Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721
42721
Phía đằng sau, Phù Tang đã lén lút chuồn đi.
Những câu nói kia của mẹ, vẫn còn văng vẳng bên tai, cho nên để tránh xảy ra những xung đột không cần thiết, Phù Tang thấy vẫn là nên tránh đi một chút.
Phù Tang chạy ra cửa với tốc độ nhanh nhất.
Vừa mới chạy ra sân, từ xa, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới cây đèn đường.
Hoắc Thận đang dựa người vào đèn đường, đầu hơi cúi xuống, trong miệng ngậm một điếu thuốc vừa mới châm, đôi môi hấp dẫn khẽ nhả ra một làn khói mỏng, đôi mắt quyến rũ như ẩn như hiện trong màn đêm.
Tuyết trắng tựa như lông ngỗng,rơi tán loạn trên bờ vai to lớn của y, phủ lên chiếc áo khoác đen một lớp tuyết trắng xóa.
Dường như nhận ra ánh mắt của Phù Tang, y bỗng ngẩng đầu lên, cách một lớp sương mù và tuyết trắng,y dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của Phù Tang như cũng chìm đắm trong con ngươi đen nhánh ấy của y. Dưới ánh đèn đường, đôi môi mỏng gợi cảm của y nở ra một nụ cười, sau đó giang hai tay hướng về phía cô.
Phù Tang lập tức vui mừng hớn hở, trong chớp mắt, cô tựa như một cơn gió nhào vào lồng ngực của Hoắc Thận, bật lên một cái như một chú chuột túi nhỏ, treo người ở trên cổ y; Hoắc Thận thuận thế ôm chặt lấy cô, nâng lấy bờ mông nhỏ.
Phù Tang ôm lấy y thật chặt, mặt vùi sâu trong mái tóc ngắn của y, khẽ ngửi mùi hương từ trong mái tóc một cách thỏa mãn.
Rất dễ nhận biết rằng y vừa mới gội đầu, mùi hương của dầu gội đầu hãy còn ngào ngạt, nhưng rất dễ chịu.
Hoắc Thận ngửa đầu, cười cười nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm như chứa rất nhiều ngôi sao, lấp lánh mê hoặc:
- Dạo này, em khỏe chứ?
- Không!
Phù Tang nũng nịu với y, lắc đầu:
- Sắp chán chết rồi.
Hoắc Thận cười khẽ một tiếng, cảm thấy trong lòng bàn tay cô lạnh buốt, y hơi bất mãn cau mày:
- Sao ra ngoài mà mặc ít như vậy?
Nói xong, Hoắc Thận liền tháo chiếc khăn quàng cổ màu xám của mình xuống, quấn lên cổ Phù Tang.
Phù Tang từ trên người y nhảy xuống:
- Em không sao, không lạnh đâu! Nhưng mà anh đã đứng ở đây bao lâu rồi? Anh không lái xe tới sao?
- Không, anh đi bằng tàu hỏa, đường đang nhiều tuyết, anh sợ bị kẹt xe.
- Anh nói xem có phải anh bị ngốc hay không! Trời lạnh như vậy không ở nhà đợi, lại còn chạy ra ngoài...
Nói xong, Phù Tang nắm lấy bàn tay của y, giúp y xoa xoa:
- Tay cũng lạnh như đá rồi!
Hoắc Thận đưa tay ra rồi ôm lấy cô, khóa cô trong lồng ngực của mình:
- Để anh ôm em một lát, sẽ không lạnh.
Trái tim Phù Tang ấm áp, được y ôm, dường như cũng không cảm thấy lạnh nữa.
- Hôm nay là giao thừa, anh không ở nhà ăn tết với bố mẹ sao, họ không có ý kiến gì sao?
Phù Tang vùi trong ngực, hỏi y:
- Sẽ không.
Hoắc Thận ôm cô thật chặt:
- Sau này, hai chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội ăn tết cùng với bọn họ.
Cái này ý bóng gió là...
Cô tách ra khỏi ngực y, ngẩng đầu hỏi:
- Tối này anh ở đâu?
- Khách sạn Sailing.
- ...Cách đây có một đoạn.
- Ừm, có lạnh không?
Hoắc Thận giúp cô quấn chặt khăn.
- Không lạnh.
- Không lạnh, chúng ta đứng mãi ở đây như vậy cũng không phải là cách hay.
Giờ này, cửa hàng bên ngoài cũng đã sớm đóng cửa, huống hồ hôm nay lại còn là giao thừa.
Hoắc Thận nhìn về phía biệt thự được giăng đèn kết hoa sau lưng Phù Tang:
- Năm hết tết đến rồi, em đi theo anh hình như cũng không thích hợp cho lắm.
Hoắc Thận nhìn cái mũi bị đông lạnh đến mức đỏ bừng của Phù Tang, thực sự không đành lòng:
- Em về đi!
- Về á? Không muốn!!
Phù Tang vội lắc đầu:
- Em vừa mới ra ngoài! Còn chưa được mười phút nữa, hơn nữa, anh không dễ dàng gì mới tới đây một chuyến!
- Anh đến thăm em một chút, bây giờ đã nhìn thấy em, anh thỏa mãn rồi!
- Nhưng mà em vẫn chưa thỏa mãn...
Phù Tang bĩu môi.
Hoắc Thận khẽ cười một tiếng, hai tay nâng khuôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, tặng cho đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn:
- Như này thì sao? Thỏa mãn chưa?
- ...
Phù Tang đỏ mặt lắc đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của Hoắc Thận:
- Đợi thêm chút nữa rồi đi, được không?
Phù Tang làm nũng, Hoắc Thận cũng không có cách nào khác, đành thở dài:
- Anh lo lắng em sẽ bị lạnh! Nhưng đem em cướp đi, lại cảm thấy có lỗi với ba mẹ em.
- Vậy anh cùng em vào đi!
Hoắc Thận sững sờ.
Phù Tang lại đột nhiên có chút phấn khởi:
- Anh cùng em vào đi! Chúng ta đi vào sẽ không bị lạnh nữa.
Hoắc Thận suy nghĩ một chút:
- Anh nên vào chào hỏi người nhà em một chút.
- Vậy nhanh lên đi!
- Nhưng bây giờ anh tới tay không, chỉ sợ không phải phép.
- Không sao, ba mẹ em cũng không so đo những thứ này đâu!
- Chờ một chút.
Hoắc Thận kéo Phù Tang lại.
- Ừm?
- Anh gọi điện thoại.
Nói xong, Hoắc Thận liền qua chỗ khác gọi điện thoại.
Phù Tang cũng không biết y gọi cho ai, nhưng có thể nghe được một ít lời căn dặn của y với người bên kia:
- Giúp tôi chuẩn bị một chai rượu đỏ thượng hạng, tôi muốn loại Xích Hà Châu ấy. Còn có tổ yến, thuốc bổ, cũng giúp tôi chuẩn bị một chút.
Sau khi căn dặn một số thứ, Hoắc Thận lại nhìn về phía Phù Tang:
- Ông bà em bình thường có thích ăn gì không?
Phù Tang chuyên chú suy nghĩ:
- Có! Bà nội em thích ăn Bánh ngọt Từ Kí! Còn về ông nội ấy mà, bà em thích ăn cái gì, thì ông thích cái nấy! Còn ông bà ngoại...
Phù Tang chống cằm, chăm chú nghĩ ngợi:
- Ông bà ngoại em xuất thân là làm Trung y, ngày bình thường tương đối chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe, còn về thích gì... thì ông ngoại thích đánh cờ, bà ngoại... thích nhất là em!!
Nói đến thứ bà ngoại yêu thích, Phù Tang cười tươi, đôi mắt cong lên tựa như vành trăng khuyết, bên trong tràn đầy hạnh phúc.
Hoắc Thận cũng cười theo cô, lúc này mới nói với người ở đầu kia điện thoại:
- Cậu giúp tôi chuẩn bị một ít bánh ngọt Từ Kí!
- Cậu chủ, bây giờ đang ăn tết, lấy đâu ra bánh ngọt cho cậu bây giờ!
Người bên kia không ngừng kêu khổ.
Hoắc Thận chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục căn dặn:
- Tôi nhớ là ba tôi còn sưu tầm một bàn cờ Dương chi bạch ngọc, cậu mang qua đây giúp tôi.
- ... Cậu chủ, cậu dám lấy bàn cờ Dương chi bạch ngọc của ông chủ sao? Cậu không sợ ông ấy sẽ trở mặt à?
- Sẽ không.
Hoắc Thận đảm bảo chắc chắn.
- Cậu nói cho ông ấy rằng, đây là quà mà con trai ông ấy biếu tặng thông gia tương lai.
- À ...Thì ra là vậy! Được, tôi biết rồi!
Hoắc Thận lại dặn đi dặn lại một hồi lâu, cuối cùng cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa mới dập máy.
- Đi thôi!
Tay y kéo Phù Tang qua, đi vào bên trong.
- Anh vừa mới bảo người chuẩn bị quà sao?
- Đương nhiên, gần sang năm mới rồi, nhất định phải có quà mới được! Nhưng mà, xem tình hình này, quà có lẽ ngày mai mới được đưa đến.
- Ba mẹ em sẽ không so đo nhiều như vậy đâu.
- Đây là vấn đề lễ tiết, đương nhiên không thể thiếu.
- Vậy được rồi!
Phù Tang đi cùng Hoắc Thận vào nhà.
Lúc đi đến cửa, Phù Tang bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đang xoắn xuýt, viết thật rõ hai chữ 'căng thẳng':
- Chuyện là... lát nữa mẹ em có nói cái gì không dễ nghe, anh tuyệt đối không nên để lòng, được không?
Phía đằng sau, Phù Tang đã lén lút chuồn đi.
Những câu nói kia của mẹ, vẫn còn văng vẳng bên tai, cho nên để tránh xảy ra những xung đột không cần thiết, Phù Tang thấy vẫn là nên tránh đi một chút.
Phù Tang chạy ra cửa với tốc độ nhanh nhất.
Vừa mới chạy ra sân, từ xa, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới cây đèn đường.
Hoắc Thận đang dựa người vào đèn đường, đầu hơi cúi xuống, trong miệng ngậm một điếu thuốc vừa mới châm, đôi môi hấp dẫn khẽ nhả ra một làn khói mỏng, đôi mắt quyến rũ như ẩn như hiện trong màn đêm.
Tuyết trắng tựa như lông ngỗng,rơi tán loạn trên bờ vai to lớn của y, phủ lên chiếc áo khoác đen một lớp tuyết trắng xóa.
Dường như nhận ra ánh mắt của Phù Tang, y bỗng ngẩng đầu lên, cách một lớp sương mù và tuyết trắng,y dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của Phù Tang như cũng chìm đắm trong con ngươi đen nhánh ấy của y. Dưới ánh đèn đường, đôi môi mỏng gợi cảm của y nở ra một nụ cười, sau đó giang hai tay hướng về phía cô.
Phù Tang lập tức vui mừng hớn hở, trong chớp mắt, cô tựa như một cơn gió nhào vào lồng ngực của Hoắc Thận, bật lên một cái như một chú chuột túi nhỏ, treo người ở trên cổ y; Hoắc Thận thuận thế ôm chặt lấy cô, nâng lấy bờ mông nhỏ.
Phù Tang ôm lấy y thật chặt, mặt vùi sâu trong mái tóc ngắn của y, khẽ ngửi mùi hương từ trong mái tóc một cách thỏa mãn.
Rất dễ nhận biết rằng y vừa mới gội đầu, mùi hương của dầu gội đầu hãy còn ngào ngạt, nhưng rất dễ chịu.
Hoắc Thận ngửa đầu, cười cười nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm như chứa rất nhiều ngôi sao, lấp lánh mê hoặc:
- Dạo này, em khỏe chứ?
- Không!
Phù Tang nũng nịu với y, lắc đầu:
- Sắp chán chết rồi.
Hoắc Thận cười khẽ một tiếng, cảm thấy trong lòng bàn tay cô lạnh buốt, y hơi bất mãn cau mày:
- Sao ra ngoài mà mặc ít như vậy?
Nói xong, Hoắc Thận liền tháo chiếc khăn quàng cổ màu xám của mình xuống, quấn lên cổ Phù Tang.
Phù Tang từ trên người y nhảy xuống:
- Em không sao, không lạnh đâu! Nhưng mà anh đã đứng ở đây bao lâu rồi? Anh không lái xe tới sao?
- Không, anh đi bằng tàu hỏa, đường đang nhiều tuyết, anh sợ bị kẹt xe.
- Anh nói xem có phải anh bị ngốc hay không! Trời lạnh như vậy không ở nhà đợi, lại còn chạy ra ngoài...
Nói xong, Phù Tang nắm lấy bàn tay của y, giúp y xoa xoa:
- Tay cũng lạnh như đá rồi!
Hoắc Thận đưa tay ra rồi ôm lấy cô, khóa cô trong lồng ngực của mình:
- Để anh ôm em một lát, sẽ không lạnh.
Trái tim Phù Tang ấm áp, được y ôm, dường như cũng không cảm thấy lạnh nữa.
- Hôm nay là giao thừa, anh không ở nhà ăn tết với bố mẹ sao, họ không có ý kiến gì sao?
Phù Tang vùi trong ngực, hỏi y:
- Sẽ không.
Hoắc Thận ôm cô thật chặt:
- Sau này, hai chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội ăn tết cùng với bọn họ.
Cái này ý bóng gió là...
Cô tách ra khỏi ngực y, ngẩng đầu hỏi:
- Tối này anh ở đâu?
- Khách sạn Sailing.
- ...Cách đây có một đoạn.
- Ừm, có lạnh không?
Hoắc Thận giúp cô quấn chặt khăn.
- Không lạnh.
- Không lạnh, chúng ta đứng mãi ở đây như vậy cũng không phải là cách hay.
Giờ này, cửa hàng bên ngoài cũng đã sớm đóng cửa, huống hồ hôm nay lại còn là giao thừa.
Hoắc Thận nhìn về phía biệt thự được giăng đèn kết hoa sau lưng Phù Tang:
- Năm hết tết đến rồi, em đi theo anh hình như cũng không thích hợp cho lắm.
Hoắc Thận nhìn cái mũi bị đông lạnh đến mức đỏ bừng của Phù Tang, thực sự không đành lòng:
- Em về đi!
- Về á? Không muốn!!
Phù Tang vội lắc đầu:
- Em vừa mới ra ngoài! Còn chưa được mười phút nữa, hơn nữa, anh không dễ dàng gì mới tới đây một chuyến!
- Anh đến thăm em một chút, bây giờ đã nhìn thấy em, anh thỏa mãn rồi!
- Nhưng mà em vẫn chưa thỏa mãn...
Phù Tang bĩu môi.
Hoắc Thận khẽ cười một tiếng, hai tay nâng khuôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, tặng cho đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn:
- Như này thì sao? Thỏa mãn chưa?
- ...
Phù Tang đỏ mặt lắc đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của Hoắc Thận:
- Đợi thêm chút nữa rồi đi, được không?
Phù Tang làm nũng, Hoắc Thận cũng không có cách nào khác, đành thở dài:
- Anh lo lắng em sẽ bị lạnh! Nhưng đem em cướp đi, lại cảm thấy có lỗi với ba mẹ em.
- Vậy anh cùng em vào đi!
Hoắc Thận sững sờ.
Phù Tang lại đột nhiên có chút phấn khởi:
- Anh cùng em vào đi! Chúng ta đi vào sẽ không bị lạnh nữa.
Hoắc Thận suy nghĩ một chút:
- Anh nên vào chào hỏi người nhà em một chút.
- Vậy nhanh lên đi!
- Nhưng bây giờ anh tới tay không, chỉ sợ không phải phép.
- Không sao, ba mẹ em cũng không so đo những thứ này đâu!
- Chờ một chút.
Hoắc Thận kéo Phù Tang lại.
- Ừm?
- Anh gọi điện thoại.
Nói xong, Hoắc Thận liền qua chỗ khác gọi điện thoại.
Phù Tang cũng không biết y gọi cho ai, nhưng có thể nghe được một ít lời căn dặn của y với người bên kia:
- Giúp tôi chuẩn bị một chai rượu đỏ thượng hạng, tôi muốn loại Xích Hà Châu ấy. Còn có tổ yến, thuốc bổ, cũng giúp tôi chuẩn bị một chút.
Sau khi căn dặn một số thứ, Hoắc Thận lại nhìn về phía Phù Tang:
- Ông bà em bình thường có thích ăn gì không?
Phù Tang chuyên chú suy nghĩ:
- Có! Bà nội em thích ăn Bánh ngọt Từ Kí! Còn về ông nội ấy mà, bà em thích ăn cái gì, thì ông thích cái nấy! Còn ông bà ngoại...
Phù Tang chống cằm, chăm chú nghĩ ngợi:
- Ông bà ngoại em xuất thân là làm Trung y, ngày bình thường tương đối chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe, còn về thích gì... thì ông ngoại thích đánh cờ, bà ngoại... thích nhất là em!!
Nói đến thứ bà ngoại yêu thích, Phù Tang cười tươi, đôi mắt cong lên tựa như vành trăng khuyết, bên trong tràn đầy hạnh phúc.
Hoắc Thận cũng cười theo cô, lúc này mới nói với người ở đầu kia điện thoại:
- Cậu giúp tôi chuẩn bị một ít bánh ngọt Từ Kí!
- Cậu chủ, bây giờ đang ăn tết, lấy đâu ra bánh ngọt cho cậu bây giờ!
Người bên kia không ngừng kêu khổ.
Hoắc Thận chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục căn dặn:
- Tôi nhớ là ba tôi còn sưu tầm một bàn cờ Dương chi bạch ngọc, cậu mang qua đây giúp tôi.
- ... Cậu chủ, cậu dám lấy bàn cờ Dương chi bạch ngọc của ông chủ sao? Cậu không sợ ông ấy sẽ trở mặt à?
- Sẽ không.
Hoắc Thận đảm bảo chắc chắn.
- Cậu nói cho ông ấy rằng, đây là quà mà con trai ông ấy biếu tặng thông gia tương lai.
- À ...Thì ra là vậy! Được, tôi biết rồi!
Hoắc Thận lại dặn đi dặn lại một hồi lâu, cuối cùng cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa mới dập máy.
- Đi thôi!
Tay y kéo Phù Tang qua, đi vào bên trong.
- Anh vừa mới bảo người chuẩn bị quà sao?
- Đương nhiên, gần sang năm mới rồi, nhất định phải có quà mới được! Nhưng mà, xem tình hình này, quà có lẽ ngày mai mới được đưa đến.
- Ba mẹ em sẽ không so đo nhiều như vậy đâu.
- Đây là vấn đề lễ tiết, đương nhiên không thể thiếu.
- Vậy được rồi!
Phù Tang đi cùng Hoắc Thận vào nhà.
Lúc đi đến cửa, Phù Tang bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đang xoắn xuýt, viết thật rõ hai chữ 'căng thẳng':
- Chuyện là... lát nữa mẹ em có nói cái gì không dễ nghe, anh tuyệt đối không nên để lòng, được không?