Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
46197
Thế nhưng cô kiểm tra những thứ xung quanh, không phát hiện vết máu. Khi đó, Lâu Thất rất lo lắng.
Trần Thập và Lâu Tín rời bỏ Cung Tiêu Dương, rời bỏ Trầm Sát để đi theo cô. Họ là những người đồng hành cùng cô, nên cô tuyệt đối không muốn ai đó bị mất mạng.
Ánh mắt cô như lửa, chỉ muốn thiêu đốt những dây leo này.!
“Các người nghĩ rằng bổn cô nương ngán các ngươi sao.” Lâu Thất cắn răng, rạch một đường trên chân cô. đây là một cách làm mạo hiểm. Những dây leo này hút máu. Khi nãy cô đi suốt mà không có nguy hiểm, từ đó có thể suy đoán, chỉ có mùi máu mới kích thích đám dây leo này. Giống như con hoẵng đó. Thế nhưng có lẽ trên người Lâu Tín có vết thương. Cô có thể thử, xem phản ứng của dây leo thế nào, từ đó phán đoán Lâu Tín gặp chuyện thế nào !
Quả nhiên khi chân cô bắt đầu chảy máu, những dây leo xunng quanh rít lên, rồi bắt đầu trườn tới ! Trong đó có một sợi cuốn chặt chân cô, dùng sức kéo, muốn kéo cho Lâu Thất ngã xuống. Lâu Thất tay cầm Phá Sát, nhưng không chặt đứt, bởi vì thanh kiếm của Lâu Tín còn cắm vào con hoẵng nên anh ta không thể chặt đứt dây được. Vì thế Lâu Thất cố gắng đứng vững và giãy giụa.
Xì xì !
Giống như có người đang ra sức kéo cô ngã xuống, sợi dây leo đó kéo cô về phía trước.
“Cô nương !” Trần Thập cũng đã tới, nhìn cảnh trước mặt thì thấy kinh hãi.
Lâu Thất kêu lên, “Đừng cứu ta, đi theo thôi !”
Trần Thập sầm mặt xuống, nhìn chủ nhân của mình bị thứ dây leo quái quỷ lôi đi nhưng lại không được cứu. Thế nhưng anh ta vẫn nghe lời của Lâu Thất, cầm lại thanh kiếm của mình.
Dây leo đó kéo rất nhanh, nếu không dùng khinh công thì Trần Thập không thể đuổi kịp,
Lâu Thất cũng chỉ kịp tóm lấy mấy đoạn dây leo khi nãy cô chặt đứt đề bảo vệ mình, nếu không bị lôi đi thế này, cô sẽ bị thương khắp người.
Sợi dây leo này quả thật chắc chắn, nếu không phải Phá Sát thì khó có thể chặt đứt được.
Lúc này trời đã tối, nhìn xung quanh, Lâu Thất cũng không biết là đã bị kéo đi bao xa. Chỉ nghe thấy tiếng Trần Thập gọi: “”Cô nương, phía trước có một cái sơn động !”
Trần Thập khi nãy dừng lại đốt một bó đuốc rồi đuổi theo. Bó đuốc sáng rực xung quanh, lúc này đã nhìn rõ sơn động. Lâu Thất hiểu ra rằng đây chính là nơi cắm rễ của cây leo này, lập tức vung thanh Phá Sát, chặt đứt sợi dây đang cuốn lấy cô. Sợi dây leo lập tức rút vào trong động.
"Cô nương, cô không sao chứ ?" Trần Thập lập tức tới đỡ cô ta dậy
Bị kéo đi một đoạn dài như thế, nếu không bị làm sao thì là điều không thể. Lâu Thất có chút choáng váng, ngồi một láy, cô xe một đoạn vài, cầm thuốc rắc lên vết thương cầm máu, rồi dùng quấn vết thương, cầm tay Trần Thập đứng dậy: "Đi thôi, vào bên trong. Bổn cô nương muốn xem nó là cái thứ gì !"
Hai người đi vào trong sơn động, bóng đuốc rập rờn, không khí trong động khiến họ phải quay ra ngoài thở một hơi.
Một động nhỏ vài thước, xung quanh là những phiến đá đen lấp lánh. Ở giữa những phiến đá đó là một cây dây leo đen xì, dây leo chỉ có hai đầu, dài khoảng 3 thước, cuốn quanh một cột đá đen. Ở phía dưới là những sợi dây leo màu xanh, một mảng lớn rậm rạp, xung quanh đầy sương, Lâu Tín đang nằm trên đống xương đó. Chân của hắn bị dây leo cuốn chặt, mặt trắng bệch, cơ thể đầy vết thương. Hắn ta nhắm nghiền mắt thế nhưng vẫn còn thờ, chỉ ngất đi mà thôi.
“Lâu Tín !” Lâu Thất lập tức phi tiêu cắt đứt dây leo, kéo ra khỏi chân anh ta ném đi
Quả nhiên trên chân của Lâu Tín có một vết thương, miệng vết thương giống như đã bị hút máu quá nhiều. Điều đó khiến khuôn mặt của hắn ta mới trắng bệch
Lâu Thất lập tức nhét vào một viên bổ huyết đan vào miệng hắn ta.
“Trần Thập, lấy nước cho Lâu Tín uống, gọi hắn tỉnh lại.” Cô đứng dậy, lập tức Trần Thập vào thay thế vị trí. Lâu Thất nhìn đám dây leo liền nói: “Dám hút máu người của ta, ta sẽ đốt sạch các ngươi.” Cô kéo các dây leo lại, vung Phá Sát chém nát thành từng đoạn.
“Keng !”
Từng tia lửa tóe lên, Lâu Thất vung Phá Sát chém loạn xạ. Lâu Thất giật mình.
Cái quái gì thế này ?
Cô đã chém trúng cái gì ?
Khi nãy chém trúng cái này.
Lâu Thất không tin thứ này có thể chịu được Phá Sát, liền cầm lên chặt xuống. Lại một tiếng keng vang lên, tóe ra nhiều tia lửa. Lần này cô đã nhìn thấy rõ.
“Trời a !” Lâu Thất lẩm bẩm trong miệng: “Quả nhiên không thể chặt đứt thứ này”
“Cô nương” Lâu Tín bắt đầu tỉnh lại. Lâu Thất nhìn qua, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
“Lâu Tín, còn sống là tốt rồi.”
Trần Thập dìu Lâu Tín đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâu Thất rồi nhìn sang thứ dây leo đen sì sì. Trên thân leo không có lá, nhưng có đường vân, nhìn lại thì thấy khá đẹp. Dù có màu đen thế nhưng lại lấp lánh tia sáng, dưới ánh đuốc trông càng rực rỡ,
“Phá Sát không thể chặt đức nó”
Trần Thập và Lâu Tín kinh ngạc, quả nhiên có thứ mà Phá Sát không thể chặt đứt sao ?
Trần Thập nghĩ trong giây lát rồi trợn mắt kêu lớn: “Đây chẳng là chính là Hắc Kim Đằng Vương trong truyền thuyết hay sao ?
Càng nhìn càng thấy giống !”
“Cái gì mà Hắc Kim Đằng Vương ?” Lâu Thất chau mày, cô chưa bao giờ nghe quá thứ này,
“Theo truyền thuyết, Hắc Kim Đằng Vương là loại dây leo mọc trên đá thiên thạch, sinh sống nhiều năm tháng, hấp thụ năng lượng của thiên thạch, khi lớn lên gọi là Hắc Kim Đằng Vương. Toàn thân màu đen, trong đen có sắc sáng, vô cùng chắc chắn, thậm chí được coi là thần vật.”
Dù gì thì đây cũng là thần vật, Phá Sát chặt chả đứt nổi.
“Ý của ngươi là, dây Hắc Kim Đằng Vương có thể là do dây leo hút máu người tiến hóa thành ?” Cái gì mà thiên thạch, những cái thứ đá màu đen này chẳng lẽ là thiên thạch hay sao ? Hấp thụ năng lượng của thiên thạch, sau đó loài thực vật này biến dị, hình thành một loại cứng chắc hơn đã hay sao ?
“Đúng, truyền thuyết nói như vậy ! Thế nhưng không phải mọi loại dây leo đều có thể tiến hóa. Phải là sợi sinh ra từ trong lõi của phiến đá !” Hơn nữa nghe nói cả vạn năm mới có một sợi ! Trần Thập kể một cách say sưa : “Cô nương, nếu thứ này dùng làm roi, thì dù là Tử Kim Đằng, hay Kim Lôi Yên đều phải gọi nó là tổ sư !”
Lâu Thất không nhịn nồi cười. Cái tên Trần Thập này hồ đồ mất rồi, dây roi mà cũng biết gọi tổ sư hay sao ? Thế nhưng cô đã hiểu ý của hắn ta, nghĩ là nếu thứ này dùng làm roi, thì nó sẽ là loại roi thống lãnh.
“Thứ này mặc dù Phá Sát không thể chặt đứt, nhưng hẳn phải có thứ gì đó chế ngự được nó, thì mới có thể dùng làm roi được.” Lâu Thất nghĩ tới vũ khí của Phạm Trường Từ. cô chẳng có vũ khí gì mà đang mượn Phá Sát của Trầm Sát. Bây giờ nếu cô có vũ khi thì thật tốt.
Trần Thập nói “Chắc hẳn là có sức mạnh. Cô nương, nếu có thứ này thì cô sẽ dùng làm roi mà chém đứt đao của người khác.”
Lâu Thất sừng người: “Đúng thế !” Rồi thấy vui vẻ: “Để ta đào nó lên :”
Tảng thiên thạch này giống nhu đã bị hút hết năng lượng, cô vung Phá Sát chém xuống là nó đứt ngay, rồi đào Hắc Kim Đằng Vương lên.
Lâu Thất đặt Hắc Kim Đằng Vương vào trong túi sau lưng, vỗ vai Lâu Thất rồi nói: “Vẫn cần phải cảm ơn nhà người.”
Nếu không có việc hắn ta bị dây leo hút máu, dẫn cô vào trong này thì làm sao lấy được Hắc Kim Đằng Vương.
“Cây oi này sẽ do ta tực thiết kế, thế nhưng các người có biết người thợ nào lành nghề không ?”
“Làm vũ khí giỏi thì có nhà họ Tiêu ở Bắc Thương.” Trần Thập và Lâu Tín cùng lên tiếng,
Lâu Thất giật mình: “Nói vậy, thì điểm tiếp theo họ tới chính là Bắc Thương .” Lấy được Hắc Kim Đằng Vương, quả là không lãng phí, đợi cô thiết kế xong sẽ tìm thợ giỏi nhất để hoàn thiện.
3 người ra khỏi động rồi quay lại chỗ cũ. Lâu Thất nhìn sang phía bên Nạp Lan Họa Tâm, thấy một đống lửa đang cháy, mùi thịt nướng xuôi theo gió bay tới. Xem ra chúng đang ăn tối.
Trần Thập lấy lại con hoẵng mà Lâu Tín săn được trước đó, rồi trả lại thanh kiếm cho Lâu Tín.
Con hoẵng này 3 người ăn một nửa, còn lại để ngày mai ăn
“Tối này Trần Thập sẽ canh chừng, Lâu Tín bị thương nên được nghỉ ngơi.” Lâu Thất vỗ vai Trần Thập nói, “Tới nửa đêm ta sẽ thay cho ngươi.
“Vâng !”
Việc canh đêm bình thường sẽ do hai người họ luân phiên thực hiện, để cho Lâu Thất nghỉ ngơi. Lâu Thất từng nói nhưng họ rất kiên quyết. Họ là thị vệ, đó là việc họ nên làm.
Canh 3, Trần Thập ngồi trên phiến đá lớn, cuốn hai chiếc áo trùm bên ngoài, ngáp buồn ngủ. Lúc này lẽ ra là lúc Trần Thập tỉnh dậy để thay thế. Thế nhưng không hề có động tĩnh gì, hy vọng Lâu Thất có thể ngủ thêm một lát. Sự cảnh giác của cô ta tốt hơn hai người, chỉ cần có cây cỏ lay động là cô sẽ tỉnh lại.
Lúc này, hắn chợt nhìn thấy một thức gì đo màu trắng đang đi tới từ phía xa. Hắn dụi mắt, thứ đó nhìn không rõ.
Trần Thập đứng dậy, muốn nhìn rõ hơn một chút nhưng chỉ nghe thấy một tiếng kêu quái quỷ trong sơn cốc. tiếng kêu đó giống như khi một cô gái phải chịu đựng đau đớn, có chút run rẩy, lo sợ, đầy oán thán,
“La la... U..a.a.a.a.a Hãy tới đây !”
Tiếng động đứt đoạn, nghe không rõ là tiếng gì.
Trần Thập cảm thấy có gió thổi, rất lạnh. Hắn ta run rẩy vì lạnh, ngoái cổ lại lại nhìn phía sau. Trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, lo Lâu Thất sẽ bị tiếng động làm thức giấc.
Thế nhưng anh đột nhiên sững người.
Thế nhưng cô kiểm tra những thứ xung quanh, không phát hiện vết máu. Khi đó, Lâu Thất rất lo lắng.
Trần Thập và Lâu Tín rời bỏ Cung Tiêu Dương, rời bỏ Trầm Sát để đi theo cô. Họ là những người đồng hành cùng cô, nên cô tuyệt đối không muốn ai đó bị mất mạng.
Ánh mắt cô như lửa, chỉ muốn thiêu đốt những dây leo này.!
“Các người nghĩ rằng bổn cô nương ngán các ngươi sao.” Lâu Thất cắn răng, rạch một đường trên chân cô. đây là một cách làm mạo hiểm. Những dây leo này hút máu. Khi nãy cô đi suốt mà không có nguy hiểm, từ đó có thể suy đoán, chỉ có mùi máu mới kích thích đám dây leo này. Giống như con hoẵng đó. Thế nhưng có lẽ trên người Lâu Tín có vết thương. Cô có thể thử, xem phản ứng của dây leo thế nào, từ đó phán đoán Lâu Tín gặp chuyện thế nào !
Quả nhiên khi chân cô bắt đầu chảy máu, những dây leo xunng quanh rít lên, rồi bắt đầu trườn tới ! Trong đó có một sợi cuốn chặt chân cô, dùng sức kéo, muốn kéo cho Lâu Thất ngã xuống. Lâu Thất tay cầm Phá Sát, nhưng không chặt đứt, bởi vì thanh kiếm của Lâu Tín còn cắm vào con hoẵng nên anh ta không thể chặt đứt dây được. Vì thế Lâu Thất cố gắng đứng vững và giãy giụa.
Xì xì !
Giống như có người đang ra sức kéo cô ngã xuống, sợi dây leo đó kéo cô về phía trước.
“Cô nương !” Trần Thập cũng đã tới, nhìn cảnh trước mặt thì thấy kinh hãi.
Lâu Thất kêu lên, “Đừng cứu ta, đi theo thôi !”
Trần Thập sầm mặt xuống, nhìn chủ nhân của mình bị thứ dây leo quái quỷ lôi đi nhưng lại không được cứu. Thế nhưng anh ta vẫn nghe lời của Lâu Thất, cầm lại thanh kiếm của mình.
Dây leo đó kéo rất nhanh, nếu không dùng khinh công thì Trần Thập không thể đuổi kịp,
Lâu Thất cũng chỉ kịp tóm lấy mấy đoạn dây leo khi nãy cô chặt đứt đề bảo vệ mình, nếu không bị lôi đi thế này, cô sẽ bị thương khắp người.
Sợi dây leo này quả thật chắc chắn, nếu không phải Phá Sát thì khó có thể chặt đứt được.
Lúc này trời đã tối, nhìn xung quanh, Lâu Thất cũng không biết là đã bị kéo đi bao xa. Chỉ nghe thấy tiếng Trần Thập gọi: “”Cô nương, phía trước có một cái sơn động !”
Trần Thập khi nãy dừng lại đốt một bó đuốc rồi đuổi theo. Bó đuốc sáng rực xung quanh, lúc này đã nhìn rõ sơn động. Lâu Thất hiểu ra rằng đây chính là nơi cắm rễ của cây leo này, lập tức vung thanh Phá Sát, chặt đứt sợi dây đang cuốn lấy cô. Sợi dây leo lập tức rút vào trong động.
"Cô nương, cô không sao chứ ?" Trần Thập lập tức tới đỡ cô ta dậy
Bị kéo đi một đoạn dài như thế, nếu không bị làm sao thì là điều không thể. Lâu Thất có chút choáng váng, ngồi một láy, cô xe một đoạn vài, cầm thuốc rắc lên vết thương cầm máu, rồi dùng quấn vết thương, cầm tay Trần Thập đứng dậy: "Đi thôi, vào bên trong. Bổn cô nương muốn xem nó là cái thứ gì !"
Hai người đi vào trong sơn động, bóng đuốc rập rờn, không khí trong động khiến họ phải quay ra ngoài thở một hơi.
Một động nhỏ vài thước, xung quanh là những phiến đá đen lấp lánh. Ở giữa những phiến đá đó là một cây dây leo đen xì, dây leo chỉ có hai đầu, dài khoảng 3 thước, cuốn quanh một cột đá đen. Ở phía dưới là những sợi dây leo màu xanh, một mảng lớn rậm rạp, xung quanh đầy sương, Lâu Tín đang nằm trên đống xương đó. Chân của hắn bị dây leo cuốn chặt, mặt trắng bệch, cơ thể đầy vết thương. Hắn ta nhắm nghiền mắt thế nhưng vẫn còn thờ, chỉ ngất đi mà thôi.
“Lâu Tín !” Lâu Thất lập tức phi tiêu cắt đứt dây leo, kéo ra khỏi chân anh ta ném đi
Quả nhiên trên chân của Lâu Tín có một vết thương, miệng vết thương giống như đã bị hút máu quá nhiều. Điều đó khiến khuôn mặt của hắn ta mới trắng bệch
Lâu Thất lập tức nhét vào một viên bổ huyết đan vào miệng hắn ta.
“Trần Thập, lấy nước cho Lâu Tín uống, gọi hắn tỉnh lại.” Cô đứng dậy, lập tức Trần Thập vào thay thế vị trí. Lâu Thất nhìn đám dây leo liền nói: “Dám hút máu người của ta, ta sẽ đốt sạch các ngươi.” Cô kéo các dây leo lại, vung Phá Sát chém nát thành từng đoạn.
“Keng !”
Từng tia lửa tóe lên, Lâu Thất vung Phá Sát chém loạn xạ. Lâu Thất giật mình.
Cái quái gì thế này ?
Cô đã chém trúng cái gì ?
Khi nãy chém trúng cái này.
Lâu Thất không tin thứ này có thể chịu được Phá Sát, liền cầm lên chặt xuống. Lại một tiếng keng vang lên, tóe ra nhiều tia lửa. Lần này cô đã nhìn thấy rõ.
“Trời a !” Lâu Thất lẩm bẩm trong miệng: “Quả nhiên không thể chặt đứt thứ này”
“Cô nương” Lâu Tín bắt đầu tỉnh lại. Lâu Thất nhìn qua, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
“Lâu Tín, còn sống là tốt rồi.”
Trần Thập dìu Lâu Tín đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâu Thất rồi nhìn sang thứ dây leo đen sì sì. Trên thân leo không có lá, nhưng có đường vân, nhìn lại thì thấy khá đẹp. Dù có màu đen thế nhưng lại lấp lánh tia sáng, dưới ánh đuốc trông càng rực rỡ,
“Phá Sát không thể chặt đức nó”
Trần Thập và Lâu Tín kinh ngạc, quả nhiên có thứ mà Phá Sát không thể chặt đứt sao ?
Trần Thập nghĩ trong giây lát rồi trợn mắt kêu lớn: “Đây chẳng là chính là Hắc Kim Đằng Vương trong truyền thuyết hay sao ?
Càng nhìn càng thấy giống !”
“Cái gì mà Hắc Kim Đằng Vương ?” Lâu Thất chau mày, cô chưa bao giờ nghe quá thứ này,
“Theo truyền thuyết, Hắc Kim Đằng Vương là loại dây leo mọc trên đá thiên thạch, sinh sống nhiều năm tháng, hấp thụ năng lượng của thiên thạch, khi lớn lên gọi là Hắc Kim Đằng Vương. Toàn thân màu đen, trong đen có sắc sáng, vô cùng chắc chắn, thậm chí được coi là thần vật.”
Dù gì thì đây cũng là thần vật, Phá Sát chặt chả đứt nổi.
“Ý của ngươi là, dây Hắc Kim Đằng Vương có thể là do dây leo hút máu người tiến hóa thành ?” Cái gì mà thiên thạch, những cái thứ đá màu đen này chẳng lẽ là thiên thạch hay sao ? Hấp thụ năng lượng của thiên thạch, sau đó loài thực vật này biến dị, hình thành một loại cứng chắc hơn đã hay sao ?
“Đúng, truyền thuyết nói như vậy ! Thế nhưng không phải mọi loại dây leo đều có thể tiến hóa. Phải là sợi sinh ra từ trong lõi của phiến đá !” Hơn nữa nghe nói cả vạn năm mới có một sợi ! Trần Thập kể một cách say sưa : “Cô nương, nếu thứ này dùng làm roi, thì dù là Tử Kim Đằng, hay Kim Lôi Yên đều phải gọi nó là tổ sư !”
Lâu Thất không nhịn nồi cười. Cái tên Trần Thập này hồ đồ mất rồi, dây roi mà cũng biết gọi tổ sư hay sao ? Thế nhưng cô đã hiểu ý của hắn ta, nghĩ là nếu thứ này dùng làm roi, thì nó sẽ là loại roi thống lãnh.
“Thứ này mặc dù Phá Sát không thể chặt đứt, nhưng hẳn phải có thứ gì đó chế ngự được nó, thì mới có thể dùng làm roi được.” Lâu Thất nghĩ tới vũ khí của Phạm Trường Từ. cô chẳng có vũ khí gì mà đang mượn Phá Sát của Trầm Sát. Bây giờ nếu cô có vũ khi thì thật tốt.
Trần Thập nói “Chắc hẳn là có sức mạnh. Cô nương, nếu có thứ này thì cô sẽ dùng làm roi mà chém đứt đao của người khác.”
Lâu Thất sừng người: “Đúng thế !” Rồi thấy vui vẻ: “Để ta đào nó lên :”
Tảng thiên thạch này giống nhu đã bị hút hết năng lượng, cô vung Phá Sát chém xuống là nó đứt ngay, rồi đào Hắc Kim Đằng Vương lên.
Lâu Thất đặt Hắc Kim Đằng Vương vào trong túi sau lưng, vỗ vai Lâu Thất rồi nói: “Vẫn cần phải cảm ơn nhà người.”
Nếu không có việc hắn ta bị dây leo hút máu, dẫn cô vào trong này thì làm sao lấy được Hắc Kim Đằng Vương.
“Cây oi này sẽ do ta tực thiết kế, thế nhưng các người có biết người thợ nào lành nghề không ?”
“Làm vũ khí giỏi thì có nhà họ Tiêu ở Bắc Thương.” Trần Thập và Lâu Tín cùng lên tiếng,
Lâu Thất giật mình: “Nói vậy, thì điểm tiếp theo họ tới chính là Bắc Thương .” Lấy được Hắc Kim Đằng Vương, quả là không lãng phí, đợi cô thiết kế xong sẽ tìm thợ giỏi nhất để hoàn thiện.
3 người ra khỏi động rồi quay lại chỗ cũ. Lâu Thất nhìn sang phía bên Nạp Lan Họa Tâm, thấy một đống lửa đang cháy, mùi thịt nướng xuôi theo gió bay tới. Xem ra chúng đang ăn tối.
Trần Thập lấy lại con hoẵng mà Lâu Tín săn được trước đó, rồi trả lại thanh kiếm cho Lâu Tín.
Con hoẵng này 3 người ăn một nửa, còn lại để ngày mai ăn
“Tối này Trần Thập sẽ canh chừng, Lâu Tín bị thương nên được nghỉ ngơi.” Lâu Thất vỗ vai Trần Thập nói, “Tới nửa đêm ta sẽ thay cho ngươi.
“Vâng !”
Việc canh đêm bình thường sẽ do hai người họ luân phiên thực hiện, để cho Lâu Thất nghỉ ngơi. Lâu Thất từng nói nhưng họ rất kiên quyết. Họ là thị vệ, đó là việc họ nên làm.
Canh 3, Trần Thập ngồi trên phiến đá lớn, cuốn hai chiếc áo trùm bên ngoài, ngáp buồn ngủ. Lúc này lẽ ra là lúc Trần Thập tỉnh dậy để thay thế. Thế nhưng không hề có động tĩnh gì, hy vọng Lâu Thất có thể ngủ thêm một lát. Sự cảnh giác của cô ta tốt hơn hai người, chỉ cần có cây cỏ lay động là cô sẽ tỉnh lại.
Lúc này, hắn chợt nhìn thấy một thức gì đo màu trắng đang đi tới từ phía xa. Hắn dụi mắt, thứ đó nhìn không rõ.
Trần Thập đứng dậy, muốn nhìn rõ hơn một chút nhưng chỉ nghe thấy một tiếng kêu quái quỷ trong sơn cốc. tiếng kêu đó giống như khi một cô gái phải chịu đựng đau đớn, có chút run rẩy, lo sợ, đầy oán thán,
“La la... U..a.a.a.a.a Hãy tới đây !”
Tiếng động đứt đoạn, nghe không rõ là tiếng gì.
Trần Thập cảm thấy có gió thổi, rất lạnh. Hắn ta run rẩy vì lạnh, ngoái cổ lại lại nhìn phía sau. Trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, lo Lâu Thất sẽ bị tiếng động làm thức giấc.
Thế nhưng anh đột nhiên sững người.
Bình luận facebook