Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
45285
“Tôi nhớ cô làm phẫu thuật cho tôi, chỉ như vậy. Ngày đó xảy ra chuyện gì sao?” Mộ Thương Nam hỏi.
Hiển nhiên Sở Nhiễm nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Đầu Sở Nhiễm cúi xuống, trên mặt nổi lên một mảng đỏ: “Ngày đó, ngày đó, vì để giảm đau cho anh, tôi liền cho anh uống rượu trắng. Nhưng mà tôi không nghĩ tới, anh lại phản ứng lớn như vậy. Mới vừa phẫu thuật cho anh xong, anh liền giống như điên rồi vậy, đem tôi…”
Cô ta dừng lại ở chỗ mấu chốt nhất…
Trong phòng làm việc của Mộ Thương Nam chợt yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng thấy đột ngột.
Cuối cùng là Mộ Thương Nam phá vỡ sự yên tĩnh.
“Nếu như tôi làm gì, cô có thể trực tiếp nói yêu cầu. Tôi uống rượu trắng sẽ không thể nhớ mình làm gì.” Anh trầm giọng nói.
Sở Nhiễm ngước mắt nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi im lặng năm năm mới nói ra chuyện đó, là hy vọng anh bồi thường cho tôi sao? Anh biết tôi vẫn không giao du bạn trai, đó là đêm đầu tiên của tôi, anh cảm thấy phải bồi thường bao nhiêu mới đủ cho món quà dành tặng chồng tương lai của tôi?”
“Điều tôi có thể làm chỉ là tận lực đền bù sai lầm để tổn thương của cô giảm đến mức thấp nhất.” Lời nói của Mộ Thương Nam trong trẻo lạnh lùng, không mang theo bất kỳ ưu tư.
Sở Nhiễm nắm chặt tay. Phản ứng của anh vượt ra khỏi tưởng tượng của cô ta. Cô ta biết anh rất bình tĩnh, tựa hồ lạnh nhạt, lạnh đến mức cô ta cũng chẳng biết phải nói ra những lời cất giấu chuẩn bị trong lòng từ lâu kia như thế nào nữa!
Cô ta bước tới trước mặt anh: “Tôi không chỉ trích tổn thương anh gây ra đối với tôi. Tôi cũng không cảm thấy đó là tổng thương. Khó khăn nhiều năm qua như vậy, anh không có cảm giác gì sao? Chúng ta là bạn học từ thời đại học, nhiều năm qua, tôi quan tâm anh như thế, anh cũng đều làm như không thấy?”
Cô ta nhào vào trong ngực anh. Cô ta quỳ, anh thì ngồi, đầu cô ta tựa vào trên đùi anh: “Thương Nam, dù anh có là tảng đá thì cũng phải cảm nhận được chứ? Đêm hôm đó, là tôi tự nguyện đem mình giao cho anh. Tôi giữ bí mật này năm năm, tôi cảm thấy mình còn chưa bi thảm đến nỗi phải đem chuyện này thành điểm yếu uy hiếp người khác! Anh biết nhà tôi không ở đây, nhưng tôi tốt nghiệp xong lại mở bệnh viện ở chốn này. Anh có nghĩ tới tại sao tôi lại lựa chọn ở đây không?”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngân ngấn nước, nhưng không để nước mắt lăn xuống. Cô ta biết Mộ Thương Nam thích con gái kiên cường, không thích kiểu đàn bà giả bộ yếu ớt.
“Tôi chỉ muốn chăm sóc một người đàn ông, cho dù anh ấy không thương tôi, tôi vẫn tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, anh ấy thấy tôi tốt, yêu tôi!”
Khuôn mặt Mộ Thương Nam sụ xuống. Anh biết thân thể mình chỉ có phản ứng với Diệp Phi, cho nên sẽ không đụng đến người phụ nữ khác. Nhưng nếu như anh uống rượu trắng, vậy thì hậu quả đúng là không thể khống chế được.
Môi của anh run lên: “Sở Nhiễm, nhiều năm như vậy, tôi chỉ coi cô là bạn, là người anh em tốt của tôi. Tôi chỉ có thể bồi thường cho cô, còn chuyện cô mong đợi, tôi không thể làm được.”
Tay Sở Nhiễm kéo anh: “Anh không cần phải trả lời tôi lúc này. Chúng ta còn rất nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm, tôi chỉ là không thể chịu đựng được ánh mắt nghi ngờ của anh. Thiên hạ này ai cũng có thể hại Mộ Dã, trừ tôi ra! Nghi ngờ như vậy tôi không chịu nổi! Chờ anh thật sự có một ngày yêu tôi, tôi sẽ nói cho anh nghe một bí mật. Bí mật kia sẽ cho anh biết, tôi là người duy nhất trên thế giới này sẽ không hại Mộ Dã!”
Cô ta si ngốc nhìn về phía anh, lời nói mơ hồ.
Mi tâm Mộ Thương Nam nhíu chặt, giơ tay đỡ người phụ nữ quỳ trước mặt anh: “Tôi chỉ nhìn chứng cớ, cũng không có chứng cớ chứng minh cô hạ độc Mộ Dã. Bây giờ Diệp Phi theo dõi thuốc của Mộ Dã, tôi tin rằng không ai có cơ hội hại đến Mộ Dã được nữa.”
Đáy lòng Sở Nhiễm co rút lại, cô ta đều nói có một bí mật, Mộ Thương Nam hẳn là nên hỏi cô ta bí mật là cái gì chứ?
Trong nháy mắt tiếp theo, cô ta nhếch khóe môi: “Tôi biết, anh sẽ bảo vệ Mộ Dã thật tốt. Tôi cũng tin tưởng, chúng ta cuối cùng cũng sẽ đoàn tụ. Tôi trở về chăm sóc Mộ Dã, không làm phiền công việc của anh nữa.”
Cô ta nói xong liền xoay người đi về phía cửa phòng.
Âm thanh Mộ Thương Nam vang lên sau lưng cô ta: “Cô có nhóm máu gì?”
Sở Nhiễm dừng chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nén, cô ta chính là chờ những lời này!
“Nhóm máu A.” Cô ta nói xong liền đi ra khỏi phòng, ánh mắt lóe sáng.
Đây mới là câu hỏi phù hợp với Mộ Thương Nam. Người như anh luôn giấu kín như bưng, cho dù có nghi ngờ thì cũng sẽ chỉ hỏi vu vơ.
Cô ta đi ra khỏi công ty của Mộ Thương Nam, lái xe trở về bệnh viện của mình.
Mộ Thương Nam nhíu chặt mày. Anh luôn biết Thiên Tịnh không phải là mẹ ruột của Mộ Dã. Anh giữ lại Thiên Tịnh chính là muốn dẫn dụ ra người đã cài Mộ Dã vào bên người anh.
Dẫu sao thì Mộ Dã đúng là con trai anh, anh muốn tra ra mẹ ruột của Mộ Dã là ai.
Thiên Tịnh sinh con ở bệnh viện của Sở Nhiễm. Mà những năm ấy Sở Nhiễm đều không ở bệnh viện.
Nêu như nói, Mộ Dã là con trai của Sở Nhiễm, về mặt thời gian là đúng.
Mà về nhóm máu cũng là đúng.
Quan trọng hơn là, nếu dựa vào lời của Sở Nhiễm, cô ta mới có thể ra lệnh cho bác sĩ, đem con mình tráo đổi với Thiên Tịnh mà không ai hay biết.
Tay anh đè lại trên huyệt thái dương. Coi như anh thật lòng thương yêu Mộ Dã, nhưng anh hoàn toàn không có tình cảm nào khác ngoài tình bạn với Sở Nhiễm. Kết quả như này, anh vô cùng bài xích.
Ngón tay anh nhấn điện thoại nội tuyến, gọi Nhiếp Hạo đi vào.
“Nghĩ cách trộm tóc, ly nước, hoặc là máu của Sở Nhiễm. Sau đó tìm bác sĩ xét nghiệm DNA so sánh Sở Nhiễm và Mộ Dã.” Anh lạnh giọng ra lệnh.
Nhiếp Hạo sửng sốt, hơi ngây ra mới gật đầu: “Dạ! tôi sẽ nghĩ cách trộm ly nước. Tóc không dễ lấy, tóc phải có chân tóc. Tôi sợ túm tóc cô ấy thì cô ấy sẽ phát hiện mất.”
Dĩ nhiên máu lại càng không dễ trộm, chẳng lẽ anh phải chém Sở Nhiễm một dao?
“Cũng được. Nhanh lên, tôi muốn biết kết quả trong thời gian nhanh nhất.” Mộ Thương Nam nói.
“Dạ!” Nhiếp Hạo lĩnh mệnh lui ra khỏi phòng.
_
Trong phòng bệnh của Mộ Dã, Diệp Phi nhìn nước thuốc chảy từng giọt vào trong cơ thể Mộ Dã. Cô luôn ngồi bên cạnh Mộ Dã nói chuyện, hy vọng âm thanh của mình có thể kích thích đến thần kinh của thằng bé, để thằng bé mau hồi phục.
Cửa phòng bệnh mở ra, Thiên Tịnh đi vào.
“Cô tới làm gì?” Diệp Phi chất vấn.
“Tôi đến xem con trai tôi! Diệp Phi, cô khổ sở chăm sóc là con trai tôi! Cô có hiểu không, thằng bé là con trai tôi!” Thiên Tịnh cố ý chọc tức Diệp Phi. Hẳn không ai có thể chịu đựng được chăm sóc con trai của tình địch và người đàn ông mình yêu.
Cô ta chỉ mong Diệp Phi vì đố kỵ mà giết chết Mộ Dã!
Diệp Phi cau mày: “Thật là kỳ quái, nếu cô là mẹ ruột của Mộ Dã, tại sao Mộ Dã lại không thân thiết với cô mà là thân thiết với tôi?”
Ha ha! Cô ta cho rằng cô ngu sao? Cô đã nhìn thấy nhóm máu của Mộ Dã, biết Thiên Tịnh không phải là mẹ ruột của Mộ Dã!
Một câu nói, đâm trúng nỗi đau không dám động đến của Thiên Tịnh!
Sắc mặt Thiên Tịnh tái nhợt: “Con trai tôi bị cô mê hoặc, thân thiết với cô thì có gì lạ?”
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Mộ Dã, kinh ngạc nhìn thấy ánh mắt chớp động của Mộ Dã…
“Tôi nhớ cô làm phẫu thuật cho tôi, chỉ như vậy. Ngày đó xảy ra chuyện gì sao?” Mộ Thương Nam hỏi.
Hiển nhiên Sở Nhiễm nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Đầu Sở Nhiễm cúi xuống, trên mặt nổi lên một mảng đỏ: “Ngày đó, ngày đó, vì để giảm đau cho anh, tôi liền cho anh uống rượu trắng. Nhưng mà tôi không nghĩ tới, anh lại phản ứng lớn như vậy. Mới vừa phẫu thuật cho anh xong, anh liền giống như điên rồi vậy, đem tôi…”
Cô ta dừng lại ở chỗ mấu chốt nhất…
Trong phòng làm việc của Mộ Thương Nam chợt yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng thấy đột ngột.
Cuối cùng là Mộ Thương Nam phá vỡ sự yên tĩnh.
“Nếu như tôi làm gì, cô có thể trực tiếp nói yêu cầu. Tôi uống rượu trắng sẽ không thể nhớ mình làm gì.” Anh trầm giọng nói.
Sở Nhiễm ngước mắt nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi im lặng năm năm mới nói ra chuyện đó, là hy vọng anh bồi thường cho tôi sao? Anh biết tôi vẫn không giao du bạn trai, đó là đêm đầu tiên của tôi, anh cảm thấy phải bồi thường bao nhiêu mới đủ cho món quà dành tặng chồng tương lai của tôi?”
“Điều tôi có thể làm chỉ là tận lực đền bù sai lầm để tổn thương của cô giảm đến mức thấp nhất.” Lời nói của Mộ Thương Nam trong trẻo lạnh lùng, không mang theo bất kỳ ưu tư.
Sở Nhiễm nắm chặt tay. Phản ứng của anh vượt ra khỏi tưởng tượng của cô ta. Cô ta biết anh rất bình tĩnh, tựa hồ lạnh nhạt, lạnh đến mức cô ta cũng chẳng biết phải nói ra những lời cất giấu chuẩn bị trong lòng từ lâu kia như thế nào nữa!
Cô ta bước tới trước mặt anh: “Tôi không chỉ trích tổn thương anh gây ra đối với tôi. Tôi cũng không cảm thấy đó là tổng thương. Khó khăn nhiều năm qua như vậy, anh không có cảm giác gì sao? Chúng ta là bạn học từ thời đại học, nhiều năm qua, tôi quan tâm anh như thế, anh cũng đều làm như không thấy?”
Cô ta nhào vào trong ngực anh. Cô ta quỳ, anh thì ngồi, đầu cô ta tựa vào trên đùi anh: “Thương Nam, dù anh có là tảng đá thì cũng phải cảm nhận được chứ? Đêm hôm đó, là tôi tự nguyện đem mình giao cho anh. Tôi giữ bí mật này năm năm, tôi cảm thấy mình còn chưa bi thảm đến nỗi phải đem chuyện này thành điểm yếu uy hiếp người khác! Anh biết nhà tôi không ở đây, nhưng tôi tốt nghiệp xong lại mở bệnh viện ở chốn này. Anh có nghĩ tới tại sao tôi lại lựa chọn ở đây không?”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngân ngấn nước, nhưng không để nước mắt lăn xuống. Cô ta biết Mộ Thương Nam thích con gái kiên cường, không thích kiểu đàn bà giả bộ yếu ớt.
“Tôi chỉ muốn chăm sóc một người đàn ông, cho dù anh ấy không thương tôi, tôi vẫn tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, anh ấy thấy tôi tốt, yêu tôi!”
Khuôn mặt Mộ Thương Nam sụ xuống. Anh biết thân thể mình chỉ có phản ứng với Diệp Phi, cho nên sẽ không đụng đến người phụ nữ khác. Nhưng nếu như anh uống rượu trắng, vậy thì hậu quả đúng là không thể khống chế được.
Môi của anh run lên: “Sở Nhiễm, nhiều năm như vậy, tôi chỉ coi cô là bạn, là người anh em tốt của tôi. Tôi chỉ có thể bồi thường cho cô, còn chuyện cô mong đợi, tôi không thể làm được.”
Tay Sở Nhiễm kéo anh: “Anh không cần phải trả lời tôi lúc này. Chúng ta còn rất nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm, tôi chỉ là không thể chịu đựng được ánh mắt nghi ngờ của anh. Thiên hạ này ai cũng có thể hại Mộ Dã, trừ tôi ra! Nghi ngờ như vậy tôi không chịu nổi! Chờ anh thật sự có một ngày yêu tôi, tôi sẽ nói cho anh nghe một bí mật. Bí mật kia sẽ cho anh biết, tôi là người duy nhất trên thế giới này sẽ không hại Mộ Dã!”
Cô ta si ngốc nhìn về phía anh, lời nói mơ hồ.
Mi tâm Mộ Thương Nam nhíu chặt, giơ tay đỡ người phụ nữ quỳ trước mặt anh: “Tôi chỉ nhìn chứng cớ, cũng không có chứng cớ chứng minh cô hạ độc Mộ Dã. Bây giờ Diệp Phi theo dõi thuốc của Mộ Dã, tôi tin rằng không ai có cơ hội hại đến Mộ Dã được nữa.”
Đáy lòng Sở Nhiễm co rút lại, cô ta đều nói có một bí mật, Mộ Thương Nam hẳn là nên hỏi cô ta bí mật là cái gì chứ?
Trong nháy mắt tiếp theo, cô ta nhếch khóe môi: “Tôi biết, anh sẽ bảo vệ Mộ Dã thật tốt. Tôi cũng tin tưởng, chúng ta cuối cùng cũng sẽ đoàn tụ. Tôi trở về chăm sóc Mộ Dã, không làm phiền công việc của anh nữa.”
Cô ta nói xong liền xoay người đi về phía cửa phòng.
Âm thanh Mộ Thương Nam vang lên sau lưng cô ta: “Cô có nhóm máu gì?”
Sở Nhiễm dừng chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nén, cô ta chính là chờ những lời này!
“Nhóm máu A.” Cô ta nói xong liền đi ra khỏi phòng, ánh mắt lóe sáng.
Đây mới là câu hỏi phù hợp với Mộ Thương Nam. Người như anh luôn giấu kín như bưng, cho dù có nghi ngờ thì cũng sẽ chỉ hỏi vu vơ.
Cô ta đi ra khỏi công ty của Mộ Thương Nam, lái xe trở về bệnh viện của mình.
Mộ Thương Nam nhíu chặt mày. Anh luôn biết Thiên Tịnh không phải là mẹ ruột của Mộ Dã. Anh giữ lại Thiên Tịnh chính là muốn dẫn dụ ra người đã cài Mộ Dã vào bên người anh.
Dẫu sao thì Mộ Dã đúng là con trai anh, anh muốn tra ra mẹ ruột của Mộ Dã là ai.
Thiên Tịnh sinh con ở bệnh viện của Sở Nhiễm. Mà những năm ấy Sở Nhiễm đều không ở bệnh viện.
Nêu như nói, Mộ Dã là con trai của Sở Nhiễm, về mặt thời gian là đúng.
Mà về nhóm máu cũng là đúng.
Quan trọng hơn là, nếu dựa vào lời của Sở Nhiễm, cô ta mới có thể ra lệnh cho bác sĩ, đem con mình tráo đổi với Thiên Tịnh mà không ai hay biết.
Tay anh đè lại trên huyệt thái dương. Coi như anh thật lòng thương yêu Mộ Dã, nhưng anh hoàn toàn không có tình cảm nào khác ngoài tình bạn với Sở Nhiễm. Kết quả như này, anh vô cùng bài xích.
Ngón tay anh nhấn điện thoại nội tuyến, gọi Nhiếp Hạo đi vào.
“Nghĩ cách trộm tóc, ly nước, hoặc là máu của Sở Nhiễm. Sau đó tìm bác sĩ xét nghiệm DNA so sánh Sở Nhiễm và Mộ Dã.” Anh lạnh giọng ra lệnh.
Nhiếp Hạo sửng sốt, hơi ngây ra mới gật đầu: “Dạ! tôi sẽ nghĩ cách trộm ly nước. Tóc không dễ lấy, tóc phải có chân tóc. Tôi sợ túm tóc cô ấy thì cô ấy sẽ phát hiện mất.”
Dĩ nhiên máu lại càng không dễ trộm, chẳng lẽ anh phải chém Sở Nhiễm một dao?
“Cũng được. Nhanh lên, tôi muốn biết kết quả trong thời gian nhanh nhất.” Mộ Thương Nam nói.
“Dạ!” Nhiếp Hạo lĩnh mệnh lui ra khỏi phòng.
_
Trong phòng bệnh của Mộ Dã, Diệp Phi nhìn nước thuốc chảy từng giọt vào trong cơ thể Mộ Dã. Cô luôn ngồi bên cạnh Mộ Dã nói chuyện, hy vọng âm thanh của mình có thể kích thích đến thần kinh của thằng bé, để thằng bé mau hồi phục.
Cửa phòng bệnh mở ra, Thiên Tịnh đi vào.
“Cô tới làm gì?” Diệp Phi chất vấn.
“Tôi đến xem con trai tôi! Diệp Phi, cô khổ sở chăm sóc là con trai tôi! Cô có hiểu không, thằng bé là con trai tôi!” Thiên Tịnh cố ý chọc tức Diệp Phi. Hẳn không ai có thể chịu đựng được chăm sóc con trai của tình địch và người đàn ông mình yêu.
Cô ta chỉ mong Diệp Phi vì đố kỵ mà giết chết Mộ Dã!
Diệp Phi cau mày: “Thật là kỳ quái, nếu cô là mẹ ruột của Mộ Dã, tại sao Mộ Dã lại không thân thiết với cô mà là thân thiết với tôi?”
Ha ha! Cô ta cho rằng cô ngu sao? Cô đã nhìn thấy nhóm máu của Mộ Dã, biết Thiên Tịnh không phải là mẹ ruột của Mộ Dã!
Một câu nói, đâm trúng nỗi đau không dám động đến của Thiên Tịnh!
Sắc mặt Thiên Tịnh tái nhợt: “Con trai tôi bị cô mê hoặc, thân thiết với cô thì có gì lạ?”
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Mộ Dã, kinh ngạc nhìn thấy ánh mắt chớp động của Mộ Dã…
Bình luận facebook