Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 742
42742
- Nếu thế thì bỏ qua đi!
Dù sao cái tát đó cũng coi như đòi lại được rồi.
- Vợ tôi luôn là người hiểu lý lẽ chứ không phải kẻ điêu ngoa tùy hứng, nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng không truy cứu nữa.
Lời này rõ ràng là để châm chọc Trình Gia Nhị.
Không phải chính ả là đứa điêu ngoa tùy hứng trong miệng Lục Ngạn Diễm sao?
Đúng lúc này thì giám đốc đã cầm một chiếc Ipad tới:
- Anh Lục, video giám sát anh cần đây ạ.
Ông ta dùng hai tay cung kính đưa Ipad cho anh.
Lục Ngạn Diễm không cầm mà nghếch cằm chỉ hướng Trình Gia Đống:
- Đưa video cho anh Trình xem đi! Trong lúc anh Trình dạy bảo em gái nhân tiện cũng có thể dạy cô ta nên quen người đàn ông thế nào nữa!
Nói xong anh choàng tay qua eo Lục Dung Nhan rồi đưa cô ra ngoài.
Anh không cần xem video, như thể đã nắm chắc kết quả vậy.
Lục Dung Nhan không biết mình có nên cảm thấy may mắn vì ít nhất chuyện này anh vẫn lựa chọn tin tưởng mình không nữa?
- Người đã hưởng qua thứ tốt đương nhiên không có khả năng quay lại ăn phân rồi.
Cứ như đoán được cô đang nghĩ gì nên Lục Ngạn Diễm bất thình lình ném ra một câu như thế.
Lục Dung Nhan cả giận:
- Anh nói ai ăn phân hả?
- Trình Gia Nhị.
Quả thật Trình Gia Nhị lúc này cầm Ipad xem video giám sát mà mặt tái mét như thể ăn phải phân vậy.
- Thằng khốn Lý Ý Khâm này!
Trình Gia Nhị tức giận ném Ipad xuống đất rồi chạy ra ngoài.
- Nhị Nhị, em nghe anh giải thích đã...
Gã cuống quýt đuổi theo sau.
- Nhị Nhị!
- ...
...
Lục Ngạn Diễm đi rất nhanh, nhanh đến mức Lục Dung Nhan gần như phải chạy mới đuổi theo kịp.
Anh đang giận, cô nhìn cũng biết.
Bởi vì từ tầng trên đi xuống cửa sắc mặt anh không còn thản nhiên như cũ mà hoàn toàn lạnh băng, thế nên mấy nhân vật có tiếng trong giới làm ăn không có một ai dám bước tới chào hỏi hết.
Nhìn sườn mặt lạnh lùng kia cô không hiểu anh đang tức cái gì nữa?
Dù là Trình Gia Nhị đánh cô khiến anh mất mặt nhưng không phải Trình Gia Đống vẫn luôn cung kính với anh đó sao?
Nói thẳng ra thì Lục Dung Nhan cũng không muốn về cùng anh, dù anh giải vây cho cô nhưng cô biết anh làm thế vì sĩ diện của mình mà thôi.
Có đôi khi mặt mũi không phải nói mặc kệ là mặc được, giống như Lục Dung Nhan lúc này, dưới mắt nhiều người như thế cô cũng phải trái lương tâm mà cùng Lục Ngạn Diễm đi ra khỏi hội quán đấy thôi.
Đứng trước cửa hội quán Thịnh Hoàn.
Tay Lục Dung Nhan vẫn bị anh siết chặt, tay anh rất lạnh, tựa như băng đá, mà cái lạnh đã theo da thấm vào tận tim cô rồi.
Cô mất tự nhiên giãy ra:
- Tôi còn chưa định về nhà đâu.
- ...
Lục Ngạn Diễm dừng bước, từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi đen sắc bén đến mức đủ khiến cô rơi vào bùn đen.
Sắc mặt anh đủ khiến cô không còn bất cứ phản xạ với xung quanh nào nữa.
Đột nhiên cô rất sợ hãi loại an tĩnh này, giống như yên lặng trước cơn bão vậy.
- Định đi đâu nữa?
Trong không khí quanh quẩn giọng nói không hề có độ ấm của anh.
- Tôi đến bệnh viện tăng ca!
Cô cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình, dùng hết sức để bản thân không quá mức khúm núm.
- Tăng ca?
- Đúng thế.
Giọng cô đã hơi run.
Theo bản năng cô siết chặt chiếc áo khoác trên người, dây váy bị lỏng lên tuột xuống cánh tay cô, ngực lập tức cảm nhận được mặt trong áo vest, hơi lành lạnh.
Cô vội vàng giơ tay đỡ mới không khiến váy rơi hẳn xuống đất.
- Hừ!
Cô nghe được tiếng cười nhẹ trên đỉnh đầu mình, đôi mắt lạnh băng nhìn qua ngực cô, hai bầu ngực đang lấp ló ngay dưới làn áo vest.
- Mặc thế này đi làm sao?
Mặt mũi anh đã trầm cả xuống.
- Trong văn phòng có áo blouse!
Thấy ánh mắt sắc bén dừng trên người mình Lục Dung Nhan cảm giác bản thân cứ như một con dê đang chờ lên bàn hiến tế vậy.
Nhưng dưới đáy mắt anh đã là một mảnh lạnh như băng:
- Tại sao lại mặc quần áo thế này?
- Thích thôi.
- Thích?
Tầm mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn cố định trên mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói bá đạo:
- Chắc em phải biết là tôi không thích chứ.
- ...
Đến tận sau khi kết hôn Lục Dung Nhan mới hiểu thì ra chủ nghĩa đàn ông của Lục Ngạn Diễm lại lớn tới mức này. Rõ ràng không yêu cô nhưng lại muốn khống chế cô.
Lục Dung Nhan cảm thấy mình không biết sống chết nữa rồi, cô ngửa cao đầu, nói:
- Tôi tự có chính kiến của mình, sao cứ phải đón ý anh mà làm chứ?
Đôi mắt đen nheo lại, giọng anh rất lãnh đạm, đến mức không mang chút tình cảm nào:
- Vì em là bà Lục.
Bà Lục?
Anh vậy mà vẫn nhớ cô là bà Lục đấy.
Lần này đến lượt Lục Dung Nhan cười lạnh.
- Ngạn Diễm!
Bỗng nhiên một giọng nữ nũng nịu phá vỡ sự căng thẳng giữa hai người.
Cả hai cùng quay lại thì thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang thở dốc, vừa thấy là biết ả vất vả lắm mới đuổi theo tới đây.
Đầu tiên thì bộ váy ả đang mặc khiến Lục Dung Nhan run lên.
Váy dài màu tím nhạt, đường cắt táo bạo, ngực xẻ tới tận hông.
So sánh thì ngực ả ta rõ ràng to hơn Lục Dung Nhan nhiều, dưới lụa mỏng vừa hấp dẫn lại vừa gợi cảm.
Cô gái này chính là Sandy – bạn nhảy đêm nay của Lục Ngạn Diễm.
Thật trùng hợp là ả ta lại mặc một bộ lễ phục giống cô như đúc.
Ha! Duyên phận đúng là kỳ diệu quá!
Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy chiếc váy mình mặc đúng là rẻ tiền thật.
Sandy rất đẹp, dáng người cao gầy quyến rũ, đứng cạnh Lục Ngạn Diễm đúng là đến Lục Dung Nhan cũng cảm thấy xứng đôi.
Lúc này ả cũng đã để ý thấy bộ váy Lục Dung Nhan đang mặc giống hệt của mình, sắc mặt ả lộ ra khinh bỉ và tự tin kỳ lạ, sau đó tiến lên thân mật khoác tay Lục Ngạn Diễm:
- Ngạn Diễm, em đang không biết sao anh tự dưng đi đâu mất, thì ra là bà Lục đến.
Đã biết bà Lục chính quy đến rồi mà ả ta cũng không hề kiêng kỵ gì hết.
Trong mắt Lục Dung Nhan thì đây chính là khiêu khích, nhưng thật ngại, người vợ chính thức là cô không có tâm trạng để chơi trò hậu cung tranh đấu với ả ta đâu.
Đối với sự nhiệt tình của ả Lục Ngạn Diễm chỉ coi như không thấy, anh hờ hững đẩy tay ả văng ra:
- Sandy, hôm nay dừng ở đây thôi.
Giọng điệu lạnh băng kiến đáy mắt ả ta nổi lên ai oán:
- Anh muốn bỏ em để đi sao?
- Không thì anh ở lại với người ta một lát đi? Tôi tự gọi xe được.
Ngược lại Lục Dung Nhan có vẻ cực kỳ rộng lượng.
- Em định mặc thế này mà gọi xe à? Sao? Không quyến rũ bạn trai cũ mà giờ muốn đi quyến rũ người đàn ông khác sao?
Lục Ngạn Diễm ôm Lục Dung Nhan vào lòng rồi đi nhanh ra ngoài, không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nào.
- ...
Lục Dung Nhan bực bội cắn môi, nhưng ngại bộ quần áo lúc này mình mặc chẳng ra sao nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Sao Sandy lại để anh đi dễ như thế được, ả hô lên:
- Ngạn Diễm, anh không yêu người đàn bà này thì cần gì phải như thế?
Tim Lục Dung Nhan vẫn khó tránh nhói lên một chút.
Xem đi! Ai cũng biết Lục Ngạn Diễm không yêu cô, nhưng lại cứ ngang ngạnh ép cô phải cùng mình diễn vai yêu đương sâu sắc, dù anh không chán nhưng cô cũng mệt lắm rồi.
- Yêu hay không đều là việc riêng của tôi và cô ấy, người ngoài như cô không có quyền lên tiếng.
Anh lười nói nhiều với ả nên ôm cô đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Lục Dung Nhan đứng cạnh xe, nhất quyết không chịu lên mà cứ giằng co mãi với Lục Ngạn Diễm.
- Định đứng thế này cả đêm à?
Rõ ràng Lục Ngạn Diễm đã hết sạch kiên nhẫn rồi.
- Anh cho người đưa tôi về viện đi!
Mày Lục Ngạn Diễm giần giật:
- Em đang khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi sao?
- Anh Lục này, tôi biết anh vẫn luôn không kiên nhẫn với tôi, nhưng giờ tôi đang rất nghiêm túc.
Lục Dung Nhan kiên cường đối diện với người đàn ông trước mặt.
Giờ này trong lửa giận trong mắt anh sắp trào cả ra ngoài rồi, trong lòng cô thật ra vẫn hơi sợ nhưng trên mặt lại không hề thể hiện ra.
Cô không muốn tiếp tục vâng dạ nghe theo ý anh nữa!
Chỗ nào có áp bức thì ở đó phải có phản kháng!
- Viện trưởng.
Hai người còn đang giằng cô thì lái xe Tiểu Trịnh đã tới, trên tay cậu ta còn cầm một túi đồ:
- Mua được quần áo cho phu nhân rồi ạ.
Lục Dung Nhan hơi giật mình, cô nhìn Lục Ngạn Diễm bằng ánh mắt khó hiểu.
Từ bao giờ anh lại quan tâm cô thế này?
Nhưng chỉ chớp mắt cô đã bóp chết ý tưởng này, đây là đang quan tâm chăm sóc sao? Đương nhiên là không phải rồi! Cô là vợ anh, nếu thật sự trần truồng trong bữa tiệc này thì người mất mặt nhất đương nhiên là Lục Ngạn Diễm rồi.
- Vào xe thay đồ đi.
- Lục Ngạn Diễm...
- Nói đi.
Mày anh cau cả lại.
- Vừa rồi sao anh lại giúp tôi? Là vì tôi mặc váy giống bạn gái anh nên anh mới nhầm tôi với cô ta đúng không?
Thật ra chuyện này cô đã muốn hỏi từ nãy rồi.
Lục Ngạn Diễm hờ hững nhìn cô, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Em cũng tự biết bản thân nặng nhẹ thế nào đấy, đúng là rất hiểu biết!
Người phụ nữ không biết điều này!
Lục Dung Nhan nhếch miệng, quả nhiên.
- Tiền quần áo tôi sẽ trả lại anh!
Nói xong cô cầm quần áo trên tay tài xế rồi mới vào xe, kéo mành xuống.
Nếu đã muốn rời khỏi người đàn ông này thì từ nay về sau cô nên phân rõ giới hạn với anh!
Bắt đầu từ tiền đi!
Cô lên xe rồi nên không thấy được sau khi Lục Ngạn Diễm nghe được câu kia thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lục Dung Nhan vừa thay xong đồ, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết thì cửa sau đã bị người mở ra, sau đó Lục Ngạn Diễm tràn ngập phẫn nộ cúi người vào xe.
Trong xe lập tức lạnh như hầm băng.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, cuống quýt quay người cài nút áo lại.
- Cút!
Bỗng phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào hết.
- ...
Đây là đồng ý thả cô đi sao?
Lục Dung Nhan như thể được đại xá, cô vội đẩy cửa xuống xe mà không hề quay đầu.
Chân vừa chạm đất cô đã bỏ đi nhanh như chớp.
[Vợ chồng Dung Nhan]
- Nếu thế thì bỏ qua đi!
Dù sao cái tát đó cũng coi như đòi lại được rồi.
- Vợ tôi luôn là người hiểu lý lẽ chứ không phải kẻ điêu ngoa tùy hứng, nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi cũng không truy cứu nữa.
Lời này rõ ràng là để châm chọc Trình Gia Nhị.
Không phải chính ả là đứa điêu ngoa tùy hứng trong miệng Lục Ngạn Diễm sao?
Đúng lúc này thì giám đốc đã cầm một chiếc Ipad tới:
- Anh Lục, video giám sát anh cần đây ạ.
Ông ta dùng hai tay cung kính đưa Ipad cho anh.
Lục Ngạn Diễm không cầm mà nghếch cằm chỉ hướng Trình Gia Đống:
- Đưa video cho anh Trình xem đi! Trong lúc anh Trình dạy bảo em gái nhân tiện cũng có thể dạy cô ta nên quen người đàn ông thế nào nữa!
Nói xong anh choàng tay qua eo Lục Dung Nhan rồi đưa cô ra ngoài.
Anh không cần xem video, như thể đã nắm chắc kết quả vậy.
Lục Dung Nhan không biết mình có nên cảm thấy may mắn vì ít nhất chuyện này anh vẫn lựa chọn tin tưởng mình không nữa?
- Người đã hưởng qua thứ tốt đương nhiên không có khả năng quay lại ăn phân rồi.
Cứ như đoán được cô đang nghĩ gì nên Lục Ngạn Diễm bất thình lình ném ra một câu như thế.
Lục Dung Nhan cả giận:
- Anh nói ai ăn phân hả?
- Trình Gia Nhị.
Quả thật Trình Gia Nhị lúc này cầm Ipad xem video giám sát mà mặt tái mét như thể ăn phải phân vậy.
- Thằng khốn Lý Ý Khâm này!
Trình Gia Nhị tức giận ném Ipad xuống đất rồi chạy ra ngoài.
- Nhị Nhị, em nghe anh giải thích đã...
Gã cuống quýt đuổi theo sau.
- Nhị Nhị!
- ...
...
Lục Ngạn Diễm đi rất nhanh, nhanh đến mức Lục Dung Nhan gần như phải chạy mới đuổi theo kịp.
Anh đang giận, cô nhìn cũng biết.
Bởi vì từ tầng trên đi xuống cửa sắc mặt anh không còn thản nhiên như cũ mà hoàn toàn lạnh băng, thế nên mấy nhân vật có tiếng trong giới làm ăn không có một ai dám bước tới chào hỏi hết.
Nhìn sườn mặt lạnh lùng kia cô không hiểu anh đang tức cái gì nữa?
Dù là Trình Gia Nhị đánh cô khiến anh mất mặt nhưng không phải Trình Gia Đống vẫn luôn cung kính với anh đó sao?
Nói thẳng ra thì Lục Dung Nhan cũng không muốn về cùng anh, dù anh giải vây cho cô nhưng cô biết anh làm thế vì sĩ diện của mình mà thôi.
Có đôi khi mặt mũi không phải nói mặc kệ là mặc được, giống như Lục Dung Nhan lúc này, dưới mắt nhiều người như thế cô cũng phải trái lương tâm mà cùng Lục Ngạn Diễm đi ra khỏi hội quán đấy thôi.
Đứng trước cửa hội quán Thịnh Hoàn.
Tay Lục Dung Nhan vẫn bị anh siết chặt, tay anh rất lạnh, tựa như băng đá, mà cái lạnh đã theo da thấm vào tận tim cô rồi.
Cô mất tự nhiên giãy ra:
- Tôi còn chưa định về nhà đâu.
- ...
Lục Ngạn Diễm dừng bước, từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi đen sắc bén đến mức đủ khiến cô rơi vào bùn đen.
Sắc mặt anh đủ khiến cô không còn bất cứ phản xạ với xung quanh nào nữa.
Đột nhiên cô rất sợ hãi loại an tĩnh này, giống như yên lặng trước cơn bão vậy.
- Định đi đâu nữa?
Trong không khí quanh quẩn giọng nói không hề có độ ấm của anh.
- Tôi đến bệnh viện tăng ca!
Cô cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình, dùng hết sức để bản thân không quá mức khúm núm.
- Tăng ca?
- Đúng thế.
Giọng cô đã hơi run.
Theo bản năng cô siết chặt chiếc áo khoác trên người, dây váy bị lỏng lên tuột xuống cánh tay cô, ngực lập tức cảm nhận được mặt trong áo vest, hơi lành lạnh.
Cô vội vàng giơ tay đỡ mới không khiến váy rơi hẳn xuống đất.
- Hừ!
Cô nghe được tiếng cười nhẹ trên đỉnh đầu mình, đôi mắt lạnh băng nhìn qua ngực cô, hai bầu ngực đang lấp ló ngay dưới làn áo vest.
- Mặc thế này đi làm sao?
Mặt mũi anh đã trầm cả xuống.
- Trong văn phòng có áo blouse!
Thấy ánh mắt sắc bén dừng trên người mình Lục Dung Nhan cảm giác bản thân cứ như một con dê đang chờ lên bàn hiến tế vậy.
Nhưng dưới đáy mắt anh đã là một mảnh lạnh như băng:
- Tại sao lại mặc quần áo thế này?
- Thích thôi.
- Thích?
Tầm mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn cố định trên mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói bá đạo:
- Chắc em phải biết là tôi không thích chứ.
- ...
Đến tận sau khi kết hôn Lục Dung Nhan mới hiểu thì ra chủ nghĩa đàn ông của Lục Ngạn Diễm lại lớn tới mức này. Rõ ràng không yêu cô nhưng lại muốn khống chế cô.
Lục Dung Nhan cảm thấy mình không biết sống chết nữa rồi, cô ngửa cao đầu, nói:
- Tôi tự có chính kiến của mình, sao cứ phải đón ý anh mà làm chứ?
Đôi mắt đen nheo lại, giọng anh rất lãnh đạm, đến mức không mang chút tình cảm nào:
- Vì em là bà Lục.
Bà Lục?
Anh vậy mà vẫn nhớ cô là bà Lục đấy.
Lần này đến lượt Lục Dung Nhan cười lạnh.
- Ngạn Diễm!
Bỗng nhiên một giọng nữ nũng nịu phá vỡ sự căng thẳng giữa hai người.
Cả hai cùng quay lại thì thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang thở dốc, vừa thấy là biết ả vất vả lắm mới đuổi theo tới đây.
Đầu tiên thì bộ váy ả đang mặc khiến Lục Dung Nhan run lên.
Váy dài màu tím nhạt, đường cắt táo bạo, ngực xẻ tới tận hông.
So sánh thì ngực ả ta rõ ràng to hơn Lục Dung Nhan nhiều, dưới lụa mỏng vừa hấp dẫn lại vừa gợi cảm.
Cô gái này chính là Sandy – bạn nhảy đêm nay của Lục Ngạn Diễm.
Thật trùng hợp là ả ta lại mặc một bộ lễ phục giống cô như đúc.
Ha! Duyên phận đúng là kỳ diệu quá!
Lục Dung Nhan bỗng cảm thấy chiếc váy mình mặc đúng là rẻ tiền thật.
Sandy rất đẹp, dáng người cao gầy quyến rũ, đứng cạnh Lục Ngạn Diễm đúng là đến Lục Dung Nhan cũng cảm thấy xứng đôi.
Lúc này ả cũng đã để ý thấy bộ váy Lục Dung Nhan đang mặc giống hệt của mình, sắc mặt ả lộ ra khinh bỉ và tự tin kỳ lạ, sau đó tiến lên thân mật khoác tay Lục Ngạn Diễm:
- Ngạn Diễm, em đang không biết sao anh tự dưng đi đâu mất, thì ra là bà Lục đến.
Đã biết bà Lục chính quy đến rồi mà ả ta cũng không hề kiêng kỵ gì hết.
Trong mắt Lục Dung Nhan thì đây chính là khiêu khích, nhưng thật ngại, người vợ chính thức là cô không có tâm trạng để chơi trò hậu cung tranh đấu với ả ta đâu.
Đối với sự nhiệt tình của ả Lục Ngạn Diễm chỉ coi như không thấy, anh hờ hững đẩy tay ả văng ra:
- Sandy, hôm nay dừng ở đây thôi.
Giọng điệu lạnh băng kiến đáy mắt ả ta nổi lên ai oán:
- Anh muốn bỏ em để đi sao?
- Không thì anh ở lại với người ta một lát đi? Tôi tự gọi xe được.
Ngược lại Lục Dung Nhan có vẻ cực kỳ rộng lượng.
- Em định mặc thế này mà gọi xe à? Sao? Không quyến rũ bạn trai cũ mà giờ muốn đi quyến rũ người đàn ông khác sao?
Lục Ngạn Diễm ôm Lục Dung Nhan vào lòng rồi đi nhanh ra ngoài, không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nào.
- ...
Lục Dung Nhan bực bội cắn môi, nhưng ngại bộ quần áo lúc này mình mặc chẳng ra sao nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Sao Sandy lại để anh đi dễ như thế được, ả hô lên:
- Ngạn Diễm, anh không yêu người đàn bà này thì cần gì phải như thế?
Tim Lục Dung Nhan vẫn khó tránh nhói lên một chút.
Xem đi! Ai cũng biết Lục Ngạn Diễm không yêu cô, nhưng lại cứ ngang ngạnh ép cô phải cùng mình diễn vai yêu đương sâu sắc, dù anh không chán nhưng cô cũng mệt lắm rồi.
- Yêu hay không đều là việc riêng của tôi và cô ấy, người ngoài như cô không có quyền lên tiếng.
Anh lười nói nhiều với ả nên ôm cô đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Lục Dung Nhan đứng cạnh xe, nhất quyết không chịu lên mà cứ giằng co mãi với Lục Ngạn Diễm.
- Định đứng thế này cả đêm à?
Rõ ràng Lục Ngạn Diễm đã hết sạch kiên nhẫn rồi.
- Anh cho người đưa tôi về viện đi!
Mày Lục Ngạn Diễm giần giật:
- Em đang khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi sao?
- Anh Lục này, tôi biết anh vẫn luôn không kiên nhẫn với tôi, nhưng giờ tôi đang rất nghiêm túc.
Lục Dung Nhan kiên cường đối diện với người đàn ông trước mặt.
Giờ này trong lửa giận trong mắt anh sắp trào cả ra ngoài rồi, trong lòng cô thật ra vẫn hơi sợ nhưng trên mặt lại không hề thể hiện ra.
Cô không muốn tiếp tục vâng dạ nghe theo ý anh nữa!
Chỗ nào có áp bức thì ở đó phải có phản kháng!
- Viện trưởng.
Hai người còn đang giằng cô thì lái xe Tiểu Trịnh đã tới, trên tay cậu ta còn cầm một túi đồ:
- Mua được quần áo cho phu nhân rồi ạ.
Lục Dung Nhan hơi giật mình, cô nhìn Lục Ngạn Diễm bằng ánh mắt khó hiểu.
Từ bao giờ anh lại quan tâm cô thế này?
Nhưng chỉ chớp mắt cô đã bóp chết ý tưởng này, đây là đang quan tâm chăm sóc sao? Đương nhiên là không phải rồi! Cô là vợ anh, nếu thật sự trần truồng trong bữa tiệc này thì người mất mặt nhất đương nhiên là Lục Ngạn Diễm rồi.
- Vào xe thay đồ đi.
- Lục Ngạn Diễm...
- Nói đi.
Mày anh cau cả lại.
- Vừa rồi sao anh lại giúp tôi? Là vì tôi mặc váy giống bạn gái anh nên anh mới nhầm tôi với cô ta đúng không?
Thật ra chuyện này cô đã muốn hỏi từ nãy rồi.
Lục Ngạn Diễm hờ hững nhìn cô, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Em cũng tự biết bản thân nặng nhẹ thế nào đấy, đúng là rất hiểu biết!
Người phụ nữ không biết điều này!
Lục Dung Nhan nhếch miệng, quả nhiên.
- Tiền quần áo tôi sẽ trả lại anh!
Nói xong cô cầm quần áo trên tay tài xế rồi mới vào xe, kéo mành xuống.
Nếu đã muốn rời khỏi người đàn ông này thì từ nay về sau cô nên phân rõ giới hạn với anh!
Bắt đầu từ tiền đi!
Cô lên xe rồi nên không thấy được sau khi Lục Ngạn Diễm nghe được câu kia thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lục Dung Nhan vừa thay xong đồ, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết thì cửa sau đã bị người mở ra, sau đó Lục Ngạn Diễm tràn ngập phẫn nộ cúi người vào xe.
Trong xe lập tức lạnh như hầm băng.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, cuống quýt quay người cài nút áo lại.
- Cút!
Bỗng phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào hết.
- ...
Đây là đồng ý thả cô đi sao?
Lục Dung Nhan như thể được đại xá, cô vội đẩy cửa xuống xe mà không hề quay đầu.
Chân vừa chạm đất cô đã bỏ đi nhanh như chớp.
[Vợ chồng Dung Nhan]