Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
45176
Chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt người đàn ông bị kéo rớt, lộ ra khuôn mặt anh.
Ánh mắt Diệp Phi trong khiếp sợ lộ ra kinh ngạc, nhất thời á khẩu.
“Cái kia… Cái gì cơ…”
Người đàn ông thật ra chẳng có phản ứng gì đặc biệt, anh cầm lấy mặt nạ đeo lại trên mặt.
“Không dọa em sợ chứ. Trên mặt anh có sẹo, thế nên mới phải mang theo mặt nạ để che lại.” Người đàn ông nói.
Sau lưng hắn đầy mồ hôi lạnh. Cũng may Lão Đại thông báo, Diệp Phi có thể sẽ gỡ mặt nạ của hắn, nếu không thì hắn cũng thực sự bị hù chết.
Không phải là Mộ Thương Nam. Diệp Phi nói không nên lời cảm giác lúc này. Rất may Mộ Thương Nam không hề lừa dối cô, thế nhưng, cô vẫn không thể làm ngơ cảm giác khó chịu, thất vọng trong tim mình.
“Xin lỗi, tôi chỉ là quá tò mò về hình dáng của anh.” Cô nhỏ giọng nói.
“Không có gì, không dọa cô là được rồi. Chúng ta tiếp tục ăn.” Người đàn ông nói.
Diệp Phi ăn cũng khá no rồi. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông cũng chẳng có khẩu vị gì mà ăn tiếp được nữa: “Tôi no rồi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Cô đứng dậy, đi về hướng gian phòng của mình. Không có suy nghĩ đến Mộ Thương Nam, cũng không có cảm giác với Mộ Thương Nam. Sự xa cách này vô cùng mạnh mẽ, giống như cô ngồi cạnh một người lạ vậy.
Cô về phòng liền quấn mình thật chặt như một vỏ sò ở trên giường. Quá mệt mỏi, trong hương thơm nhè nhẹ của hoa oải hương giúp dễ ngủ, vừa đặt đầu xuống gối cô liền ngủ thiếp đi.
Người đàn ông nhìn Diệp Phi rời đi, hắn vội vàng cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc của mình.
“Tổng giám đốc, giống như những gì anh dặn, mặt nạ của tôi bị gỡ rồi.”
“Ừ, cô ấy nhìn rồi sẽ hết hy vọng. Tôi đang ở trên phi cơ. Kiều Ba, ngươi bảo vệ cô ấy cho thật tốt, thi thoảng tôi sẽ trở về thăm cô ấy.” Mộ Thương Nam dặn dò.
Lúc cô gái nhỏ được người làm dẫn về phòng, anh phải lái phi cơ rời khỏi đảo rồi, đành phải để thuộc hạ giả dạng mình ngồi ở bàn ăn chờ Diệp Phi.
Anh phải mau bay sang nước ngoài, tham dự lễ cắt băng khánh thành công ty mới. Lễ cắt băng này được truyền hình trực tiếp. Anh phải bảo vệ Diệp Phi, sẽ phải khiến mọi người nghĩ rằng Diệp Phi không ở trong tay anh.
_
Cung Trạch Vũ cuối cùng cũng gọi được cho Dạ Thần. Vẫn là thư phòng tráng lệ, Dạ Thần ngồi trên chiếc ghế lớn phía sau bàn làm việc, nhìn cuộc gọi video ở trước mắt.
“Diệp Phi đâu? Tôi muốn gặp Diệp Phi!” Anh không yên tâm mà hỏi.
“Ta cho ngươi biết rồi. Cô ấy đang ở trong tay ta, ngươi còn lo lắng sao? Hay là ngươi muốn cho cô ấy biết, người còn một thân phận khác? Nếu như ngươi không ngại cho hắn ta biết quan hệ của chúng ta, ta có thể cho cô ấy video call với ngươi.”
Cung Trạch Vũ khóe môi hung hăng vừa kéo, anh đã quên mất vấn đề này. Nếu Diệp Phi video call với anh thì sẽ biết quan hệ của anh và Dạ Thần, mà những điều này anh không hề muốn cho Diệp Phi biết.
Trong chốc lát, anh liền nói: “Được, tôi có thể không gặp cô ấy. Thế nhưng ngài phải bảo đảm an toàn của cô ấy.”
“Ta sẽ bảo đảm an toàn cho cô ấy. Chỉ cần ngươi cưới được Thiên Tịnh, lấy được tài sản thừa kế, ta liền đem cô ấy trả lại cho ngươi.” Dạ Thần nói.
Hiển nhiên, Cung Trạch Vũ không có bất kỳ quyền lựa chọn nào. Anh chỉ có thể làm theo yêu cầu của Dạ Thần.
“Tôi sẽ mau chóng có được thứ ngài muốn!” Anh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngón tay của Dạ Thần mở máy tính, tìm kiếm tin tức của Mộ Thương Nam, liếc mắt nhìn thấy anh đang ăn mừng công ty mới thành lập.
Ánh mắt nham hiểm ngầm bắt đầu di chuyển, lẽ nào Mộ Thương Nam không phải là Ngân Mị?
Nếu như là Mộ Thương Nam cứu Diệp Phi, anh bây giờ phải ở bên cạnh Diệp Phi chứ?
Đáng giận nhất là Dạ Thần đã để mất Diệp Phi, máy bay thì bị Ngân Mị đánh rớt, lại còn không dám nói, chỉ sợ Cung Trạch Vũ biết Diệp Phi không ở trong tay hắn, liền không nghe lời hắn cưới Thiên Tịnh nữa.
Ngân Mị! Tay hắn nắm chặt thành quyền. Nhiều năm như vậy, thân phận của Ngân Mị vẫn không thể điều tra ra. Mỗi lần hắn chắc chắn là Mộ Thương Nam thì đều phát hiện phán đoán của mình sai.
Nếu như có thể khẳng định Mộ Thương Nam chính là Ngân Mị, hắn liền phái người giết, cũng sẽ không giữ lại mạng của Mộ Thương Nam.
Tay hắn vỗ vào mặt bàn, Ngân Mị chết tiệt, ngươi chờ đấy, ta sẽ diệt liên minh của ngươi sớm thôi!
Trong nước, Thủy Tinh đã vài ngày không tìm thấy Diệp Phi rồi, Cung Trạch Vũ cũng tìm kiếm, thế nhưng khi cô liên lạc với anh, cảm giác thái độ của anh không còn vội vã như trước nữa.
Cô chỉ kém không cùng Cung Trạch Vũ trở mặt, lẽ nào vài ngày không tìm được liền bỏ qua?
Là một con người, chẳng phải chó mèo gì, mất đi không tìm được là bỏ qua!
Trong trường học, cô đang đi trên đường nhưng vẫn không quên lướt điện thoại xem tin tức. Người nhà họ Thủy đều bị cô phái đi tìm hết rồi.
Lại ngước mắt lên nhìn, trông thấy cách đó không xa lắm trên đường, Thiên Tịnh đụng phải Cung Trạch Vũ.
Môi của cô hung hăng kéo, con mẹ nó điên rồi. Đường rộng như vậy, hai người lại có thể đụng phải nhau.
Cô lặng lẽ đi tới, muốn biết Cung Trạch Vũ không đi tìm Diệp Phi còn tới nơi này làm gì.
Thiên Tịnh hốt hoảng nhặt sách vở và luận văn trên đất: “Xin lỗi học trưởng, đều là em đi đường cứ nhìn điền thoại di dộng.”
“Làm sao có thể trách em được, anh cũng chỉ toàn nhìn điện thoại thôi mà. Anh không làm em bị thương chứ?” Cung Trạch Vũ ôn hòa hỏi.
“Không có. Học trưởng, luận văn của anh dày thật đấy, đều rơi trên đất bẩn mất rồi.” Thiên Tịnh dịu dàng nói.
“Cái này không có vấn đề gì, về sau anh lại in một bản là được. Em không cần để tâm.” Cung Trạch Vũ nói.
“Em nghe nói Phi Phi mất tích. Đã tìm được chưa? Em rất lo lắng cho em họ.” Thiên Tịnh vừa nói vừa lau nước mắt.
“Vẫn chưa tìm được.” Cung Trạch Vũ mắt trầm xuống hiu quạnh.
“Nhiều ngày rồi, Phi Phi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Thiên Tịnh khóc nói, bộ dáng lo lắng như thể một người chị họ tốt nhất thế giới.
“Anh sẽ nghĩ cách cứu cô ấy. Em ăn cơm chưa? Tâm tình anh không tốt lắm, em ăn cơm với anh có được không?” Cung Trạch Vũ nói ra trọng điểm câu chuyện.
Thiên Tịnh hồi hộp. Từ trước đến nay, Diệp Phi luôn là người được tất cả đàn ông nâng niu, cô ta không phục Diệp Phi hơn cô ta.
Tựa hồ đây là một cơ hội, có thể tán Cung Trạch Vũ. Nếu Cung Trạch Vũ thích cô ta, chờ Diệp Phi trở về liền bị Cung Trạch Vũ bỏ rơi. Tưởng tượng một chút bộ dáng Diệp Phi khi bị Cung Trạch Vũ bỏ rơi, lòng của cô ta không thể kiềm chế hưng phấn!
“Em cũng không có tâm trạng ăn uống. Chúng ta đi ăn cùng nhau vậy!” Cô ta vội vã đồng ý.
“Chúng ta đi. Xe của anh ở bên kia.” Cung Trạch Vũ chỉ tay về hướng xe.
Thiên Tịnh nghe lời đi theo Cung Trạch Vũ.
Thủy Tinh từ phía sau cây đại thụ ló ra ngoài, đúng là chó má, bảo sao Cung Trạch Vũ không tìm Diệp Phi nữa, hóa ra là bởi anh ta muốn câu Thiên Tịnh!
Chân tình của đàn ông rốt cuộc có bao nhiêu? Ha ha!
Cô không thể không nói, đàn ông trên đời này đều hư hỏng như nhau cả.
Cô lấy điện thoại di động ra chụp được hình ảnh Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh sóng vai. Ngày hôm nay cô không để cho Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh náo loạn không thôi thì cô không phải là Thủy Tinh!
Một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy di động của cô: “Chụp cái gì? Xóa đi!”
Một giọng nói uy hiếp của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu cô…
Chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt người đàn ông bị kéo rớt, lộ ra khuôn mặt anh.
Ánh mắt Diệp Phi trong khiếp sợ lộ ra kinh ngạc, nhất thời á khẩu.
“Cái kia… Cái gì cơ…”
Người đàn ông thật ra chẳng có phản ứng gì đặc biệt, anh cầm lấy mặt nạ đeo lại trên mặt.
“Không dọa em sợ chứ. Trên mặt anh có sẹo, thế nên mới phải mang theo mặt nạ để che lại.” Người đàn ông nói.
Sau lưng hắn đầy mồ hôi lạnh. Cũng may Lão Đại thông báo, Diệp Phi có thể sẽ gỡ mặt nạ của hắn, nếu không thì hắn cũng thực sự bị hù chết.
Không phải là Mộ Thương Nam. Diệp Phi nói không nên lời cảm giác lúc này. Rất may Mộ Thương Nam không hề lừa dối cô, thế nhưng, cô vẫn không thể làm ngơ cảm giác khó chịu, thất vọng trong tim mình.
“Xin lỗi, tôi chỉ là quá tò mò về hình dáng của anh.” Cô nhỏ giọng nói.
“Không có gì, không dọa cô là được rồi. Chúng ta tiếp tục ăn.” Người đàn ông nói.
Diệp Phi ăn cũng khá no rồi. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông cũng chẳng có khẩu vị gì mà ăn tiếp được nữa: “Tôi no rồi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Cô đứng dậy, đi về hướng gian phòng của mình. Không có suy nghĩ đến Mộ Thương Nam, cũng không có cảm giác với Mộ Thương Nam. Sự xa cách này vô cùng mạnh mẽ, giống như cô ngồi cạnh một người lạ vậy.
Cô về phòng liền quấn mình thật chặt như một vỏ sò ở trên giường. Quá mệt mỏi, trong hương thơm nhè nhẹ của hoa oải hương giúp dễ ngủ, vừa đặt đầu xuống gối cô liền ngủ thiếp đi.
Người đàn ông nhìn Diệp Phi rời đi, hắn vội vàng cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc của mình.
“Tổng giám đốc, giống như những gì anh dặn, mặt nạ của tôi bị gỡ rồi.”
“Ừ, cô ấy nhìn rồi sẽ hết hy vọng. Tôi đang ở trên phi cơ. Kiều Ba, ngươi bảo vệ cô ấy cho thật tốt, thi thoảng tôi sẽ trở về thăm cô ấy.” Mộ Thương Nam dặn dò.
Lúc cô gái nhỏ được người làm dẫn về phòng, anh phải lái phi cơ rời khỏi đảo rồi, đành phải để thuộc hạ giả dạng mình ngồi ở bàn ăn chờ Diệp Phi.
Anh phải mau bay sang nước ngoài, tham dự lễ cắt băng khánh thành công ty mới. Lễ cắt băng này được truyền hình trực tiếp. Anh phải bảo vệ Diệp Phi, sẽ phải khiến mọi người nghĩ rằng Diệp Phi không ở trong tay anh.
_
Cung Trạch Vũ cuối cùng cũng gọi được cho Dạ Thần. Vẫn là thư phòng tráng lệ, Dạ Thần ngồi trên chiếc ghế lớn phía sau bàn làm việc, nhìn cuộc gọi video ở trước mắt.
“Diệp Phi đâu? Tôi muốn gặp Diệp Phi!” Anh không yên tâm mà hỏi.
“Ta cho ngươi biết rồi. Cô ấy đang ở trong tay ta, ngươi còn lo lắng sao? Hay là ngươi muốn cho cô ấy biết, người còn một thân phận khác? Nếu như ngươi không ngại cho hắn ta biết quan hệ của chúng ta, ta có thể cho cô ấy video call với ngươi.”
Cung Trạch Vũ khóe môi hung hăng vừa kéo, anh đã quên mất vấn đề này. Nếu Diệp Phi video call với anh thì sẽ biết quan hệ của anh và Dạ Thần, mà những điều này anh không hề muốn cho Diệp Phi biết.
Trong chốc lát, anh liền nói: “Được, tôi có thể không gặp cô ấy. Thế nhưng ngài phải bảo đảm an toàn của cô ấy.”
“Ta sẽ bảo đảm an toàn cho cô ấy. Chỉ cần ngươi cưới được Thiên Tịnh, lấy được tài sản thừa kế, ta liền đem cô ấy trả lại cho ngươi.” Dạ Thần nói.
Hiển nhiên, Cung Trạch Vũ không có bất kỳ quyền lựa chọn nào. Anh chỉ có thể làm theo yêu cầu của Dạ Thần.
“Tôi sẽ mau chóng có được thứ ngài muốn!” Anh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngón tay của Dạ Thần mở máy tính, tìm kiếm tin tức của Mộ Thương Nam, liếc mắt nhìn thấy anh đang ăn mừng công ty mới thành lập.
Ánh mắt nham hiểm ngầm bắt đầu di chuyển, lẽ nào Mộ Thương Nam không phải là Ngân Mị?
Nếu như là Mộ Thương Nam cứu Diệp Phi, anh bây giờ phải ở bên cạnh Diệp Phi chứ?
Đáng giận nhất là Dạ Thần đã để mất Diệp Phi, máy bay thì bị Ngân Mị đánh rớt, lại còn không dám nói, chỉ sợ Cung Trạch Vũ biết Diệp Phi không ở trong tay hắn, liền không nghe lời hắn cưới Thiên Tịnh nữa.
Ngân Mị! Tay hắn nắm chặt thành quyền. Nhiều năm như vậy, thân phận của Ngân Mị vẫn không thể điều tra ra. Mỗi lần hắn chắc chắn là Mộ Thương Nam thì đều phát hiện phán đoán của mình sai.
Nếu như có thể khẳng định Mộ Thương Nam chính là Ngân Mị, hắn liền phái người giết, cũng sẽ không giữ lại mạng của Mộ Thương Nam.
Tay hắn vỗ vào mặt bàn, Ngân Mị chết tiệt, ngươi chờ đấy, ta sẽ diệt liên minh của ngươi sớm thôi!
Trong nước, Thủy Tinh đã vài ngày không tìm thấy Diệp Phi rồi, Cung Trạch Vũ cũng tìm kiếm, thế nhưng khi cô liên lạc với anh, cảm giác thái độ của anh không còn vội vã như trước nữa.
Cô chỉ kém không cùng Cung Trạch Vũ trở mặt, lẽ nào vài ngày không tìm được liền bỏ qua?
Là một con người, chẳng phải chó mèo gì, mất đi không tìm được là bỏ qua!
Trong trường học, cô đang đi trên đường nhưng vẫn không quên lướt điện thoại xem tin tức. Người nhà họ Thủy đều bị cô phái đi tìm hết rồi.
Lại ngước mắt lên nhìn, trông thấy cách đó không xa lắm trên đường, Thiên Tịnh đụng phải Cung Trạch Vũ.
Môi của cô hung hăng kéo, con mẹ nó điên rồi. Đường rộng như vậy, hai người lại có thể đụng phải nhau.
Cô lặng lẽ đi tới, muốn biết Cung Trạch Vũ không đi tìm Diệp Phi còn tới nơi này làm gì.
Thiên Tịnh hốt hoảng nhặt sách vở và luận văn trên đất: “Xin lỗi học trưởng, đều là em đi đường cứ nhìn điền thoại di dộng.”
“Làm sao có thể trách em được, anh cũng chỉ toàn nhìn điện thoại thôi mà. Anh không làm em bị thương chứ?” Cung Trạch Vũ ôn hòa hỏi.
“Không có. Học trưởng, luận văn của anh dày thật đấy, đều rơi trên đất bẩn mất rồi.” Thiên Tịnh dịu dàng nói.
“Cái này không có vấn đề gì, về sau anh lại in một bản là được. Em không cần để tâm.” Cung Trạch Vũ nói.
“Em nghe nói Phi Phi mất tích. Đã tìm được chưa? Em rất lo lắng cho em họ.” Thiên Tịnh vừa nói vừa lau nước mắt.
“Vẫn chưa tìm được.” Cung Trạch Vũ mắt trầm xuống hiu quạnh.
“Nhiều ngày rồi, Phi Phi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Thiên Tịnh khóc nói, bộ dáng lo lắng như thể một người chị họ tốt nhất thế giới.
“Anh sẽ nghĩ cách cứu cô ấy. Em ăn cơm chưa? Tâm tình anh không tốt lắm, em ăn cơm với anh có được không?” Cung Trạch Vũ nói ra trọng điểm câu chuyện.
Thiên Tịnh hồi hộp. Từ trước đến nay, Diệp Phi luôn là người được tất cả đàn ông nâng niu, cô ta không phục Diệp Phi hơn cô ta.
Tựa hồ đây là một cơ hội, có thể tán Cung Trạch Vũ. Nếu Cung Trạch Vũ thích cô ta, chờ Diệp Phi trở về liền bị Cung Trạch Vũ bỏ rơi. Tưởng tượng một chút bộ dáng Diệp Phi khi bị Cung Trạch Vũ bỏ rơi, lòng của cô ta không thể kiềm chế hưng phấn!
“Em cũng không có tâm trạng ăn uống. Chúng ta đi ăn cùng nhau vậy!” Cô ta vội vã đồng ý.
“Chúng ta đi. Xe của anh ở bên kia.” Cung Trạch Vũ chỉ tay về hướng xe.
Thiên Tịnh nghe lời đi theo Cung Trạch Vũ.
Thủy Tinh từ phía sau cây đại thụ ló ra ngoài, đúng là chó má, bảo sao Cung Trạch Vũ không tìm Diệp Phi nữa, hóa ra là bởi anh ta muốn câu Thiên Tịnh!
Chân tình của đàn ông rốt cuộc có bao nhiêu? Ha ha!
Cô không thể không nói, đàn ông trên đời này đều hư hỏng như nhau cả.
Cô lấy điện thoại di động ra chụp được hình ảnh Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh sóng vai. Ngày hôm nay cô không để cho Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh náo loạn không thôi thì cô không phải là Thủy Tinh!
Một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy di động của cô: “Chụp cái gì? Xóa đi!”
Một giọng nói uy hiếp của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu cô…