Ngũ.
Hoắc Thận miễn cưỡng nhận máy:
- Alo...
- Anh tư, bọn anh sao lại còn chưa đến?
- Cậu uống trước đi! Lát nữa tôi đến!
- Không phải anh chỉ lấy trà thôi à? Sao đi lâu như vậy?
- Uống trà cũng ngăn không nổi miệng của cậu?
- Anh Tư, anh nói thật đi, có phải ngay từ đầu anh đã không có ý định đi không?
- Để cho hai người có chút không gian riêng tư không được sao?
Hoắc Thận nói một cách oai phong lẫm liệt, lại thuận tay phẩy phẩy mái tóc ướt của mình.
- Anh Tư, anh rốt cuộc là muốn chừa chút không gian riêng tư cho ai, trong lòng anh biết rõ hơn ai hết ! Anh nói xem, hồi đó sao lại có lòng tốt thay tôi đi gác, thì ra là ý không ở trong lời.
Phù Tang chạy thật nhanh tới trước cửa, toan mở cửa trốn thoát, nhưng mà...
Chuyện gì vậy?!!
Tại sao khóa cửa vặn sống vặn chết cũng không ra!!
Sao lại thế?!
- Đậu móa?!
Phù Tang nhịn không được văng tục.
Thực ra, cô nên sớm liệu trước! Từ trước nhà y đã dùng loại khóa này!
Phù Tang quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nhìn y chằm chằm.
Vừa quay lại, cô đã thấy y để trần nửa người trên, lộ ra làn da rắn chắc gợi cảm màu đồng, phía dưới chỉ bọc đơn giản một chiếc khăn tắm màu trắng, mặc dù đã che kín chỗ tư mật, nhưng vẫn nhìn thấy những đường cong ngạo nghễ kia.
Không thể nghi ngờ, vóc người của người đàn ông này có thể gọi là cực phẩm.
Từ trên xuống dưới, không hề tìm thấy một chút tì vết nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật được đôi tay của chúa trời mài dũa tinh tế, tỉ mỉ.
Người y lười biếng dựa trên khung cửa, môi mỏng gợi cảm còn ngậm một điếu thuốc vừa mới được châm lửa, mí mắt hơi nhấc lên, dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn cô. Mái tóc ngắn đen nhánh rũ xuống nhỏ những giọt nước, từng giọt từng giọt dọc theo đường nét cơ thể y chảy xuống dưới xương quai xanh, lướt qua làn những bắp thịt mê người, chảy vào chiếc khăn tắm đang quấn quanh hông y, rồi biến mất không thấy gì nữa...
Phù Tang chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tên này, bây giờ đang hấp dẫn ai đây?
- Anh... Anh mở cửa ra...
Phù Tang không biết là bởi vì quá căng thẳng, hay sao nữa, nói tới nói lui, phát âm cũng không mạch lạc.
Trên gò má hiện lên một tầng màu đỏ ửng, đôi mắt cũng không dám liếc nhìn lung tung trên người y, mí mắt dứt khoát rũ xuống, lúc này mới cảm thấy mặt bớt nóng hơn.
- Có biết pha trà không?
Hoắc Thận hỏi một câu.
Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc trên miệng, môi mỏng phun ra một làn khói, hếch cằm về phía ban công ở ngoài phòng khách:
- Bàn trà ở bên kia, muốn uống trà gì, tự pha!
- ...
What? ! Anh ta thật sự sẽ không cho rằng mình đến đây uống trà đấy chứ?
- Anh không lên tầng uống trà à?
- Không.
Y trả lời như lẽ thường tình.
- Anh cũng không uống, vậy kéo tôi đến đây để làm gì?
Phù Tang đúng là giận không có chỗ phát tiết!
Người nói muốn đi, là anh ta! Bây giờ người nói không đi cũng là anh ta! Con người này sao mà giỏi trở mặt thế?
- Cô muốn lên để làm kì đà cản mũi hai người họ?
- Không phải, tôi không muốn! Nhưng mà, nếu anh đã không có ý định uống trà với bác sĩ Lâm, vậy sao anh phải đồng ý với người ta? Anh không đồng ý, thì người ta căn bản cũng sẽ không mời tôi tới, cô ấy không mời tôi, tôi cũng không đến mức...
Cô cũng không đến mức bị y khóa ở nơi này!
Câu nói kế tiếp, Phù Tang cũng không nói ra, chỉ nói với y:
- Anh mở cửa ra giúp tôi đi.
- Sẽ pha trà sao?
Hoắc Thận lại hỏi cô một câu.
- ...
Phù Tang tức chết.
Không kìm được cơn giận mà nhìn y chằm chằm.
Thì ra cái tên này căn bản không để những câu nói của cô vào tai?
- Không thì cứ đợi ở đây đi!
Hoắc Thận nói xong, xoay người định đi vào trong.
Phù Tang nhanh tay nhanh mắt kéo cánh tay rắn chắc của y lại:
- Sao anh lại đi?
Không thể không thừa nhận, dáng người của cái tên này thật là...
Chẳng qua chỉ chụp lấy cánh tay của y thôi, liền cảm thấy... có cảm giác thật tuyệt vời!
Hoắc Thận quay đầu nhìn cô:
- Tắm rửa đi.
- ... Anh, anh mở cửa cho tôi trước đã.
- Cứ kéo tôi nữa, thì tôi sẽ coi như cô muốn tắm với tôi đấy nhé!
- ...
Phù Tang bị dọa tới mức vội vàng nới lỏng tay của mình.
Hoắc Thận nhấc khóe môi:
- Pha trà đi, lát nữa tôi ra uống.
- ...
Pha cái đầu nhà anh ấy!!
Phù Tang oán hận vội ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Thận, phiền muộn ngồi xuống ghế sa lông, ngồi chưa đến hai phút lại cảm thấy nhàm chán, nhịn không được đứng dậy ra ban công ở ngoài phòng khách.
Trên ban công, có một bàn trà gỗ dài gần ba mét, trên bàn trưng bày đủ loại trà cụ với lá trà.
Trà còn được phân ra rất nhiều loại, Phù Tang cũng chỉ biết rõ vài loại đơn giản nhất, Phổ Nhĩ, Hồng Bào, Tiểu Chủng, còn một số loại khác cô cũng không biết tên.
Cô cầm từng lá lên ngửi một chút, đều rất thơm, nhưng loại mà cô thích nhất vẫn chính là Tiểu Chủng. Trà Tiểu Chủng lúc vừa uống vào miệng thì cảm thấy chan chát, nhưng sau khi đi xuống cổ họng thì sẽ bắt đầu ngọt, dần dần, vị thanh ngọt sẽ chậm rãi lan ra từ môi cho đến đầu lưỡi.
Lúc trước khi còn ở cùng bác cả, bác luôn thích pha trà nhất, vừa pha trà vừa nói cho cô nghe những đạo lí cuộc sống của trà đạo, vì vậy, tất cả những kiến thức sơ lược về trà đạo này của Phù Tang cũng đều học được từ bác cả.
Trước tiên Phù Tang kiểm tra ấm nước, còn rất tốt, là loại tự động.
Phù Tang đun nước, sau đó cho tất cả chén trà vào khay chứa nước đun sôi để làm sạch, lúc này mới chính thức bắt đầu từng bước pha trà.
Nước pha trà lần thứ nhất không bao giờ được uống, từ trước đến nay bác cả luôn rưới lên để rửa ấm, vì vậy, Phù Tang cũng làm theo như vậy.
Trà vừa mới pha xong, cửa phòng ngủ liền bị kéo ra.
Hoắc Thận vừa mới tắm xong, đi ra ngoài với dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này, y rốt cuộc cũng không để trần nửa người nữa mà mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, phía dưới là một chiếc quần thể thao rộng rãi màu xám nhạt, chân đi một đôi xăng đan màu đen, rất nhàn nhã, nhưng cũng vẫn như cũ....rất đẹp trai! So với lúc nãy, thậm chí còn thơm tho sạch sẽ hơn nhiều.
Y vừa mới tới gần, Phù Tang đã ngửi thấy mùi hương thảo thoang thoảng trên người y. Y lại vừa mới đổi sữa tắm.
- Pha trà gì đấy?
Y thuận miệng hỏi một câu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh Phù Tang.
- Tiểu Chủng.
Hoắc Thận liếc nhìn cô một chút:
- Cũng biết chọn đấy! Thứ quý nhất ở nhà tôi chính là hộp trà Tiểu Chủng này.
Hoắc Thận nâng chén trà trước mặt, nhấp một hớp nhỏ, nhẹ gật đầu khen ngợi.
Tay y phẩy lên mái tóc đang ướt, một vài giọt nước theo động tác của y mà văng ra, rơi xuống nơi cổ áo. Y dường như cũng không để ý, ngửa đầu uống hết chén trà rồi lại đưa chén cho Phù Tang, ý bảo cô rót trà cho mình.
Phù Tang thuận miệng hỏi một câu:
- Anh có cần sấy tóc khô trước không?
- Không cần!
Hoắc Thận vuốt mái tóc ngắn đang ướt:
- Có vài sợi tóc ngắn như này, chỉ vài phút là khô thôi.
Đang nói, bỗng nhiên, điện thoại trong túi Hoắc Thận vang lên.
Lấy ra, nhìn thoáng qua, quả nhiên là điện thoại của lão Ngũ.
Hoắc Thận miễn cưỡng nhận máy:
- Alo...
- Anh tư, bọn anh sao lại còn chưa đến?
- Cậu uống trước đi! Lát nữa tôi đến!
- Không phải anh chỉ lấy trà thôi à? Sao đi lâu như vậy?
- Uống trà cũng ngăn không nổi miệng của cậu?
- Anh Tư, anh nói thật đi, có phải ngay từ đầu anh đã không có ý định đi không?
- Để cho hai người có chút không gian riêng tư không được sao?
Hoắc Thận nói một cách oai phong lẫm liệt, lại thuận tay phẩy phẩy mái tóc ướt của mình.
- Anh Tư, anh rốt cuộc là muốn chừa chút không gian riêng tư cho ai, trong lòng anh biết rõ hơn ai hết ! Anh nói xem, hồi đó sao lại có lòng tốt thay tôi đi gác, thì ra là ý không ở trong lời.