Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369
44369
“Hoàng đế Thần Cẩm, dám sử dụng huyền mẫu chiêu cáo Thiên đế: Theo quẻ bói, Văn đế thay trời trị dân, dân chúng ấm no, tuổi thọ kéo dài. Dù phu, quân, quan hay dân, thiên hạ đều được công bằng, đế vương đức độ, ra sức đẩy mạnh xây dựng nơi ở và chợ búa để đạt tới lúc nguy có thể duy trì, lúc chạy có thể chống đỡ, kẻ xấu thì phải diệt, kẻ vượt quyền nhất định cũng phải diệt. Thành phủ nhất định thái bình, hưng thịnh và suy tàn đều có thời kỳ. Đối với người dân gặp khó khăn thì xây dựng nhà để ở, vì mượn thời vận, mượn sức người. Tiến hành phong trào yêu chính nghĩa, dịch lại thành nhiều bản truyền rộng cho mọi người, ngày mùng một tháng một thì áp dụng cho ăn mặn lành mạnh, tới mùng ba là dừng. Sông núi tuyên bố được an lành, nhân thần hòa hợp, năm tháng trôi qua. Bởi vậy các công khanh quân sĩ, trăm triệu người bình yên, tất cả đều nói linh hồn hoàng đế anh minh ở phía trên làm gương, Vân triều chân thành với phía dưới, Thiên Mệnh không thể kéo dài, thần cực không thể lâu liền ép quần thần bàn bạc, cung kính làm đại lễ. Kẻ hèn lấy ít đức ủy thác cho triệu dân. Mặc dù kính sợ thiên uy, có phần tiểu tiết, về lâu về dài sợ hãi sẽ trở nên quá lớn. Mồng một tết dù kính trọng nhưng đơn giản hóa đi, thăng đàn ngồi thiện, báo cáo lên thượng đế, khen thưởng cho vạn nước. Có Long Thiên bảo vệ, sẽ bảo vệ ngai vài vĩnh viễn dài lâu. Duy nhất chỉ có tinh thần sáng suốt là hưởng...”
Chiếu thư đăng cơ của tân đế vang vọng thật lâu ở trong toàn bộ hoàng cung, pháo mừng đồng loạt nổ râm ran, khắp chốn mừng vui.
Chỉ thấy ở trước Kim Loan điện, trên bậc thềm bằng ngọc trắng có một người trong trang phục màu vàng nhạt đang quan sát thiên hạ, nhận được bách quan kính bái: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Tiếng bái kiến chấn động giống như tiếng chuông lớn kéo dài trăm dặm, đây là con đường mà mỗi một tân đế đều nhất định phải trải qua, đăng cơ!
Các lễ nghi rườm rà chung quy đã hoàn thành sau nửa ngày: “Hoàng thượng, bây giờ ngài đã là hoàng đế danh chính ngôn thuận, mời ngài tuyên bố thánh chỉ thứ nhất.”
Vu Thức Vy đứng ở trên đài cao và ngước mắt nhìn lên trời cao, trên gương mặt dường như có sự thận trọng vững vàng và thản nhiên được lắng đọng qua năm tháng: “Khắp chốn đang vui mừng thì tất nhiên cũng phải để cho dân chúng cùng vui. Lục An, viết một đạo thánh chỉ, bắt đầu từ hôm nay, Đại Vân triều ta sẽ vĩnh viễn miễn giảm thuế cho bách tính, quan viên các nơi không được chiếm diện tích đất, không được tự ý thu thuế của bách tính.”
Lục An có chút chấn động, vĩnh viễn miễn giảm thuế cho bách tính sao? Vậy chi phí, ăn mặc trong cung phải làm thế nào đây?
“Vâng... hoàng thượng.” Mặc dù Lục An chấn động nhưng không dám có bất kỳ dị nghị gì, bởi vì một khi thánh chỉ này được tuyên bố với thiên hạ thì nhất định sẽ làm thiên hạ quy thuận và vạn dân tán thành, đây là một ý kiến tốt để thu mua lòng dân, chẳng qua nói là vĩnh cửu thì có phải ngoan độc rồi hay không?
Lục An cho rằng cái này đã đủ ngoan độc, không ngờ chuyện ngoan độc hơn còn ở phía sau.
“Lục An, lại viết thánh chỉ thứ hai, tất cả vương tộc hoàng thân quốc thích đều thăng quan tiến tước, địa phương bọn họ chiếm đoạt đều sẽ giảm xuống phân nửa và chia cho bách tính.”
Cái gì?
Ân uy đều xem trọng sao?
Lục An thoáng biến sắc và lập tức khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nô tài không dám vọng ngôn về điều đầu tiên, nhưng về điều cuối cùng này, thần sợ những vương tộc hoàng thân quốc thích sẽ không phục đâu, ngài vốn vừa mới đăng cơ, nếu như bị người có tâm châm ngòi thổi gió sẽ gây ra bạo động.”
“Vậy truyền thánh chỉ thứ ba của trẫm, nếu có người nào dám chống lại ý chỉ thì có thể giết chết ngay tại chỗ, nếu dám bạo động thì luận tội mưu phản mà giết chín tộc!”
Lục An lau mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Ngoan độc, đủ ngoan độc, không hổ danh là Vu Thức Vy, nàng không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là một chiêu ngoan độc như vậy.
Tất cả bách quan dưới điện đều không dám thở mạnh, chỉ có Nhạc Lâm dám nói một tiếng: “Hoàng thượng sáng suốt, những vương tộc hoàng thân quốc thích đều tự cho là mình tôn quý nên thường xem mạng người như cỏ rác, bây giờ hoàng thượng muốn giảm phân nửa chính là mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho bách tính, thần kính phục.”
Vu Thức Vy thở dài: “Lời này nói ra thì dễ dàng, làm lại rất khó khăn, thái sư Nhạc Lâm nghe lệnh, trẫm lại lệnh cho ngươi làm khâm sai, tuần tra ở các nơi trong toàn quốc xem thánh chỉ của trẫm có được thực hiện chính xác hay không, nếu có quan viên nào không chịu phối hợp, dám a dua nịnh hót, trẫm ban cho ngươi thượng phương bảo kiếm, ngươi có tiền trảm hậu tấu, đi đi.”
Sắc mặt Nhạc Lâm chợt nghiêm lại và trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: “Thần…tuân chỉ, vậy thần sẽ mang theo thánh chỉ thứ ba của hoàng thượng rời khỏi kinh thành.”
“Đúng rồi, Lục An, viết thánh chỉ thứ tư, đại xá thiên hạ, tội nhẹ đều được thả ra, tội nặng hoặc tội chết sẽ xem xét tình hình mà miễn tội, khâm thử.”
“Dạ, hoàng thượng.”
“Hôm nay bàn tới đây thôi, bãi triều.”
“Cung kính tiễn hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vu Thức Vy xuống triều trở về thì đổi thành trang phục bình thường, nàng chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi nhìn thấy bên cạnh đều là khuôn mặt xa lạ, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy phiền não: “Ngươi sai người đi Thiên Sơn đón Hàm Yên cô nương- muội muội của trẫm tới đây. Còn nữa, nếu một muội muội khác của trẫm là Điểm Thúy cũng muốn tới thì cự tuyệt, cứ nói ý của trẫm là bảo bọn họ cứ sống cuộc sống của mình đi.”
Bọn họ đã cùng nàng vào sinh ra tử nhiều năm, nàng tất nhiên mong các nàng ấy đều có được một kết cục tốt đẹp.
Về phần Hàm Yên...
Bách Lý Thành Cẩm tán nàng xong lại bỏ chạy giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng tìm khắp nửa năm cũng không có cách nào tìm được hắn?
Tạm thời đưa nàng ấy đến bên cạnh mình, mình sẽ tìm cho thêm nàng ấy một cửa hôn nhân tốt.
“Dạ, hoàng thượng, nô tỳ sẽ sai người đi làm ngay.”
Cung nữ vừa đi tới cửa lại gặp được Lục An đang vội vàng tiến vào: “A, Lục công công, nô tỳ đáng chết...”
“Chuyện này không liên quan tới ngươi, đi xuống đi.” Lục An vừa nói vừa bước nhanh tới trước mặt của Vu Thức Vy, bẩm báo: “Hoàng thượng, ngài đoán thử xem là ai tới?”
Vu Thức Vy hồi hộp tới mức trái tim đập mạnh, mạch máu đang bình tĩnh giống như trong phút chốc lại sôi trào, lại giống như ngọn lửa bốc lên và thiêu đốt hừng hực: “Hắn... đang ở đâu?”
Lục An mỉm cười và chỉ về cửa chính phía xa.
Bên ngoài gió nhẹ mây đẹp, từng hào quang sáng lên, trời đất được bao phủ trong ánh sáng, chỉ thấy nơi tia sáng kia tập trung lại có một bóng trắng tự dưng hiện ra, giống như một mỹ nhân thần tiên hạ phàm từ trong bức tranh sơn thủy bước ra, người đó có ngũ quan tuấn tú với mái tóc đen tung bay, thật sự là phong lưu lại hấp dẫn tới mức không nói hết được.
Vu Thức Vy nhìn tới ngây dại, nàng giật mình cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác, cảnh tượng trước mắt chẳng qua là ảo giác do nàng tương tư tới khắc cốt ghi xương tạo thành.
“Giang Nguyệt...”
Vu Thức Vy vươn tay ra, khẽ thì thầm một tiếng, trong phút chốc, toàn thân đã rơi vào trong vòng tay ấm áp, trái tim hắn đập mạnh giống như đang kinh hoàng, lại dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Vy nhi, ta cho rằng... cả đời này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa.” Hàn Giang Nguyệt có cảm giác vui mừng như mất rồi lại tìm lại được, hai tay y ôm nàng thật chặt không buông, hắn sợ mình vừa buông ra thì nàng sẽ biến mất.
Hai người không có ai nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng ôm nhau, cả cuộc đời bọn họ cũng không được mấy lần như vậy, mỗi một người đều rất quý trọng.
Rất lâu sau, lâu đến trận buổi trưa, bụng của Vu Thức Vy vang lên những âm thanh không hài hòa, bọn họ mới thôi ôm nhau: “Phu nhân, nàng đói rồi.”
Vu Thức Vy xoa bụng mà trong mắt lại hiện lên ý cười, nàng cầm lấy tay của Hàn Giang Nguyệt và đặt lên trên bụng mình rồi mỉm cười nói: “Là con của chúng ta đói rồi.”
“Con đói rồi sao... Chờ một chút, con sao?” Hàn Giang Nguyệt cảm thấy không thể tin được: “Phu nhân, nàng...”
“Giống như phu quân nghĩ vậy, chàng sắp làm phụ thân rồi.”
Tay của Hàn Giang Nguyệt chợt run lên, đầu tiên ánh mắt hắn vui mừng, sau đó lại hiện lên vẻ mê man, cuối cùng chính là hoảng loạn, hắn lập tức bế Vu Thức Vy lên chiếc giường mềm mại rồi ngồi xổm ở trên mặt đất, ghé tai lên trên bụng của Vu Thức Vy để lắng nghe.
Vu Thức Vy thấy hắn hành động như vậy thì cảm thấy buồn cười: “Bây giờ con còn rất nhỏ, chàng có thể nghe được cái gì chứ?”
Gương mặt tuấn tú của Hàn Giang Nguyệt chợt đỏ lên và cảm thấy tay chân luống cuống: “Phu nhân chê cười rồi, ta... nên làm những gì?”
Hắn chưa bao giờ làm phụ thân, bây giờ đột nhiên lại sắp làm phụ thân khiến hắn thật sự cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng, hắn vừa cao hứng lại cảm thấy mê man, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vu Thức Vy kéo hắn ngồi xuống và vỗ nhẹ vào vai hắn, sau đó lại hôn lên môi của hắn một cái, cười nói: “Không cần khẩn trương, chàng chỉ cần đi theo ta, cùng ta ngắm mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, nhìn hết những cảnh phồn hoa trên thế gian này là được.”
Trong mắt Hàn Giang Nguyệt hiện lên sự ước mơ: “Ta làm sao không muốn chứ? Chẳng qua là Vy nhi, bây giờ nàng đã là nữ đế... chúng ta...”
“Nữ đế thì sao chứ? Nữ đế chẳng qua chỉ là trách nhiệm của ta, còn chàng mới là điều quan trọng nhất đối với ta, chúng ta có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau xem mặt trời lặn, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ miễn cho chàng khỏi phải lên triều.”
“Cái gì?”
Hàn Giang Nguyệt giật mình: “Nàng muốn... miễn lên triều sao?”
“Đúng, mỗi lần cứ vào mùng một và mười lăm sẽ vào triều một lần, ta sẽ lập ra một điện Chính Vụ chuyên môn xử lý chính vụ, bồi dưỡng mấy tâm phúc xử lý cho ta những chuyện lớn nhỏ thích hợp.”
Hàn Giang Nguyệt nghe được thì vừa mừng vừa sợ: “Vậy còn chuyện khẩn cấp thì sao? Nàng không sợ bọn họ xử lý không tốt sẽ làm chậm trễ chuyện lớn sao?”
Vu Thức Vy cười với vẻ tự tin nói: “Năng lực đều do bồi dưỡng mà ra, bất kỳ ai cũng không thể làm được thập toàn thập mỹ, chàng không cần quá lo lắng.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả, nếu không chàng tới làm hoàng đế đi?” Vu Thức Vy cười duyên nói.
Hàn Giang Nguyệt không cần suy nghĩ lại từ chối: “Ta chỉ muốn ở cùng với phu nhân, không muốn làm hoàng đế gì cả. Nơi nào có phu nhân thì nơi đó chính là thiên đường rồi.”
“Cái này thì đúng rồi, không quan tâm ở nơi nào, chỉ cần có chàng, chỉ cần có ta thì mới xem như là viên mãn, cho dù là thâm cung là lồng giam hoa lệ, nhưng có thể bị nhốt cùng chàng ở trong lồng giam này, ta cũng cảm thấy rất vui mừng.”
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt sáng rực và vô cùng cảm động, ngàn lời vạn lời muốn nói lại hóa thành một câu: “Phu nhân nói cái gì thì là cái đấy, phu quân cưới phu nhân thì tất nhiên là phụ xướng phu tùy, nghe nói hoa sen trong hồ Nguyệt Nha mới nở, phu nhân có hứng thú tới đó dạo chơi hay không?”
“Phu quân đã mời, ta tất nhiên phải cùng đi, đi thôi...”
“Hoàng đế Thần Cẩm, dám sử dụng huyền mẫu chiêu cáo Thiên đế: Theo quẻ bói, Văn đế thay trời trị dân, dân chúng ấm no, tuổi thọ kéo dài. Dù phu, quân, quan hay dân, thiên hạ đều được công bằng, đế vương đức độ, ra sức đẩy mạnh xây dựng nơi ở và chợ búa để đạt tới lúc nguy có thể duy trì, lúc chạy có thể chống đỡ, kẻ xấu thì phải diệt, kẻ vượt quyền nhất định cũng phải diệt. Thành phủ nhất định thái bình, hưng thịnh và suy tàn đều có thời kỳ. Đối với người dân gặp khó khăn thì xây dựng nhà để ở, vì mượn thời vận, mượn sức người. Tiến hành phong trào yêu chính nghĩa, dịch lại thành nhiều bản truyền rộng cho mọi người, ngày mùng một tháng một thì áp dụng cho ăn mặn lành mạnh, tới mùng ba là dừng. Sông núi tuyên bố được an lành, nhân thần hòa hợp, năm tháng trôi qua. Bởi vậy các công khanh quân sĩ, trăm triệu người bình yên, tất cả đều nói linh hồn hoàng đế anh minh ở phía trên làm gương, Vân triều chân thành với phía dưới, Thiên Mệnh không thể kéo dài, thần cực không thể lâu liền ép quần thần bàn bạc, cung kính làm đại lễ. Kẻ hèn lấy ít đức ủy thác cho triệu dân. Mặc dù kính sợ thiên uy, có phần tiểu tiết, về lâu về dài sợ hãi sẽ trở nên quá lớn. Mồng một tết dù kính trọng nhưng đơn giản hóa đi, thăng đàn ngồi thiện, báo cáo lên thượng đế, khen thưởng cho vạn nước. Có Long Thiên bảo vệ, sẽ bảo vệ ngai vài vĩnh viễn dài lâu. Duy nhất chỉ có tinh thần sáng suốt là hưởng...”
Chiếu thư đăng cơ của tân đế vang vọng thật lâu ở trong toàn bộ hoàng cung, pháo mừng đồng loạt nổ râm ran, khắp chốn mừng vui.
Chỉ thấy ở trước Kim Loan điện, trên bậc thềm bằng ngọc trắng có một người trong trang phục màu vàng nhạt đang quan sát thiên hạ, nhận được bách quan kính bái: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Tiếng bái kiến chấn động giống như tiếng chuông lớn kéo dài trăm dặm, đây là con đường mà mỗi một tân đế đều nhất định phải trải qua, đăng cơ!
Các lễ nghi rườm rà chung quy đã hoàn thành sau nửa ngày: “Hoàng thượng, bây giờ ngài đã là hoàng đế danh chính ngôn thuận, mời ngài tuyên bố thánh chỉ thứ nhất.”
Vu Thức Vy đứng ở trên đài cao và ngước mắt nhìn lên trời cao, trên gương mặt dường như có sự thận trọng vững vàng và thản nhiên được lắng đọng qua năm tháng: “Khắp chốn đang vui mừng thì tất nhiên cũng phải để cho dân chúng cùng vui. Lục An, viết một đạo thánh chỉ, bắt đầu từ hôm nay, Đại Vân triều ta sẽ vĩnh viễn miễn giảm thuế cho bách tính, quan viên các nơi không được chiếm diện tích đất, không được tự ý thu thuế của bách tính.”
Lục An có chút chấn động, vĩnh viễn miễn giảm thuế cho bách tính sao? Vậy chi phí, ăn mặc trong cung phải làm thế nào đây?
“Vâng... hoàng thượng.” Mặc dù Lục An chấn động nhưng không dám có bất kỳ dị nghị gì, bởi vì một khi thánh chỉ này được tuyên bố với thiên hạ thì nhất định sẽ làm thiên hạ quy thuận và vạn dân tán thành, đây là một ý kiến tốt để thu mua lòng dân, chẳng qua nói là vĩnh cửu thì có phải ngoan độc rồi hay không?
Lục An cho rằng cái này đã đủ ngoan độc, không ngờ chuyện ngoan độc hơn còn ở phía sau.
“Lục An, lại viết thánh chỉ thứ hai, tất cả vương tộc hoàng thân quốc thích đều thăng quan tiến tước, địa phương bọn họ chiếm đoạt đều sẽ giảm xuống phân nửa và chia cho bách tính.”
Cái gì?
Ân uy đều xem trọng sao?
Lục An thoáng biến sắc và lập tức khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nô tài không dám vọng ngôn về điều đầu tiên, nhưng về điều cuối cùng này, thần sợ những vương tộc hoàng thân quốc thích sẽ không phục đâu, ngài vốn vừa mới đăng cơ, nếu như bị người có tâm châm ngòi thổi gió sẽ gây ra bạo động.”
“Vậy truyền thánh chỉ thứ ba của trẫm, nếu có người nào dám chống lại ý chỉ thì có thể giết chết ngay tại chỗ, nếu dám bạo động thì luận tội mưu phản mà giết chín tộc!”
Lục An lau mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Ngoan độc, đủ ngoan độc, không hổ danh là Vu Thức Vy, nàng không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là một chiêu ngoan độc như vậy.
Tất cả bách quan dưới điện đều không dám thở mạnh, chỉ có Nhạc Lâm dám nói một tiếng: “Hoàng thượng sáng suốt, những vương tộc hoàng thân quốc thích đều tự cho là mình tôn quý nên thường xem mạng người như cỏ rác, bây giờ hoàng thượng muốn giảm phân nửa chính là mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho bách tính, thần kính phục.”
Vu Thức Vy thở dài: “Lời này nói ra thì dễ dàng, làm lại rất khó khăn, thái sư Nhạc Lâm nghe lệnh, trẫm lại lệnh cho ngươi làm khâm sai, tuần tra ở các nơi trong toàn quốc xem thánh chỉ của trẫm có được thực hiện chính xác hay không, nếu có quan viên nào không chịu phối hợp, dám a dua nịnh hót, trẫm ban cho ngươi thượng phương bảo kiếm, ngươi có tiền trảm hậu tấu, đi đi.”
Sắc mặt Nhạc Lâm chợt nghiêm lại và trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: “Thần…tuân chỉ, vậy thần sẽ mang theo thánh chỉ thứ ba của hoàng thượng rời khỏi kinh thành.”
“Đúng rồi, Lục An, viết thánh chỉ thứ tư, đại xá thiên hạ, tội nhẹ đều được thả ra, tội nặng hoặc tội chết sẽ xem xét tình hình mà miễn tội, khâm thử.”
“Dạ, hoàng thượng.”
“Hôm nay bàn tới đây thôi, bãi triều.”
“Cung kính tiễn hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vu Thức Vy xuống triều trở về thì đổi thành trang phục bình thường, nàng chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi nhìn thấy bên cạnh đều là khuôn mặt xa lạ, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy phiền não: “Ngươi sai người đi Thiên Sơn đón Hàm Yên cô nương- muội muội của trẫm tới đây. Còn nữa, nếu một muội muội khác của trẫm là Điểm Thúy cũng muốn tới thì cự tuyệt, cứ nói ý của trẫm là bảo bọn họ cứ sống cuộc sống của mình đi.”
Bọn họ đã cùng nàng vào sinh ra tử nhiều năm, nàng tất nhiên mong các nàng ấy đều có được một kết cục tốt đẹp.
Về phần Hàm Yên...
Bách Lý Thành Cẩm tán nàng xong lại bỏ chạy giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng tìm khắp nửa năm cũng không có cách nào tìm được hắn?
Tạm thời đưa nàng ấy đến bên cạnh mình, mình sẽ tìm cho thêm nàng ấy một cửa hôn nhân tốt.
“Dạ, hoàng thượng, nô tỳ sẽ sai người đi làm ngay.”
Cung nữ vừa đi tới cửa lại gặp được Lục An đang vội vàng tiến vào: “A, Lục công công, nô tỳ đáng chết...”
“Chuyện này không liên quan tới ngươi, đi xuống đi.” Lục An vừa nói vừa bước nhanh tới trước mặt của Vu Thức Vy, bẩm báo: “Hoàng thượng, ngài đoán thử xem là ai tới?”
Vu Thức Vy hồi hộp tới mức trái tim đập mạnh, mạch máu đang bình tĩnh giống như trong phút chốc lại sôi trào, lại giống như ngọn lửa bốc lên và thiêu đốt hừng hực: “Hắn... đang ở đâu?”
Lục An mỉm cười và chỉ về cửa chính phía xa.
Bên ngoài gió nhẹ mây đẹp, từng hào quang sáng lên, trời đất được bao phủ trong ánh sáng, chỉ thấy nơi tia sáng kia tập trung lại có một bóng trắng tự dưng hiện ra, giống như một mỹ nhân thần tiên hạ phàm từ trong bức tranh sơn thủy bước ra, người đó có ngũ quan tuấn tú với mái tóc đen tung bay, thật sự là phong lưu lại hấp dẫn tới mức không nói hết được.
Vu Thức Vy nhìn tới ngây dại, nàng giật mình cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác, cảnh tượng trước mắt chẳng qua là ảo giác do nàng tương tư tới khắc cốt ghi xương tạo thành.
“Giang Nguyệt...”
Vu Thức Vy vươn tay ra, khẽ thì thầm một tiếng, trong phút chốc, toàn thân đã rơi vào trong vòng tay ấm áp, trái tim hắn đập mạnh giống như đang kinh hoàng, lại dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Vy nhi, ta cho rằng... cả đời này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa.” Hàn Giang Nguyệt có cảm giác vui mừng như mất rồi lại tìm lại được, hai tay y ôm nàng thật chặt không buông, hắn sợ mình vừa buông ra thì nàng sẽ biến mất.
Hai người không có ai nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng ôm nhau, cả cuộc đời bọn họ cũng không được mấy lần như vậy, mỗi một người đều rất quý trọng.
Rất lâu sau, lâu đến trận buổi trưa, bụng của Vu Thức Vy vang lên những âm thanh không hài hòa, bọn họ mới thôi ôm nhau: “Phu nhân, nàng đói rồi.”
Vu Thức Vy xoa bụng mà trong mắt lại hiện lên ý cười, nàng cầm lấy tay của Hàn Giang Nguyệt và đặt lên trên bụng mình rồi mỉm cười nói: “Là con của chúng ta đói rồi.”
“Con đói rồi sao... Chờ một chút, con sao?” Hàn Giang Nguyệt cảm thấy không thể tin được: “Phu nhân, nàng...”
“Giống như phu quân nghĩ vậy, chàng sắp làm phụ thân rồi.”
Tay của Hàn Giang Nguyệt chợt run lên, đầu tiên ánh mắt hắn vui mừng, sau đó lại hiện lên vẻ mê man, cuối cùng chính là hoảng loạn, hắn lập tức bế Vu Thức Vy lên chiếc giường mềm mại rồi ngồi xổm ở trên mặt đất, ghé tai lên trên bụng của Vu Thức Vy để lắng nghe.
Vu Thức Vy thấy hắn hành động như vậy thì cảm thấy buồn cười: “Bây giờ con còn rất nhỏ, chàng có thể nghe được cái gì chứ?”
Gương mặt tuấn tú của Hàn Giang Nguyệt chợt đỏ lên và cảm thấy tay chân luống cuống: “Phu nhân chê cười rồi, ta... nên làm những gì?”
Hắn chưa bao giờ làm phụ thân, bây giờ đột nhiên lại sắp làm phụ thân khiến hắn thật sự cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng, hắn vừa cao hứng lại cảm thấy mê man, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vu Thức Vy kéo hắn ngồi xuống và vỗ nhẹ vào vai hắn, sau đó lại hôn lên môi của hắn một cái, cười nói: “Không cần khẩn trương, chàng chỉ cần đi theo ta, cùng ta ngắm mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, nhìn hết những cảnh phồn hoa trên thế gian này là được.”
Trong mắt Hàn Giang Nguyệt hiện lên sự ước mơ: “Ta làm sao không muốn chứ? Chẳng qua là Vy nhi, bây giờ nàng đã là nữ đế... chúng ta...”
“Nữ đế thì sao chứ? Nữ đế chẳng qua chỉ là trách nhiệm của ta, còn chàng mới là điều quan trọng nhất đối với ta, chúng ta có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau xem mặt trời lặn, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ miễn cho chàng khỏi phải lên triều.”
“Cái gì?”
Hàn Giang Nguyệt giật mình: “Nàng muốn... miễn lên triều sao?”
“Đúng, mỗi lần cứ vào mùng một và mười lăm sẽ vào triều một lần, ta sẽ lập ra một điện Chính Vụ chuyên môn xử lý chính vụ, bồi dưỡng mấy tâm phúc xử lý cho ta những chuyện lớn nhỏ thích hợp.”
Hàn Giang Nguyệt nghe được thì vừa mừng vừa sợ: “Vậy còn chuyện khẩn cấp thì sao? Nàng không sợ bọn họ xử lý không tốt sẽ làm chậm trễ chuyện lớn sao?”
Vu Thức Vy cười với vẻ tự tin nói: “Năng lực đều do bồi dưỡng mà ra, bất kỳ ai cũng không thể làm được thập toàn thập mỹ, chàng không cần quá lo lắng.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả, nếu không chàng tới làm hoàng đế đi?” Vu Thức Vy cười duyên nói.
Hàn Giang Nguyệt không cần suy nghĩ lại từ chối: “Ta chỉ muốn ở cùng với phu nhân, không muốn làm hoàng đế gì cả. Nơi nào có phu nhân thì nơi đó chính là thiên đường rồi.”
“Cái này thì đúng rồi, không quan tâm ở nơi nào, chỉ cần có chàng, chỉ cần có ta thì mới xem như là viên mãn, cho dù là thâm cung là lồng giam hoa lệ, nhưng có thể bị nhốt cùng chàng ở trong lồng giam này, ta cũng cảm thấy rất vui mừng.”
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt sáng rực và vô cùng cảm động, ngàn lời vạn lời muốn nói lại hóa thành một câu: “Phu nhân nói cái gì thì là cái đấy, phu quân cưới phu nhân thì tất nhiên là phụ xướng phu tùy, nghe nói hoa sen trong hồ Nguyệt Nha mới nở, phu nhân có hứng thú tới đó dạo chơi hay không?”
“Phu quân đã mời, ta tất nhiên phải cùng đi, đi thôi...”
Bình luận facebook