Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 750
42750
Mấy giây sau điện thoại lại vang lên, trên màn hình nhấp nháy cái tên khiến cho Lục Dung Nhan giận điên người. Cô thở hổn hển ngắt máy rồi ném xuống đất.
Hai giây sau, một chiếc điện thoại khác đổ chuông. Chị Trần lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nhìn Lục Dung Nhan một cách do dự rồi bật lên, hạ giọng nói:
- Alo, ngài Lục ạ...
Lại là Lục Ngạn Diễm?
Lục Dung Nhan khó chịu xốc đệm giường lên chui đầu vào.
Thế nhưng giọng nói của chị Trần vẫn lọt vào tai cô, hình như đang báo cáo chuyện của cô cho anh:
- Đi bệnh viện ạ? Nhưng bà Lục... ôi vâng, để tôi bảo cô ấy nghe điện thoại ạ...
Sau đó chị Trần cất giọng dè dặt:
- Bà chủ ơi, ngài Lục gọi cô nghe máy... bảo là có chuyện vô cùng quan trọng đấy ạ!
Chuyện vô cùng quan trọng?
Lục Dung Nhan đành chống người ngồi dậy, cầm điện thoại của chị Trần nghe, giọng nói khàn khàn của Lục Ngạn Diễm truyền ra từ đầu kia điện thoại:
- Mười lăm phút nữa tới bệnh viện, Tiểu Trịnh đi đón em rồi, có một ca phẫu thuật cần em phụ trách.
Phẫu thuật?
Có cuộc phẫu thuật quan trọng nào mà cần viện trưởng tự mình điều người vậy?
Hơn nữa chẳng phải anh đi núi Lạc Nguyệt rồi sao? Sao tự nhiên lại về bệnh viện làm gì?
Lục Dung Nhan ôm một bụng nghi vấn, kéo lê thân thể nặng nề ra khỏi bồn tắm, đi dép lê vào rồi lảo đảo bước về phía tủ áo.
- Bà chủ, bây giờ phải đến bệnh viện sao?
- Ừ, có một ca phẫu thuật.
- Nhưng cô còn đang ốm mà.
- Không sao, chị quên là ở bệnh viện cũng có bác sĩ chữa cảm cúm mà.
Cô mặc quần áo xong thì vội vàng xuống lầu, chẳng bao lâu sau xe của Tiểu Trịnh đã đến.
...
Đầu vẫn còn váng vất, lúc ra khỏi thang máy, Lục Dung Nhan phải dựa lưng vào tường một lúc lâu mới đỡ hơn.
Giang Mẫn đi tới từ phía trước, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lục Dung Nhan:
- Dung Nhan, cậu ốm à? Sao sắc mặt kém thế?
Cô cố gắng chống đỡ:
- Cảm lạnh tí thôi, không sao đâu. Nghe nói có ca phẫu thuật à? Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?
- Tình hình hơi phức tạp, tai nạn giao thông tạo thành tổn thương hộp sọ, sưng tấy, phải phẫu thuật ngay. Tuy ca phẫu thuật không khó khăn gì, giao cho mình cũng không vấn đề đâu, nhưng viện trưởng Lục dường như không yên tâm, cứ phải chỉ tên cậu tới mổ chính mới được.
Giang Mẫn nói dứt lời bèn nhìn Lục Dung Nhan với ánh mắt là lạ:
- Viện trưởng Lục tự đưa người bị thương vào viện đấy, nhìn anh ấy lo lắng lắm.
- ...
Lục Ngạn Diễm đưa người tới?
Diễn vở gì thế này?
Lục Dung Nhan cau mày, đầu nhức bưng bưng, cô phải dựa vào tường rồi nhắm mắt lại.
Bên tai truyền tới giọng nói lo lắng của Giang Mẫn:
- Dung Nhan? Cậu ổn không? Không ổn thì bảo khoa xếp người khác vào thay đi!
Nói đoạn, Giang Mẫn vươn tay sờ trán cô:
- Cậu sốt rồi! Thế này làm sao mà mổ chính được? Cậu cũng đang là bệnh nhân đấy! Để mình đi nói với Lục Ngạn Diễm xếp người khác vào thay cậu, mình không muốn tí nữa lại thấy cậu ngất xỉu trên bàn phẫu thuật đâu!
Giang Mẫn nói xong bèn muốn ra ngoài nhưng bị Lục Dung Nhan cản lại:
- Không sao đâu, cảm nhẹ ấy mà, mình chịu được. Tí nữa mình uống mấy viên thuốc là xong.
- Được không?
- Không sao thật mà, mà dù có vấn đề thì vẫn còn cậu đấy thôi.
- Đi thôi.
Hai người còn đang nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, người đàn ông cao lớn bước vội tới.
Là Lục Ngạn Diễm.
- Đến đây!
Không nói gì thừa thãi, anh nắm tay Lục Dung Nhan kéo về phía phòng phẫu thuật rồi nói với Giang Mẫn ở phía sau:
- Cô cũng nhanh lên!
- Viện trưởng Lục, Dung Nhan đang ốm đấy!
Giang Mẫn tốt bụng nhắc nhở một câu.
Thế nhưng rõ ràng là người đàn ông bên cạnh Lục Dung Nhan không hề nghe lọt.
Lúc này anh đang cau mày, dường như lòng dạ đều đặt hết lên người bị thương, còn cô gái đang dắt trong tay chẳng hề được anh để ý.
Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm lôi thẳng đén cửa phòng phẫu thuật, bàn tay nắm tay cô lạnh ngắt và dính dấp khiến cho cô không thoải mái chút nào. Lục Dung Nhan cúi nhìn theo bản năng thì thấy trong tay anh đầy máu.
Cô ngẩng đầu nhìn lên cánh tay của Lục Ngạn Diễm thì thấy nơi ấy có một vết thương rất sâu, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đấy cực kì đáng sợ.
Cô sốt ruột:
- Tay anh bị thương?! Sao lại thế? Mau đi băng bó lại đi!
Nói đoạn, cô cầm tay anh lên định xem thì bị anh từ chối:
- Tôi không sao!
- Nhưng mà...
- Ngọc Hi bị thương, phải phẫu thuật ngay. Tôi không tin tưởng được những người khác.
- ...
Thì ra là thế!
Bảo sao anh ta lại nóng ruột đến vậy!
Bởi vì người nằm trên bàn phẫu thuật là Khúc Ngọc Hi!
Nếu tay anh không bị thương thì có lẽ anh đã chẳng tin tưởng ai mà tự mình cầm dao phẫu thuật rồi!
Hơn nữa, cô còn để ý thấy ban nãy anh gọi người kia là “Ngọc Hi” mà không phải là “chị dâu”.
Lục Dung Nhan bỗng thấy mặt mình nóng ran lên, không phải vì thẹn thùng mà là vì phát sốt.
Cô biết sắc mặt cô bây giờ đang đỏ rần một cách bất thường.
Thế nhưng chắc chắn Lục Ngạn Diễm sẽ không để ý tới, bởi vì trong lòng anh bây giờ chỉ có một mình Khúc Ngọc Hi mà thôi.
Cô cắn môi rồi nói với giọng lạnh lùng:
- Viện trưởng Lục yên tâm, chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, dù bệnh nhân là ai thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình.
Châm chọc thay!
...
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Lục Dung Nhan đẩy cửa phòng phẫu thuật, tất cả kíp mổ đã ở trong đó rồi.
Người mổ chính là cô và Giang Mẫn, Lục Ngạn Diễm tự mình trấn thủ, năm trợ lý và một giám sát đặc biệt đều là tinh anh cốt cán trong khoan, ca mổ này có lẽ là ca mổ có kíp mổ cao cấp nhất khoa ngoại thần kinh của họ.
Thế nhưng theo những gì mà Lục Ngạn Diễm và Giang Mẫn nói với Lục Dung Nhan ban nãy thì tình hình vết thương của Khúc Ngọc Hi cũng không phức tạp cho lắm.
Cô nhìn Khúc Ngọc Hi nằm trên bàn phẫu thuật một cách hờ hững, hai mắt cô ta nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, càng nhìn càng thấy thương cảm.
Cô cúi đầu nhìn tình trạng của cô ta, trợ thủ bên cạnh đột nhiên nói:
- Kì thật, hôm nay viện trưởng Lục làm sao ấy? Tự nhiên quan tâm đến ca mổ của khoa Ngoại thần kinh mình thế? Còn tự sắp xếp người mổ nữa chứ?
- Thật ấy, tôi cũng thấy bất ngờ, tình hình của bệnh nhân có nghiêm trọng lắm đâu, ca phẫu thuật nhỏ đơn giản thế này bác sĩ nào trong khoa làm chẳng được? Thế mà điều động một lúc hai bác sĩ cấp chuyên gia là bác sĩ Lục và bác sĩ Giang, to chuyện thật!
Sau đó lại có người tiếp lời, nói với Lục Dung Nhan:
- Ban nãy tôi thấy viện trưởng Lục sốt ruột lắm, bác sĩ Lục à, cô ấy là người thân nhà hai người hả?
Lục Dung Nhan cúi đầu xem xét vết thương, hơi cau mày:
- Ừ...
Giang Mẫn nhìn Khúc Ngọc Hi trên bàn phẫu thuật rồi lai nhìn Lục Dung Nhan với ánh mắt nghiền ngẫm, sau ngừng một lát rồi nói.
- Bắt đầu nhé?
- Bắt đầu.
Lục Dung Nhan nói với giọng lạnh nhạt rồi nhận lấy con dao mổ mà trợ lý đưa qua, cúi đầu chuyên tâm vào công việc.
Những người khác cũng cúi đầu làm việc của mình và không nói gì nữa.
Trong phòng phẫu thuật im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng dụng cụ chạm vào nhau.
- Viện trưởng Lục, tay anh còn bị thương, anh đi băng bó chút đi ạ...
Y tá dè dặt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cửa trong của phòng phẫu thuật bị mở ra, có người vào.
- Viện trưởng Lục vào...
Lục Dung Nhan nghe có người nói nhỏ, và rồi lập tức có người khác ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Dung Nhan nhíu mày nói với vẻ nghiêm nghị:
- Lúc phẫu thuật phải chuyên tâm, phân tâm chính là đang nói đùa với sinh mạng của bệnh nhân đó.
- ...
Các trợ lý nhìn cô mà phẫn nộ, nhưng đều răm rắp làm việc, không dám nói gì nữa.
Phòng phẫu thuật lại chìm vào im lặng.
Lục Ngạn Diễm mặc đồ vô khuẩn xuất hiện trong tầm nhìn của Lục Dung Nhan. Anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu xem xét tình hình của Khúc Ngọc Hi.
Trợ lý bên cạnh nhắc nhở:
- Viện trưởng Lục, trên người anh cũng có vết thương, anh về băng bó trước đi ạ, để nhiễm trùng thì phiền lắm anh ơi.
Lục Ngạn Diễm không để tâm đến lời cậu ta mà chỉ nhìn Lục Dung Nhan đang thao tác:
- Thuận lợi không?
Lục Dung Nhan không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn liền mạch:
- Lúc đang làm việc, tôi không thích bị quấy rầy.
Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng và đầu thì váng vất.
Vì Lục Ngạn Diễm giục gấp quá mà cô còn chưa kịp uống thuốc hạ sốt Giang Mẫn đưa cho.
Giang Mẫn ở bên cạnh nhìn cô một cái rồi nói với Lục Ngạn Diễm với vẻ hờ hững:
- Ca phẫu thuật này không có gì khó khăn, viện trưởng Lục cứ yên tâm.
- Ừm.
Lục Ngạn Diễm không để ý đến vẻ lạnh nhạt của Lục Dung Nhan mà chỉ một mực nhìn đăm đăm vào Khúc Ngọc Hi, tuy anh không nói gì, thế nhưng hơi thở nặng nề vẫn làm cho mọi người cảm nhận được sự căng thẳng khác hẳn bình thường.
Bọn họ không khỏi nhìn người đang nằm trên bàn phẫu thuật kĩ hơn một chút.
Lục Dung Nhan đang làm phẫu thuật chỉ cắm cúi làm từng thao tác, dường như hết thảy những thứ bên ngoài đều không có liên quan đến cô.
Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, cô mới dựa vào bàn phẫu thuật mà thở ra một hơi thật dài.
Nếu là bình thường thì ca phẫu thuật này dễ dàng đến mức không thể dễ dàng hơn, nhưng hôm nay thì khác, cô đang sốt, đầu nhức không chịu nổi.
Còn có cảm xúc không muốn đối mặt vẫn đang nghẹn anh ách trong lồng ngực ngột ngạt.
- Dung Nhan, cậu không sao chứ?
Giang Mẫn nhìn cô đầy lo lắng.
Cô lau mồ hôi trên trán:
- Giang Mẫn, đưa thuốc hạ sốt cho mình với.
Cô vừa nói vừa lơ đãng ngẩng lên, Lục Ngạn Diễm đã theo băng ca đẩy Khúc Ngọc Hi đi qua khúc ngoặt ngoài phòng phẫu thuật, rồi không thấy đâu nữa.
Bàn tay đang lau mồ hôi cứng đờ trên trán, trong tay toàn mồ hôi ẩm ướt lạnh ngắt.
Giang Mẫn cau mày:
- Ốm thế này làm sao mà uống thuốc thôi được? Đi! Mình đưa cậu đi thử máu rồi nói sau!
Mấy giây sau điện thoại lại vang lên, trên màn hình nhấp nháy cái tên khiến cho Lục Dung Nhan giận điên người. Cô thở hổn hển ngắt máy rồi ném xuống đất.
Hai giây sau, một chiếc điện thoại khác đổ chuông. Chị Trần lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nhìn Lục Dung Nhan một cách do dự rồi bật lên, hạ giọng nói:
- Alo, ngài Lục ạ...
Lại là Lục Ngạn Diễm?
Lục Dung Nhan khó chịu xốc đệm giường lên chui đầu vào.
Thế nhưng giọng nói của chị Trần vẫn lọt vào tai cô, hình như đang báo cáo chuyện của cô cho anh:
- Đi bệnh viện ạ? Nhưng bà Lục... ôi vâng, để tôi bảo cô ấy nghe điện thoại ạ...
Sau đó chị Trần cất giọng dè dặt:
- Bà chủ ơi, ngài Lục gọi cô nghe máy... bảo là có chuyện vô cùng quan trọng đấy ạ!
Chuyện vô cùng quan trọng?
Lục Dung Nhan đành chống người ngồi dậy, cầm điện thoại của chị Trần nghe, giọng nói khàn khàn của Lục Ngạn Diễm truyền ra từ đầu kia điện thoại:
- Mười lăm phút nữa tới bệnh viện, Tiểu Trịnh đi đón em rồi, có một ca phẫu thuật cần em phụ trách.
Phẫu thuật?
Có cuộc phẫu thuật quan trọng nào mà cần viện trưởng tự mình điều người vậy?
Hơn nữa chẳng phải anh đi núi Lạc Nguyệt rồi sao? Sao tự nhiên lại về bệnh viện làm gì?
Lục Dung Nhan ôm một bụng nghi vấn, kéo lê thân thể nặng nề ra khỏi bồn tắm, đi dép lê vào rồi lảo đảo bước về phía tủ áo.
- Bà chủ, bây giờ phải đến bệnh viện sao?
- Ừ, có một ca phẫu thuật.
- Nhưng cô còn đang ốm mà.
- Không sao, chị quên là ở bệnh viện cũng có bác sĩ chữa cảm cúm mà.
Cô mặc quần áo xong thì vội vàng xuống lầu, chẳng bao lâu sau xe của Tiểu Trịnh đã đến.
...
Đầu vẫn còn váng vất, lúc ra khỏi thang máy, Lục Dung Nhan phải dựa lưng vào tường một lúc lâu mới đỡ hơn.
Giang Mẫn đi tới từ phía trước, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lục Dung Nhan:
- Dung Nhan, cậu ốm à? Sao sắc mặt kém thế?
Cô cố gắng chống đỡ:
- Cảm lạnh tí thôi, không sao đâu. Nghe nói có ca phẫu thuật à? Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?
- Tình hình hơi phức tạp, tai nạn giao thông tạo thành tổn thương hộp sọ, sưng tấy, phải phẫu thuật ngay. Tuy ca phẫu thuật không khó khăn gì, giao cho mình cũng không vấn đề đâu, nhưng viện trưởng Lục dường như không yên tâm, cứ phải chỉ tên cậu tới mổ chính mới được.
Giang Mẫn nói dứt lời bèn nhìn Lục Dung Nhan với ánh mắt là lạ:
- Viện trưởng Lục tự đưa người bị thương vào viện đấy, nhìn anh ấy lo lắng lắm.
- ...
Lục Ngạn Diễm đưa người tới?
Diễn vở gì thế này?
Lục Dung Nhan cau mày, đầu nhức bưng bưng, cô phải dựa vào tường rồi nhắm mắt lại.
Bên tai truyền tới giọng nói lo lắng của Giang Mẫn:
- Dung Nhan? Cậu ổn không? Không ổn thì bảo khoa xếp người khác vào thay đi!
Nói đoạn, Giang Mẫn vươn tay sờ trán cô:
- Cậu sốt rồi! Thế này làm sao mà mổ chính được? Cậu cũng đang là bệnh nhân đấy! Để mình đi nói với Lục Ngạn Diễm xếp người khác vào thay cậu, mình không muốn tí nữa lại thấy cậu ngất xỉu trên bàn phẫu thuật đâu!
Giang Mẫn nói xong bèn muốn ra ngoài nhưng bị Lục Dung Nhan cản lại:
- Không sao đâu, cảm nhẹ ấy mà, mình chịu được. Tí nữa mình uống mấy viên thuốc là xong.
- Được không?
- Không sao thật mà, mà dù có vấn đề thì vẫn còn cậu đấy thôi.
- Đi thôi.
Hai người còn đang nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, người đàn ông cao lớn bước vội tới.
Là Lục Ngạn Diễm.
- Đến đây!
Không nói gì thừa thãi, anh nắm tay Lục Dung Nhan kéo về phía phòng phẫu thuật rồi nói với Giang Mẫn ở phía sau:
- Cô cũng nhanh lên!
- Viện trưởng Lục, Dung Nhan đang ốm đấy!
Giang Mẫn tốt bụng nhắc nhở một câu.
Thế nhưng rõ ràng là người đàn ông bên cạnh Lục Dung Nhan không hề nghe lọt.
Lúc này anh đang cau mày, dường như lòng dạ đều đặt hết lên người bị thương, còn cô gái đang dắt trong tay chẳng hề được anh để ý.
Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm lôi thẳng đén cửa phòng phẫu thuật, bàn tay nắm tay cô lạnh ngắt và dính dấp khiến cho cô không thoải mái chút nào. Lục Dung Nhan cúi nhìn theo bản năng thì thấy trong tay anh đầy máu.
Cô ngẩng đầu nhìn lên cánh tay của Lục Ngạn Diễm thì thấy nơi ấy có một vết thương rất sâu, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đấy cực kì đáng sợ.
Cô sốt ruột:
- Tay anh bị thương?! Sao lại thế? Mau đi băng bó lại đi!
Nói đoạn, cô cầm tay anh lên định xem thì bị anh từ chối:
- Tôi không sao!
- Nhưng mà...
- Ngọc Hi bị thương, phải phẫu thuật ngay. Tôi không tin tưởng được những người khác.
- ...
Thì ra là thế!
Bảo sao anh ta lại nóng ruột đến vậy!
Bởi vì người nằm trên bàn phẫu thuật là Khúc Ngọc Hi!
Nếu tay anh không bị thương thì có lẽ anh đã chẳng tin tưởng ai mà tự mình cầm dao phẫu thuật rồi!
Hơn nữa, cô còn để ý thấy ban nãy anh gọi người kia là “Ngọc Hi” mà không phải là “chị dâu”.
Lục Dung Nhan bỗng thấy mặt mình nóng ran lên, không phải vì thẹn thùng mà là vì phát sốt.
Cô biết sắc mặt cô bây giờ đang đỏ rần một cách bất thường.
Thế nhưng chắc chắn Lục Ngạn Diễm sẽ không để ý tới, bởi vì trong lòng anh bây giờ chỉ có một mình Khúc Ngọc Hi mà thôi.
Cô cắn môi rồi nói với giọng lạnh lùng:
- Viện trưởng Lục yên tâm, chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, dù bệnh nhân là ai thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình.
Châm chọc thay!
...
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Lục Dung Nhan đẩy cửa phòng phẫu thuật, tất cả kíp mổ đã ở trong đó rồi.
Người mổ chính là cô và Giang Mẫn, Lục Ngạn Diễm tự mình trấn thủ, năm trợ lý và một giám sát đặc biệt đều là tinh anh cốt cán trong khoan, ca mổ này có lẽ là ca mổ có kíp mổ cao cấp nhất khoa ngoại thần kinh của họ.
Thế nhưng theo những gì mà Lục Ngạn Diễm và Giang Mẫn nói với Lục Dung Nhan ban nãy thì tình hình vết thương của Khúc Ngọc Hi cũng không phức tạp cho lắm.
Cô nhìn Khúc Ngọc Hi nằm trên bàn phẫu thuật một cách hờ hững, hai mắt cô ta nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, càng nhìn càng thấy thương cảm.
Cô cúi đầu nhìn tình trạng của cô ta, trợ thủ bên cạnh đột nhiên nói:
- Kì thật, hôm nay viện trưởng Lục làm sao ấy? Tự nhiên quan tâm đến ca mổ của khoa Ngoại thần kinh mình thế? Còn tự sắp xếp người mổ nữa chứ?
- Thật ấy, tôi cũng thấy bất ngờ, tình hình của bệnh nhân có nghiêm trọng lắm đâu, ca phẫu thuật nhỏ đơn giản thế này bác sĩ nào trong khoa làm chẳng được? Thế mà điều động một lúc hai bác sĩ cấp chuyên gia là bác sĩ Lục và bác sĩ Giang, to chuyện thật!
Sau đó lại có người tiếp lời, nói với Lục Dung Nhan:
- Ban nãy tôi thấy viện trưởng Lục sốt ruột lắm, bác sĩ Lục à, cô ấy là người thân nhà hai người hả?
Lục Dung Nhan cúi đầu xem xét vết thương, hơi cau mày:
- Ừ...
Giang Mẫn nhìn Khúc Ngọc Hi trên bàn phẫu thuật rồi lai nhìn Lục Dung Nhan với ánh mắt nghiền ngẫm, sau ngừng một lát rồi nói.
- Bắt đầu nhé?
- Bắt đầu.
Lục Dung Nhan nói với giọng lạnh nhạt rồi nhận lấy con dao mổ mà trợ lý đưa qua, cúi đầu chuyên tâm vào công việc.
Những người khác cũng cúi đầu làm việc của mình và không nói gì nữa.
Trong phòng phẫu thuật im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng dụng cụ chạm vào nhau.
- Viện trưởng Lục, tay anh còn bị thương, anh đi băng bó chút đi ạ...
Y tá dè dặt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cửa trong của phòng phẫu thuật bị mở ra, có người vào.
- Viện trưởng Lục vào...
Lục Dung Nhan nghe có người nói nhỏ, và rồi lập tức có người khác ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Dung Nhan nhíu mày nói với vẻ nghiêm nghị:
- Lúc phẫu thuật phải chuyên tâm, phân tâm chính là đang nói đùa với sinh mạng của bệnh nhân đó.
- ...
Các trợ lý nhìn cô mà phẫn nộ, nhưng đều răm rắp làm việc, không dám nói gì nữa.
Phòng phẫu thuật lại chìm vào im lặng.
Lục Ngạn Diễm mặc đồ vô khuẩn xuất hiện trong tầm nhìn của Lục Dung Nhan. Anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu xem xét tình hình của Khúc Ngọc Hi.
Trợ lý bên cạnh nhắc nhở:
- Viện trưởng Lục, trên người anh cũng có vết thương, anh về băng bó trước đi ạ, để nhiễm trùng thì phiền lắm anh ơi.
Lục Ngạn Diễm không để tâm đến lời cậu ta mà chỉ nhìn Lục Dung Nhan đang thao tác:
- Thuận lợi không?
Lục Dung Nhan không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn liền mạch:
- Lúc đang làm việc, tôi không thích bị quấy rầy.
Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng và đầu thì váng vất.
Vì Lục Ngạn Diễm giục gấp quá mà cô còn chưa kịp uống thuốc hạ sốt Giang Mẫn đưa cho.
Giang Mẫn ở bên cạnh nhìn cô một cái rồi nói với Lục Ngạn Diễm với vẻ hờ hững:
- Ca phẫu thuật này không có gì khó khăn, viện trưởng Lục cứ yên tâm.
- Ừm.
Lục Ngạn Diễm không để ý đến vẻ lạnh nhạt của Lục Dung Nhan mà chỉ một mực nhìn đăm đăm vào Khúc Ngọc Hi, tuy anh không nói gì, thế nhưng hơi thở nặng nề vẫn làm cho mọi người cảm nhận được sự căng thẳng khác hẳn bình thường.
Bọn họ không khỏi nhìn người đang nằm trên bàn phẫu thuật kĩ hơn một chút.
Lục Dung Nhan đang làm phẫu thuật chỉ cắm cúi làm từng thao tác, dường như hết thảy những thứ bên ngoài đều không có liên quan đến cô.
Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, cô mới dựa vào bàn phẫu thuật mà thở ra một hơi thật dài.
Nếu là bình thường thì ca phẫu thuật này dễ dàng đến mức không thể dễ dàng hơn, nhưng hôm nay thì khác, cô đang sốt, đầu nhức không chịu nổi.
Còn có cảm xúc không muốn đối mặt vẫn đang nghẹn anh ách trong lồng ngực ngột ngạt.
- Dung Nhan, cậu không sao chứ?
Giang Mẫn nhìn cô đầy lo lắng.
Cô lau mồ hôi trên trán:
- Giang Mẫn, đưa thuốc hạ sốt cho mình với.
Cô vừa nói vừa lơ đãng ngẩng lên, Lục Ngạn Diễm đã theo băng ca đẩy Khúc Ngọc Hi đi qua khúc ngoặt ngoài phòng phẫu thuật, rồi không thấy đâu nữa.
Bàn tay đang lau mồ hôi cứng đờ trên trán, trong tay toàn mồ hôi ẩm ướt lạnh ngắt.
Giang Mẫn cau mày:
- Ốm thế này làm sao mà uống thuốc thôi được? Đi! Mình đưa cậu đi thử máu rồi nói sau!