Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
4327
“Nhưng, anh vừa mới có tình cảm với em, anh không muốn cứ như vậy mà kết thúc, anh nghĩ rất nhiều ngày nên nói chuyện này với em như nào, tập đoàn đột nhiên có chuyện anh phải đi Anh một chuyến, lúc anh đi công tác, nhận được điện thoại của em, cũng biết chuyện em cùng Lương Thành đối đầu nhau trên mạng, em thua, em tìm tới anh muốn anh giúp em. Em là người phụ nữ đầu tiên anh gặp, không biết tại sao lúc em tới gần anh, toàn bộ tâm hôn của anh hỗn loạn bất an. Anh thích mùi hương trên tóc em, thật khiến người ta thấy thoải mái! Anh thừa nhận, là anh không khống chế được bản thân nên mới muốn em, anh không phải người đàn ông chuyên lợi dụng người khác, tối đó anh không còn là mình nữa”.
“An An, anh nói nhiều như vậy, em có nghe thấy không?” Giọng nói của Thẩm Thiêm tràn đầy hy vọng, bỗng trở lên ảm đạm: “Bác sĩ nói vết thương của em quá nặng, nếu đêm nay còn không tỉnh lại, sau nay sẽ trở thành người thực vật, do vậy anh nhất định phải nói hết những lời anh giữ trong lòng bấy lâu nay, nói hết cho em nghe, anh sợ không còn thời gian nữa rồi”.
Thẩm Thiêm hôn nhẹ lên ngón tay lạnh lẽo của tôi, tôi cảm nhận được một giọt nước mặt rơi lên mu bàn tay của tôi.
“Ngày hôm đó ở trên sân thượng, em chất vấn anh, tại sao không tin em, đồ ngốc à, sao anh có thể không tin em chứ? Anh biết em không hạ thuốc Dương Hàm, anh biết từ trước tới nay em không phải người phụ nữ như vậy, cho dù anh ép em bỏ đi đứa con của chúng ta, em dù đau đớn nhưng cũng không nói một lời oán hận nào, đều là anh có lỗi với em, trong lòng anh thấy vô cùng hổ thẹn, mỗi tối sau khi em phẫu thuật xong, anh đều muốn tới gặp em, anh đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, nhưng lại không dám vào, bởi vì anh không biết mình phải đối diện với em như nào”.
“Anh biết em nhớ nhung con của chúng ta như vậy, nhìn thấy giày trẻ con trên tivi, em đều khóc. Em biết không, An An? Tim anh cũng sắp vỡ nát rồi. Anh tự trách, áy náy, trong đêm dài đằng đẵng, anh rất đau khổ. Nếu cho anh cơ hội lựa chọn lại một lần nữa, anh nhất định sẽ không làm như vậy, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, tội lỗi cũng đã hình thành, anh biết bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh. Anh muốn em đi, chính là vì không muốn nhìn em tiếp tục bị Dương Hàm ức hiếp. Cô ấy hình như nhìn ra trong lòng anh rất quan tâm em, do đó cô ấy mới muốn hại em, anh không muốn nhìn em chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa”.
Dừng lại một lúc, cảm xúc của Thẩm Thiêm trở lên kích động nói: “Nhưng anh không ngờ, Hàn Mộng lại bắt cóc em, lúc đó anh đang ở cửa bệnh viện kiểm tra lại camera giám sát, phát hiện em và Dương Hàm đều bị bắt đi, tâm trạng anh khi đó cũng giống như khi nhìn em làm phẫu thuật phá thai và lấy thận vậy, bọn họ muốn làm gì em? Anh tìm em khắp thành phố A giống như phát điên, cuối cùng Hàn Mộng gọi điện tới, cũng may cô ta chỉ muốn trao đổi điều kiện, cô ta muốn một mình anh tới đó, anh đến, nhìn dáng vẻ em bị bắt cóc anh rất hoảng loạn, trước giờ anh chưa từng có cảm giác như thế. Nếu không xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ không nhận ra bản thân anh đã yêu em mất rồi”.
“Anh chọn Dương Hàm là bởi vì bọn họ sẽ phải giữ lại một người có thể uy hiếp anh, anh cho rằng anh lựa chọn Dương Hàm, bọn họ sẽ tha cho em. Ai ngờ Hàn Mộng lại thả sợi dây, khiến em rơi xuống sông. Khi đó anh cũng không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống cùng em, anh ôm em trong dòng nước lạnh, tưởng tượng nếu cả đời này anh không thể gặp lại em, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?”.
“Anh nghĩ, chúng ta sẽ cùng chết với nhau, chết đi rồi cái gì cùng không biết, sự áy náy với em, tình yêu của anh dành cho em, tất cả có thể mang sang một thế giới khác. Nhưng anh không chết, chúng ta được cảnh sát vớt lên, rồi đưa vào phòng cấp cứu, ba tiếng sau anh tỉnh lại, còn em vẫn đang ngủ. Bác sĩ nói em bị thương nặng, đầu bị va vào vật cứng, dẫn tới hôn mê….”
“An An, anh đợi em ba tháng rồi, mỗi một phút, mỗi một giây, bất kể là lúc nào cũng mong em có thể tỉnh lại, anh thực sự rất nhớ em.” Giọng của Thẩm Thiêm trở lên gấp gáp: “Còn năm phút nữa, nếu em còn không tỉnh lại, sẽ bị chuyển tới phòng bệnh ngoại khoa thần kinh, bác sĩ nói em sẽ biến thành người thực vật, lúc bác sĩ bác sĩ cao cao tại thượng nói giống hệt với lời tuyên cáo của Thẩm phán, anh mới biết cái gì gọi là nỗi đau khắc cốt ghi tâm và tình yêu sống chết có nhau”.
“Anh sẽ không rời xa em nữa, để anh ở cạnh em, bảo vệ cho em”.
“Nhưng An An , anh rất nhớ em…”
Thời gian, như đang đếm ngược vậy, trong mỗi phút mỗi giây đều chứa đựng nỗi nhớ nhung không gì sánh được, đối với sự nhớ nhung của Thẩm Thiên, đối với việc thừa nhận toàn bộ sự thật, kì thật như vậy là đủ, thực sự đủ rồi. Trong lòng anh ấy có thể có tôi, tôi đã rất mãn nguyện rồi. Tôi không thể cứ ngủ mãi như vậy, người cần tôi vẫn đang đợi tôi tỉnh lại, còn có nỗi nhớ của tôi về thế giới này nữa.
Tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt tiều tùy xuất hiện trong ảo ảnh của tôi, tôi giơ tay lên, muốn sờ râu của anh ấy, mái tóc của anh ấy, nhưng vừa giơ cánh tay lên liền bị người ta ra sức túm lấy.
Tiếng gọi ngạc nhiên vang lên, kèm theo đó là niềm vui mừng khôn xiết: “Tỉnh rồi, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi”.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài đi vào, ánh sáng mạnh chiếu vào mắt của tôi, tôi lấy tay che lại, cảm thấy thứ gì đó bóp chặt lấy cổ họng của tôi, tôi bắt đầu ho mạnh.
“Bị thương nghiêm trọng như vậy, lại có thể tỉnh lại, quả là kỳ tích” nghe một bác sĩ trong đó tới chúc mừng, những người xung quanh tôi cũng vội vàng lên tiếng, não của tôi mới hoàn toàn tỉnh lại, nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra trước khi tôi hôn mê.
Nhớ tới khuôn mặt của tôi bị Hàn Mộng tạt axit, tôi lấy tay che lại, không dám soi gương, tuy tôi không xinh đẹp, nhưng khuôn mặt cũng được coi là khá thanh tú, hiện giờ nửa khuôn mặt đã bị hủy bởi axit , sau này tôi làm sao có thể đối diện với cuộc sống được đây.
“Anh đừng nhìn em, trông em bây giờ rất xấu” tôi che mặt lại, sợ hãi nhìn Thẩm Thiên, liên tiếp lùi lại phía sau.
“An An, em đừng sợ, anh sẽ mời bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất, khuôn mặt của em có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu, tin anh đi”. Thẩm Thiên cực kỳ nhẫn nại nói với tôi, nhưng trải qua chuyện đó, tôi luôn sợ hãi, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến tôi sợ hãi vô cùng, toàn thân run lẩy bẩy.
Thẩm Thiên không có rời đi, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, bất kể là ngày hay đêm, anh nói tôi tỉnh lại, chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho anh ấy, vẻ mặt của anh ấy mang theo sự vui mừng khôn xiết, nhưng tôi lại luôn cảm thấy tự ti, không muốn nhìn thấy ánh mặt trời.
Mãi cho tới ba tháng sau, tôi lại một lần nữa vào phòng phẫu thuật, một bác sĩ giỏi về phẫu thuật chỉnh hình tới giúp tôi phục hồi lại khuôn mặt, ông ấy rất có kinh nghiệm trong việc phục hồi dung nhan bị hủy, Thẩm Thiên không muốn tôi lo lắng, bảo bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho tôi, vào tới phòng phẫu thuật tôi liền ngủ một giấc, chuyện gì cũng không biết.
Lần đầu tiên, tôi nắm tay của Thẩm Thiên, nhìn anh ấy gật đầu với tôi.
Quá trình này đối với tôi mà nói là một sự dày vò, mãi cho tới một tháng sau băng được tháo ra, nhìn trên khuôn mặt nhẵn bóng vẫn còn rất nhiều vết rỗ, nhưng so với bộ dạng lúc bị hủy dung, cũng đã khá hơn rất nhiều rồi.
Bác sĩ nói với tôi rất nhiều việc phải chú ý, sau nửa tháng nữa sẽ tiếp tục làm phẫu thuật một lần nữa, là xong.
Tôi soi gương, sờ lên mặt mình, Thẩm Thiên lại nói, anh ấy sẽ không để ý tới diện mạo của tôi, bất luận tôi có như nào đi chăng nữa, anh ấy đều có thể chấp nhận, nghĩ tới những lời thật lòng anh ấy nói với tôi lúc hôn mê, vẫn luôn đè nặng lên trái tim tôi.
Trên mặt cộng thêm vết thương trên người, khiến tôi phải điều trị mất hơn nửa năm.
Trong nửa năm này, Thẩm Thiên vẫn luôn chăm sóc cho tôi, tôi sống trong biệt thự của anh ấy, bảo mẫu và quản gia đều đối xử với tôi rất tốt. Mỗi sáng tôi đều ngửi thấy mùi nước hoa Gulogne quen thuộc,có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Thẩm Thiên, anh ấy mặc bộ vest màu xám mỗi ngày đều tới tập đoàn, buổi tối lại trở về.
Trong suốt thời gian dưỡng bệnh, tôi dường như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Thẩm Thiên không muốn tôi biết bất cứ chuyện gì, chỉ muốn tôi yên tâm dưỡng bệnh.
Có một ngày, tôi hỏi anh ấy: “Anh luôn ở bên cạnh em, vậy còn Dương Hàm thì sao?”.
“Nhưng, anh vừa mới có tình cảm với em, anh không muốn cứ như vậy mà kết thúc, anh nghĩ rất nhiều ngày nên nói chuyện này với em như nào, tập đoàn đột nhiên có chuyện anh phải đi Anh một chuyến, lúc anh đi công tác, nhận được điện thoại của em, cũng biết chuyện em cùng Lương Thành đối đầu nhau trên mạng, em thua, em tìm tới anh muốn anh giúp em. Em là người phụ nữ đầu tiên anh gặp, không biết tại sao lúc em tới gần anh, toàn bộ tâm hôn của anh hỗn loạn bất an. Anh thích mùi hương trên tóc em, thật khiến người ta thấy thoải mái! Anh thừa nhận, là anh không khống chế được bản thân nên mới muốn em, anh không phải người đàn ông chuyên lợi dụng người khác, tối đó anh không còn là mình nữa”.
“An An, anh nói nhiều như vậy, em có nghe thấy không?” Giọng nói của Thẩm Thiêm tràn đầy hy vọng, bỗng trở lên ảm đạm: “Bác sĩ nói vết thương của em quá nặng, nếu đêm nay còn không tỉnh lại, sau nay sẽ trở thành người thực vật, do vậy anh nhất định phải nói hết những lời anh giữ trong lòng bấy lâu nay, nói hết cho em nghe, anh sợ không còn thời gian nữa rồi”.
Thẩm Thiêm hôn nhẹ lên ngón tay lạnh lẽo của tôi, tôi cảm nhận được một giọt nước mặt rơi lên mu bàn tay của tôi.
“Ngày hôm đó ở trên sân thượng, em chất vấn anh, tại sao không tin em, đồ ngốc à, sao anh có thể không tin em chứ? Anh biết em không hạ thuốc Dương Hàm, anh biết từ trước tới nay em không phải người phụ nữ như vậy, cho dù anh ép em bỏ đi đứa con của chúng ta, em dù đau đớn nhưng cũng không nói một lời oán hận nào, đều là anh có lỗi với em, trong lòng anh thấy vô cùng hổ thẹn, mỗi tối sau khi em phẫu thuật xong, anh đều muốn tới gặp em, anh đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, nhưng lại không dám vào, bởi vì anh không biết mình phải đối diện với em như nào”.
“Anh biết em nhớ nhung con của chúng ta như vậy, nhìn thấy giày trẻ con trên tivi, em đều khóc. Em biết không, An An? Tim anh cũng sắp vỡ nát rồi. Anh tự trách, áy náy, trong đêm dài đằng đẵng, anh rất đau khổ. Nếu cho anh cơ hội lựa chọn lại một lần nữa, anh nhất định sẽ không làm như vậy, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, tội lỗi cũng đã hình thành, anh biết bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh. Anh muốn em đi, chính là vì không muốn nhìn em tiếp tục bị Dương Hàm ức hiếp. Cô ấy hình như nhìn ra trong lòng anh rất quan tâm em, do đó cô ấy mới muốn hại em, anh không muốn nhìn em chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa”.
Dừng lại một lúc, cảm xúc của Thẩm Thiêm trở lên kích động nói: “Nhưng anh không ngờ, Hàn Mộng lại bắt cóc em, lúc đó anh đang ở cửa bệnh viện kiểm tra lại camera giám sát, phát hiện em và Dương Hàm đều bị bắt đi, tâm trạng anh khi đó cũng giống như khi nhìn em làm phẫu thuật phá thai và lấy thận vậy, bọn họ muốn làm gì em? Anh tìm em khắp thành phố A giống như phát điên, cuối cùng Hàn Mộng gọi điện tới, cũng may cô ta chỉ muốn trao đổi điều kiện, cô ta muốn một mình anh tới đó, anh đến, nhìn dáng vẻ em bị bắt cóc anh rất hoảng loạn, trước giờ anh chưa từng có cảm giác như thế. Nếu không xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ không nhận ra bản thân anh đã yêu em mất rồi”.
“Anh chọn Dương Hàm là bởi vì bọn họ sẽ phải giữ lại một người có thể uy hiếp anh, anh cho rằng anh lựa chọn Dương Hàm, bọn họ sẽ tha cho em. Ai ngờ Hàn Mộng lại thả sợi dây, khiến em rơi xuống sông. Khi đó anh cũng không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống cùng em, anh ôm em trong dòng nước lạnh, tưởng tượng nếu cả đời này anh không thể gặp lại em, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?”.
“Anh nghĩ, chúng ta sẽ cùng chết với nhau, chết đi rồi cái gì cùng không biết, sự áy náy với em, tình yêu của anh dành cho em, tất cả có thể mang sang một thế giới khác. Nhưng anh không chết, chúng ta được cảnh sát vớt lên, rồi đưa vào phòng cấp cứu, ba tiếng sau anh tỉnh lại, còn em vẫn đang ngủ. Bác sĩ nói em bị thương nặng, đầu bị va vào vật cứng, dẫn tới hôn mê….”
“An An, anh đợi em ba tháng rồi, mỗi một phút, mỗi một giây, bất kể là lúc nào cũng mong em có thể tỉnh lại, anh thực sự rất nhớ em.” Giọng của Thẩm Thiêm trở lên gấp gáp: “Còn năm phút nữa, nếu em còn không tỉnh lại, sẽ bị chuyển tới phòng bệnh ngoại khoa thần kinh, bác sĩ nói em sẽ biến thành người thực vật, lúc bác sĩ bác sĩ cao cao tại thượng nói giống hệt với lời tuyên cáo của Thẩm phán, anh mới biết cái gì gọi là nỗi đau khắc cốt ghi tâm và tình yêu sống chết có nhau”.
“Anh sẽ không rời xa em nữa, để anh ở cạnh em, bảo vệ cho em”.
“Nhưng An An , anh rất nhớ em…”
Thời gian, như đang đếm ngược vậy, trong mỗi phút mỗi giây đều chứa đựng nỗi nhớ nhung không gì sánh được, đối với sự nhớ nhung của Thẩm Thiên, đối với việc thừa nhận toàn bộ sự thật, kì thật như vậy là đủ, thực sự đủ rồi. Trong lòng anh ấy có thể có tôi, tôi đã rất mãn nguyện rồi. Tôi không thể cứ ngủ mãi như vậy, người cần tôi vẫn đang đợi tôi tỉnh lại, còn có nỗi nhớ của tôi về thế giới này nữa.
Tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt tiều tùy xuất hiện trong ảo ảnh của tôi, tôi giơ tay lên, muốn sờ râu của anh ấy, mái tóc của anh ấy, nhưng vừa giơ cánh tay lên liền bị người ta ra sức túm lấy.
Tiếng gọi ngạc nhiên vang lên, kèm theo đó là niềm vui mừng khôn xiết: “Tỉnh rồi, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi”.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài đi vào, ánh sáng mạnh chiếu vào mắt của tôi, tôi lấy tay che lại, cảm thấy thứ gì đó bóp chặt lấy cổ họng của tôi, tôi bắt đầu ho mạnh.
“Bị thương nghiêm trọng như vậy, lại có thể tỉnh lại, quả là kỳ tích” nghe một bác sĩ trong đó tới chúc mừng, những người xung quanh tôi cũng vội vàng lên tiếng, não của tôi mới hoàn toàn tỉnh lại, nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra trước khi tôi hôn mê.
Nhớ tới khuôn mặt của tôi bị Hàn Mộng tạt axit, tôi lấy tay che lại, không dám soi gương, tuy tôi không xinh đẹp, nhưng khuôn mặt cũng được coi là khá thanh tú, hiện giờ nửa khuôn mặt đã bị hủy bởi axit , sau này tôi làm sao có thể đối diện với cuộc sống được đây.
“Anh đừng nhìn em, trông em bây giờ rất xấu” tôi che mặt lại, sợ hãi nhìn Thẩm Thiên, liên tiếp lùi lại phía sau.
“An An, em đừng sợ, anh sẽ mời bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất, khuôn mặt của em có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu, tin anh đi”. Thẩm Thiên cực kỳ nhẫn nại nói với tôi, nhưng trải qua chuyện đó, tôi luôn sợ hãi, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến tôi sợ hãi vô cùng, toàn thân run lẩy bẩy.
Thẩm Thiên không có rời đi, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, bất kể là ngày hay đêm, anh nói tôi tỉnh lại, chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho anh ấy, vẻ mặt của anh ấy mang theo sự vui mừng khôn xiết, nhưng tôi lại luôn cảm thấy tự ti, không muốn nhìn thấy ánh mặt trời.
Mãi cho tới ba tháng sau, tôi lại một lần nữa vào phòng phẫu thuật, một bác sĩ giỏi về phẫu thuật chỉnh hình tới giúp tôi phục hồi lại khuôn mặt, ông ấy rất có kinh nghiệm trong việc phục hồi dung nhan bị hủy, Thẩm Thiên không muốn tôi lo lắng, bảo bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho tôi, vào tới phòng phẫu thuật tôi liền ngủ một giấc, chuyện gì cũng không biết.
Lần đầu tiên, tôi nắm tay của Thẩm Thiên, nhìn anh ấy gật đầu với tôi.
Quá trình này đối với tôi mà nói là một sự dày vò, mãi cho tới một tháng sau băng được tháo ra, nhìn trên khuôn mặt nhẵn bóng vẫn còn rất nhiều vết rỗ, nhưng so với bộ dạng lúc bị hủy dung, cũng đã khá hơn rất nhiều rồi.
Bác sĩ nói với tôi rất nhiều việc phải chú ý, sau nửa tháng nữa sẽ tiếp tục làm phẫu thuật một lần nữa, là xong.
Tôi soi gương, sờ lên mặt mình, Thẩm Thiên lại nói, anh ấy sẽ không để ý tới diện mạo của tôi, bất luận tôi có như nào đi chăng nữa, anh ấy đều có thể chấp nhận, nghĩ tới những lời thật lòng anh ấy nói với tôi lúc hôn mê, vẫn luôn đè nặng lên trái tim tôi.
Trên mặt cộng thêm vết thương trên người, khiến tôi phải điều trị mất hơn nửa năm.
Trong nửa năm này, Thẩm Thiên vẫn luôn chăm sóc cho tôi, tôi sống trong biệt thự của anh ấy, bảo mẫu và quản gia đều đối xử với tôi rất tốt. Mỗi sáng tôi đều ngửi thấy mùi nước hoa Gulogne quen thuộc,có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Thẩm Thiên, anh ấy mặc bộ vest màu xám mỗi ngày đều tới tập đoàn, buổi tối lại trở về.
Trong suốt thời gian dưỡng bệnh, tôi dường như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Thẩm Thiên không muốn tôi biết bất cứ chuyện gì, chỉ muốn tôi yên tâm dưỡng bệnh.
Có một ngày, tôi hỏi anh ấy: “Anh luôn ở bên cạnh em, vậy còn Dương Hàm thì sao?”.
Bình luận facebook