Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
46205
Đó là một mảnh đất ẩm ướt, cỏ mọc um tùm, bước qua mấy bậc thang làm từ thiên nhiên, mỗi bậc đều là một mảnh đất màu mỡ làm người ta phải nhỏ dãi thèm ba thước, ở trên đầy những loại cỏ dại... À không, trong đám cỏ dại đó lại đầy các loại dược liệu. Ở tầng trên cùng chính là một dòng suối nhỏ, bên suối chính là đóa Mê Hồn Hoa kia. Nước suối kia chảy mạnh xuống, vùng đât ở dưới mới ẩm ướt vô cùng, không biết có phải vì vậy mà ở đây mới có nhiều dược liệu tốt không.
Có phải nước suối này cũng rất tốt không nhỉ?
Thế nhưng lúc này Lâu Thất cũng chẳng có nhiều thời gian để xem xét kỹ, nàng lấy một chiếc lọ khá lớn từ túi ở sau lưng ra chứa nước, sau đó không hề do dự đưa tay hái đóa Mê Hồn Hoa kia, lấy một cái hộp ra đựng vào. Không sai, sau khi nàng biết rằng trong trong Thần Ma Cốc này có rất nhiều dược liệu tốt, vì để hái thuốc, trước khi đi đã chuẩn bị rất đầy đủ. Cái túi sau lưng nàng chỉ có hai bộ quần áo mà thôi, bên trong chất đầy chai chai lọ lọ, trong cái bao của Trần Thập và Lâu Tín cũng vậy, đều là để chứa dược liệu. Lần trước, sau khi hái được Mê Hồn Hoa, trong vòng ba ngày đã phải đưa về để thần y bảo quản, có điều sau đó nàng cũng đã hỏi cách bảo quản rồi, tạm thời cứ nghiền thành bột cũng được.
Sau khi sắp xếp Mê Hồn Hoa xong xuôi, nàng lại nhanh nhẹn dùng Phá Sát hái một đống dược liệu, cần gì quan tâm xem nó là ngàn năm hay trăm năm, cũng không xem xét kỹ, cứ lấy một cái túi vải cho vào trước đã. Đáng tiếc là nàng không có thời gian, lô hàng này lại phải đợi đến lúc rảnh rồi tới lựa sau vậy.
Khi nàng đang phấn khởi hái, đằng kia bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Lâu Tín.
Lâu Thất cả kinh trong lòng, nhét túi vải kia vào túi sau lưng, sau đó bay nhanh trở về. Vừa nhìn một cái nàng cũng sửng sốt cả người.
Ở cái cây lớn trước mặt có một con khỉ Kim Mao, là khỉ, không sai chứ? Thế nhưng con khỉ đó lại có một cái đuôi dài màu đen. Lúc này nó đang dùng đuôi quấn lấy cành cây, treo ngược người, hai móng vuốt không ngừng cào. Trên cái móng đó còn dính vài sợi tóc đen.
Tầm nhìn của Lâu Thất chuyển về đầu của của Lâu Tín, dây buộc tóc vốn có của hắn đã bị đứt, tóc cũng rơi hết xuống, rất rõ ràng, trên móng của con khỉ Kim Mao kia chính là tóc của hắn.
"Cô nương, con khỉ này di chuyển rất nhanh!" Lâu Tín vẫn còn sợ hãi.
Cành cây mà con khỉ đang treo ngược người vừa khéo ở bên con đường mà bọn họ phải đi qua, chạc cây nhô ra rất lớn, có nghĩ là, con khỉ này treo người ở ngay trên con đường mà họ cần phải đi. Đợi bọn họ đi qua liền quậy một hồi phải không? Nếu như chỉ là giật tóc thì cũng còn được, thế nhưng thấy móng vuốt của nó có vẻ sắc, Lâu Thất có chút nghi ngờ rằng nó sẽ lột luôn da đầu của họ ra mất.
"Hái chút quả cho nó, xem có thể đuổi nó đi không." Trần Thập nói.
Vấn Kiếm liền đi hái mấy quả qua, cũng may quả dại trong Thần Ma Cốc không hề ít, hiện giờ lại là tiết thu phân, quả nhiên con khỉ đó đã cầm lấy.
Thế nhưng khi bọn họ vừa thả lỏng, con khỉ đó lại chít một tiếng, vung cánh tay lên, quả đó đã bị ném thẳng vào người Vấn Kiếm.
Khiến người ta hoảng sợ hơn là, khi con khỉ đó ném đồ lại phát ra tiếng kêu xé gió! Vấn Kiếm biến sắc, nhảy lộn ra sau tránh khỏi màn tập kích này, quả đó đập vào mặt đất phía sau không nát bét mà lại tạo thành một cái lỗ như được đào!
Điều này có nghĩa là, con khỉ đó ném quả mạnh đến mức thành hố luôn!
Ôi chu choa mạ ơi! Đây còn là khỉ sao? Đây rõ ràng là cao thủ nội gia luôn đó có được không hả?
Lúc này Lâu Thất rốt cuộc cũng nhớ tới những lời đồn đại, nghe nói rằng trong Thần Ma Cốc dã thú hoàng hành, động vật biến dị.
Con khỉ đó dường như không hề vừa lòng với việc sự tấn công của mình bị tránh thoát, chít chít kêu. Lúc này họ mới nhìn thấy nó mở miệng, nhìn thấy hàm răng của nó.
Con khỉ đó vậy mà lại có một hàm răng bén nhọn vô cùng, vừa nhìn đã thấy hàm răng đó rất dài, hơn nữa, bốn cái răng nanh mảnh nhất trong đó ít nhất cũng phải bốn xen ti mét.
Đây có thể là một con khỉ ăn chay không?
Ngươi đừng đùa nữa!
"Chít!"
Con khỉ đó bổ nhào về phía họ, mục tiêu chính là Vấn Kiếm.
Vấn Kiếm liền ném quả, rút kiếm ra.
Đúng vậy, chỉ là rút bội kiếm ra mà thôi, sau đó động tác liền cứng ngắc lại, bởi lúc này con khỉ đó đã nhảy lên vai hắn! Nhanh đến mức khiến người ta phải thổ huyết.
"Chít!"
Con khỉ đó hưng phấn vô cùng mở miệng, hàm răng sắc nhọn đó gặm xuống cái đầu của Vấn Kiếm!
"Súc sinh!" Vấn Mặc quả nhiên có lòng yêu thương đồng nghiệp, liền cầm kiếm đâm về phía con khỉ đó. "Chít!" Con khỉ quay đầu, gặm kiếm của hắn.... Gặm kiếm của hắn!
Chỉ nghe thấy keng một tiếng.
Kiếm của Vấn Mặc đã bị gặm đứt rồi.
Tất cả mọi người đều ngây ra, rốt cuộc đây là khỉ gì vậy chứ? Răng này cũng chắc quá rồi đó! Bội kiếm của thị vệ Thánh Nữ Các Vấn Thiên Sơn không thể rởm như vậy được, vì thế, răng của con khỉ kia quá chắc!
Thế nhưng điều làm bọn họ vỡ nát tam quan hơn là, sau khi con khỉ đó gặm đứt kiếm, vung đầu một cái, nửa đoạn kiếm bị cắn gãy trong miệng nó liền phóng ngay về phía Vấn Mặc.
Nó lại còn biết lấy đó làm ám khí nữa!
Vấn Mặc biến sắc, ném bay đoản kiếm trong tay mới chặn lại đoạn kiếm đang bay kia. Thế nhưng con khỉ đó chỉ vung đầu bừa một cái, mà khi hắn ném đoạn kiếm đó ra đã phải dùng năm phần công lực rồi!
Lâu Thất nhíu mày, nàng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Sau đó, liền phi Phá Sát trong tay qua phía con khỉ kia.
Con khỉ vậy mà lại nhận ra rằng nàng mới là người mạnh nhất, hơn nữa còn mang theo sát ý vô biên mà tới, chít chít một hồi, thân hình vọt qua cái cây kia như một bóng kim quang, cánh tay mau chóng bám lấy, vậy mà lại biến mất trong rừng cây ngay lập tức.
Mọi người nhất thời im lặng.
Đây là biểu hiện của việc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu phải không?
Không đợi họ phản ứng lại, trên đỉnh đầu lại có vài tiếng chít chít, tiếp theo, như một trận mưa đá, mười mấy hòn đá to nhỏ đều dồn dập ném về phía Lâu Thất, mang theo tiếng gió vun vút.
Con khỉ đó đi lấy vũ khí sao?
Nhìn dáng dấp này có vẻ như là không ném vỡ đầu Lâu Thất thì không bỏ qua.
Vấn Kiếm và Vấn Mặc thầm lùi lại hai bước.
Lâu Thất tức giận, "Lão nương không phát uy ngươi lại coi ta là chuối tiêu đó hả!" Nàng nhanh nhẹn đưa tay tiếp lấy một viên đá, đang muốn ném lại về phía con khỉ kia, đột nhiên lại ngay ngẩn cả người. Vừa ngây ra, một viên đá liền đập thẳng vào vai nàng.
"A!"
Đau thật đấy...
"Cô nương!" Trần Thập và Lâu Tín cả kinh, hai người liền hộ ở trước mặt nàng, một người cầm kiếm muốn phóng về phía con khỉ kia, thế nhưng lại bị kéo lại.
Lâu Tín quay đầu nhìn, cô nương nhà bọn họ đang cầm một viên đá, một tay kéo lấy chân phải của hắn, mặt mày hớn hở bảo hắn, "Quay lại quay lại, để nó ném để nó ném."
Cô nương bị ném thành ngốc rồi sao? Á phỉ phui cái miệng.
Thế nhưng con khỉ đó cũng hết đá rồi, ném hai viên cuối cùng qua lại bị Lâu Thất tiếp lấy.
"Ê khỉ, có còn không?" Lâu Thất nhìn con khỉ đó cười tươi như hoa. Con khỉ vừa nhìn, chít một tiếng, lần này thực sự chạy đi.
Lâu Thất đợi một lát cũng không thấy nó quay lại nữa còn khá thất vọng mà thở dài một tiếng.
"Cô nương..." Trần Thập có chút lo lắng nhìn nàng.
Lúc này Lâu Thất lại cười ha ha, "Mau, nhặt giúp ta mấy hòn đá này lên." Nói xong liền bay nhanh tới nhặt đá, sau đó nhét hết vào một cái túi. Hiện giờ nàng rất vui vì lúc đầu đã chuẩn bị nhiều túi để hái dược liệu tới vậy.
Mười sáu viên đá đều được nhét cả vào trong túi, để Lâu Tín cầm lấy, nàng cười đến mức không khép nổi miệng. Tuy rằng bị ném một chút, vai cũng khá đau, có khi cũng đã bị bầm tím, thế nhưng rất đáng đó.
"Cô nương muốn mấy viên đá này làm gì vậy?" Vấn Kiếm nghi hoặc hỏi. Vừa rồi tuy rằng hắn không bị cắn, thế nhưng móng vuốt của con khỉ kia vẫn làm xước da mặt hắn, rịn ra một chút máu. Trong lòng Vấn Kiếm nôn nóng không nôi, tuy nói rằng đàn ông thì không để ý tới tướng mạo, thế nhưng thị vệ ở Thánh Nữ Các không ai là không tuấn tú, nếu như hắn bị phá tướng, không biết Thánh nữ có còn trọng dụng hắn nữa không.
Nghĩ ngợi một hồi, Vấn Kiếm lại cho rằng mình đã lo xa, mình đã sắp tới Phá Vực rồi, còn Thánh nữ thì chẳng biết khi nào mới vào Cửu Tiêu Điện.
Lâu Thất chớp mắt, "Đây là những viên đá xinh đẹp mà."
"Xinh đẹp, viên đá á?"
"Đúng vậy." Trong lòng Lâu Thất vui đến phát điên, mua ha ha ha ha ha ha ha, đây đúng là sắp phát đạt đến nơi rồi mà.
Cũng chẳng giải thích nhiều, bọn họ tiếp tục lên đường.
Càng vào sâu bên trong, địa thế càng thấp, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy vách núi bị đứt gãy, trong đó dường như có một mặt như bị cắt. Lại có một mảnh đất hoang được che kín bởi đá vụn, không một ngọn cỏ. Còn có vài cái hố to dường như được thiên nhiên tạo thành, hố sâu không thể thấy đáy.
Thế nhưng, chướng khí ở đâu cũng có.
Đi chừng nửa ngày, ánh tà dương làm chướng khí đỏ rực, trong màu xanh lại xen lẫn chút cam, trước mặt bọn họ xuất hiện một dòng suối chảy đầy đá vụn, khe nước róc rách, khiến mấy người đã khát cả một ngày dài phấn chấn hẳn lên.
Không sai, trừ nguồn suối lúc mới bước vào đã nhìn thấy ra, cả một đường này bọn họ chưa từng thấy thêm một con suối nào, túi nước đã sớm rỗng tuếch rồi, khát khô cả họng.
Thế nhưng khi bọn họ định lấy thêm nước suối vào túi, họ liền nhìn thấy nhóm người của Nạp Lan Họa tâm.
Cũng chẳng biết thứ gì đã ngăn cô ta lại, tuyệt chẳng giống như nghỉ ngơi bình thường, bởi cô ta ngồi trên một tảng đá bên dòng suối cách họ khá xa, mặt đầy mồ hôi, hai thị nữ theo hầu ở bên, bốn thị vệ khác lại cảnh giác đứng ở trước, đối mặt với dòng suối nhỏ, cầm kiếm như sắp đối đầu với kẻ địch.
Lâu Thất ép tay lại, sau đó mấy người liền nhanh chóng chạy qua một tán cây thấp.
"Thánh nữ, giờ phải làm sao đây?"
Bọn họ nghe thấy giọng nói có chút hoảng hốt của thị nữ. Trên mặt Vấn Kiếm và Vấn Mặc liền cứng lại ngay lập tức, Lâu Thất quét mắt qua, suy đoán, thị nữ kia tu vi không thấp, thế nhưng ngay cả cô ta cũng không bình tĩnh được, chứng tỏ bọn họ đã gặp phải thứ gì, hoặc chuyện gì đó không đơn giản.
Nạp Lan Họa Tâm nhíu mày, "Chúng ta nhất định phải đi qua."
"Thánh nữ, thứ này quả thực quá tà môn rồi, hay là chúng ta đi đường vòng đi?'
"Ai mà biết được đầu nguồn của dòng suối này là ở đâu chứ? Đi vòng thì phải đi bao lâu?" Dòng suối nhỏ đó rõ ràng không lớn, bọn họ nhảy một cái là có thể bay qua mà, như vậy mà còn phải đi vòng quả thực có chút không cam lòng."
"Thế nhưng..."
"Câm miệng, để ta nghĩ cách xem sao." Nạp Lan Họa Tâm khẽ quát.
Thị nữ đó liền cúi đầu đáp vâng.
Con suối nhỏ này có gì tà môn sao? Lâu Thất vẫn luôn chú ý tới phía Nạp Lan Họa Tâm, thỉnh thoảng cũng lưu ý một chút Vấn Kiếm và Vấn Mặc bên người, thế nhưng lại không hề để ý tới Trần Thập và Lâu Tín, đợi khi nàng bị tiếng móng tay gãi vào da thu hút, sau đó xoay người nhìn Trần Thập một cái, thiếu chút nữa nàng đã thét lên.
Đó là một mảnh đất ẩm ướt, cỏ mọc um tùm, bước qua mấy bậc thang làm từ thiên nhiên, mỗi bậc đều là một mảnh đất màu mỡ làm người ta phải nhỏ dãi thèm ba thước, ở trên đầy những loại cỏ dại... À không, trong đám cỏ dại đó lại đầy các loại dược liệu. Ở tầng trên cùng chính là một dòng suối nhỏ, bên suối chính là đóa Mê Hồn Hoa kia. Nước suối kia chảy mạnh xuống, vùng đât ở dưới mới ẩm ướt vô cùng, không biết có phải vì vậy mà ở đây mới có nhiều dược liệu tốt không.
Có phải nước suối này cũng rất tốt không nhỉ?
Thế nhưng lúc này Lâu Thất cũng chẳng có nhiều thời gian để xem xét kỹ, nàng lấy một chiếc lọ khá lớn từ túi ở sau lưng ra chứa nước, sau đó không hề do dự đưa tay hái đóa Mê Hồn Hoa kia, lấy một cái hộp ra đựng vào. Không sai, sau khi nàng biết rằng trong trong Thần Ma Cốc này có rất nhiều dược liệu tốt, vì để hái thuốc, trước khi đi đã chuẩn bị rất đầy đủ. Cái túi sau lưng nàng chỉ có hai bộ quần áo mà thôi, bên trong chất đầy chai chai lọ lọ, trong cái bao của Trần Thập và Lâu Tín cũng vậy, đều là để chứa dược liệu. Lần trước, sau khi hái được Mê Hồn Hoa, trong vòng ba ngày đã phải đưa về để thần y bảo quản, có điều sau đó nàng cũng đã hỏi cách bảo quản rồi, tạm thời cứ nghiền thành bột cũng được.
Sau khi sắp xếp Mê Hồn Hoa xong xuôi, nàng lại nhanh nhẹn dùng Phá Sát hái một đống dược liệu, cần gì quan tâm xem nó là ngàn năm hay trăm năm, cũng không xem xét kỹ, cứ lấy một cái túi vải cho vào trước đã. Đáng tiếc là nàng không có thời gian, lô hàng này lại phải đợi đến lúc rảnh rồi tới lựa sau vậy.
Khi nàng đang phấn khởi hái, đằng kia bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Lâu Tín.
Lâu Thất cả kinh trong lòng, nhét túi vải kia vào túi sau lưng, sau đó bay nhanh trở về. Vừa nhìn một cái nàng cũng sửng sốt cả người.
Ở cái cây lớn trước mặt có một con khỉ Kim Mao, là khỉ, không sai chứ? Thế nhưng con khỉ đó lại có một cái đuôi dài màu đen. Lúc này nó đang dùng đuôi quấn lấy cành cây, treo ngược người, hai móng vuốt không ngừng cào. Trên cái móng đó còn dính vài sợi tóc đen.
Tầm nhìn của Lâu Thất chuyển về đầu của của Lâu Tín, dây buộc tóc vốn có của hắn đã bị đứt, tóc cũng rơi hết xuống, rất rõ ràng, trên móng của con khỉ Kim Mao kia chính là tóc của hắn.
"Cô nương, con khỉ này di chuyển rất nhanh!" Lâu Tín vẫn còn sợ hãi.
Cành cây mà con khỉ đang treo ngược người vừa khéo ở bên con đường mà bọn họ phải đi qua, chạc cây nhô ra rất lớn, có nghĩ là, con khỉ này treo người ở ngay trên con đường mà họ cần phải đi. Đợi bọn họ đi qua liền quậy một hồi phải không? Nếu như chỉ là giật tóc thì cũng còn được, thế nhưng thấy móng vuốt của nó có vẻ sắc, Lâu Thất có chút nghi ngờ rằng nó sẽ lột luôn da đầu của họ ra mất.
"Hái chút quả cho nó, xem có thể đuổi nó đi không." Trần Thập nói.
Vấn Kiếm liền đi hái mấy quả qua, cũng may quả dại trong Thần Ma Cốc không hề ít, hiện giờ lại là tiết thu phân, quả nhiên con khỉ đó đã cầm lấy.
Thế nhưng khi bọn họ vừa thả lỏng, con khỉ đó lại chít một tiếng, vung cánh tay lên, quả đó đã bị ném thẳng vào người Vấn Kiếm.
Khiến người ta hoảng sợ hơn là, khi con khỉ đó ném đồ lại phát ra tiếng kêu xé gió! Vấn Kiếm biến sắc, nhảy lộn ra sau tránh khỏi màn tập kích này, quả đó đập vào mặt đất phía sau không nát bét mà lại tạo thành một cái lỗ như được đào!
Điều này có nghĩa là, con khỉ đó ném quả mạnh đến mức thành hố luôn!
Ôi chu choa mạ ơi! Đây còn là khỉ sao? Đây rõ ràng là cao thủ nội gia luôn đó có được không hả?
Lúc này Lâu Thất rốt cuộc cũng nhớ tới những lời đồn đại, nghe nói rằng trong Thần Ma Cốc dã thú hoàng hành, động vật biến dị.
Con khỉ đó dường như không hề vừa lòng với việc sự tấn công của mình bị tránh thoát, chít chít kêu. Lúc này họ mới nhìn thấy nó mở miệng, nhìn thấy hàm răng của nó.
Con khỉ đó vậy mà lại có một hàm răng bén nhọn vô cùng, vừa nhìn đã thấy hàm răng đó rất dài, hơn nữa, bốn cái răng nanh mảnh nhất trong đó ít nhất cũng phải bốn xen ti mét.
Đây có thể là một con khỉ ăn chay không?
Ngươi đừng đùa nữa!
"Chít!"
Con khỉ đó bổ nhào về phía họ, mục tiêu chính là Vấn Kiếm.
Vấn Kiếm liền ném quả, rút kiếm ra.
Đúng vậy, chỉ là rút bội kiếm ra mà thôi, sau đó động tác liền cứng ngắc lại, bởi lúc này con khỉ đó đã nhảy lên vai hắn! Nhanh đến mức khiến người ta phải thổ huyết.
"Chít!"
Con khỉ đó hưng phấn vô cùng mở miệng, hàm răng sắc nhọn đó gặm xuống cái đầu của Vấn Kiếm!
"Súc sinh!" Vấn Mặc quả nhiên có lòng yêu thương đồng nghiệp, liền cầm kiếm đâm về phía con khỉ đó. "Chít!" Con khỉ quay đầu, gặm kiếm của hắn.... Gặm kiếm của hắn!
Chỉ nghe thấy keng một tiếng.
Kiếm của Vấn Mặc đã bị gặm đứt rồi.
Tất cả mọi người đều ngây ra, rốt cuộc đây là khỉ gì vậy chứ? Răng này cũng chắc quá rồi đó! Bội kiếm của thị vệ Thánh Nữ Các Vấn Thiên Sơn không thể rởm như vậy được, vì thế, răng của con khỉ kia quá chắc!
Thế nhưng điều làm bọn họ vỡ nát tam quan hơn là, sau khi con khỉ đó gặm đứt kiếm, vung đầu một cái, nửa đoạn kiếm bị cắn gãy trong miệng nó liền phóng ngay về phía Vấn Mặc.
Nó lại còn biết lấy đó làm ám khí nữa!
Vấn Mặc biến sắc, ném bay đoản kiếm trong tay mới chặn lại đoạn kiếm đang bay kia. Thế nhưng con khỉ đó chỉ vung đầu bừa một cái, mà khi hắn ném đoạn kiếm đó ra đã phải dùng năm phần công lực rồi!
Lâu Thất nhíu mày, nàng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Sau đó, liền phi Phá Sát trong tay qua phía con khỉ kia.
Con khỉ vậy mà lại nhận ra rằng nàng mới là người mạnh nhất, hơn nữa còn mang theo sát ý vô biên mà tới, chít chít một hồi, thân hình vọt qua cái cây kia như một bóng kim quang, cánh tay mau chóng bám lấy, vậy mà lại biến mất trong rừng cây ngay lập tức.
Mọi người nhất thời im lặng.
Đây là biểu hiện của việc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu phải không?
Không đợi họ phản ứng lại, trên đỉnh đầu lại có vài tiếng chít chít, tiếp theo, như một trận mưa đá, mười mấy hòn đá to nhỏ đều dồn dập ném về phía Lâu Thất, mang theo tiếng gió vun vút.
Con khỉ đó đi lấy vũ khí sao?
Nhìn dáng dấp này có vẻ như là không ném vỡ đầu Lâu Thất thì không bỏ qua.
Vấn Kiếm và Vấn Mặc thầm lùi lại hai bước.
Lâu Thất tức giận, "Lão nương không phát uy ngươi lại coi ta là chuối tiêu đó hả!" Nàng nhanh nhẹn đưa tay tiếp lấy một viên đá, đang muốn ném lại về phía con khỉ kia, đột nhiên lại ngay ngẩn cả người. Vừa ngây ra, một viên đá liền đập thẳng vào vai nàng.
"A!"
Đau thật đấy...
"Cô nương!" Trần Thập và Lâu Tín cả kinh, hai người liền hộ ở trước mặt nàng, một người cầm kiếm muốn phóng về phía con khỉ kia, thế nhưng lại bị kéo lại.
Lâu Tín quay đầu nhìn, cô nương nhà bọn họ đang cầm một viên đá, một tay kéo lấy chân phải của hắn, mặt mày hớn hở bảo hắn, "Quay lại quay lại, để nó ném để nó ném."
Cô nương bị ném thành ngốc rồi sao? Á phỉ phui cái miệng.
Thế nhưng con khỉ đó cũng hết đá rồi, ném hai viên cuối cùng qua lại bị Lâu Thất tiếp lấy.
"Ê khỉ, có còn không?" Lâu Thất nhìn con khỉ đó cười tươi như hoa. Con khỉ vừa nhìn, chít một tiếng, lần này thực sự chạy đi.
Lâu Thất đợi một lát cũng không thấy nó quay lại nữa còn khá thất vọng mà thở dài một tiếng.
"Cô nương..." Trần Thập có chút lo lắng nhìn nàng.
Lúc này Lâu Thất lại cười ha ha, "Mau, nhặt giúp ta mấy hòn đá này lên." Nói xong liền bay nhanh tới nhặt đá, sau đó nhét hết vào một cái túi. Hiện giờ nàng rất vui vì lúc đầu đã chuẩn bị nhiều túi để hái dược liệu tới vậy.
Mười sáu viên đá đều được nhét cả vào trong túi, để Lâu Tín cầm lấy, nàng cười đến mức không khép nổi miệng. Tuy rằng bị ném một chút, vai cũng khá đau, có khi cũng đã bị bầm tím, thế nhưng rất đáng đó.
"Cô nương muốn mấy viên đá này làm gì vậy?" Vấn Kiếm nghi hoặc hỏi. Vừa rồi tuy rằng hắn không bị cắn, thế nhưng móng vuốt của con khỉ kia vẫn làm xước da mặt hắn, rịn ra một chút máu. Trong lòng Vấn Kiếm nôn nóng không nôi, tuy nói rằng đàn ông thì không để ý tới tướng mạo, thế nhưng thị vệ ở Thánh Nữ Các không ai là không tuấn tú, nếu như hắn bị phá tướng, không biết Thánh nữ có còn trọng dụng hắn nữa không.
Nghĩ ngợi một hồi, Vấn Kiếm lại cho rằng mình đã lo xa, mình đã sắp tới Phá Vực rồi, còn Thánh nữ thì chẳng biết khi nào mới vào Cửu Tiêu Điện.
Lâu Thất chớp mắt, "Đây là những viên đá xinh đẹp mà."
"Xinh đẹp, viên đá á?"
"Đúng vậy." Trong lòng Lâu Thất vui đến phát điên, mua ha ha ha ha ha ha ha, đây đúng là sắp phát đạt đến nơi rồi mà.
Cũng chẳng giải thích nhiều, bọn họ tiếp tục lên đường.
Càng vào sâu bên trong, địa thế càng thấp, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy vách núi bị đứt gãy, trong đó dường như có một mặt như bị cắt. Lại có một mảnh đất hoang được che kín bởi đá vụn, không một ngọn cỏ. Còn có vài cái hố to dường như được thiên nhiên tạo thành, hố sâu không thể thấy đáy.
Thế nhưng, chướng khí ở đâu cũng có.
Đi chừng nửa ngày, ánh tà dương làm chướng khí đỏ rực, trong màu xanh lại xen lẫn chút cam, trước mặt bọn họ xuất hiện một dòng suối chảy đầy đá vụn, khe nước róc rách, khiến mấy người đã khát cả một ngày dài phấn chấn hẳn lên.
Không sai, trừ nguồn suối lúc mới bước vào đã nhìn thấy ra, cả một đường này bọn họ chưa từng thấy thêm một con suối nào, túi nước đã sớm rỗng tuếch rồi, khát khô cả họng.
Thế nhưng khi bọn họ định lấy thêm nước suối vào túi, họ liền nhìn thấy nhóm người của Nạp Lan Họa tâm.
Cũng chẳng biết thứ gì đã ngăn cô ta lại, tuyệt chẳng giống như nghỉ ngơi bình thường, bởi cô ta ngồi trên một tảng đá bên dòng suối cách họ khá xa, mặt đầy mồ hôi, hai thị nữ theo hầu ở bên, bốn thị vệ khác lại cảnh giác đứng ở trước, đối mặt với dòng suối nhỏ, cầm kiếm như sắp đối đầu với kẻ địch.
Lâu Thất ép tay lại, sau đó mấy người liền nhanh chóng chạy qua một tán cây thấp.
"Thánh nữ, giờ phải làm sao đây?"
Bọn họ nghe thấy giọng nói có chút hoảng hốt của thị nữ. Trên mặt Vấn Kiếm và Vấn Mặc liền cứng lại ngay lập tức, Lâu Thất quét mắt qua, suy đoán, thị nữ kia tu vi không thấp, thế nhưng ngay cả cô ta cũng không bình tĩnh được, chứng tỏ bọn họ đã gặp phải thứ gì, hoặc chuyện gì đó không đơn giản.
Nạp Lan Họa Tâm nhíu mày, "Chúng ta nhất định phải đi qua."
"Thánh nữ, thứ này quả thực quá tà môn rồi, hay là chúng ta đi đường vòng đi?'
"Ai mà biết được đầu nguồn của dòng suối này là ở đâu chứ? Đi vòng thì phải đi bao lâu?" Dòng suối nhỏ đó rõ ràng không lớn, bọn họ nhảy một cái là có thể bay qua mà, như vậy mà còn phải đi vòng quả thực có chút không cam lòng."
"Thế nhưng..."
"Câm miệng, để ta nghĩ cách xem sao." Nạp Lan Họa Tâm khẽ quát.
Thị nữ đó liền cúi đầu đáp vâng.
Con suối nhỏ này có gì tà môn sao? Lâu Thất vẫn luôn chú ý tới phía Nạp Lan Họa Tâm, thỉnh thoảng cũng lưu ý một chút Vấn Kiếm và Vấn Mặc bên người, thế nhưng lại không hề để ý tới Trần Thập và Lâu Tín, đợi khi nàng bị tiếng móng tay gãi vào da thu hút, sau đó xoay người nhìn Trần Thập một cái, thiếu chút nữa nàng đã thét lên.
Bình luận facebook