Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 739
42739
Chung sống hòa bình sao?
Lại là chung sống hòa bình!
Trong từ điển của anh thì chung sống hòa bình có nghĩa là không cần quan tâm đến cô, bỏ mặc cô ở nhà một mình còn bản thân ra ngoài chơi bời đàng điếm.
Lục Dung Nhan đột nhiên rất muốn cười to lên, sau đó cô thật sự bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.
- Anh yên tâm, tôi là mẹ của Tiêu Tiêu nên sẽ không để thằng bé chịu thiệt, anh không đồng ý ly hôn thì tôi cũng không làm thế nào được, nhưng tôi nhất định sẽ đưa con ra ngoài ở!
Cô nói xong liền né người ra ngoài, nhưng cổ tay lại lần nữa bị người nắm lấy. Ánh mắt anh lần thứ hai dấy lên lửa giận:
- Em vẫn còn muốn làm ầm lên sao Lục Dung Nhan?!
Cô hung hăng trừng mắt, cắn răng gắt:
- Đúng! Ầm ĩ đến khi nào anh đồng ý ly hôn mới thôi!
Lục Ngạn Diễm cười lạnh:
- Đừng mơ!
Nói xong anh quay người ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, trong không gian yên tĩnh chỉ còn mình Lục Dung Nhan đờ đẫn đứng im.
...
Chờ tới khi Lục Dung Nhan rửa mặt rồi quay lại phòng ăn thì đã không thấy bóng Lục Ngạn Diễm đâu nữa, Tiêu Tiêu chạy tới ôm chân mẹ:
- Mẹ ơi, ba hứa sinh nhật sẽ ở cùng con mà sao lại đi rồi? Có phải ba giận gì không? Vừa rồi con gọi mà ba cũng không thèm để ý. Ba đang giận con à?
Nhìn con mình khổ sở lòng Lục Dung Nhan cũng không nỡ, cô ngổi xổm xuống xoa đầu con trai:
- Ba thương con còn không hết sao lại giận được chứ? Trong viện có rất nhiều người bị bệnh cần ba phải chăm sóc, chúng ta đi ăn cơm trước rồi vừa cắt bánh ngọt với ông bà nội vừa chờ ba được không?
- Vâng ạ.
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Dễ thấy là Lục Ngạn Diễm đang cực kỳ tức giận, vì anh chưa bao giờ thất thố trước mặt con trai như thế này.
Đến tận khi bữa tối kết thúc mà Lục Ngạn Diễm vẫn không về lại nhà họ Lục.
Đây là chuyện cô đã đoán được từ sớm rồi.
Lục Dung Nhan định mang con trai về nhà nhưng lại bị Thôi Trân Ái từ chối, lý do là thằng bé cần yên tĩnh để ngủ, chỗ bọn họ... rất ầm ĩ.
Lý do này khiến Lục Dung Nhan không thể nào phản bác được, gần đây đúng là hai người họ không có lúc nào an tĩnh cả
Cô không kiên trì nữa, sau khi ru con ngủ một mình cô lại rời khỏi nhà họ Lục.
Dù lúc ăn cơm vợ chồng Lục Viễn Sơn không hỏi nhưng từ ánh mắt mà xem thì có lẽ không phải là họ không biết đã có chuyện xảy ra.
Có lẽ họ cũng đang trách cô cố tình gây sự, thế nhưng có ai thấu được nỗi khổ của cô không?
Kéo kín áo khoác, cô cứ đi lang thang trên đường, không muốn về lại căn nhà không hề có sinh khí kia, càng không muốn đi đối mặt với người đàn ông lạnh lùng kia thêm lần nào nữa.
Nếu không phải vì Tiêu Tiêu thì cả đời này không cũng không hề muốn đặt chân về cái nơi gọi là “nhà” ấy thêm bất cứ một lần nào hết.
Có lẽ Lục Ngạn Diễm cũng chưa về đâu nhỉ? Chắc chắn anh đang cùng đám hồng nhan tri kỷ nâng chén cười vui, hoặc có thể đang chơi mấy trò càng kích thích hơn không chừng, nhưng mấy chuyện đó thì có liên quan gì đến cô đâu?
Người chồng trên danh nghĩa này từ đầu đã không thuộc về cô rồi.
Một mình đi mãi trên đường, nhìn từng cặp đôi đi qua trước mặt, tâm trạng cô càng tồi tệ hơn. Đột nhiên rất muốn tìm ai đó để tâm sự một chút, thế nhưng sau khi Tần Mộ Sở rời đi thì cô đã không biết còn ai có thể nghe mình dốc bầu tâm sự nữa rồi.
- Bác sĩ Lục, sao lại có mình cô thế này?
Bả vai bị người vỗ một cái, cô xoay người thì thấy đồng nghiệp Trần Thụy ăn mặc đứng đắn xuất hiện trước mắt.
Khẽ cười, cô đáp:
- Chán quá nên đi dạo một chút thôi.
- Thì ra là đang đi dạo à.
Trần Thụy nhìn xung quanh một vòng:
- Không đi cùng viện trưởng sao?
Mắt cô lóe lên:
- Viện trưởng... ở nhà trông con rồi. Cậu đang...
Cô nhìn từ trên xuống dưới, Trần Thụy hôm nay ăn mặc hết sức long trọng.
Cậu ta bất đắc dĩ nhún vai:
- Đừng nói nữa, lúc sáng nói đến bữa tiệc ấy, tôi hẹn với Tiểu Lưu phòng cấp cứu đi nhưng không ngờ mười phút trước cô ấy gọi báo bận không đi được. Mình tôi cũng đi không được, giờ đang định về nhà đây.
Lục Dung Nhan cười:
- Tiệc chắc cũng bắt đầu rồi, một mình cậu đi vào chắc cũng không sao mà.
- Bác sĩ Lục không biết rồi, lần đầu tôi tham dự một bữa tiệc như vậy đấy, đang lo muốn chết lại còn không có bạn nhảy thì chẳng phải càng xấu hổ hơn sao.
Trần Thụy nói xong ánh mắt chợt sáng ngời lên:
- Hay thế này đi bác sĩ Lục, dù sao giờ cô cũng đang rảnh, cô đi cùng tôi được không?
- Tôi á?
- Đúng rồi.
Lục Dung Nhan do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
Một mình khó tránh sẽ càng nghĩ nhiều, chi bằng đi cùng cậu ta, coi như là giải sầu cũng được.
- Thế cũng được.
Cô gật đầu, nhưng nhìn lại bộ quần áo bình thường trên người mình thì hơi chần chừ:
- Nhưng mà tôi không có lễ phục.
- Có gì khó đâu? Đằng kia vừa hay có cửa hàng cho thuê lễ phục kìa.
Trần Thụy giơ tay chỉ phía trước, Lục Dung Nhan theo tay cậu ta nhìn thì thấy một chiếc váy dài nhạt màu đập thẳng vào mắt.
...
Lục Dung Nhan đứng trước gương, nhìn người đẹp cao gầy bên trong.
Lâu lắm rồi cô không nhìn kỹ mình, thì ra dáng người cô vẫn tốt như thế, khí chất cũng thanh tao như thế, năm năm hôn nhân đã khiến cảm giác thiếu nữ ngây ngô trên người cô hoàn toàn biến mất, thay bằng khí chất trưởng thành của người thiếu phụ.
Làn vải mỏng manh bao bọc lấy dáng người mảnh khảnh, từng mũi chỉ tinh tế phô bày đường cong mê người của cô, màu tím nhạt cũng làm tôn lên làn da, khiến khuôn mặt cô thanh tú hơn hẳn.
Nhân viên cẩn thận chỉnh lý vạt váy, còn không nén được chặc lưỡi:
- Cô mặc bộ này đẹp thật đấy, chiếc váy này thật sự rất hợp với cô!
Trần Thụy đứng một bên cũng nhìn tới mức ngây người:
- Bác sĩ Lục, cô vừa thay đồ là trông cứ như người khác ấy, vừa quyến rũ lại vừa gợi cảm, chỉ sợ đêm nay nhân vật chính cũng chẳng nổi bật bằng cô đâu.
Lục Dung Nhan cười không đáp, nhìn cổ áo chữ V khoét sâu quá ngực cô lại bỗng nhớ tới Lục Ngạn Diễm.
Có lẽ trong lúc chọn váy cô cũng đã nghĩ tới anh.
Vì đây chính là kiểu dáng mà anh ghét nhất — cổ khoét sâu lộ cả nửa ngực ra ngoài.
Lục Ngạn Diễm rất hay đi giao tiếp, khi cần phải dẫn vợ theo thì cô cũng tham gia, thế nên trong tủ quần áo của cô có rất nhiều lễ phục, đều là Lục Ngạn Diễm chính mình dắt cô đi mua. Đương nhiên, phần lớn đều là anh chọn, ánh mắt anh rất tốt nên luôn chọn được kiểu dáng và màu sắc phù hợp với làn da của cô. Chỉ có điều, anh chưa bao giờ chọn cho một một thiết kế phóng khoáng một chút, chỉ cần hơi hở hang là dù nhân viên bán hàng có cật lực đề cử cũng đều bị anh kiên quyết cự tuyệt hết.
Cũng tốt, từ giờ trở đi mọi chuyện cô đều có thể tự mình quyết định.
Chiếc váy này chính là bắt đầu.
Trong sự kinh ngạc của Trần Thụy cô tự bỏ ba mươi nghìn ra mua chiếc váy gợi cảm này.
Cô cảm thấy có lẽ mình điên rồi, ba mươi nghìn chính là bốn tháng lương của cô.
Dù năm năm chung sống với Lục Ngạn Diễm đều được ăn sung mặc sướng, anh cũng rất hay mua đồ xa xỉ cho cô nhưng cô xuất thân bình dân nên vẫn luôn duy trì thói quen tiết kiệm. Lúc đi mua sắm một mình chẳng mấy khi mua thứ gì có giá đến bốn con số cả.
Thật ra Lục Dung Nhan cũng thấy chiếc váy này rất hở hang, nhưng càng nghĩ đây là thứ Lục Ngạn Diễm ghét thì cô lại càng muốn thử.
Cô phải có chính kiến của mình, vì sao cứ phải làm việc dựa trên sở thích của anh chứ?
...
Taxi dừng trước cửa hội quán Thịnh Hoàn thì trước cửa đã đông nghịt những chiếc xe đắt tiền rồi, từ đó có thể thấy bữa tiệc này có rất nhiều người nổi tiếng trong giới làm ăn tới tham dự.
Đưa thiếp mời xong người giữ cửa ân cần mời họ vào sảnh chính, Lục Dung Nhan khoác tay Trần Thụy, theo nhân viên nhập tiệc.
Tiệc đã bắt đầu, bên trong quả nhiên có không ít người nổi tiếng trong giới kinh tế, còn có rất nhiều quý phu nhân và các cô gái nhà giàu. Có người cầm chén tâm sự, có người đang nhẹ nhàng khiêu vũ theo điệu nhạc giữa sân khấu.
Lục Dung Nhan nhìn qua một vòng đã thấy không ít gương mặt quen thuộc, đương nhiên cũng không thể coi là quen thân được mà chỉ là trước đây cô gặp lúc cũng Lục Ngạn Diễm tham dự tiệc, gọi là từng gặp mặt chào hỏi qua loa mà thôi.
Trần Thụy là người thường nên vào cửa cũng không khiến nhiều người chú ý. Còn Lục Dung Nhan dù không phải gương mặt mờ nhạt nhưng lúc này người đứng cạnh cô là cậu ta chứ không phải Lục Ngạn Diễm nên cũng không có quá nhiều người để ý tới. Cô càng không có hứng đi hàn huyên tâm sự khách sáo với đám người ở đây, thế nên hai người chẳng cần chào hỏi ai mà cứ tự nhiên vào giữa sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ theo tiếng nhạc.
Đây là một điệu Van hết sức quen thuộc, nó khiến cô nhớ tới Lục Ngạn Diễm, bởi lần đầu anh dẫn cô đi dự tiệc họ cũng đã nhảy điệu này.
Đó là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc của giới thượng lưu, khi đó cô còn chẳng có bất cứ kinh nghiệm xã giao nào, khiêu vũ cũng không ra sao nên chỉ nhảy vài phút mà chân anh đã bị cô giẫm đến mấy lần liền.
Dù sau đó anh không nói gì nhưng cô vẫn rất áy náy, tự cảm thấy mình làm anh mất mặt rồi, bởi Lục Ngạn Diễm là một kẻ cực kỳ sĩ diện.
Sau đó về nhà cô trộm ghi tên tham gia một khóa khiêu vũ, dùng thời gian nghỉ trưa ít ỏi để đi học. Chỉ vì không muốn làm anh mất mặt, đồng thời còn hy vọng anh có thể tự hào về cô, có thể chú ý đến cô nhiều hơn một chút.
Thực tế cô cũng rất có khả năng về nhảy múa, hơn nữa vì cố gắng học nên rất nhanh sau đó cô đã thuần thục. Dáng người cô lại đẹp nên mỗi khi tham dự tiệc cô đều cực kỳ nổi bật, khiến nhiều người phải sáng mắt lên nhìn. Chỉ có điều Lục Ngạn Diễm không ở trong số đó. Anh chỉ luôn lạnh lùng thản nhiên, giả như không hề nhìn thấy cô vậy.
Nhìn những cặp đôi ôm sát nhau trên sàn nhảy Lục Dung Nhan bỗng thấy rất xót xa, trước kia cô quá ngốc thế nên mới không biết sống vì mình, tới giờ vẫn luôn uốn mình sống vì người khác, lúc này, từ tận đáy lòng cô thật sự ấm ức thay cho bản thân.
- Thưa cô, có thể mời cô nhảy một điệu không?
Đến điệu nhảy thứ hai thì đã có một người đàn ông mời cô ra nhảy.
- Có thể.
Cô đáp không cần nghĩ, quay đầu ra dấu với Trần Thụy xong cô tao nhã theo người này đi vào sân nhảy.
Cảm giác này thật tốt, không cần suy nghĩ người khác có vui hay không mà chỉ cần làm theo ý mình muốn là được.
Lục Dung Nhan đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, cô nghĩ mình cứ như con bướm vừa phá kén mà ra, xoay tròn trên sàn nhảy, vui vẻ tới không kìm nổi.
Giờ phút này cô cảm thấy đây mới chính là mình, cảm giác hào quang của mình đang bắn ra bốn phía rồi, bởi có rất nhiều người tới mời cô nhảy, cô cũng không từ chối mà cùng họ đi khiêu vũ, bay múa tự do tùy ý.
Trong khi cô đang vui vẻ thì nhân viên phục vụ đi tới rồi giơ tay chỉ về phía ban công bên cạnh rồi nói:
- Thưa cô, bên kia có người mời cô qua đó.
[Vợ chồng Dung Nhan]
Chung sống hòa bình sao?
Lại là chung sống hòa bình!
Trong từ điển của anh thì chung sống hòa bình có nghĩa là không cần quan tâm đến cô, bỏ mặc cô ở nhà một mình còn bản thân ra ngoài chơi bời đàng điếm.
Lục Dung Nhan đột nhiên rất muốn cười to lên, sau đó cô thật sự bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.
- Anh yên tâm, tôi là mẹ của Tiêu Tiêu nên sẽ không để thằng bé chịu thiệt, anh không đồng ý ly hôn thì tôi cũng không làm thế nào được, nhưng tôi nhất định sẽ đưa con ra ngoài ở!
Cô nói xong liền né người ra ngoài, nhưng cổ tay lại lần nữa bị người nắm lấy. Ánh mắt anh lần thứ hai dấy lên lửa giận:
- Em vẫn còn muốn làm ầm lên sao Lục Dung Nhan?!
Cô hung hăng trừng mắt, cắn răng gắt:
- Đúng! Ầm ĩ đến khi nào anh đồng ý ly hôn mới thôi!
Lục Ngạn Diễm cười lạnh:
- Đừng mơ!
Nói xong anh quay người ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, trong không gian yên tĩnh chỉ còn mình Lục Dung Nhan đờ đẫn đứng im.
...
Chờ tới khi Lục Dung Nhan rửa mặt rồi quay lại phòng ăn thì đã không thấy bóng Lục Ngạn Diễm đâu nữa, Tiêu Tiêu chạy tới ôm chân mẹ:
- Mẹ ơi, ba hứa sinh nhật sẽ ở cùng con mà sao lại đi rồi? Có phải ba giận gì không? Vừa rồi con gọi mà ba cũng không thèm để ý. Ba đang giận con à?
Nhìn con mình khổ sở lòng Lục Dung Nhan cũng không nỡ, cô ngổi xổm xuống xoa đầu con trai:
- Ba thương con còn không hết sao lại giận được chứ? Trong viện có rất nhiều người bị bệnh cần ba phải chăm sóc, chúng ta đi ăn cơm trước rồi vừa cắt bánh ngọt với ông bà nội vừa chờ ba được không?
- Vâng ạ.
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Dễ thấy là Lục Ngạn Diễm đang cực kỳ tức giận, vì anh chưa bao giờ thất thố trước mặt con trai như thế này.
Đến tận khi bữa tối kết thúc mà Lục Ngạn Diễm vẫn không về lại nhà họ Lục.
Đây là chuyện cô đã đoán được từ sớm rồi.
Lục Dung Nhan định mang con trai về nhà nhưng lại bị Thôi Trân Ái từ chối, lý do là thằng bé cần yên tĩnh để ngủ, chỗ bọn họ... rất ầm ĩ.
Lý do này khiến Lục Dung Nhan không thể nào phản bác được, gần đây đúng là hai người họ không có lúc nào an tĩnh cả
Cô không kiên trì nữa, sau khi ru con ngủ một mình cô lại rời khỏi nhà họ Lục.
Dù lúc ăn cơm vợ chồng Lục Viễn Sơn không hỏi nhưng từ ánh mắt mà xem thì có lẽ không phải là họ không biết đã có chuyện xảy ra.
Có lẽ họ cũng đang trách cô cố tình gây sự, thế nhưng có ai thấu được nỗi khổ của cô không?
Kéo kín áo khoác, cô cứ đi lang thang trên đường, không muốn về lại căn nhà không hề có sinh khí kia, càng không muốn đi đối mặt với người đàn ông lạnh lùng kia thêm lần nào nữa.
Nếu không phải vì Tiêu Tiêu thì cả đời này không cũng không hề muốn đặt chân về cái nơi gọi là “nhà” ấy thêm bất cứ một lần nào hết.
Có lẽ Lục Ngạn Diễm cũng chưa về đâu nhỉ? Chắc chắn anh đang cùng đám hồng nhan tri kỷ nâng chén cười vui, hoặc có thể đang chơi mấy trò càng kích thích hơn không chừng, nhưng mấy chuyện đó thì có liên quan gì đến cô đâu?
Người chồng trên danh nghĩa này từ đầu đã không thuộc về cô rồi.
Một mình đi mãi trên đường, nhìn từng cặp đôi đi qua trước mặt, tâm trạng cô càng tồi tệ hơn. Đột nhiên rất muốn tìm ai đó để tâm sự một chút, thế nhưng sau khi Tần Mộ Sở rời đi thì cô đã không biết còn ai có thể nghe mình dốc bầu tâm sự nữa rồi.
- Bác sĩ Lục, sao lại có mình cô thế này?
Bả vai bị người vỗ một cái, cô xoay người thì thấy đồng nghiệp Trần Thụy ăn mặc đứng đắn xuất hiện trước mắt.
Khẽ cười, cô đáp:
- Chán quá nên đi dạo một chút thôi.
- Thì ra là đang đi dạo à.
Trần Thụy nhìn xung quanh một vòng:
- Không đi cùng viện trưởng sao?
Mắt cô lóe lên:
- Viện trưởng... ở nhà trông con rồi. Cậu đang...
Cô nhìn từ trên xuống dưới, Trần Thụy hôm nay ăn mặc hết sức long trọng.
Cậu ta bất đắc dĩ nhún vai:
- Đừng nói nữa, lúc sáng nói đến bữa tiệc ấy, tôi hẹn với Tiểu Lưu phòng cấp cứu đi nhưng không ngờ mười phút trước cô ấy gọi báo bận không đi được. Mình tôi cũng đi không được, giờ đang định về nhà đây.
Lục Dung Nhan cười:
- Tiệc chắc cũng bắt đầu rồi, một mình cậu đi vào chắc cũng không sao mà.
- Bác sĩ Lục không biết rồi, lần đầu tôi tham dự một bữa tiệc như vậy đấy, đang lo muốn chết lại còn không có bạn nhảy thì chẳng phải càng xấu hổ hơn sao.
Trần Thụy nói xong ánh mắt chợt sáng ngời lên:
- Hay thế này đi bác sĩ Lục, dù sao giờ cô cũng đang rảnh, cô đi cùng tôi được không?
- Tôi á?
- Đúng rồi.
Lục Dung Nhan do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
Một mình khó tránh sẽ càng nghĩ nhiều, chi bằng đi cùng cậu ta, coi như là giải sầu cũng được.
- Thế cũng được.
Cô gật đầu, nhưng nhìn lại bộ quần áo bình thường trên người mình thì hơi chần chừ:
- Nhưng mà tôi không có lễ phục.
- Có gì khó đâu? Đằng kia vừa hay có cửa hàng cho thuê lễ phục kìa.
Trần Thụy giơ tay chỉ phía trước, Lục Dung Nhan theo tay cậu ta nhìn thì thấy một chiếc váy dài nhạt màu đập thẳng vào mắt.
...
Lục Dung Nhan đứng trước gương, nhìn người đẹp cao gầy bên trong.
Lâu lắm rồi cô không nhìn kỹ mình, thì ra dáng người cô vẫn tốt như thế, khí chất cũng thanh tao như thế, năm năm hôn nhân đã khiến cảm giác thiếu nữ ngây ngô trên người cô hoàn toàn biến mất, thay bằng khí chất trưởng thành của người thiếu phụ.
Làn vải mỏng manh bao bọc lấy dáng người mảnh khảnh, từng mũi chỉ tinh tế phô bày đường cong mê người của cô, màu tím nhạt cũng làm tôn lên làn da, khiến khuôn mặt cô thanh tú hơn hẳn.
Nhân viên cẩn thận chỉnh lý vạt váy, còn không nén được chặc lưỡi:
- Cô mặc bộ này đẹp thật đấy, chiếc váy này thật sự rất hợp với cô!
Trần Thụy đứng một bên cũng nhìn tới mức ngây người:
- Bác sĩ Lục, cô vừa thay đồ là trông cứ như người khác ấy, vừa quyến rũ lại vừa gợi cảm, chỉ sợ đêm nay nhân vật chính cũng chẳng nổi bật bằng cô đâu.
Lục Dung Nhan cười không đáp, nhìn cổ áo chữ V khoét sâu quá ngực cô lại bỗng nhớ tới Lục Ngạn Diễm.
Có lẽ trong lúc chọn váy cô cũng đã nghĩ tới anh.
Vì đây chính là kiểu dáng mà anh ghét nhất — cổ khoét sâu lộ cả nửa ngực ra ngoài.
Lục Ngạn Diễm rất hay đi giao tiếp, khi cần phải dẫn vợ theo thì cô cũng tham gia, thế nên trong tủ quần áo của cô có rất nhiều lễ phục, đều là Lục Ngạn Diễm chính mình dắt cô đi mua. Đương nhiên, phần lớn đều là anh chọn, ánh mắt anh rất tốt nên luôn chọn được kiểu dáng và màu sắc phù hợp với làn da của cô. Chỉ có điều, anh chưa bao giờ chọn cho một một thiết kế phóng khoáng một chút, chỉ cần hơi hở hang là dù nhân viên bán hàng có cật lực đề cử cũng đều bị anh kiên quyết cự tuyệt hết.
Cũng tốt, từ giờ trở đi mọi chuyện cô đều có thể tự mình quyết định.
Chiếc váy này chính là bắt đầu.
Trong sự kinh ngạc của Trần Thụy cô tự bỏ ba mươi nghìn ra mua chiếc váy gợi cảm này.
Cô cảm thấy có lẽ mình điên rồi, ba mươi nghìn chính là bốn tháng lương của cô.
Dù năm năm chung sống với Lục Ngạn Diễm đều được ăn sung mặc sướng, anh cũng rất hay mua đồ xa xỉ cho cô nhưng cô xuất thân bình dân nên vẫn luôn duy trì thói quen tiết kiệm. Lúc đi mua sắm một mình chẳng mấy khi mua thứ gì có giá đến bốn con số cả.
Thật ra Lục Dung Nhan cũng thấy chiếc váy này rất hở hang, nhưng càng nghĩ đây là thứ Lục Ngạn Diễm ghét thì cô lại càng muốn thử.
Cô phải có chính kiến của mình, vì sao cứ phải làm việc dựa trên sở thích của anh chứ?
...
Taxi dừng trước cửa hội quán Thịnh Hoàn thì trước cửa đã đông nghịt những chiếc xe đắt tiền rồi, từ đó có thể thấy bữa tiệc này có rất nhiều người nổi tiếng trong giới làm ăn tới tham dự.
Đưa thiếp mời xong người giữ cửa ân cần mời họ vào sảnh chính, Lục Dung Nhan khoác tay Trần Thụy, theo nhân viên nhập tiệc.
Tiệc đã bắt đầu, bên trong quả nhiên có không ít người nổi tiếng trong giới kinh tế, còn có rất nhiều quý phu nhân và các cô gái nhà giàu. Có người cầm chén tâm sự, có người đang nhẹ nhàng khiêu vũ theo điệu nhạc giữa sân khấu.
Lục Dung Nhan nhìn qua một vòng đã thấy không ít gương mặt quen thuộc, đương nhiên cũng không thể coi là quen thân được mà chỉ là trước đây cô gặp lúc cũng Lục Ngạn Diễm tham dự tiệc, gọi là từng gặp mặt chào hỏi qua loa mà thôi.
Trần Thụy là người thường nên vào cửa cũng không khiến nhiều người chú ý. Còn Lục Dung Nhan dù không phải gương mặt mờ nhạt nhưng lúc này người đứng cạnh cô là cậu ta chứ không phải Lục Ngạn Diễm nên cũng không có quá nhiều người để ý tới. Cô càng không có hứng đi hàn huyên tâm sự khách sáo với đám người ở đây, thế nên hai người chẳng cần chào hỏi ai mà cứ tự nhiên vào giữa sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ theo tiếng nhạc.
Đây là một điệu Van hết sức quen thuộc, nó khiến cô nhớ tới Lục Ngạn Diễm, bởi lần đầu anh dẫn cô đi dự tiệc họ cũng đã nhảy điệu này.
Đó là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc của giới thượng lưu, khi đó cô còn chẳng có bất cứ kinh nghiệm xã giao nào, khiêu vũ cũng không ra sao nên chỉ nhảy vài phút mà chân anh đã bị cô giẫm đến mấy lần liền.
Dù sau đó anh không nói gì nhưng cô vẫn rất áy náy, tự cảm thấy mình làm anh mất mặt rồi, bởi Lục Ngạn Diễm là một kẻ cực kỳ sĩ diện.
Sau đó về nhà cô trộm ghi tên tham gia một khóa khiêu vũ, dùng thời gian nghỉ trưa ít ỏi để đi học. Chỉ vì không muốn làm anh mất mặt, đồng thời còn hy vọng anh có thể tự hào về cô, có thể chú ý đến cô nhiều hơn một chút.
Thực tế cô cũng rất có khả năng về nhảy múa, hơn nữa vì cố gắng học nên rất nhanh sau đó cô đã thuần thục. Dáng người cô lại đẹp nên mỗi khi tham dự tiệc cô đều cực kỳ nổi bật, khiến nhiều người phải sáng mắt lên nhìn. Chỉ có điều Lục Ngạn Diễm không ở trong số đó. Anh chỉ luôn lạnh lùng thản nhiên, giả như không hề nhìn thấy cô vậy.
Nhìn những cặp đôi ôm sát nhau trên sàn nhảy Lục Dung Nhan bỗng thấy rất xót xa, trước kia cô quá ngốc thế nên mới không biết sống vì mình, tới giờ vẫn luôn uốn mình sống vì người khác, lúc này, từ tận đáy lòng cô thật sự ấm ức thay cho bản thân.
- Thưa cô, có thể mời cô nhảy một điệu không?
Đến điệu nhảy thứ hai thì đã có một người đàn ông mời cô ra nhảy.
- Có thể.
Cô đáp không cần nghĩ, quay đầu ra dấu với Trần Thụy xong cô tao nhã theo người này đi vào sân nhảy.
Cảm giác này thật tốt, không cần suy nghĩ người khác có vui hay không mà chỉ cần làm theo ý mình muốn là được.
Lục Dung Nhan đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, cô nghĩ mình cứ như con bướm vừa phá kén mà ra, xoay tròn trên sàn nhảy, vui vẻ tới không kìm nổi.
Giờ phút này cô cảm thấy đây mới chính là mình, cảm giác hào quang của mình đang bắn ra bốn phía rồi, bởi có rất nhiều người tới mời cô nhảy, cô cũng không từ chối mà cùng họ đi khiêu vũ, bay múa tự do tùy ý.
Trong khi cô đang vui vẻ thì nhân viên phục vụ đi tới rồi giơ tay chỉ về phía ban công bên cạnh rồi nói:
- Thưa cô, bên kia có người mời cô qua đó.
[Vợ chồng Dung Nhan]