Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
445
Vu Thức Vy nhận lấy một cái bình rượu rỗng được Hàm Yên lấy ra từ trong ống tay áo, đáy mắt hiện lên một tia ý cười thâm sâu, "Như vậy rất tốt."
Lại lúc này, chợt thấy Điểm Thúy vỗ ót một cái, hét lên: "Ai nha, xem trí nhớ này của nô tỳ, đúng rồi nhị tiểu thư, lão gia vừa phái người đến phân phó, nói lễ long đầu nửa tháng sau, muốn nhị tiểu thư cũng đi tham gia, yêu cầu tiểu thư điều dưỡng tốt thân thể."
Lễ long đầu?
Lòng Vu Thức Vy 'Lộp bộp' nhảy lên.
Chính là ngày sẽ thay đổi số phận cả đời của nàng, nàng nếu muốn nghịch thiên cải mệnh, thì phải quyết định vào ngày này.
Lễ long đầu ở kiếp trước, nàng nhớ rõ bản thân còn đang trong hậu viện làm việc vặt, phụ thân căn bản không nhớ đến nàng, là đại phu nhân Đường thị đề nghị để cho nàng đi, là sợ mang tiếng bất công lạnh nhạt nhi nữ.
Mà kiếp nay, Vu Văn Thanh thì tất nhiên sẽ mang nàng đi. Người này xưa nay không buông tha bất cứ cơ hội được lợi nào, mang theo nàng, liền có thể tăng thêm danh tiếng tốt lần nữa mà thôi. Đường thị bên này cũng không có xung đột, dù cho là tất cả thứ nữ đều đi, cũng sẽ không che lấp hết hào quang nữ nhi thân sinh của bà, ngược lại, chỉ là làm nền mà thôi.
A ~ nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là viên đá lót đường, bất quá lần này đây, cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý hay không.
Sáng sớm hôm lễ long đầu mùng hai tháng hai, trời xanh không mây, khí trời vô cùng tốt.
Vu Thức Vy ăn vận một thân váy màu đỏ thêu bông vàng kim, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông màu xanh biếc khí thế mạnh mẽ, cúi đầu yên lặng chờ ở bên hông cánh cửa phủ Thái sư, chờ đại phu nhân Đường thị và chư vị 'Tỷ muội' đến.
Nhìn bản thân vận thân màu đỏ phối xanh sặc sỡ bắt mắt, Vu Thức Vy không khỏi cười chính mình ngu xuẩn và ấu trĩ vào ngày lễ khi đó , cho rằng đây là bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới, bèn chỉ dựa vào cẩm y hoa phục liền tin đại phu nhân là đối tốt với nàng.
Nhưng sự thật, mang nàng đi ra ngoài bất quá chỉ để phụ họa cho nữ nhi ruột là ngọc cốt tiên tư đến thế nào, khuynh quốc khuynh thành đến thế nào.
Cũng vào lúc đó, một giọng nói duyên dáng uyển chuyển như tiếng chim sơn ca từ nội đại viện truyền đến, "Mẫu thân, đi nhanh chút thôi, Nhị muội hẳn đang đợi sốt ruột rồi."
Thân thể Vu Thức Vy cứng đờ, phảng phất bị đánh vào đầu một đòn, tứ chi co giật kịch liệt, thanh âm này... Nàng dù là hóa thành tro bụi cũng sẽ không quên, Vu, Vinh, Hoa!
Trước đó vài ngày Vu Vinh Hoa trở về nhà tổ ngoại Đường quốc công ở vài ngày, chưa từng gặp mặt nàng kiếp này, tam muội Vu Vinh Nhược nhưng cũng đã có đến thăm nàng hai ba lần, tứ muội Vu Vinh Mỹ thì một lần cũng không có.
Lúc đưa mắt lên, chỉ thấy nữ tử mặt mang nụ cười nhạt như được chúng tinh phủng nguyệt đi về bên này, đủ thướt tha, từng bước như đóa hoa sen.
Nàng ta mày như núi xa, hàm răng đều đẹp, quả thực là tư thế tuyệt mỹ vô song. Mặc quần áo tím nhạt tay áo dài đuôi váy phượng xếp nhiều lớp, làn váy thêu những đóa hoa ngọc lan lớn màu trắng, thủ công tuyệt xảo, tinh mỹ tuyệt luân, gió nhẹ chợt nổi lên, thổi bay lay động làn váy, phản chiếu màu sắc nhàn nhạt, như đặt mình trong một mảng sương mù lưu yên tử. Tóc búi kiểu phi vân, giữa mái tóc cài bộ dao có đóa ngọc lan tím , nhất bước tam dao, càng lộ vẻ cao nhã không tầm thường. Còn lại tóc đen rũ xuống ba thước, đen thùi tú lệ, phảng phất như cửu Thiên tiên tử hạ phàm, che lấp vẻ đẹp nhật nguyệt.
Đây chính là đích nữ tôn quý tập trung hàng vạn nghìn sủng của phủ thái sư, triều Đại Vân đệ nhất mỹ nhân Vu Vinh Hoa. Năm vừa mới mười lăm, đã trở nên ngọc cốt tiên tư, khiến vô số hậu duệ quý tộc khom lưng. Nếu không phải là lão phu nhân mất chưa đủ ba năm, còn trong ngày thủ hiếu, cánh cửa phủ thái sư này chỉ sợ là đã thay đổi trăm ngàn cái.
Thế nhưng, lại có ai biết dưới gương mặt mê hoặc lòng người này, lại giấu giếm một tâm địa so với rắn rết còn độc hơn ...
Đang lúc thất thần , một làn gió thơm nhẹ thổi vào mặt, Vu Vinh Hoa đã đứng vững ở trước mặt nàng, cười tươi làm sao, thân thiết giữ tay nàng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: "Nhị muội, muội đợi đến nóng ruột rồi."
Thanh âm như ngọc vỡ, thân thiết như vậy dễ nghe như vậy, khi đó càng là một nụ thân thiết nhiếp nhân tâm phách , khiến nàng cho rằng vị trưởng tỷ này là thích nàng đấy, liền ngây ngốc mang cả tâm ra đối đãi , cho đến sau này lại đem nàng ra hủy diệt triệt để như vậy.
Tay Vu Thức Vy khẽ run lên, vội vàng rụt trở về, cúi đầu, thanh âm run rẩy nói, "Không có, cảm tạ... Trường tỷ."
Thân thể của nàng hơi loạng choạng, đôi tay trong tay áo đã siết chặt, kiềm chế không được cơn run, cơ hồ là liều mạng đè nén hận ý phát ra từ đáy lòng, nàng sợ chính mình nhịn không được sẽ nhào tới, đem Vu Vinh Hoa xé tan nát.
Thế nhưng...
Người này hại nàng thảm như vậy, nàng sao có thể nào chỉ là đem ả xé nát đơn giản như vậy, nàng cũng muốn ả nếm thử tất cả thống khổ của nàng kiếp trước, gấp trăm lần, ngàn lần.
Vu Vinh Hoa cho rằng Vu Thức Vy đang sợ hãi, không khỏi lần nữa nắm lấy tay nàng, đôi mắt đẹp quan tâm: "Nhị muội không cần sợ, ta cũng không phải dã thú ăn thịt người, chúng ta là tỷ muội ruột a."
Tỷ muội ruột?
Vu Thức Vy trong lòng lạnh lùng cười, tỷ muội ruột thì như thế nào? Chung quy đấu không lại sự si niệm vọng tưởng của một nữ nhân đối với nam nhân , đảo mắt liền biến thành ma quỷ ăn thịt người không nhả xương.
Vinh Hoa, Thức Vy, a... Nàng ra đời sau ả chỉ có một ngày, liền khác nhau trời vực, ả là tiên tử trên trời , mà nàng lại là vũng bùn bên góc tường! Người người chán ghét mà vứt bỏ!
Hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên lần nữa, nét mặt Vu Thức Vy đã lộ ra một nụ cười cứng ngắc, nắm lấy tay của Vu Vinh Hoa, cười ngọt ngào nói: "Trường tỷ, cảm tạ trường tỷ."
Đại phu nhân cùng đi tới đang đứng một bên lúc này mới lên tiếng nói, nét mặt lộ vẻ mỉm cười hiền hòa, "Cũng đừng chỉ lo nói chuyện, đợi lát nữa Vu Thức Vy sẽ cùng con trường tỷ ngồi chung một chiếc xe ngựa, để cho tỷ muội các con hảo hảo tâm sự một phen."
Ánh mắt Vu Thức Vy lúc này mới chuyển sang trên người đại phu nhân, Đường thị một thân tố sắc đính lụa kim ngân hoa văn vân như ý, bên ngoài bọc một cái áo choàng gấm thật mỏng màu đỏ tía , chải búi tóc mẫu đơn, chỉ cài một đôi trâm vàng linh lung Bát Bảo ngọc bích, cũng không mất thân phận, lại cũng không quá mức.
Mặt bà mang một vẻ từ ái, như là gương mặt hiền từ của Bồ Tát, chu đáo mọi mặt. Đó là bản lĩnh bất hiển sơn bất lộ thủy này , đem phần âm u và hung ác trong đáy lòng bà tô son trát phấn sạch sẽ, nếu không phải kiếp trước đã thấy qua miệng lưỡi vẻ mặt âm hiểm đáng ghê tởm của bà, Vu Thức Vy thế nào cũng sẽ không nghĩ tới mẹ cả của nàng chính là một hồ ly cười mặt .
"Vu Thức Vy bái kiến mẫu thân." Vu Thức Vy nhu thuận lễ hành lễ với Đường thị.
Đường thị tự mình đỡ nàng lên, cười nói: "Ở trước mặt mẫu thân không cần đa lễ như vậy."
Nói xong, sắc mặt bà trở nên hơi ưu thương, quay đầu nhìn thoáng qua Vu VInh Nhược, Vu Vinh Mỹ ở sau lưng nói: "Tội nghiệp con không giống tam muội tứ muội con vậy, có một mẫu thân biết thương người."
Vu Thức Vy 'Thân thiết' kéo lại tay của Đường thị nói: "Vu Thức Vy có mẫu thân thương yêu, là đủ", tiếp đó lại hướng Vu Vinh Nhược, Vu Vinh Mỹ mỉm cười gật đầu, chào hỏi một tiếng, "Tam muội tứ muội hảo."
Vu Vinh Nhược nhẹ mỉm cười, thân thiết hồi một tiếng, "Nhị tỷ hảo."
Vu Vinh Mỹ đáy mắt lại toát ra một vẻ chán ghét, vốn là không muốn để ý kẻ không tốt lành này, nhưng ngại vì mẹ cả ở đây, chỉ phải không mặn không nhạt nói một câu, "Nhị tỷ hảo."
Vu Thức Vy cười mà không nói, nàng biết Vu Vinh Nhược , giống như mẹ đẻ của cô Tam di nương, đều là nhát gan, tâm tính thuần lương, cũng từng âm thầm vì nàng giải vây, đối với nàng cũng không xấu.
Vu Vinh Mỹ thì thật sự ghét nàng ta đấy, mọi việc chỉ cần là có liên quan đến nàng, đều phải cùng nàng tranh cao thấp.
Nàng vẫn không rõ chính mình chưa từng đắc tội với nàng ta qua, vì sao nàng ta lại ghét nàng như vậy, hiện tại nàng đã rõ, có vài người chính là như vậy, dù ngươi không đi chọc nàng ta, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, người như thế tục xưng 'đê tiện' .
Đường thị thấy các nàng chào nhau, thương cảm lau nước mắt, "Hài tử đáng thương, vi mẫu sau này tuyệt đối sẽ không để cho con chịu ủy khuất", sau đó nàng hướng mọi người phất phất tay, "Mọi người lên xe ngựa thôi, thái sư với Hoành nhi sớm đã tới trước, chúng ta cũng không nên đến muộn mới tốt."
"Vâng, phu nhân."
Mọi người dịu dàng cúi đầu, sau đó cùng Vu Vinh Nhược và Vu Vinh Mỹ lên một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, vu sự suy thoái tắc dữ đại phu nhân và vu vinh hoa cùng cưỡi một chiếc xe ngựa, dọc theo đường đi 'Trò chuyện với nhau thật vui' .
Xe ngựa khó khăn đến Pháp Hoa Tự, ngoài tự sớm đã đông đúc tấp nập người, bởi vì hoàng thượng vẫn chưa tới, tất cả quan viên gia quyến đều phải ở bên ngoài xếp hàng chờ đợi, nhưng đệ nhất mỹ nhân của triều Đại Vân Vu Vinh Hoa xuất hiện, dẫn tới một trận náo động không nhỏ, ngay cả tiểu thư quan gia chưa lấy chồng cũng kiển chân trông mong, muốn trông thấy phong thái của đệ nhất mỹ nhân.
Vu Vinh Hoa cũng thông minh, từ lúc trước khi xuống xe ngựa đã dùng tử sa che mặt, xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngược lại khiến cho mọi người như ngắm hoa trong sương, càng thêm hiếu kỳ, thật là đã chiểm đủ ánh nhìn.
Rốt cục ——
Chỉ nghe được một đạo âm thanh vang dội mà mênh mông truyền đến từ cuối đường lớn Quang Khiết, "Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm ~ "
Vu Thức Vy nhận lấy một cái bình rượu rỗng được Hàm Yên lấy ra từ trong ống tay áo, đáy mắt hiện lên một tia ý cười thâm sâu, "Như vậy rất tốt."
Lại lúc này, chợt thấy Điểm Thúy vỗ ót một cái, hét lên: "Ai nha, xem trí nhớ này của nô tỳ, đúng rồi nhị tiểu thư, lão gia vừa phái người đến phân phó, nói lễ long đầu nửa tháng sau, muốn nhị tiểu thư cũng đi tham gia, yêu cầu tiểu thư điều dưỡng tốt thân thể."
Lễ long đầu?
Lòng Vu Thức Vy 'Lộp bộp' nhảy lên.
Chính là ngày sẽ thay đổi số phận cả đời của nàng, nàng nếu muốn nghịch thiên cải mệnh, thì phải quyết định vào ngày này.
Lễ long đầu ở kiếp trước, nàng nhớ rõ bản thân còn đang trong hậu viện làm việc vặt, phụ thân căn bản không nhớ đến nàng, là đại phu nhân Đường thị đề nghị để cho nàng đi, là sợ mang tiếng bất công lạnh nhạt nhi nữ.
Mà kiếp nay, Vu Văn Thanh thì tất nhiên sẽ mang nàng đi. Người này xưa nay không buông tha bất cứ cơ hội được lợi nào, mang theo nàng, liền có thể tăng thêm danh tiếng tốt lần nữa mà thôi. Đường thị bên này cũng không có xung đột, dù cho là tất cả thứ nữ đều đi, cũng sẽ không che lấp hết hào quang nữ nhi thân sinh của bà, ngược lại, chỉ là làm nền mà thôi.
A ~ nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là viên đá lót đường, bất quá lần này đây, cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý hay không.
Sáng sớm hôm lễ long đầu mùng hai tháng hai, trời xanh không mây, khí trời vô cùng tốt.
Vu Thức Vy ăn vận một thân váy màu đỏ thêu bông vàng kim, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông màu xanh biếc khí thế mạnh mẽ, cúi đầu yên lặng chờ ở bên hông cánh cửa phủ Thái sư, chờ đại phu nhân Đường thị và chư vị 'Tỷ muội' đến.
Nhìn bản thân vận thân màu đỏ phối xanh sặc sỡ bắt mắt, Vu Thức Vy không khỏi cười chính mình ngu xuẩn và ấu trĩ vào ngày lễ khi đó , cho rằng đây là bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới, bèn chỉ dựa vào cẩm y hoa phục liền tin đại phu nhân là đối tốt với nàng.
Nhưng sự thật, mang nàng đi ra ngoài bất quá chỉ để phụ họa cho nữ nhi ruột là ngọc cốt tiên tư đến thế nào, khuynh quốc khuynh thành đến thế nào.
Cũng vào lúc đó, một giọng nói duyên dáng uyển chuyển như tiếng chim sơn ca từ nội đại viện truyền đến, "Mẫu thân, đi nhanh chút thôi, Nhị muội hẳn đang đợi sốt ruột rồi."
Thân thể Vu Thức Vy cứng đờ, phảng phất bị đánh vào đầu một đòn, tứ chi co giật kịch liệt, thanh âm này... Nàng dù là hóa thành tro bụi cũng sẽ không quên, Vu, Vinh, Hoa!
Trước đó vài ngày Vu Vinh Hoa trở về nhà tổ ngoại Đường quốc công ở vài ngày, chưa từng gặp mặt nàng kiếp này, tam muội Vu Vinh Nhược nhưng cũng đã có đến thăm nàng hai ba lần, tứ muội Vu Vinh Mỹ thì một lần cũng không có.
Lúc đưa mắt lên, chỉ thấy nữ tử mặt mang nụ cười nhạt như được chúng tinh phủng nguyệt đi về bên này, đủ thướt tha, từng bước như đóa hoa sen.
Nàng ta mày như núi xa, hàm răng đều đẹp, quả thực là tư thế tuyệt mỹ vô song. Mặc quần áo tím nhạt tay áo dài đuôi váy phượng xếp nhiều lớp, làn váy thêu những đóa hoa ngọc lan lớn màu trắng, thủ công tuyệt xảo, tinh mỹ tuyệt luân, gió nhẹ chợt nổi lên, thổi bay lay động làn váy, phản chiếu màu sắc nhàn nhạt, như đặt mình trong một mảng sương mù lưu yên tử. Tóc búi kiểu phi vân, giữa mái tóc cài bộ dao có đóa ngọc lan tím , nhất bước tam dao, càng lộ vẻ cao nhã không tầm thường. Còn lại tóc đen rũ xuống ba thước, đen thùi tú lệ, phảng phất như cửu Thiên tiên tử hạ phàm, che lấp vẻ đẹp nhật nguyệt.
Đây chính là đích nữ tôn quý tập trung hàng vạn nghìn sủng của phủ thái sư, triều Đại Vân đệ nhất mỹ nhân Vu Vinh Hoa. Năm vừa mới mười lăm, đã trở nên ngọc cốt tiên tư, khiến vô số hậu duệ quý tộc khom lưng. Nếu không phải là lão phu nhân mất chưa đủ ba năm, còn trong ngày thủ hiếu, cánh cửa phủ thái sư này chỉ sợ là đã thay đổi trăm ngàn cái.
Thế nhưng, lại có ai biết dưới gương mặt mê hoặc lòng người này, lại giấu giếm một tâm địa so với rắn rết còn độc hơn ...
Đang lúc thất thần , một làn gió thơm nhẹ thổi vào mặt, Vu Vinh Hoa đã đứng vững ở trước mặt nàng, cười tươi làm sao, thân thiết giữ tay nàng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: "Nhị muội, muội đợi đến nóng ruột rồi."
Thanh âm như ngọc vỡ, thân thiết như vậy dễ nghe như vậy, khi đó càng là một nụ thân thiết nhiếp nhân tâm phách , khiến nàng cho rằng vị trưởng tỷ này là thích nàng đấy, liền ngây ngốc mang cả tâm ra đối đãi , cho đến sau này lại đem nàng ra hủy diệt triệt để như vậy.
Tay Vu Thức Vy khẽ run lên, vội vàng rụt trở về, cúi đầu, thanh âm run rẩy nói, "Không có, cảm tạ... Trường tỷ."
Thân thể của nàng hơi loạng choạng, đôi tay trong tay áo đã siết chặt, kiềm chế không được cơn run, cơ hồ là liều mạng đè nén hận ý phát ra từ đáy lòng, nàng sợ chính mình nhịn không được sẽ nhào tới, đem Vu Vinh Hoa xé tan nát.
Thế nhưng...
Người này hại nàng thảm như vậy, nàng sao có thể nào chỉ là đem ả xé nát đơn giản như vậy, nàng cũng muốn ả nếm thử tất cả thống khổ của nàng kiếp trước, gấp trăm lần, ngàn lần.
Vu Vinh Hoa cho rằng Vu Thức Vy đang sợ hãi, không khỏi lần nữa nắm lấy tay nàng, đôi mắt đẹp quan tâm: "Nhị muội không cần sợ, ta cũng không phải dã thú ăn thịt người, chúng ta là tỷ muội ruột a."
Tỷ muội ruột?
Vu Thức Vy trong lòng lạnh lùng cười, tỷ muội ruột thì như thế nào? Chung quy đấu không lại sự si niệm vọng tưởng của một nữ nhân đối với nam nhân , đảo mắt liền biến thành ma quỷ ăn thịt người không nhả xương.
Vinh Hoa, Thức Vy, a... Nàng ra đời sau ả chỉ có một ngày, liền khác nhau trời vực, ả là tiên tử trên trời , mà nàng lại là vũng bùn bên góc tường! Người người chán ghét mà vứt bỏ!
Hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên lần nữa, nét mặt Vu Thức Vy đã lộ ra một nụ cười cứng ngắc, nắm lấy tay của Vu Vinh Hoa, cười ngọt ngào nói: "Trường tỷ, cảm tạ trường tỷ."
Đại phu nhân cùng đi tới đang đứng một bên lúc này mới lên tiếng nói, nét mặt lộ vẻ mỉm cười hiền hòa, "Cũng đừng chỉ lo nói chuyện, đợi lát nữa Vu Thức Vy sẽ cùng con trường tỷ ngồi chung một chiếc xe ngựa, để cho tỷ muội các con hảo hảo tâm sự một phen."
Ánh mắt Vu Thức Vy lúc này mới chuyển sang trên người đại phu nhân, Đường thị một thân tố sắc đính lụa kim ngân hoa văn vân như ý, bên ngoài bọc một cái áo choàng gấm thật mỏng màu đỏ tía , chải búi tóc mẫu đơn, chỉ cài một đôi trâm vàng linh lung Bát Bảo ngọc bích, cũng không mất thân phận, lại cũng không quá mức.
Mặt bà mang một vẻ từ ái, như là gương mặt hiền từ của Bồ Tát, chu đáo mọi mặt. Đó là bản lĩnh bất hiển sơn bất lộ thủy này , đem phần âm u và hung ác trong đáy lòng bà tô son trát phấn sạch sẽ, nếu không phải kiếp trước đã thấy qua miệng lưỡi vẻ mặt âm hiểm đáng ghê tởm của bà, Vu Thức Vy thế nào cũng sẽ không nghĩ tới mẹ cả của nàng chính là một hồ ly cười mặt .
"Vu Thức Vy bái kiến mẫu thân." Vu Thức Vy nhu thuận lễ hành lễ với Đường thị.
Đường thị tự mình đỡ nàng lên, cười nói: "Ở trước mặt mẫu thân không cần đa lễ như vậy."
Nói xong, sắc mặt bà trở nên hơi ưu thương, quay đầu nhìn thoáng qua Vu VInh Nhược, Vu Vinh Mỹ ở sau lưng nói: "Tội nghiệp con không giống tam muội tứ muội con vậy, có một mẫu thân biết thương người."
Vu Thức Vy 'Thân thiết' kéo lại tay của Đường thị nói: "Vu Thức Vy có mẫu thân thương yêu, là đủ", tiếp đó lại hướng Vu Vinh Nhược, Vu Vinh Mỹ mỉm cười gật đầu, chào hỏi một tiếng, "Tam muội tứ muội hảo."
Vu Vinh Nhược nhẹ mỉm cười, thân thiết hồi một tiếng, "Nhị tỷ hảo."
Vu Vinh Mỹ đáy mắt lại toát ra một vẻ chán ghét, vốn là không muốn để ý kẻ không tốt lành này, nhưng ngại vì mẹ cả ở đây, chỉ phải không mặn không nhạt nói một câu, "Nhị tỷ hảo."
Vu Thức Vy cười mà không nói, nàng biết Vu Vinh Nhược , giống như mẹ đẻ của cô Tam di nương, đều là nhát gan, tâm tính thuần lương, cũng từng âm thầm vì nàng giải vây, đối với nàng cũng không xấu.
Vu Vinh Mỹ thì thật sự ghét nàng ta đấy, mọi việc chỉ cần là có liên quan đến nàng, đều phải cùng nàng tranh cao thấp.
Nàng vẫn không rõ chính mình chưa từng đắc tội với nàng ta qua, vì sao nàng ta lại ghét nàng như vậy, hiện tại nàng đã rõ, có vài người chính là như vậy, dù ngươi không đi chọc nàng ta, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, người như thế tục xưng 'đê tiện' .
Đường thị thấy các nàng chào nhau, thương cảm lau nước mắt, "Hài tử đáng thương, vi mẫu sau này tuyệt đối sẽ không để cho con chịu ủy khuất", sau đó nàng hướng mọi người phất phất tay, "Mọi người lên xe ngựa thôi, thái sư với Hoành nhi sớm đã tới trước, chúng ta cũng không nên đến muộn mới tốt."
"Vâng, phu nhân."
Mọi người dịu dàng cúi đầu, sau đó cùng Vu Vinh Nhược và Vu Vinh Mỹ lên một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, vu sự suy thoái tắc dữ đại phu nhân và vu vinh hoa cùng cưỡi một chiếc xe ngựa, dọc theo đường đi 'Trò chuyện với nhau thật vui' .
Xe ngựa khó khăn đến Pháp Hoa Tự, ngoài tự sớm đã đông đúc tấp nập người, bởi vì hoàng thượng vẫn chưa tới, tất cả quan viên gia quyến đều phải ở bên ngoài xếp hàng chờ đợi, nhưng đệ nhất mỹ nhân của triều Đại Vân Vu Vinh Hoa xuất hiện, dẫn tới một trận náo động không nhỏ, ngay cả tiểu thư quan gia chưa lấy chồng cũng kiển chân trông mong, muốn trông thấy phong thái của đệ nhất mỹ nhân.
Vu Vinh Hoa cũng thông minh, từ lúc trước khi xuống xe ngựa đã dùng tử sa che mặt, xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngược lại khiến cho mọi người như ngắm hoa trong sương, càng thêm hiếu kỳ, thật là đã chiểm đủ ánh nhìn.
Rốt cục ——
Chỉ nghe được một đạo âm thanh vang dội mà mênh mông truyền đến từ cuối đường lớn Quang Khiết, "Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm ~ "