Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
4649
Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn đáp xuống, thế tới hung hăng mạnh mẽ, thế nhưng giây phút mà nó đáp xuống đất, chỉ thấy đôi tay trắng muốt của Lâu Thất khẽ vỗ nhẹ đầu nó, giongj nói mang theo sự hờn dỗi, "Chậm thôi chứ Đại Ngốc!"
Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn vốn đang khiến người khác sợ phát khóc vậy mà lại thật sự nghe lời nàng, giảm tốc độ, nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất, không phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa còn rát vững vàng.
Sau đó nó thu lại đôi cánh, cúi thấp đầu.
Trong ánh mắt tựa như gặp quỷ của quần chúng, Lâu Thất trượt xuống khỏi cổ nó như cầu trượt, hai chân vừa chạm đất liền quay đầu vỗ về khen ngợi nó, "Đại Ngốc ngoan quá!"
Đại Ngốc.....Đại....Ngốc....Ngốc.....
Trong vườn hoa, tất cả mọi người ngổn ngang trong gió. Dám hỏi vị cô nương này, ngươi thật sự đặt tên cho Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương sao? Ngươi dám có chút ra uy này sao? Ngươi dám sỉ nhục Ưng Vương sao?
Lúc này, một mỹ nữ lớn gan cho rằng Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương đã bị thuần phục rồi liền nhẹ nhàng đi qua muốn đưa tay vuốt đôi cánh trắng như tuyết của nó, Bạch Ưng Vương lật cánh một cái, đập bay cô ta ra ngoài.
"Aaaa!"
"Ầm!" Tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Quần chúng chảy mồ hôi.
Lâu Thất đưa tay ấn lên bụng, nói với Trầm Sát, "Chủ tử, đói quá, bữa tiệc có còn tiếp tục không vậy?"
"Tiếp tục."
Giờ Trầm Sát càng nhìn nàng lại càng thấy thuận mắt.
Huống hồ nàng còn vừa lập công lớn như vậy, thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, Đông Thanh quốc chẳng ai làm được, nàng vậy mà lại có thể làm! Đúng là tăng thể diện cho hắn, hắn thích, cực kỳ thích.
Thế nhưng cũng có điểm không thích, hắn nhận ra rằng, người từ bốn phương tám hướng đều đang nhìn nàng, bao gồm cả đám chủ sự của Phá Vực.
Hắn không thích, cực kỳ không thích, đặc biệt là ánh mắt của Đông Thời Ngọc.
"Lâu cô nương, trước tiên phiền cô mang Ưng Vương về đằng sau, ta sẽ tạm thời sắp xếp một chỗ cho Ưng Vương." Nguyệt Vệ nói.
Lâu Thất cũng bất đắc dĩ, chỉ đành dắt Ưng Vương theo Nguyệt Vệ. Còn đại tiệc sao? Đợi lát nữa nàng quay lại ăn. Mỗi lần nàng đều như vậy, hao phí năng lượng tinh thần thì phải ăn ngon để bổi bổ, huống hồ, lần tiêu hao vì giải chú lúc trước, nàng còn chưa bổ sung lại hết đâu. Thiệt thòi, thiệt thòi, quả thực quá lỗ, nàng biết mà, ở bên Trầm Sát sẽ không thể có cuộc sống an nhàn ổn định, lúc nào cũng có đủ mọi loại chuyện, đủ loại khó khăn nguy hiểm nhảy ra. Nàng mới xuyên qua được có vài ngày, lên núi xuống biển, rớt xuống vạch múi, lên trời, lấy máy, vào thủy lao, toàn mấy chuyện ở đâu ra không biết!
Nàng nhất định phải rời đi, chắc chắn phải đi.
"Quà mà Ngọc Thái tử tặng, bổn Đế quân vô cùng mừng vui, đi thôi, chúng ta vào uống rượu tiếp nào!" Lúc này Trầm Sát quả thực có chút bình dị gần gũi hơn.
"Thuộc hạ của Đế quân quả nhiên toàn là người tài giỏi, một thị nữ cũng có bản lĩnh kinh người như vậy! Không biết vị cô nương đó phải xưng hô thế nào đây?"
Trầm Sát còn chưa mở miệng, Tuyết Vệ ở bên đã nói ngay, "Nàng ấy tên Lâu Thất, là thị nữ của Đế quân."
Chỉ là thị nữ mà thôi, nếu như Ngọc Thái tử ngài có hứng thì mau mở miệng đòi người đi, nếu như hắn mở miệng đòi người, bổn Đế quân chắc không thể chỉ vì một thị nữ mà cự tuyệt Ngọc Thái tử chứ nhỉ?
Dù sao thì người ta cũng vừa tặng một lễ vật lớn như vậy mà!
Ưng kéo lại tay cô ta, lôi sang bên cạnh, "Tuyết, ta có lời phải nói với ngươi!"
Trầm Sát mặt không biểu tình, vẻ gần gũi vừa nãy dường như chỉ là ảo giác.
Dù cho ở trong Phá Vực này có bao nhiêu người đố kị, có bao người hận không thể cướp đoạt được vị trí của Lâu Thất đi chăng nữa, lần này nàng đã thay mặt Phá Vực nở mày nở mặt một phen lớn rồi. Đông Thanh quốc đất rộng của nhiều, diện tích quốc thổ còn lớn gấp sáu lần Phá Vực, ở nơi đó còn chẳng tìm được ai thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương này, thế nhưng người Phá Vực bọn họ lại thuần phục được! Nếu chuyện này được tryền ra ngoài, Phá Vực của bọn họ sẽ uy phong một cõi.
Vì vậy yến tiệc lại được bắt đầu, trên gương mặt của mỗi người trong Phá Vực đều mang theo một nụ cười hớn hở, đi lại nhanh thoăn thoắt, động tác uống rượu quả thực cũng hào sảng vô cùng.
Nhất thời, trong sảnh tiệc náo nhiệt vô cùng, Bọn họ tâm trạng tốt nên muốn hâm nóng bầu không khí lên cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Bắc Thương Đại công chúa Bắc Phù Dung ngồi tại chỗ, lúc trước, khi muốn thổi sáo ngọc thuần ưng, nàng ta đã bỏ khăn che mặt xuống, quả nhiên đúng là một gương mặt xinh đẹp tựa phù dung, mỹ mạo hơn người.
Vốn là còn có chút anh khí, vừa rồi lại chịu nội thương phản phệ, hiện giờ mặt nàng ta có hơi tái nhợt, nhưng lại có vài phần nhu nhược, trung hòa với anh khí của nàng, khiến nàng ta nom lại càng xinh đẹp hơn. Đã có rất nhiều nam nhân thỉnh thoảng ngoái lại về phía nàng ta.
Mà Bắc Thương Tiểu công chúa Bắc Thược Dược cũng đã tháo khăn che mặt xuống, tuy nhan sắc của nàng kém hoàng tỷ vài phầm nhưng vì tuổi còn nhỏ, tướng mạo xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, cũng rất dễ được lòng người khác.
Hai vị công chúa này của Bắc Thương đều là tuyệt sắc, nói chung, bọn họ có thể là Đế phi.
Còn về Hậu vị, hai vị có tư cách nhất còn chưa đến, một vị trong đó cũng chẳng biết có đến hay không.
"Đế quân, Phù Dung vô dụng, vừa rồi....." Bắc Phù Dung nâng ly rượu, mềm mại hướng về Trầm Sát nói, "Thật là hổ thẹn."
"Đại công chúa can đảm hơn người, đây là điều không thể phủ nhận." Trầm Sát nói xong lại nhìn ra ngoài sảnh. Nữ nhân kia đi sắp xếp cho Ưng Vương có cần lâu đến vậy không? Sao vẫn chưa tới đây?
Vừa rồi hắn đã dặn dò xuống dưới, phía Ngự thiện phòng cũng làm rất nhiều món bưng lên, đã bày đầy cả một bàn rồi.
Bắc Phù Dung thấy hắn chỉ qua loa một câu với mình, cũng chẳng thèm ném cho một ánh mắt, trong lòng đau đớn, hít một hơi, đang định nói tiếp thì Lâu Thất đã tiến vào, mà khóe miệng của Trầm Sát giờ lại nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
Lâu Thất thấy trên bàn đã bày đầy mỹ thực cũng chẳng nhớ được vị trí ngồi, dù sao lúc trước ngồi cũng đã ngồi rồi, mà việc thuần ưng cũng đã khiến nàng khá nổi trội. "Chủ tử, các người cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến ta, ta ăn cơm, ăn cơm đây."
Lâu Thất vừa ngồi xuống liền lấy ngay đôi đũa bạc của mình vùi đầu vào ăn.
"Lâu Thất cô nương phải không?" Bắc Thương Đại công chúa vốn muốn nói chuyện cùng Trầm Sát, nhưng miệng lại chuyển hướng hỏi Lâu Thất.
Lâu Thất cảm thấy có chút khó chịu, nàng cảm thấy năng lượng đã bị tiêu hao, hiện giờ nàng đang cần phải ăn gấp, ăn đồ đại bổ, bụng đói quá rồi, khi mà đang trống dạ tính khí của nàng sẽ không được tốt cho lắm, không phải đã nói là đừng để ý đến nàng rồi sao? Tốt nhất là đừng tới gây chuyện với nàng.
"Đại công chúa điện hạ có gì dặn dò?" Nàng kìm lại sự mất kiên nhẫn trong lòng, lộ ra một nụ cười tự cho là khá hữu hảo với Bắc Phù Dung.
Nhưng cũng chẳng liệu được rằng, Bắc Phù Dung còn chưa mở miệng, Trầm Sát đã có chút không vui uốn nắn nàng, "Ngươi là thị nữ của bổn Đế quân, chỉ được nghe lời dặn dò của bổn Đế quân mà thôi." Còn những người không liên quan thì cút sang một bên đi, ai dám tới sai khiến nàng?
Lâu Thất cảm thấy câu này cũng coi như khá xuôi tai, mà đúng là thuận tai thật. Chỉ nghe lời của mình hắn thôi sao? Ồ, có thể chấp nhận được. Vậy có phải nàng không cần để ý tới thể diện của Bắc Thương Đại công chúa nữa rồi? Phải biết rằng, vị Bắc Thương công chúa này định gả tới Phá Vực, vậy thì nếu ở thế giới này phải coi phu quân là trời, thì nàng ta cũng chẳng qua mặt Trầm Sát được. Vậy điều này có phải có nghĩa là, cho dù họ thành thân thì nàng có thể cũng không cần nghe lời của Đế phi?
Điều này cũng được, thực sự khá ổn đấy.
Vì câu nói này mà tâm trạng của Lâu Thất cũng tốt hơn một chút.
Thế nhưng tâm trạng của những người khác thì chẳng tốt chút nào, đặc biệt là hai vị Bắc Thương công chúa cùng với đám mỹ nữ đang nhắm vào ngôi vị Đế phi, và cả những người đưa các nàng ấy qua, những sứ giả thay mặt cho từng vùng.
Để cho một thị nữ ngồi trên đầu công chúa tiểu thư của bọn họ, điều này quả thực như tát thẳng vào mặt họ vậy.
Thế nhưng cũng có người không phản đối gì, Đế phi chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể sánh được với một nữ tử đã thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương sao? Có thể sao?
Ngay cả hai vị công chúa của Bắc Thương, nếu như không có nước Bắc Thương chống lưng cho họ, vậy thì bọn họ vốn chẳng xứng để xách giày cho Lâu Thất có biết không hả?
Đây chính là suy nghĩ của những vị khách không tặng mỹ nữ tới, chỉ đơn giản là tới chúc mừng.
Bắc Phù Dung cố gắng nuốt lại ngụm máu tức giận xuống, lộ ra một nụ cười, "Đế quân nói gì vậy, Phù Dung sao lại dám sai bảo Lâu Thất cô nương được chứ, bản lĩnh Phù Dung không bằng Lâu Thất cô nương đã là chuyện xấu hổ vô cùng rồi, chỉ là muốn kính Lâu Thất cô nương một ly rượu, cảm tạ ơn cứu mạng của Lâu Thất cô nương lúc trước mà thôi."
Đây lại là lời nói thật, lúc trước Lâu Thất đã cứu Phù Dung một mạng tren lưng chim ưng.
Theo lý mà nói, ơn cứu mạng của Bắc Thương Đại công chúa thì tương xứng với ly rượu này. Thế nhưng, thân phận của Lâu Thất chỉ là một thị nữ, nói khó nghe thì chính là, Bắc Thương Đại công chúa là khách quý, nàng ta gặp phải nguy hiểm ở Phá Vực, thị nữ thị vệ của Phá Vực hi sinh tính mạng để cứu nàng ta cũng là lẽ dĩ nhiên! Đây chính là trật tự nghiêm ngặt của xã hội không ở hiện đại.
Vì vậy, hành động kính rượu của Bắc Thương Đại công chúa sẽ khiến người ta cảm thấy việc làm của nàng là một điều đáng quý, biết ơn báo đáp, cũng không vì thân phận của đối phương thấp kém mà phớt lờ đi.
Trái lại, đối với Lâu Thất, ly rượu này nàng nhận lấy thì không đúng, mà không nhận thì lại càng sai hơn, xem ra có chút muốn làm khó mình đây. Bởi nếu như nàng nhận lấy ly rượu này sẽ khiến người ta cảm thấy nàng vênh váo, ỷ vào ân tình mà lại dám để công chúa kính rượu. Còn nếu như nàng không nhận, vậy thì lại càng quá đáng hơn, công chúa một nước đã kính rượu nàng rồi, cũng chỉ là một thị nữ mà thôi vậy mà lại dám không nhận!
Lâu Thất không phải không hiểu chuyện này, chỉ là cô lười để ý những thứ này mà thôi. Vì vậy cô nhìn về Trầm Sát.
Trầm Sát không nói hai lời liền nâng chén rượu trước mặt nàng lên, ra hiệu với Bắc Phù Dung, "Đại công chúa khách khí rồi, ly rượu này ta sẽ uống thay Lâu Thất." Nói xong cũng không để Bắc Phù Dung có cơ hội mở miệng, ngửa đầu uống cạn ly.
Những người ở dưới đều hít một ngụm khí lạnh. Nhìn chỗ ngồi kia là biết chắc chắn Lâu Thất có vị trí không tầm thường trong lòng Trầm Sát, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng lại không tầm thường đến như vậy! Đây rõ ràng là quang minh chính đại che chở cho nàng mà!
Lâu Thất này lẽ nào thật sự chỉ là một thị nữ thôi sao?
"Ha ha, Lâu cô nương." Đông Thời Ngọc lúc này cũng nâng ly lên, ra hiệu với Lâu Thất, "Thời Ngọc vô cùng ngưỡng mộ bản lĩnh của Lâu cô nương, ly này, Thời Ngọc kính Lâu cô nương, mong Lâu cô nương nể mặt."
Ngọc Thái tử Đông Thời Ngọc đây là đang nâng thân phận của nàng lên, còn hắn gần như cũng chỉ ngang hàng với nàng mà nói chuyện.
Lâu Thất ngửi thấy mùi hương của rượu này cũng không tồi, cảm thấy uống một ly cũng chẳng sao, lại ra hiệu cho thị nữ đằng sau rót đầy, đang muốn nâng lên thì Trầm Sát đã đưa tay ra tiếp lấy, nói với Đông Thời Ngọc, "Lâu Thất không chịu nổi rượu, ly này của Ngọc Thái tử, bổn Đế quân cũng thay nàng uống." Nói xong lại uống cạn thêm lần nữa.
Đông Thời Ngọc mỉm cười, cũng một hơi uống cạn, Lúc ngồi xuống lại nhìn Lâu Thất một cái.
Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn đáp xuống, thế tới hung hăng mạnh mẽ, thế nhưng giây phút mà nó đáp xuống đất, chỉ thấy đôi tay trắng muốt của Lâu Thất khẽ vỗ nhẹ đầu nó, giongj nói mang theo sự hờn dỗi, "Chậm thôi chứ Đại Ngốc!"
Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn vốn đang khiến người khác sợ phát khóc vậy mà lại thật sự nghe lời nàng, giảm tốc độ, nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất, không phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa còn rát vững vàng.
Sau đó nó thu lại đôi cánh, cúi thấp đầu.
Trong ánh mắt tựa như gặp quỷ của quần chúng, Lâu Thất trượt xuống khỏi cổ nó như cầu trượt, hai chân vừa chạm đất liền quay đầu vỗ về khen ngợi nó, "Đại Ngốc ngoan quá!"
Đại Ngốc.....Đại....Ngốc....Ngốc.....
Trong vườn hoa, tất cả mọi người ngổn ngang trong gió. Dám hỏi vị cô nương này, ngươi thật sự đặt tên cho Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương sao? Ngươi dám có chút ra uy này sao? Ngươi dám sỉ nhục Ưng Vương sao?
Lúc này, một mỹ nữ lớn gan cho rằng Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương đã bị thuần phục rồi liền nhẹ nhàng đi qua muốn đưa tay vuốt đôi cánh trắng như tuyết của nó, Bạch Ưng Vương lật cánh một cái, đập bay cô ta ra ngoài.
"Aaaa!"
"Ầm!" Tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Quần chúng chảy mồ hôi.
Lâu Thất đưa tay ấn lên bụng, nói với Trầm Sát, "Chủ tử, đói quá, bữa tiệc có còn tiếp tục không vậy?"
"Tiếp tục."
Giờ Trầm Sát càng nhìn nàng lại càng thấy thuận mắt.
Huống hồ nàng còn vừa lập công lớn như vậy, thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, Đông Thanh quốc chẳng ai làm được, nàng vậy mà lại có thể làm! Đúng là tăng thể diện cho hắn, hắn thích, cực kỳ thích.
Thế nhưng cũng có điểm không thích, hắn nhận ra rằng, người từ bốn phương tám hướng đều đang nhìn nàng, bao gồm cả đám chủ sự của Phá Vực.
Hắn không thích, cực kỳ không thích, đặc biệt là ánh mắt của Đông Thời Ngọc.
"Lâu cô nương, trước tiên phiền cô mang Ưng Vương về đằng sau, ta sẽ tạm thời sắp xếp một chỗ cho Ưng Vương." Nguyệt Vệ nói.
Lâu Thất cũng bất đắc dĩ, chỉ đành dắt Ưng Vương theo Nguyệt Vệ. Còn đại tiệc sao? Đợi lát nữa nàng quay lại ăn. Mỗi lần nàng đều như vậy, hao phí năng lượng tinh thần thì phải ăn ngon để bổi bổ, huống hồ, lần tiêu hao vì giải chú lúc trước, nàng còn chưa bổ sung lại hết đâu. Thiệt thòi, thiệt thòi, quả thực quá lỗ, nàng biết mà, ở bên Trầm Sát sẽ không thể có cuộc sống an nhàn ổn định, lúc nào cũng có đủ mọi loại chuyện, đủ loại khó khăn nguy hiểm nhảy ra. Nàng mới xuyên qua được có vài ngày, lên núi xuống biển, rớt xuống vạch múi, lên trời, lấy máy, vào thủy lao, toàn mấy chuyện ở đâu ra không biết!
Nàng nhất định phải rời đi, chắc chắn phải đi.
"Quà mà Ngọc Thái tử tặng, bổn Đế quân vô cùng mừng vui, đi thôi, chúng ta vào uống rượu tiếp nào!" Lúc này Trầm Sát quả thực có chút bình dị gần gũi hơn.
"Thuộc hạ của Đế quân quả nhiên toàn là người tài giỏi, một thị nữ cũng có bản lĩnh kinh người như vậy! Không biết vị cô nương đó phải xưng hô thế nào đây?"
Trầm Sát còn chưa mở miệng, Tuyết Vệ ở bên đã nói ngay, "Nàng ấy tên Lâu Thất, là thị nữ của Đế quân."
Chỉ là thị nữ mà thôi, nếu như Ngọc Thái tử ngài có hứng thì mau mở miệng đòi người đi, nếu như hắn mở miệng đòi người, bổn Đế quân chắc không thể chỉ vì một thị nữ mà cự tuyệt Ngọc Thái tử chứ nhỉ?
Dù sao thì người ta cũng vừa tặng một lễ vật lớn như vậy mà!
Ưng kéo lại tay cô ta, lôi sang bên cạnh, "Tuyết, ta có lời phải nói với ngươi!"
Trầm Sát mặt không biểu tình, vẻ gần gũi vừa nãy dường như chỉ là ảo giác.
Dù cho ở trong Phá Vực này có bao nhiêu người đố kị, có bao người hận không thể cướp đoạt được vị trí của Lâu Thất đi chăng nữa, lần này nàng đã thay mặt Phá Vực nở mày nở mặt một phen lớn rồi. Đông Thanh quốc đất rộng của nhiều, diện tích quốc thổ còn lớn gấp sáu lần Phá Vực, ở nơi đó còn chẳng tìm được ai thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương này, thế nhưng người Phá Vực bọn họ lại thuần phục được! Nếu chuyện này được tryền ra ngoài, Phá Vực của bọn họ sẽ uy phong một cõi.
Vì vậy yến tiệc lại được bắt đầu, trên gương mặt của mỗi người trong Phá Vực đều mang theo một nụ cười hớn hở, đi lại nhanh thoăn thoắt, động tác uống rượu quả thực cũng hào sảng vô cùng.
Nhất thời, trong sảnh tiệc náo nhiệt vô cùng, Bọn họ tâm trạng tốt nên muốn hâm nóng bầu không khí lên cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Bắc Thương Đại công chúa Bắc Phù Dung ngồi tại chỗ, lúc trước, khi muốn thổi sáo ngọc thuần ưng, nàng ta đã bỏ khăn che mặt xuống, quả nhiên đúng là một gương mặt xinh đẹp tựa phù dung, mỹ mạo hơn người.
Vốn là còn có chút anh khí, vừa rồi lại chịu nội thương phản phệ, hiện giờ mặt nàng ta có hơi tái nhợt, nhưng lại có vài phần nhu nhược, trung hòa với anh khí của nàng, khiến nàng ta nom lại càng xinh đẹp hơn. Đã có rất nhiều nam nhân thỉnh thoảng ngoái lại về phía nàng ta.
Mà Bắc Thương Tiểu công chúa Bắc Thược Dược cũng đã tháo khăn che mặt xuống, tuy nhan sắc của nàng kém hoàng tỷ vài phầm nhưng vì tuổi còn nhỏ, tướng mạo xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, cũng rất dễ được lòng người khác.
Hai vị công chúa này của Bắc Thương đều là tuyệt sắc, nói chung, bọn họ có thể là Đế phi.
Còn về Hậu vị, hai vị có tư cách nhất còn chưa đến, một vị trong đó cũng chẳng biết có đến hay không.
"Đế quân, Phù Dung vô dụng, vừa rồi....." Bắc Phù Dung nâng ly rượu, mềm mại hướng về Trầm Sát nói, "Thật là hổ thẹn."
"Đại công chúa can đảm hơn người, đây là điều không thể phủ nhận." Trầm Sát nói xong lại nhìn ra ngoài sảnh. Nữ nhân kia đi sắp xếp cho Ưng Vương có cần lâu đến vậy không? Sao vẫn chưa tới đây?
Vừa rồi hắn đã dặn dò xuống dưới, phía Ngự thiện phòng cũng làm rất nhiều món bưng lên, đã bày đầy cả một bàn rồi.
Bắc Phù Dung thấy hắn chỉ qua loa một câu với mình, cũng chẳng thèm ném cho một ánh mắt, trong lòng đau đớn, hít một hơi, đang định nói tiếp thì Lâu Thất đã tiến vào, mà khóe miệng của Trầm Sát giờ lại nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
Lâu Thất thấy trên bàn đã bày đầy mỹ thực cũng chẳng nhớ được vị trí ngồi, dù sao lúc trước ngồi cũng đã ngồi rồi, mà việc thuần ưng cũng đã khiến nàng khá nổi trội. "Chủ tử, các người cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến ta, ta ăn cơm, ăn cơm đây."
Lâu Thất vừa ngồi xuống liền lấy ngay đôi đũa bạc của mình vùi đầu vào ăn.
"Lâu Thất cô nương phải không?" Bắc Thương Đại công chúa vốn muốn nói chuyện cùng Trầm Sát, nhưng miệng lại chuyển hướng hỏi Lâu Thất.
Lâu Thất cảm thấy có chút khó chịu, nàng cảm thấy năng lượng đã bị tiêu hao, hiện giờ nàng đang cần phải ăn gấp, ăn đồ đại bổ, bụng đói quá rồi, khi mà đang trống dạ tính khí của nàng sẽ không được tốt cho lắm, không phải đã nói là đừng để ý đến nàng rồi sao? Tốt nhất là đừng tới gây chuyện với nàng.
"Đại công chúa điện hạ có gì dặn dò?" Nàng kìm lại sự mất kiên nhẫn trong lòng, lộ ra một nụ cười tự cho là khá hữu hảo với Bắc Phù Dung.
Nhưng cũng chẳng liệu được rằng, Bắc Phù Dung còn chưa mở miệng, Trầm Sát đã có chút không vui uốn nắn nàng, "Ngươi là thị nữ của bổn Đế quân, chỉ được nghe lời dặn dò của bổn Đế quân mà thôi." Còn những người không liên quan thì cút sang một bên đi, ai dám tới sai khiến nàng?
Lâu Thất cảm thấy câu này cũng coi như khá xuôi tai, mà đúng là thuận tai thật. Chỉ nghe lời của mình hắn thôi sao? Ồ, có thể chấp nhận được. Vậy có phải nàng không cần để ý tới thể diện của Bắc Thương Đại công chúa nữa rồi? Phải biết rằng, vị Bắc Thương công chúa này định gả tới Phá Vực, vậy thì nếu ở thế giới này phải coi phu quân là trời, thì nàng ta cũng chẳng qua mặt Trầm Sát được. Vậy điều này có phải có nghĩa là, cho dù họ thành thân thì nàng có thể cũng không cần nghe lời của Đế phi?
Điều này cũng được, thực sự khá ổn đấy.
Vì câu nói này mà tâm trạng của Lâu Thất cũng tốt hơn một chút.
Thế nhưng tâm trạng của những người khác thì chẳng tốt chút nào, đặc biệt là hai vị Bắc Thương công chúa cùng với đám mỹ nữ đang nhắm vào ngôi vị Đế phi, và cả những người đưa các nàng ấy qua, những sứ giả thay mặt cho từng vùng.
Để cho một thị nữ ngồi trên đầu công chúa tiểu thư của bọn họ, điều này quả thực như tát thẳng vào mặt họ vậy.
Thế nhưng cũng có người không phản đối gì, Đế phi chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể sánh được với một nữ tử đã thuần phục Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương sao? Có thể sao?
Ngay cả hai vị công chúa của Bắc Thương, nếu như không có nước Bắc Thương chống lưng cho họ, vậy thì bọn họ vốn chẳng xứng để xách giày cho Lâu Thất có biết không hả?
Đây chính là suy nghĩ của những vị khách không tặng mỹ nữ tới, chỉ đơn giản là tới chúc mừng.
Bắc Phù Dung cố gắng nuốt lại ngụm máu tức giận xuống, lộ ra một nụ cười, "Đế quân nói gì vậy, Phù Dung sao lại dám sai bảo Lâu Thất cô nương được chứ, bản lĩnh Phù Dung không bằng Lâu Thất cô nương đã là chuyện xấu hổ vô cùng rồi, chỉ là muốn kính Lâu Thất cô nương một ly rượu, cảm tạ ơn cứu mạng của Lâu Thất cô nương lúc trước mà thôi."
Đây lại là lời nói thật, lúc trước Lâu Thất đã cứu Phù Dung một mạng tren lưng chim ưng.
Theo lý mà nói, ơn cứu mạng của Bắc Thương Đại công chúa thì tương xứng với ly rượu này. Thế nhưng, thân phận của Lâu Thất chỉ là một thị nữ, nói khó nghe thì chính là, Bắc Thương Đại công chúa là khách quý, nàng ta gặp phải nguy hiểm ở Phá Vực, thị nữ thị vệ của Phá Vực hi sinh tính mạng để cứu nàng ta cũng là lẽ dĩ nhiên! Đây chính là trật tự nghiêm ngặt của xã hội không ở hiện đại.
Vì vậy, hành động kính rượu của Bắc Thương Đại công chúa sẽ khiến người ta cảm thấy việc làm của nàng là một điều đáng quý, biết ơn báo đáp, cũng không vì thân phận của đối phương thấp kém mà phớt lờ đi.
Trái lại, đối với Lâu Thất, ly rượu này nàng nhận lấy thì không đúng, mà không nhận thì lại càng sai hơn, xem ra có chút muốn làm khó mình đây. Bởi nếu như nàng nhận lấy ly rượu này sẽ khiến người ta cảm thấy nàng vênh váo, ỷ vào ân tình mà lại dám để công chúa kính rượu. Còn nếu như nàng không nhận, vậy thì lại càng quá đáng hơn, công chúa một nước đã kính rượu nàng rồi, cũng chỉ là một thị nữ mà thôi vậy mà lại dám không nhận!
Lâu Thất không phải không hiểu chuyện này, chỉ là cô lười để ý những thứ này mà thôi. Vì vậy cô nhìn về Trầm Sát.
Trầm Sát không nói hai lời liền nâng chén rượu trước mặt nàng lên, ra hiệu với Bắc Phù Dung, "Đại công chúa khách khí rồi, ly rượu này ta sẽ uống thay Lâu Thất." Nói xong cũng không để Bắc Phù Dung có cơ hội mở miệng, ngửa đầu uống cạn ly.
Những người ở dưới đều hít một ngụm khí lạnh. Nhìn chỗ ngồi kia là biết chắc chắn Lâu Thất có vị trí không tầm thường trong lòng Trầm Sát, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng lại không tầm thường đến như vậy! Đây rõ ràng là quang minh chính đại che chở cho nàng mà!
Lâu Thất này lẽ nào thật sự chỉ là một thị nữ thôi sao?
"Ha ha, Lâu cô nương." Đông Thời Ngọc lúc này cũng nâng ly lên, ra hiệu với Lâu Thất, "Thời Ngọc vô cùng ngưỡng mộ bản lĩnh của Lâu cô nương, ly này, Thời Ngọc kính Lâu cô nương, mong Lâu cô nương nể mặt."
Ngọc Thái tử Đông Thời Ngọc đây là đang nâng thân phận của nàng lên, còn hắn gần như cũng chỉ ngang hàng với nàng mà nói chuyện.
Lâu Thất ngửi thấy mùi hương của rượu này cũng không tồi, cảm thấy uống một ly cũng chẳng sao, lại ra hiệu cho thị nữ đằng sau rót đầy, đang muốn nâng lên thì Trầm Sát đã đưa tay ra tiếp lấy, nói với Đông Thời Ngọc, "Lâu Thất không chịu nổi rượu, ly này của Ngọc Thái tử, bổn Đế quân cũng thay nàng uống." Nói xong lại uống cạn thêm lần nữa.
Đông Thời Ngọc mỉm cười, cũng một hơi uống cạn, Lúc ngồi xuống lại nhìn Lâu Thất một cái.
Bình luận facebook