Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
45177
Thủy Tinh ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Bắc Minh Phong. Điên à! Tại sao Bắc Minh Phong lại ở đây?
Cô muốn đoạt lại điện thoại di động của mình: “Quan tâm tôi chụp cái gì làm gì! Anh có thân phận gì mà quản lý tôi?”
Bắc Minh Phong mím chặt môi: “Tôi muốn quản ai thì quản đấy! Xóa đi, đây không phải chuyện em cần quan tâm!”
Đáy lòng Thủy Tinh bóp chặt, không biết mình rốt cục thiếu người đàn ông này cái gì, mỗi lần đều bị hắn ta quấy nhiễu chuyện của cô.
Ánh mắt cô trừng người đàn ông: “Tôi xóa còn không được sao? Anh buông tôi ra!”
Bắc Minh Phong do dự buông tay: “Tôi xóa cho! Nếu thật sự muốn xóa, không ngại để tôi xóa giúp em chứ?”
Mặc kệ Thủy Tinh có đồng ý hay không, anh đều cướp lấy điện thoại của Thủy Tinh, xóa ảnh chụp đi mất.
Bắc Minh Phong trả lại điện thoại cho Thủy Tinh: “Về nhà! Đừng lo chuyện bao đồng!”
“Thủy Tinh!” George đi tới, vẫy tay về phía Thủy Tinh.
“Anh yêu, em tới đây!” Thủy Tinh gạt tay của Bắc Minh Phong, chạy về phía George, nhào vào lòng George.
Ánh mắt George lướt qua mặt Bắc Minh Phong, tay hắn sờ sờ đầu của cô: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì, bị chó điên cắn càn một chút thôi. Chúng ta đi.” Thủy Tinh nói.
Bắc Minh Phong bị tức nghẹn ở ngực, hắn là chó điên á?
Trời! Hắn chỉ là không muốn để cô bị quấn vào những chuyện nguy hiểm này. Cô gái ngốc nghếch này còn không biết mình gặp nhiều chuyện nguy hiểm thế nào đâu!
“Công tử, em tới rồi, chúng ta đi thôi!” Lăng Tuyết dịu dàng đi thẳng đến Bắc Minh Phong, lướt qua bên người Thủy Tinh.
Thủy Tinh kinh ngạc, không hiểu tại sao Lăng Tuyết lại ở đây.
“Cô làm thế nào vào được trường tôi?” Cô xoay người hỏi Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết dừng lại, nhìn về phía Thủy Tinh: “Công tử bảo tôi nên học đại học, thế nên đưa tôi đến đây đi học. Hôm nay mới hoàn thành thủ tục. Về sau chúng ta là bạn học rồi. Tôi học khoa hộ lý, sau này có thể chăm sóc tốt cho con tôi và cha mẹ chồng.”
Trong lòng Thủy Tinh thoải mái một chút, thì ra Bắc Minh Phong là tới đón Lăng Tuyết. Ha ha, cô lại nghi ngờ Bắc Minh Phong cố ý theo dõi cô chứ, nếu không tại sao chỗ nào cũng xuất hiện khuôn mặt được. Hóa ra là do cô nghĩ nhiều.
Cánh tay cô kéo George, không nói thêm gì nữa liền đi thẳng đến cổng trường.
Lăng Tuyết dịu dàng phóng khoáng đi đến bên cạnh Bắc Minh Phong. Ánh mắt cô ta nhìn bóng lưng Thủy Tinh. Cô ta con mẹ nó chính là muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Bắc Minh đấy, cô ta không muốn làm người hầu đâu.
Hơn nữa đứa bé này sẽ không được sinh ra, cô ta có đi học cũng vô dụng.
Chỉ là Bắc Minh Phong nói, cô ta chỉ có thể nghe lời anh. Ha ha, nhiều trường đại học thế nhưng vẫn bắt cô học ở đây, rốt cục anh muốn nhìn thấy ai đây?
Lòng cô ta chợt nguội lạnh, mới ngày đầu tiên đến trường, Bắc Minh Phong đã có thể tìm được Thủy Tinh một cách chính xác như vậy.
Cô ta lên xe theo Bắc Minh Phong, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo. Thủy Tinh muốn bò về nhà họ Bắc Minh, cô ta sẽ khiến Thủy Tinh không biết nổi mình chết thế nào!
Trên xe của George, ánh mắt của Thủy Tinh nhìn chằm chằm xe Cung Trạch Vũ phía trước. Cô để George âm thầm đi theo Cung Trạch Vũ. Cung Trạch Vũ dám phản bội Diệp Phi một chút xem!
Đợi đến khi tìm được Diệp Phi, cô sẽ nói hết cho Diệp Phi biết!
Kỹ thuật theo dõi của George rất tốt. Hắn âm thầm theo dõi Cung Trạch Vũ đi tới cửa một khách sạn. Hắn không để Thủy Tinh trực tiếp đi vào, như vậy sẽ dễ khiến Cung Trạch Vũ phát hiện. Bọn họ đi vào từ cửa sau, lối vào dành cho nhân viên.
Thủy Tinh dùng tiền mua chuộc một người phục vụ, tra được số phòng mà Cung Trạch Vũ đã đặt. Cô liền lén lút chạy đến cửa phòng, nhìn chằm chằm động tĩnh bên trong.
Cô lấy điện thoại di động ra thừa dịp người phục vụ dọn món ăn, hé cửa chụp ảnh Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh uống rượu với nhau.
Ha ha, Bắc Minh Phong xóa tấm hình kia có là gì đâu, ảnh này trong tay cô còn shock hơn nhiều!
Cô lập tức gửi cho Mộ Lạc Lạc. Mộ Lạc Lạc vẫn vì Cung Trạch Vũ mà đối địch với Diệp Phi, liên thủ với Thiên Tịnh đối phó Diệp Phi. Cô để Mộ Lạc Lạc nhìn xem chị em tốt của cô ta đã làm gì sau lưng cô ta!
Mộ Lạc Lạc nhận được tin nhắn, con ngươi trợn lên kinh ngạc: “Cô lấy ảnh này ở đâu ra? Là photoshop!”
“Cô photoshop tôi xem! Nếu không tin thì đến khách sạn đi!” Thủy Tinh gửi vị trí cho Mộ Lạc Lạc, dẫn George trốn ở một chỗ chờ xem kịch vui.
Mộ Lạc Lạc tự nhiên không tin Thiên Tịnh sẽ dụ dỗ Cung Trạch Vũ. Cô ta không thể đợi đi đến khách sạn chất vấn Thiên Tịnh nên trực tiếp gửi tin nhắn hình ảnh cho cô ta xem, hỏi cô ta tại sao lại làm vậy.
Thiên Tịnh nhận được tin nhắn của Mộ Lạc Lạc liền ngẩn ra, không nghĩ tới ảnh mình và Cung Trạch Vũ uống rượu lại ở trong tay Mộ Lạc Lạc.
Ở nhà họ Mộ, cô ta còn muốn lợi dụng Mộ Lạc Lạc, vì vậy sẽ không làm loạn mối quan hệ với cô ta!
“Mộ Lạc Lạc, tôi cũng là vì cô thôi! Tôi đang giúp cô tán Cung Trạch Vũ. Đợi lát nữa tôi gửi số phòng khách sạn cho cô, cô có thể lên giường với Cung Trạch Vũ rồi. Ngày mai, cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Cung!” Thiên Tịnh vội vã trả lời tin nhắn.
“Thật sao? Cô là vì tôi?” Mộ Lạc Lạc chỉ cảm thấy không thể tin được.
“Dĩ nhiên. Tôi muốn gả cho anh trai cô. Trên đời này còn có ai ưu tú hơn anh ấy nữa? Cô yên tâm đi! Tôi sẽ chuốc say Cung Trạch Vũ rồi tặng lại cho cô! Cô đến đây nhanh lên!” Thiên Tịnh nhanh chóng nhắn tin.
Bị Mộ Lạc Lạc phát hiện, cô ta đương nhiên không thể tán tỉnh Cung Trạch Vũ nữa, vẫn nên vì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ thôi.
Cô đem Cung Trạch Vũ trở thành món quà tặng cho Mộ Lạc Lạc đi.
Mộ Lạc Lạc vui vẻ trang điểm xinh xắn cho mình, sau đấy đến khách sạn tìm phòng theo tin nhắn của Thiên Tịnh.
Trong phòng, Cung Trạch Vũ rót rượu cho Thiên Tịnh.
“Không nghĩ tới, chúng ta lại có thể trò chuyện vui vẻ như vậy. Trước đây nghe Diệp Phi kể về em, anh cảm thấy em thật chua ngoa đanh đá.” Cung Trạch Vũ nói.
Thiên Tịnh nâng cốc uống một hơi cạn sạch: “Học trưởng, anh chính là bị con bé mê hoặc rồi, không nhìn thấy được những nữ sinh khác. Anh biết không, khi đó, chúng em đều thích anh bao nhiêu?”
Ánh mắt si mê của cô nhìn về phía Cung Trạch Vũ. Uống nhiều rồi, đầu óc cô có chút mơ hồ, dường như nhớ lại năm tháng ngây ngô trước đây.
Hồi lên trung học, có cô bé nào mà không thích Cung Trạch Vũ đây. Anh chính là tình nhân trong mộng của mọi cô gái.
Cô ta cũng không ngoại lệ, cũng từng mơ mộng mình được Cung Trạch Vũ yêu. Đáng tiếc, Cung Trạch Vũ chỉ thích Diệp Phi, mà cô ta lại đính hôn với Mộ Thương Nam, cho nên cô ta chỉ có thể đè nén tình cảm của mình. Tuy rằng cuối cùng cũng phá bĩnh được Cung Trạch Vũ với Diệp Phi, cô ta cũng không thể có được tình cảm của Cung Trạch Vũ.
Có lẽ rượu ngay hôm nay thật ngon nên cô ta vẫn có thể uốn rượu vui vẻ cùng với người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm. Thân thể cô ta nóng dần lên, càng nhìn Cung Trạch Vũ lại càng không mở được mắt.
“Khi đó em cũng thích anh sao?” Ánh mắt Cung Trạch Vũ nhìn khuôn mặt cô gái.
“Đương nhiên rồi, em vẫn luôn thầm thích học trưởng đấy!” Thiên Tịnh vừa nói xong liền hối hận, thế nào mà cô ta lại nói hết ra vậy.
“Thích anh sao? Hôm nay, anh ở trước mặt em này, em không cần thích thầm anh nữa.” Ngón tay Cung Trạch Vũ vuốt ve cằm Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, toàn thân giống như có kiến bò. Lần trước bị chuốc thuốc đã khiến cho cô ta từ nay về sau không thể thiếu đàn ông. Chỉ cần bị đàn ông đụng chạm một chút liền thèm khát đàn ông. Cô ta không thể khống chế được mà hôn Cung Trạch Vũ…
Thủy Tinh ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Bắc Minh Phong. Điên à! Tại sao Bắc Minh Phong lại ở đây?
Cô muốn đoạt lại điện thoại di động của mình: “Quan tâm tôi chụp cái gì làm gì! Anh có thân phận gì mà quản lý tôi?”
Bắc Minh Phong mím chặt môi: “Tôi muốn quản ai thì quản đấy! Xóa đi, đây không phải chuyện em cần quan tâm!”
Đáy lòng Thủy Tinh bóp chặt, không biết mình rốt cục thiếu người đàn ông này cái gì, mỗi lần đều bị hắn ta quấy nhiễu chuyện của cô.
Ánh mắt cô trừng người đàn ông: “Tôi xóa còn không được sao? Anh buông tôi ra!”
Bắc Minh Phong do dự buông tay: “Tôi xóa cho! Nếu thật sự muốn xóa, không ngại để tôi xóa giúp em chứ?”
Mặc kệ Thủy Tinh có đồng ý hay không, anh đều cướp lấy điện thoại của Thủy Tinh, xóa ảnh chụp đi mất.
Bắc Minh Phong trả lại điện thoại cho Thủy Tinh: “Về nhà! Đừng lo chuyện bao đồng!”
“Thủy Tinh!” George đi tới, vẫy tay về phía Thủy Tinh.
“Anh yêu, em tới đây!” Thủy Tinh gạt tay của Bắc Minh Phong, chạy về phía George, nhào vào lòng George.
Ánh mắt George lướt qua mặt Bắc Minh Phong, tay hắn sờ sờ đầu của cô: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì, bị chó điên cắn càn một chút thôi. Chúng ta đi.” Thủy Tinh nói.
Bắc Minh Phong bị tức nghẹn ở ngực, hắn là chó điên á?
Trời! Hắn chỉ là không muốn để cô bị quấn vào những chuyện nguy hiểm này. Cô gái ngốc nghếch này còn không biết mình gặp nhiều chuyện nguy hiểm thế nào đâu!
“Công tử, em tới rồi, chúng ta đi thôi!” Lăng Tuyết dịu dàng đi thẳng đến Bắc Minh Phong, lướt qua bên người Thủy Tinh.
Thủy Tinh kinh ngạc, không hiểu tại sao Lăng Tuyết lại ở đây.
“Cô làm thế nào vào được trường tôi?” Cô xoay người hỏi Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết dừng lại, nhìn về phía Thủy Tinh: “Công tử bảo tôi nên học đại học, thế nên đưa tôi đến đây đi học. Hôm nay mới hoàn thành thủ tục. Về sau chúng ta là bạn học rồi. Tôi học khoa hộ lý, sau này có thể chăm sóc tốt cho con tôi và cha mẹ chồng.”
Trong lòng Thủy Tinh thoải mái một chút, thì ra Bắc Minh Phong là tới đón Lăng Tuyết. Ha ha, cô lại nghi ngờ Bắc Minh Phong cố ý theo dõi cô chứ, nếu không tại sao chỗ nào cũng xuất hiện khuôn mặt được. Hóa ra là do cô nghĩ nhiều.
Cánh tay cô kéo George, không nói thêm gì nữa liền đi thẳng đến cổng trường.
Lăng Tuyết dịu dàng phóng khoáng đi đến bên cạnh Bắc Minh Phong. Ánh mắt cô ta nhìn bóng lưng Thủy Tinh. Cô ta con mẹ nó chính là muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Bắc Minh đấy, cô ta không muốn làm người hầu đâu.
Hơn nữa đứa bé này sẽ không được sinh ra, cô ta có đi học cũng vô dụng.
Chỉ là Bắc Minh Phong nói, cô ta chỉ có thể nghe lời anh. Ha ha, nhiều trường đại học thế nhưng vẫn bắt cô học ở đây, rốt cục anh muốn nhìn thấy ai đây?
Lòng cô ta chợt nguội lạnh, mới ngày đầu tiên đến trường, Bắc Minh Phong đã có thể tìm được Thủy Tinh một cách chính xác như vậy.
Cô ta lên xe theo Bắc Minh Phong, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo. Thủy Tinh muốn bò về nhà họ Bắc Minh, cô ta sẽ khiến Thủy Tinh không biết nổi mình chết thế nào!
Trên xe của George, ánh mắt của Thủy Tinh nhìn chằm chằm xe Cung Trạch Vũ phía trước. Cô để George âm thầm đi theo Cung Trạch Vũ. Cung Trạch Vũ dám phản bội Diệp Phi một chút xem!
Đợi đến khi tìm được Diệp Phi, cô sẽ nói hết cho Diệp Phi biết!
Kỹ thuật theo dõi của George rất tốt. Hắn âm thầm theo dõi Cung Trạch Vũ đi tới cửa một khách sạn. Hắn không để Thủy Tinh trực tiếp đi vào, như vậy sẽ dễ khiến Cung Trạch Vũ phát hiện. Bọn họ đi vào từ cửa sau, lối vào dành cho nhân viên.
Thủy Tinh dùng tiền mua chuộc một người phục vụ, tra được số phòng mà Cung Trạch Vũ đã đặt. Cô liền lén lút chạy đến cửa phòng, nhìn chằm chằm động tĩnh bên trong.
Cô lấy điện thoại di động ra thừa dịp người phục vụ dọn món ăn, hé cửa chụp ảnh Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh uống rượu với nhau.
Ha ha, Bắc Minh Phong xóa tấm hình kia có là gì đâu, ảnh này trong tay cô còn shock hơn nhiều!
Cô lập tức gửi cho Mộ Lạc Lạc. Mộ Lạc Lạc vẫn vì Cung Trạch Vũ mà đối địch với Diệp Phi, liên thủ với Thiên Tịnh đối phó Diệp Phi. Cô để Mộ Lạc Lạc nhìn xem chị em tốt của cô ta đã làm gì sau lưng cô ta!
Mộ Lạc Lạc nhận được tin nhắn, con ngươi trợn lên kinh ngạc: “Cô lấy ảnh này ở đâu ra? Là photoshop!”
“Cô photoshop tôi xem! Nếu không tin thì đến khách sạn đi!” Thủy Tinh gửi vị trí cho Mộ Lạc Lạc, dẫn George trốn ở một chỗ chờ xem kịch vui.
Mộ Lạc Lạc tự nhiên không tin Thiên Tịnh sẽ dụ dỗ Cung Trạch Vũ. Cô ta không thể đợi đi đến khách sạn chất vấn Thiên Tịnh nên trực tiếp gửi tin nhắn hình ảnh cho cô ta xem, hỏi cô ta tại sao lại làm vậy.
Thiên Tịnh nhận được tin nhắn của Mộ Lạc Lạc liền ngẩn ra, không nghĩ tới ảnh mình và Cung Trạch Vũ uống rượu lại ở trong tay Mộ Lạc Lạc.
Ở nhà họ Mộ, cô ta còn muốn lợi dụng Mộ Lạc Lạc, vì vậy sẽ không làm loạn mối quan hệ với cô ta!
“Mộ Lạc Lạc, tôi cũng là vì cô thôi! Tôi đang giúp cô tán Cung Trạch Vũ. Đợi lát nữa tôi gửi số phòng khách sạn cho cô, cô có thể lên giường với Cung Trạch Vũ rồi. Ngày mai, cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Cung!” Thiên Tịnh vội vã trả lời tin nhắn.
“Thật sao? Cô là vì tôi?” Mộ Lạc Lạc chỉ cảm thấy không thể tin được.
“Dĩ nhiên. Tôi muốn gả cho anh trai cô. Trên đời này còn có ai ưu tú hơn anh ấy nữa? Cô yên tâm đi! Tôi sẽ chuốc say Cung Trạch Vũ rồi tặng lại cho cô! Cô đến đây nhanh lên!” Thiên Tịnh nhanh chóng nhắn tin.
Bị Mộ Lạc Lạc phát hiện, cô ta đương nhiên không thể tán tỉnh Cung Trạch Vũ nữa, vẫn nên vì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ thôi.
Cô đem Cung Trạch Vũ trở thành món quà tặng cho Mộ Lạc Lạc đi.
Mộ Lạc Lạc vui vẻ trang điểm xinh xắn cho mình, sau đấy đến khách sạn tìm phòng theo tin nhắn của Thiên Tịnh.
Trong phòng, Cung Trạch Vũ rót rượu cho Thiên Tịnh.
“Không nghĩ tới, chúng ta lại có thể trò chuyện vui vẻ như vậy. Trước đây nghe Diệp Phi kể về em, anh cảm thấy em thật chua ngoa đanh đá.” Cung Trạch Vũ nói.
Thiên Tịnh nâng cốc uống một hơi cạn sạch: “Học trưởng, anh chính là bị con bé mê hoặc rồi, không nhìn thấy được những nữ sinh khác. Anh biết không, khi đó, chúng em đều thích anh bao nhiêu?”
Ánh mắt si mê của cô nhìn về phía Cung Trạch Vũ. Uống nhiều rồi, đầu óc cô có chút mơ hồ, dường như nhớ lại năm tháng ngây ngô trước đây.
Hồi lên trung học, có cô bé nào mà không thích Cung Trạch Vũ đây. Anh chính là tình nhân trong mộng của mọi cô gái.
Cô ta cũng không ngoại lệ, cũng từng mơ mộng mình được Cung Trạch Vũ yêu. Đáng tiếc, Cung Trạch Vũ chỉ thích Diệp Phi, mà cô ta lại đính hôn với Mộ Thương Nam, cho nên cô ta chỉ có thể đè nén tình cảm của mình. Tuy rằng cuối cùng cũng phá bĩnh được Cung Trạch Vũ với Diệp Phi, cô ta cũng không thể có được tình cảm của Cung Trạch Vũ.
Có lẽ rượu ngay hôm nay thật ngon nên cô ta vẫn có thể uốn rượu vui vẻ cùng với người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm. Thân thể cô ta nóng dần lên, càng nhìn Cung Trạch Vũ lại càng không mở được mắt.
“Khi đó em cũng thích anh sao?” Ánh mắt Cung Trạch Vũ nhìn khuôn mặt cô gái.
“Đương nhiên rồi, em vẫn luôn thầm thích học trưởng đấy!” Thiên Tịnh vừa nói xong liền hối hận, thế nào mà cô ta lại nói hết ra vậy.
“Thích anh sao? Hôm nay, anh ở trước mặt em này, em không cần thích thầm anh nữa.” Ngón tay Cung Trạch Vũ vuốt ve cằm Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, toàn thân giống như có kiến bò. Lần trước bị chuốc thuốc đã khiến cho cô ta từ nay về sau không thể thiếu đàn ông. Chỉ cần bị đàn ông đụng chạm một chút liền thèm khát đàn ông. Cô ta không thể khống chế được mà hôn Cung Trạch Vũ…
Bình luận facebook