Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
46243
Lần đó họ rời thành Lạc Dương, vốn tưởng rằng Hàn gia Lạc Dương đã từ bỏ ý định, không ngờ ông ta dành ra ba ngày để tung tin và thầm tập trung gần một trăm người, có người muốn có Thiên Cơ Thảo, có người muốn lấy ngân lượng của nàng, có người muốn Tử Vân Hồ, thậm chí còn có người muốn lấy Đạp Tuyết của nàng.
Nàng không nhớ tới lần ở dốc Thập Lý là vì đó là lần đầu tiên nàng giết nhiều người tới vậy. Mặc dù không giết toàn bộ nhưng chết trong tay nàng cũng có vài chục người.
Vẻ mặt tham lam của những con người đó khiến nàng kinh tởm, muốn không làm gì cũng có thu hoạch lại còn muốn giết người diệt khẩu, càng có kẻ quá đỗi tham lam muốn bắt sống nàng dùng các loại cực hình để hỏi nàng từ đâu có được Thiên Cơ Thảo.
Nàng biết, nếu như nàng không một lần tiêu diệt hết bọn họ, dọc đường tới Bắc Thương sẽ không được yên bình.
Lần đó họ đã ép cho mặt lạnh lùng hắc ám trong tính cách của nàng phải xuất hiện. Dốc Thập Lý, dưới ánh hoàng hôn, nàng giống như tử thần đoạt lấy hết mạng người này tới mạng người khác.
Những kẻ còn lại người bị thương người phát điên, không ai dám đuổi theo nhòm ngó đồ của nàng nữa.
Nàng biết việc này sẽ lan truyền đi, nàng không quan tâm thiên hạ đồn đại ra sao về nàng, thích giết người, hung tàn, độc địa, đều được cả.
Nhưng bây giờ nàng cho rằng chỉ có tiếng ác không thôi vẫn chưa đủ, nàng cần thứ gì đó có thể chấn nhiếp được người khác.
Vì thế Lâu Thất bây giờ đang muốn có được thứ đó.
Nếu như là ở hiện đại chỉ có một mình nàng thì không nói làm gì, dễ ẩn nấp, hơn nữa lại là xã hội pháp chế, cho dù người ta có ám sát cũng phải ngấm ngầm thực hiện, nhưng ở cổ đại thì không như vậy, trên đường người giang hồ giết tới giết lui nhan nhản.
Nếu như mãi một mình cũng không được, như vậy nàng sẽ cảm thấy mình sẽ sống rất bị động trong thiên hạ này.
"Trần Thập, Lâu Tín, các ngươi nói xem, người trong giang hồ bây giờ sợ thế lực nào nhất?"
Nàng bất ngờ lên tiếng, khiến Trần Thập và Lâu Tín thở phào.
Trần Thập ngẫm nghĩ nói: "Hoàng thất, người bình thường và người giang hồ nhất định không dám đối đầu với hoàng thất."
Lâu Thất gật đầu, điểm này có thể hiểu được, người cầm quyền, từ cổ tới kim đều là những người mà người thường không dám đắc tội.
Nhưng nàng không muốn có quan hệ với hoàng thất? Lâu Tín vẫn còn đang suy nghĩ, Sư Gia ở phía sau đột nhiên bước tới vài bước nói: "Công tử, thuộc hạ có thể nói không?"
"Ngươi nói đi."
"Ngoài hoàng thất ra thì còn có các đại thế gia, có tiền có thế lực, hoặc các đại môn phái, võ công cao cường, đệ tử lại đông, ví dụ như tam sơn tam phái."
Tam sơn tam phái mà Sư Gia nói đương nhiên là chỉ Vấn Thiên Sơn, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn. Không sai, người bình thường đều không dám đắc tội với người của tam sơn tam phái này.
Có điều, sức uy hiếp và vốn liếng có được nhờ năm tháng tích lũy như tam sơn tam phái, trong thời gian ngắn chắc chắn nàng không thể làm được.
Nàng nhìn Sư Gia, biết hắn vẫn còn có điều muốn nói.
"Công tử, ngoài những thế lực này ra, hiện giờ trong thiên hạ vẫn còn mấy nơi mà người thường không dám đắc tội. Thuộc hạ chỉ biết hai trong số đó, một là Câu Hồn Điện, một là Đoạn Trần Tông."
Đoạn Trần Tông? "Không ngờ ngươi còn biết cả Đoạn Trần Tông." Lâu Thất bật cười: "Đoạn Trần Tông thì không cần nói rồi, bọn họ chẳng còn lợi hại hơn cả tam sơn tam phái sao? Ngươi hãy nói về Câu Hồn Điện đi!"
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về Câu Hồn Điện.
"Câu Hồn Điện là một tổ chức thích sát, nghe nói trong đó đều là những cao thủ đỉnh cấp, họ nghe theo mệnh lệnh của Câu Hồn Điện Chủ, bình thường đi nhận nhiệm vụ, chỉ cần ra được giá, bất luận là mạng của ai, người của Câu hồn Điên cũng giúp ngươi câu về."
Lâu Tín nghĩ ra nói tiếp: "Không sai, thuộc hạ cũng từng nghe nói, sát thủ của Câu Hồn Điện này đều tự xưng là quỷ sai, hành tung rất quái dị, ra tay rất tàn độc, tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có nhiệm vụ nào họ không hoàn thành được, chỉ có điều giá họ đưa ra rất cao."
"Đừng nói là bách tính phú thương, cho tới người làm quan cũng sợ Câu Hồn Điện, vì quỷ sai của Câu Hồn Điện không cần biết thân phận của ngươi, chỉ cần có người ra được giá thuê họ, họ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Sư gia nói xong có chút bối rối nói: "Nói ra không sợ mọi người cười chê, hai năm trước thuộc hạ từng nghĩ nếu như có thể gia nhập Câu Hồn Điện thì tốt quá."
"Việc này để sau rồi nói!" Lâu Thất để bụng tới việc của Câu Hồn Điện, quay lại hỏi: "Các ngươi là sao vậy?"
Hầu Tử nghe xong liền bước tới cúi đầu nói: "Công tử, lại do thuộc hạ gây họa!"
Vốn là lúc trước hắn đi tới con đường của Tiêu gia, sau đó gặp một vị khách ôm một hộp lớn hỏi hắn, Tiêu gia rèn binh khí ở đâu, Hầu Tử liền chỉ về phía Tiêu gia trước đây. Không ngờ việc này bị quản gia của tiểu Tiêu gia nhìn thấy, quản gia đó nói hắn chỉ đường bừa bãi, bảo hắn lập tức đi gọi lại vị khách kia, chỉ về tiểu Tiêu phủ.
Hầu Tử không chịu đồng ý, liền nói với vị khách kia một câu: "Tới Tiêu phủ ở phía trước đi, đừng đi nhầm cửa! Sau này có nguyên liệu tốt cứ đi tìm Tiêu phủ trước đây là được, đó mới là chính tông."
Câu nói này đã chọc phải tổ ong bò vẽ, quản gia kia liền ra lệnh sai người bắt hắn lại, nhất định phải đòi hắn khai ra người đứng sau sai hắn nói xấu tiểu Tiêu gia là ai.
Sau đó Đồ Bôn và mọi người tìm tới, biết Hầu Tử bị người của tiểu Tiêu gia bắt vào trong phủ, mấy người lo lắng đương nhiên tới gõ cửa, tìm người nói lý lẽ, nhưng không ngờ quản gia kia nói họ tới nhà gây chuyện, nên cũng bắt họ lại, đánh đấm bọn họ, mấy người công phu không giỏi, đánh không lại nhiều hộ viện tới vậy, chỉ đành liều mạng bảo vệ Sư Gia, bảo hắn về lại nhà trọ tìm cứu binh.
Lâu Thất nghe họ nói xong liền sầm mặt: "Từ mai trở đi các người bắt đầu luyện công đàng hoàng cho ta."
"Vâng!" Mấy người thở phào, Hầu Tử nói: "Công tử, còn tưởng rằng công tử sẽ đánh chửi chúng thuộc hạ."
Lâu Thất nửa đùa nửa thật nhìn hắn: "Bổn công tử từng đánh các ngươi sao?"
Chỉ có điều đã kết thù với tiểu Tiêu phủ, loại người như Tiêu Vọng, Lâu Thất không muốn giao Hắc Kim Đằng Vương cho hắn rèn roi, nàng còn sợ tới lúc đó hắn sẽ trộm Hắc Kim Đằng Vương của mình. Phẩm đức của người như vậy không đáng tin cậy.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, chả mấy chốc đã về tới nhà trọ.
Chưởng quỹ bước ra đón: "Công tử, mọi người đã về rồi, có khách tìm."
Lâu Thất và mọi người đều sững người, có khách tìm.
"Chưởng quỹ, là ai vậy?"
Chưởng quỹ dẫn họ tới phòng riêng ở lầu hai: "Xin lỗi công tử, họ nói sợ nếu để lộ thân phận sẽ mang lại rắc rối cho công tử, vì thế đợi công tử ở trong phòng. Là nhị thiếu gia của Tiêu gia trước đây."
Nhị thiếu gia của Tiêu gia trước đây, hiện nay Tiêu Vọng đã rời khỏi gia môn, vậy hắn là đại thiếu gia rồi. Lâu Thất khá bất ngờ vì sự viếng thăm của vị nhị thiếu gia này.
Lâu Thất đưa thuốc bôi cho đám người Đồ Bôn: "Các người về phòng nghỉ ngơi bôi thuốc trước đi."
Trần Thập và Lâu Tín đương nhiên đi theo nàng.
Tới phòng riêng, bên ngoài có hai thị vệ canh gác, trên vạt áo của thị vệ đều có thêu chữ Tiêu. Chưởng quỹ đứng lại: "Công tử, nhị thiếu gia Tiêu gia ở bên trong."
"Ừ."
Hai thị vệ nhìn thấy Lâu Thất, một người quay đầu lại nói vào trong phòng: "Thiếu gia, Thất công tử tới rồi."
"Mau mời vào!"
Trong phòng vọng ra một giọng nam hào sảng.
"Thất công tử, thiếu gia nhà ta có lời mời."
Lâu Thất bước vào, Trần Thập và Lâu Tín bị hai thị vệ ngăn lại: "Mong Thất công tử thông cảm." Nói thông cảm nhưng họ không hề có ý nhường đường.
Lâu Thất không cảm thấy hành động của hai thị vệ này có gì không ổn, vốn dĩ Tiêu gia đã nổi danh thiên hạ, không thể nào là những hộ gia đình nghèo không có quy tắc, họ như vậy mới là bình thường, chí ít bình thường hơn Tiêu Vọng quá nhiệt tình với nàng.
"Các ngươi ở lại đây cũng được." Nói xong nàng liền bước vào trong phòng.
Trong phòng đúng là rất thanh tao, giá cắm nến hình hoa sen làm bằng sứ xanh, cùng kiểu với ghế ngồi, trên tường có treo tranh thiếu nữ Giang Nam hái sen.
Một nam tử nghe thấy tiếng nàng bước vào liền chậm rãi đứng dậy, chắp tay chào: "Tiêu gia trưởng tử Tiêu Kình, mạo muội tới thăm mong Thất công tử lượng thứ."
Trước khi Tiêu Vọng tuyên bố thoát ly khỏi Tiêu gia, Tiêu Vọng mới là con trai trưởng của Tiêu gia. Điểm này cả thành Nặc Lạp không ai là không biết. Bây giờ con trai thứ hai của Tiêu gia đã tự xưng trưởng tử chứng tỏ hai nhà họ thực sự đã hoàn toàn lật mặt.
Lâu Thất quan sát Tiêu Kình, khẽ nhướng mày.
Tiêu Kình chừng hai mươi hai tuổi, lông mày rậm mắt to, môi khá dày, xét về tướng mặt đây là tướng lương thiện chính trực, nhưng tượng mặt không phải hoàn toàn chính xác.
"Tiêu đại thiếu gia có gì cứ nói thẳng." Lâu Thất không thích trò chuyện với người lạ, cũng lười giao thiệp, vì thế thông thường nàng đều có sao nói vậy, không lòng vòng. Trừ khi có lúc tâm trạng hứng thú thích đùa.
Tiêu Kình nhìn Lâu Thất, lại nhìn Tử Vân Hồ trong lòng nàng, do dự một lát sau đó đứng dậy, bước lên hai bước, quỳ một gối trước Lâu Thất.
Lâu Thật không ngờ Tiêu đại thiếu gia lại quỳ trước nàng, trong lòng rất ngạc nhiên: "Tiêu đại thiếu gia làm gì vậy?"
Tiêu Kình nghiến răng nói: "Tiêu Kình biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng vẫn mong Thất công tử giúp đỡ."
"Ngươi cũng phải nói xem là việc gì đã chứ?"
Tiêu Kình đang định nói thì Lâu Thất xua tay: "Đứng dậy đi, ta không quen nói chuyện với người đang quỳ."
Tiêu Kình lúc này mới đứng dậy, ngồi lại vị trí. Trên bàn còn trà, hắn đang đun nước, bây giờ nước đang sôi sùng sục. Hắn đang định đưa tay cầm bình hãm trà, Lâu Thất nhanh hơn hắn một bước.
Hắn hơi sững sờ nhìn bàn tay thon dài trắng ngần của nàng đang nho nhã, thuần thục làm nóng chén nóng ấm, thêm lá trà, pha nước một lần, sau đó lại đổ nước trà đi, hãm lại lần hai.
Hắn biết lúc này mình không nên đờ đẫn nhưng hắn không biết tại sao không thể khống chế được bản thân cứ mải nhìn động tác và đôi tay của nàng mà quên mất lên tiếng.
Thất công tử có đôi tay thật đẹp.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tiêu Kình.
Khi nàng pha trà, Tử Vân Hồ cũng nằm bên cạnh nàng, thi thoảng lại mở mắt nhìn nàng, sau đó lại nhìn hắn, cuối cùng lại nằm xuống. Hương trà bắt đầu lan tỏa, khói nóng bốc lên, trong lòng Tiêu Kình đã bình tĩnh hơn một chút. Lúc này hắn nghe Lâu Thất hỏi: "Tiêu đại thiếu gia bây giờ có thể nói rõ ràng được không?" Một chén trà nóng được đưa tới trước mặt hắn.
"Đa tạ Thất công tử."
Tiêu Kình uống chén trà, hàn khí trong người đã được xua tan, hắn thả lòng người nói ra ý định tới đây.
"Thất công tử chắc cũng đã nghe về chuyện Tiêu gia, Tiêu Kình to gan mời Thất công tử giúp đỡ. Tiêu gia hiện này muốn rèn một thanh bảo kiếm, Tiêu gia dám bảo đảm thanh kiếm này rèn xong có thể xuất hiện trên bảng binh khí thiên hạ, cho dù là Phá Sát của Đế Quân Phá Vực cũng chưa chắc có thể sánh bằng."
Lần đó họ rời thành Lạc Dương, vốn tưởng rằng Hàn gia Lạc Dương đã từ bỏ ý định, không ngờ ông ta dành ra ba ngày để tung tin và thầm tập trung gần một trăm người, có người muốn có Thiên Cơ Thảo, có người muốn lấy ngân lượng của nàng, có người muốn Tử Vân Hồ, thậm chí còn có người muốn lấy Đạp Tuyết của nàng.
Nàng không nhớ tới lần ở dốc Thập Lý là vì đó là lần đầu tiên nàng giết nhiều người tới vậy. Mặc dù không giết toàn bộ nhưng chết trong tay nàng cũng có vài chục người.
Vẻ mặt tham lam của những con người đó khiến nàng kinh tởm, muốn không làm gì cũng có thu hoạch lại còn muốn giết người diệt khẩu, càng có kẻ quá đỗi tham lam muốn bắt sống nàng dùng các loại cực hình để hỏi nàng từ đâu có được Thiên Cơ Thảo.
Nàng biết, nếu như nàng không một lần tiêu diệt hết bọn họ, dọc đường tới Bắc Thương sẽ không được yên bình.
Lần đó họ đã ép cho mặt lạnh lùng hắc ám trong tính cách của nàng phải xuất hiện. Dốc Thập Lý, dưới ánh hoàng hôn, nàng giống như tử thần đoạt lấy hết mạng người này tới mạng người khác.
Những kẻ còn lại người bị thương người phát điên, không ai dám đuổi theo nhòm ngó đồ của nàng nữa.
Nàng biết việc này sẽ lan truyền đi, nàng không quan tâm thiên hạ đồn đại ra sao về nàng, thích giết người, hung tàn, độc địa, đều được cả.
Nhưng bây giờ nàng cho rằng chỉ có tiếng ác không thôi vẫn chưa đủ, nàng cần thứ gì đó có thể chấn nhiếp được người khác.
Vì thế Lâu Thất bây giờ đang muốn có được thứ đó.
Nếu như là ở hiện đại chỉ có một mình nàng thì không nói làm gì, dễ ẩn nấp, hơn nữa lại là xã hội pháp chế, cho dù người ta có ám sát cũng phải ngấm ngầm thực hiện, nhưng ở cổ đại thì không như vậy, trên đường người giang hồ giết tới giết lui nhan nhản.
Nếu như mãi một mình cũng không được, như vậy nàng sẽ cảm thấy mình sẽ sống rất bị động trong thiên hạ này.
"Trần Thập, Lâu Tín, các ngươi nói xem, người trong giang hồ bây giờ sợ thế lực nào nhất?"
Nàng bất ngờ lên tiếng, khiến Trần Thập và Lâu Tín thở phào.
Trần Thập ngẫm nghĩ nói: "Hoàng thất, người bình thường và người giang hồ nhất định không dám đối đầu với hoàng thất."
Lâu Thất gật đầu, điểm này có thể hiểu được, người cầm quyền, từ cổ tới kim đều là những người mà người thường không dám đắc tội.
Nhưng nàng không muốn có quan hệ với hoàng thất? Lâu Tín vẫn còn đang suy nghĩ, Sư Gia ở phía sau đột nhiên bước tới vài bước nói: "Công tử, thuộc hạ có thể nói không?"
"Ngươi nói đi."
"Ngoài hoàng thất ra thì còn có các đại thế gia, có tiền có thế lực, hoặc các đại môn phái, võ công cao cường, đệ tử lại đông, ví dụ như tam sơn tam phái."
Tam sơn tam phái mà Sư Gia nói đương nhiên là chỉ Vấn Thiên Sơn, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn. Không sai, người bình thường đều không dám đắc tội với người của tam sơn tam phái này.
Có điều, sức uy hiếp và vốn liếng có được nhờ năm tháng tích lũy như tam sơn tam phái, trong thời gian ngắn chắc chắn nàng không thể làm được.
Nàng nhìn Sư Gia, biết hắn vẫn còn có điều muốn nói.
"Công tử, ngoài những thế lực này ra, hiện giờ trong thiên hạ vẫn còn mấy nơi mà người thường không dám đắc tội. Thuộc hạ chỉ biết hai trong số đó, một là Câu Hồn Điện, một là Đoạn Trần Tông."
Đoạn Trần Tông? "Không ngờ ngươi còn biết cả Đoạn Trần Tông." Lâu Thất bật cười: "Đoạn Trần Tông thì không cần nói rồi, bọn họ chẳng còn lợi hại hơn cả tam sơn tam phái sao? Ngươi hãy nói về Câu Hồn Điện đi!"
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về Câu Hồn Điện.
"Câu Hồn Điện là một tổ chức thích sát, nghe nói trong đó đều là những cao thủ đỉnh cấp, họ nghe theo mệnh lệnh của Câu Hồn Điện Chủ, bình thường đi nhận nhiệm vụ, chỉ cần ra được giá, bất luận là mạng của ai, người của Câu hồn Điên cũng giúp ngươi câu về."
Lâu Tín nghĩ ra nói tiếp: "Không sai, thuộc hạ cũng từng nghe nói, sát thủ của Câu Hồn Điện này đều tự xưng là quỷ sai, hành tung rất quái dị, ra tay rất tàn độc, tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có nhiệm vụ nào họ không hoàn thành được, chỉ có điều giá họ đưa ra rất cao."
"Đừng nói là bách tính phú thương, cho tới người làm quan cũng sợ Câu Hồn Điện, vì quỷ sai của Câu Hồn Điện không cần biết thân phận của ngươi, chỉ cần có người ra được giá thuê họ, họ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Sư gia nói xong có chút bối rối nói: "Nói ra không sợ mọi người cười chê, hai năm trước thuộc hạ từng nghĩ nếu như có thể gia nhập Câu Hồn Điện thì tốt quá."
"Việc này để sau rồi nói!" Lâu Thất để bụng tới việc của Câu Hồn Điện, quay lại hỏi: "Các ngươi là sao vậy?"
Hầu Tử nghe xong liền bước tới cúi đầu nói: "Công tử, lại do thuộc hạ gây họa!"
Vốn là lúc trước hắn đi tới con đường của Tiêu gia, sau đó gặp một vị khách ôm một hộp lớn hỏi hắn, Tiêu gia rèn binh khí ở đâu, Hầu Tử liền chỉ về phía Tiêu gia trước đây. Không ngờ việc này bị quản gia của tiểu Tiêu gia nhìn thấy, quản gia đó nói hắn chỉ đường bừa bãi, bảo hắn lập tức đi gọi lại vị khách kia, chỉ về tiểu Tiêu phủ.
Hầu Tử không chịu đồng ý, liền nói với vị khách kia một câu: "Tới Tiêu phủ ở phía trước đi, đừng đi nhầm cửa! Sau này có nguyên liệu tốt cứ đi tìm Tiêu phủ trước đây là được, đó mới là chính tông."
Câu nói này đã chọc phải tổ ong bò vẽ, quản gia kia liền ra lệnh sai người bắt hắn lại, nhất định phải đòi hắn khai ra người đứng sau sai hắn nói xấu tiểu Tiêu gia là ai.
Sau đó Đồ Bôn và mọi người tìm tới, biết Hầu Tử bị người của tiểu Tiêu gia bắt vào trong phủ, mấy người lo lắng đương nhiên tới gõ cửa, tìm người nói lý lẽ, nhưng không ngờ quản gia kia nói họ tới nhà gây chuyện, nên cũng bắt họ lại, đánh đấm bọn họ, mấy người công phu không giỏi, đánh không lại nhiều hộ viện tới vậy, chỉ đành liều mạng bảo vệ Sư Gia, bảo hắn về lại nhà trọ tìm cứu binh.
Lâu Thất nghe họ nói xong liền sầm mặt: "Từ mai trở đi các người bắt đầu luyện công đàng hoàng cho ta."
"Vâng!" Mấy người thở phào, Hầu Tử nói: "Công tử, còn tưởng rằng công tử sẽ đánh chửi chúng thuộc hạ."
Lâu Thất nửa đùa nửa thật nhìn hắn: "Bổn công tử từng đánh các ngươi sao?"
Chỉ có điều đã kết thù với tiểu Tiêu phủ, loại người như Tiêu Vọng, Lâu Thất không muốn giao Hắc Kim Đằng Vương cho hắn rèn roi, nàng còn sợ tới lúc đó hắn sẽ trộm Hắc Kim Đằng Vương của mình. Phẩm đức của người như vậy không đáng tin cậy.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, chả mấy chốc đã về tới nhà trọ.
Chưởng quỹ bước ra đón: "Công tử, mọi người đã về rồi, có khách tìm."
Lâu Thất và mọi người đều sững người, có khách tìm.
"Chưởng quỹ, là ai vậy?"
Chưởng quỹ dẫn họ tới phòng riêng ở lầu hai: "Xin lỗi công tử, họ nói sợ nếu để lộ thân phận sẽ mang lại rắc rối cho công tử, vì thế đợi công tử ở trong phòng. Là nhị thiếu gia của Tiêu gia trước đây."
Nhị thiếu gia của Tiêu gia trước đây, hiện nay Tiêu Vọng đã rời khỏi gia môn, vậy hắn là đại thiếu gia rồi. Lâu Thất khá bất ngờ vì sự viếng thăm của vị nhị thiếu gia này.
Lâu Thất đưa thuốc bôi cho đám người Đồ Bôn: "Các người về phòng nghỉ ngơi bôi thuốc trước đi."
Trần Thập và Lâu Tín đương nhiên đi theo nàng.
Tới phòng riêng, bên ngoài có hai thị vệ canh gác, trên vạt áo của thị vệ đều có thêu chữ Tiêu. Chưởng quỹ đứng lại: "Công tử, nhị thiếu gia Tiêu gia ở bên trong."
"Ừ."
Hai thị vệ nhìn thấy Lâu Thất, một người quay đầu lại nói vào trong phòng: "Thiếu gia, Thất công tử tới rồi."
"Mau mời vào!"
Trong phòng vọng ra một giọng nam hào sảng.
"Thất công tử, thiếu gia nhà ta có lời mời."
Lâu Thất bước vào, Trần Thập và Lâu Tín bị hai thị vệ ngăn lại: "Mong Thất công tử thông cảm." Nói thông cảm nhưng họ không hề có ý nhường đường.
Lâu Thất không cảm thấy hành động của hai thị vệ này có gì không ổn, vốn dĩ Tiêu gia đã nổi danh thiên hạ, không thể nào là những hộ gia đình nghèo không có quy tắc, họ như vậy mới là bình thường, chí ít bình thường hơn Tiêu Vọng quá nhiệt tình với nàng.
"Các ngươi ở lại đây cũng được." Nói xong nàng liền bước vào trong phòng.
Trong phòng đúng là rất thanh tao, giá cắm nến hình hoa sen làm bằng sứ xanh, cùng kiểu với ghế ngồi, trên tường có treo tranh thiếu nữ Giang Nam hái sen.
Một nam tử nghe thấy tiếng nàng bước vào liền chậm rãi đứng dậy, chắp tay chào: "Tiêu gia trưởng tử Tiêu Kình, mạo muội tới thăm mong Thất công tử lượng thứ."
Trước khi Tiêu Vọng tuyên bố thoát ly khỏi Tiêu gia, Tiêu Vọng mới là con trai trưởng của Tiêu gia. Điểm này cả thành Nặc Lạp không ai là không biết. Bây giờ con trai thứ hai của Tiêu gia đã tự xưng trưởng tử chứng tỏ hai nhà họ thực sự đã hoàn toàn lật mặt.
Lâu Thất quan sát Tiêu Kình, khẽ nhướng mày.
Tiêu Kình chừng hai mươi hai tuổi, lông mày rậm mắt to, môi khá dày, xét về tướng mặt đây là tướng lương thiện chính trực, nhưng tượng mặt không phải hoàn toàn chính xác.
"Tiêu đại thiếu gia có gì cứ nói thẳng." Lâu Thất không thích trò chuyện với người lạ, cũng lười giao thiệp, vì thế thông thường nàng đều có sao nói vậy, không lòng vòng. Trừ khi có lúc tâm trạng hứng thú thích đùa.
Tiêu Kình nhìn Lâu Thất, lại nhìn Tử Vân Hồ trong lòng nàng, do dự một lát sau đó đứng dậy, bước lên hai bước, quỳ một gối trước Lâu Thất.
Lâu Thật không ngờ Tiêu đại thiếu gia lại quỳ trước nàng, trong lòng rất ngạc nhiên: "Tiêu đại thiếu gia làm gì vậy?"
Tiêu Kình nghiến răng nói: "Tiêu Kình biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng vẫn mong Thất công tử giúp đỡ."
"Ngươi cũng phải nói xem là việc gì đã chứ?"
Tiêu Kình đang định nói thì Lâu Thất xua tay: "Đứng dậy đi, ta không quen nói chuyện với người đang quỳ."
Tiêu Kình lúc này mới đứng dậy, ngồi lại vị trí. Trên bàn còn trà, hắn đang đun nước, bây giờ nước đang sôi sùng sục. Hắn đang định đưa tay cầm bình hãm trà, Lâu Thất nhanh hơn hắn một bước.
Hắn hơi sững sờ nhìn bàn tay thon dài trắng ngần của nàng đang nho nhã, thuần thục làm nóng chén nóng ấm, thêm lá trà, pha nước một lần, sau đó lại đổ nước trà đi, hãm lại lần hai.
Hắn biết lúc này mình không nên đờ đẫn nhưng hắn không biết tại sao không thể khống chế được bản thân cứ mải nhìn động tác và đôi tay của nàng mà quên mất lên tiếng.
Thất công tử có đôi tay thật đẹp.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tiêu Kình.
Khi nàng pha trà, Tử Vân Hồ cũng nằm bên cạnh nàng, thi thoảng lại mở mắt nhìn nàng, sau đó lại nhìn hắn, cuối cùng lại nằm xuống. Hương trà bắt đầu lan tỏa, khói nóng bốc lên, trong lòng Tiêu Kình đã bình tĩnh hơn một chút. Lúc này hắn nghe Lâu Thất hỏi: "Tiêu đại thiếu gia bây giờ có thể nói rõ ràng được không?" Một chén trà nóng được đưa tới trước mặt hắn.
"Đa tạ Thất công tử."
Tiêu Kình uống chén trà, hàn khí trong người đã được xua tan, hắn thả lòng người nói ra ý định tới đây.
"Thất công tử chắc cũng đã nghe về chuyện Tiêu gia, Tiêu Kình to gan mời Thất công tử giúp đỡ. Tiêu gia hiện này muốn rèn một thanh bảo kiếm, Tiêu gia dám bảo đảm thanh kiếm này rèn xong có thể xuất hiện trên bảng binh khí thiên hạ, cho dù là Phá Sát của Đế Quân Phá Vực cũng chưa chắc có thể sánh bằng."
Bình luận facebook