Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
4699
Nàng thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi, thế nhưng những người khác cũng được mở mang tầm mắt. Đã từng gặp người khiến người ta tức giận, thế nhưng đến mức độ này thì chưa gặp bao giờ!
Ngự y đó cũng thật đáng thương, bận rộn băng bó cho vết thương của Thẩm Mộng Quân, còn phải châm cứu cho Cảnh Dao, kết quả vừa mới châm xuống cô ta liền tỉnh dậy, một chưởng quất hắn qua một bên, đánh người ta tới mức sao bay quanh đầu.
"Lui xuống." Đông Thời Văn tuy rằng giận giữ, thế nhưng hắn phải dựa dẫm vào Bích Tiên Sơn, chỉ có thể nhịn Cảnh Dao.
Ngự y ôm mặt lui xuống.
Cuối cùng nơi đây cũng được an tĩnh.
Cảnh Dao lườm nguýt Lâu Thất, thế nhưng sư tỷ của mình đã bị nàng ta cắt mất tai, Cảnh Dao cũng không dám manh động nữa. Lâu Thất lại nhìn cô ta, đột nhiê như có điều suy nghĩ nói, "Cảnh cô nương tới Băng Nguyên từ lúc nào vậy? Thẩm cô nương là sư tỷ của ngươi, nàng ta không nhắc tới ta cho ngươi sao?"
Trong lòng Cảnh Dao nhất thời nảy một cái, ánh mắt vốn đang liều mạng nhìn nàng bắt đầu có chút chột dạ, thay đổi nhỏ bé này sao có thể lọt khỏi con mắt đã được trải qua đặc huấn về nhiều mặt của Lâu Thất chứ? Trong lòng liền sáng tỏ. Chuyện hắt nước lên người nàng chắc chắn là tác phẩm của Cảnh Dao.
Có điều chẳng sao cả, nàng sẽ tính toán khoản nợ này với các nàng ta thật tốt, và cả Đông Thời Văn nữa, đừng cho rằng nàng sẽ bỏ qua, nàng chính là một người vừa hẹp hòi lại còn thù dai, không có lòng dạ bao dung đến vậy.
"Lâu cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu." Đông Thời Ngọc nói.
"Ngươi nói nghiệm ra ai từng tiếp xúc với Thạch tủy ngàn năm sao?" Lâu Thất nhướn mày.
"Đúng vậy, không giấu Lâu cô nương, ta mời vào Băng Nguyên không bao lâu, thế nhưng đã nghe nói, Thạch tủy ngàn năm đã có người lấy được rồi, còn là một nữ tử nữa, nghe đồn thì, người được nói đến dường như là Lâu cô nương."
"Ta không lấy."
"Ừm, Lâu cô nương không lấy, lại nói là Thẩm cô nương đã lấy được Thạch tủy ngàn năm kia, vậy có thể mời Lâu cô nương thử một lát, chứng minh cho chúng ta xem được không?" Khi Đông Thời Ngọc nói, Đông Thời Văn tuyệt không mở miệng, xem ra dường như khá nghe lời Đông Thời Ngọc.
"Có thể chứ, đây cũng chẳng phải chuyện gì khó, có điều, nếu như ta đã chứng minh bản thân, Ngọc Thái tử và Nhị hoàng tử điện hạ có phải có thể giúp ta cởi sạch nỗi nghi không?"
Đông Thời Ngọc gật đầu, "Đây cũng là điều dĩ nhiên."
Lâu Thất lại nói, "Vậy thì tốt, thực ra chuyện này rất đơn giản, Thạch tủy ngàn năm nếu như đã có công lực mạnh tới vậy, chứng tỏ rằng vật chất ở bên trong vô cùng nhiều, hoặc có thể nói, là năng lượng bên trong vô cùng nhiều, hơn nữa cũng không dễ tiêu tan như vậy, ta nghĩ, trong quá trình bọc lại Thạch tủy ngàn năm này, đầu ngón tay của người đó ít nhiều gì cũng sẽ phải tiếp xúc một ít, không cần phải tiếp xúc đến Thạch tủy ngàn năm, chỉ cần tiếp xúc với bệ đá của Thạch tủy cũng sẽ có những vật chất tương tự, dù sao thì Thạch tủy ngàn năm cũng được sinh ra từ bệ đá đó, chắc chắn sẽ có thành phần tương đồng." Nàng dừng lại một chút rồi hỏi, "Ta nói như vậy các ngươi có hiểu không?"
Đông Thời Văn nghiêng đầu không trả lời, Đông Thời Ngọc lại gật đầu, "Hiểu, Lâu cô nương nói tiếp đi."
"Vì vậy chỉ cần dùng nước trong rửa tay là có thể tách loại vật chất đó ra, điều đó có nghĩa là vật chất đó sẽ chảy vào nước, khiến màu nước sẽ có chút thay đổi, bởi vì mới không quá ba ngày, vật chất đó sẽ không dễ bị tan biến như vậy, vậy thì, tay của ai sau khi ngâm nước xong có thay đổi, thì người đó đã chạm qua Thạch tủy ngàn năm hoặc bệ đá của Thạch tủy ngàn năm, như vậy đó, các ngươi có lẽ có thể hiểu được nhỉ?"
"Nước sẽ đổi thành màu gì?" Đông Thời Ngọc nhẹ nhàng hỏi, "Là sự thay đổi rất rõ rệt sao? Thạch tủy ngàn năm không phải có màu nhũ bạch sao?"
"Đúng vậy, vì thế màu bị nhiễm ra cũng sẽ có chút trắng. Có thể dùng một vò nước lớn, sau đó chia thành vài cái bát, để vài ngày thử." Lâu Thất nói, "Đồng thời, vì để tránh hiềm nghi, những thứ này đều do người của điện hạ chuẩn bị, ta sẽ không lại gần vò nước đó."
"Được, vậy thử xem sao, người đâu." Đông Thời Ngọc nhìn Đông Thời Văn một cái, đi vào trong rót ra một vò nước, sau đó đặt trên bàn. "Để ta chia."
Đông Thời Văn đột nhiên nói.
Đông Thời Ngọc cũng đồng ý.
Đông Thời Văn liền tự mình xếp mấy chiếc bát rộng thành một hàng ngang, sau đó kiểm tra nước trong vò một chút, chia làm mười bát. Đó quả thực là nước trong, hoàn toàn không nhìn thấy màu sắc gì khác, thế nhưng hắn vẫn gọi một tên thị vệ qua, "Ngươi uống một ngụm đi."
Thị vệ đó cũng không hề do dự, lấy bừa một chiếc bát trong đó uống một ngụm, sau đó lui xuống.
Đợi một lát cũng không thấy hắn có vấn đề gì, Đông Thời Văn mới gọi tám thị vệ qua, đồng thời ngâm tay vào chiếc bát lớn ở trước mặt mình.
Lâu Thất cũng tiến lên, ngâm tay mình vào nước trong.
Thẩm Mộng Quân rất muốn vờ như chưa thanh tỉnh, thế nhưng Đông Thời Ngọc lại gọi cô ta, "Thẩm cô nương cũng ngồi đi, chẳng bằng để Hoàng đệ tự mang nước qua cho."
Đông Thời Văn cũng không nhiều lời, lập tức bưng bát nước lớn qua cho Thẩm Mộng Quân. Thẩm Mộng Quân mới vừa rồi thật ra đã tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nghe Lâu Thất nói câu được câu không, tuy cô ta cũng không hề hoàn toàn tin tưởng cách làm của Lâu Thất, thế nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như là sự thật thì sao? Suy cho cùng, cô ta cũng khá chột dạ, chỉ muốn mau chóng đẩy chuyện này đi thôi.
Cô ta yểu điệu nhìn Đông Thời Văn, trong mắt đầy nước mắt, nhìn như sương mù, bộ dạng rất đáng thương, lại thêm việc vừa rồi bị mất quá nhiều máu, lúc này mặt cũng tái nhợt, nom cũng khiến người ta phải sinh lòng xót xa.
Thế nhưng Đông Thời Văn vừa thấy cô ta băng bó một bên tai, lại nhìn thấy gương mặt vẫn còn chưa hết sưng đó, trên làn da trắng bệch có vài dấu tay, chật vật như vậy khiến sự thương hại trong lòng hắn tán đi hơn nửa. Sau này nếu như hắn đăng cơ lên hoàng vị, nếu như có một hoàng hậu bị thiếu mất một bên tai, há chẳng phải khiến người trong cười chết?
Vì vậy, Thẩm Mộng Quân đã vô duyên với hậu vị rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể làm một phi tử, cho dù là phi tử, hắn cũng cho rằng có chút kỳ cục.
Hắn rất thực tế, trước kia thích cô ta là vì vẻ đẹp, và vì Bích Tiên Sơn sau lưng nàng ta, thế nhưng hiện giờ chỉ còn lại Bích Tiên Môn mà thôi, dung nhan đã bị giảm bớt đi nhiều rồi. Nếu như cô ta thực sự đã lấy đi Thạch tủy ngàn năm mà còn lừa hắn, vậy thì thế lực của Bích Tiên Môn cũng chưa chắc có thể có ích đối với hắn.
Vì vậy lúc này thái độ của Đông Thời Văn đối với Thẩm Mộng Quân hoàn toàn lạnh lùng hẳn.
Thẩm Mộng Quân cũng là một người có tâm tư nhạy bén, lập tức đã cảm nhận được, trái tim cô ta cũng trùng xuống, "Điện hạ?"
"Mộng Quân, để cho người khác tin phục, ngươi cũng ngâm tay vào đi, dù sao thì thanh giả tự thanh, nếu như không phải do ngươi lấy, nước này chắc chắn sẽ không có biến hóa gì."
Thẩm Mộng Quân vừa nghe thấy những lời này lòng liền lạnh lẽo, vẫn muốn cô ta thử đây mà.
Lâu Thất nhìn cô ta mỉm cười, "Sao vậy? Thẩm cô nương sẽ không vì chột dạ mà không dám thử đó chứ?"
"Lâu Thất, ta với ngươi không thù chẳng oán, tại sao ngươi lại muốn ngậm máu phun người?" Thẩm Mộng Quân oán hận nhìn nàng.
"Ngậm máu phun người cái gì? Ta lại cảm thấy thù hận giữa ta và ngươi rất sâu đậm đấy, ngươi nhìn xem, ta vừa cắt mất một bên tai của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy thù hận vẫn chưa đủ lớn, vậy đợi lát nữa ta cắt nốt bên còn lại nhé." Lâu Thất nói rất nhẹ nhàng, cứ như muốn giúp cô ta việc gì vậy.
Thẩm Mộng Quân thiếu chút nữa phun một búng máu ra, lòng nhẫn nại của cô ta mạnh hơn so với Cảnh Dao, vì vậy cuối cùng vẫn mạnh mẽ áp xuống.
"Sư tỷ, thử thì thử! Sợ gì chứ? Thế nhưng..." Cảnh Dao trừng Lâu Thất, nói: "Nếu như sư tỷ của ta thử xong mà nước đó không có thay đổi gì, ngươi phải tự tuyệt ngay trước mặt tỷ ấy."
Lời này thật ác độc, tự tuyệt trước mặt cô ta sao?
Đông Thời Ngọc khẽ biến sắc. Mối quan hệ giữa Lâu Thất và Trầm Sát không tầm thường, nếu như Lâu Thất chết ở đây, hắn cũng không dám chắc rằng tên nam nhân đó sẽ làm ra chuyện gì.
Thế nhưng, Bích Tiên Môn quả thực cũng chẳng dễ chọc, Trầm Sát đối nghịch với Bích Tiên Môn sẽ ra sao?
Trong mắt Đông Thời Ngọc xẹt qua một tia tối tăm, nếu như Trầm Sát có thể chống lại Bích Tiên Môn, vậy thì hắn có thể làm ngư ông đắc lợi, thế nhưng, điều kiện tiên quyết là hắn phải thoát ra khỏi chuyện này, không thể dẫn lửa vào người.
Còn Nhị hoàng đệ của hắn.....
Xem ra đã không thể thoát ra được rồi.
Bọn họ đều khẽ biến sức, thế nhưng Lâu Thất vẫn mang bộ dạng thoải mái tự tại, tay vẫn ngâm trong nước, rất tùy tiện mà nói, "Được thôi, nếu như nàng ta thật sự không có vấn đề gì, vậy thì ta tự tuyệt trước mặt nàng ta là được."
Nàng ta vậy mà lại dám đồng ý! Nàng ta lại thật sự đồng ý!
Đông Thời Văn nhìn thấy trong ánh mắt của Thẩm Mộng Quân có chút không đúng, người ta đã dám đồng ý yêu cầu như vậy rồi, vậy không lẽ chẳng phải đã nói rõ là người ta chẳng có chút chột dạ nào sao?
Thẩm Mộng Quân thầm mắng Cảnh Dao, như vậy không phải đang giúp mình, mà đang ép mình tới bước đường cùng! Hiện giờ nếu như cô ta không đáp ứng, vậy thì thực sự đúng là có vấn đề rồi!
"Làm phiền điện hạ rồi, ta chẳng làm gì cả, sao có thể chột dạ chứ." Nói xong, cô ta liền đặt hai tay vào bát nước lớn. Thế nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tay cô ta vừa chạm vào nước, đột nhiên làm cảm thấy đột nhiên hai tay có chút tê tê.
Qua khoảng một khắc, Lâu Thất và tám thị vệ khác cũng thu tay lại, để Đông Thời Ngọc và Đông Thời Văn tỉ mỉ nhìn bát nước trong đó, chẳng có chút thay đổi nào cả!
"Thái tử điện hạ, tìm người kéo mười con ngựa qua đây, ở đây chắc cũng chỉ còn ngựa là vật còn sống thôi." Lâu Thất liếc Thẩm Mộng Quân vì thời gian vẫn chưa tới, vẫn đang ngâm tay trong nước, trán của nàng ta đã chảy ra chút mồ hôi.
"Muốn kéo ngựa qua để làm gì?" Đông Thời Văn không nén được mà hỏi một câu.
"Muốn thử xem nước này có thay đổi gì, chỉ dựa vào mắt thường thì cũng không thể nhìn ra được gì phải không?" Lâu Thất nói.
Đông Thời Ngọc cho người đi lấy ngựa.
Chẳng bao lâu sau, mười con ngựa đã được kéo qua, chiến mã, uy phong lẫm liệt, đều là ngựa tốt nhất đẳng.
Bọn họ đều ra khỏi lều trại, Thẩm Mộng Quân cũng đã thu tay về, bát nước kia của cô ta được Cảnh Dao bưng đi, không có mượn tay người khác.
"Trước tiên xem bát nước của Thẩm cô nương đi." Lâu Thất nhướn mày.
Vừa rồi, Thẩm Mộng Quân thấy bát nước đó dường như cũng không có gì thay đổi, thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng có lẽ cô ta không biết rằng, nếu như chỉ là một màu nhũ bạch rất nhạt, nếu không so sánh thì rất dễ bị con mắt xem nhẹ bỏ qua. Cảnh Dao cũng không nhìn nước của người khác, tất nhiên cũng chẳng nhìn ra được xem có gì thay đổi không.
Thế nhưng hiện giờ để hai người Đông Thời Ngọc và Đông Thời Văn qua xem, bọn họ vừa liếc mắt liền nhìn ra ngay!
Nàng thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi, thế nhưng những người khác cũng được mở mang tầm mắt. Đã từng gặp người khiến người ta tức giận, thế nhưng đến mức độ này thì chưa gặp bao giờ!
Ngự y đó cũng thật đáng thương, bận rộn băng bó cho vết thương của Thẩm Mộng Quân, còn phải châm cứu cho Cảnh Dao, kết quả vừa mới châm xuống cô ta liền tỉnh dậy, một chưởng quất hắn qua một bên, đánh người ta tới mức sao bay quanh đầu.
"Lui xuống." Đông Thời Văn tuy rằng giận giữ, thế nhưng hắn phải dựa dẫm vào Bích Tiên Sơn, chỉ có thể nhịn Cảnh Dao.
Ngự y ôm mặt lui xuống.
Cuối cùng nơi đây cũng được an tĩnh.
Cảnh Dao lườm nguýt Lâu Thất, thế nhưng sư tỷ của mình đã bị nàng ta cắt mất tai, Cảnh Dao cũng không dám manh động nữa. Lâu Thất lại nhìn cô ta, đột nhiê như có điều suy nghĩ nói, "Cảnh cô nương tới Băng Nguyên từ lúc nào vậy? Thẩm cô nương là sư tỷ của ngươi, nàng ta không nhắc tới ta cho ngươi sao?"
Trong lòng Cảnh Dao nhất thời nảy một cái, ánh mắt vốn đang liều mạng nhìn nàng bắt đầu có chút chột dạ, thay đổi nhỏ bé này sao có thể lọt khỏi con mắt đã được trải qua đặc huấn về nhiều mặt của Lâu Thất chứ? Trong lòng liền sáng tỏ. Chuyện hắt nước lên người nàng chắc chắn là tác phẩm của Cảnh Dao.
Có điều chẳng sao cả, nàng sẽ tính toán khoản nợ này với các nàng ta thật tốt, và cả Đông Thời Văn nữa, đừng cho rằng nàng sẽ bỏ qua, nàng chính là một người vừa hẹp hòi lại còn thù dai, không có lòng dạ bao dung đến vậy.
"Lâu cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu." Đông Thời Ngọc nói.
"Ngươi nói nghiệm ra ai từng tiếp xúc với Thạch tủy ngàn năm sao?" Lâu Thất nhướn mày.
"Đúng vậy, không giấu Lâu cô nương, ta mời vào Băng Nguyên không bao lâu, thế nhưng đã nghe nói, Thạch tủy ngàn năm đã có người lấy được rồi, còn là một nữ tử nữa, nghe đồn thì, người được nói đến dường như là Lâu cô nương."
"Ta không lấy."
"Ừm, Lâu cô nương không lấy, lại nói là Thẩm cô nương đã lấy được Thạch tủy ngàn năm kia, vậy có thể mời Lâu cô nương thử một lát, chứng minh cho chúng ta xem được không?" Khi Đông Thời Ngọc nói, Đông Thời Văn tuyệt không mở miệng, xem ra dường như khá nghe lời Đông Thời Ngọc.
"Có thể chứ, đây cũng chẳng phải chuyện gì khó, có điều, nếu như ta đã chứng minh bản thân, Ngọc Thái tử và Nhị hoàng tử điện hạ có phải có thể giúp ta cởi sạch nỗi nghi không?"
Đông Thời Ngọc gật đầu, "Đây cũng là điều dĩ nhiên."
Lâu Thất lại nói, "Vậy thì tốt, thực ra chuyện này rất đơn giản, Thạch tủy ngàn năm nếu như đã có công lực mạnh tới vậy, chứng tỏ rằng vật chất ở bên trong vô cùng nhiều, hoặc có thể nói, là năng lượng bên trong vô cùng nhiều, hơn nữa cũng không dễ tiêu tan như vậy, ta nghĩ, trong quá trình bọc lại Thạch tủy ngàn năm này, đầu ngón tay của người đó ít nhiều gì cũng sẽ phải tiếp xúc một ít, không cần phải tiếp xúc đến Thạch tủy ngàn năm, chỉ cần tiếp xúc với bệ đá của Thạch tủy cũng sẽ có những vật chất tương tự, dù sao thì Thạch tủy ngàn năm cũng được sinh ra từ bệ đá đó, chắc chắn sẽ có thành phần tương đồng." Nàng dừng lại một chút rồi hỏi, "Ta nói như vậy các ngươi có hiểu không?"
Đông Thời Văn nghiêng đầu không trả lời, Đông Thời Ngọc lại gật đầu, "Hiểu, Lâu cô nương nói tiếp đi."
"Vì vậy chỉ cần dùng nước trong rửa tay là có thể tách loại vật chất đó ra, điều đó có nghĩa là vật chất đó sẽ chảy vào nước, khiến màu nước sẽ có chút thay đổi, bởi vì mới không quá ba ngày, vật chất đó sẽ không dễ bị tan biến như vậy, vậy thì, tay của ai sau khi ngâm nước xong có thay đổi, thì người đó đã chạm qua Thạch tủy ngàn năm hoặc bệ đá của Thạch tủy ngàn năm, như vậy đó, các ngươi có lẽ có thể hiểu được nhỉ?"
"Nước sẽ đổi thành màu gì?" Đông Thời Ngọc nhẹ nhàng hỏi, "Là sự thay đổi rất rõ rệt sao? Thạch tủy ngàn năm không phải có màu nhũ bạch sao?"
"Đúng vậy, vì thế màu bị nhiễm ra cũng sẽ có chút trắng. Có thể dùng một vò nước lớn, sau đó chia thành vài cái bát, để vài ngày thử." Lâu Thất nói, "Đồng thời, vì để tránh hiềm nghi, những thứ này đều do người của điện hạ chuẩn bị, ta sẽ không lại gần vò nước đó."
"Được, vậy thử xem sao, người đâu." Đông Thời Ngọc nhìn Đông Thời Văn một cái, đi vào trong rót ra một vò nước, sau đó đặt trên bàn. "Để ta chia."
Đông Thời Văn đột nhiên nói.
Đông Thời Ngọc cũng đồng ý.
Đông Thời Văn liền tự mình xếp mấy chiếc bát rộng thành một hàng ngang, sau đó kiểm tra nước trong vò một chút, chia làm mười bát. Đó quả thực là nước trong, hoàn toàn không nhìn thấy màu sắc gì khác, thế nhưng hắn vẫn gọi một tên thị vệ qua, "Ngươi uống một ngụm đi."
Thị vệ đó cũng không hề do dự, lấy bừa một chiếc bát trong đó uống một ngụm, sau đó lui xuống.
Đợi một lát cũng không thấy hắn có vấn đề gì, Đông Thời Văn mới gọi tám thị vệ qua, đồng thời ngâm tay vào chiếc bát lớn ở trước mặt mình.
Lâu Thất cũng tiến lên, ngâm tay mình vào nước trong.
Thẩm Mộng Quân rất muốn vờ như chưa thanh tỉnh, thế nhưng Đông Thời Ngọc lại gọi cô ta, "Thẩm cô nương cũng ngồi đi, chẳng bằng để Hoàng đệ tự mang nước qua cho."
Đông Thời Văn cũng không nhiều lời, lập tức bưng bát nước lớn qua cho Thẩm Mộng Quân. Thẩm Mộng Quân mới vừa rồi thật ra đã tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nghe Lâu Thất nói câu được câu không, tuy cô ta cũng không hề hoàn toàn tin tưởng cách làm của Lâu Thất, thế nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như là sự thật thì sao? Suy cho cùng, cô ta cũng khá chột dạ, chỉ muốn mau chóng đẩy chuyện này đi thôi.
Cô ta yểu điệu nhìn Đông Thời Văn, trong mắt đầy nước mắt, nhìn như sương mù, bộ dạng rất đáng thương, lại thêm việc vừa rồi bị mất quá nhiều máu, lúc này mặt cũng tái nhợt, nom cũng khiến người ta phải sinh lòng xót xa.
Thế nhưng Đông Thời Văn vừa thấy cô ta băng bó một bên tai, lại nhìn thấy gương mặt vẫn còn chưa hết sưng đó, trên làn da trắng bệch có vài dấu tay, chật vật như vậy khiến sự thương hại trong lòng hắn tán đi hơn nửa. Sau này nếu như hắn đăng cơ lên hoàng vị, nếu như có một hoàng hậu bị thiếu mất một bên tai, há chẳng phải khiến người trong cười chết?
Vì vậy, Thẩm Mộng Quân đã vô duyên với hậu vị rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể làm một phi tử, cho dù là phi tử, hắn cũng cho rằng có chút kỳ cục.
Hắn rất thực tế, trước kia thích cô ta là vì vẻ đẹp, và vì Bích Tiên Sơn sau lưng nàng ta, thế nhưng hiện giờ chỉ còn lại Bích Tiên Môn mà thôi, dung nhan đã bị giảm bớt đi nhiều rồi. Nếu như cô ta thực sự đã lấy đi Thạch tủy ngàn năm mà còn lừa hắn, vậy thì thế lực của Bích Tiên Môn cũng chưa chắc có thể có ích đối với hắn.
Vì vậy lúc này thái độ của Đông Thời Văn đối với Thẩm Mộng Quân hoàn toàn lạnh lùng hẳn.
Thẩm Mộng Quân cũng là một người có tâm tư nhạy bén, lập tức đã cảm nhận được, trái tim cô ta cũng trùng xuống, "Điện hạ?"
"Mộng Quân, để cho người khác tin phục, ngươi cũng ngâm tay vào đi, dù sao thì thanh giả tự thanh, nếu như không phải do ngươi lấy, nước này chắc chắn sẽ không có biến hóa gì."
Thẩm Mộng Quân vừa nghe thấy những lời này lòng liền lạnh lẽo, vẫn muốn cô ta thử đây mà.
Lâu Thất nhìn cô ta mỉm cười, "Sao vậy? Thẩm cô nương sẽ không vì chột dạ mà không dám thử đó chứ?"
"Lâu Thất, ta với ngươi không thù chẳng oán, tại sao ngươi lại muốn ngậm máu phun người?" Thẩm Mộng Quân oán hận nhìn nàng.
"Ngậm máu phun người cái gì? Ta lại cảm thấy thù hận giữa ta và ngươi rất sâu đậm đấy, ngươi nhìn xem, ta vừa cắt mất một bên tai của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy thù hận vẫn chưa đủ lớn, vậy đợi lát nữa ta cắt nốt bên còn lại nhé." Lâu Thất nói rất nhẹ nhàng, cứ như muốn giúp cô ta việc gì vậy.
Thẩm Mộng Quân thiếu chút nữa phun một búng máu ra, lòng nhẫn nại của cô ta mạnh hơn so với Cảnh Dao, vì vậy cuối cùng vẫn mạnh mẽ áp xuống.
"Sư tỷ, thử thì thử! Sợ gì chứ? Thế nhưng..." Cảnh Dao trừng Lâu Thất, nói: "Nếu như sư tỷ của ta thử xong mà nước đó không có thay đổi gì, ngươi phải tự tuyệt ngay trước mặt tỷ ấy."
Lời này thật ác độc, tự tuyệt trước mặt cô ta sao?
Đông Thời Ngọc khẽ biến sắc. Mối quan hệ giữa Lâu Thất và Trầm Sát không tầm thường, nếu như Lâu Thất chết ở đây, hắn cũng không dám chắc rằng tên nam nhân đó sẽ làm ra chuyện gì.
Thế nhưng, Bích Tiên Môn quả thực cũng chẳng dễ chọc, Trầm Sát đối nghịch với Bích Tiên Môn sẽ ra sao?
Trong mắt Đông Thời Ngọc xẹt qua một tia tối tăm, nếu như Trầm Sát có thể chống lại Bích Tiên Môn, vậy thì hắn có thể làm ngư ông đắc lợi, thế nhưng, điều kiện tiên quyết là hắn phải thoát ra khỏi chuyện này, không thể dẫn lửa vào người.
Còn Nhị hoàng đệ của hắn.....
Xem ra đã không thể thoát ra được rồi.
Bọn họ đều khẽ biến sức, thế nhưng Lâu Thất vẫn mang bộ dạng thoải mái tự tại, tay vẫn ngâm trong nước, rất tùy tiện mà nói, "Được thôi, nếu như nàng ta thật sự không có vấn đề gì, vậy thì ta tự tuyệt trước mặt nàng ta là được."
Nàng ta vậy mà lại dám đồng ý! Nàng ta lại thật sự đồng ý!
Đông Thời Văn nhìn thấy trong ánh mắt của Thẩm Mộng Quân có chút không đúng, người ta đã dám đồng ý yêu cầu như vậy rồi, vậy không lẽ chẳng phải đã nói rõ là người ta chẳng có chút chột dạ nào sao?
Thẩm Mộng Quân thầm mắng Cảnh Dao, như vậy không phải đang giúp mình, mà đang ép mình tới bước đường cùng! Hiện giờ nếu như cô ta không đáp ứng, vậy thì thực sự đúng là có vấn đề rồi!
"Làm phiền điện hạ rồi, ta chẳng làm gì cả, sao có thể chột dạ chứ." Nói xong, cô ta liền đặt hai tay vào bát nước lớn. Thế nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tay cô ta vừa chạm vào nước, đột nhiên làm cảm thấy đột nhiên hai tay có chút tê tê.
Qua khoảng một khắc, Lâu Thất và tám thị vệ khác cũng thu tay lại, để Đông Thời Ngọc và Đông Thời Văn tỉ mỉ nhìn bát nước trong đó, chẳng có chút thay đổi nào cả!
"Thái tử điện hạ, tìm người kéo mười con ngựa qua đây, ở đây chắc cũng chỉ còn ngựa là vật còn sống thôi." Lâu Thất liếc Thẩm Mộng Quân vì thời gian vẫn chưa tới, vẫn đang ngâm tay trong nước, trán của nàng ta đã chảy ra chút mồ hôi.
"Muốn kéo ngựa qua để làm gì?" Đông Thời Văn không nén được mà hỏi một câu.
"Muốn thử xem nước này có thay đổi gì, chỉ dựa vào mắt thường thì cũng không thể nhìn ra được gì phải không?" Lâu Thất nói.
Đông Thời Ngọc cho người đi lấy ngựa.
Chẳng bao lâu sau, mười con ngựa đã được kéo qua, chiến mã, uy phong lẫm liệt, đều là ngựa tốt nhất đẳng.
Bọn họ đều ra khỏi lều trại, Thẩm Mộng Quân cũng đã thu tay về, bát nước kia của cô ta được Cảnh Dao bưng đi, không có mượn tay người khác.
"Trước tiên xem bát nước của Thẩm cô nương đi." Lâu Thất nhướn mày.
Vừa rồi, Thẩm Mộng Quân thấy bát nước đó dường như cũng không có gì thay đổi, thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng có lẽ cô ta không biết rằng, nếu như chỉ là một màu nhũ bạch rất nhạt, nếu không so sánh thì rất dễ bị con mắt xem nhẹ bỏ qua. Cảnh Dao cũng không nhìn nước của người khác, tất nhiên cũng chẳng nhìn ra được xem có gì thay đổi không.
Thế nhưng hiện giờ để hai người Đông Thời Ngọc và Đông Thời Văn qua xem, bọn họ vừa liếc mắt liền nhìn ra ngay!
Bình luận facebook